Hai đạo nhân ảnh, trong vô số ánh mắt chăm chú của mọi người, giống như vẫn thạch va vào nhau, vang lên tiếng ầm ầm, đấu khí tràn ngập khắp trời.
"Xuy!"
Tay cầm trọng thước cắt qua không khí, giống như một tia chớp màu đen mang theo kình phong dao động hung hãn, hung hăng đập xuống trước mặt Liễu Kình đang đứng bất động, kình đạo thật mạnh, ngay cả không khí dưới thân thước đều bị thổi đi, tiếng nổ trầm thấp cực lớn vang lên, giống như mặt đất nổ mạnh, nặng nề xuyên qua hai người.
Kình phong mãnh liệt áp bách làm cho quần áo Liễu Kình ép chặt vào da, nhưng khuôn mặt vẫn không vì trọng thước đang hung ác chém đến mà biến đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn. Khi trọng thước chỉ còn cách đầu vẻn vẹn có nửa thước, Liễu Kình cước bộ trái phải tùy ý nhẹ nhàng dời từng bước.
Trọng thước ầm ầm hướng bả vai Liễu Kình hạ xuống, nhưng chưa kịp đắc thủ thì đột nhiên Liễu Kình tay trái hướng đến bên phải chụp một cái. Nhìn như là tùy ý chụp nhưng lại là cực kỳ chuẩn xác trước khi trọng thước hạ xuống, chụp lấy thân thước phía trên. Nhất thời một cỗ kình lực cường hãn hung bạo xuất ra, đem trọng thước đánh bay xa một khoảng, vừa vặn đem thế công của Tiêu Viêm ngăn trở lại.
Trọng thước và thế công bị hóa giải, Tiêu Viêm khí thế trong nháy mắt bị đình trệ, mà Liễu Kình lại âm thầm đưa lòng bàn tay hướng xuống đất, ngón tay khẽ cong lại nhìn như một loại thú trảo cực kỳ sắc bén, cánh tay vung lên, xung quanh trảo sắc bén đó bao bọc một cỗ kình phong lãnh hàn, hướng ngực Tiêu Viêm đánh tới.
Khi trọng thước bị đẩy ra, Tiêu Viêm cũng trong nháy mắt phản ứng, tay trái như tia chớp vung ra, năm ngón tay nắm chặt, đấu khí hùng hồn cấp tốc ngưng tụ ở lòng bàn tay, hung hăng đánh ra, vừa vặn cùng một trảo sắc bén kia va chạm mãnh liệt.
"Ầm!".
Một quyền một trảo hung hăng va chạm, chợt tiếng nổ trầm thấp từ điểm tiếp xúc vang lên, kình khí dao động nổi lên từng trận, nhanh chóng hung bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
"Tách…"
Thân thể Tiêu Viêm run rẩy kịch liệt một trận, cước bộ vội vàng lui về phía sau, mỗi bước chân đều làm cho bề mặt sàn đấu cứng rắn xuất hiện những vết nứt. Như thế liên tục sau vài bước, Tiêu Viêm tại yết hầu khẽ "hừ" một tiếng, chân phải hung hăng đạp xuống, làm cho sàn đấu cứng rắn nơi đó trong nháy mắt bị phá tan thành những mảnh cực nhỏ rơi xuống đất.
Đem kình khí vừa rồi trong tay hoàn toàn tiêu trừ, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Liễu Kình cách đó không xa, đối mặt va chạm, thực lực đối phương cơ hồ hơn hẳn một bậc.
Thầm hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Viêm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Kình đang đứng bất động đối diện, trong lòng hắn rõ ràng người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, càng kéo dài thời gian càng thêm bất lợi, cho nên muốn tăng phần thắng hắn chỉ còn cách trong thời gian ngắn nhất công kích thật mạnh.
Tuy nói trong lòng đã biết được chiến thuật đối với mình có lợi nhất, Tiêu Viêm vẫn có chút đau đầu. Liễu Kình không phải là một đối thủ tầm thường, chỉ cần chính mình thoáng lộ ra sơ hở thì sợ sẽ phải đối mặt với cuồng phong vũ bão công kích điên cuồng, chính mình là đợi cơ hội tốt nhất ra tay, sao đối phương cũng không tương tự? Làm người ta buồn bực nhất là, đối phương cũng có đủ thời gian sức lực nhàn nhã chờ Tiêu Viêm khí thế suy kiệt, có thể hắn lại là chờ cơ hội nhất định lấy được công kích hiệu quả, sau khi thầm tính toán, Tiêu Viêm không thể nghi ngờ là rơi xuống hạ phong.
Trong lòng cười khổ một tiếng, đem ý nghĩ lung tung trong đầu vất đi, Tiêu Viêm nắm chặt chuôi thước, ánh mắt híp lại nhìn đối phương cũng đồng dạng đang chăm chú nhìn mình. Một lát sau, Tiêu Viêm thân thể hơi hướng về phía trước một chút, bàn chân đột nhiên đạp mặt đất một cái, nhất thời cả người bay lên xoay tròn cách mặt đất nửa thước, mà theo thân hình xoay tròn, trọng thước trong tay đột nhiên rời ra, mang theo một lực đạo cực kỳ bén nhọn xé gió mang theo kình phong áp bách, giống như một tia chớp đen mơ hồ, phá không hướng Liễu Kình bắn tới.
Tiêu Viêm thình lình phóng thước công kích, ánh mắt Liễu Kình lóe lên một tia kinh ngạc, bất quá sắc mặt không mấy dao động, song chưởng co lại, cước bộ không ngừng tiến tới, từng bước ầm ầm hạ xuống, trảo thủ có chút lớn lên, bao quanh là một cỗ đạm kim sắc đấu khí nhàn nhạt (đấu khí màu vàng nhạt), nhất thời trảo thủ đang thấy rõ ràng chỉ còn là một đoạn bóng đen mơ hồ!
Được đạm kim đấu khí bao bọc, Liễu Kình trảo thủ đột nhiên nắm chặt, tia chớp đen mơ hồ kia chợt đình trệ giữa không trung.
Tuy rằng trảo thủ đã kẹp lấy trọng thước nhưng Liễu Kình cả người vẫn bị một cỗ kinh lực hung hãn chấn lui về phía sau vài bước, sau đó mới đem kình khí ẩn chứa trong trọng thước hóa giải đi. Chỉ vẻn vẹn bằng một trảo có thể tiếp được trọng thước lực đủ để đánh nát tả tơi một khối núi đá, không thể không nói người này thực lực thật có chút khủng bố.
Năm ngón tay gấp khúc thành một độ cong quỷ dị, vừa vặn từng đầu ngón tay đều tiếp xúc với trọng thước, kỹ thuật xảo diệu, hơn nữa đấu khí cả người hùng hậu, vì vậy mới có thể dễ dàng tiếp nhận công kích của Tiêu Viêm.
Tay phải kẹp lấy trọng thước ẩn chứa sức nặng khủng bố, nhất thời sắc mặt Liễu Kình biến đổi, tuy hắn sớm dự đoán trong thước này sức nặng không thấp, nhưng hôm nay nắm nó trong tay hắn mới có chút kinh ngạc phát hiện, thước này so với Liệt Sơn Thương của hắn còn nặng hơn rất nhiều.
Trong lòng vừa có chút kinh ngạc nổi lên, một cảm giác khiếp sợ ngay sau đó nhanh chóng xuất hiện, bởi vì nắm trong tay trọng thước, Liễu Kình phát hiện nguyên bản đấu khí đang lưu chuyển cực kỳ thông thuận trong cơ thể đột nhiên trì trệ.
"Trọng thước này có điều cổ quái!", trong lòng một ý niệm nhanh như tia chớp hiện lên, Liễu Kình liền buông tay, trọng thước vô lực rơi xuống.
Trọng thước rơi xuống, bỗng nhiên có một tiếng sấm rất nhỏ vang lên, Liễu Kình nhướng mày, nháy mắt ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy một bóng đen quỷ dị xuất hiện gần trong gang tấc.
Bóng đen đó lợi dụng Liễu Kình lúc đang thất thần vì Huyền trọng thước kia mà phóng tới, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.
"Bát cực băng!"
Một tiếng quát trầm thấp đột ngột vang lên, nắm tay Tiêu Viêm hung hãn hướng Liễu Kình đập tới, kình phong tăng vọt, trên đường vang lên không dứt tiếng không khí nổ trầm thấp, giống như tiếng pháo, vang lên trong tai mọi người.
So với lần công kích điên cuồng lúc trước, ánh mắt Liễu Kình cũng hơi hơi híp lại, hắn có thể cảm ứng được lần công kích này của Tiêu Viêm hung hãn vô cùng, đúng là chiêu cận chiến cường hãn công kích đã đả bại Bạch Trình, Diêu Thịnh.
"Muốn dựa vào chiêu này đả bại ta, còn yếu một chút, bất quá đối với đấu kỹ cận chiến này của nươi, ta thật muốn nhìn một chút, có thể cùng đại liệt phách quan trảo của ta chống đỡ được không. ".
Trên khuôn mặt hiện lên một chút tươi cười, Liễu Kình trảo thủ đột nhiên cong lại một độ cong quỷ dị, đạm kim sắc đấu khí lượn lờ ở đầu ngón tay, tụ hợp lại thành những mũi nhọn lạnh lẽo.
"Đại liệt phách quang trảo!"
Tâm trảo hướng đất, chớp mắt Liễu Kình đã thu hồi khuôn mặt tươi cười, cánh tay vung lên, trảo thủ hung bạo bắn ra, kình phong vô hình ở đầu ngón tay như ẩn như hiện quang mang, thanh thế cực kỳ kinh người, có chút không thể không so được với Bát cực băng của Tiêu Viêm.
Nhìn giữa sân hai người chọn giao chiến cận chiến, trên khán đài đều vang lên từng trận kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn ra cả hai đối thủ ai cũng am hiểu cận chiến, bọn họ cũng đồng dạng hiểu rằng, cận chiến so với chiến đấu bằng vũ khí thoáng có chút máu tanh cùng điên cuồng, đương nhiên nam nhân đối vói chuyện này tựa hồ không có bài xích, đột nhiên thần tình đám đệ tử đổi hồng.
Đám người Ngô Hạo lúc này cũng là đứng bật dậy, loại chiến đấu này, chỉ cần một cái sơ ý sẽ trọng thương, dẫn đến thua cuộc ngay, tuy bọn họ đối với Tiêu Viêm cận chiến công kích đã có kiến giải, nhưng Liễu Kình cũng là một cao thủ trong lĩnh vực này a.
"Tiêu Viêm đấu kỹ công kích cận chiến này chỉ sợ cấp bậc không hề thấp hơn so với Đại liệt phách quang trảo, bất quá không biết va chạm trực tiếp thế này,có địch nổi không?" Nghiêm Hạo hơi chút ngưng trọng nhìn Tiêu Viêm bị bao bọc trong kình phong, bỗng mở miệng nói. - .
Lâm Tu Nhai mắt không chớp nhìn vào giữa sân, nghe được Nghiêm Hạo nói, chậm rãi lắc đầu: "Sợ là không thể, ta từng vài lần thấy Tiêu Viêm thi triển loại đấu kỹ này, lực bạo phát đích xác mạnh, nhưng luận đến tính bùng nổ sau đó, so ra lại kém Đại liệt phách quang trảo, dù sao Liễu Kình tại chiêu này đã rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, nếu Liễu Kình đem công kích của Tiêu Viêm đánh xuống dưới, sau lại phản kích, chỉ sợ Tiêu Viêm sẽ bị nguy cơ bị đánh bại."
Nghe vậy, một bên mấy người Nghiêm Hạo Hàn Nguyện đều khẽ gật đầu, ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn giữa sân va chạm nháy mắt bùng nổ.
Trong vô số ánh mắt chăm chú nhìn xuống, giữa sân kia ẩn chứa lực phá hoại rất mạnh, một quyền một trảo mạnh mẽ va chạm!
"Ầm!"
Tiếng không khí nổ to vang lên giữa không trung, đột ngột một cỗ kình khí gió lốc theo giữa hai người va chạm hung bạo nổi lên, hung hãn lướt qua, sân đấu chịu không nổi không ngừng truyền lại tiếng nứt răng rắc, từng cái khe nhỏ như mạng nhện từ dưới chân hai người cấp tốc lan ra.Gió lốc kình khí tạo thành lực phá hoại khủng khiếp, trên khán đài vang lên thanh âm một trận nuốt nước miếng, đây chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể a, nhưng lực phá hoại lại như vậy khủng bố.
Khu vực giữa sân, một quyền một trảo như dính liền nhau, một cỗ vô hình kình khí không ngừng theo lòng bàn tay hai người xuất ra, sau đó mọi người thấy sàn nhà cực kì rắn chắc kia nhanh chóng văng tung tóe thành những mảnh cực nhỏ, thậm chí cuối cùng mảnh nhỏ trực tiếp bị chấn thành bột phấn!
Ánh mắt gắt gao nhìn khuôn mặt Liễu Kình đối diện vẫn như cũ không chút thay đổi, cánh tay của Tiêu Viêm run lên nhè nhẹ, lúc hai người va chạm nhau, cỗ phản lực kia cơ hồ làm cánh tay hắn lâm vào chết lặng, tâm tình cũng thoáng trầm xuống môt chút, trước kia dùng Bát cực băng vẫn thấy được ít nhiều hiệu quả, nhưng bây giờTiêu Viêm có thể cảm ứng được, ám kình Bát cực băng vừa mới xâm nhập vào cơ thể Liễu Kình liền bị một cỗ cương mãnh kình khí nhanh chóng đánh tan tác.
Kình khì Bát cực băng sinh ra cấp tốc tiêu giảm, mà thủ trảo cực đại kia vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.
"Lực bạo phát lúc đầu có mạnh, nhưng tiếp sau thì không đủ" Liễu Kình đang yên lặng như tượng đá đột nhiên chậm rãi mở miệng, hướng về Tiêu Viêm cười, nhàn nhạt nói: "Sợ là phải kết thúc ở đây thôi".
Thanh âm vừa xuất, thủ trảo mạnh mẽ quỷ dị nhấn một cái, nháy mắt thoát khỏi cánh tay Tiêu Viêm ngăn trở, bắn thẳng đến ngực, trảo phong sắc bén vô cùng, nếu Tiêu Viêm bị đánh trúng, kết cục bại là chắc chắn.
Vẫn chưa hạ tay trái, Tiêu Viêm sớm có chuẩn bị, nhanh chóng kết ấn, miệng mỉm cười, thanh sắc hỏa diễm nóng cháy trong cơ thể hung bạo ra, mà theo đó, khôi giáp bằng lửa không thể phá vỡ đột ngột bao lấy cả người Tiêu Viêm.
"Điều đó chắc gì đã đúng…!"