Đế tôn

Chương 1230: Đánh cho ngươi thừa nhận (2)

Mỗi một đạo Sâm La Ấn rơi xuống, nhục thể của hắn liền rút nhỏ nhất phân!
- Để ngươi vượt qua! Để ngươi vượt qua! Để ngươi vượt qua...
Rầm rầm rầm thanh âm đánh ra không ngừng truyền đến, trong lúc mấy hơi thở, Giang Nam chụp tám trăm Sâm la ấn, đem Thần Tôn này đánh cho sinh sôi gục ở trên cầu, sau lưng huyết nhục mơ hồ, bị đánh nát nhừ.
Nhục thể của hắn đúng là mạnh đến nổi người phải sợ hãi, mặc dù bị Giang Nam đánh tám trăm ấn, như cũ chưa từng làm hỏng nhục thể của hắn, chẳng qua là bị đánh rút nhỏ gấp mấy trăm lần.
Hắn cũng không phải là cam tâm tình nguyện thu nhỏ thân thể lại, nhưng thân thể thu nhỏ lại, lực phòng ngự tăng cường, đây là vạn bất đắc dĩ, bảo vệ tánh mạng chi đạo.
- Phúc Vân Thần Tôn, hiện tại ngươi thừa nhận rồi chứ?
Giang Nam thu tay lại, thản nhiên nói.
- Ngươi!
Phúc Vân Thần Tôn lửa giận ngập trời, ngẩng đầu, tàn bạo hướng Giang Nam nhìn lại, đột nhiên thương thế ép không được, wow nhổ một ngụm máu.
Đường đường Thần Giới Thần Tôn, hùng bá nhất phương đầu sỏ, Thống soái Thần Giới trên dưới một trăm vạn Thần Ma bá chủ. Giờ phút này cư nhiên bị một Thiên Cung ngũ trọng tiểu bối đặt ở trên cầu ra sức đánh. Còn hỏi hắn có thừa nhận hay không. Đây quả thực là vô cùng nhục nhã, để cho hắn bi phẫn muốn chết!
Ở hắn xem ra, hắn cao cao tại thượng, mà Giang Nam nhân vật chưa thành tựu Thần Minh này, chính là con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể, tiện tay là có thể bóp chết.
Hắn ở trên Bỉ Ngạn Thần Chu, gặp qua Giang Nam xuất thủ, đúng là kinh người, giết Hỏa Vân Chúc gia hơn hai mươi Thần Minh, cùng Chúc Dịch Băng đối chiến, không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà khi đó thực lực của Giang Nam, còn không lọt vào mắt của hắn, nếu lấy thực lực của Giang Nam khi đó, cho dù Phúc Vân Thần Tôn đem tu vi áp chế ở Thần Minh cảnh giới, cũng có thể thắng được Giang Nam.
Hắn dù sao cũng là Thần Tôn, tư chất siêu quần bạt tụy, vượt qua cảnh giới của Giang Nam rất nhiều, hoàn toàn có thể áp chế được Giang Nam.
Không nghĩ tới hắn thật cùng Giang Nam giao thủ, bị bại nhanh như vậy. Thực lực hôm nay của Giang Nam, so sánh với lúc cùng Chúc Dịch Băng giao thủ cường đại gấp hai ba lần, pháp lực hùng hồn chí cực, vừa lên tới liền đem đè sập pháp lực của Phúc Vân Thần Tôn, trấn áp hắn!
Phúc Vân Thần Tôn không nghĩ tới chính là, khi đó Giang Nam là Thanh Hoa Thiên Cung viên mãn, một chân bước vào Tử Vi Thiên Cung cảnh giới, mà hiện tại, hắn dĩ nhiên đã là Tử Vi Thiên Cung viên mãn, tích lũy pháp lực vô cùng hùng hồn, nếu hắn rời phi kiều, lập tức là có thể thành tựu Huyền Thanh Thiên Cung, Âm Dương giao cảm, vượt qua suy yếu kỳ! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Xem ra ngươi còn không thừa nhận!
Giang Nam một quyền lại một quyền nện xuống, nện đến phi kiều thần máu vẩy ra, nện đến tòa phi kiều này lay động không dứt, để cho Tố Thần Hầu cũng nhíu mày, có chút không đành lòng, ho khan một tiếng nói:
- Giáo chủ, Hoàn Bạch có thể làm người hòa giải hay không? Đem ân oán của các ngươi vạch trần, Phúc Vân Thần Tôn cũng không phải nhớ thù, mọi người ha ha cười một tiếng, coi như không đánh nhau thì không quen biết, các ngươi ý nghĩ như thế nào?
Giang Nam thu tay lại, đối với vị Tố Thần Hầu này cũng có mấy phần kiêng kỵ, cười nói:
- Nếu Thần Hầu mở miệng, bản thân ta rất thích ý biến chiến tranh thành tơ lụa.
Phúc Vân Thần Tôn giận dữ kêu lên:
- Tố Thần Hầu, không cần ngươi giả mù sa mưa làm người tốt, hôm nay ta bị vô cùng nhục nhã này, nhất định phải giết chết hắn, bầm thây vạn đoạn, mới có thể tiêu mối hận trong lòng!
Oanh!
Giang Nam một quyền đánh nằm úp sấp, lại là một quyền tiếp theo một quyền oanh, Phúc Vân Thần Tôn cũng kiên cường, bị đánh đến cốt đứt gân gãy, máu tươi vẩy ra cũng không có kêu đau một tiếng, ngược lại kêu lớn:
- Đáng đánh! Đáng đánh!
Tố Thần Hầu bất đắc dĩ nói:
- Hai vị, các ngươi đều thối lui một bước như thế nào? Huyền Thiên Giáo Chủ, ngươi cũng không cần đánh, ở phiến thế giới này ngươi cũng đánh không chết hắn. Phúc Vân Thần Tôn, ngươi cũng không nếu khích hắn, vạn nhất hắn đem ngươi đào thải ra khỏi cục, ngươi sẽ mất một đại cơ duyên. Ân oán của các ngươi, tạm thời để xuống, sau này nếu có cơ hội thanh toán cũng không muộn.
Phúc Vân Thần Tôn trầm mặc chốc lát, lại bị Giang Nam đánh hơn mười quyền, rốt cục không nhịn được, khẩu khí mềm nhũn ra, mồm miệng không rõ nói:
- Mặt mũi của Thần Hầu, ta nhất định phải cho.
Giang Nam dừng tay, Phúc Vân Thần Tôn đã bị hắn đánh cho chỉ còn lại có một thước cao, giống như trẻ nít nho nhỏ, sưng mặt sưng mũi, chật vật không chịu nổi.
Phúc Vân Thần Tôn tàn bạo trừng hắn một cái, lại thấy bàn tay to của Giang Nam bắt tới, nắm cổ áo hắn hướng đầu cầu đi tới, trong lòng không khỏi có chút bối rối, vội vàng cao giọng nói:
- Thần Hầu, tiểu tử này còn muốn động thủ...
- Câm miệng!
Giang Nam hung ác nói, Phúc Vân Thần Tôn có lòng cãi lại, nhưng mà nghĩ đến mình vừa mở miệng tất nhiên không duyên cớ bị đánh, vội vàng câm miệng, thầm nghĩ:
- Đợi ra khỏi thế giới cổ quái này, ta sẽ cùng ngươi thanh toán!
Giang Nam đi tới đầu cầu ngồi xuống, mình ngồi ở trung ương đầu cầu, đem Phúc Vân Thần Tôn phóng ở bên trái của mình, mà Tố Thần Hầu thì ngồi ở bên tay phải hắn.
Giang Nam hướng Tố Thần Hầu cười nói:
- Thần Hầu chê cười, cũng không phải là Giang mỗ tàn bạo, cố ý muốn đánh Thần Tôn, chẳng qua là thân thể Thần Tôn quá cường tráng, Giang mỗ sợ cho đầu cầu không ngồi được ba người, lúc này mới đánh nhỏ một chút.
Phúc Vân Thần Tôn tức chết đi được, tiểu tử này mới vừa rồi còn kêu muốn đem hắn đánh mềm nhũn, nhưng bây giờ nói mình có ý tốt, lo lắng đầu cầu ngồi không ra ba người, lúc này mới đánh nhỏ một chút.
- Pháp môn Bỉ Ngạn Thần Đế khai thiên tích địa, quả nhiên ảo diệu vô cùng!
Phúc Vân Thần Tôn nín một bụng khí, nhịn xuống lửa giận, ánh mắt rơi vào trên đài cao đối diện, ánh mắt nhất thời sáng, thầm nghĩ trong lòng:
- Hiện tại tiểu tử này mạnh mẽ, trước không đi chọc hắn, nếu ta lĩnh ngộ ra Bỉ Ngạn Thần Đế cường đại pháp môn, không cần đi tới ngoại giới, ở chỗ này là có thể đem khoản sổ sách kia hung hăng đòi lại, đánh cho hắn hoàn toàn thay đổi!
Ba người riêng phần mình nghiên cứu cảnh tượng khai thiên tích địa trên đài cao, các hữu đoạt được, chỉ cảm thấy thời gian ngắn ngủi, phân thân thiếu phương pháp, hận không thể ở chỗ này dừng lại mấy trăm năm thời gian từ từ nghiên cứu.
Qua nửa ngày, đột nhiên tiếng bước chân trầm trọng từ phía sau ba người truyền đến, một Thần Chủ tế lên một ngụm Ngũ Sắc Kim luyện chế pháp bảo, đẩy lấy Hỗn Độn Hồng Mông cất bước đi tới.
Ba người quay đầu lại nhìn thoáng qua, riêng phần mình quay đầu đi.
Thần Chủ kia đi tới bên đầu cầu, ánh mắt ở trên người Tố Thần Hầu, Phúc Vân Thần Tôn quét qua, cuối cùng rơi vào trên người Giang Nam, lạnh lùng nói:
- Huyền Thiên Giáo Chủ, ngươi là tự mình lăn xuống, hay là ta tự thân động thủ?
Giang Nam chân mày cũng không có hạ xuống, thản nhiên nói:
- Phúc Vân Thần Tôn, ngươi đi đi.

back top