Nghe được lời nói lạnh lẽo tràn ngập sát ý kia của Vân Sơn, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng từ từ lạnh dần. Đấu khí hùng hồn màu xanh biếc từ trong cơ thể giống như ngọn lửa lượn lờ bay ra, bao quanh thân thể hắn.
Thiên Hỏa Tam Huyền Biến! Từ sau khi Tiêu Viêm ra khỏi lòng đất của học viện Già Nam vẫn chưa từng thi triển qua. Nhưng mà Dị hỏa trong cơ thể hắn hiện nay là do Thanh liên địa tâm hỏa dung hợp cùng Vẫn lạc tâm viêm. Mà khả năng tăng lên uy lực của bí pháp này toàn bộ đều được quyết định bởi độ mạnh của Dị hỏa. Vì thế, lúc này Tiêu Viêm thi triển ra so với năm đó thì thực lực tăng lên đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều.
Năm đó Tiêu Viêm ở cấp bậc Đấu Linh thì có thể dựa vào bí pháp này để chiến đấu với cường giả Đấu Linh đỉnh phong như Liễu Kình, Lâm Tu Nhai. Thậm chí là đánh một trận với cường giả Đấu Vương. Đương nhiên, điều kiện trước hết ở đây là không sử dụng một ít sát chiêu ẩn giấu. Mà bây giờ, thực lực của bản thân Tiêu Viêm đã đạt tới Đấu Vương đỉnh phong. Bởi vậy, sau khi thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì chỉ riêng thực lực bên ngoài đã không kém cường giả Đấu Hoàng bốn, năm sao. Hơn nữa, cộng với sự kỳ diệu của Phần Quyết, thân thể trải qua rất nhiều linh dược tẩy tủy cùng với nhiều đấu kỹ có uy lực không tầm thường thì sức chiến đấu có khả năng phát huy ra cũng đủ để đánh một trận phân thắng thua với cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong!
Búng ngón tay một cái, Huyền trọng xích to lớn lại hiện ra trong lòng bàn tay. Trọng lượng nặng như vậy cũng chỉ làm cho cánh tay Tiêu Viêm hơi trầm xuống một chút liền nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Trải qua nhiều năm thích ứng như vậy, đối với Tiêu Viêm thì sức nặng của Huyền Trọng xích đã không còn trở ngại quá lớn.
Tuy nói dùng Huyền trọng xích sẽ đè ép sự vận chuyển đấu khí trong cơ thể, làm cho sức chiến đấu của người sử dụng giảm xuống một ít. Nhưng mà qua nhiều năm thích ứng thì điều đó cũng hạ xuống mức thấp nhất. Bởi vậy đương nhiên cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu Viêm.
Nghe được tiếng năng lượng nổ mạnh từ xa truyền đến, Tiêu Viêm cũng không có chút phân tâm nào. Ánh mắt không hề chớp tập trung nhìn vào Vân Sơn ở trước mặt. Chân hơi khụy, giống như sư tử hung mãnh sắp chụp mồi. Dưới cơ nhục rung rung ẩn chứa lực lượng nổ mạnh.
Nhìn bộ dáng như gặp phải đại địch của Tiêu Viêm, Vân Sơn cười khẩy, tay áo khẽ động. Vải dệt dưới sự quán chú của đấu khí cũng cứng rắn không kém gì cương thiết. Thực lực đạt tới trình độ Đấu Tông thì bất kỳ một bộ phận cao thấp nào trên cơ thể, cho dù là một sợi tóc thật nhỏ cũng có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén.
"Đến đây đi. Để cho bản tông chủ nhìn xem đến tột cùng là ngươi dựa vào cái gì mà dám trở về lần nữa."
Năng lượng màu xanh đậm trong lòng bàn tay giống như lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, Vân Sơn cười lạnh lẽo, nói
Khuôn mặt Tiêu Viêm không chút thay đổi, cũng không đáp lời nửa câu. Phía trên bàn chân chợt xuất hiện ánh sáng màu bạc rực rỡ, thân hình đột ngột khẽ rung…
Hơi khép mắt nhìn thân hình Tiêu Viêm vẫn không nhúc nhích ở trước mặt, ngón tay trong ống tay áo của Vân Sơn hơi giật giật. Chợt cười lạnh một tiếng, tay áo vung mạnh lên, mang theo kình phong khủng bố bén nhọn hung hăng chém tới một khoảng không ở phía sau.
Oành!
Ống tay áo cứng như cương thiết xẹt qua không gian. Khi gần đến nơi đó thì không gian cũng đột nhiên dao động. Chợt một bóng đen quỷ dị hiện lên, cùng lúc đó trọng xích mang theo lực đạo hung hãn cũng không chút khách khí hung hăng đánh tới. Hai bên đập vào nhau giữa không trung, tiếng vang trầm muộn như sấm sét nhất thời vang vọng. Chợt kình khí giống như sóng gợn nhanh chóng lan ra. Dưới sự khuếch tán của kình khí, ngay cả không gian cũng có chút chấn động. Bạn đang đọc truyện được tại
Hai bên đập vào nhau, bả vai Vân Sơn run lên, lập tức đem cỗ kình khí hoá giải. Mà bóng đen kia phải lùi lại vài bước mới đứng vững được thân hình. Thân hình lộ ra, rõ ràng là Tiêu Viêm vốn đang ở một chỗ khác.
"Tốc độ của ngươi thật sự là rất nhanh. Nhưng đây chẳng qua chỉ có tác dụng đối với cường giả Đấu Hoàng. Đối với ta…"
Nhìn Tiêu Viêm nắm chặt năm ngón tay, Vân Sơn liếc mắt nhìn phía sau. Ở đó, tàn ảnh mà Tiêu Viêm lưu lại đã tiêu tan, chỉ còn lại một cái bóng nhàn nhạt, lập tức không khỏi lắc đầu cười lạnh, nói.
"Thật sao? Vậy thế này thì sao?"
Tiêu Viêm lạnh nhạt nhìn lão gia hỏa có chút cuồng vọng này, trong cổ họng truyền ra một tiếng hừ lạnh trầm thấp. Thủ ấn đột nhiên biến đổi, sau lưng chợt hiện lên ánh sáng màu tím đen. Một đôi cánh màu tím đen giống như thật chậm rãi hiện lên.
Đôi cánh màu tím đen này trực tiếp kéo dài ra từ đôi cánh bích hỏa. Hình dáng kia giống như đôi cánh lửa được một tầng cánh chim màu đen bao phủ ở phía trên.
Đôi cánh tím đen này chính là Tử Vân dực mà lâu rồi Tiêu Viêm không sử dụng. Từ sau khi thăng cấp lên Đấu Vương, tốc độ phi hành của hai cánh do đấu khí hóa ra đã muốn vượt xa Tử Vân dực. Bởi vậy hắn cũng không sử dụng loại đấu kỹ phi hành này. Nhưng cái này cũng không nói rằng nó đã mất đi tác dụng. Có thể trở thành đấu kỹ hiếm có trên đại lục, nó tự nhiên có năng lực hơn xa thế. Một cái hiệu quả khác của nó mới là nguyên nhân để cho giá trị của nó tăng gấp bội.
Đó chính là Điệp gia!
Cái gọi là điệp gia (thêm vào), ý nghĩa giống như tên, chính là hai loại đồ vật lặp lại ở cùng một chỗ. Đấu kỹ phi hành cũng là như thế. Nếu sau khi thực lực đạt tới cấp bậc Đấu Vương mà có thể đem hai loại cánh điệp gia ở một chỗ thì tốc độ do loại điệp gia này sinh ra tự nhiên sẽ hơn xa rất nhiều so với hai cánh bằng đấu khí bình thường. Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao đấu khí không nhỏ. Nếu không, dùng để phi hành gấp gáp thì tốc độ sẽ làm cho người ta thật sự cảm nhận được cái gì được gọi là truy tinh đuổi nguyệt…
Từ sau khi thực lực tăng mạnh, hai cánh điệp gia cùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đều là lần đầu tiên Tiêu Viêm lộ ra trước mặt người khác. Nhưng nhìn từ khuôn mặt kinh ngạc của Vân Sơn cũng có thể nhìn ra được sự bất ngờ do loại điệp gia này mang đến.
Có thể không nói quá rằng, có hai cánh điệp gia lại thêm Địa giai thân pháp Tam Thiên Lôi Động thì tốc độ của Tiêu Viêm sẽ lại tăng lên một tầng thứ. Loại tốc độ này, cho dù lấy thực lực của Vân Sơn cũng không dám coi thường!
Trải qua hai cánh điệp gia, nhan sắc của hai cánh đấu khí sau lưng Tiêu Viêm cũng từ xanh biếc chuyển sang xanh thẫm. Hai cánh vỗ nhẹ, từng đạo lưu quang xoay quanh. Mặc dù bàn về tính hoa lệ thì kém hơn một ít so với đôi cánh lửa xanh biếc lúc đầu. Nhưng loại nhan sắc thâm trầm nội liễm này lại làm cho người ta không dám xem nhẹ.
Hai cánh xanh thẫm chậm rãi vỗ vỗ. Từng cỗ lốc xoáy giống như thật bay quanh thân Tiêu Viêm, cuối cùng rít gào rồi tản ra.
Cảm thụ được thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, lúc này Tiêu Viêm mới cười. Nhìn khuôn mặt đang dần dần bớt đi vẻ cười lạnh của Vân Sơn và nói:
"Vân Sơn lão cẩu. Bây giờ, ngươi còn dám nói là vô dụng sao?"
Thanh âm hạ xuống, Tiêu Viêm cũng không để cho Vân Sơn thời gian đáp lời. Hai cánh sau lưng vỗ mạnh, chợt biến mất một cách quỷ dị trong tiếng sấm nhàn nhạt. Đến khi xuất hiện lại thì đã ở phía trên đầu của Vân Sơn.
Hai tay nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm hét to một tiếng. Trọng xích hình thành thế mở núi, lập tức xẹt qua không trung, chém mạnh xuống đầu của Vân Sơn.
Công kích này của Tiêu Viêm không có chút đẹp mắt nào. Có, chỉ là lực lượng khổng lồ đáng sợ. Mà dưới sự đè ép của loại lực lượng này, không khí trong vòng nửa mét ở phía dưới đều bị tản ra bốn phía. Khi trọng xích hạ xuống không ngờ lại hình thành một vùng chân không!
"Tốc độ đúng là cũng được. Nhưng mà lực lượng này còn chưa đủ!"
Nhìn trọng xích đang nhanh chóng to lên trong con mắt của mình, Vân Sơn cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, chợt hung hăng đánh ra một quyền về phía công kích của Tiêu Viêm!
Một quyền đánh ra, không gian trước mặt nhất thời hiện lên một cái hình vòng cung. Đạn pháo không khí vô hình nhanh chóng thành hình, cuối cùng mang theo tiếng vang sắc nhọn vang vọng đất trời đột nhiên mạnh mẽ bắn ra, đánh vào trọng xích của Tiêu Viêm.
Ầm!
Trọng xích cách đỉnh đầu của Vân Sơn nửa mét thì va chạm với cỗ đạn pháo vô hình kia. Trên trọng xích truyền đến lực phản chấn làm thân xích chấn động không ngừng. Nếu không phải lực lượng của Tiêu Viêm cũng không nhỏ thì sợ rằng chỉ một kích kia, trọng xích đã bay ra khỏi tay!
Thân hình run lên, hóa giải kình khí truyền đến từ trên thân xích. Thân hình Tiêu Viêm không hề lùi bước, hai cánh sau lưng vỗ mạnh, liền hoá thành một bóng đen lao đến bên cạnh Vân Sơn. Cùng lúc đó, tay phải đột nhiên nắm chặt, cánh tay quỷ dị rung lên. Một cỗ kình khí rất mạnh nhanh chóng ngưng tụ trên nắm tay. Sau nháy mắt liền giống như thốn kình trực tiếp đánh về phía ngực của Vân Sơn
Bát Cực Băng!
Thanh âm trầm thấp từ trong miệng của Tiêu Viêm truyền ra. Kình phong trên nắm tay đột nhiên tăng vọt! Cỗ lực lượng đáng sợ này dù là lấy năng lực của Vân Sơn cũng phải nhíu mày.
Tuy nói tốc độ của Tiêu Viêm cực nhanh nhưng thân là cường giả Đấu Tông, Vân Sơn đương nhiên cũng không phải tay yếu. Giờ phút khẩn cấp như thế, bàn chân cũng cũng đạp mạnh một cái. Đấu khí mênh mông như biển rộng trong cơ thể nhất thời xuất hiện trước ngực. Trong nháy mắt liền ngưng tụ thành một tấm màng chất lỏng năng lượng màu xanh sẫm.
Xuy!
Nắm tay mang theo kình khí khủng bố hung hăng đập vào tấm năng lượng chất lỏng kia. Hai bên đánh vào nhau chỉ truyền ra một tiếng vang rất nhỏ. Lực lượng đáng sợ trên nắm tay của Tiêu Viêm giống như bị cắn nuốt, nhanh chóng biến mất.
"Chiêu này ở ba năm trước ngươi đã từng dùng qua…"
Nhìn khuôn mặt Tiêu Viêm chợt lóe lên kinh ngạc, Vân Sơn cười lạnh một tiếng.
"Cùng một dạng chiêu thức cũng có thể khiến cho ngươi không dễ chịu!"
Tiêu Viêm cũng cười lạnh, cánh tay đột nhiên cong lại. Tiếng xương cốt va chạm lách cách nhanh chóng truyền ra. Mà nắm tay này cũng mạnh mẽ chấn động! Theo lần chấn động này của nắm tay Tiêu Viêm, một cỗ ám kình giống như sóng ngầm nhanh chóng trào ra, chợt truyền qua tầng phòng hộ giống như chất lỏng kia, giống như bom nổ tung ở trên quần áo của Vân Sơn…
Thân thể bị ám kình này của Tiêu Viêm công kích, sắc mặt Vân Sơn cũng dần trở nên âm lãnh. Ngực co lại, đột nhiên một cỗ kình lực khổng lồ ùn ùn kéo đến bùng phát mạnh mẽ. Mà người hứng chịu đầu tiên chính là Tiêu Viêm đang ở khoảng cách gần nhất!
Bàn chân liếp tiếp đạp hư không, hai cánh sau lưng Tiêu Viêm cũng vỗ manh. Một lát sau mới đem cỗ kình lực vừa rồi hóa giải. Ở ngực cũng truyền đến cảm giác bị chấn động.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm nhanh chóng lùi lại phía sau, Vân Sơn chậm rãi cúi đầu nhìn chỗ áo bào bị rách vỡ tan ở trước ngực. Áo bào rách ra lộ ra ngực. Giờ phút này, trên đó có một cái quyền ấn có chút đỏ tươi. Rõ ràng đây chính là Tiêu Viêm vừa rồi lưu lại.
"Ha ha! Tốt! Rất tốt a! Từ khi ta tiến vào Đấu Tông cho đến nay, ngươi là người thứ nhất lưu lại quyền ấn trên người ta…"
Nhìn đạo quyền ấn kia, khuôn mặt Vân Sơn cũng hoàn toàn lạnh lẽo. Một cỗ sát ý làm cho lòng người phát lạnh từ trong cơ thể dần dần lan ra.
"Ngươi đã có thể đạt tới trình độ như vậy. Vậy thì hôm nay bản tông chủ sẽ cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là cường giả Đấu Tông chân chính!"