Đấu Phá Thương Khung

Chương 763: Cảnh còn người mất!


Nhìn gương mặt xinh đẹp, mơ hồ vẫn sót lại vài phần quen thuộc, trong lòng Tiêu Viêm như nổi sóng, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, tông chủ Độc Tông chính là người bằng hữu khác phái đầu tiên khi hắn ra ngoài lịch lãm, được vô số dong binh Thanh Sơn Trấn tôn sùng - tiên tử Tiểu Y Tiên!

Cô gái thuần khiết, thiện lương ngày xưa kia nay lại là tông chủ Độc Tông khiến cho vô số người nghe danh mà mất mật? Việc thay đổi có phần cực đoan này, Tiêu Viêm dù cho tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.

Nghe tiếng gọi thất thanh của Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của nữ tử tóc trắng cũng khẽ run, màu tím trong mắt hơi ánh lên, nàng nâng bàn tay trắng như ngọc gạt đi vết máu ở khóe miệng, rồi thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, đem vệt máu đó cẩn thận hút vào trong miệng. Làm xong hành động này, đôi mắt tím dần bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, thản nhiên nói: "Ta không phải Tiểu Y Tiên, ngươi nhận lầm người rồi."

"Thúi lắm! Đừng có xạo xự" ( Đệch tên nài, ăn nói với phụ nữ thế - Túy)

Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt bất chợt trừng lên, không khách khí tức giận mắng một câu. Một thân quần áo màu trắng của cô bé thiện lương ngày xưa, đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu đậm, hơn nữa thể chất rất kì lạ của nàng, cần phải uống thuốc độc hàng ngày để duy trì tính mạng, làm cho Tiêu Viêm khó có thể quên. Bởi vậy, vừa nghe đối phương phủ nhận, hắn đã lập tức nổi giận.

"Muội cuối cùng là đang định làm gì? Muội cũng là người của Đế Quốc Gia Mã, vì cái gì lại muốn phát động chiến tranh?" Tiêu Viêm hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập lửa giận, trầm giọng hỏi.

Nữ tử tóc trắng trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tiểu Y Tiên mà huynh nhận biết, nàng ta chết rồi, hiện tại chỉ còn Thiên độc nữ tông chủ của Độc Tông."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm như dấy lên một cảm giác xa lạ. Năm đó, mặc dù biết tình cảnh cơ thể của mình, nàng vẫn quật cường kiên quyết, giữ gìn được bản tính thiện lương, chỉ đơn giản là không muốn người khác vì mình mà tổn thương. Sự hiền lành thân thiện hiển hiện ra nơi ánh mắt, nơi nụ cười đã làm cho vô số người say mê. Nhưng giờ đây, dường như nét trong sáng thuần khiết khiến cho bao người mất ăn mất ngủ đó đã vĩnh viễn rời xa nàng.

"Là do Ách Nan độc thể?" Tiêu Viêm siết chặt bàn tay. Nàng biến thành bộ dáng như thế này, làm cho trong lòng hắn đau nhói, mở miệng nói.



"Muội vốn vì Ách Nan mà sinh, mà muội sống cũng chỉ vì nhất định phải đem Ách Nan khuyếch tán ra bên ngoài." Thấy bộ dáng phẫn nộ của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên vẻ mặt thoáng hoảng hốt, dường như nhớ lại những kỉ niệm vui vẻ khi xưa. Nhưng trong chốc lát sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, cứng giọng nói: "Năm đó ta đã nói với ngươi, trước sau gì, ta sớm muộn cũng sẽ bước trên con đường này, bởi vì vận mệnh người có Ách Nan độc thể trước đến nay đều như vậy."

"Ách Nan độc thể cũng không phải vô phương chữa trị, đây là muội đang tự mình dấn thân vào trầm mê thôi!" Tiêu Viêm rất đau lòng, giận giữ nói.

"Hiện giờ, chỉ cần ai chạm vào ta, trước mặt ta sẽ nhận lấy cái chết thống khổ nhất, ngươi làm sao biết, mấy năm nay ta đã làm ra những chuyện gì." Gương mặt Tiểu Y Tiên lộ ra vẻ ảm đạm thê lương. Lúc trước rời khỏi Gia Mã Đế Quốc, nàng cũng đã cho rằng mình nhất định có thể vược qua cái gọi là Ách Nan độc thể, nhưng sự thật vẫn là sự thật, vô cùng tàn khốc.

Năm đó nàng rời khỏi Gia Mã Đế Quốc, lạc lõng tại một sơn thôn nhỏ của Xuất Vân Đế Quốc một năm, nàng ở cùng với hai lão nhân không có con, Nhị lão thấy nàng đáng yêu, lương thiện, liền giữ nàng ở lại tiểu sơn thôn, xem nàng như con mình, người trong thôn cũng xem nàng như người một nhà. Một năm đó, nàng quả thật rất vui vẻ, từ nhỏ lang bạt kì hồ lưu lạc khắp nơi, ngoài trừ lúc ở cùng với Tiêu Viêm tại Thanh Sơn Trấn đã để lại tình cảm hạnh phúc khó quên trong lòng, thì nàng cũng rất lâu rồi không được hưởng cảm giác ấm áp, bình yên trong nội tâm như lần này.

Nàng đối với phần tình cảm này rất quý trọng, thề phải giữ gìn, nhưng khi Ách Nan độc thể phát tác, đã khiến cho tất cả mọi chuyện thay đổi. Đầu tiên là hai lão bá mẫu vì chạm đến thân thể của nàng mà đã chết một cách vô cùng thống khổ trước mắt nàng. Mặc dù ông bà trước lúc chết vẫn nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa hiền lành, nhưng cũng chính ánh mắt đầy rẫy sự yêu thương và thứ tha đó đã đem trái tim nàng phá nát thành từng mảnh nhỏ.

Sau khi hai người qua đời, trong thôn lại có thêm một số vì nàng mà chết đi một cách kinh khủng. Cuối cùng, người trong thôn đã bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét và sợ hãi, khiến cho nàng trong mệt mỏi và tủi hổ đem theo thi thể hai lão phu phụ rời đi.

Mai táng hai vợ chồng bá mẫu xong, nàng quỳ trước mộ phần khóc thảm cho đến hôn mê, khi tỉnh lại mái tóc nàng đã biến thành màu bạc trắng.

Vuốt ve mái tóc bạc làm cho ai nấy nhìn đều cảm thấy sợ hãi, nàng rốt cuộc hiểu được, nàng là một ngôi sao chổi, chuyên đem lại tai họa cho những người bên cạnh. Một khi đã như vậy, lương thiện thì được gì? Lương thiện với người khác, để rồi lại trơ mắt nhìn người khác nhận lấy cái chết thống khổ mà không làm gì được sao? Vậy đến cuối cùng, là nàng lương thiện hay là nàng tàn nhẫn?


Nghĩ thông điều này xong, cái thiên hướng lương thiện, ngây thơ của Tiểu Y Tiên liền bị dồn ép vào sâu thẳm trong nội tâm, mà sự lạnh lẽo vô tình của Thiên Độc nữ liền được phóng thích ra ngoài!

Nhìn vẻ mặt Tiểu Y Tiên liên tục biến đổi, Tiêu Viêm biết mấy năm qua, nàng đã gặp không ít chuyện, có lẽ những chuyện này là nguyên nhân khiến nàng thay đổi.

Thầm than một tiếng, Tiêu Viêm trong lòng cũng vô cùng rối rắm. Hắn biết rõ, thân là Ách Nan độc thể, nếu Tiểu Y Tiên không thể vượt qua, Ách Nan độc thể đó sẽ không ngừng tra tấn nàng và những người bên cạnh.

Phốc xuy!

Ngay lúc Tiêu Viêm đang còn chua xót, thì hắn đột nhiên nghe phía sau truyền tiếng tiếng hộc máu, liền quay đầu lại. Hắn vô cùng hoảng sợ khi thấy Mỹ Đỗ Toa mặt mày nhợt nhạt, trắng bệch hẳn.

"Cô làm sao vậy?" Tiêu Viêm vội xoay người tới bên cạnh Mỹ Đỗ Toa, kinh ngạc hỏi.

"Máu của cô ta có độc!" Mỹ Đỗ Toa gương mặt thống khổ, cắn răng thúc dục đấu khí, liều mạng đem nọc độc trong người đẩy ra.

Nghe vậy, Tiêu Viêm sắc mặt biến đổi, quay đầu tức giận nhìn Tiểu Y Tiên.


"Ách Nan độc thể, ai chạm vào đều không may, đây là nàng ta tự mình gieo gió gặp bão." Tiểu Y Tiên tránh né ánh mắt của Tiêu Viêm, lạnh lùng nhìn Mỹ Đỗ Toa nói.

"Một chút nọc độc cỏn con thôi đã muốn bổn vương khuất phục ư? Mà dù cho độc tính phát tác thì trước đó bổn vương cũng đã có thể lấy tính mạng ngươi rồi!" Mỹ Đỗ Toa mắt lạnh băng, cứng rắn nói.

"Vậy có ngon cứ tới mà thử?" đôi mắt tím của Tiêu Y Tiên cũng lạnh lùng lóe lên, không hề nhân nhượng. :

"Đủ rồi!" Nhìn thấy hai người lại muốn động thủ, Tiêu Viêm giận dữ quát to.

Tiếng Tiêu Viêm rống giận đã làm hai ngươi bình tĩnh lại một chút, thấy thế hắn nhìn Tiểu Y Tiên trầm giọng: "Tiểu Y Tiên, còn nhớ năm đó ở khe núi nhỏ, ta đã nói với muội, mặc kệ sau này muội làm gì, Tiêu Viêm ta vẫn là bằng hữu của muội, những lời này, đến bây giờ vẫn không thay đổi!"

"Những chuyện năm xưa ta đã quên lâu rồi." Ánh mắt lóe lên một tia nhìn sắc bén, Tiểu Y Tiên lạnh lùng.

"Nàng quên ư, vậy nàng ra tay đánh ta xem." Tiêu Viêm cũng cười lạnh, sau đó không hề phòng ngự đi thẳng đến chỗ Tiểu Y Tiên.

"Cẩn thận!" Thấy hành động của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa vội vã kêu lên! Cả người nữ nhân kia toàn là kịch độc, không cẩn thận dính phải thì dù là nàng cũng đang cảm thấy rất khó chịu trong người.

Tiêu Viêm khoát tay, ý bảo nàng không cần lo lắng, mà bước chân cũng không hề dừng lại.



Thấy Tiêu Viêm vẫn đường hoàng bước tới, Tiểu Y Tiên sắc mặt hơi đổi, trong mắt đã hiện lên nét do dự.

Dừng chân trước mặt Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm nhìn kia đôi mắt màu tím đang cụp mi xuống ngần ngừ, cho đến đôi gò má tái nhợt, than nhẹ một tiếng: "Muội cũng không nên quên, Ách Nan độc thể thực sự không phải là không thể giải trừ, muội không cần phải đau đớn tuyệt vọng như thế!"

"Nói thì dễ lắm!" Tiểu Y Tiên khóe miệng lộ vẻ thống khổ, Ách Nan độc thể khủng bố thế nào, nàng rõ ràng hơn ai hết.

Thấy thế, Tiêu Viêm nhíu mày, sau đó xòe bàn tay ra, có vẻ muốn chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Y Tiên, nhưng mà nàng ta đã cảnh giác kịp thời, vội vàng lùi về phía sau vài bước, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết phải không?"

"Ta chỉ muốn cho muội biết, Ách Nan độc thể mặc dù quỷ dị tàn độc, nhưng tuyệt không phải muốn giết ai thì giết, muội không cần phải cam chịu như vậy, vả lại muội đã không phải là cô gái ngây thơ cái gì cũng không biết năm nào, mà ta cũng không còn là một tiểu Đấu Giả bị một tiểu dong binh đoàn đuổi giết, chật vật chạy trốn năm xưa." Tiêu Viêm cười cười, cước bộ vừa nhích, đã hiện ra bên cạnh Tiểu Y Tiên, bàn tay vung lên, liền nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Y Tiên.

Cánh tay vừa bị bắt lấy, Tiểu Y Tiên cả kinh, vội vàng dùng sức vùng ra, tức giận hét lên: "Rốt cuộc huynh muốn làm gì?"

Tiêu Viêm khẽ cười, giơ bàn tay lên, lúc này nó đã đen bầm lại, tâm ý hắn vừa máy động, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa lập tức bùng phát, Hỏa diễm hừng hực bốc lên, màu đen kia nhanh chóng nhạt đi trong thấy. Trong tích tắc sau, bàn tay của hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hộ thể, nếu không gặp phải siêu cấp kịch độc, thì phần lớn đều sẽ bị Liên Tâm Hỏa thanh trừ.

Đưa tay hướng về phía Tiểu Y Tiên đang kinh ngạc ngẩn người, Tiêu Viêm nghiêm mặt trầm giọng: "Nếu muội còn nhận huynh là bằng hữu, thì không cần tiếp tục sai lầm nữa. Muội làm như vậy, chỉ càng khiến Ách Nan độc thể bộc phát càng nhanh, một khi nó hoàn toàn bộc phát, chỉ sợ trong vòng ngàn dặm, cả người lẫn thú cũng đều không thể sống sót, khi đó có lẽ tất cả đều đã muộn."

"Dù cho huynh có ngăn cản kịch độc của Ách Nan độc thể được đi chăng nữa, thì muốn phá giải nó cũng tuyệt đối không thể." Tiểu Y Tiên khẽ lắc đầu chua xót. Mấy năm nay nàng đã xem qua rất nhiều tư liệu, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào cho việc phá giải Ách Nan độc thể.

"Ách Nan độc thể là trời sinh, muốn phá giải nó, quả thật rất khó." Tiêu Việm gật đầu, nhìn ánh mắt ảm đạm vô thần, ngân ngấn nước mắt của Tiêu Y Tiên, nhẹ nhàng nói: "Mặc dù không có khả năng phá giải, nhưng huynh có thể giúp muội triệt để khống chế nó!"






back top