Edit: Trucxinh
Cún con hoàn toàn không phát hiện có người lại gần, tập trung tinh thần cao độ nhìn mấy thứ tròn tròn bóng láng, hai mắt mở vừa to vừa tròn. Yến Hồng gọi hắn mấy tiếng, căn bản hắn không nghe lọt tai lấy nửa chữ. Nàng đành ngồi xổm xuống sau lưng hắn, nhẹ nhàng chọt chọt tấm lưng trần của hắn, hỏi: “Manh Manh, nhìn gì thế?” (Hồng tỷ thừa dịp ăn đậu hủ Manh ca a, xấu! =.=)
Đông Phương Manh vẫn phớt lờ nàng như cũ, không chút động tĩnh, hai mắt chăm chú tập trung tinh thần cao độ nhìn mấy viên trắng trắng trong lùm cỏ đằng trước. Rốt cuộc là đang diễn ra cái gì a? Tính tò mò bên trong Yến Hồng cũng bị khơi dậy rồi, bắt chước hắn nằm sấp xuống, vươn cổ tới trước. Oa, đây không phải trứng vịt sao? Nhờ cái năm nàng sống ở nông thôn ở thời đại kia ban tặng, vừa liếc mắt nàng đã nhận ra mấy viên tròn tròn trắng trắng kia là trứng vịt, hơn nữa rất có khả năng là trứng vịt hoang! Nghĩ đến mùi vị ngon lành khi muối trứng vịt hoang thành trứng vịt muối, bất giác Yến Hồng tứa nước miếng. Đếm đếm, một hai ba bốn, lời rồi lời rồi, bốn quả! Nghiêng đầu nhìn, Đông Phương Manh vẫn nghiêm túc quan sát bốn quả trứng vịt, bộ dạng không nhìn ra vịt con không cam lòng. Trong đầu Yến Hồng nảy ra ý chơi xấu, hai tay rướn tới rướn tới ổ cỏ, còn rất ác ôn ngừng lại một chút, chờ Đông Phương Manh dời mắt tới hai tay nàng, cả hai tay nàng ôm gọn bốn quả trứng vào lòng mình! Đông Phương Manh trợn tròn mắt ngay tức khắc.
Hắn nhìn trừng trừng ổ trứng đằng trước không còn quả nào hồi lâu, mới ngơ ngáo ngoảnh sang nhìn Yến Hồng, thấy nàng đắc ý đứng dậy bỏ đi, lại ngơ ngác tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Mãi đến khi Yến Hồng cầm mấy quả trứng lắc lư đằng xa chọc tức hắn, mới biết đường bò dậy đuổi theo. Yến Hồng dương dương tự đắc trong dạ, hề hề, xem chàng còn phớt lờ thiếp nữa không cho biết! Tên ngốc này, bị kiến cắn sưng hết người lên cũng không biết chuyển chỗ nữa! Quay về bên bờ hồ nhỏ, Đông Phương Manh cũng lon ton đi theo, mắt mở thao láo chiếu tướng trứng vịt nằm gọn trong tay nàng, chiếu tới mức Yến Hồng muốn xoắn xuýt luôn, lúc này mới ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt lộ ra ấm ức và van vỉ.
Hứ, còn lâu mới cho chàng! Yến Hồng làm bộ giấu trứng vịt ra sau lưng. Tiểu ngốc liền bám theo vòng ra sau lưng nàng, không dè nàng giấu trước giấu sau không chịu đưa cho hắn. Tiểu ngốc sốt ruột vò đầu bứt tai, trong mắt dần dâng lên một lớp sương mù, vì lấy lòng nàng, còn vươn cổ ra bập bập lên mặt nàng mấy dấu răng làm mặt nàng đau điếng. Thấy hắn sắp khóc, Yến Hồng mới chịu dừng trò đùa tai quái, đặt trứng vịt xuống đất, kéo tay hắn tới bên mép nước, lại kéo hắn ngồi xổm xuống, vốc nước lên vết thương bị cỏ cây cào, bị côn trùng cắn của hắn, cẩn thận giúp hắn rửa sạch vết thương. Hắn hít hít mũi, hàng mi dài rung rung, nước mắt như những viên bi trong suốt thoáng rút đi, nghiêng đầu nhìn trứng vịt kế bên, ngoan ngoãn mặc nàng sắp xếp.
“Manh Manh ngốc, bị cỏ cắt thành thế này không đau hả? Xem xem, bị sâu cắn sưng to thế này, lát nữa ngứa chắc cho xem.” Yến Hồng cũng bất kể hắn nghe có hiểu hay không, cứ thao thao bất tuyệt. Rửa vết thương xong lại chuẩn bị đi lấy quần áo cho hắn mặc, nhất thời quên béng trứng vịt đặt dưới chân, kết quả sơ sẩy, bẹp, dẫm nát một quả. Vỏ trứng vỡ nát, lòng trắng và lòng đỏ trứng chảy ra. Đông Phương Manh phun lệ ngay tại trận. Yến Hồng há hốc mồm nửa ngày mới vội vàng gom hết trứng còn lại thả vô lòng hắn, đền bù, luống cuống tay chân lau mặt cho hắn, xin lỗi rối rít: “Manh Manh đừng khóc mà, là Hồng Hồng không tốt, Hồng Hồng hư, còn lại cho Manh Manh hết, của Manh Manh hết. Coi, còn một, hai, ba quả này, đừng khóc đừng khóc mà…”
Nước mắt như dòng suối nhỏ kia vậy, chảy không ngừng. Đã thế thằng nhóc này khóc cũng không có tiếng, chỉ là đôi mắt to tròn cứ như chịu ấm ức to bằng trời vậy, nước mắt như vòi rồng phun hoài không hết. Yến Hồng vừa hối hận vừa đau lòng, hết hôn lại ôm dỗ dành hồi lâu, xài hết bản lĩnh cùng mình, cuối cùng chính bản thân hận không thể khóc rống trước mặt hắn một trận, Đông Phương Manh mới dần thôi rơi lệ, đôi mắt ầng ậng nước nhìn nàng, ôm chặt trứng vịt trong lòng, nghẹn ngào phun ra một chữ khàn đặc “Hư…”
Yến Hồng vội vàng thừa nhận: “Phải phải, là thiếp hư, thiếp hư nhất…” Chỉ cần hắn không khóc, nói nàng là heo nàng cũng nhận. Khoan đã! Hắn vừa mới nói chuyện?! Chậm chạp ngước lên, dường như nàng nghe được tiếng “khục khục” phát ra từ cổ họng, cảm giác như giọng mình huyền ảo mơ hồ: “Chàng…chàng-vừa-mới-nói-cái-gì?” Từng chữ từng chữ một, không thể nào tin được.
Hắn ngước đôi mắt còn đẫm nước, nghi hoặc nhìn gương mặt tự dưng cứng đờ của nàng. Sụt sịt mũi, kéo tay nàng sờ trứng vịt trong lòng hắn, tay nàng đờ đẫn máy móc vuốt ve mấy quả trứng lạnh băng, hết sức nghi ngờ vừa rồi liệu mình có nghe nhầm không… “Hồng Hồng… ấm…” Hắn vẫn túm tay nàng, cố chấp muốn nàng ủ ấm mấy quả trứng, miệng vô ý nặn ra ba chữ, giọng điệu hết sức cứng nhắc, còn thô ráp không thành thạo. Đột nhiên Yến Hồng rất muốn khóc. Ở thời điểm không lường trước được thế này, hắn mở miệng gọi tên nàng. Thế giới của nàng một khắc này nở rộ.
“Hồng Hồng, cười.” Đông Phương Manh cười dùng ngón tay rảnh rang chạm vào mặt Yến Hồng, ánh sáng trong mắt còn rạng rỡ hơn mặt trời.
“Ừ, thiếp rất vui vẻ.” Yến Hồng cũng chạm vào mặt hắn, thực sự nói cho hắn biết tâm tình của nàng. Thực ra nàng mất rất nhiều tinh lực mới hoàn hồn từ cơn kích động. Kích động khó tin quá lâu thiếu chút dọa đến hắn.
“Hồng Hồng, vui vẻ”. Hắn cố chấp kiên trì. Trước mắt hắn mới chỉ có thể diễn tả hiểu biết của mình đối với cái thế giới này, giới hạn trong một từ đơn hoặc hai từ đơn ghép thành từ ngữ, những cái khác còn chưa thể cô đọng lại trong não.
“Ừ, Hồng Hồng vui vẻ, Manh Manh cũng vui vẻ.” Yến Hồng dựa theo phương thức diễn tả của hắn, bị hắn lây bệnh, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Manh Manh, vui vẻ.” Hắn học nàng, nắm bắt từ vựng mới rất nhanh. “Xanh xanh… nước…” “Hồng hồng… hoa…” Dưới sự chỉ dẫn từng từ từng từ một của Yến Hồng, tốc độ nắm bắt từ ngữ của Đông Phương Manh tăng lên rất nhanh. Có điều trong thế giới của hắn, những đại từ có ý nghĩa như “ngươi”, “ta”, “này”, “kia” hắn còn chưa phân biệt được, vả lại trình độ tiếp thu từ láy của hắn hiển nhiên cao hơn từ đơn.
Chờ Yến Hồng dắt Đông Phương Manh ôm mấy quả trứng vịt xuất hiện trước mặt Lâm quản sự và nhóm thị vệ đã mát mẻ sảng khoái thì, hứng thú của bọn họ với trứng vịt hoang còn cao hơn hắn. Đương nhiên, lúc này bọn họ còn chưa nghe Đông Phương Manh mở miệng nói chuyện. Vì thế Lâm quản sự hào hứng đề nghị bỏ mấy quả trứng này xuống suối nước nóng luộc ăn. Nhóm thị vệ đua nhau tán thành, Yến Hồng từ chối cho ý kiến. Nhớ đến thái độ bảo vệ mấy quả trứng vừa rồi của Đông Phương Manh, nàng quyết định… không nói gì hết, he he. Kết quả mọi người tốn nước miếng nửa ngày trời, Đông Phương Manh vẫn không ý thức được bọn họ đang ngấp nghé trứng trong tay hắn. Một tay hắn kéo Yến Hồng, một tay che chở trứng bảo bối của hắn, mắt đảo loạn xạ, mắt điếc tai ngơ trước đề nghị của các thị vệ.
Lâm quản sự và thị vệ hết cách, đành chuyển sang tấn công Yến Hồng, định dùng đồ ăn ngon đả động nàng. Vừa nãy ‘Lỡ Chân Giết Nhầm’ một quả trứng rồi, đời nào Yến Hồng chịu thông đồng với bọn họ làm bậy, cười tít mắt không đáp, mặc bọn họ nhìn thiếu gia nhà mình ai oán lại không dám đưa tay ra đòi. Mấy người không chịu thôi chạy tới mấy bụi rậm gần đó bới móc một hồi, đào ra được mấy quả trứng vịt hoang thật, Yến Hồng kinh ngạc tán thán xong lại chờ xem kịch. Quả nhiên nhất thời sơ sẩy để Đông Phương Manh yêu trứng sốt ruột nhìn thấy, kết quả toàn bộ sung công, một quả cũng không cho họ, nhét hết vào vạt áo mình. Yến Hồng hết sức bội phục thủ đoạn đánh cướp của Đông Phương Manh, thành thử không ngăn cản chút nào, chỉ ngồi một bên nhìn.
Thằng nhãi này không nói năng gì, chỉ đi tới trước mặt mấy người lâm quản sự cùng thị vệ, nhìn chằm chằm mấy quả trứng trong tay bọn họ, trừng đến nỗi mấy người sởn gai ốc, không thể không dâng trứng vịt lên. Lúc này tên cướp nào đó mới thôi, không nói không rằng quay lại bên cạnh nàng. Vẻ mặt ai oán của mấy người Lâm quản sự làm Yến Hồng vui không thể tả, đồng thời phát hiện mấy người trẻ tuổi này hoạt bát lên nhiều. Có lẽ là vì cuối cùng cũng phát hiện nàng không phải người khó ở chung nên cởi mở hơn một chút. Nhớ đến tiến bộ thần kỳ của Đông Phương Manh còn chưa nói cho cha mẹ chồng biết, Yến Hồng liền đề nghị xuống núi.
Mấy tùy tùng tuy hơi mất mát vì không được thưởng thức món dân dã nhưng thấy sắc trời cũng không dám ở lâu, không dị nghị gì cùng nhau xuống núi. Dọc đường đi lại khiến bọn họ hoảng hồn mấy lần. Yến Hồng chỉ vào cây non nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, cây.”
Đông Phương Manh ngoan ngoãn đọc theo “Cây.”
Chính tai nghe thấy lời nói phát ra từ miệng tam thiếu gia nhà mình, thiếu chút nữa làm mấy người Lâm quản sự ngã sấp xuống. Đương nhiên, bọn họ biết thiếu gia nhà mình có bao nhiêu năm không nói chuyện, nên nói là họ chưa từng có vinh hạnh nghe qua! Lúc này chỉ trong thời gian ngắn ngủi thiếu gia đột ngột bộc phát, nhất thời bọn họ khó mà kềm chế được thân hình hổ báo của mình. Nhìn biểu tình của đám người Lâm quản sự khiến Yến Hồng được một trận cười sảng khoái trong lòng, nhưng ngoài mặt thì tỉnh bơ kéo Đông Phương Manh tiếp tục nhận thức thế giới.
Người cơ hồ chưa từng mở miệng nói chuyện, một khi ý thức được mình có thể phát ra âm thanh, tự nhiên muốn sử dụng công năng này. Nhưng đồng dạng còn quá trúc trắc khi sử dụng công năng này, mỗi lần Đông Phương Manh phát âm gần như là nặn từng chữ ra, có khi hai má nghẹn đến đỏ bừng, vẫn chưa biết nên biểu đạt ra sao. Từ vựng trong đầu hắn thiếu hụt quá mức, kinh nghiệm đối thoại với người khác cũng không đủ để hắn có thể biểu đạt ý tưởng của mình một cách trôi chảy, giọng cũng thiên về tông trầm thấp, không hợp với gương mặt trẻ con của hắn. Nhưng toàn bộ Trấn Quốc Công phủ chẳng ai để ý điểm này. Hắn có thể mở miệng nói chuyện, đối với họ mà nói đã là một kỳ tích rồi. Tuy rằng trước mắt Đông Phương Manh chỉ nói chuyện với một mình Yến Hồng. Song điều này không ảnh hưởng tí nào đối với vợ chồng Công gia mong chờ hắn nói chuyện.
Yến Hồng nhìn hai ông bà trên đường trở về cứ mải mê dụ Đông Phương Manh nói chuyện, trong lòng hết sức cảm thán, nhớ đến phản ứng của hai ông bà khi ấy, vừa buồn cười lại vừa xót xa. Khi hai ông bà thấy Yến Hồng dắt Đông Phương Manh bê một đống trứng chim xuống núi chạy tới chỗ mình, còn cho là con trai con dâu có thứ gì tốt cũng không quên dâng lên, cõi lòng tràn trề an ủi. Kết quả Yến Hồng vừa tới, chỉ vào Công gia nói với Đông Phương Manh một câu : “Manh Manh, cha.” Không đợi Công gia phản ứng lại, lại chỉ vào phu nhân nói: “Manh Manh, nương.” Hai ông bà đầu óc mờ mịt trợn mắt nhìn hành động kỳ quặc của Yến Hồng, nghĩ bụng chẳng lẽ con mình còn nhận sai cha mẹ nó à?! Vì thế khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của con, nhả ra từng chữ từng chữ một “cha, nương” thì, hai ông bà… hoa hoa lệ lệ hóa đá trong gió.
Cún con hoàn toàn không phát hiện có người lại gần, tập trung tinh thần cao độ nhìn mấy thứ tròn tròn bóng láng, hai mắt mở vừa to vừa tròn. Yến Hồng gọi hắn mấy tiếng, căn bản hắn không nghe lọt tai lấy nửa chữ. Nàng đành ngồi xổm xuống sau lưng hắn, nhẹ nhàng chọt chọt tấm lưng trần của hắn, hỏi: “Manh Manh, nhìn gì thế?” (Hồng tỷ thừa dịp ăn đậu hủ Manh ca a, xấu! =.=)
Đông Phương Manh vẫn phớt lờ nàng như cũ, không chút động tĩnh, hai mắt chăm chú tập trung tinh thần cao độ nhìn mấy viên trắng trắng trong lùm cỏ đằng trước. Rốt cuộc là đang diễn ra cái gì a? Tính tò mò bên trong Yến Hồng cũng bị khơi dậy rồi, bắt chước hắn nằm sấp xuống, vươn cổ tới trước. Oa, đây không phải trứng vịt sao? Nhờ cái năm nàng sống ở nông thôn ở thời đại kia ban tặng, vừa liếc mắt nàng đã nhận ra mấy viên tròn tròn trắng trắng kia là trứng vịt, hơn nữa rất có khả năng là trứng vịt hoang! Nghĩ đến mùi vị ngon lành khi muối trứng vịt hoang thành trứng vịt muối, bất giác Yến Hồng tứa nước miếng. Đếm đếm, một hai ba bốn, lời rồi lời rồi, bốn quả! Nghiêng đầu nhìn, Đông Phương Manh vẫn nghiêm túc quan sát bốn quả trứng vịt, bộ dạng không nhìn ra vịt con không cam lòng. Trong đầu Yến Hồng nảy ra ý chơi xấu, hai tay rướn tới rướn tới ổ cỏ, còn rất ác ôn ngừng lại một chút, chờ Đông Phương Manh dời mắt tới hai tay nàng, cả hai tay nàng ôm gọn bốn quả trứng vào lòng mình! Đông Phương Manh trợn tròn mắt ngay tức khắc.
Hắn nhìn trừng trừng ổ trứng đằng trước không còn quả nào hồi lâu, mới ngơ ngáo ngoảnh sang nhìn Yến Hồng, thấy nàng đắc ý đứng dậy bỏ đi, lại ngơ ngác tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Mãi đến khi Yến Hồng cầm mấy quả trứng lắc lư đằng xa chọc tức hắn, mới biết đường bò dậy đuổi theo. Yến Hồng dương dương tự đắc trong dạ, hề hề, xem chàng còn phớt lờ thiếp nữa không cho biết! Tên ngốc này, bị kiến cắn sưng hết người lên cũng không biết chuyển chỗ nữa! Quay về bên bờ hồ nhỏ, Đông Phương Manh cũng lon ton đi theo, mắt mở thao láo chiếu tướng trứng vịt nằm gọn trong tay nàng, chiếu tới mức Yến Hồng muốn xoắn xuýt luôn, lúc này mới ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt lộ ra ấm ức và van vỉ.
Hứ, còn lâu mới cho chàng! Yến Hồng làm bộ giấu trứng vịt ra sau lưng. Tiểu ngốc liền bám theo vòng ra sau lưng nàng, không dè nàng giấu trước giấu sau không chịu đưa cho hắn. Tiểu ngốc sốt ruột vò đầu bứt tai, trong mắt dần dâng lên một lớp sương mù, vì lấy lòng nàng, còn vươn cổ ra bập bập lên mặt nàng mấy dấu răng làm mặt nàng đau điếng. Thấy hắn sắp khóc, Yến Hồng mới chịu dừng trò đùa tai quái, đặt trứng vịt xuống đất, kéo tay hắn tới bên mép nước, lại kéo hắn ngồi xổm xuống, vốc nước lên vết thương bị cỏ cây cào, bị côn trùng cắn của hắn, cẩn thận giúp hắn rửa sạch vết thương. Hắn hít hít mũi, hàng mi dài rung rung, nước mắt như những viên bi trong suốt thoáng rút đi, nghiêng đầu nhìn trứng vịt kế bên, ngoan ngoãn mặc nàng sắp xếp.
“Manh Manh ngốc, bị cỏ cắt thành thế này không đau hả? Xem xem, bị sâu cắn sưng to thế này, lát nữa ngứa chắc cho xem.” Yến Hồng cũng bất kể hắn nghe có hiểu hay không, cứ thao thao bất tuyệt. Rửa vết thương xong lại chuẩn bị đi lấy quần áo cho hắn mặc, nhất thời quên béng trứng vịt đặt dưới chân, kết quả sơ sẩy, bẹp, dẫm nát một quả. Vỏ trứng vỡ nát, lòng trắng và lòng đỏ trứng chảy ra. Đông Phương Manh phun lệ ngay tại trận. Yến Hồng há hốc mồm nửa ngày mới vội vàng gom hết trứng còn lại thả vô lòng hắn, đền bù, luống cuống tay chân lau mặt cho hắn, xin lỗi rối rít: “Manh Manh đừng khóc mà, là Hồng Hồng không tốt, Hồng Hồng hư, còn lại cho Manh Manh hết, của Manh Manh hết. Coi, còn một, hai, ba quả này, đừng khóc đừng khóc mà…”
Nước mắt như dòng suối nhỏ kia vậy, chảy không ngừng. Đã thế thằng nhóc này khóc cũng không có tiếng, chỉ là đôi mắt to tròn cứ như chịu ấm ức to bằng trời vậy, nước mắt như vòi rồng phun hoài không hết. Yến Hồng vừa hối hận vừa đau lòng, hết hôn lại ôm dỗ dành hồi lâu, xài hết bản lĩnh cùng mình, cuối cùng chính bản thân hận không thể khóc rống trước mặt hắn một trận, Đông Phương Manh mới dần thôi rơi lệ, đôi mắt ầng ậng nước nhìn nàng, ôm chặt trứng vịt trong lòng, nghẹn ngào phun ra một chữ khàn đặc “Hư…”
Yến Hồng vội vàng thừa nhận: “Phải phải, là thiếp hư, thiếp hư nhất…” Chỉ cần hắn không khóc, nói nàng là heo nàng cũng nhận. Khoan đã! Hắn vừa mới nói chuyện?! Chậm chạp ngước lên, dường như nàng nghe được tiếng “khục khục” phát ra từ cổ họng, cảm giác như giọng mình huyền ảo mơ hồ: “Chàng…chàng-vừa-mới-nói-cái-gì?” Từng chữ từng chữ một, không thể nào tin được.
Hắn ngước đôi mắt còn đẫm nước, nghi hoặc nhìn gương mặt tự dưng cứng đờ của nàng. Sụt sịt mũi, kéo tay nàng sờ trứng vịt trong lòng hắn, tay nàng đờ đẫn máy móc vuốt ve mấy quả trứng lạnh băng, hết sức nghi ngờ vừa rồi liệu mình có nghe nhầm không… “Hồng Hồng… ấm…” Hắn vẫn túm tay nàng, cố chấp muốn nàng ủ ấm mấy quả trứng, miệng vô ý nặn ra ba chữ, giọng điệu hết sức cứng nhắc, còn thô ráp không thành thạo. Đột nhiên Yến Hồng rất muốn khóc. Ở thời điểm không lường trước được thế này, hắn mở miệng gọi tên nàng. Thế giới của nàng một khắc này nở rộ.
“Hồng Hồng, cười.” Đông Phương Manh cười dùng ngón tay rảnh rang chạm vào mặt Yến Hồng, ánh sáng trong mắt còn rạng rỡ hơn mặt trời.
“Ừ, thiếp rất vui vẻ.” Yến Hồng cũng chạm vào mặt hắn, thực sự nói cho hắn biết tâm tình của nàng. Thực ra nàng mất rất nhiều tinh lực mới hoàn hồn từ cơn kích động. Kích động khó tin quá lâu thiếu chút dọa đến hắn.
“Hồng Hồng, vui vẻ”. Hắn cố chấp kiên trì. Trước mắt hắn mới chỉ có thể diễn tả hiểu biết của mình đối với cái thế giới này, giới hạn trong một từ đơn hoặc hai từ đơn ghép thành từ ngữ, những cái khác còn chưa thể cô đọng lại trong não.
“Ừ, Hồng Hồng vui vẻ, Manh Manh cũng vui vẻ.” Yến Hồng dựa theo phương thức diễn tả của hắn, bị hắn lây bệnh, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Manh Manh, vui vẻ.” Hắn học nàng, nắm bắt từ vựng mới rất nhanh. “Xanh xanh… nước…” “Hồng hồng… hoa…” Dưới sự chỉ dẫn từng từ từng từ một của Yến Hồng, tốc độ nắm bắt từ ngữ của Đông Phương Manh tăng lên rất nhanh. Có điều trong thế giới của hắn, những đại từ có ý nghĩa như “ngươi”, “ta”, “này”, “kia” hắn còn chưa phân biệt được, vả lại trình độ tiếp thu từ láy của hắn hiển nhiên cao hơn từ đơn.
Chờ Yến Hồng dắt Đông Phương Manh ôm mấy quả trứng vịt xuất hiện trước mặt Lâm quản sự và nhóm thị vệ đã mát mẻ sảng khoái thì, hứng thú của bọn họ với trứng vịt hoang còn cao hơn hắn. Đương nhiên, lúc này bọn họ còn chưa nghe Đông Phương Manh mở miệng nói chuyện. Vì thế Lâm quản sự hào hứng đề nghị bỏ mấy quả trứng này xuống suối nước nóng luộc ăn. Nhóm thị vệ đua nhau tán thành, Yến Hồng từ chối cho ý kiến. Nhớ đến thái độ bảo vệ mấy quả trứng vừa rồi của Đông Phương Manh, nàng quyết định… không nói gì hết, he he. Kết quả mọi người tốn nước miếng nửa ngày trời, Đông Phương Manh vẫn không ý thức được bọn họ đang ngấp nghé trứng trong tay hắn. Một tay hắn kéo Yến Hồng, một tay che chở trứng bảo bối của hắn, mắt đảo loạn xạ, mắt điếc tai ngơ trước đề nghị của các thị vệ.
Lâm quản sự và thị vệ hết cách, đành chuyển sang tấn công Yến Hồng, định dùng đồ ăn ngon đả động nàng. Vừa nãy ‘Lỡ Chân Giết Nhầm’ một quả trứng rồi, đời nào Yến Hồng chịu thông đồng với bọn họ làm bậy, cười tít mắt không đáp, mặc bọn họ nhìn thiếu gia nhà mình ai oán lại không dám đưa tay ra đòi. Mấy người không chịu thôi chạy tới mấy bụi rậm gần đó bới móc một hồi, đào ra được mấy quả trứng vịt hoang thật, Yến Hồng kinh ngạc tán thán xong lại chờ xem kịch. Quả nhiên nhất thời sơ sẩy để Đông Phương Manh yêu trứng sốt ruột nhìn thấy, kết quả toàn bộ sung công, một quả cũng không cho họ, nhét hết vào vạt áo mình. Yến Hồng hết sức bội phục thủ đoạn đánh cướp của Đông Phương Manh, thành thử không ngăn cản chút nào, chỉ ngồi một bên nhìn.
Thằng nhãi này không nói năng gì, chỉ đi tới trước mặt mấy người lâm quản sự cùng thị vệ, nhìn chằm chằm mấy quả trứng trong tay bọn họ, trừng đến nỗi mấy người sởn gai ốc, không thể không dâng trứng vịt lên. Lúc này tên cướp nào đó mới thôi, không nói không rằng quay lại bên cạnh nàng. Vẻ mặt ai oán của mấy người Lâm quản sự làm Yến Hồng vui không thể tả, đồng thời phát hiện mấy người trẻ tuổi này hoạt bát lên nhiều. Có lẽ là vì cuối cùng cũng phát hiện nàng không phải người khó ở chung nên cởi mở hơn một chút. Nhớ đến tiến bộ thần kỳ của Đông Phương Manh còn chưa nói cho cha mẹ chồng biết, Yến Hồng liền đề nghị xuống núi.
Mấy tùy tùng tuy hơi mất mát vì không được thưởng thức món dân dã nhưng thấy sắc trời cũng không dám ở lâu, không dị nghị gì cùng nhau xuống núi. Dọc đường đi lại khiến bọn họ hoảng hồn mấy lần. Yến Hồng chỉ vào cây non nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, cây.”
Đông Phương Manh ngoan ngoãn đọc theo “Cây.”
Chính tai nghe thấy lời nói phát ra từ miệng tam thiếu gia nhà mình, thiếu chút nữa làm mấy người Lâm quản sự ngã sấp xuống. Đương nhiên, bọn họ biết thiếu gia nhà mình có bao nhiêu năm không nói chuyện, nên nói là họ chưa từng có vinh hạnh nghe qua! Lúc này chỉ trong thời gian ngắn ngủi thiếu gia đột ngột bộc phát, nhất thời bọn họ khó mà kềm chế được thân hình hổ báo của mình. Nhìn biểu tình của đám người Lâm quản sự khiến Yến Hồng được một trận cười sảng khoái trong lòng, nhưng ngoài mặt thì tỉnh bơ kéo Đông Phương Manh tiếp tục nhận thức thế giới.
Người cơ hồ chưa từng mở miệng nói chuyện, một khi ý thức được mình có thể phát ra âm thanh, tự nhiên muốn sử dụng công năng này. Nhưng đồng dạng còn quá trúc trắc khi sử dụng công năng này, mỗi lần Đông Phương Manh phát âm gần như là nặn từng chữ ra, có khi hai má nghẹn đến đỏ bừng, vẫn chưa biết nên biểu đạt ra sao. Từ vựng trong đầu hắn thiếu hụt quá mức, kinh nghiệm đối thoại với người khác cũng không đủ để hắn có thể biểu đạt ý tưởng của mình một cách trôi chảy, giọng cũng thiên về tông trầm thấp, không hợp với gương mặt trẻ con của hắn. Nhưng toàn bộ Trấn Quốc Công phủ chẳng ai để ý điểm này. Hắn có thể mở miệng nói chuyện, đối với họ mà nói đã là một kỳ tích rồi. Tuy rằng trước mắt Đông Phương Manh chỉ nói chuyện với một mình Yến Hồng. Song điều này không ảnh hưởng tí nào đối với vợ chồng Công gia mong chờ hắn nói chuyện.
Yến Hồng nhìn hai ông bà trên đường trở về cứ mải mê dụ Đông Phương Manh nói chuyện, trong lòng hết sức cảm thán, nhớ đến phản ứng của hai ông bà khi ấy, vừa buồn cười lại vừa xót xa. Khi hai ông bà thấy Yến Hồng dắt Đông Phương Manh bê một đống trứng chim xuống núi chạy tới chỗ mình, còn cho là con trai con dâu có thứ gì tốt cũng không quên dâng lên, cõi lòng tràn trề an ủi. Kết quả Yến Hồng vừa tới, chỉ vào Công gia nói với Đông Phương Manh một câu : “Manh Manh, cha.” Không đợi Công gia phản ứng lại, lại chỉ vào phu nhân nói: “Manh Manh, nương.” Hai ông bà đầu óc mờ mịt trợn mắt nhìn hành động kỳ quặc của Yến Hồng, nghĩ bụng chẳng lẽ con mình còn nhận sai cha mẹ nó à?! Vì thế khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của con, nhả ra từng chữ từng chữ một “cha, nương” thì, hai ông bà… hoa hoa lệ lệ hóa đá trong gió.