Không nhớ rõ đó là hôm nào, tóm lại là lâu lâu lắm rồi, lâu tới mức còn chưa là vợ chồng chân chính, Yến Hồng còn chưa cách nào bước qua lằn ranh nào đó, rối rắm tới mức người thần căm phẫn.
Một ngày mơ thấy ác mộng tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, mãi mà không bình tĩnh lại được.
Mơ thấy, hắn bị bóng đêm bao trùm, chỉ thò được cánh tay trắng bệch ra quơ quào lung tung, mà nàng, đứng cách đó mấy thước, không động đậy, không tiến lên tóm lấy tay hắn, cũng không quay lưng bỏ chạy, chỉ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn bị bóng tối nuốt chửng từng chút một, mắt chảy ra máu.
Nàng không biết lúc đó thực sự có phải linh hồn nàng thoát khỏi xác hay không, hay là thế giới trong mơ quỷ dị như vậy, nàng lại nhìn thấy mắt mình, chảy ra không phải nước mắt, mà là máu.
Vì thế không ngủ yên được nữa, ngơ ngác chăm chú nhìn gương mặt say ngủ bình yên của người bên cạnh, mãi đến khi trời sáng.
Buổi sáng đi thỉnh an cha mẹ chồng. Mẹ chồng thật sự là người nhạy cảm, nhận ra được nàng mất hồn từ đôi mắt đầy tơ máu và hơi bất an của nàng.
“Hồng nhi ngủ không ngon sao? Hay Manh Manh lại quậy con?”
“Không có ạ, con chỉ mơ thấy ác mộng thôi.” Yến Hồng lắc đầu. Đông Phương Manh chăm chú nhìn mặt nàng, thò ngón tay ra chỉ vào vành mắt nàng, giọng hơi bất an: “Bên trong, đỏ đỏ. Sinh bệnh?”
Nàng tiếp tục lắc đầu, tơ máu lan ra đến mặt, ngượng ngùng nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân khẽ than: “Hồng nhi, trước sự chứng kiến của chúng ta, con giao cuộc đời mình cho Manh nhi. Trong lòng người làm cha mẹ chúng ta, Manh nhi là tốt nhất, nhưng đối với con, lại không thể không thừa nhận là ủy khuất con. Lòng người cực kỳ nhỏ bé, có lẽ bản thân con chấp nhất một vài cách nhìn, mà cách nhìn này sẽ khiến con mất đi niềm tin và dũng khí. Song con còn chưa biết, có những thứ con không nhận ra, có lẽ là đối chọi, kỳ thật ngầm chứa chân lý, là chân lý khiến con hạnh phúc.”
Yến Hồng lặng lẽ cười. Người đều là động vật ích kỷ, nàng có thể yêu thương hắn như yêu con mình, nhưng lại không yêu được hắn như một thê tử yêu trượng phu. Có lẽ nàng không đủ mù quáng, hoặc là quá tỉnh táo, nếu tư lợi cũng tính là tội nghiệt, thế giới này đau khổ cỡ nào.
Lão phu nhân cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng giống như mẫu thân an ủi nữ nhi: “Hồng nhi, con là một đứa bé ngoan, cũng là một thê tử tốt. Tuy Manh nhi mù mờ nhưng không có nghĩa nó không thể trở thành một trượng phu tốt. Không sao, con à, nếu con còn mê mang, có thể tìm bà già này tâm sự. Tuy mẹ là mẹ của Manh nhi nhưng cũng là một nữ nhân. Nếu được, chúng ta có thể làm bằng hữu.”
Dọc đường trở về viện, Đông Phương Manh yên lặng lạ thường. Lúc đi ngang qua đình nhỏ bên hồ sen, hắn sống chết không chịu đi tiếp. Nàng dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn hắn, hắn nghiêm túc dùng sức bóp tay nàng, hỏi: “Bằng hữu, là cái gì?”
Yến Hồng kéo hắn vào đình ngồi xuống, nhỏ nhẹ giải đáp: “Bằng hữu không phải cái gì, là người. Có điều đối với Manh Manh mà nói, cũng có thể là mấy thứ vịt con, hoa hoa cỏ cỏ gì đó. Manh Manh thấy chúng, sẽ cảm thấy ấm áp, cảm thấy vui vẻ. Đó là bằng hữu.”
“Hồng Hồng, ấm, vui vẻ.”
“Cho nên, Hồng Hồng cũng tính là bằng hữu của Manh Manh?” Lòng Yến Hồng nhẹ bẫng, kế đó mất mát lại dâng trào. Nàng không sao lý giải được suy nghĩ của mình nữa, vừa mong chờ mình là đặc biệt với hắn, lại không hi vọng quá vượt trội.
Khiến nàng bất ngờ là, Đông Phương Manh lắc đầu, còn đặc biệt bổ sung một câu: “Manh Manh không phải bằng hữu, Hồng Hồng không phải. Tiểu Cường phải.”
Tiểu Cường, là một con vịt.
Hóa ra nàng, ngay cả bằng hữu cũng không tới.
“Vậy Hồng Hồng là gì?”
Mặt hắn đờ ra, lại có vẻ kỳ cục, dường như đang rối rắm nên lựa chọn từ ngữ gì, làm sao diễn đạt rõ ràng hơn.
“Hồng Hồng là… là…” Hắn là nửa ngày, lại không tìm ra từ hình dung thích hợp. Bắt đầu chán nản vò tóc mình, cuối cùng vò ra cái tổ chim thì có vẻ như hắn đã có đáp án: “Manh Manh, không biết nói.”
Thế ra, nàng chỉ là một sự tồn tại khó hiểu thôi? Yến Hồng cười khổ. Nhưng trong lòng không thể nào oán giận được. Bởi vì chính mình, cũng không biết nên dùng từ gì để định nghĩa vị trí của hắn trong lòng mình.
Nói là trượng phu, chưa đủ. Nói là bằng hữu, vượt quá xa. Hình như cũng từ từ thoát ly quan hệ giữa hộ lý và người bệnh.
Gió thổi hương sen tới, Đông Phương Manh vươn cổ ra nhìn cá đùa giỡn sen.
Sau đó mừng rỡ quay đầu, nói to: “Manh Manh, là cá nhỏ, Hồng Hồng, là nước.”
Yến Hồng ngây người, tình cảm trong lòng phút chốc trào dâng.
Không biết nói, là vì muốn nghĩ ra định nghĩa độc nhất vô nhị ư?
Hóa ra, nàng tồn tại quan trọng như thế.
02: Chúc mừng sinh nhật
Lúc Cây Đuốc Nhỏ sáu tuổi, cả nhà làm sinh nhật cho nó.
Cây Đuốc Nhỏ rất vui vẻ, bởi vì lần này, vì sinh nhật nó Yến Hồng đặc biệt làm mới lạ hơn một chút, đặc biệt nghĩ ra một ý tưởng rất tuyệt.
Nàng làm một cái bánh kem màu trắng, không có trang trí hoa cỏ gì hết, sau đó đẩy ra để Cây Đuốc Nhỏ quyết định số phận của bánh kem.
Thế là Cây Đuốc Nhỏ yêu cầu mỗi người đều lên thêm đồ cho bánh kem, thêm hình vẽ cũng được, viết câu chúc mừng cũng tốt.
Sáng ý của mọi người thì khỏi cần nói đến, ngược lại Đông Phương Manh rất siêng năng một mực vẽ toàn hình heo con đáng yêu lên đó.
Mấy đệ đệ muội muội chia nhau mỗi đứa viết một câu.
Ống Thổi Nhỏ viết là: “Heo ca sinh nhật vui vẻ!”
Lá Cây Nhỏ viết là: “Phúc như Đông Hải chảy nước miếng!”
Áo Bông Nhỏ thấy ca ca nhỏ viết, quyết định viết đối lại nó: “Thọ tỷ Nam Sơn hành không già [45]!”
Cái Làn Nhỏ viết câu tổng kết: “Chúc huynh muốn gì xác nấy!”
Năng lực thưởng thức còn chưa đủ trình, Cây Đuốc Nhỏ rất cao hứng, Yến Hồng…
03: Quần lủng đáy
Mùa hè nóng quá, Yến Hồng may cho bọn con trai quần lủng đáy. Bé gái á, xét thấy thời đại này còn hạn chế, miễn đi.
Cây Đuốc Nhỏ cảm thấy mình đã là nam tử hán, không thể tùy tiện lộ mông lộ gì đó, vì thế hùng hồn cự tuyệt. Ngược lại Lá Cây Nhỏ hí hứng mặc vào, Ống Thổi Nhỏ chống cự một trận, rốt cuộc không chống lại được trời nóng hành hạ, cũng mặc.
Việt Dã Thỏ vác cái bụng bự trêu ghẹo: “Ống Thổi Nhỏ, Lá Cây Nhỏ, mặc cái quần này không thể nhún nhảy.”
Lá Cây Nhỏ hỏi: “Tại sao ạ?”
Việt Dã Thỏ cười tủm tỉm: “Như vậy, chim nhỏ sẽ rụt lại.” Yến Hồng suýt nữa bị sặc nước miếng. Đại tẩu này, cũng không biết học ai nữa, sao càng lúc càng nói chuyện không kiêng dè gì thế! Khụ, kiên quyết không thừa nhận bị mình ảnh hưởng…
Lá Cây Nhỏ cúi đầu nhìn chim nhỏ như ẩn như hiện, trầm tư không nói.
Buổi chiều, Lá Cây Nhỏ cao hứng xộc vào phòng nói với người trong phòng: “Đại bá mẫu, đại bá mẫu, hôm nay Lá Cây Nhỏ và Cái Làn Nhỏ thi đu đưa, con thắng rồi!”
Cái Làn Nhỏ đi đằng sau bĩu môi, hiển nhiên là thua nên mất vui.
Việt Dã Thỏ ngạc nhiên: “Ô, Lá Cây Nhỏ không sợ chim nhỏ rụt lại sao?”
Lá Cây Nhỏ kiêu ngạo đáp: “Lá Cây Nhỏ rất thông minh! Đại bá mẫu nói mặc quần nhún nhảy chim nhỏ sẽ rụt lại. Nên Lá Cây Nhỏ cởi quần nhún nhảy, quả nhiên chim nhỏ vẫn còn!”
Yến Hồng vừa kiểm tra xem con mặc quần đúng chưa, vừa không ngừng vênh váo đắc ý: không hổ là con của Yến Hồng ta, cách thức giải quyết vấn đề, độc như thế.
04: Bánh nhân thịt
Yến Hồng hỏi Đông Phương Manh: “Manh Manh, muốn ăn một miếng bánh nhân thịt mới ra lò không/”
Đông Phương Manh gật đầu. Thế là Yến Hồng đặt một miếng vào dĩa đưa cho hắn.
Lại hỏi tiếp đám trẻ đang nhìn chằm chằm bên cạnh: “Còn có ai muốn ăn một miếng nào?”
Bọn nhỏ đua nhau giơ tay, chỉ có Áo Bông Nhỏ lo ngáp, không phản ứng.
Yến Hồng chào hàng: “Áo Bông Nhỏ, con không muốn ăn một miếng à? Ngon lắm!”
Áo Bông Nhỏ rề rà mở miệng: “Muốn.”
Yến Hồng tức giận: “Vậy sao mẹ hỏi con mấy lần con không lên tiếng?!” Con bé này, cứ lười như vầy phải làm sao đây! ~
Áo Bông Nhỏ dửng dưng nhìn Yến Hồng: “Bởi vì con muốn ăn hai miếng.”
05: Kiếp sống bi thảm của nhũ phụ [46]tạm thời
Mộc Vũ Phi luôn cho rằng, mình có một cái đầu thông minh trí tuệ, nhưng hiện tại hắn hối hận muốn chết, đầu óc co giật hay sao mà đồng ý coi chừng Cây Đuốc Nhỏ chứ!
Đây là một tai vạ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa.
Sáng sớm, phải cùng nhãi con sức lực sung mãn chạy đi bắt sâu cho vật cưng mới nhất của nó, một con gà mái hoa toàn thân đen sì, trước mắt tạm thời gửi nuôi ở chỗ Bảo thẩm nhà bếp.
Móc đá nhổ cỏ, những hoạt động săn mồi vốn dĩ tưởng rằng sau khi lớn không có cơ hội thực hiện nữa, Mộc Vũ Phi bị lôi kéo đi ôn lại một lần.
Cho con gà mẹ đen sì kiêu ngạo kia ăn xong, Cây Đuốc Nhỏ chưa chịu thôi, nói muốn chơi trò chơi.
Được thôi, chơi thì chơi.
“Chơi cái gì?” Mộc Vũ Phi hỏi.
“Bắt cá.” Cây Đuốc Nhỏ đáp.
“… Thúc không biết.” Mộc Vũ Phi chưa nghe tới trò này bao giờ.
“Thì chú làm cá, Cây Đuốc Nhỏ bắt.” Cây Đuốc Nhỏ cầm cành cây vẽ một cái vòng cực kỳ bỏ túi, chỉ vào đó nói: “Đây là ao.”
Mộc Vũ Phi hết chỗ nói, ao nhỏ như thế, con cá to là hắn còn chạy đi đâu?!
Vì thế cầm cành cây, vẽ lại một cái vòng lớn.
Hai người bắt đầu chơi, Cây Đuốc Nhỏ vừa chơi vừa hét: “Cá nhỏ cá nhỏ, mau bơi mau bơi, đại tướng quân Cây Đuốc Nhỏ đến bắt ngươi đây!”
Mộc Vũ Phi vừa chạy vừa muốn xỉu, có tướng quân chuyên bắt cá hả!
Cây Đuốc Nhỏ vừa chơi vừa bất mãn: “Mộc thúc thúc, thúc có biết làm cá không. Thúc không vẫy tay, cũng không lắc mông, không giống cá gì hết!”
Mộc Vũ Phi kiên quyết không thỏa hiệp, bảo hắn lắc tay vẫy đuôi, hắn chết còn hơn.
Lơ đễnh một cái, bị Cây Đuốc Nhỏ nhào tới ôm đùi, nhãi con đắc ý kêu to: “Há há, bắt được cá ngu ngốc rồi!”
Mộc Vũ Phi tức điên, hắn lao tâm lao lực thế này, cuối cùng còn được một cái tên khó nghe, hắn muốn đình công!
Chạy nửa ngày, mệt gần chết, vất vả lắm Mộc Vũ Phi mới tìm được một cái ghế đá, không nhìn gì cả đặt mông ngồi phịch xuống. Phù, rốt cuộc cũng có thể nghỉ một lát.
Cây Đuốc Nhỏ chạy tới, đứng một bên muốn nói lại thôi, ngây ra hồi lâu, cũng không tiếp tục đại nghiệp thám hiểm hang hóc của nó nữa. Mộc Vũ Phi bi phẫn hỏi nó: “Cây Đuốc Nhỏ, con cứ đứng đây làm cái gì? Thúc thúc nghỉ một lát rồi chơi với con tiếp!”
Còn để người ta sống với không, nghỉ chút cũng không cho nữa?!
Cây Đuốc Nhỏ lắc đầu, nghiêm mặt: “Mộc thúc thúc, vốn dĩ con định nói cho thúc biết một chuyện rất quan trọng, nhưng sau đó con lại đổi ý rồi.”
Mộc Vũ Phi hỏi: “Chuyện gì?”
Cây Đuốc Nhỏ đáp: “Trên cái ghế này có một bãi phân chim.”
Mộc Vũ Phi nhảy bắn lên như lửa đốt đít, giận dữ: “Sao con không nói sớm!” Quay đầu nhìn, gớm quá!”
Cây Đuốc Nhỏ vô tội: “Bởi vì con muốn xem sau khi Mộc thúc thúc đứng dậy thì trông ra làm sao…”
[45] Nguyên gốc 2 câu chúc này là:
Phúc như Đông Hải trường lưu thủy
Thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng
Nghĩa là: Phúc như nước biển Đông chảy mãi, thọ như cây tùng không già trên núi Nam
Hai đứa nhóc lộn thành:
Phúc như Đông Hải khẩu lưu thủy
Thọ tỷ Nam Sơn bất lão thông
Nghĩa thì trong truyện đã có rồi hen. Hành là củ hành á ^^
[46] Nhũ trong nhũ mẫu (tức là vú nuôi ấy), nhưng vì đổi sang nam làm vú em nên mới là nhũ phụ ^^
Một ngày mơ thấy ác mộng tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, mãi mà không bình tĩnh lại được.
Mơ thấy, hắn bị bóng đêm bao trùm, chỉ thò được cánh tay trắng bệch ra quơ quào lung tung, mà nàng, đứng cách đó mấy thước, không động đậy, không tiến lên tóm lấy tay hắn, cũng không quay lưng bỏ chạy, chỉ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn bị bóng tối nuốt chửng từng chút một, mắt chảy ra máu.
Nàng không biết lúc đó thực sự có phải linh hồn nàng thoát khỏi xác hay không, hay là thế giới trong mơ quỷ dị như vậy, nàng lại nhìn thấy mắt mình, chảy ra không phải nước mắt, mà là máu.
Vì thế không ngủ yên được nữa, ngơ ngác chăm chú nhìn gương mặt say ngủ bình yên của người bên cạnh, mãi đến khi trời sáng.
Buổi sáng đi thỉnh an cha mẹ chồng. Mẹ chồng thật sự là người nhạy cảm, nhận ra được nàng mất hồn từ đôi mắt đầy tơ máu và hơi bất an của nàng.
“Hồng nhi ngủ không ngon sao? Hay Manh Manh lại quậy con?”
“Không có ạ, con chỉ mơ thấy ác mộng thôi.” Yến Hồng lắc đầu. Đông Phương Manh chăm chú nhìn mặt nàng, thò ngón tay ra chỉ vào vành mắt nàng, giọng hơi bất an: “Bên trong, đỏ đỏ. Sinh bệnh?”
Nàng tiếp tục lắc đầu, tơ máu lan ra đến mặt, ngượng ngùng nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân khẽ than: “Hồng nhi, trước sự chứng kiến của chúng ta, con giao cuộc đời mình cho Manh nhi. Trong lòng người làm cha mẹ chúng ta, Manh nhi là tốt nhất, nhưng đối với con, lại không thể không thừa nhận là ủy khuất con. Lòng người cực kỳ nhỏ bé, có lẽ bản thân con chấp nhất một vài cách nhìn, mà cách nhìn này sẽ khiến con mất đi niềm tin và dũng khí. Song con còn chưa biết, có những thứ con không nhận ra, có lẽ là đối chọi, kỳ thật ngầm chứa chân lý, là chân lý khiến con hạnh phúc.”
Yến Hồng lặng lẽ cười. Người đều là động vật ích kỷ, nàng có thể yêu thương hắn như yêu con mình, nhưng lại không yêu được hắn như một thê tử yêu trượng phu. Có lẽ nàng không đủ mù quáng, hoặc là quá tỉnh táo, nếu tư lợi cũng tính là tội nghiệt, thế giới này đau khổ cỡ nào.
Lão phu nhân cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng giống như mẫu thân an ủi nữ nhi: “Hồng nhi, con là một đứa bé ngoan, cũng là một thê tử tốt. Tuy Manh nhi mù mờ nhưng không có nghĩa nó không thể trở thành một trượng phu tốt. Không sao, con à, nếu con còn mê mang, có thể tìm bà già này tâm sự. Tuy mẹ là mẹ của Manh nhi nhưng cũng là một nữ nhân. Nếu được, chúng ta có thể làm bằng hữu.”
Dọc đường trở về viện, Đông Phương Manh yên lặng lạ thường. Lúc đi ngang qua đình nhỏ bên hồ sen, hắn sống chết không chịu đi tiếp. Nàng dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn hắn, hắn nghiêm túc dùng sức bóp tay nàng, hỏi: “Bằng hữu, là cái gì?”
Yến Hồng kéo hắn vào đình ngồi xuống, nhỏ nhẹ giải đáp: “Bằng hữu không phải cái gì, là người. Có điều đối với Manh Manh mà nói, cũng có thể là mấy thứ vịt con, hoa hoa cỏ cỏ gì đó. Manh Manh thấy chúng, sẽ cảm thấy ấm áp, cảm thấy vui vẻ. Đó là bằng hữu.”
“Hồng Hồng, ấm, vui vẻ.”
“Cho nên, Hồng Hồng cũng tính là bằng hữu của Manh Manh?” Lòng Yến Hồng nhẹ bẫng, kế đó mất mát lại dâng trào. Nàng không sao lý giải được suy nghĩ của mình nữa, vừa mong chờ mình là đặc biệt với hắn, lại không hi vọng quá vượt trội.
Khiến nàng bất ngờ là, Đông Phương Manh lắc đầu, còn đặc biệt bổ sung một câu: “Manh Manh không phải bằng hữu, Hồng Hồng không phải. Tiểu Cường phải.”
Tiểu Cường, là một con vịt.
Hóa ra nàng, ngay cả bằng hữu cũng không tới.
“Vậy Hồng Hồng là gì?”
Mặt hắn đờ ra, lại có vẻ kỳ cục, dường như đang rối rắm nên lựa chọn từ ngữ gì, làm sao diễn đạt rõ ràng hơn.
“Hồng Hồng là… là…” Hắn là nửa ngày, lại không tìm ra từ hình dung thích hợp. Bắt đầu chán nản vò tóc mình, cuối cùng vò ra cái tổ chim thì có vẻ như hắn đã có đáp án: “Manh Manh, không biết nói.”
Thế ra, nàng chỉ là một sự tồn tại khó hiểu thôi? Yến Hồng cười khổ. Nhưng trong lòng không thể nào oán giận được. Bởi vì chính mình, cũng không biết nên dùng từ gì để định nghĩa vị trí của hắn trong lòng mình.
Nói là trượng phu, chưa đủ. Nói là bằng hữu, vượt quá xa. Hình như cũng từ từ thoát ly quan hệ giữa hộ lý và người bệnh.
Gió thổi hương sen tới, Đông Phương Manh vươn cổ ra nhìn cá đùa giỡn sen.
Sau đó mừng rỡ quay đầu, nói to: “Manh Manh, là cá nhỏ, Hồng Hồng, là nước.”
Yến Hồng ngây người, tình cảm trong lòng phút chốc trào dâng.
Không biết nói, là vì muốn nghĩ ra định nghĩa độc nhất vô nhị ư?
Hóa ra, nàng tồn tại quan trọng như thế.
02: Chúc mừng sinh nhật
Lúc Cây Đuốc Nhỏ sáu tuổi, cả nhà làm sinh nhật cho nó.
Cây Đuốc Nhỏ rất vui vẻ, bởi vì lần này, vì sinh nhật nó Yến Hồng đặc biệt làm mới lạ hơn một chút, đặc biệt nghĩ ra một ý tưởng rất tuyệt.
Nàng làm một cái bánh kem màu trắng, không có trang trí hoa cỏ gì hết, sau đó đẩy ra để Cây Đuốc Nhỏ quyết định số phận của bánh kem.
Thế là Cây Đuốc Nhỏ yêu cầu mỗi người đều lên thêm đồ cho bánh kem, thêm hình vẽ cũng được, viết câu chúc mừng cũng tốt.
Sáng ý của mọi người thì khỏi cần nói đến, ngược lại Đông Phương Manh rất siêng năng một mực vẽ toàn hình heo con đáng yêu lên đó.
Mấy đệ đệ muội muội chia nhau mỗi đứa viết một câu.
Ống Thổi Nhỏ viết là: “Heo ca sinh nhật vui vẻ!”
Lá Cây Nhỏ viết là: “Phúc như Đông Hải chảy nước miếng!”
Áo Bông Nhỏ thấy ca ca nhỏ viết, quyết định viết đối lại nó: “Thọ tỷ Nam Sơn hành không già [45]!”
Cái Làn Nhỏ viết câu tổng kết: “Chúc huynh muốn gì xác nấy!”
Năng lực thưởng thức còn chưa đủ trình, Cây Đuốc Nhỏ rất cao hứng, Yến Hồng…
03: Quần lủng đáy
Mùa hè nóng quá, Yến Hồng may cho bọn con trai quần lủng đáy. Bé gái á, xét thấy thời đại này còn hạn chế, miễn đi.
Cây Đuốc Nhỏ cảm thấy mình đã là nam tử hán, không thể tùy tiện lộ mông lộ gì đó, vì thế hùng hồn cự tuyệt. Ngược lại Lá Cây Nhỏ hí hứng mặc vào, Ống Thổi Nhỏ chống cự một trận, rốt cuộc không chống lại được trời nóng hành hạ, cũng mặc.
Việt Dã Thỏ vác cái bụng bự trêu ghẹo: “Ống Thổi Nhỏ, Lá Cây Nhỏ, mặc cái quần này không thể nhún nhảy.”
Lá Cây Nhỏ hỏi: “Tại sao ạ?”
Việt Dã Thỏ cười tủm tỉm: “Như vậy, chim nhỏ sẽ rụt lại.” Yến Hồng suýt nữa bị sặc nước miếng. Đại tẩu này, cũng không biết học ai nữa, sao càng lúc càng nói chuyện không kiêng dè gì thế! Khụ, kiên quyết không thừa nhận bị mình ảnh hưởng…
Lá Cây Nhỏ cúi đầu nhìn chim nhỏ như ẩn như hiện, trầm tư không nói.
Buổi chiều, Lá Cây Nhỏ cao hứng xộc vào phòng nói với người trong phòng: “Đại bá mẫu, đại bá mẫu, hôm nay Lá Cây Nhỏ và Cái Làn Nhỏ thi đu đưa, con thắng rồi!”
Cái Làn Nhỏ đi đằng sau bĩu môi, hiển nhiên là thua nên mất vui.
Việt Dã Thỏ ngạc nhiên: “Ô, Lá Cây Nhỏ không sợ chim nhỏ rụt lại sao?”
Lá Cây Nhỏ kiêu ngạo đáp: “Lá Cây Nhỏ rất thông minh! Đại bá mẫu nói mặc quần nhún nhảy chim nhỏ sẽ rụt lại. Nên Lá Cây Nhỏ cởi quần nhún nhảy, quả nhiên chim nhỏ vẫn còn!”
Yến Hồng vừa kiểm tra xem con mặc quần đúng chưa, vừa không ngừng vênh váo đắc ý: không hổ là con của Yến Hồng ta, cách thức giải quyết vấn đề, độc như thế.
04: Bánh nhân thịt
Yến Hồng hỏi Đông Phương Manh: “Manh Manh, muốn ăn một miếng bánh nhân thịt mới ra lò không/”
Đông Phương Manh gật đầu. Thế là Yến Hồng đặt một miếng vào dĩa đưa cho hắn.
Lại hỏi tiếp đám trẻ đang nhìn chằm chằm bên cạnh: “Còn có ai muốn ăn một miếng nào?”
Bọn nhỏ đua nhau giơ tay, chỉ có Áo Bông Nhỏ lo ngáp, không phản ứng.
Yến Hồng chào hàng: “Áo Bông Nhỏ, con không muốn ăn một miếng à? Ngon lắm!”
Áo Bông Nhỏ rề rà mở miệng: “Muốn.”
Yến Hồng tức giận: “Vậy sao mẹ hỏi con mấy lần con không lên tiếng?!” Con bé này, cứ lười như vầy phải làm sao đây! ~
Áo Bông Nhỏ dửng dưng nhìn Yến Hồng: “Bởi vì con muốn ăn hai miếng.”
05: Kiếp sống bi thảm của nhũ phụ [46]tạm thời
Mộc Vũ Phi luôn cho rằng, mình có một cái đầu thông minh trí tuệ, nhưng hiện tại hắn hối hận muốn chết, đầu óc co giật hay sao mà đồng ý coi chừng Cây Đuốc Nhỏ chứ!
Đây là một tai vạ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa.
Sáng sớm, phải cùng nhãi con sức lực sung mãn chạy đi bắt sâu cho vật cưng mới nhất của nó, một con gà mái hoa toàn thân đen sì, trước mắt tạm thời gửi nuôi ở chỗ Bảo thẩm nhà bếp.
Móc đá nhổ cỏ, những hoạt động săn mồi vốn dĩ tưởng rằng sau khi lớn không có cơ hội thực hiện nữa, Mộc Vũ Phi bị lôi kéo đi ôn lại một lần.
Cho con gà mẹ đen sì kiêu ngạo kia ăn xong, Cây Đuốc Nhỏ chưa chịu thôi, nói muốn chơi trò chơi.
Được thôi, chơi thì chơi.
“Chơi cái gì?” Mộc Vũ Phi hỏi.
“Bắt cá.” Cây Đuốc Nhỏ đáp.
“… Thúc không biết.” Mộc Vũ Phi chưa nghe tới trò này bao giờ.
“Thì chú làm cá, Cây Đuốc Nhỏ bắt.” Cây Đuốc Nhỏ cầm cành cây vẽ một cái vòng cực kỳ bỏ túi, chỉ vào đó nói: “Đây là ao.”
Mộc Vũ Phi hết chỗ nói, ao nhỏ như thế, con cá to là hắn còn chạy đi đâu?!
Vì thế cầm cành cây, vẽ lại một cái vòng lớn.
Hai người bắt đầu chơi, Cây Đuốc Nhỏ vừa chơi vừa hét: “Cá nhỏ cá nhỏ, mau bơi mau bơi, đại tướng quân Cây Đuốc Nhỏ đến bắt ngươi đây!”
Mộc Vũ Phi vừa chạy vừa muốn xỉu, có tướng quân chuyên bắt cá hả!
Cây Đuốc Nhỏ vừa chơi vừa bất mãn: “Mộc thúc thúc, thúc có biết làm cá không. Thúc không vẫy tay, cũng không lắc mông, không giống cá gì hết!”
Mộc Vũ Phi kiên quyết không thỏa hiệp, bảo hắn lắc tay vẫy đuôi, hắn chết còn hơn.
Lơ đễnh một cái, bị Cây Đuốc Nhỏ nhào tới ôm đùi, nhãi con đắc ý kêu to: “Há há, bắt được cá ngu ngốc rồi!”
Mộc Vũ Phi tức điên, hắn lao tâm lao lực thế này, cuối cùng còn được một cái tên khó nghe, hắn muốn đình công!
Chạy nửa ngày, mệt gần chết, vất vả lắm Mộc Vũ Phi mới tìm được một cái ghế đá, không nhìn gì cả đặt mông ngồi phịch xuống. Phù, rốt cuộc cũng có thể nghỉ một lát.
Cây Đuốc Nhỏ chạy tới, đứng một bên muốn nói lại thôi, ngây ra hồi lâu, cũng không tiếp tục đại nghiệp thám hiểm hang hóc của nó nữa. Mộc Vũ Phi bi phẫn hỏi nó: “Cây Đuốc Nhỏ, con cứ đứng đây làm cái gì? Thúc thúc nghỉ một lát rồi chơi với con tiếp!”
Còn để người ta sống với không, nghỉ chút cũng không cho nữa?!
Cây Đuốc Nhỏ lắc đầu, nghiêm mặt: “Mộc thúc thúc, vốn dĩ con định nói cho thúc biết một chuyện rất quan trọng, nhưng sau đó con lại đổi ý rồi.”
Mộc Vũ Phi hỏi: “Chuyện gì?”
Cây Đuốc Nhỏ đáp: “Trên cái ghế này có một bãi phân chim.”
Mộc Vũ Phi nhảy bắn lên như lửa đốt đít, giận dữ: “Sao con không nói sớm!” Quay đầu nhìn, gớm quá!”
Cây Đuốc Nhỏ vô tội: “Bởi vì con muốn xem sau khi Mộc thúc thúc đứng dậy thì trông ra làm sao…”
[45] Nguyên gốc 2 câu chúc này là:
Phúc như Đông Hải trường lưu thủy
Thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng
Nghĩa là: Phúc như nước biển Đông chảy mãi, thọ như cây tùng không già trên núi Nam
Hai đứa nhóc lộn thành:
Phúc như Đông Hải khẩu lưu thủy
Thọ tỷ Nam Sơn bất lão thông
Nghĩa thì trong truyện đã có rồi hen. Hành là củ hành á ^^
[46] Nhũ trong nhũ mẫu (tức là vú nuôi ấy), nhưng vì đổi sang nam làm vú em nên mới là nhũ phụ ^^