Edit:Trucxinh
Hôm nay tại điền trang Quốc Công Phủ ‘hân hoan đón chào’ một vị khách quý không mời mà tới. Vị khách không mời này, chính là lá ngọc cành vàng danh xứng với thực, thập lục công chúa được đương kim hoàng đế yêu thương nhất, Mộc Thính Đào. Thính Đào, cái tên nghe thi vị biết bao, ắt hẳn là một nữ tử cương nhu đầy đủ hơn nữa có chút tài hoa, song thực tế, người thật… khụ, khá là dũng mãnh. Cái vị lá ngọc cành vàng này chưa thông báo thì xông vào cửa lớn chính sảnh như một quả cầu lửa, mọi người còn chưa thấy rõ bóng dáng đã nghe nàng quát lớn: “Đông Phương Tề, lấy áo lông công của bổn công chúa ra đây!” Chỉ kịp thấy một bóng dáng mảnh mai xông tới trước mặt Đông Phương Tề, tay ngọc thon thon chỉ thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Đông Phương nhị công tử.
Đông Phương Tề cũng rất khí phách, thong dong uống xong ly trà trong tay, hừ lạnh một tiếng: “Áo này là thái tử ban thưởng, biến thành của công chúa khi nào vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi tên tiểu nhân này, rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn bất minh lừa đi, thái tử ca ca bị ngươi bịt mắt, bổn công chúa không phải đồ ngốc đâu.” Tay ngọc chỉ chỉ, chỉ đến nỗi Yến Hồng nghi ngờ không biết có phải nhị bá nhà mình đã làm chuyện gì khiến người người căm ghét hay không.
“Ý công chúa là, thái tử là đồ ngốc?” Mi mắt Đông Phương Tề không thèm nhúc nhích, rất có bản lĩnh tức chết người không cần đền mạng.
“Ngươi nói bậy, ta không có nói thế.” Lần này khách quý tức đến mức quên xưng “bổn công chúa” luôn.
“Được rồi, Tề nhi, con im đi, còn không tạ tội với công chúa. Lão thân tham kiến thập lục công chúa, công chúa giá đáo không ra nghênh đón từ xa, mong công chúa thứ tội.” Lão phu nhân thấy tình hình càng lúc càng nóng, vội vàng cứu viện. Yến Hồng và mọi người cũng đi theo hành lễ.
Thập lục công chúa sao nhận nổi lễ này của lão phu nhân. Lại nói lão phu nhân đường đường nhất phẩm cáo mệnh, luật lệ triều đình quy định, phàm là mệnh phụ nhất phẩm trở lên, gặp phi tần, công chúa được miễn hành lễ, gặp hoàng tử, thái tử được miễn quỳ. Cộng thêm vợ chồng Công gia xưa nay được hoàng đế khá kính trọng, nếu nàng chịu lễ, ngược lại trong lòng băn khoăn, vội vàng tiến lên đỡ bà: “Lão phu nhân, người đừng đa lễ như thế, bằng không phụ hoàng lại mắng Đào nhi. Hơn nữa là con không mời mà tới, không thể trách mọi người. Ừm, mọi người đứng dậy cả đi.” Phẩy tay, hiện rõ phong thái hoàng gia, lúc này mọi người mới đứng dậy. Nghe xong, Yến Hồng cảm thấy cô công chúa này không xấu tính, là nữ tử thẳng thắn.
Lão phu nhân cười nói: “Được công chúa ghé thăm là phúc khí của phủ lão thân, mời ngồi. Người đâu, dâng trà.”Giai Nhân thấy lúc thập lục công chúa mới tới rất nóng nảy, nhanh trí đi phà trà bát bửu bưng tới. Trà bát bửu này là Yến Hồng pha uống lúc rỗi, sau đó cả phủ đều thích uống trà này, nhất là lão phu nhân vào mùa thu bị nóng, uống trà giải nhiệt không ít.
“Hơ, trà gì thế, uống ngon quá.” Lão phu nhân dời đề tài làm thập lục công chúa quên mất trước đó mình ầm ỹ cái gì, nhìn ly trà nào là cẩu kỷ tử đỏ, nào là lá trà xanh lục, còn có hoa cúc vàng vàng, hoa nhài trắng trắng, nhìn rất đẹp mắt, không nhịn được mím môi nhấp một ngụm nhỏ, uống xong lớn tiếng khen ngợi.
“Đây là trà bát bửu, công chúa thích thì lát nữa để hạ nhân pha nhiều hơn. Nếu không chê, cứ đem cách pha chế về, đều là những thứ thường gặp, rất dễ ngâm.” Lão phu nhân xem ra cực kỳ hiểu vị công chúa này, ngắn ngủi vài câu đã dẹp yên công chúa. Công chúa nghe xong liền gật đầu như gà con mổ thóc. Vừa vặn Mộc Vũ Phi và Đông Phương Manh vào sảnh, Yến Hồng vừa thấy trong lòng nhẹ nhõm. May mà Đông Phương Manh không mặc cái áo lông công kia, nàng nghe rõ ràng, vị công chúa này tới đòi áo, nếu thấy áo đó mặc trên người Đông Phương Manh, vậy thì khó nói rồi…
“Lại một Đông Phương Tề nữa?” Công chúa vừa đặt ly trà xuống, tò mò liếc nhìn liền chỉ ngón tay vào Đông Phương Manh hét lên. Yến Hồng nghĩ bụng, chắc nàng không biết Đông Phương Tề có một đệ đệ song sinh đây.
Đông Phương Manh đi tới, ngoan ngoãn gọi một tiếng “nương” rồi đi lại cạnh Yến Hồng, mím môi cười xòe bàn tay nắm chặt ra cho nàng nhìn, để ngoài tai tiếng la hét của công chúa. Yến Hồng cúi đầu nhìn, là một viên đá cuội bóng loáng, màu vàng nhạt, lấp lánh ánh sáng, quả thật rất đẹp. “Cho Hồng Hồng?” Yến Hồng mỉm cười hỏi. Hắn gật đầu, cười lộ ra hai lúm đồng điếu. Yến Hồng nhận lấy viên đá, kéo hắn ngồi xuống cạnh nàng.
Công chúa nhìn Đông Phương Tề lại nhìn Đông Phương Manh, bừng tỉnh ra: “Hóa ra các ngươi là song sinh hả. Ui, Đông Phương Tề, hắn đẹp hơn ngươi kìa, hắn có đồng điếu ngươi không có.” Giọng điệu chế giễu, rất có ý tưởng ta thắng ngươi một quân. Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt đáp lại. Công chúa phồng má, hừ một tiếng quay đầu tiếp tục quan sát Đông Phương Manh, quên béng Mộc Vũ Phi ở bên cực lực muốn trốn tránh. Mộc Vũ Phi thừa lúc nàng không chú ý, vội vàng bôi mỡ vào chân, lủi về phía cánh cửa.
Lão phu nhân thấy công chúa tò mò bèn giải thích: “Đây là tiểu nhi tử của ta, quanh năm ở trong chùa, tính tình nhút nhát, có chỗ thất lễ mong công chúa thứ lỗi.”
“Không có gì không có gì, lần đầu tiên con thấy song sinh đấy. Không ngờ giống như tạc vậy…” Hiển nhiên công chúa hãy còn tính trẻ con, dễ cáu mà cũng dễ nguôi. “Vậy ngươi tên gì thế? Ngươi lớn hơn hay nhỏ hơn Đông Phương Tề vậy?” Công chúa nhìn không đã nghiền, dứt khoát nhảy phóc tới trước mặt Đông Phương Manh hỏi thẳng.
Đông Phương Manh nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, lúc Yến Hồng tưởng hắn sẽ không đáp, đang sốt ruột thì nghe hắn nói: “Mắt to.” Yến Hồng giật mình, quay sang nhìn hắn. Hắn vẫn nhìn công chúa, đầu hơi nghiêng một bên, đây là động tác tiêu chuẩn lúc hắn quan sát nhập thần. Công chúa này… quả thật có một đôi mắt to sáng rỡ. Đông Phương Tề lại bi phẫn rồi, dựa vào đâu công chúa dã man này vừa gặp Manh đệ thì được hắn trả lời hả hả hả! Hắn không phục, cực kỳ không phục!
“Ngươi nói ta hả? Hi hi, ta thích cái tên này, vậy cho phép ngươi sau này gọi ta mắt to.” Ngược lại công chúa hết sức cao hứng, duyên dáng chớp đôi mắt to, cười tít mắt gật đầu nói.
“Manh Manh, mắt to.” Đông Phương Manh thấy nàng cười cũng cười theo, sau đó chỉ tay vào mình, lại chỉ công chúa.
Lần này rốt cuộc công chúa cũng phát hiện hắn không ổn, ngây ra một hồi, quay đầu hỏi: “Có phải hắn… không bình thường?”
Đông Phương Tề ghét nhất là nghe người khác nói đệ đệ mình như thế, lập tức gầm lên: “Cô mới không bình thường ấy!” Hoàn toàn quên người đối diện hắn là công chúa. Hại thập lục công chúa hoảng hồn, lão phu nhân lườm hắn một cái, hắn ngoảnh mặt sang một bên, vẫn tức giận.
“Ngươi làm gì dữ thế, ta chỉ hỏi thôi mà, đâu có ý gì khác đâu…” Công chúa tủi thân bĩu môi lầu bầu, ngón tay quay quay con cá nhỏ bằng vàng đeo nơi đai lưng, giọng càng lúc càng nhỏ.
“Không sao, Manh nhi nhà chúng ta không giống người thường.” Mở miệng giải hòa, dập lửa vẫn là lão phu nhân, bà nhìn Đông Phương Manh đầy yêu thương, nói: “Manh nhi sinh ra liền không thích nói chuyện, đến giờ tâm tính vẫn đơn thuần như trẻ con, bất quá rất ngoan ngoãn nghe lời, là đứa bé ngoan.”
“Dạ, xin lỗi lão phu nhân, con thật tình không cố ý.” Công chúa có vẻ thấp thỏm nhìn Đông Phương Tề một cái, quay sang nói với lão phu nhân.
“Công chúa có sai gì đâu, đừng để trong lòng. Manh nhi là bảo bối trời ban cho cả nhà chúng ta, hiện giờ nó khỏe mạnh, chúng ta đã thấy đủ rồi. Vừa hay hai ngày nữa là sinh nhật nó, công chúa phải ở lại chơi đấy nhé.” Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, cười nói.
“Dạ, con cũng sẽ chiếu cố Manh Manh đệ đệ.” Nàng nói chuyện cực kỳ tự nhiên, mọi người nghe mà đổ mồ hôi. Công chúa nhìn chừng mười lăm mười sáu, tốt xấu gì Đông Phương Manh cũng đã mười tám rồi, thế mà nàng kêu chả thấy mắc cỡ gì. Đông Phương Tề muốn phản bác ngay tức khắc, bị lão phu nhân tiêu diệt bằng một ánh mắt, ráng nuốt trở về. Cũng không biết vì sao, bình thường Đông Phương Tề cư xử với ai cũng hòa nhã tử tế, đụng phải công chúa ngang bướng này cứ như ăn thuốc nổ, đụng là bùm. Yến Hồng cảm thấy rất thú vị.
Công chúa nghe chuyện Đông Phương Manh xong càng thân thiện với hắn hơn, đồng thời cũng hết sức hiếu kỳ với Yến Hồng, dù sao nữ tử có dũng khí gả cho người như Đông Phương Manh, nàng cảm thấy rất bất thường. Chỉ là mỗi lần ánh mắt Yến Hồng quét tới chỗ nàng, nàng lại chột dạ nghiêng đầu tránh đi. Khiến người ta bất ngờ là thái độ của Đông Phương Manh. Đối với người lạ, Đông Phương Manh tuyệt đối không dễ dàng để ý, lại tiếp nhận thập lục công chúa ngoài dự đoán, gần như mỗi câu nói của nàng, hắn đều đáp lại, cũng không bài xích cùng nàng chơi đùa. Chỉ là ngẫu nhiên có tiếp xúc đụng chạm tay chân, thân thể sẽ cứng đờ trong thoáng chốc.
Yến Hồng lẳng lặng quan sát một trận mới yên tâm, âm thầm thuyết phục bản thân, hắn có bạn mới là chuyện tốt. Thế nhưng trong lòng không phải không để ý, đối với lời nói của nàng, rất nhiều khi, nàng phải lặp lại năm ba bận mới hắn mới nghe được, nghe lọt vào tai. Người ngoài chỉ nhìn thấy nàng nói sao hắn nghe vậy, có ai thấy được nàng trả giá bao nhiêu đâu. Thôi được rồi, sao thế chứ? Yến Hồng lắc đầu, thử thoát khỏi nỗi buồn bực này. Bản thân trở nên hẹp hòi như thế, không phải chuyện tốt. Dù sao với cảm xúc hiện giờ của Đông Phương Manh, hắn sẽ không hiểu dạng tâm tình đó. Hắn đối với công chúa bất thường, cũng chẳng nói được điều gì. Có điều không biết từ lúc nào lại nảy sinh ý nghĩ độc chiếm lòng hắn, hi vọng toàn bộ tâm thần hắn đều đặt trên người mình, hi vọng mọi chú ý của hắn đều không thoát khỏi mình. Nữ tử chìm sâu trong tình yêu, quả nhiên đều đui mù hết.
“Tiểu Manh Tử, Tiểu Manh Tử, mau đoán xem cành cây này có mấy cái lá?” Từ lúc thập lục công chúa vô tình phát hiện trình độ nhạy cảm với số của Đông Phương Manh, luôn thích cái trò kiểm tra này, hơn nữa thử trăm lần chuẩn cả trăm. Nàng cầm cành cây, huơ một cái trước mặt Đông Phương Manh rồi vội vàng giấu ra sau lưng, mở to mắt chờ hắn, mà hắn cũng không phụ mọi người kỳ vọng, buột miệng: “Mười ba.” “Oa, Manh Manh giỏi quá. Đông Phương Tề tên ngu ngốc kia, ngươi làm được chắc?” Công chúa cổ vũ còn không quên bất kỳ cơ hội nào đả kích Đông Phương Tề.
Từ sau khi nghe nói áo lông công tặng cho Đông Phương Manh, nàng không đòi Đông Phương Tề nữa. Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt hầu hạ. Yến Hồng phát hiện thời gian này hắn luyện động tác đó cực kỳ nhuần nhuyễn, gần như đạt đến trình độ tự phát tự thu, đối tượng đương nhiên là thập lục công chúa điện hạ, những người khác còn chưa có cái vinh hạnh đó. Thành thử bây giờ công chúa cũng có kháng thể với con mắt trợn trắng của hắn, trực tiếp phớt lờ.
Đông Phương Tề rất buồn bực, hắn căn bản không nghĩ mình chân trước ra cung, thập lục công chúa cũng chân sau theo tới, còn là xin hoàng đế hạ chỉ nữa, hắn muốn đuổi nàng đi cũng không có cách. Không có chuyện gì cứ ưa ầm ỹ với hắn thì thôi đi, bây giờ còn chiếm đoạt đệ đệ yêu dấu của hắn nữa, đã vậy còn đùa với đệ đệ vui vẻ như thế!! Thật sự hết nhịn nổi rồi! Hắn nhất định phải nghĩ cách đuổi cái đèn cầy siêu bự này đi!
Hôm nay tại điền trang Quốc Công Phủ ‘hân hoan đón chào’ một vị khách quý không mời mà tới. Vị khách không mời này, chính là lá ngọc cành vàng danh xứng với thực, thập lục công chúa được đương kim hoàng đế yêu thương nhất, Mộc Thính Đào. Thính Đào, cái tên nghe thi vị biết bao, ắt hẳn là một nữ tử cương nhu đầy đủ hơn nữa có chút tài hoa, song thực tế, người thật… khụ, khá là dũng mãnh. Cái vị lá ngọc cành vàng này chưa thông báo thì xông vào cửa lớn chính sảnh như một quả cầu lửa, mọi người còn chưa thấy rõ bóng dáng đã nghe nàng quát lớn: “Đông Phương Tề, lấy áo lông công của bổn công chúa ra đây!” Chỉ kịp thấy một bóng dáng mảnh mai xông tới trước mặt Đông Phương Tề, tay ngọc thon thon chỉ thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Đông Phương nhị công tử.
Đông Phương Tề cũng rất khí phách, thong dong uống xong ly trà trong tay, hừ lạnh một tiếng: “Áo này là thái tử ban thưởng, biến thành của công chúa khi nào vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi tên tiểu nhân này, rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn bất minh lừa đi, thái tử ca ca bị ngươi bịt mắt, bổn công chúa không phải đồ ngốc đâu.” Tay ngọc chỉ chỉ, chỉ đến nỗi Yến Hồng nghi ngờ không biết có phải nhị bá nhà mình đã làm chuyện gì khiến người người căm ghét hay không.
“Ý công chúa là, thái tử là đồ ngốc?” Mi mắt Đông Phương Tề không thèm nhúc nhích, rất có bản lĩnh tức chết người không cần đền mạng.
“Ngươi nói bậy, ta không có nói thế.” Lần này khách quý tức đến mức quên xưng “bổn công chúa” luôn.
“Được rồi, Tề nhi, con im đi, còn không tạ tội với công chúa. Lão thân tham kiến thập lục công chúa, công chúa giá đáo không ra nghênh đón từ xa, mong công chúa thứ tội.” Lão phu nhân thấy tình hình càng lúc càng nóng, vội vàng cứu viện. Yến Hồng và mọi người cũng đi theo hành lễ.
Thập lục công chúa sao nhận nổi lễ này của lão phu nhân. Lại nói lão phu nhân đường đường nhất phẩm cáo mệnh, luật lệ triều đình quy định, phàm là mệnh phụ nhất phẩm trở lên, gặp phi tần, công chúa được miễn hành lễ, gặp hoàng tử, thái tử được miễn quỳ. Cộng thêm vợ chồng Công gia xưa nay được hoàng đế khá kính trọng, nếu nàng chịu lễ, ngược lại trong lòng băn khoăn, vội vàng tiến lên đỡ bà: “Lão phu nhân, người đừng đa lễ như thế, bằng không phụ hoàng lại mắng Đào nhi. Hơn nữa là con không mời mà tới, không thể trách mọi người. Ừm, mọi người đứng dậy cả đi.” Phẩy tay, hiện rõ phong thái hoàng gia, lúc này mọi người mới đứng dậy. Nghe xong, Yến Hồng cảm thấy cô công chúa này không xấu tính, là nữ tử thẳng thắn.
Lão phu nhân cười nói: “Được công chúa ghé thăm là phúc khí của phủ lão thân, mời ngồi. Người đâu, dâng trà.”Giai Nhân thấy lúc thập lục công chúa mới tới rất nóng nảy, nhanh trí đi phà trà bát bửu bưng tới. Trà bát bửu này là Yến Hồng pha uống lúc rỗi, sau đó cả phủ đều thích uống trà này, nhất là lão phu nhân vào mùa thu bị nóng, uống trà giải nhiệt không ít.
“Hơ, trà gì thế, uống ngon quá.” Lão phu nhân dời đề tài làm thập lục công chúa quên mất trước đó mình ầm ỹ cái gì, nhìn ly trà nào là cẩu kỷ tử đỏ, nào là lá trà xanh lục, còn có hoa cúc vàng vàng, hoa nhài trắng trắng, nhìn rất đẹp mắt, không nhịn được mím môi nhấp một ngụm nhỏ, uống xong lớn tiếng khen ngợi.
“Đây là trà bát bửu, công chúa thích thì lát nữa để hạ nhân pha nhiều hơn. Nếu không chê, cứ đem cách pha chế về, đều là những thứ thường gặp, rất dễ ngâm.” Lão phu nhân xem ra cực kỳ hiểu vị công chúa này, ngắn ngủi vài câu đã dẹp yên công chúa. Công chúa nghe xong liền gật đầu như gà con mổ thóc. Vừa vặn Mộc Vũ Phi và Đông Phương Manh vào sảnh, Yến Hồng vừa thấy trong lòng nhẹ nhõm. May mà Đông Phương Manh không mặc cái áo lông công kia, nàng nghe rõ ràng, vị công chúa này tới đòi áo, nếu thấy áo đó mặc trên người Đông Phương Manh, vậy thì khó nói rồi…
“Lại một Đông Phương Tề nữa?” Công chúa vừa đặt ly trà xuống, tò mò liếc nhìn liền chỉ ngón tay vào Đông Phương Manh hét lên. Yến Hồng nghĩ bụng, chắc nàng không biết Đông Phương Tề có một đệ đệ song sinh đây.
Đông Phương Manh đi tới, ngoan ngoãn gọi một tiếng “nương” rồi đi lại cạnh Yến Hồng, mím môi cười xòe bàn tay nắm chặt ra cho nàng nhìn, để ngoài tai tiếng la hét của công chúa. Yến Hồng cúi đầu nhìn, là một viên đá cuội bóng loáng, màu vàng nhạt, lấp lánh ánh sáng, quả thật rất đẹp. “Cho Hồng Hồng?” Yến Hồng mỉm cười hỏi. Hắn gật đầu, cười lộ ra hai lúm đồng điếu. Yến Hồng nhận lấy viên đá, kéo hắn ngồi xuống cạnh nàng.
Công chúa nhìn Đông Phương Tề lại nhìn Đông Phương Manh, bừng tỉnh ra: “Hóa ra các ngươi là song sinh hả. Ui, Đông Phương Tề, hắn đẹp hơn ngươi kìa, hắn có đồng điếu ngươi không có.” Giọng điệu chế giễu, rất có ý tưởng ta thắng ngươi một quân. Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt đáp lại. Công chúa phồng má, hừ một tiếng quay đầu tiếp tục quan sát Đông Phương Manh, quên béng Mộc Vũ Phi ở bên cực lực muốn trốn tránh. Mộc Vũ Phi thừa lúc nàng không chú ý, vội vàng bôi mỡ vào chân, lủi về phía cánh cửa.
Lão phu nhân thấy công chúa tò mò bèn giải thích: “Đây là tiểu nhi tử của ta, quanh năm ở trong chùa, tính tình nhút nhát, có chỗ thất lễ mong công chúa thứ lỗi.”
“Không có gì không có gì, lần đầu tiên con thấy song sinh đấy. Không ngờ giống như tạc vậy…” Hiển nhiên công chúa hãy còn tính trẻ con, dễ cáu mà cũng dễ nguôi. “Vậy ngươi tên gì thế? Ngươi lớn hơn hay nhỏ hơn Đông Phương Tề vậy?” Công chúa nhìn không đã nghiền, dứt khoát nhảy phóc tới trước mặt Đông Phương Manh hỏi thẳng.
Đông Phương Manh nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, lúc Yến Hồng tưởng hắn sẽ không đáp, đang sốt ruột thì nghe hắn nói: “Mắt to.” Yến Hồng giật mình, quay sang nhìn hắn. Hắn vẫn nhìn công chúa, đầu hơi nghiêng một bên, đây là động tác tiêu chuẩn lúc hắn quan sát nhập thần. Công chúa này… quả thật có một đôi mắt to sáng rỡ. Đông Phương Tề lại bi phẫn rồi, dựa vào đâu công chúa dã man này vừa gặp Manh đệ thì được hắn trả lời hả hả hả! Hắn không phục, cực kỳ không phục!
“Ngươi nói ta hả? Hi hi, ta thích cái tên này, vậy cho phép ngươi sau này gọi ta mắt to.” Ngược lại công chúa hết sức cao hứng, duyên dáng chớp đôi mắt to, cười tít mắt gật đầu nói.
“Manh Manh, mắt to.” Đông Phương Manh thấy nàng cười cũng cười theo, sau đó chỉ tay vào mình, lại chỉ công chúa.
Lần này rốt cuộc công chúa cũng phát hiện hắn không ổn, ngây ra một hồi, quay đầu hỏi: “Có phải hắn… không bình thường?”
Đông Phương Tề ghét nhất là nghe người khác nói đệ đệ mình như thế, lập tức gầm lên: “Cô mới không bình thường ấy!” Hoàn toàn quên người đối diện hắn là công chúa. Hại thập lục công chúa hoảng hồn, lão phu nhân lườm hắn một cái, hắn ngoảnh mặt sang một bên, vẫn tức giận.
“Ngươi làm gì dữ thế, ta chỉ hỏi thôi mà, đâu có ý gì khác đâu…” Công chúa tủi thân bĩu môi lầu bầu, ngón tay quay quay con cá nhỏ bằng vàng đeo nơi đai lưng, giọng càng lúc càng nhỏ.
“Không sao, Manh nhi nhà chúng ta không giống người thường.” Mở miệng giải hòa, dập lửa vẫn là lão phu nhân, bà nhìn Đông Phương Manh đầy yêu thương, nói: “Manh nhi sinh ra liền không thích nói chuyện, đến giờ tâm tính vẫn đơn thuần như trẻ con, bất quá rất ngoan ngoãn nghe lời, là đứa bé ngoan.”
“Dạ, xin lỗi lão phu nhân, con thật tình không cố ý.” Công chúa có vẻ thấp thỏm nhìn Đông Phương Tề một cái, quay sang nói với lão phu nhân.
“Công chúa có sai gì đâu, đừng để trong lòng. Manh nhi là bảo bối trời ban cho cả nhà chúng ta, hiện giờ nó khỏe mạnh, chúng ta đã thấy đủ rồi. Vừa hay hai ngày nữa là sinh nhật nó, công chúa phải ở lại chơi đấy nhé.” Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, cười nói.
“Dạ, con cũng sẽ chiếu cố Manh Manh đệ đệ.” Nàng nói chuyện cực kỳ tự nhiên, mọi người nghe mà đổ mồ hôi. Công chúa nhìn chừng mười lăm mười sáu, tốt xấu gì Đông Phương Manh cũng đã mười tám rồi, thế mà nàng kêu chả thấy mắc cỡ gì. Đông Phương Tề muốn phản bác ngay tức khắc, bị lão phu nhân tiêu diệt bằng một ánh mắt, ráng nuốt trở về. Cũng không biết vì sao, bình thường Đông Phương Tề cư xử với ai cũng hòa nhã tử tế, đụng phải công chúa ngang bướng này cứ như ăn thuốc nổ, đụng là bùm. Yến Hồng cảm thấy rất thú vị.
Công chúa nghe chuyện Đông Phương Manh xong càng thân thiện với hắn hơn, đồng thời cũng hết sức hiếu kỳ với Yến Hồng, dù sao nữ tử có dũng khí gả cho người như Đông Phương Manh, nàng cảm thấy rất bất thường. Chỉ là mỗi lần ánh mắt Yến Hồng quét tới chỗ nàng, nàng lại chột dạ nghiêng đầu tránh đi. Khiến người ta bất ngờ là thái độ của Đông Phương Manh. Đối với người lạ, Đông Phương Manh tuyệt đối không dễ dàng để ý, lại tiếp nhận thập lục công chúa ngoài dự đoán, gần như mỗi câu nói của nàng, hắn đều đáp lại, cũng không bài xích cùng nàng chơi đùa. Chỉ là ngẫu nhiên có tiếp xúc đụng chạm tay chân, thân thể sẽ cứng đờ trong thoáng chốc.
Yến Hồng lẳng lặng quan sát một trận mới yên tâm, âm thầm thuyết phục bản thân, hắn có bạn mới là chuyện tốt. Thế nhưng trong lòng không phải không để ý, đối với lời nói của nàng, rất nhiều khi, nàng phải lặp lại năm ba bận mới hắn mới nghe được, nghe lọt vào tai. Người ngoài chỉ nhìn thấy nàng nói sao hắn nghe vậy, có ai thấy được nàng trả giá bao nhiêu đâu. Thôi được rồi, sao thế chứ? Yến Hồng lắc đầu, thử thoát khỏi nỗi buồn bực này. Bản thân trở nên hẹp hòi như thế, không phải chuyện tốt. Dù sao với cảm xúc hiện giờ của Đông Phương Manh, hắn sẽ không hiểu dạng tâm tình đó. Hắn đối với công chúa bất thường, cũng chẳng nói được điều gì. Có điều không biết từ lúc nào lại nảy sinh ý nghĩ độc chiếm lòng hắn, hi vọng toàn bộ tâm thần hắn đều đặt trên người mình, hi vọng mọi chú ý của hắn đều không thoát khỏi mình. Nữ tử chìm sâu trong tình yêu, quả nhiên đều đui mù hết.
“Tiểu Manh Tử, Tiểu Manh Tử, mau đoán xem cành cây này có mấy cái lá?” Từ lúc thập lục công chúa vô tình phát hiện trình độ nhạy cảm với số của Đông Phương Manh, luôn thích cái trò kiểm tra này, hơn nữa thử trăm lần chuẩn cả trăm. Nàng cầm cành cây, huơ một cái trước mặt Đông Phương Manh rồi vội vàng giấu ra sau lưng, mở to mắt chờ hắn, mà hắn cũng không phụ mọi người kỳ vọng, buột miệng: “Mười ba.” “Oa, Manh Manh giỏi quá. Đông Phương Tề tên ngu ngốc kia, ngươi làm được chắc?” Công chúa cổ vũ còn không quên bất kỳ cơ hội nào đả kích Đông Phương Tề.
Từ sau khi nghe nói áo lông công tặng cho Đông Phương Manh, nàng không đòi Đông Phương Tề nữa. Đông Phương Tề trực tiếp trợn trắng mắt hầu hạ. Yến Hồng phát hiện thời gian này hắn luyện động tác đó cực kỳ nhuần nhuyễn, gần như đạt đến trình độ tự phát tự thu, đối tượng đương nhiên là thập lục công chúa điện hạ, những người khác còn chưa có cái vinh hạnh đó. Thành thử bây giờ công chúa cũng có kháng thể với con mắt trợn trắng của hắn, trực tiếp phớt lờ.
Đông Phương Tề rất buồn bực, hắn căn bản không nghĩ mình chân trước ra cung, thập lục công chúa cũng chân sau theo tới, còn là xin hoàng đế hạ chỉ nữa, hắn muốn đuổi nàng đi cũng không có cách. Không có chuyện gì cứ ưa ầm ỹ với hắn thì thôi đi, bây giờ còn chiếm đoạt đệ đệ yêu dấu của hắn nữa, đã vậy còn đùa với đệ đệ vui vẻ như thế!! Thật sự hết nhịn nổi rồi! Hắn nhất định phải nghĩ cách đuổi cái đèn cầy siêu bự này đi!