Đấu Phá Thương Khung

Chương 541: Hồn Điện tham gia kiếp!


Trong phòng, yên tĩnh lại tái hiện, hồi lâu sau, đã hiểu được một chút vấn đề, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, thanh âm trầm thấp hỏi tiếp: "Đại ca bây giờ ra sao?"

"Chúng ta đều bị truy sát, lấy thực lực của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia diệt vong sẽ là điều chắc chắn, chẳng qua cũng may lúc cuối cùng đột nhiên có viện binh xuất hiện, cứu thoát những người Tiêu gia còn sống sót." Tiêu Lệ nói tới đây, trên khuôn mặt tái nhợt cũng lộ ra một chút may mắn.

"Viện binh? Trong Gia mã đế quốc còn có thế lực dám cùng Vân Lam Tông đối kháng?" Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, nhíu mày nói. "Viện binh xuất hiện toàn bộ mặc bộ đồ đen, lúc bắt đầu chúng ta cũng không biết là ai, chỉ sau khi truy binh bị đánh lui, người đến mới cho chúng ta biết thân phận;người cầm đầu chắc ngươi cũng biết, chính là lão giả hồi trước đi cùng ngươi."

"Hải Ba Đông? Hải lão?" Tiêu Viêm thoáng sửng sốt, hình ảnh một lão giả với bộ mặt lạnh lẽo, chậm rãi hiện lên trong trí nhớ. Tiêu Viêm hơi gật đầu một chút, đem một ít cảm kích giấu ở trong lòng, Hải Ba Đông đã ra tay cứu giúp những người cuối cùng của Tiêu gia, phần ân tình này thật không nhỏ, sau này,chắc chắn phải trả lại cho người ta.

"Đại ca tuy bị thương nặng,nhưng cũng may,dưới sự trợ giúp của lão giả kia,đại ca lưu lại được một cái mạng, mà lão giả đó tựa hồ sở hữu địa vị cực cao trong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc,bởi vậy những tộc nhân cuối cùng của Tiêu gia,dưới sự trợ giúp của bọn họ, thoát khỏi sự truy sát của Vân Lam Tông,mà con phi hành thú ta cưỡi đến già nam học viện, cũng là mượn từ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, nếu không có bọn họ giúp đỡ,bằng hiện trạng của chúng ta bây giờ, ta chỉ có cách đi bộ tới già nam học viện mà thôi

"Chẳng qua Hắc Giác Vực không hổ là địa phương hỗn loạn nhất trên đại lục, hắc hắc, mấy lần ta bị tính kế,mấy vết thương này, chính là bị mấy tên trong Hắc Giác Vực ban cho,hắc hắc,bọn chúng còn điên cuồng và âm độc hơn cả sói đói." Tiêu Viêm cắn chặt môi, máu tanh hỗn loạn trong Hắc Giác Vực,chính hắn đã từng trải qua,mà Tiêu Lệ vì báo cho hắn biến cố của gia tộc mà phải vượ ngàn dặm xa xôi, trèo non lội suối.



Tiêu lệ cười khổ, nói "Hôm nay mạc thiết dong binh đoàn cơ hồ là hoàn toàn biến mất, Tiêu gia thật ra khá hơn một chút, nhưng cũng là nguyên khí đại thương, thực lực không hề bằng trước kia, chỉ còn cách len lén sống qua ngày, kéo dài hơi tàn." Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay Tiêu Lệ, trong thanh âm nhẹ nhàng ẩn chứa cừu hận vô tận: "Nhị ca, huyết cừu này, ta sẽ báo."

"Tự nhiên là phải báo, Lân Lam Tông đem tiêu gia chúng ta bức thành như vậy, nếu là không giết Vân Sơn lão cẩu, sao có thể trả lại cho mấy vị trưởng lão một cái công đạo?" Khuôn mặt Tiêu lệ hiện lên một vẻ âm độc, thản nhiên cười nói: "Chỉ cần ba huynh đệ ta còn sống, sẽ có một ngày chúng ta làm cho Vân Lam Tông gà bay chó chạy!"

Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút, ít nhất, đại ca cùng nhị ca, vẫn chưa gặp chuyện không may, thật sự hắn không dám tưởng tượng, nếu là đại ca, nhị ca cũng chết dưới tay Vân Lam Tông, chưa chắc lúc này hắn có thể duy trì lý trí. "Tiêu lệ biểu ca, cha mẹ của ta có sao không?" Tiêu Ngọc ở một bên đột nhiên lên tiếng, trong thanh âm hơi run rẩy.

"A a, Ngọc nhi a, mấy năm không gặp, thật là càng ngày càng đẹp đẽ đó nha..." Nhìn con mắt đỏ hỏn của Tiêu Ngọc, nét âm độc trên mặt Tiêu Lệ đột ngột tan biến, trầm mặc một hồi có chút xấu hổ nói: "Tiêu bá mẫu thì không sao, nhưng bá phụ thì bị mất một cánh tay trong lúc chiến đấu..."

Con mắt của Tiêu Ngọc lại hơi đỏ lên, chẳng qua cũng may tình huống xấu nhất nghĩ đến đã không xảy ra, bởi vậy tâm trí đã cực yếu ớt của nàng cũng không trở nên suy sụp, hơi nhẹ gật đầu, sau đó ngồi yên ở một bên trầm mặc không nói.

"Nhị ca, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, huyết cừu của gia tộc, không thể không báo, chẳng qua ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục lỗ mãng, lúc trước chỉ là hơi chút mất bình tĩnh không kiểm soát được lý trí." Tiêu Viêm lại lấy một mai đan dược trong nạp giới ra đưa cho Tiêu Lệ, thấp giọng nói.


Nhận lấy thuốc trị thương, Tiêu Lệ không chút do dự đưa thẳng vào trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trầm giọng nói: "Người khác có thể lỗ mãng, ngươi thì không thể, bây giờ ngươi là hy vọng duy nhất của Tiêu gia,việc phụ thân mất tích, cũng phải dùng lực lượng của ngươi, ta cùng đại ca thiên phú tu luyện cũng không bằng ngươi, chúng ta có thể chết, nhưng ngươi thì không thể! Nếu như ngươi có việc gì ngoài ý muốn, vậy thì Tiêu gia coi như là chấm dứt rồi!"

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm mỉm cười vỗ nhẹ cánh tay của Tiêu Lệ, quay về Tiêu Ngọc nói: "Ngươi coi sóc nhị ca, ta cùng với Huân Nhi có chuyện cần nói." Nói xong, hắn quay về Huân Nhi ra hiệu, hai người chậm rãi ra khỏi phòng.

"Nói cho ta biết một chút tin tức về "hồn điện", lấy bối cảnh của ngươi, chắc chắn đã nghe nói qua." Lâu đỉnh trên, Tiêu Viêm sắc mặt lại trở nên âm trầm, quay về Huân Nhi nhàn nhạt nói.

"Hồn điện? Ngươi như thế nào biết đến bọn họ?" Nghe được cái tên này từ Tiêu Viêm nói ra, Huân Nhi sắc mặt nhất thời có chút biến hóa.

"Ta đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy bọn họ, theo như lời nhị ca nói, bóng đen này cùng với phương thức công kích của chúng, cùng với kẻ thuộc"Hồn Điện" mà ta đã thấy gần như giống hệt, ta nghĩ, chắc chắn bọn họ có liên quan." Tiêu Viêm phất tay, con mắt nhìn chằm chằm Huân Nhi: "Nói cho ta biết."

Dưới ánh mắt của Tiêu Viêm, Huân Nhi chần chờ một lúc, cuối cùng cười khổ gật đầu. Đôi tay vuốt lại mái tóc trên trán, sắp xếp lại một chút tin tức về "Hồn Điện" trong đầu, mới chậm rãi nói: "Hồn Điện" là một tổ chức cực kỳ quỷ dị và thần bí, việc mà bọn họ thích làm nhất, là tìm kiếm trên khắp đại lục những linh hồn thể, sau đó đem bắt lấy, về việc tại sao bọn họ muốn nhiều linh hồn thể như vậy, ta cũng là không rõ ràng lắm.Tổ chức này trải dài khắp đại lục, chỉ sợ không nghĩ tới thứ quốc gia bảo thủ như Gia Mã đế quốc cũng bị bọn họ xâm nhập vào."


"Thời gian mà "Hồn Điện" tồn tại chắc chắn không ngắn, vì bọn họ biết được rất nhiều bí ẩn trên đại lục. Ta nghĩ, lý do bọn họ tìm đến Tiêu gia, hẳn là có quan hệ với Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay Tiêu Viêm ca ca." Huân Nhi hít sâu một tiếng, tiếp tục nói: "Khối Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay Tiêu Viêm ca ca, kỳ thật gần chỉ là một bộ phận của "chìa khóa", còn có mấy bộ phận khác, đều tản mát trên đại lục, tộc ta có một bộ phận, mà "hồn điện" này, cũng sở hữu một bộ phận."

"Thứ "chìa khóa" này uẩn hàm bí mật cực lớn, nhưng bí mật này cuối cùng là như thế nào, ta cũng không biết, điều duy nhất ta có thể nói cho Tiêu Viêm ca ca, chính là bất kể tộc ta hay là "hồn điện", đối với thứ "chìa khóa" này, đều cực kỳ coi trọng, năm đó vì thứ "chìa khóa" này tranh đoạt, tộc ta cũng cùng "hồn điện" triển khai tranh đoạt, mặc dù cuối cùng thắng lợi, nhưng cũng không đạt được ý nguyện như mong muốn."

"Hôm nay "hồn điện" xuống tay với tiêu gia, chắc chắn là lấy được tin tức về bộ phận của "chìa khóa", nếu không thì, lấy thực lực của tiêu gia, căn bản không đủ hấp dẫn bọn họ ra tay. Chỉ là có chút ngoài ý muốn là Vân Lam Tông như thế nào cùng "hồn điện" liên lạc được." Huân Nhi nhẹ giọng nói.

"Nhưng là theo như lời kể vừa rồi, lão giả tên là Hải Ba Đông kia có thể đánh lui truy binh,vậy "hồn điện" hẳn là vẫn chưa phái đi cường giả chân chính, đương nhiên, tộc ta luôn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ, bởi vậy cường giả chân chính, thì cũng rất khó mà thấy được thân ảnh."

"Chìa khóa, chìa khóa, lại là thứ chìa khóa đáng chết!" Nắm tay đấm thẳng vào vách tường, Tiêu Viêm quát lớn.

"Tiêu Viêm ca ca, nhớ kỹ lời nói lúc trước của ta,việc Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở trong tay ngươi, không được phép nói với ai, thậm chí, ngay cả Tiêu Lệ biểu ca cũng không được phép nói, nếu không một khi không cẩn thận tiết lộ. Truy sát của "Hồn điện", cũng giống như đỉa bám vậy, không chết không thôi." Huân Nhi tiến lên từng bước, mềm mại thân thể gần như dán tại trên người Tiêu Viêm. Thanh âm nhẹ nhàng mà tựa dao cắt vang lên.



Cắn chặt hàm răng, Tiêu Viêm nhìn kỹ dung mạo thanh nhã trước mắt, ngửi được cả hương khí phảng phất quanh đây, cánh tay kéo lại, đem Huân Nhi ôm chặt trong lòng, trước mặt người con gái thân cận nhất, cuối cùng hắn cũng không che giấu được cảm giác tự trách: "Nếu là năm đó không vì trẻ tuổi khí thịnh, cùng Nạp Lan Yên Nhiên định ra tam niên chi ước (3 năm ước hẹn), sợ rằng cũng không đem chuyện trở nên như thế này, cũng sẽ không liên lụy đến nỗi gia tộc rách nát, thân nhân thất lạc!"

"Nhân bất khinh cuồng uổng thiếu niên (Không ăn không chơi uổng làm thanh niên - ta đoán thế), Tiêu Viêm ca ca cũng không có làm gì sai."

Đem gương mặt ôn nhu tựa trên bả vai của Tiêu Viêm, Huân Nhi ôn nhu nói: "Hoài bích kỳ tội (mang ngọc mắc tội), cho dù Tiêu Viêm ca ca cùng Vân Lam Tông không có xung đột, chỉ sợ "hồn điện" sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa, hơn nữa lấy thủ đoạn ngoan độc của bọn họ, tất nhiên sẽ lập tức chém giết, đến lúc đó, Tiêu gia chắc chắn không phải nguyên khí đại thương, mà là hoàn toàn biến mất.

Bây giờ,Tiêu Viêm ca ca duy nhất có thể làm, chính là đem mình trở nên hoàn toàn cường đại, theo như lời của nhị ca, cừu hận của gia tộc, mất tích của Tiêu Chiến thúc thúc, đều phải dựa vào ngươi, ngươi là trụ cột ngày nay của Tiêu gia, nếu ngươi mà gục ngã, gia tộc của ngươi, cũng chẳng còn cơ hội quật khởi nữa!"

Một câu mang theo ôn nhu, nhưng giống như thuốc tăng lực sinh lực vậy, làm tâm trí của Tiêu Viêm,vốn đang bị cừu hận cùng sát ý bao vây thanh tỉnh trở lại, hồi lâu sau, Tiêu Viêm cuối cùng ngửa đầu hít sâu một ngụm băng lãnh không khí, buông ra cánh tay đang ôm chặt Huân Nhi, trên khuôn mặt thanh tú, thiếu đi một điểm tươi cười ngày xưa, mà tăng thêm vài phần lãnh lệ nhàn nhạt, Tiêu Viêm lúc này,dưới biến cố của gia tộc đả kích, xem như triệt để trưởng thành rồi.

Người, luôn phải trải qua đả kích, mới có thể chân chính biến hóa cùng phát triển. - .

"Yên tâm đi, ngày sau ta sẽ không tiếp tục lỗ mãng. Chờ ta có được đầy đủ thực lực, ta sẽ trở về, đến lúc đó, nợ máu do Vân Lam Tông gây ra ta sẽ trả lại gấp trăm lần!"Tiêu Viêm bàn tay vuốt ve gương mặt mềm mại của Huân Nhi, thanh âm lại là âm lãnh mà thản nhiên.





back top