Tiếng quát của Tiêu Viêm như sấm sét tại dãy núi ầm ầm vang vọng, mà bóng đen sắp biến mắt kia, cũng bởi vì tiếng quát này mà thoáng tạm dừng.
Tiêu Viêm đứng xa xa nhìn đạo thân hình kia dừng một chút, trong lòng chỉ đoán nhưng sau đó trực tiếp khẳng định, không nghĩ tới, nhiều năm như vậy sau, hắn vẫn như cũ còn có thể tại nơi này gặp lại nàng, chẳng qua, vì cái gì nàng bây giờ, cùng trước kia đã hoàn toàn không giống nhau? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cái gọi là Ách Nan độc thể, đã muốn hoàn toàn bạo phát?
Trong lòng ý niệm quay cuồng, Tiêu Viêm không chút nghĩ ngợi, đôi cánh lửa sau lưng đột nhiên rung lên, thân hình liền trực tiếp lướt tới bóng đen kia.
Như cảm giác được cử động của Tiêu Viêm, bóng đen kia run lên, nhưng không quay đầu lại, sương mù màu xám từ trong cơ thể bùng phát ra. Tại không trung một đạo bụi vụ nổ bung, mà thân ảnh này cũng quỷ dị hư không tiêu thất.
Theo sự biến mất của thân ảnh, đoàn bụi vụ nổ bung kia, cũng nhanh chóng tiêu tán, một lát sau, liền hóa thành hư vô.
Tiêu Viêm thân hình xẹt qua phía chân trời, mà khi truy tới, bóng đen đã muốn biến mất không thấy chút bóng dáng, nét mặt hắn căng thẳng, nắm tay nắm chặt, thấp giọng mắng: "Người kia... Vì cái gì không dám gặp ta? "
Ở phía sau Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng đi tới, ánh mắt cẩn thận ở phía chân trời đảo qua, chợt khẽ nhíu mày, nói.
- Ngươi nhận biết người nọ?
- Nếu đoán không sai, kia hẳn là một bằng hữu của ta nhiều năm trước, chẳng qua...
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, không đem chuyện tình Ách Nan độc thể nói ra.
- Người này có một thân độc công quỷ dị khó lường, nhưng mà lúc trước cùng với ta giao thủ, dường như tinh thần hắn dao động rất lớn, khi thì thanh tỉnh khi thì mê mang. Hắn không thấy ngươi, có lẽ là bởi vì duyên cớ này đi.
Mỹ Đỗ Toa đối với lần này cũng chưa truy vấn, mà là chuyển đổi sang đề tài khác, trầm ngâm nói.
Nét mặt Tiêu Viêm căng thẳng, có chút không cam lòng, tìm kiếm khắp nơi một vòng, mà vẫn như cũ không có kết quả, lập tức chỉ khẽ thở dài một hơi. Xem tình huống như vậy, tình huống mà nàng nói lúc ly biệt, hôm nay đã muốn xuất hiện.
- Hắn đã đi rồi, trở về đi, Tử Nghiên còn trong sơn cốc.
Mỹ Đỗ Toa nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm chỉ phải gật gật đầu, xoay người, chần chờ một hồi, lại quay tới, nhìn vào rừng rậm mịt mù kia, đột nhiên trầm giọng nói.
- Tiểu Y Tiên, ta không biết mấy năm nay đến tột cùng chuyện gì xảy ra với ngươi, nhưng ta đã nói qua, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta Tiêu Viêm vẫn như cũ là bằng hữu của ngươi, đến hiện giờ, cũng chưa từng có chút hối hận!
Thanh âm Tiêu Viêm tại dãy núi cuồn cuộn bốc lên, hồi lâu sau, mới dần dần tiêu tán.
Dứt lời, vẫn không có chút phản ứng nào, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, chỉ phải xoay người cùng Mỹ Đỗ Toa bay vút vào trong sơn cốc.
Tại một ngọn núi, một thân ảnh màu đen đang xoay người lại, bàn tay tái nhợt đang đặt trên một tảng đá lớn, mà lúc bàn tay này đặt vào, tảng đá lớn này xuy xuy vài tiếng không ngớt, đồng thời còn có một làn sương màu trắng phát ra.
Đưa mắt nhìn Tiêu Viêm trở lại sơn cốc, bóng đen mới chậm rãi buông tay ra, mà chỗ trên tảng đá lớn kia, đã để lại một cái chưởng ấn màu đen sâu cả tấc.
Ánh mắt của thân ảnh màu đen kia xuất hiện một chút mờ mịt, một lát sau, khoảng hồi niệm chôn dấu trong trí nhớ lặng yên bốc lên, mà hình ảnh thiếu niên gọi là Tiêu Viêm kia, cũng từ từ hiện ra trong đầu.
"Tiêu Viêm..." thân ảnh truyền ra một thanh âm thanh thúy mang theo một chút nhớ mong, âm thanh này cùng thanh âm khàn khàn khó nghe lúc trước hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên đây là do nàng cố ý làm để giấu diếm thân phận.
"Không nghĩ tới lại gặp được ngươi. Ta hàng năm đều tới nơi này đợi nửa tháng, nhưng ngươi đã xuất hiện, vậy sau này, ta cũng sẽ không đến nữa." Bàn tay tái nhợt, chậm rãi xốc lên đỉnh đầu áo choàng, nhất thời, những sợi tóc như tuyết trút xuống như thác nước, một khuôn mặt tái nhợt mà gò má có chút gầy hiện ra.
Cái gò má trên khuôn mặt này vẫn còn có chút hình dáng năm đó, nhưng đã mất đi cái khí chất ôn nhu tươi cười năm nào. Lúc này đây, hiện lên nhiều nhất lại là sự lạnh lẽo vô tình.
Giờ phút này, trên gương mặt của người tại Xuất Vân đế quốc được coi là tử thần cũng mơ hồ chứa đựng một tia nhớ nhung và chút cay đắng.
"Đừng trách ta không muốn thấy ngươi, ta chỉ là muốn cho trong lòng ngươi, vĩnh viễn bảo tồn một Tiểu Y Tiên thiện lương, chứ không phải là Tiểu Y Tiên trong tay dính đầy vô số huyết tinh... Độc nữ này. "
"Chỉ là không dự đoán được, năm đó theo như lời đã nói, hiện giờ đã thành sự thật, hy vọng chúng ta ngày sau, không cần gặp mặt nhau... Vận mệnh của ta, đã là như thế..."
Đôi mắt màu tím thất thần nhìn toà núi nhỏ kia, nhớ lại năm đó... làm cho khuôn mặt nàng vốn đã lạnh lùng trong nhiều năm lại hiện lên chút ôn nhu tươi cười. Trên khuôn mặt tươi cười ấy có thể mơ hồ nhận ra đây là cô nàng tại Thanh Sơn trấn năm đó mà vô số dong binh gọi là tiên tử Tiểu Y Tiên.
Nét Tươi cười như hoa quỳnh chỉ kéo dài ngắn ngủn một cái chớp mắt liền tiêu tán, nàng chậm rãi nhắm đôi mắt lại, một lát sau lại lần nữa mở thì trong mắt đã lại lần nữa hồi phục vẻ hờ hững lúc trước, ánh mắt một lần cuối cùng nhìn hướng sơn cốc, chợt mang theo áo choàng, không hề có chút lưu luyến, thân hình hóa thành một mảnh sương khói màu xám, lặng yên tiêu tán.
Trong sơn cốc, hai người Tiêu Viêm khi trở về cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên có chút tím hồng. Lập tức hai người đều quýnh lên, không nghĩ tới độc của Tiểu Y Tiên thật khủng bố, Tử Nghiên này cũng chỉ là hít vào một chút, liền xuất hiện bệnh trạng như vậy, độc sư, đích thật là một cái chức nghiệp làm người ta vừa sợ vừa ghét.
Tử Nghiên mặc dù sắc mặt tím hồng, nhưng dường như thần thức vẫn rõ ràng như cũ, nhìn thấy hai người trở về, cũng vội vàng nghênh đón, nhưng hơi thở lúc này lại dồn dập hơn quá khứ rất nhiều.
Bắt lấy cánh tay Tử Nghiên, một tia đấu khí của Tiêu Viêm tiến vào trong cơ thể này, tìm một vòng, lại không có tìm được dấu vết độc khí, lập tức sắc mặt hơi trầm xuống, không nghĩ tới cái Giả Độc Đan được luyện chế ra kia, thế nhưng đối với độc khí này cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
- Thế nào?
Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa vội hỏi.
- Tìm không thấy chỗ không phù hợp, xem ra độc khí kia che dấu rất sâu đậm, cũng không biết độc tính như thế nào.
Tiêu Viêm lắc lắc đầu, nói.
- Tên kia một thân độc tính ngay cả ta cũng có chút kiêng kị, huống chi Tử Nghiên? Làm sao bây giờ?
Mỹ Đỗ Toa sắc mặt khó coi nói.
Tiêu Viêm một chút chần chờ, bàn tay đưa vào áo, Tiểu Y Tiên lúc trước đưa hắn bình ngọc này, mà thấy thế, Mỹ Đỗ Toa cũng chau mày, nói:
- Ngươi muốn cho Tử Nghiên dùng gì đó? Ai biết loại người quỷ dị này cấp cho có thật sự là giải dược, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hại Tử Nghiên, ai chịu trách nhiệm?
Nhìn bộ dáng nàng như vậy, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không nghĩ tới sự quan tâm của nàng đối với Tử Nghiên đã tới như vậy, lập tức chỉ đành nói.
- Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra đối với Tử Nghiên, nhưng ta tin tưởng nàng sẽ không gạt ta, hơn nữa, nếu không sử dụng, ngươi còn có biện pháp khác? Trúng độc này muốn kéo dài cũng không được.
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cũng chần chờ một chút, một lát sau, chỉ phải gật gật đầu, dù sao hiện giờ việc này cũng không có biện pháp khác.
- Nếu là giải dược có vấn đề, mặc kệ hắn là ai, ta đều lấy tính mệnh của hắn!
Nhìn Tiêu Viêm từ trong bình ngọc đổ ra một quả đan dược đỏ đậm, Mỹ Đỗ Toa vẫn như trước có chút không yên tâm, âm thanh lạnh lùng nói.
Gật đầu bất đắc dĩ, Tiêu Viêm đem đan dược nhét vào trong miệng Tử Nghiên, nàng cũng ngoan ngoãn đem nó nuốt vào bụng, nhưng mà dường như mùi vị của đan dược này không tốt lắm, bởi vậy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
Đan dược mặc dù khó ăn, nhưng hiệu quả rõ ràng không tồi, lúc này mới vừa vào thân thể, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tím hồng nhan sắc nhất thời lấy mắt thường có thể thấy được đang tiêu tán xuống, chỉ một lát sau, liền hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, người trước lau mồ hôi lạnh, khẽ cười khổ, không nghĩ tới lấy trình độ thuật chế thuốc của mình, lại bị một chút độc khí tùy tiện của Tiểu Y Tiên làm cho không có nửa điểm biện pháp, dù nói nghiên cứu bất đồng, nhưng mặc kệ như thế nào, độc dược cùng đan dược cũng không có liên quan mấy, nên Tiêu Viêm cũng có chút không biết làm sao.
"Ai, thật không biết mấy năm nay nàng đến tột cùng đã trải qua cái gì, không chỉ có thực lực mãnh liệt ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng không thể không kiêng kị, hơn nữa độc thuật này, cũng trở nên quỷ dị khó lường như thế." Trong lòng than nhẹ một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm hướng về hướng túp lều nhỏ kia, năm đó lúc tu luyện, nàng trốn ở chỗ này vụng trộm dùng độc dược, nghĩ đến cô gái lương thiện đáng yêu như vậy cũng phải cả ngày cắn nuốt những thứ kịch độc kia, Tiêu Viêm trong lòng liền nhịn không được có chút cay đắng. Trong những nữ tử mà hắn đã gặp qua trong mấy năm nay, nàng là người có vận mệnh thảm nhất.
Nhưng mà, so sánh với độc thuật, thực lực của Tiểu Y Tiên lại làm cho lòng của Tiêu Viêm bất an. Còn cái đôi mắt lạnh lùng đến chết lặng kia, loại ánh mắt này, không ngờ lại hiện trên người cô gái năm đó thiện lương kia.
Dùng sức lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu dứt bỏ, Tiêu Viêm chậm rãi đi về hướng túp lều nhỏ, dù sao bất kể như thế nào, trước hết đem thực lực của chính mình đột phá tới cảnh giới Đấu Hoàng, về phần Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm trong lòng có dự cảm, có lẽ ngày sau, còn có thể tái kiến. Chẳng qua cũng không biết thời điểm nào, cũng không biết lúc đó là tràng diện gì.