Đấu Phá Thương Khung

Chương 53: Đệ cửu đoạn



Trong khu rừng nhỏ rậm rạp, một tia năng lượng khí lưu màu trắng nhạt xuất hiện từ trong không khí, sau đó không ngừng tiến vào thân thể của Tiêu Viêm đang ngủ say.

Nhìn Tiêu Viêm gần như đã trở thành năng lượng ngọn nguồn, Huân Nhi cũng hơi kinh hãi, lặng lẽ lui ra phía sau một đoạn khoảng cách, cảnh giác canh giữ xung quanh, lúc này nếu có người làm Tiêu Viêm bừng tỉnh từ loại tu luyện trạng thái này, sợ rằng hắn sẽ mất đi một cơ hội tấn cấp. Nguồn: https://.vn

Lần tấn cấp này của Tiêu Viêm, có thể nói là thuận lợi như nước chảy, theo đấu khí không ngừng tiến vào, nét uể oải mơ hồ trên mặt Tiêu Viêm, cũng chậm rãi biến mất, trên khuôn mặt thanh tú, tản ra bạch quang nhàn nhạt, giống như ôn ngọc.

Trong khu rừng nhỏ, đấu khí ba động kéo dài hơn một giờ, mới chậm rãi biến mất.

Khi luồng đấu khí cuối cùng tiến vào cơ thể của Tiêu Viêm, khu rừng nhỏ, lại khôi phục bình tĩnh, ánh sáng mặt trời, cũng tiếp tục chiếu xuống.

Nhìn Tiêu Viêm đôi mắt tuy đóng chặt, nhưng hô hâp lại cực kỳ vững vàng, Huân Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng cười nói: "Rốt cục cũng đến chín đoạn, có lẽ chỉ cần nửa năm thời gian nữa, Tiêu Viêm ca ca có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một đấu giả chính thức."


Nhẹ nhàng cười, Huân Nhi khoanh chân ngồi lên một tảng đá, yên lặng chờ đợi Tiêu Viêm tỉnh lại.

Lúc Tiêu Viêm tỉnh lại, sắc trời dã tối, mê mang chớp mắt, sau một lúc, Tiêu Viêm mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu lên, nhìn Huân Nhi ngồi trên tảng đá, bị ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào mà như được phủ thêm một tầng bạc sa, nhìn lên đôi mắt như thủy linh kia, không khỏi mỉm cười.

"Tiêu Viêm ca ca, ngươi tỉnh rồi?" Nhìn Tiêu Viêm tỉnh lại, Huân Nhi cười duyên nói.

Cười gật đầu, Tiêu Viêm đứng dậy, vươn vai một cái, lười biếng vặn eo, một trận "phách lý ba lạp" tiếng vang, từ thân thể liên tiếp truyền ra

Bị cỗ cảm giác sung mãn chỉ khi mới tăng cấp có thể cảm nhận được làm ngẩn người, Tiêu Viêm nắm tay lại, lập tức há miệng, ngẩng mặt, có chút chần chờ cùng không xác định nói: "Cái gì… Ta hình như đã đến chín đoạn?"

Nhìn bộ dáng một đầu vụ thủy của Tiêu Viêm, Huân Nhi bật cười, gật đầu.

Thấy Huân Nhi gật đầu, khóe miệng Tiêu Viêm hạ xuống, trong lòng kinh hãi, lại có chút dở khóc dở cười, lần trước là đột phá lúc mộng du, lần này lại là đột phá trong lúc ngủ, loại phương thức đột phá này, quả thức là quá buồn cười.

Hăng hái đánh ra vài quyền, cảm nhận đấu khí đã hùng hậu hơn vài lần, Tiêu Viêm không khỏi cười hắc hắc một tiếng.

Sau khi phát tiết toàn bộ kinh hãi trong lòng, Tiêu Viêm mới nhận ra sắc trời đã tối, cười xin lỗi với Huân Nhi, hắn biết, nha đầu này chắc chắn vẫn đợi ở đây.

Tiên tay cầm áo mặc vào, Tiêu Viêm quay về phía Huân Nhi hài hước nói: "Còn không đi? Hôm nay xem như một ngày vui, ca ca mời ngươi đi Ô Thản thành ăn một bữa."

"Hì hì, ta nhất định phải chọn thứ đắt nhất…" Nghe vậy, Huân Nhi thản nhiên cười, mũi chân điểm nhẹ lên tảng đá, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tiêu Viêm, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ, vang lên khắp trong rừng.


Vì cảm tạ Huân Nhi chờ đợi cả buổi chiều, Tiêu Viêm đặc biệt mang theo Huân Nhi đi dạo quanh Ô Thản thành, sau đó mới tách ra trong gia tộc.

Kéo cước bộ có chút hưng phấn trở lại phòng của mình, Tiêu Viêm nằm xuống giường, ôm chăn gối mềm mại, cười híp mắt nhẹ giọng nói: "Rốt cục cũng sắp trở thành một đấu giả a…."

"Hắc, lần tấn cấp này, ngươi phải cám ơn tiểu nha đầu đó." Trong phòng, tiếng cười già nua đột nhiên truyền ra

Ngước mắt lên, nhìn dược lão không biết đã xuất hiện từ bao giờ, Tiêu Viêm nhíu mày hỏi: "Có liên quan với Huân Nhi?"

"Ân, đích xác có chút quan hệ, nếu không, sợ rằng ngươi phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể đột phá." Thân thể trong suốt của dược lão huyền phù trên chiếc ghế, nhàn nhạt nói.

Bất đắc dĩ nhún vai, Tiêu Viêm vùi đầu vào trong chăn, chán nản nói: "Bây giờ đã chín đoạn, muốn đột phá lên đấu giả cấp bậc, chỉ sợ cũng phải mất nửa năm mới được…" Nói đây đây, Tiêu Viêm ngồi thằng dậy, khuôn mặt đột ngột trở nên âm trầm, trong tiếng nói có một phần lãnh ý: "Thời gian đã qua hơn một năm, nhưng ta vẫn chưa trở thành một đấu giả, nếu tốc độ tiếp tục như vậy, ba năm sau... chỉ sợ ta không đấu lại được với Nạp Lan Yên Nhiên."

Nghe vậy, dược lão chớp mắt không có ý kiến.


"Nạp Lan yên Nhiên có thể được Vân Lam tông bồi dưỡng để trở thành tông chủ đời tiếp theo, thiên phú tuyệt đối không kém, hơn nữa, Vân Lam tông có thực lực hùng hậu, trong tông môn, còn có luyện dược sư cường đại như đan vương Cổ Hà… Nếu hắn trợ giúp Nạp Lan Yên Nhiên, chỉ sợ tốc độ tấn cấp của nàng, sẽ không chậm hơn ta." Tiêu Viêm tự lẩm bẩm nói.

Dược lão liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, nhưng lại thấy gia hỏa này đang hai mắt long lanh nhìn chằm chằm mình, lập tức cười hắc hắc, nhưng lại không chịu nói.

Nhìn dược lão không biểu hiện gì, Tiêu Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt một cái, mấy lời này, xem ra nói mất công rồi…

"Khái …" trầm mặc một lúc sau, dược lão lúc này mới ho một tiếng, đứng dậy, bước về phía trước, bĩu môi khinh thường nói: "Tên Cổ Hà đó cũng chỉ là một luyện dược sư sáu phẩm, cũng dám xưng là đan vương? Vậy những người luyện dược tốt hơn hắn gọi là gì?"

Nghe dược lão nói vậy, trên mặt Tiêu Viêm nhất thời lộ ra tiếu ý, hắn biết, vị thần bí sư phụ này, rốt cuộc lại muốn ra tay rồi…

Ngày mai đi mua tài liệu, hừ, không phải tụ khí tán sao, ta luyện nó ra cho ngươi ăn như khoai tây… ta không tin, Nạp Lan Yên Nhiên đó có đãi ngộ như vậy." Dược lão hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ cười lạnh nói.





back top