Như cảm nhận được sát khí của Tiêu Viêm, Vẫn Lạc Tâm Viêm nhất thời như bị chọc giận, liền phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, đạo u mang lục quang cũng trở nên nồng nặc hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm miễn cưỡng duỗi thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn lục mang, cười nói: " Thế nào? Đốt ta lâu như vậy, còn không hài lòng sao?"
U mang lục quang càng trở nên cường thịnh, một lần nữa âm thanh đầy nộ khí lại vang lên, bên ngoài Vẫn Lạc Tâm Viêm hiện lên một vòng như ngọc quang mang. Ngọc quang chậm rãi lưu động, giống như có linh tính, ngay khi ngọc quang xuất hiện không lâu, một đoàn vô hình hoả diễm như bốn vách tường dâng lên, từ bốn phương tám hướng hướng về vây quanh Tiêu Viêm.
Hơn nữa, ngay khi bên ngoài đại tứ tiến công, Vẫn Lạc Tâm Viêm lại lần nữa từ trong nội thể Tiêu Viêm triệu hoán một đoàn tâm hoả mãnh liệt. Xem chừng rõ ràng là muốn trong ngoài giáp công, đem gia hoả Tiêu Viêm ngoan cố này triệt để giết chết.
" Chỉ là chút tài mọn!!!"
Nhìn vô hình hoả diễm lao tới, Tiêu Viêm cười lắc đầu, khuất chỉ bắn ra, thanh sắc hoả diễm từ trong nội thể bạo dũng mà ra so với trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đem vô hình hoả diễm ngăn cản bên ngoài, còn tâm hoả đang thiêu đốt trong nội thể, Tiêu Viêm vừa định vận dụng đấu khí bao quanh lại, liền kinh ngạc phát hiện. Ngay khi tâm hoả lan tràn thì trong nội thể có một trận huỳnh quang kì dị bạo phát. Bị huỳnh quang chiếu tới, tâm hoả như gặp phải khắc tinh, cấp tốc lui bước. Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, bị huỳnh quang chiếu rọi, tâm hoả đã hoàn toàn tiêu tán không thấy.
" Đây là?", kinh nghi một tiếng, Tiêu Viêm nhìn đoàn huỳnh quang kì dị trong nội thể cũng có chút mờ mịt, thứ này từ nơi nào xuất ra vậy? Dĩ nhiên ngay cả tâm hoả Vẫn Lạc Tâm Viêm cũng sợ nó?
Sau khi lâm vào ngủ say một thời gian dài, Tiêu Viêm tự nhiên không biết sự tình phát sinh trong cơ thể mình, thanh liên hoả diễm dung hợp cùng với vô số kì đan kì dược, cùng với tâm hoả tuần hoàn đối chọi, không chỉ tàn phá thân thể khiến cho Tiêu Viêm đau đớn không thôi mà đồng thời còn cường hoá thân thể cho Tiêu Viêm. Sau một thời gian, kháng tính đối với tâm hoả càng lúc càng mạnh, thậm chí sau đó, nguyên bản hai bên đang dằng co hầu như đã hoàn toàn nghiêng về một phía. Tâm hoả từ từ yếu dần đi, lúc này kì dược dịch cũng chậm rãi xâm nhập toàn bộ ngóc ngách trong nội thể Tiêu Viêm. Ánh huỳnh quang chính là khi chúng nó đối chọi với tâm hoả phát ra.
Huỳnh quang như có kháng tính với Vẫn Lạc Tâm Viêm tâm hoả. Không khách khí mà nói, chỉ cần trong nội thể Tiêu Viêm có huỳnh quang thủ hộ, Vẫn Lạc Tâm Viêm thiêu đốt dường như đối với Tiêu Viêm không có chút hiệu quả.
Quanh thân hoả diễm hừng hực thiêu đốt, toả ra nhiệt khí kinh khủng, mà người thanh niên trong đó, vẻ mặt vẫn nở một nụ cười ấm áp, thế mà trước khi hắn tỉnh lại, đã từng bị loại hoả diễm này hành hạ thừa sống thiếu chết.
Cảm nhận được huỳnh quang kì dị trong nội thể chiếu rọi có thể đẩy lùi được tâm hoả, Tiêu Viêm cuối cùng như chút được gánh nặng. Mặc dù hắn không xác định được trong khi hắn ngủ say tột cùng đã xảy ra vấn đề gì, nhưng giờ hắn rõ ràng một điểm, Vẫn Lạc Tâm Viêm đối với hắn mà nói đã không còn uy hiếp nữa
" Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, tiếp theo chúng ta nên đổi vị trí cho nhau đi….", Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, hướng về hai điếm u quang, khoé miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
" Kỷ!"
Âm thanh tràn đầy nội khí của hoả diễm vang lên, hai điêm u lục quang mang đột nhiên đại thịnh, lập tức một đoàn thiên bạch vô hình hoả diễm đột ngột hiện lên, bên ngoài hồng sắc nham thạch cũng đột nhiên sôi trào, vô số bọt khí cuồn cuộn không ngớt, sau đó bạo liệt mà ra, phóng ra một cỗ nhiệt khí hoả độc. Bạn đang đọc truyện được tại
" Giận quá mất khôn!!!"
Nhìn phản ứng kịch liệt của Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tiêu Viêm cười lạnh, thủ ấn khẽ động, bên ngoài thân thanh sắc hoả diễm cấp tốc tiến vào nội thể. Theo thanh hoả lui bước, bên ngoài vô hình hoả diễm như sói đói rình mồi, nhưng ngay khi nó gần tiếp xúc thân thể Tiêu Viêm, một trận huỳnh quang kì dị lại từ trong cơ thể Tiêu Viêm phát tán ra.
Vô hình hoả diễm vừa tiếp xúc với ánh huỳnh quang kì dị giống như miêu lão thử ( chuột nhìn thấy mèo), như tàn tuyết gặp phí du (tàn tuyết gặp mỡ nóng), cấp tốc lui đi. Thậm chí đoàn thiên bạch hoả diễm vừa được Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa triệu hoán ra cũng nổi từng đợt ba động kịch liệt. Hiển nhiên, trận huỳnh quang làm chúng cực kì kiêng kỵ.
Trận huỳnh quang kì dị cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm đối thị, dựa vào dung hợp thuộc tính của thanh hoả cùng các kì đan kì dược, huỳnh quang từ từ trở thành khắc tinh chân chính của Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Nhìn vô hình hoả diễm cấp túc thối lui, Tiêu Viêm con mắt chớp động, con ngươi đen nhánh dĩ nhiên cũng phủ một trận huỳnh quang kì dị.
Khi huỳnh quang tràn ngập con mắt Tiêu Viêm, không gian xung quanh nhất thời đại biến. Mặc dù xung quanh vẫn như trược là một thế giới đỏ rực nóng cháy, nhưng chu vi xung quanh Vẫn Lạc Tâm Viêm dần trở nên trong suốt, ở giữa một đoàn nhũ sắc đích hoả diễm tiểu xà, nhãn thần tiểu xà không ngừng chớp động tràn ngập vô hình hoả diễm. Con ngươi chuyển động một cách linh động. Rõ ràng là hoả diễm tiểu xà này có linh trí.
Ngay khi Tiêu Viêm đang quan sát hoả diễm tiểu xà, dường như nó cũng phát hiện ra hắn, lập tức xà đồng nổi lên hung mang, một cỗ vô hinh hoả diễm cuồng bạo chậm rãi từ nội thể tiểu xà bạo ra.
" Đây lẽ nào là bổn nguyên chân chính của Vẫn Lạc Tâm Viêm sao?"
Con mắt chớp động, Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng, mặc dù xung quang xem chừng hoả diễm tựa hồ đều là Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhưng muốn phá giải chỉ cần tìm hạch tâm của nó. Mà chắc chắn hoả diễm tiểu xà kia chính là hạch tâm.
Chỉ cần bắt được nó coi như chân chính đem Vẫn Lạc Tâm Viêm bắt được.
Chậm rãi giơ lên bàn tay thon dài, "Thiêu!!", thanh hoả hừng hực đem bàn tay bao trọn lại, huỳnh quang nồng nặc hiện ra, tại trên thanh hoả bao trùm lấy.
Bàn tay thế trảo, Tiêu Viêm hướng về phía hoả diễm tiểu xà ẩn tàng bắt tới, miệng cười hắc hắc.
Nhìn Tiêu Viêm tươi cười, hoả diễm tiểu xà cảm thấy có chút không ổn, đuôi suy một tiếng, thân hình nhỏ bé liền như thiểm điện, như tàu con thoi trốn khỏi tầm mắt Tiêu Viêm.
Chẳng qua bất kể nó di chuyển nhanh thế nào cũng chỉ trong phạm vi của hoả diễm, nếu muốn chân chính thoát đi, tựa chỉ còn cách thao túng hoả diễm chung quang đồng thời rời đi. Bất quá mà nói, muốn thôn phệ luyện hoá dị hoả trong cơ thể Tiêu Viêm lúc này đối với nó mà nói là tuyệt đối không có khả năng.
Vẫn Lạc Tâm Viêm mặc dù có linh trí nhưng muốn có tư tưởng khoáng đạt như con người thì cần một thời gian dài tiến hoá nữa mới có khả năng.
" Muốn chạy?"
Con mắt phủ kín đầy huỳnh quang, Tiêu Viêm đối với nhất cử nhất động của hoả diễm tiểu xà đều rõ ràng. Tiêu Viêm cười lắc đâu, thân thể duy trì an tĩnh, dưới chân ngân sắc quang mang nhàn nhạt mang theo âm thanh nhỏ như tiếng sét hiện lên.
" Xuy"
Thân thể Tiêu Viêm khẽ run lên, chỉ còn đạo tàn ảnh lưu trú tại chỗ, thân hình lúc này như thiểm điện xuất hiện trước hoả diễm bích, đem bàn tay được thanh hoả diễm cùng huỳnh quang trọng trọng bao quanh tiến vào hoả diễm bích. Chợt cố sức nắm chặt rồi nhanh chóng lắc mình lùi lại.
" Kỷ!!"
Tiêu Viêm thân hình như quỉ mị gần như trong chớp mắt thời gian, thân hình như thiểm lược trở lại chỗ cũ cùng với đạo tàn ảnh chưa tiêu tán hoàn toàn dung hợp lạ, chỉ là, trên hữu thủ đầy ánh huỳnh quang, một con hoả diễm tiểu xà đang điên cuồng giãy giụa, âm thanh sắc nhọn không ngừng vang lên.
Hoả diễm tiểu xà bị chế trụ, chung quanh hoả diễm bích trở nên cực kì hư nhược, bất quá vẫn chưa bị phá huỷ.
Ánh mắt Tiêu Viêm tràn đầy một phiếm cuồng nhiệt, gắt gao nhìn nhũ sắc hoả diễm tiểu xà trong tay, vẻ mặt mừng như điên. Không thể tưởng tượng được, hắn rơi vào hiểm cảnh, không những không mất cái mạng nhỏ này, ngược lại còn đốn ngộ trực tiếp tấn giai đấu vương, hơn nữa bây giờ còn tuỳ tiện mang Vẫn Lạc Tâm Viêm bắt tới tay.
Trong hiểm nguy cầu phú quí, lời này quả nhiên không sai!
Mặc dù có thanh hoả cùng huỳnh quang trọng trọng bao quanh, bất quá từ Vẫn Lạc Tâm Viêm tán phát ra nhiệt khí vẫn khiến cho bàn tay Tiêu Viêm chịu kịch liệt đau đớn. Điều này làm cho Tiêu Viêm cảm thấy may mắn, nếu huỳnh quang kì dị hay thanh liên địa tâm hoả chỉ cần thiếu một trong hai cái, chỉ sợ hắn hắn muốn bắt Vẫn Lạc Tâm Viêm cũng không có cách nào. Thật sự cái loại hoả diễm tích tụ bao năm tháng này, thật sự quá mức kinh khủng.
Bất quá hiện giờ đã thành công, như vậy kế tiếp việc tối trọng yếu là luyện hoá cùng thôn phệ a….
Ánh mắt gắt gao nhìn huỳnh quang đang bao quanh hoả diễm tiểu xà, Tiêu Viêm trong mắt trở nên lành lạnh, nắm chặt bàn tay. Cúi đầu nhìn mai tất hắc giới chỉ trên ngón tay thì thào nói: " Lão sư!! Hãy phù hộ đệ tử luyện hoá thành công đi… Thành hay bại là ở bước này a!!!"
Muốn thoát khỏi vô tận nham thạch nóng cháy này cần phải đem Vẫn Lạc Tâm Viêm thôn phệ trước!
Âm thanh vừa hạ xuống, Tiêu Viêm không chút chần chừ, thân hình ngồi xếp bằng huyền phù trên không, hữu thủ thanh sắc hoả diễm bỗng đại thịnh, bị thanh hoả điên cuồng thiêu đốt, hoả diễm tiểu xà chậm rãi. Nhất thời, Tiêu Viêm dũng manh đem hoả diễm tiểu xà nhập thể.
Theo Vẫn Lạc Tâm Viêm nhập thể, thân thể Tiêu Viêm trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Chân chính đại chiến cuối cùng cũng mở màn. Tiêu Viêm nếu có thể luyện hoả thôn phệ đệ nhị dị hoả, sợ rằng thực lực của hắn lại lần nữa tăng vọt, mà " Phần Quyết" thần bí kia sẽ chân chính tiến giai cấp bậc khác.
Chỉ cần sống rời khỏi nơi này, chỗ tốt của Tiêu Viêm sợ không gì sánh bằng!
Bất quá, nói không chừng trong tương lai hai loại dị hoả lại xung khắc để lại di chứng, hay triệt để đem Tiêu Viêm hoá thành phấn mạt. Lúc đó, bất kể là điều gì xảy ra, sợ rằng khó có thể cứu chữa được.