Trăng treo như đĩa bạc, ánh trăng nhàn nhạt từ phía chân trời nhẹ nhàng chiếu rọi khiến toàn bộ nội viện như được khoác một chiếc áo bạc mông lung.
Trong phòng, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên đầu giường tiến hành tu luyện. Năng lượng thiên địa chậm rãi tụ tập xung quanh hắn rồi cuồn cuộn không ngừng tiến nhập bên trong thân thể.
"Tiêu Viêm ca ca ngủ rồi à?". Tu luyện được gần một giờ thì chợt có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, thanh âm hoà nhã của Huân Nhi truyền vào phòng.
Chậm rãi mở mắt, Tiêu Viêm nghi hoặc hướng về phía cửa phòng, cười nói: "Vào đi".
Cửa phòng mở ra, một cô gái áo xanhchậm rãi đi vào, dưới ánh trăng nhàn nhạt soi qua khung cửa sổ hiện lên đôi má thanh nhã tuyệt mỹ làm chúng nhân nhịn không được mà say mê chìm đắm.
Nhìn thiếu nữ thân thể thon dài mềm mại mà duyên dáng đứng trước mặt, cộng thêm u hương nhàn nhạt toả ra, Tiêu Viêm trong lòng thầm rung động. Tiểu nữ hài năm đó luôn bám theo mình nay đã trở thành một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người rồi.
Ngả người xuống giường, hướng mắt nhìn con ngươi trong như nước mùa xuân, trong ánh mắt Tiêu Viêm như có lửa thiêu đốt, ôn nhu hỏi: "Có việc gì vậy?". Như cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của Tiêu Viêm, Huân Nhi hai má nhẹ ửng hồng, tư thái tiểu nữ nhi này, quả thật cùng với bộ dáng lạnh nhạt thường ngày kia hoàn toàn tương phản. Không thể phủ nhận Huân Nhi giờ phút này có một mị lực phi phàm.
Hỏa nhiệt trong mắt Tiêu Viêm ngày càng đậm. Đêm dài tịch mịch, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, thật dễ làm người ta nghĩ đến những chuyện không lành mạnh.
Theo ánh mắt ngày càng nồng cháy của Tiêu Viêm, vết hồng trên khuôn mặt Huân Nhi cũng càng thêm đậm. Một lúc sau, Huân Nhi từ trong nạp giới lấy ra một quyển trục màu đen, đưa cho Tiêu Viêm rồi xoay người định chạy đi. Nhưng Tiêu Viêm nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ tay thanh khiết trắng ngần như ngọc kia, kéo nhẹ một cái, giữa tiếng kêu thảng thốt của Huân Nhi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ôm thân thể mềm mại kia trong lồng ngực, Tiêu Viêm cảm nhận đươc hơi ấm truyền qua áo. Huân Nhi gương mặt đỏ bừng tựa hồ muốn tan thành nước, cả người thoáng giãy dụa, sau đó đành thả lỏng không phản kháng. Thanh âm nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không muốn". Tiêu Viêm không nhịn được nắm chặt bàn tay tinh tế mảnh mai kia một, cảm giác thoải mái tràn đầy trong lòng. Cúi đầu xuống nhìn thần tình đỏ bừng của Huân Nhi, hắn trêu: "Nha đầu này, nửa đêm chạy tới phòng ta có ý đồ gì, mau thành thật khai báo". Huân Nhi thấp giọng than thở "Ác nhân kiện hảo nhân a".
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu ra, xuất hiện bộ dáng tiểu nữ nhân bị ủy khuất thường ngày khó thấy của Huân Nhi, Tiêu Viêm cánh tay không tự chủ được vòng qua cái eo nhỏ nhắn ôm thật chặt, còn tay kia nâng cằm nàng, nhìn Huân Nhi hai mắt mở to, trong ánh mắt mọng nước chợt xuất một tia thùy mị kiều diễm, đôi môi ướt át hồng nhuận, hắn chậm rãi cúi thấp đầu.
"Tiêu Viêm ca ca, thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy" Biết rõ Tiêu Viêm muốn làm gì, Huân Nhi gương mặt ửng đỏ càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm nhận được hơi thở đối phương phả vào mặt, nàng đột nhiên lấy ra quyển trục màu đen khi nãy, vội vàng nâng lên, vừa vặn đem ngăn sự tiếp xúc giữa khuôn mặt hai người.
Bị quyển trục ngăn, Tiêu Viêm đành dừng lại, đưa tay cầm lấy nó.
Thấy hành động của Tiêu Viêm, Huân Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng tựa hồ hơi có cảm giác mất mát.
Dưới ánh mắt Huân Nhi, Tiêu Viêm cũng chỉ tùy tay đem quyển trục thu vào nạp giới, trong lúc Huân Nhi đang kinh ngạc, hay tai mạnh mẽ áp chặt hai má nàng, hé miệng cười, tiếu ý trong khóe mắt càng nồng đậm hơn.
Trong cảnh u tĩnh bên trong phòng, hai khuôn mặt, một ngượng ngùng cùng một cười xấu xa nhanh chóng tiến gần sát, cuối cùng chạm nhau.
Dưới ánh trăng, hai thân thể nam nữ, một an tĩnh, một thon dài, gắt gao ôm lấy nhau, phóng thích lửa nóng tình cảm trong lòng.
Hai người hôn nhau đều có chút trúc trắc không quen, nhưng chẳng qua đối với người lần đầu tiên nếm trái cấm nam nữ mà nói thì không thể nghi ngờ làcảm giác tiêu hồn muốn chết J
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau một lúc lâu sau mới rời ra, mang theo tiếng hít thở hổn hển.
Tiêu Viêm liếm liếm môi, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lồng ngực, trái tim vốn đang thoáng có chút tĩnh lặng nhất thời lại nhảy lên.
Giờ phút này, thiếu nữ tâm trí rối bời, trong đôi mắt vốn luôn tràn ngập nụ cười thanh nhã hiện tại lại có thêm một chút mị nhãn như tơ, xuân thủy tràn đầy, trong thanh thuần ẩn chứa đầy mị ý. Bị dáng vẻ của nàng hấp dẫn, Tiêu Viêm thậm chí có thể cảm nhận được một cỗ khí nóng ở bụng dưới, hạ thể từ từ dựng lên.
Hai người thân thể cơ hồ dán sát vào nhau, bởi vậy khi Tiêu Viêm hơi có biểu hiện, Huân nhi vốn đang rúc trong lồng ngực hắn như nai con hoảng sợ, vội vàng giãy ra, sắc mặt đỏ bừng nói: "Tiêu Viêm ca ca, đừng làm làm bậy nha!". Nhìn thấy Huân Nhi có bộ dáng như vậy, Tiêu Viêm hắc hắc cười, thu hồi dục niệm trong lòng, liếm liếm miệng, cảm thụ lại tư vị mềm mại tiêu hồn khi nãy, nhịn không được khóe miệng nở nụ cười rộng.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm đắc ý như vậy, Huân Nhi hai má lại ửng đỏ hung hăng trợn mắt, bất quá thiếu nữ sau khi nếm hương vị ái tình, vừa lườm hắn xong đã lại mỉm cười kiều mị. Tiêu Viêm cũng biết đây là chuyển biến tốt, hắn biết cô nàng này đối với chuyện nam nữ da mặt quá mỏng, bởi vậy cũng không trêu chọc nữa, lười nhác ngồi xuống, tùy tay lấy ra vật lúc nãy Huân Nhi đưa- quyển trục màu đen. Ánh mắt mơ màng, kinh ngạc trên mặt cũng trở nên dày đặc.
Quyển trục toàn thân màu đen, màu sắc có chút ám trầm, phải nhìn kĩ mới có thể phát hiện quyển trục này ẩn ẩn tản ra những tia sáng màu đen cực mờ nhạt, hơn nữa phía trên quyển trục còn có đủ loại hình vẽ cực kì huyền dị uốn quanh khúc khuỷu giống như hoa văn thông thường, rối rắm vô cùng.
Để quyển trục màu đen lơ lửng trong tay, Tiêu Viêm lại lần nữa kinh ngạc phát hiện quyển trục này tạo hình có điểm cổ quái, căn bản không có chỗ mở ra, chỉnh thể liền nhau như một cái ống trúc quanh co, so với các loại quyển trục bình thường khác hoàn toàn bất đồng.
"Đây là cái gì?"- Tiêu Viêm nghi hoặc, ngẩng đầu về phía Huân Nhi, tay giơ quyển trục, hỏi.
Lúc này Huân Nhi gương mặt ửng đỏ đã nhạt bớt nhiều, chẳng qua nhìn lại có thêm vài phần động lòng người, ngượng ngùng bước nhẹ nhàng tới bên Tiêu Viêm, cười dài nói: "Đây là một quyển đấu kỹ, chẳng qua phải cần có thực lực đấu vương mới có thể mở ra." Nghe vậy, tay Tiêu Viêm run lên, thiếu chút nữa là làm rơi quyển trục. "Cần thực lực đầu vương mới có thể mở đấu kỹ?", lần đầu tiên hắn gặp chuyện này," Đây là đấu kỹ cấp bậc gì?" Ý cười trên mặt Tiêu Viêm dần thu liễm, nghiêm mặt hỏi.
"Chờ khi huynh có thể mở nó ra, lúc đó khắc sẽ biết ngay?" Huân Nhi lắc lắc đầu, tránh câu hỏi của Tiêu Viêm.
"Thứ này quá quý", Tiêu Viêm nhíu mày, nhưng lời nói còn chưa chấm dứt, đối diện hắn là một đôi mắt u oán, hắn ngay lập tức xấu hổ ngậm ngay miệng.
"Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Viêm ca ca chưa từng nhận của Huân Nhi một món đồ nào." Huân Nhi nhẹ giọng thở dài.
"Được rồi, được rồi, ta nhận". Nhìn thấy Huân Nhi bộ dáng u oán, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, chần chờ một lúc, đành gật gật đầu. Hắn không phải là người theo chủ nghĩa đại nam nhân, chỉ vì Huân Nhi đột nhiên xuất ra đồ vật trân quý như thế, lúc nhất thời hắn có chút khó xử.
"Nhớ rõ, nhất định phải đợi cho tiến vào cấp đấu vương mới có thể mở ra tu luyện, nếu không đối với ngươi sẽ không tốt". Nhìn thấy Tiêu Viêm nhận lấy quyển trục, Huân Nhi đang u oán nhất thời hai má lộ ra nụ cười ngọt ngào, ôn nhu nhắc nhở.
"Ân" Tiêu Viêm gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô gái áo xanh đối diện.
Huân Nhi giương đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Viêm, sau đó ngưng trọng thấp giọng nói: "Còn nữa, Tiêu Viêm ca ca, cái Đà Xá Cổ Đế ngọc kia, huynh nhất định phải nhớ rõ lời Huân Nhi, không được nhắc tới, bất luận là với kẻ nào, nếu không huynh sẽ gặp phiền toái rất lớn. Hiện tại huynh vẫn chưa nắm giữ được sức mạnh của nó cho nên ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài!" Nhìn Huân Nhi bộ dáng ngưng trọng, Tiêu Viêm cũng không dám vui đùa, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Ha ha, vậy Huân Nhi về phòng trước, Tiêu Viêm ca ca cứ nghỉ ngơi đi, ngài mai còn phải kịch liệt chiến đấu." Nói xong, Huân Nhi hướng về phía Tiêu Viêm thản nhiên cười, cả người đi về phía cửa bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Huân Nhi dần biến mất, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy Huân Nhi hai ngày nay có chút kì quái, cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện này, "hay là ta đã nghĩ nhiều quá nên tưởng tượng ra vậy?".Đem cửa phòng đóng lại, Tiêu Viêm bàn tay vừa động, đem quyển trục màu đen cầm trong tay, trong lòng thấp giọng nói: "Lão sư, có thể nhìn ra quyển trục này là vật gì không?""Không thể, mặt trên quyển trục này có phong ấn đặc thù, trừ phi mạnh mẽ phá vỡ, bằng không ai cũng không biết bên trong là đấu kỹ ra sao". - .
Thanh âm Dược Lão không lâu sau đó lại vang lên: "Chẳng qua lấy bối cảnh thân phận của tiểu nữ nhi kia, đấu kỹ có thể làm cho nàng coi trọng nó như vậy, tuyệt đối không phải vật thường" Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, mắt khẽ lóe lên, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Tiểu thư, người đã đem thứ kia cho Tiêu Viêm thiếu gia?" Bên trong phòng, Lăng Ảnh có chút ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt đang cầm chén trà, con ngươi mọng nước vẫn như cũ còn lưu lại nhàn nhạt vẻ thẹn thùng.
Đối mặt với câu hỏi của Lăng Ảnh, Huân Nhi tùy ý gật đầu, bộ dáng tựa như đem cho một vật gì đó tầm thường.
"Nhưng vật đó là do Tộc trưởng đại nhân vất vả lắm mới tìm được" Lăng Ảnh cười khổ nói. "Vật này thích hợp với Tiêu Viêm ca ca hơn ta." Huân Nhi nhàn nhạt cười nói, chợt phất tay: "Lăng lão, việc này không được để cho những người khác biết, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể.""Thôi được rồi" chần chờ một chút, Lăng Ảnh đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, chợt thân hình vặn vẹo, hóa thành bóng ma biến mất trong bóng tối.
"Tiêu Viêm ca ca, những gì Huân Nhi có thể làm đều đã làm rồi, con đường trở thành cường giả chân chính sau này đành phải dựa vào chính huynh a, hy vọng ngày sau gặp lại, huynh có thể trở thành cường giả chân chính, mạnh đến nỗi làm Huân Nhi cũng phải ngước nhìn." Tay cầm chén trà ấm, trong lòng Huân Nhi nhẹ vang từng tiếng nỉ non.