Năng lượng Thủ Ấn khổng lồ làm cho vô số ánh mắt khiếp sợ xuất hiện, chợt đình trệ một chút, năng lượng khổng lồ liền mang theo một uy áp mãnh liệt khác thường hung hăng va chạm năng lượng trường kiếm.
"Ầm! "
Trong nháy mắt, hai đạo năng lượng cực kì khủng bố đối chọi trên thiên không. Chợt nổ vang một tiếng rung trời, mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng có không ít người hai lỗ tai vù vù một trận, liên lụy đến cả con mắt có chút mơ hồ.
Hai đạo công kích hung hãn va chạm nhau, từng luồng năng lượng dao động điên cuồng, thậm chí cả không gian đều bị năng lượng bóp méo, bởi vậy có thể thấy được đợt công kích này đáng sợ ra sao.
Không gian vặn vẹo, đem vị trí Tiêu Viêm cùng Vân Sơn bao quát. Bởi vậy, phần đông ánh mắt trên thiên không cũng không biết hai người tột cùng là ai chiếm thượng phong. Vô số ánh mắt soi mói về phía năng lượng dao động tại chân trời, một lát sau năng lượng mới chậm rãi giảm đi, không gian vặn vẹo cũng dần dần trở nên rõ ràng. Không gian khôi phục, phía trên chân trời, hai đạo thân ảnh lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mà khi mọi người nhìn thấy bóng người xuất hiện trên bầu trời đều nhịn không được mà ngẩn người ra.
Giờ phút này, hai tay áo của Tiêu Viêm đều vỡ tan, hai cánh tay trần trụi lộ ra, trên cánh tay mơ hồ có từng vết máu nhỏ, khuôn mặt Tiêu Viêm có phần tái nhợt, khóe miệng lưu lại vết máu, hơi thở cũng yếu bớt. Hiển nhiên, lần va chạm kinh thiên lúc trước đã bị phản chấn làm bị thương không nhẹ. Thế nhưng Tiêu Viêm mặc dù chật vật, Vân Sơn đối diện đó cũng không bình yên vô sự, một thân quần áo đều rách nát. Tay áo ở ngoài khô héo, bàn tay run nhè nhẹ, một luồng máu theo lòng bàn tay dọc theo ngón tay chảy xuống.
Trông thấy điều đó, không ít người âm thầm hít một hơi, ánh mắt kinh dị nhìn về phía hắc bào thanh niên, ai cũng không nghĩ tới Tiêu Viêm không những dám tiếp nhận một kích kinh khủng của Vân Sơn, ngược lại còn làm cho Vân Sơn thương tổn… vẻ mặt đám người Gia Hình Thiên, Hải Ba Đông trong vòng chiến cũng ngạc nhiên nhìn bàn tay run rẩy, sắc mặt âm trầm như nước của Vân Sơn, mặc dù bọn họ vẫn tin tưởng Tiêu Viêm nhưng tận mắt nhìn thấy hắn có thể làm cho Đấu Tông cường giả bị thương thì cũng không nhịn được một phen chấn động. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa bị Vân Sơn trực tiếp đánh chết, Vân Vận cũng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, bất quá khi thấy bàn tay đầy máu của Vân Sơn thì trên mặt cũng xuất hiện một đạo cảm xúc phức tạp, nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Viêm chết trong tay Vân Sơn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Vân Sơn bị Tiêu Viêm giết chết, giờ khắc này, nàng chỉ có thể im lặng chờ chiến đấu kết thúc.
"Tiểu tử vô liêm sỉ, không nghĩ tới lúc này bổn tông vẫn xem thường ngươi…" Sau đó khuôn mặt Vân Sơn âm trầm, bàn tay áo xóa đi vết máu tươi, điềm nhiên nói: "Lúc trước đấu kỹ kia sợ rằng cấp bậc không thấp à! Hẳn rất cần đấu khí khổng lồ, ngươi bây giờ có thể thi triển vài lần sao?" Tiêu Viêm xóa đi vết máu ở khóe miệng, thản nhiên nói: "Cũng đủ làm cho ngươi biết cái gì gọi là trọng thương…"
"Thật không?" Vân Sơn âm lãnh cười, nói: "Đấu kỹ lúc trước của ngươi uy lực đích xác cường hãn, ngay cả ta cũng không dám khinh thường, bất quá, bằng thực lực này mà muốn đánh bại bổn tông chỉ sợ còn kém."
Tiêu Viêm híp đôi mắt lại, nắm tay chậm rãi nắm chặt, lời Vân Sơn mặc dù đáng ghét, nhưng cũng không phải là giả, lấy thực lực hôm nay của hắn thi triển Khai Sơn Ấn cũng không có đủ lực lượng công kích giết chết Vân Sơn, nếu mà nghĩ bằng vào đó mà đánh bại hắn trừ phi hắn không có phòng bị đứng đó chịu đòn, nếu không sợ rằng khó khăn không nhỏ…Bàn tay nắm chặt, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu của Dược Lão. Mặt hơi chút cau lại.
Giờ phút này Dược Lão cùng Vụ hộ pháp đã lâm vào tình thế giằng co, song phương đã ra hết sát chiêu, cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại duy trì tình thế cân bằng, vô luận tăng lực như thế nào cũng khó có thể đem đối phương thương tổn, tuy tràng diện như vậy nhưng Dược Lão mơ hồ chiếm thượng phong, nhưng Tiêu Viêm biết rõ ràng vì nguyên nhân linh hồn thể nên Dược Lão mặc dù có thể cùng Đấu Tông cường giả chiến đấu nhưng mà lực bền bỉ kém xa đối phương, bởi vậy, nếu giằng co như vậy đối với Dược Lão cũng không có ưu đãi quá lớn, một khi lực lượng yếu bớt chỉ sợ tình thế trận đấu này liền liền nghịch chuyển.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm thoáng nhìn qua vòng đại chiến hỗn loạn kia. Nơi đó, chém giết kịch liệt vô cùng, cơ hồ đôi lúc liền có thêm cường giả trọng thương rơi xuống đất, sinh tử không biết, Vân Lam Tông dường như đã tung ra hết cường giả tinh nhuệ, liều mạng ngăn cản thế công của liên minh cường giả.
Tầm mắt rất nhanh từ vòng chiến hỗn loạn của Hải Ba Đông đảo qua, Tiêu Viêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tại đỉnh cấp cường giả giao phong, hoàn hảo bọn họ đều chiếm ưu thế, nói vậy cho bọn họ đủ thời gian là có thể đánh bại đối thủ riêng rẽ, mà đến lúc đó, một khi Hải Ba Đông cùng cường giả khác rảnh tay thì chiến trường hỗn loạn sẽ bắt đầu ổn định lại.
Ánh mắt chuyển động, Tiêu Viêm liếc dưới Vân Lam Sơn, mơ hồ có tiếng chém giết truyền đến, nói vậy hẳn 10 vạn đại quân hoàng thất bắt đầu tiến công rồi.
Hiện giờ Vân Lam Sơn, mỗi nơi cơ hồ đều bùng nổ chiến đấu chém giết, khối tông môn ngày xưa tĩnh lặng bây giờ bên trong hoàn toàn bị bao phủ bởi gió tanh mưa máu.
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn quét chung quanh một vòng, liền nhanh chóng thu hồi, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên trước mặt, khóe miệng mang tiếu ý nhe răng cười với Vân Sơn, một cái nhẫn trắng đục trên ngón tay nâng lên, liền cắn răng làm tới, muốn chân chính đánh bại Vân Sơn chỉ sợ phải vận dụng đòn sát thủ.
Trong lòng quyết định, Tiêu Viêm cũng không chần chờ, bàn tay vừa động, một bả đan dược liền hiện ra trong tay, sau đó nhét toàn bộ vào trong miệng, dùng sức nhai một trận. Hai loại Dị Hỏa dung hợp ra Phật Nộ Hỏa Liên, đấu khí tiêu hao không kém chút nào khi thi triển Khai Sơn Ấn, mà ba loại Dị Hỏa dung hợp cần nhất là đấu khí tự nhiên rất khó khăn, bởi vậy hắn hiện tại phải liều lĩnh làm cho đấu khí của mình duy trì trạng thái tràn đầy.
Đan dược ăn như hổ sói nuốt vào bụng, Tiêu Viêm cũng không cần luyện hóa, có được Lưu Ly Liên Tâm Hỏa bực này Dị Hỏa, cắn nuốt đan dược căn bản không cần quá mức chú ý, Dị Hỏa sẽ tự đem luyện hóa. Sau đó hóa thành đấu khí tinh thuần chảy xuôi trong kinh mạch. Nhìn Tiêu Viêm điên cuồng ăn đan dược như vậy, da mặt Vân Sơn cũng run lên, mặc dù là Đấu Tông cường giả nhưng bàn về đan dược thì tự nhiên cũng không thể vượt qua Tiêu Viêm, bởi vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Viêm khôi phục đấu khí nhờ sự trợ giúp của đan dược.
Đương nhiên, Vân Sơn cũng không có khả năng ngây ngốc chờ đợi Tiêu Viêm đem đấu khí khôi phục, bởi vậy, lúc Tiêu Viêm nuốt xuống một ít đan dược, thân hình Vân Sơn cũng mạnh mẽ chuyển động, chợt quỷ dị hiện lên trước mặt Tiêu Viêm, bàn tay cắt ngang yếu hầu, màu xanh đấu khí bao trùm móng tay, không kém gì lưỡi đao sắc bén.
Thân thể ngửa ra sau, Tiêu Viêm bàn chân ánh bác lóe ra, thân hình đột nhiên lùi lại, Huyền Trọng Xích liền như thiểm điện hiện ra, một cước hung hăng đá vào chuôi, trọng xích liền mang một cỗ lực lượng hung hãn bắn thẳng tới Vân Sơn. Trọng xích dữ dội lướt đến làm thân hình Vân Sơn dừng lại, nắm tay hung hăng trực tiếp đem trọng xích đánh bay ra. Tại lúc Vân Sơn đánh bay trọng xích, ngón tay Tiêu Viêm chợt động, chiếc nhẫn màu trắng đục kia trong khoảnh khắc bạo liệt, một đoàn Bạch Sắc Hỏa Diễm dày đặc hừng hực nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm.
Nhìn thấy Bạch Sắc Hỏa Diễm xuất hiện, Tiêu Viêm lập tức đồng thời đem Lưu Ly Liên Tâm Hỏa tách ra hóa thành một đoàn màu xanh cùng một ngọn lửa vô hình. Ngay sau đó, Tiêu Viêm không do dự chút nào, song chưởng vỗ mạnh, đem Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm chụp vào đoàn Bạch Sắc Hỏa Diễm dày đặc.
Ba loại Dị Hỏa chạm nhau, không gian quanh thân Tiêu Viêm kịch liệt chấn động.
Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm, Vân Sơn sắc mặt đại biến, hắn có thể cảm nhận được ba loại ngọn lửa bất đồng màu sắc kia đang sinh ra một loại năng lượng cực kỳ đáng sợ.
Hưu!
Dường như tại cùng thời khắc, thân hình Vân Sơn nháy mắt biến mắt, đối với một kích khủng bố của Tiêu Viêm, hắn phải đem nó phá vỡ, nếu không mà nói…
Vân Sơn hóa thành bóng đen thoáng hiện làm cho sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, hai cánh xanh thẵm sau lưng rung lên, song chưởng nắm chặt đoàn hỏa sắc kia, thân hình cũng vội vàng nhanh chóng thoái lui né tránh, Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra, trong nạp giới đột nhiên bắn ra một ít bình ngọc, trong bình ngọc có một đóa nhỏ hỏa liên không đủ lòng bàn tay…
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Bình ngọc bay ra, "bùm bùm" một trận loạn phát. Mặc dù tiểu hỏa liên này đối với Vân Sơn không có khả năng tạo ra thương thế, nhưng lại làm tốc độ chậm xuống, bởi vậy khi hỏa liên nổ mạnh không dứt thì cách đó không xa, thân hình Tiêu Viêm cũng đình chỉ chạy trốn. Ánh mắt chậm rãi nhìn lên, trên khuôn mặt Tiêu Viêm có chút tái nhợt, mà lại như trút đi gánh nặng, giờ khắc này, đồng tử Vân Sơn co rút nhanh!
Giữa không trung, hai cánh xanh thẫm sau lưng Tiêu Viêm chấn động, hơi thở dị thường suy yếu, trên lòng bàn tay, một đóa tam sắc hoa liên rộng chừng một thước, nhẹ nhàng trôi nổi, một cỗ lực lượng cuồng bạo làm cho sắc mặt những người có mặt tại đây kinh sợ.