Đấu Phá Thương Khung

Chương 868: Biện Pháp


Nguồn:

Trong đại sảnh, mọi người theo vai vế ngồi xuống, Tiêu Viêm mỉm cười nhìn hai người ngồi đối diện, Ngô Hạo thật ra đã gặp qua một lần tại Hắc Giác Vực, chưa có biến hóa gì lớn, còn Hổ Gia, từ một tiểu yêu nữ trong quá khứ biến đổi thành một thiếu nữ nhu mì giỏi giang, mái tóc để ngắn, càng tôn lên vẻ nhu mì, lại nhiều hơn một phần anh khí. Hai năm nay, tất cả mọi người, đều có một chút thay đổi nhất định.

Chia tay đã lâu, giờ mới gặp mặt, mọi người tự nhiên không thể thiếu một phen nói chuyện vui vẻ. Nét tươi cười trên gương mặt Ngô Hạo không hề thuyên giảm, đối với Tiêu Viêm, trong lòng hắn vẫn mang tâm tư kính trọng. Phần kính trọng này, xuất phát từ lần khảo hạch ở ngoại viện, Tiêu Viêm bằng vào thực lực của bản thân mà đả bại Hổ Gia cùng Bạch Sơn. Sau này, ở bên trong nội viện, lòng kính trọng ấy càng thêm nồng đậm.

Ngược lại với Ngô Hạo, lời nói của Hổ Gia không có chút khách khí nào với Tiêu Viêm, lại càng bất mãn với việc hắn phủi tay bỏ đi. Tuy nhiên, có thể gặp lại được Tiêu Viêm, nàng vẫn cực kỳ hưng phấn trong lòng.

"Hai năm qua, các người cũng đều trở thành cường giả cấp Đấu Vương, chúc mừng!" Tiêu Viêm cầm chén trà, nở nụ cười rồi lại thở dài cảm thán, nhớ tới năm đó bọn họ, một đám người trẻ tuổi làm nên sự tình điên cuồng. Khi đó, bọn họ bất quá cũng chỉ là cấp bậc Đại Đấu Sư nhỏ nhoi mà thôi.

"Sao có thể so với ngươi chứ!" Hổ Gia bĩu môi, từ lúc bước vào, nàng đã cảm nhận được từ trên người Tiêu Viêm tỏa ra một tầng uy áp như có như không. Qua đó, nàng liền biết thực lực của Tiêu Viêm, e rằng đã vượt qua bọn họ rất xa.

Tiêu Viêm cười, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ Bàn Môn như thế nào?"

"Tự nhiên là so với năm đó tốt hơn vô số lần." trên gương mặt Hổ Gia hiện lên một tia đắc ý, nói tiếp: "Hiện giờ Ngô Hạo đã là trưởng lão nội viện, ta mặc dù đã đủ tư cách thăng lên làm trưởng lão, tuy nhiên còn phải vướng bận lo lắng quản lí cao tầng của Bàn Môn. Thật ra, với điều này ta cũng chưa có tính toán gì, dù sao một khi thăng lên làm trưởng lão, không thể can thiệp quá sâu vào nội tình của đệ tử."

"Lực lượng thành viên của Bàn Môn trong mấy năm nay, cũng không có quá nhiều thay đổi so với ban đầu, thậm chí còn ít đi rất nhiều, tính sơ qua e rằng cũng không vượt quá con số ba trăm." Ngô Hạo ngồi một bên cười nói: "Hiện giờ, điều kiện tuyển nhận của Bàn Môn càng ngày càng hà khắc, số lượng thu nhận mỗi một quý cũng không quá năm mươi người. Ngươi đừng xem thường con số hai trăm người mỗi năm này, bọn họ hầu hết là những người nổi bật nhất trong Nội Viện, tiềm lực không giống người bình thường."



Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: "Chỉ cần tinh nhuệ, không cần đông. Như vậy rất tốt, điều kiện tuyển nhận càng thêm hà khắc, sẽ làm cho thành viên Bàn Môn càng sở hữu thêm nhiều Ngưng Tâm lực, bọn họ chính vì thân phận của mình mà tự hào, điểm này cực kỳ trọng yếu."

Tiêu Viêm hiện giờ đã không còn như năm đó, chuyện gì cũng mờ mịt. Một tay dựng lên hai thế lực lớn là Tiêu Môn và Viêm Minh, cũng đã làm hắn tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm.

"Hiện tại, thành viên của Bàn Môn sau khi tốt nghiệp, có bao nhiêu người đi vào Tiêu Môn?" Gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, Tiêu Viêm hỏi ngay vào vấn đề trọng yếu. Lúc hắn sáng lập Tiêu Môn, nguyên nhân chủ yếu là bởi trong Bàn Môn có rất nhiều người có tiềm lực tiềm tàng, có thể trở thành Nội Viện đệ tử, hầu hết đều là những người có thiên phú tu luyện không kém, thiên phú như vậy, tùy tiện tiến vào bất cứ một môn phái nào, cũng đều được toàn lực bồi dưỡng. Hiện giờ, Tiêu Môn cùng Bàn Môn liên hợp, đó chính là nơi cung cấp nguồn nhân lực lớn nhất, từ đó Tiêu Môn cũng có thể liên tục được bổ sung thêm từ nguồn lực này, hơn nữa toàn là những người ưu tú nhất.

Sở dĩ Tiêu Môn có thể phát triển không ngừng tại Hắc Giáp vực trong hai năm qua, nguyên nhân lớn nhất chính là sự tồn tại của Bàn Môn.

"Không ít, mỗi một thành viên được chọn lựa vào Bàn Môn, đều hiểu được mối quan hệ bên trong giữa Bàn Môn và Tiêu Môn, hơn nữa, độ tín nhiệm đối với chúng ta càng lúc càng tăng, chúng ta sẽ để một số ít thành viên sớm tiến vào Tiêu Môn. Với việc nâng cao điều kiện tuyển nhận, trừ bỏ một số tình huống đặc thù, ước chừng hàng năm sẽ có hai mươi thành viên tiến vào Tiêu Môn." Hổ Gia trầm ngâm nói.

"Hơn nữa, mối quan hệ bên trong giữa Bàn Môn và Tiêu Môn, Già Nam học viện cũng đã biết, bọn họ vẫn không có phản đối gì, ngược lại còn ngầm ủng hộ. Cứ như vậy, cũng khiến cho Tiêu Môn trở nên chính quy hơn rất nhiều. Có hai thế lực hậu thuẫn như thế, ở địa phương hỗn loạn này chính là đảm bảo lớn nhất." Ngô Hạo cười nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, gương mặt như trút được gánh nặng, hiện lên vẻ tươi cười. Bàn Môn vận hành tốt đẹp như thế, thật sự nằm ngoài dự kiến của Tiêu Viêm. Chỉ cần Bàn Môn tồn tại, như vậy, thực lực mỗi năm của Tiêu Môn cũng tăng lên trong diện rộng, chỉ cần đủ thời gian, sau này ở bên trong Hắc Giáp vực, chỉ e không còn thế lực nào khác có thể chống lại.

"Hai năm nay đã vất vả cho các ngươi rồi!" Khẽ buông tiếng thở dài. Từ đáy lòng, Tiêu Viêm nói lời cảm tạ với Hổ Gia cùng Ngô Hạo. Nếu không có họ, chỉ e Bàn Môn cũng không thể vận hành trơn tru đến như vậy, những tính toán đối với Tiêu Môn, cũng sẽ hoàn toàn thất bại. Nguồn: https://truyenfull.vn


"Quên đi, đừng nói đến những cái đó. Nếu ngươi cảm thấy áy náy, vậy sau này liền giao cho ngươi tùy ý quản lý vậy!" Hổ Gia bĩu môi, nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi buông tiếng cười khổ, thở dài nói: "Bản thân ta cũng muốn an toàn ở tại nơi này. Tuy nhiên, chuyện trên người ta quả thật là nhiều lắm."

"Ha hả, nàng nói giao là giao liền sao? Đúng rồi, lần này ngươi sẽ ở lại Nội Viện trong bao lâu?" Ngô Hạo cười cười, nói.

Thấy hỏi đến vấn đề của hắn, mọi người trong đại sảnh nhất thời liền tập trung ánh mắt vào trên người Tiêu Viêm.

"Có thể không ở lâu được. Chờ sau khi đem chuyện ở nơi đây kết thúc, ta định đi vào đại lục tìm kiếm Dị Hỏa. Việc này sợ rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, dù sao Dị Hỏa cũng quá mức khó tìm." Trầm ngâm một hồi lâu, Tiêu Viêm mới chậm rãi nói.

"Dị Hỏa sao?" Hân Lam đang đứng một bên, nghe Tiêu Viêm nói thế, trong mắt chợt lóe lên một tia quang mang, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói.

"Ngươi đúng là người có số mệnh bận rộn." Ngô Hạo buông tiếng cười khổ, rồi nói: "Nếu đã trở lại, vậy ngươi cũng cho các huynh đệ Bàn Môn trông thấy chứ, bọn họ đối với ngươi tò mò vô cùng, hơn nữa ai cũng coi ngươi là thần tượng. Địa vị như vậy, ta với Hổ Gia còn kém quá xa để có thể đạt được."


Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ cười, rồi đứng dậy, sang sảng nói: "Đó là tự nhiên, nếu đã trở lại, chẳng lẽ còn không cùng các huynh đệ trong môn gặp gỡ sao?"

Phía sau Tiêu Viêm, Tiêu Mị nhìn bóng lưng gầy của người trước mặt mỉm cười. Hai năm không thấy, người trước mặt đã toát lên vẻ thành thục khiến lòng người yên tĩnh. Hiện tại, hắn giống như một viên ngọc, tinh thần sáng lạn, phóng thích ra quang mang chói mắt.

Tiếp tục cùng đám người Ngô Hạo cười nói một lúc lâu, sau đó, Tiêu Viêm cũng theo lời đi gặp mặt những huynh đệ trong Bàn Môn. Cuối cùng, dưới ánh mắt không nhịn được cười của đám người Ngô Hạo mà bỏ chạy trối chết. Hắn cũng không ngờ tới, mọi người lại điên cuồng đến như vậy, thiếu điều đem quần áo trên người hắn xé xuống từng mảnh làm kỉ niệm.

------------

Sau khi cùng đám người Ngô Hạo ngồi ôn chuyện cũ, Tiêu Viêm lại chạy đến trưởng lão viện bên trong Nội Viện. Tại phòng hội nghị, hắn gặp được đại trưởng lão Tô Thiên đang ngồi một mình chờ hắn.

Tô Thiên đang ngồi trong phòng khách, tay cầm một quyển cổ tịch. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Thiên ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy bộ dạng quần áo tơi tả của Tiêu Viêm, liền giễu cợt nói: "Hiện tại ngươi đã biết, trong Nội Viện này, ngươi được hoanh nghênh đến mức nào chưa? Đã nhiều năm trôi qua, ta chưa từng thấy một vị đệ tử nào lại có được đãi ngộ như ngươi."

Nghe được tiếu ý trong câu nói của Tô Thiên, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng, tùy ý ngồi xuống một cái ghế trước mặt Tô Thiên, mới bất đắc dĩ nói: "Đại trưởng lão cũng đừng giễu cợt ta chứ."

Tô Thiên cười cười, chợt thoáng thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm nói: "Ngươi lần này quay về Già Nam học viện, ngoài việc cung cấp tâm viêm cho Thiên Phần Luyện Khí Tháp, còn có những chuyện nào khác không?"

Nhắc tới chính sự, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên chăm chú rất nhiều, khẽ gật đầu, chần chờ một lúc mới nói: "Đại trưởng lão, viện trưởng đại nhân hiện có ở trong Nội Viện hay không?"

"Ân, lão nhân gia xưa nay thích vân du tứ hải, có lẽ đã đến mười mấy năm nay chưa từng quay trở lại, nếu hắn không cách một đoạn thời gian cho người đưa tin về, chỉ e rằng đến ta cũng cho là hắn đã gặp phải bất trắc nào đó. Sao, ngươi tìm ông ấy có việc hả?" Tô Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ nói.



Tiêu Viêm thở dài một tiếng, chậm rãi tháo hắc bào, để lộ ra hắc ban quỷ dị nơi lồng ngực, xung quanh hắc ban, phù văn huyền diệu hệt như nhà giam, đem nó phong ấn lại.

Nhìn vào mảnh hắc ban nơi ngực Tiêu Viêm, sắc mặt Tô Thiên nhất thời biến đổi, với nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra một ít manh mối, lập tức trầm giọng nói: "Ngươi trúng độc?"

Tiêu Viêm gật đầu cười khổ, đem sự tình từ đầu đến cuối giản lược kể lại một lần cho Tô Thiên.

"Cường giả Đấu Tôn!" Nghe Tiêu Viêm kể xong, sắc mặt Tô Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, một lát sau mới lắc đầu thở dài: "Trong Nội Viện, ngoại trừ viện trưởng đại nhân đang ở ngoài, không còn một Đấu Tôn cường giả nào, Già Nam học viện quả thật có một vài lão quái vật đang ẩn tu, tất cả họ đều không đạt đến thực lực Đấu Tôn. Có lẽ bọn họ liên thủ lại, cũng có thể đạt tới cấp độ đó trong thời gian ngắn, tuy nhiên muốn bọn họ ra tay là chuyện không có khả năng, nhiệm vụ của bọn họ là thủ hộ Già Nam học viện, nếu không phải trường hợp Già Nam học viện đứng trước bờ sinh tử, bọn họ tuyệt đối sẽ không hiện thân, chứ đừng nói là giúp ai đó trừ độc. Điều này, dù là ta cũng không có tư cách chỉ huy bọn họ."

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng đành thở dài, đối với mấy lão quái vật đang ẩn tàng, hắn cũng không có hy vọng gì xa vời. Năm đó, Nội Viện thiếu chút nữa bị Hàn Phong hủy diệt, những lão gia hỏa kia cũng không thèm xuất hiện lấy một lần, huống chi là bây giờ trợ giúp hắn trừ độc.

"Nếu không có cường giả Đấu Tôn ra tay trợ giúp, chỉ còn một phương pháp cuối cùng." Tiêu Viêm khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói.

"Biện pháp gì?"

"Lại tiếp tục tìm thêm một loại Dị Hỏa!"

Trong mắt Tiêu Viêm, đột nhiên bộc phát ra một luồng quang mang nóng bỏng, trầm giọng nói.





back top