Lượng Kiếp Trận Đồ hắn cũng biết, cuốn trận đồ này uy lực làm cho lòng người kinh hãi, thậm chí ngay cả Thần Phủ nhất trọng nhị trọng cường giả rơi vào trong trận đồ, không chết cũng phải cởi xuống một lớp da!
- Nếu ta rơi vào trong trận đồ, tất nhiên bại vong!
Sắc mặt Pháp Thiên ngưng trọng, Thần Phủ phía sau dũ phát rõ ràng, trấn áp xuống phía dưới, ngăn trở Lượng Kiếp Trận Đồ, cùng lúc đó chân to đột nhiên nặng nề đập mạnh, dưới chân phật quang xông ra, hóa thành một mảnh hồ màu vàng, nước trong hồ từng đóa từng đóa liên hoa dâng lên, nâng thân thể của hắn, không để cho mình rơi vào trong trận đồ.
- Sư huynh quả nhiên lợi hại, không hổ là Phật Môn cao đồ, tiểu đệ chỉ có dùng một kiện pháp bảo nữa, mới có thể hàng phục sư huynh.
Giang Nam sắc mặt nghiêm chỉnh, sửa sang lại áo, khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, chỉ thấy một Thiên Ma Cầm hiện ra ở trên gối hắn. Hắn tĩnh tọa chốc lát, lúc này mới vươn ra hai tay, nhẹ bôi chọn phím, búng ra dây cung, Thiên Ma Táng Thần Khúc leng keng rung động, ở trong tay hắn hóa thành âm luật bắn ra.
Mỗi một tiếng đàn vang lên, thần hồn của Pháp Thiên chấn động, như gặp phải đao cắt búa phách, trong lòng biết đây là kình địch của mình, hơi không cẩn thận sẽ bị hắn chém giết, lúc này đem lửa giận trong lòng tản đi, tĩnh hạ tâm thần, miệng tụng Kim Cương Bàn Nhược Đa Tâm Kinh, một lòng tĩnh tâm, quan tưởng Đại Nhật Phật Tổ, lớn mạnh thần hồn, chống cự Thiên Ma Cầm chém giết.
- Sư huynh lại có thể chống đở được Thiên Ma Cầm của ta, cường độ thần hồn cũng rất kinh người, làm người ta bội phục.
Giang Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Ma Cầm lại không cách nào chém giết thần hồn của Pháp Thiên, thực có chút ngoài dự liệu của hắn, cười nói:
- Xem ra ta cần đánh ra càng nhiều lực lượng, mới có thể chém giết sư huynh.
Sáu cánh tay khác của hắn nhất tề thăm dò, rơi vào Thiên Ma Cầm, cộng thêm hai cánh tay cũ là có khoảng bốn mươi ngón tay, nhất tề đánh trên Thiên Ma Cầm.
Âm luật của Thiên Ma Táng Thần Khúc nhất thời cuồng bạo, tiếng chói tai nhất thiết, giống như cuồng phong thổi qua rừng trúc, mưa gió diễn tấu, càn quét hết thảy!
Ma âm chồng chất, điên cuồng tràn vào mi tâm của Pháp Thiên hòa thượng, Pháp Thiên kêu to, quan tưởng Đại Nhật Phật Tổ nhất thời nghiền nát, một đôi tay che lỗ tai, lại có một đôi tay che mi tâm, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Ma Âm công phạt, rốt cục để cho thần hồn của hắn rung chuyển, cảnh giới không yên, hồ sen dưới chân cũng không cách nào ngăn cản được Lượng Kiếp Trận Đồ, nửa người lâm vào trong trận đồ.
Hắn còn đang giãy dụa, Thần Phủ đại phóng tia sáng, một đôi phật thủ từ trong chùa miểu này thăm dò, kéo thân thể của hắn hướng ra phía ngoài bay đi.
Đột nhiên, Đại Phật trên đỉnh đầu hắn bị Thiên Phủ Trọng Lâu ép tới nát bấy, trọng lâu trấn áp xuống, hung hăng nện ở trên ót hắn, đem đầu của hắn nện đến nát bấy.
Cùng lúc đó, uy năng của Lượng Kiếp Trận Đồ bộc phát, đem nửa người dưới của hắn hóa thành hư vô!
Pháp Thiên bỏ mình, hài cốt không còn!
- Hòa thượng này là một nhân vật lợi hại, đều là trẻ tuổi, trên Hổ Bảng thực lực của hắn chỉ sợ vẻn vẹn ở dưới Dương La! Di, đây là cái gì?
Pháp Thiên vừa chết, Tử Phủ hắn tan rã, từ đó bay ra nhiều bảo vật cất dấu trong Tử Phủ, Giang Nam đột nhiên thấy một quyển thẻ tre bay ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, vung tay áo một quyển, đem tất cả bảo vật hết thảy thu vào trong Tử Phủ của mình.
- Nơi đây không nên ở lâu, ta giết Pháp Thiên, lão hòa thượng tiểu hòa thượng của Kim Cương Pháp Thiện Tông chưa chắc có thể kiềm chế được, vẫn là trước đi thì tốt hơn!
Hắn tâm niệm vừa động, lúc này Thần Thứu Yêu Vương phóng lên cao, hai móng nắm lên Chiến Minh cự thú, bay tới dưới chân Giang Nam, lệ tiếu một tiếng, vỗ cánh bão táp bay đi, tốc độ nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt liền bay ra trăm dặm!
- Giang Tử Xuyên, ngươi giết chưởng giáo đệ tử ta, còn muốn đi?
Chúng tăng của Kim Cương Pháp Thiện Tông không khỏi giận dữ, rối rít gầm lên, Giang Nam đứng ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau từng bàn tay to thăm dò, hướng hắn chộp tới, có khoảng bốn mươi năm mươi bàn tay to, mỗi ngón tay đều có chu vi trên dưới một trăm mẫu, tạo thành một mảnh lưới màu vàng, rõ ràng là thế hệ trước của Kim Cương Pháp Thiện Tông nhất tề xuất thủ!
- Các vị tiền bối, không cần đưa tiễn!
Giang Nam cười ha ha, đột nhiên thân hình bay lên không, mi tâm hé ra, đem Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú hết thảy thu vào mi tâm Tử Phủ, cùng lúc đó một chiếc thuyền nhỏ từ trong đan điền hắn bay ra.
Giang Nam rơi vào trên chiếc thuyền này, chỉ thấy thuyền nhỏ sinh ra thiên dực, đồng loạt chấn động, chiếc thuyền nhỏ này có chút dừng lại, sau một khắc phá không bay đi, lưu lại từng chuỗi lôi âm, đem nhiều bàn tay của tăng nhân Kim Cương Pháp Thiện Tông vứt ở sau ót, nghênh ngang rời đi!
Chúng tăng Kim Cương Pháp Thiện Tông vừa sợ vừa giận, rối rít đứng dậy, chuẩn bị đuổi giết Giang Nam, nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe chỗ sâu trong Pháp Thiện Tông truyền tới một thanh âm già nua, quát lên:
- Không cần đuổi theo!
- Chưởng giáo!
Chúng tăng vội vàng dừng lại, rối rít xoay người lại hợp thành chữ thập.
Hành Vân Đại Thiện Sư xuất hiện, tay cầm thiền trượng, người mặc áo cà sa, sắc mặt uy nghiêm nói:
- Hắn cùng với đồ nhi ta công bình đánh một trận, Pháp Thiên chết chính là mệnh trung chú định, chẳng trách người khác, các ngươi làm trò ở trước mặt người Bách Hiểu Lâu đuổi theo giết hắn, đem thể diện Pháp Thiện Tông ta phóng ở nơi nào? Còn ngại không đủ mất mặt sao?
Chúng tăng lộ ra vẻ xấu hổ.
Pháp Tướng hòa thượng bước lên phía trước, vội vàng nói:
- Sư tôn, không thể không đuổi theo! Trên người Pháp Thiên sư đệ có một cuốn thẻ tre, là Thái Hoàng thủ thư, Cận Đông Lưu sư huynh cho Pháp Thiên sư đệ, giúp hắn đột phá tu thành Thần Phủ. Hôm nay thẻ tre này rơi vào trong tay Giang Nam, nếu cầm không trở lại, Pháp Thiện Tông ta hướng Cận sư huynh khai báo như thế nào?
Hành Vân Đại Thiện Sư sắc mặt cứng đờ, thiền trượng nặng nề nhấn xuống, quát lên:
- Suy nghĩ làm gì? Còn không mau đuổi theo!
Chúng tăng lĩnh mệnh, gào thét bay lên, phật quang xông lên trời, chiếu rọi chu vi hơn ngàn dặm, hướng phương hướng Giang Nam rời đi đuổi giết theo.
Chỉ bất quá đám bọn hắn hơi dừng lại chốc lát, muốn đuổi theo Giang Nam nữa, cơ hồ là chuyện tình không thể nào. Thiên Dực Thần Chu của Giang Nam mặc dù không thể nói là pháp bảo nhanh nhất đương thời, nhưng ở trong Đạo Đài chi bảo Thần Phủ chi bảo, có thể được xưng tụng siêu quần bạt tụy, tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Vạn Long Sào Ngục Thần Chu muốn đuổi kịp nó cũng cần tốn hao một thời gian ngắn.
Kim Cương Pháp Thiện Tông Tông Chủ Phong, Từ Hàng Đại Điện, sắc mặt Hành Vân Đại Thiện Sư như giếng cổ không có sóng, thiền trượng lay động, tích hoàn rầm rầm rung động, thấp giọng nói:
- Thái Hoàng sắp sửa thành Thần, không người nào có thể ngăn, sau khi hắn thành Thần, Cận Đông Lưu chính là Thái Huyền hạ nhiệm Chưởng Giáo Chí Tôn, nếu Pháp Thiện Tông ta mượn Thái Hoàng tự viết của hắn bị cướp đi, tương lai Cận Đông Lưu trở thành chưởng giáo chắc chắn sẽ không cho Pháp Thiện Tông ta sắc mặt tốt...
- Nếu ta rơi vào trong trận đồ, tất nhiên bại vong!
Sắc mặt Pháp Thiên ngưng trọng, Thần Phủ phía sau dũ phát rõ ràng, trấn áp xuống phía dưới, ngăn trở Lượng Kiếp Trận Đồ, cùng lúc đó chân to đột nhiên nặng nề đập mạnh, dưới chân phật quang xông ra, hóa thành một mảnh hồ màu vàng, nước trong hồ từng đóa từng đóa liên hoa dâng lên, nâng thân thể của hắn, không để cho mình rơi vào trong trận đồ.
- Sư huynh quả nhiên lợi hại, không hổ là Phật Môn cao đồ, tiểu đệ chỉ có dùng một kiện pháp bảo nữa, mới có thể hàng phục sư huynh.
Giang Nam sắc mặt nghiêm chỉnh, sửa sang lại áo, khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, chỉ thấy một Thiên Ma Cầm hiện ra ở trên gối hắn. Hắn tĩnh tọa chốc lát, lúc này mới vươn ra hai tay, nhẹ bôi chọn phím, búng ra dây cung, Thiên Ma Táng Thần Khúc leng keng rung động, ở trong tay hắn hóa thành âm luật bắn ra.
Mỗi một tiếng đàn vang lên, thần hồn của Pháp Thiên chấn động, như gặp phải đao cắt búa phách, trong lòng biết đây là kình địch của mình, hơi không cẩn thận sẽ bị hắn chém giết, lúc này đem lửa giận trong lòng tản đi, tĩnh hạ tâm thần, miệng tụng Kim Cương Bàn Nhược Đa Tâm Kinh, một lòng tĩnh tâm, quan tưởng Đại Nhật Phật Tổ, lớn mạnh thần hồn, chống cự Thiên Ma Cầm chém giết.
- Sư huynh lại có thể chống đở được Thiên Ma Cầm của ta, cường độ thần hồn cũng rất kinh người, làm người ta bội phục.
Giang Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Ma Cầm lại không cách nào chém giết thần hồn của Pháp Thiên, thực có chút ngoài dự liệu của hắn, cười nói:
- Xem ra ta cần đánh ra càng nhiều lực lượng, mới có thể chém giết sư huynh.
Sáu cánh tay khác của hắn nhất tề thăm dò, rơi vào Thiên Ma Cầm, cộng thêm hai cánh tay cũ là có khoảng bốn mươi ngón tay, nhất tề đánh trên Thiên Ma Cầm.
Âm luật của Thiên Ma Táng Thần Khúc nhất thời cuồng bạo, tiếng chói tai nhất thiết, giống như cuồng phong thổi qua rừng trúc, mưa gió diễn tấu, càn quét hết thảy!
Ma âm chồng chất, điên cuồng tràn vào mi tâm của Pháp Thiên hòa thượng, Pháp Thiên kêu to, quan tưởng Đại Nhật Phật Tổ nhất thời nghiền nát, một đôi tay che lỗ tai, lại có một đôi tay che mi tâm, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Ma Âm công phạt, rốt cục để cho thần hồn của hắn rung chuyển, cảnh giới không yên, hồ sen dưới chân cũng không cách nào ngăn cản được Lượng Kiếp Trận Đồ, nửa người lâm vào trong trận đồ.
Hắn còn đang giãy dụa, Thần Phủ đại phóng tia sáng, một đôi phật thủ từ trong chùa miểu này thăm dò, kéo thân thể của hắn hướng ra phía ngoài bay đi.
Đột nhiên, Đại Phật trên đỉnh đầu hắn bị Thiên Phủ Trọng Lâu ép tới nát bấy, trọng lâu trấn áp xuống, hung hăng nện ở trên ót hắn, đem đầu của hắn nện đến nát bấy.
Cùng lúc đó, uy năng của Lượng Kiếp Trận Đồ bộc phát, đem nửa người dưới của hắn hóa thành hư vô!
Pháp Thiên bỏ mình, hài cốt không còn!
- Hòa thượng này là một nhân vật lợi hại, đều là trẻ tuổi, trên Hổ Bảng thực lực của hắn chỉ sợ vẻn vẹn ở dưới Dương La! Di, đây là cái gì?
Pháp Thiên vừa chết, Tử Phủ hắn tan rã, từ đó bay ra nhiều bảo vật cất dấu trong Tử Phủ, Giang Nam đột nhiên thấy một quyển thẻ tre bay ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, vung tay áo một quyển, đem tất cả bảo vật hết thảy thu vào trong Tử Phủ của mình.
- Nơi đây không nên ở lâu, ta giết Pháp Thiên, lão hòa thượng tiểu hòa thượng của Kim Cương Pháp Thiện Tông chưa chắc có thể kiềm chế được, vẫn là trước đi thì tốt hơn!
Hắn tâm niệm vừa động, lúc này Thần Thứu Yêu Vương phóng lên cao, hai móng nắm lên Chiến Minh cự thú, bay tới dưới chân Giang Nam, lệ tiếu một tiếng, vỗ cánh bão táp bay đi, tốc độ nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt liền bay ra trăm dặm!
- Giang Tử Xuyên, ngươi giết chưởng giáo đệ tử ta, còn muốn đi?
Chúng tăng của Kim Cương Pháp Thiện Tông không khỏi giận dữ, rối rít gầm lên, Giang Nam đứng ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau từng bàn tay to thăm dò, hướng hắn chộp tới, có khoảng bốn mươi năm mươi bàn tay to, mỗi ngón tay đều có chu vi trên dưới một trăm mẫu, tạo thành một mảnh lưới màu vàng, rõ ràng là thế hệ trước của Kim Cương Pháp Thiện Tông nhất tề xuất thủ!
- Các vị tiền bối, không cần đưa tiễn!
Giang Nam cười ha ha, đột nhiên thân hình bay lên không, mi tâm hé ra, đem Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú hết thảy thu vào mi tâm Tử Phủ, cùng lúc đó một chiếc thuyền nhỏ từ trong đan điền hắn bay ra.
Giang Nam rơi vào trên chiếc thuyền này, chỉ thấy thuyền nhỏ sinh ra thiên dực, đồng loạt chấn động, chiếc thuyền nhỏ này có chút dừng lại, sau một khắc phá không bay đi, lưu lại từng chuỗi lôi âm, đem nhiều bàn tay của tăng nhân Kim Cương Pháp Thiện Tông vứt ở sau ót, nghênh ngang rời đi!
Chúng tăng Kim Cương Pháp Thiện Tông vừa sợ vừa giận, rối rít đứng dậy, chuẩn bị đuổi giết Giang Nam, nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe chỗ sâu trong Pháp Thiện Tông truyền tới một thanh âm già nua, quát lên:
- Không cần đuổi theo!
- Chưởng giáo!
Chúng tăng vội vàng dừng lại, rối rít xoay người lại hợp thành chữ thập.
Hành Vân Đại Thiện Sư xuất hiện, tay cầm thiền trượng, người mặc áo cà sa, sắc mặt uy nghiêm nói:
- Hắn cùng với đồ nhi ta công bình đánh một trận, Pháp Thiên chết chính là mệnh trung chú định, chẳng trách người khác, các ngươi làm trò ở trước mặt người Bách Hiểu Lâu đuổi theo giết hắn, đem thể diện Pháp Thiện Tông ta phóng ở nơi nào? Còn ngại không đủ mất mặt sao?
Chúng tăng lộ ra vẻ xấu hổ.
Pháp Tướng hòa thượng bước lên phía trước, vội vàng nói:
- Sư tôn, không thể không đuổi theo! Trên người Pháp Thiên sư đệ có một cuốn thẻ tre, là Thái Hoàng thủ thư, Cận Đông Lưu sư huynh cho Pháp Thiên sư đệ, giúp hắn đột phá tu thành Thần Phủ. Hôm nay thẻ tre này rơi vào trong tay Giang Nam, nếu cầm không trở lại, Pháp Thiện Tông ta hướng Cận sư huynh khai báo như thế nào?
Hành Vân Đại Thiện Sư sắc mặt cứng đờ, thiền trượng nặng nề nhấn xuống, quát lên:
- Suy nghĩ làm gì? Còn không mau đuổi theo!
Chúng tăng lĩnh mệnh, gào thét bay lên, phật quang xông lên trời, chiếu rọi chu vi hơn ngàn dặm, hướng phương hướng Giang Nam rời đi đuổi giết theo.
Chỉ bất quá đám bọn hắn hơi dừng lại chốc lát, muốn đuổi theo Giang Nam nữa, cơ hồ là chuyện tình không thể nào. Thiên Dực Thần Chu của Giang Nam mặc dù không thể nói là pháp bảo nhanh nhất đương thời, nhưng ở trong Đạo Đài chi bảo Thần Phủ chi bảo, có thể được xưng tụng siêu quần bạt tụy, tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Vạn Long Sào Ngục Thần Chu muốn đuổi kịp nó cũng cần tốn hao một thời gian ngắn.
Kim Cương Pháp Thiện Tông Tông Chủ Phong, Từ Hàng Đại Điện, sắc mặt Hành Vân Đại Thiện Sư như giếng cổ không có sóng, thiền trượng lay động, tích hoàn rầm rầm rung động, thấp giọng nói:
- Thái Hoàng sắp sửa thành Thần, không người nào có thể ngăn, sau khi hắn thành Thần, Cận Đông Lưu chính là Thái Huyền hạ nhiệm Chưởng Giáo Chí Tôn, nếu Pháp Thiện Tông ta mượn Thái Hoàng tự viết của hắn bị cướp đi, tương lai Cận Đông Lưu trở thành chưởng giáo chắc chắn sẽ không cho Pháp Thiện Tông ta sắc mặt tốt...