Đấu Phá Thương Khung

Chương 433: Phản thưởng (Cướp đoạt ngược lại)



Trong lúc rừng rậm rậm rạp im lặng, bỗng nhiên lá cây hơi rung rung, vài nhân ảnh theo trên nhánh cây phóng ra, chợt thân hình như linh hầu điểm lên thân cây, thân thể lại lần nữa vọt tới trước,sau vài cái như thế, thân hình đã rất nhanh biến mất trong rừng cây.

"Dừng lại!"Trong lúc đang di chuyển,bàn taynhân ảnh dẫn đầu bỗng nhiên chợt dựng thẳng, Sau đó mặt bốn đạo thân ảnh đó là cực kỳ nhanh nhẹn dừng ở trên thân cây, sau đó đem ánh mắt mê hoặc đầu nhìn về phía trước hướng người thanh niên áo đen.

"Làm sao vậy?" Hổ Gia ánh mắt đảo ở chung quanh, nhưng chưa phát hiện có động tĩnh gì, không khỏi có chút nghi hoặc thấp giọng nói.

"Có người tới, trước ẩn thân." Tiêu Viêm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía bên trái, linh hồn lực xuất sắc cho phép hắn cảm giác được năng lượng sống vĩ đại của cây cối, người khác không thể cảm giác được động tĩnh, nhưng hắn lại là có thể phát hiện trước một bước, điểm này làm cho hắn ở giữa cuộc săn rất khó bị vây vào bị động

Nghe thấy lời nói của Tiêu Viêm, trừ bỏ Huân Nhi, Hổ Gia mấy người đều có chút ngạc nhiên, bọn họ vẫn chưa cảm giác được có hơi thở tiếp cận, bất quá nhìn Tiêu Viêm sắc mặt, thêm vào thân phận đội trưởng hiện tại của hắn, ba người cũng đành phải khẽ gật đầu, chợt năm người thân hình đồng thời di động, nhanh chóng xông vào đám cây cối rậm rạp phía dưới.

Ước chừng năm phút sau khi đám người Tiêu Viêm ẩn núp, ở khoảng rừng cách đó không xa, bỗng nhiên có tiếng gió rất nhỏ truyền đến, chợt năm đạo thân ảnh dần dần hiện lên, cuối cùng dừng lại cách chỗ nấp của đám Tiêu Viêm không xa, ánh mắt lợi hại chậm rãi quét qua cây cối im lăng xug quanh.

Ánh mắt xuyên thấu qua khe hở cây cối, Tiêu Viêm năm người tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào năm tên trung niên nội viện cách đó không xa.Xem xét hơi thở từ trên người bọn họ thẩm thấu ra, mấy người kia thậm chí đều là ở cấp bậc một sao đại đấu sư.

Những người này tuy rằng thực lực không thấp, nhưng so sánh với năm người Tiêu Viêm, lại vẫn là phải kém hơn một ít, hơn nữa đám người Tiêu Viêm cũng không phải chim non không hiểu chuyện, bởi vậy tự nhiên là sẽ không ở phía sau làm ra cái gì không cần thiết.Cho nên, sau khi tìm tòi một lát, năm tên trung niên đều phải bất đắc dĩ rời đi.

Sau khi năm người rời khỏi.thân thể Bạch Sơn nhúc nhích muốn đứng lên nhưng Tiêu Viêm lại khẽ biến sắc nói:"Đừng nhúc nhích!".

"Ngươi nhăn cái gì? Mọi người đi rồi." Khó chịu trước sự khiển trách của Tiêu Viêm. Bạch Sơn nhịn không được trả lời. Nhưng mà ngoài miệng tuy rằng nói như vậy,thân thể hắn lại không dám có cử động quá lớn.

Tiêu Viêm không để ý đến hắn mà đem ánh mắt hướng tới địa phương lúc trước năm người kia biến mất. Mà nhìn thấy hắn hành động như vậy đám người Bạch Sơn cũng là ngẩn ra.



Trong lúc không khí yên lặng lượn lờ ở rừng rậm, qua gần ba bốn phút sau, nhánh cây chỗ ánh mắt đám người Tiêu Viêm đang nhìn bỗng nhiên lại rung lên một trận. Chợt vài đạo nhân ảnh hiện ra.Xem diện mạo bọn hắn dĩ nhiên lại là đám người trước lúc đó bỏ đi. Lập tức sắc mặt Bạch Sơn khẽ biến. Có chút phẫn nộ.

"Làm gì có ai!? Ngươi thật đúng là nghi thần nghi quỷ, thời gian của chúng ta cũng không thể lãng phí như vậy." Một người trên nhánh cây nhìn cảnh vật xung quanh không một chút động tĩnh, lắc lắc đầu, xoay người đối một gã thanh niên thân thể gầy gò nói.

Thanh niên kia đành bất đắc dĩ gật đầu. Trì hoãn nói:"Ta tu luyện chính là mộc thuộc tính đấu khí. Bởi vậy cảm giác của ta ở trong rừng rậm so với người bình thường phải nhạy cảm hơn rất nhiều. Lúc trước có lẽ thật sự là ảo giác a. Đi thôi." Nói xong lời cuối cùng. Hắn cũng là có chút không quá xác định. Chỉ nói một tiếng. Sau đó xoay người hướng chỗ rừng rậm còn lại lao đi. Sau đó, Bốn đạo nhân ảnh gắt gao đi theo.

"Học viên trong nội viện đều quả là có điểm đặc sắc." nhìn năm người kia đi xa dần, Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi từ giữa đám cây cối đứng lên, thở dài, nếu không phải mình có linh hồn cảm giác lực cường đại dò xét, chỉ sợ vừa rồi sẽ bị mấy tên gian xảo kia phát hiện.

Hổ Gia mấy người cũng trong đám cây cối, đều tự đứng lên, ánh mắt trước tiên nhìn nơi đám người kia rời đi rồi đều chuyển dời lên trên người Tiêu Viêm, Hổ Gia cùng Ngô Hạo, cho dù là Bạch Sơn, ko ít thì nhiều trong mắt đều là có một tia tin phục, ít nhất, lúc trước bọn họ không phát hiện ra tung tích đối phương, nhưng Tiêu Viêm khả năng phát hiện trước, hơn nữa cứu bọn họ ra khỏi tình thế bị bắt gặp, chỉ với điểm này, chức đội trưởng của Tiêu Viêmcũng là rất thành công rồi.

"Đi thôi, Trải qua một trận hỗn loạn, chúng ta hiện tại cũng không biết bị vây ở phương hướng nào, không thể cứ như vậy lung tung xông vào" Tiêu Viêm khẽ cau mày, chậm rãi nói.

"Ta cảm thấy chúng ta nên nghĩ biện pháp tìm chút tình báo về khu rừng rậm này cùng nhân số và thực lực của học viên khóa trước tham gia cuộc săn? Nói cách khác, cứ như thế một đường mạnh mẽ xông tới, khó tránh khỏi cuối cùng bởi vì thiếu thốn tin tức của đối phường, mà làm cho chính mình lâm vào cục diện bị bao vây, có lẽ chúng ta nên hướng mắt về phía môt đội ngũ học viên khóa trước có khi có thể lấy được thắng lợi, bất quá nếu trong chiến đấu vài đội nữa hấp dẫn đến, ta nghĩ, chúng ta chỉ sợ cũng không thể chiến thắng toàn bộ. Chẳng biết tại sao đám đệ tử nội viện này tựa hồ kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú " Huân nhi thoáng chần chờ một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe vậy, đám người Tiêu Viêm thoáng ngẩn ra, chợt trầm ngâm một chút, gật gật đầu, theo như lời Huân nhi cũng ko sai, tại địa phương không quen này sinh hoạt, đi đứng lung tung, sớm hay muộn sẽ bởi vì gặp một ít đội ngũ có thực lực mạnh mẽ mà bị giảm tốc độ xuống.

"Người có tin tức tình báo tại địa phương này giường như cũng chỉ có đám học viên nội viện thôi? Chẳng lẽ lại kiếm được tình báo trong tay họ?" Bạch Sơn cau mày nói.

Bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi vuốt vuốt cằm, qua một lát sau, mới trầm ngâm nói:"Đi trước một đoạn nhìn xem, nếu có cơ hội xuống tay, chúng ta có lẽ có thể lựa chọn một đội ngũ học viên nội viện để xuống tay. Chúng ta cũng không phải đội ngũ bình thường có thể so sánh. Nên chỉ cần cẩn thận một chút, ko kéo hai đội đến là có thể "sực" được một đội.".


"Ách?" Nghe được lời này của Tiêu Viêm, mấy người Hổ Gia nhất thời vẻ mặt ngạc nhiên, các tân sinh khác nghĩ biện khác trốn đi còn không được, mà hôm nay Tiêu Viêm lại có chủ ý muốn đánh đám nội viện đệ tử?

"Việc nầy quá mạo hiểm đi." Bạch Sơn lắc lắc đầu, hơi có chút không đồng ý.

"Các vị, mài đao không uổng công chặt củi, nếu để cho tự chúng ta tại khu rừng rậm này mày mò thì đến khi nào? Hơn nữa, các ngươi cũng có thể nhìn thấy đám học viên nội viện đối với cái gọi là "Hỏa năng" này thèm nhỏ dãi ra sao, ta nghĩ, thứ này ở nội viện cũng là cực kỳ trọng yếu? Nếu bọn họ có thể cướp đoạt "Hỏa năng" của chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể cướp đoạt lại của bọn họ? Đỡ cho ngày sau phải hối hận, giờ mạo hiểm một chút cũng không mệt." Tiêu Viêm phất phất tinh tay nói.

Nghe vậy, Hổ Gia cùng Ngô Hạo khóe mắt lóe sáng một chút, thoáng có chút trầm ngâm, sau một lúc lâu hai người gật gật đầu thật mạnh:"Có thể thử xem.".

Nhìn thấy hai người không có phản đối, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đem ánh mắt hướng Bạch Sơn, mỉm cười nói:"Còn ngươi thì sao?".

Sắc mặt hắn không ngừng biến ảo trước ánh mắt chăm chú của bốn người Tiêu Viêm, một lát sau, Bạch Sơn hung hăng cắn chặt răng: "Được rồi, thử xem, bất quá ta đề nghị trước, nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đến lúc đó ngươi là đội trưởng phải phụ trách chặn hậu đấy."

Cười tủm tỉm gật gật đầu, Tiêu Viêm còn không chớ Bạch Sơn nói xong đã vung tay lên nói: "Nếu mọi người ý kiến đã thống nhất, như vậy đi thôi, bị người đánh cướp, không bằng đánh cướp lại người."

Tiêu Viêm dẫn đầu khẽ nhích thân hình, cả người hóa thành một đạo bóng đen xuyên qua, tiến vào trong đám cây cối rậm rạp. Phía sau, mấy người Huân nhi gắt gao đi theo.

Để quyết định sách lược kế tiếp, lúc sau, đám người Tiêu Viêm bắt đầu đem lực chú ý đặt ở vài đội ngũ học viên khóa trên, trong khoảng một canh giờ, bọn họ lần lượt gặp ba đội, nhưng cuối cùng đều là bởi vì ba đội này khoảng cách gần nhau quá, nên không thể không buông tha cho cơ hội xuống tay này.


Trong cây cối rậm rạp, năm người Tiêu Viêm nhìn lại lần nữa một đội ngủ học viên nội viện đang bay qua đỉnh đầu. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn có thể cảm giác được, ở phía Bắc cách bọn họ khoảng 100 mét, còn có một đội đang dừng lại, dao động chiến đấu ở nơi này khẳng định sẽ truyền tới đó, bởi vậy, vì để bảo hiểm, chỉ có thể tiếp tục buông tha cho lần này.

Tiêu Viêm ra dấu với mấy người phía sau một cái, vì thế, đấu khí bắt đầu khởi động trong bốn người, lại phải lẫn nữa hóa thành yên lặng.

Không lâu sau khi đội ngũ học viên nội viện kia đi, Tiêu Viêm vừa muốn đứng dậy dẫn người rời đi, cước bộ lại dừng một chút, nghiêng đầu đem ánh mắt hướng phía Bắc nghe ngóng. Hắn cảm giác được, nơi đó có một đội ngũ đột nhiên ngừng lại.

"Đi." Thoáng chần chờ một chút, Tiêu Viêm vung tay lên, chợt mang theo bốn người giống như chuột, xuyên qua cây cối rậm rạp hướng phía Bắc đi tới.

Năm phút đồng hồ sau, đám người Tiêu Viêm thân hình đột nhiên dừng lại, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá rậm rạp, nhìn phía bên ngoài một chỗ đất trống.

Lúc này, trên khoảng đất trống, mười đạo bóng người đang không ngừng chớp hiện, mà cách một khoảng, có một gã trẻ tuổi hộc máu ngất, chỉ vẻn vẹn sau hai, ba phút đồng hồ, năm người tân sinh ít tuổi hoàn toàn bị thua, bị vây thành một đống giữa khu đất. Mà xung quanh bọn họ, năm tên nam trung niên, lười nhác đứng thẳng, đấu khí nhàn nhạt trên nắm tay bọn họ co duỗi.

Nhìn nhìn cảnh tượng ở khu đất trống, Huân nhi Hổ Gia bốn người, đều đem ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm, hiển nhiên, bọn họ đang chờ hắn hạ quyết định. Bạn đang đọc truyện được tại

Đôi mắt híp lại, linh hồn lực của Tiêu Viêm giờ phút này mở ra phạm vi lớn nhất, một lát sau, đôi mắt chậm rãi mở, chợt khẽ gật đầu.

"Chậc chậc, hôm nay thật sự là vận khí tốt, đã gặp hai ba đội tân sinh, ha ha, thu hoạch không tồi." Trên đất trống, một gã thanh niên áo lam đang nhìn trên tinh tạp của mình hơn ba thiên "Hỏa năng", không khỏi liếm liếm miệng, cười nói.

"Các vị học đệ, đa tạ nhé, về sau nếu không phục, có thể ở nội viện tìm chúng ta, tùy thời chờ các ngươi khiêu chiến, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có đủ "Hỏa năng", ha ha." Thanh niên áo lam hướng về phía năm tên tân sinh thần tình xanh mét phất phất tinh tạp trong tay, cười tủm tỉm nói.

"Đi thôi, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp." Thanh niên áo lam vung tay lên, bốn gã đồng bạn của hắn tiếp đó là xoay người, đối với còn lại phương hướng định lao đi.

"Không cần đi đâu cả, chúng ta ở đây này.".



Ngay tại lúc năm người thanh niên áo lam xoay người, bổng tiếng cười nhàn nhạt ở nhánh cây vang lên, người trước vội vàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy ở thân cây xung quanh đất trống, không biết khi nào đã xuất hiện ba nam hai nữ năm người trẻ tuổi đem bọn họ vây quanh ở tại trong đó.

Đoàn người thanh niên áo lam đều là bị năm vị tân sinh bỗng nhiên xuất hiện kinh ngạc một chút, hơi có chút thất thần, Đám tân sinh năm nay không phải giống như một đám chuột cùng nhau chạy trốn sao? Như thế nào mấy tên này thậm chí còn dám quang minh chính đại xuất hiện ở trược mặt bọn họ?

"Yêu, nữ hài tử thật xinh đẹp, các vị, lát xuống tay nên nhẹ nhàng, bằng không lưu lại ấn tượng xấu, ngày sau có thể mất cơ hội." Một lát sau, năm người thanh niên áo lam rốt cục phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đảo qua mấy người trên thân cây, cuối cùng ánh mắt đặt ở chỗ hai cô gái đứng, nhất thời tiếng cười trêu tức vang lên.

"Còn ba tên kia thì sao?"Có một gã đồng bạn cười hỏi.

Nghe vậy, thanh niên áo lam khẽ cười cười, trong mắt hiện lên một chút khí thế hung ác, khoanh tay có chút bất đắc dĩ nói:"Nếu mà tân sinh kiêu ngạo như thế, chúng ta làm học trưởng tự nhiên là phải dạy dỗ bọn họ tốt một chút để làm sao sinh tồn trong nội viện a? Cho nên, trước hết để cho bọn họ thấy máu một chút, phương thức này là cách hữu hiệu nhất giúp bọn họ nhận thức được mình và nên bảo trì thái độ như thế nào trong nội viện.".

"Hắc hắc." Nghe được lời của hắn, bốn gã trung niên học viên bên cạnh cười cười, chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm ba thanh niên trên thân cây.

"Thực lực miễn cưỡng ở hai sao đại đấu sư, một người một sao, không cần kéo dài, tốc chiến tốc thắng, nhớ kỹ, một tên cũng không để chạy trốn!" Nhàn nhạt nhìn năm tên nam trung niên trên bãi đất trống, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn Huân nhi Bạch Sơn bốn người, nhắc nhở nói.

"Ân." Bốn người khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn nhau một cái, thân thể bộc phát, đấu khí hùng hồn bạo dũng mà ra, chợt thân hình động đậy, sau đó xuất hiện ở trên không nhanh như tia chớp

Khi đấu khí cường thịnh hùng hồn từ trong cơ thể đám người Huân nhi phóng ra, sắc mặt năm người thanh niên áo lam dưới đám đất trống rốt cục biến đổi, dựa vào hơi thở mà xem, năm tân sinh này thậm chí so với bọn hắn đều phải mạnh mẻ hơn rất nhiều!

"Mẹ nó, lần này đá phải cục sắt rồi!Đám tân sinh này sao lại mạnh như vậy?" Một đạo ý niệm cực kỳ không ổn rất nhanh hiện lên trong đầu, thanh niên áo lam vung tay lên, chưa kịp kêu đồng bạn lui ra, một đạo bóng đen đột nhiên quỷ dị xuất hiện ở trước mặt hắn, trước nhân ảnh đó, đồng tử mắt hắn hơi co lại, nắm tay ẩn chứa đấu khí mạnh mẻ, không có trì hoãn chút nào hướng đầu bóng đen đánh tới.

Nháy mắt khi thanh niên áo lam ra quyền, thân hình bóng đen xoay chuyển, kình khí bén nhọn, cư nhiên trực tiếp làm cho trong không khí truyền tiếng nổ nặng nề, nắm tay giống như tia chớp, bất luận tốc độ hay là lực lượng, đều hơn xa công kích của thanh niên áo lam!

"Lần này lật thuyền dưới mương a!" Cảm thụ được lực lượng cùng với tốc độ khi bóng đen ra quyền, thanh niên áo lam trong lòng đột nhiên nổi lên một chút kinh hãi, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú mang theo một chút lãnh ý, cùng với một đôi ngươi tối đen như mực.





back top