Lời nói của Tiêu Viêm đích xác làm cho Tiêu Lệ cùng Tô Thiên thoáng ngơ ngác một chút, bất quá cũng không có gì ngoài ý muốn, đối với mục đích chuyến này của Tiêu Viêm kỳ thật bọn hắn mơ hồ cũng sớm đoán được một chút.
"Ngươi cũng có hứng thú đối với vật kia? " Tô Thiên trầm ngâm một lát, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, chậm rãi nói.
"Vị bằng hữu của ta thật cần vật kia để cứu mạng." Tiêu Viêm khẽ thở dài.
Nghe vậy, hai người Tô Thiên sửng sốt, chợt nhìn Tiểu Y Tiên đang đứng một bên, khẽ nhíu mày, nói: "Đây là lý do chính ngươi quay về sao? "
Tiêu Viêm chần chờ một chút, mục quang hướng tới Tiểu Y Tiên, sau khi nàng nhẹ gật đầu một cái hắn mới đem chuyện tình của Tiểu Y Tiên kể lại một lần, sự tình Ách Nan Độc Thể cũng không dấu diếm.
"Ách Nan Độc Thể?"
Vừa nghe Tiêu Viêm nói ra cái tên kia, Tiêu Lệ vẫn còn đỡ, nhưng Tô Thiên thì hít một hơi khí lạnh, mục quang khiếp sợ nhìn Tiểu Y Tiên đang cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng. Đối với loại thể chất đặc thù hiếm thấy này, hắn cũng từng nghe nói qua, tự nhiên là biết thể chất này kinh khủng cỡ nào.
Trên Đấu Khí Đại Lục trước kia cũng từng có Ách Nan Độc Thể xuất hiện, nhưng những người này đều không có ngoại lệ mang đến một tràng tai họa không nhỏ. Độc thể này bạo phát, xung quanh ngàn dặm nhân thú bất tồn, trở thành một bãi hoang vu, giống như một cơn ác mộng được ghi lại trong thư tịch.
"Khó trách nàng có thể trở thành Đấu Tông cường giả khi mới chừng ấy tuổi, nguyên lai là Ách Nan Độc Thể." Sau nửa ngày, vẻ khiếp sợ trong mắt Tô Thiên mới chậm rãi mất đi, thấp giọng lẩm bẩm nói. Lúc mới gặp hắn bởi vì thấy Tiểu Y Tiên trẻ tuổi mà cảm thấy rất kinh ngạc. Còn trẻ như vậy đã có thể là Đấu Tông cường giả. Nhưng theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của hắn, nếu nàng thật là dựa vào thiên phú của mình mà tu luyện, chỉ sợ mặc dù Tiêu Viêm, cũng xa xa không bằng.
"Ách Nan Độc Thể theo thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ khoảng cách đến lúc bạo phát cũng sẽ càng ngày càng gần. Hiện giờ Tiểu Y Tiên cũng chỉ còn không đến hai năm thời gian, nếu không nghĩ biện pháp khống chế, đến lúc đó hậu quả sẽ là độc thể hoàn toàn bạo phát, một tràng bi kịch sẽ lại diễn ra." Tiêu Viêm chậm rãi nói.
"Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia có thể trợ giúp nàng? " Tiêu Lệ cau mày nói.
"Ân, chỉ cần chiếm được Bồ Đề Hóa Thể Tiên, ta liền có thể giúp nàng hoàn toàn khống chế Ách Nan Độc Thể!" Tiêu Viêm gật gật đầu nói.
Nghe vậy, Tô Thiên kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm một cái, nói: "Trên Đấu Khí Đại Lục, người có Ách Nan Độc Thể từ trước đến nay, cơ hồ bọn hắn cuối cùng đều có chung một kết cục là bạo thể mà chết, cũng không có một người nào thành công khống chế Ách Nan Độc Thể. Dù sao thực lực càng mạnh thì độc tính trong cơ thể càng mãnh liệt, lúc bạo phát càng kinh khủng. "
"Đại trưởng lão cứ việc yên tâm, chỉ cần có kiếm đủ tài liệu, ta tin tưởng có thể làm được." Tiêu Viêm cười, nói: "Bất quá hiện tại vấn đề lớn nhất, đó là như thế nào mới có thể lấy được Bồ Đề Hóa Thể Tiên tới tay. Trong Hắc Hoàng Thành, người có ý định với thứ này cũng không ít a."
"Đâu phải chỉ không ít, chỉ cần là người có chút thực lực đã có ý định này rồi." Tô Thiên lắc đầu, cau mày nói: "Bất quá cướp lấy Bồ Đề Hóa Thể Tiên từ trong tay Ưng Sơn Lão Nhân kia cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Lão già này là cường giả thế hệ trước trong Hắc Giác Vực, thực lực rất mạnh, mặc dù ta chỉ sợ cũng kém hắn một bậc, hơn nữa tên kia cũng là một người tâm ngoan thủ lạt. Năm đó lúc hắn oai phong ở Hắc Giác Vực, không biết bao nhiêu thế lực đã bị chôn vùi trong tay hắn, nợ máu chồng chất."
"Đại trưởng lão cũng biết rõ thực lực của Ưng Sơn Lão Nhân kia? Sau lưng hắn có bối cảnh gì không? " Tiêu Viêm trầm ngâm nói.
"Lão gia hỏa này tính tình quái gở, không thích ước thúc, bởi vậy vẫn là độc lai độc vãng. Bất quá thực lực hiện nay của hắn, hẳn là đạt đến cảnh giới tứ tinh Đấu Tông." Tô Thiên chậm rãi nói.
"Chỉ có một mình hắn sao?" Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ thế nào, đối phó với một người so với đối phó một cái thế lực dễ chịu hơn không ít.
"Nếu để cho lão phu cùng Tiểu Y Tiên cô nương này liên thủ, thật có thể bắt giữ Ưng Sơn Lão Nhân. Bất quá, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù chúng ta đoạt được Bồ Đề Hóa Thể Tiên trong tay hắn trước thì có thể đối mặt với một đám ruồi nhặng đang chầu chực sẵn?" Tô Thiên trầm giọng nói: "Đặc biệt là Ma Viêm Cốc kia, lần này bọn chúng xuất động cường giả cũng không phải là ít. Phương Ngôn đó đã đặt nửa chân vào cảnh giới Đấu Tông, thực lực rất mạnh. Hơn nữa có vài tên Đấu Hoàng trưởng lão phối hợp ăn ý, mặc dù là đối chiến với Đấu Tông cường giả cũng có thể kéo dài một chút thời gian. Hơn nữa, có lẽ ngươi cũng đã phát hiện, trong đội ngũ Ma Viêm Cốc còn có một người thần bí áo bào xám không biết lai lịch, người đó tuyệt đối là một gã Đấu Tông cường giả!"
Nghe Tô Thiên đề cập tên thần bí áo xám kia, mục quang Tiêu Viêm cũng hơi trầm xuống, hắn kiêng kỵ nhất chính là vị thần bí áo xám này.
"Người này có phải là cốc chủ Ma Viêm Cốc? " Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.
"Không phải, cốc chủ Ma Viêm Cốc hiện giờ đang bế quan. Hơn nữa hơi thở của lão già kia cùng vị thần bí hôi bào nhân này hoàn toàn bất đồng, cho nên tuyệt không thể nào là cùng một người." Tô Thiên lắc lắc đầu, trực tiếp bác bỏ phỏng đoán của Tiêu Viêm.
"Không biết hắn là cường giả phương nào Ma Viêm Cốc mời đến trợ oai? Một gã Đấu Tông cường giả, dù là khiêm tốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có một chút tiếng tăm trong Hắc Giác Vực." Tiêu Viêm nghi hoặc thấp giọng nói.
Tô Thiên cùng Tiêu Lệ cũng chỉ biết lắc đầu, sau đó cau mày nói: "Trước kia lúc chúng ta giao chiến với Ma Viêm Cốc, người này cũng chưa từng hiện thân, nói vậy là trong thời gian gần đây hắn mới xuất hiện trong Ma Viêm Cốc!"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt bàn tay nắm chặt, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ tên gia hỏa này là loại gì, dù sao Bồ Đề Hóa Thể Tiên nhất định phải đoạt tới tay. Nói cách khác, nếu để Ưng Sơn Lão Nhân kia mang đồ vật kia vào trong thâm sơn ẩn núp không thấy bóng dáng, đến lúc đó đi tới nơi nào tìm một phần Bồ Đề Hóa Thể Tiên khác nữa đây?"
"Nếu quả thật ngươi muốn có Bồ Đề Hóa Thể Tiên, lão phu đề nghị ngươi không nên động thủ trước. Hiện giờ Bồ Đề Hóa Thể Tiên này là một củ khoai nóng phỏng tay, hấp dẫn vô số mục quang tham lam." Tô Thiên chậm rãi nói: " Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau. Loại chuyện cướp đoạt hỗn loạn này, càng ra tay trước thì tình cảnh càng thêm bất lợi!"
"Đại ý tứ của trường lão là đợi đến cuối cùng mới ra tay? " Tiêu Viêm chần chờ nói.
"Cho dù không phải là người cuối cùng ra tay, nhưng cũng không thể là người đầu tiên xuất thủ, chú ý tình thế, tùy cơ ứng biến." Tô Thiên híp đôi mắt lại, cười nhạt nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm trầm tư một hồi, rồi cũng gật đầu, nói: "Một khi đã như vậy, nghe theo đại trưởng lão đi!"
"Yên tâm đi, có Tiêu Môn trinh thám giám sát Ưng Sơn Lão Nhân đó, một khi có bất kỳ biến cố gì trong thành này, chúng ta sẽ là những người đầu tiên nhận được tin tức." Tiêu Lệ cười nói: "Hai ngày này, các ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây đi, nếu có biến ta sẽ thông báo cho các ngươi."
Tiêu Viêm gật gật đầu, có Tiêu Môn hỗ trợ, tự nhiên là có thể giảm đi không ít phiền toái.
Thấy đã trao đổi xong chính sự, không khí trong đại sảnh cũng dễ chịu hơn một chút, Tiêu Lệ sai thị nữ dâng trà lên, lúc nói chuyện liền chuyển sang đề tài khác: "Đúng rồi Tam đệ, tình hình trong Gia Mã đế quốc ra sao rồi? Lần nhận được thư cầu cứu của đại ca, nói là Xuất Vân tam đại đế quốc cùng với tam đại tông môn liên hợp tiến công Viêm Minh? Lúc trước bởi vì vừa mới cùng Ma Viêm Cốc đại chiến, nhân thủ có phần không được tốt, chờ sau khi tình thế khá hơn một chút thì lại có tin báo về, đế quốc đã bình yên vô sự!"
Nghe Tiêu Lệ đột nhiên nhắc đến vấn đề này, khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng cứng đờ, Tiểu Y Tiên một bên, bàn tay mềm mại đang cầm chén trà khẽ run lên, làm bắn ra vài giọt nước trà, khuôn mặt cúi xuống, hai má hơi có chút không được tự nhiên. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Ha ha, đã không có việc gì nữa rồi!" Tiêu Viêm khẽ đặt chén trà xuống, hung hăng liếc Tử Nghiên đang ở một bên miết miết cái miệng nhỏ nhắn, sau đó tùy ý ha ha ứng phó vài tiếng, rồi vội vàng nói: "Nhị ca, ngươi giúp chúng ta an bài một chỗ ở trước đi, đã nhiều ngày chúng ta cũng chưa được nghỉ ngơi rồi."
"Một khi đã như vậy, các ngươi hãy đi nghỉ trước đi, ngày mai nếu có tin tức, ta sẽ báo người thông tri cho ngươi."
Nghe Tiêu Viêm nói không có việc gì, Tiêu Lệ cũng yên tâm gật đầu cười, phất tay gọi thị nữ đưa Tiêu Viêm tới sương phòng ở hậu viện.
Đi trên hành lang yên tĩnh, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn sắc mặt Tiểu Y Tiên bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không có việc gì, việc này cũng không trách ngươi được."
Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, chợt cười khổ một tiếng, nếu lúc trước sớm biết Tiêu Viêm đứng đầu Viêm Minh thì sẽ không có cuộc chiến dài tới một năm kia. Hiện giờ việc này đã xảy ra, nàng cũng chỉ có thể thầm than may mắn, trong lúc chiến tranh vẫn chưa làm cho thân nhân của Tiêu Viêm thương vong. Nếu thật sự là như vậy, nàng cũng thật không còn mặt mũi đứng trước mặt Tiêu Viêm, chứng kiến hắn vì mình mà phải bôn ba hao tổn tâm sức.
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau." Nhìn thấy thị nữ đang đứng chờ trước một căn phòng, Tiêu Viêm mỉm cười, hướng về phía Tiểu Y Tiên nói.
"Ân, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Tiểu Y Tiên thấy sắc trời đã không còn sớm, cũng gật đầu ôn nhu nói với Tiêu Viêm một câu rồi nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Đưa mắt nhìn Tiểu Y Tiên bước vào phòng, Tiêu Viêm khẽ thở dài một hơi, chợt chuyển qua một cái hành lang, bước nhanh vào trong phòng của mình.
Bóng đêm giống như một khối hắc ám bao trùm cả Hắc Hoàng Thành. Ánh trăng thanh lương thản nhiên xuyên qua tầng mây rọi xuống dưới, chiếu xạ vào trong căn phòng, phủ lên người hắc bào thanh niên đang nhắm mắt tu luyện.
Một đạo năng lượng giống như thực chất, quanh quẩn ở chóp mũi Tiêu Viêm, cuối cùng bị hút vào trong cơ thể. Trải qua mấy vòng luyện hóa, mới thành một tia đấu khí tinh thuần hòa vào trong thể nội.
Đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, cảm thụ lực lượng tràn đầy đang nhảy nhót trong cơ thể, từng tiếng động nhỏ đang vang lên trong từng tế bào, Tiêu Viêm mỉm cười, bàn tay chợt vung lên, một vật màu đen to lớn nhất thời hiện ra, chiếm không ít diện tích trong phòng. Thể tích vật này không nhỏ, vừa xuất hiện đã chiếm hơn nửa gian phòng, trông giống như một đôi cánh ngọc thạch, trong ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn chiếu xuống lại phản xạ ra ánh huỳnh quang, nhìn qua hết sức kì dị.
Mà vật này tự nhiên chính là vật mà Tiêu Viêm mất không ít tiền của mới có thể mua được từ trong tay Hắc Hoàng Tông, thi thể ma thú!