Đế tôn

Chương 1850: Hồ lô cùng ấu hài


BA~
Giang Nam lại ở trên bờ mông của Hồ Thiên lão tổ biến thành Tiểu ấu hài hung hăng vỗ một cái, cười ha ha, dương dương đắc ý:
- Vậy cũng phải chờ hắn có thể với tới mới được.
Tiểu ấu hài muốn nổi đóa, Thi Hiên Vi dở khóc dở cười, vội vàng mang tới một bộ quần áo nho nhỏ, cho tiểu tử này mặc trên người, này mới khiến hắn an tĩnh lại.
Trong lòng mấy người Nhạc Ấu Nương hiếu kỳ, nhao nhao tiến lên chòng ghẹo, bài bố Tiểu ấu hài cổ quái này, đem Tiểu ấu hài chòng ghẹo đến khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng trong chốc lát hồng trong chốc lát bạch.
- Giáo tôn, thật không phải là ngươi sinh hay sao?
Mộ Yên Nhi có chút không tin, cười nói:
- Cùng ngươi ngược lại rất giống. Ta không tin là hồ lô kết xuất, cái hồ lô nào có thể kết xuất một tiểu oa nhi?
Giang Nam nhức đầu, nghiêm mặt nói:
- Thật là tiên đằng kết xuất tiểu oa nhi, cùng ta không có nửa điểm liên quan...
Lời nói mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Giang Đại giáo chủ có chút tâm thần bất định:
- Cái mặt này của Hồ Thiên lão sư, cùng ta thật sự có chút ít giống nhau... Lại nói ta trước kia lúc đạt được gốc tiên đằng này, từng dùng tinh khí bản thân đến bồi dưỡng tế luyện tiên đằng. Cái tinh khí kia đã nhập bên trong tiên đằng, sẽ không xảy ra vấn đề a...
Khó trách mỗi lần Đạo Vương đề cập khỏa hồ lô này, sắc mặt luôn rất cổ quái, trong này quả nhiên có vấn đề, rất có vấn đề...
- Nó tiểu rồi!
Nhạc Ấu Nương cả kinh kêu lên.
Tiểu nãi oa trên mặt xấu hổ, rũ cụp lấy đầu, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, trong miệng thầm nói:
- Nhã nhặn mất sạch, nhã nhặn mất sạch ah... Nghĩ tới ta cả đời tên tuổi anh hùng...
Giang Nam buồn cười, cười nói:
- Tiểu oa nhi vừa sinh ra. Đối với thân thể còn không quen, ở đâu khống chế được bàng quang? Bỏ đi, đều bỏ đi!
Mấy nữ tử bị kích động bay ra hậu hoa viên, ríu ra ríu rít nói:
- Chúng ta đi luyện chế mấy cái Thần Tiên tã, đảm bảo hắn có nước tiểu nhiều hơn nữa cũng tiểu không ẩm ướt!
Cũng không lâu lắm, mấy nữ ma đầu trở về, đem tiểu oa nhi sửa trị một phen, rốt cục đem tã nhét vào trong đũng quần Tiểu ấu hài.
Tiểu ấu hài này đã chết lặng, dứt khoát giả bộ như ngủ, mặc người loay hoay, ai cũng không để ý.
Mọi người vui đùa ầm ĩ một phen, Giang Nam phất tay giải tán bọn họ, chỉ để lại Thi Hiên Vi, hai vợ chồng nhìn chằm chằm vào Tiểu ấu hài mặc xiêm y xinh xắn, lộ ra chính nhi bát kinh, ở bên trong đút lấy tã giả bộ ngủ.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Tiểu ấu hài bất đắc dĩ mở ra hai mắt đen lúng liếng, âm thanh như trẻ đang bú nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Lão sư, năm mươi ba tiên đạo của ngươi...
Giang Nam chà xát tay, cười nói:
- Tế ra cho ta xem xem.
Tiểu nãi oa tập trung tư tưởng suy nghĩ vận khí, đến mức mặt đỏ bừng, đã qua nửa ngày mới lắc đầu nói:
- Cái thân thể này còn không quen, điều động không ra.
Giang Nam có chút thất vọng, Hồ Thiên tiểu nãi oa lúng ta lúng túng nói:

- Bất quá đoán chừng bị công kích mà nói, năm mươi ba tiên đạo này sẽ tự động hiện ra hộ chủ...
Hô...
Giang Nam lập tức một cái tát che xuống, lúc trước hắn đập bờ mông tiểu bất điểm này, nhìn như hung ác, nhưng sấm to mưa nhỏ, mà bây giờ dĩ nhiên đã vận dụng tu vi!
Ầm ầm...
Hắn một chưởng này, che đậy trời xanh, vô số đại đạo đền bù, hóa thành vân tay, đem Thi Hiên Vi dọa đến hoảng sợ, cho là hắn thật sự muốn đem tiểu oa nhi này một chưởng đập giết.
Tiểu nãi oa nhảy dựng lên, cả kinh kêu lên:
- Ngươi thật đúng là đánh?
Chưởng ấn của Giang Nam còn chưa rơi xuống, đột nhiên tiên uy tràn ngập, tiên uy cuồn cuộn từ bên trong thân hình nho nhỏ của Tiểu ấu hài lao ra, hóa thành chung đỉnh khánh lâu la... năm mươi ba kiện tiên bảo hư ảnh, rõ ràng là năm mươi ba đạo tiên đạo đại thần thông!
Năm mươi ba đạo tiên đạo này vậy mà hết thảy là tiên đạo cấp bậc tiên gia chân chính, cũng không phải là Giang Nam cái loại tự mình tu luyện Thần Quân cấp tiên đạo này, tiên đạo no đủ mượt mà, một tiếng chấn động phía dưới, liền đem uy năng một chưởng này của Giang Nam chấn vỡ, lại chấn một lần, Giang Nam kêu rên một tiếng, bị oanh bay đến không biết đi nơi nào.
Một kích này, không chỉ có làm Thi Hiên Vi sợ ngây người, thậm chí ngay cả Hồ Thiên tiểu nãi oa cũng sợ ngây người.
Tu vi thực lực của Giang Nam là cường đại hạng gì, hôm nay tuy so ra kém Bổ thiên thần nhân, nhưng mà cùng chư hoàng so sánh với, thực sự không chút thua kém, cường giả bực này, rõ ràng ngay cả lực phản kích của năm mươi ba đạo tiên đạo này cũng gánh không được, bị oanh bay ra ngoài!
- Ha ha ha ha, bảo bối tốt, bảo bối tốt!
Giang Nam vọt tới, cười ha ha, không khỏi phân trần liền ôm lấy Hồ Thiên tiểu nãi oa, cười to nói:
- Đã có cái bảo bối này, ta còn cần sợ ai?
Thi Hiên Vi bật cười, đoán biết ý nghĩ của hắn, Hồ Thiên tiểu nãi oa không khỏi rùng mình một cái, cũng biết ý nghĩ của hắn, thất thanh nói:
- Ngươi không phải là muốn đem ta tế lên tới nghênh địch chứ? Nghiệt đồ, nghiệt đồ! Ngươi làm như vậy, là khi sư diệt tổ, sẽ gặp đến thiên lôi đánh xuống...
- Đừng cãi.
Giang Nam lại đem ngón cái của Tiểu ấu hài nhét vào trong miệng nó, tiểu tử này không tự chủ được mút hai cái, đột nhiên tỉnh ngộ, vội rút ra ngón cái, hướng hắn trợn mắt nhìn.
Tuy thần tính của hắn như cũ là Hồ Thiên lão tổ, nhưng đã trải qua lần kinh nghiệm cổ quái này, đã bị làm váng đầu rồi.
- Hồ Thiên lão sư tuổi nhỏ còn, nếu có thể triệt để khống chế năm mươi ba đạo tiên đạo này, chỉ sợ lập tức liền có thể thành tiên mà đi.
Giang Nam nhịn không được cảm khái ngàn vạn, lắc đầu nói:
- Người khác vì cơ hội phi tiên, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí không tiếc phát động hạo kiếp diệt sạch hai đại vũ trụ, mà lão sư lại có tiền vốn tiên nhân. Thật sự là hảo mệnh...
Tiểu nãi oa kia cũng an tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Tạo hóa trêu người ah... Cái này còn thiệt thòi ngươi, nếu như không có ngươi, ta giờ phút này đã bị mất mạng. Đúng rồi, gốc tiên đằng này ngươi là từ đâu lấy được? Cái tiên đằng này tất nhiên không giống bình thường, chỉ sợ lai lịch phi phàm, không phải tiên vật bình thường!
- Ta từ Cẩm Tú Thiên mua đấy...
Giang Nam vừa nói đến đây, Thi Hiên Vi có chỗ phát hiện, kinh hỉ nói:
- Phu quân, tại đây còn có một hồ lô!
- Pháp bảo của ta!
Tiểu nãi oa từ trong ngực Giang Nam nhảy xuống, tay chân vụng về chạy tới, đem một cái hồ lô ôm vào trong ngực, hồ lô kia cao một xích, so với tiểu oa nhi này còn muốn cao hơn một ít, vui vẻ nói:
- Ta có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, cái hồ lô này trời sinh là pháp bảo của ta!
- Năm mươi ba đạo tiên đạo ngưng tụ mà thành tiên gia chi bảo!

back top