Oanh!
Đầu Địa Ngục yêu vật này bị hắn đẩu lên, sau một khắc bị hắn dùng lực ném ở trên đường, đầu yêu vật này vẫn như cũ không có chết, tung mình dựng lên, bò lổm ngổm tới, gắt gao nhìn thẳng Giang Nam.
Đây là một đầu cự thú, cho dù nằm sấp xuống cũng cao hơn trăm trượng, hình dạng nó như một đại Biên Bức, dài một đôi nhục sí, thân thể đen nhánh, nhưng đỉnh đầu như đầu người, há miệng chiếm cứ gần hết mặt, trong miệng tràn đầy hàm răng sắc bén, lúc rơi xuống đem không biết bao nhiêu âm hồn đập vụn!
Những âm hồn kia giống như khói xanh, sau khi bị đập vụn lại tụ hợp ở chung một chỗ, như cũ mộc mộc ngơ ngác dọc theo Vạn Thi Lộ hướng chỗ sâu đi tới, đối với chuyện đang xảy ra tựa hồ không phát giác gì.
- Người sống... Sinh hồn... dương khí vô cùng nồng đậm a!
Địa Ngục bức yêu này trong miệng truyền đến tiếng cười vô cùng quỷ dị, đầu lưỡi thật dài như một đại mãng xà đẩu tới vứt đi, đánh cho không khí bành bạch rung động, mắt lộ ra hung quang, gắt gao nhìn thẳng Giang Nam, đột nhiên thân hình vừa lui, biến mất ở trong sương mù, tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ bên trái truyền đến, tiếp theo lại ở bên phải vang lên.
Tốc độ của nó cực nhanh, phiêu hốt không chừng, làm cho người ta nắm chặc không tới phương vị, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, ở trong sương mù nặng nề, Giang Nam không cách nào nắm chặc đến phương vị của nó, nhưng mà nó có thể thấy Giang Nam, lúc này đối với Giang Nam mà nói rất là bất lợi.
- Di, thân thể bức yêu này cũng không phải yếu, lại có thể thừa nhận được được một ném của ta!
Giang Nam nhẹ kêu một tiếng, mặc dù hắn nói không có sử xuất toàn lực, nhưng dù sao nhục thể của hắn đã mạnh đến nổi thẳng đuổi theo Tần Phi Ngư cùng Cận Đông Lưu, dùng sức một ném, chỉ sợ ngay cả Thần Phủ nhất trọng nhị trọng cường giả cũng có thể rơi nát bấy!
Nhưng đầu Địa Ngục bức yêu này lại có thể thừa nhận hắn một ném, lại giống như không có bị thương gì, có thể thấy được thân thể loại yêu vật này mạnh mẻ đến trình độ bực nào!
- Khó trách Chung Nhạc chết ở trong tay ta kia, khoe khoang mình có thể tiến vào Vạn Thi Lộ mà không chết, có thể chạy ra yêu vật bực này đuổi giết mà không chết, hắn thật sự đáng giá kiêu ngạo.
Trong lòng Giang Nam chợt hiểu ra, Chung Nhạc bị hắn lấy Thiên Ma Cầm đánh chết ở trước sơn môn Long Hổ Tông, mặc dù hắn xem ra rất yếu, nhưng đặt ở trong trẻ tuổi đã là cao thủ ít có.
Loại Địa Ngục bức yêu này ở người khác xem ra, thân thể cứng rắn, tốc độ rất mạnh, lực lượng thật lớn, nhưng đối với Giang Nam mà nói những thứ này cũng không đủ gây sợ, ưu thế của chúng là cường hạng của hắn, duy nhất đáng phải lo chính là sương mù chung quanh, đối với hắn có chút bất.
Mà nhược điểm của Địa Ngục bức yêu cũng rất rõ ràng, chính là loại yêu vật này không có pháp lực, không cách nào phát động Thần Thông, thiếu thủ đoạn công kích từ xa, mặc dù thân thể rất mạnh, nhưng chỉ thân thể cường đại đối với hắn mà nói không có bao nhiêu lực uy hiếp.
- Binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, Địa Ngục bức yêu này dám đánh lén ta mà nói, chính là một tử lộ!
Hắn đi thẳng về phía trước, Địa Ngục bức yêu kia hiển nhiên đối với hắn vô cùng có hứng thú, thủy chung theo đuôi, chờ đợi Giang Nam buông lỏng trong nháy mắt sẽ đánh lén.
Sinh hồn cùng một thân dương khí nồng đậm của Giang Nam đối với loại Địa Ngục yêu vật này mà nói không thể nghi ngờ là linh đan tốt nhất, nếu có thể đủ ăn hết thần hồn của hắn, cắn nuốt hắn dương khí, thực lực của Địa Ngục bức yêu thế tất có đột phi mãnh liệt, tiến hóa làm cường giả trong địa ngục!
Đầu Địa Ngục bức yêu này rốt cục nhịn không được, lặng lẽ không phát ra hơi thở bay lên, sau một khắc rơi vào đỉnh đầu Giang Nam, há mồm hướng hắn cắn xuống!
Mà Giang Nam lại tựa hồ như không có cảm giác, tùy ý nó bổ nhào tới, đầu Địa Ngục bức kia yêu không khỏi mừng rỡ, mắt thấy liền muốn đắc thủ, nhưng vào lúc này, Sơn Hải Đỉnh trên đỉnh đầu Giang Nam, đột nhiên thăm dò một đỉnh đầu càng thêm khổng lồ, miệng to như chậu máu mở ra, khí lực so sánh với Địa Ngục bức yêu còn muốn lớn hơn rất nhiều, há mồm một nuốt, liền đem đầu bức yêu này nuốt vào!
- Lồng lộng!
Chiến Minh cự thú đắc ý run lên gai xương trên lưng, lại lặng yên không một tiếng động lùi về trong Sơn Hải Đỉnh.
Bên trong Sơn Hải Đỉnh vân khí dày đặc, nhật nguyệt lệ thiên, sơn thủy xinh đẹp, đầu cự thú này núp ở trong núi sông, ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lên, mắt nhỏ lóe lên hung quang, đợi chờ cơ hội vồ mồi tiếp theo.
Chiến Minh cự thú kể từ khi ăn vào một quả Vũ Thần Linh Đan, thực lực so sánh với Giang Nam mạnh hơn rất nhiều, thẳng đuổi theo Cường giả Thiên Cung, đây cũng là tiền vốn mà Giang Nam có lòng tin đi đến Vạn Thi Lộ, giết vào trong địa ngục.
Giang Nam hướng về phía trước bay đi, cũng không lâu lắm, liền gặp phải Địa Ngục bức yêu ám sát, theo đi vào Vạn Thi Lộ càng sâu, xuất hiện Địa Ngục bức yêu liền càng nhiều.
Lúc mới bắt đầu, Giang Nam đi ra mấy ngàn dặm mới có thể gặp đến một con, nhưng đến chỗ sâu, đi chưa ra trăm dặm liền gặp phải một con.
Càng xâm nhập Vạn Thi Lộ, khoảng cách Địa Ngục liền càng gần, bức yêu liền càng nhiều, thực lực cũng dần dần trở nên mạnh mẻ!
Bất quá những bức yêu này Chiến Minh cự thú có thể dễ dàng đối phó, mở miệng một tiếng ăn được sung sướng.
Đột nhiên, phía trước ô vân đông nghịt một mảnh, hàng trăm Địa Ngục bức yêu bay đến trên bầu trời Vạn Thi Lộ, một mảnh cự mồm dài hẹp từ giữa không trung rũ xuống, dọc theo con đường xương trắng quét ngang qua, cơ hồ đem Vạn Thi Lộ thanh tẩy một lần, nơi đi qua, tất cả âm hồn đều bị ăn sạch sẽ!
- Nhiều Địa Ngục bức yêu như vậy?
Giang Nam thấy vậy da đầu tê dại, bầy Địa Ngục bức yêu thấy hắn, lập tức xao động, bỏ ra âm hồn còn dư lại gào thét bay tới, trong phút chốc liền đem Giang Nam bao phủ.
Chiến Minh cự thú gào thét, từ trong Sơn Hải Đỉnh nhảy đi ra ngoài, móng vuốt về phía trước chộp tới, cánh nhỏ phía sau bổ nhào rung động, xông vào trong bầy bức yêu, đại khai sát giới.
Đầu cự thú này phục dụng Vũ Thần Linh Đan, không có hóa thành pháp lực, ngược lại đem dược lực của linh đan này bổ túc đến trong thân thể, vì vậy trên lưng cũng dài ra rất nhiều cánh nhỏ, có thể lăng không phi hành.
Chẳng qua là, Địa Ngục bức yêu quá nhiều, Chiến Minh cự thú cũng không có pháp lực, nhất thời bị vây, không ít bức yêu nhào tới trên người của nó, đem đầu cự thú này ép tới không cách nào bay lên, rơi xuống ở trên đường xương trắng, rống giận liên tục.
Giang Nam khẽ quát một tiếng, Thất Bảo trên Huyền Đài bay lên, Thiên Phủ Trọng Lâu ầm ầm rơi xuống, đem một đầu bức yêu đập vụn, ngay sau đó trong lầu truyền đến dẫn lực cường đại, đem một đầu bức yêu khác hút vào trong lầu luyện hóa thành tro.
Đạo Âm Cổ chấn động không nghỉ, chấn nhiều bức yêu lung la lung lay, từ không trung rơi xuống, nhưng không có bị đánh chết, như cũ vô cùng hung hãn hướng Giang Nam phóng đi.
Đầu Địa Ngục yêu vật này bị hắn đẩu lên, sau một khắc bị hắn dùng lực ném ở trên đường, đầu yêu vật này vẫn như cũ không có chết, tung mình dựng lên, bò lổm ngổm tới, gắt gao nhìn thẳng Giang Nam.
Đây là một đầu cự thú, cho dù nằm sấp xuống cũng cao hơn trăm trượng, hình dạng nó như một đại Biên Bức, dài một đôi nhục sí, thân thể đen nhánh, nhưng đỉnh đầu như đầu người, há miệng chiếm cứ gần hết mặt, trong miệng tràn đầy hàm răng sắc bén, lúc rơi xuống đem không biết bao nhiêu âm hồn đập vụn!
Những âm hồn kia giống như khói xanh, sau khi bị đập vụn lại tụ hợp ở chung một chỗ, như cũ mộc mộc ngơ ngác dọc theo Vạn Thi Lộ hướng chỗ sâu đi tới, đối với chuyện đang xảy ra tựa hồ không phát giác gì.
- Người sống... Sinh hồn... dương khí vô cùng nồng đậm a!
Địa Ngục bức yêu này trong miệng truyền đến tiếng cười vô cùng quỷ dị, đầu lưỡi thật dài như một đại mãng xà đẩu tới vứt đi, đánh cho không khí bành bạch rung động, mắt lộ ra hung quang, gắt gao nhìn thẳng Giang Nam, đột nhiên thân hình vừa lui, biến mất ở trong sương mù, tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ bên trái truyền đến, tiếp theo lại ở bên phải vang lên.
Tốc độ của nó cực nhanh, phiêu hốt không chừng, làm cho người ta nắm chặc không tới phương vị, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, ở trong sương mù nặng nề, Giang Nam không cách nào nắm chặc đến phương vị của nó, nhưng mà nó có thể thấy Giang Nam, lúc này đối với Giang Nam mà nói rất là bất lợi.
- Di, thân thể bức yêu này cũng không phải yếu, lại có thể thừa nhận được được một ném của ta!
Giang Nam nhẹ kêu một tiếng, mặc dù hắn nói không có sử xuất toàn lực, nhưng dù sao nhục thể của hắn đã mạnh đến nổi thẳng đuổi theo Tần Phi Ngư cùng Cận Đông Lưu, dùng sức một ném, chỉ sợ ngay cả Thần Phủ nhất trọng nhị trọng cường giả cũng có thể rơi nát bấy!
Nhưng đầu Địa Ngục bức yêu này lại có thể thừa nhận hắn một ném, lại giống như không có bị thương gì, có thể thấy được thân thể loại yêu vật này mạnh mẻ đến trình độ bực nào!
- Khó trách Chung Nhạc chết ở trong tay ta kia, khoe khoang mình có thể tiến vào Vạn Thi Lộ mà không chết, có thể chạy ra yêu vật bực này đuổi giết mà không chết, hắn thật sự đáng giá kiêu ngạo.
Trong lòng Giang Nam chợt hiểu ra, Chung Nhạc bị hắn lấy Thiên Ma Cầm đánh chết ở trước sơn môn Long Hổ Tông, mặc dù hắn xem ra rất yếu, nhưng đặt ở trong trẻ tuổi đã là cao thủ ít có.
Loại Địa Ngục bức yêu này ở người khác xem ra, thân thể cứng rắn, tốc độ rất mạnh, lực lượng thật lớn, nhưng đối với Giang Nam mà nói những thứ này cũng không đủ gây sợ, ưu thế của chúng là cường hạng của hắn, duy nhất đáng phải lo chính là sương mù chung quanh, đối với hắn có chút bất.
Mà nhược điểm của Địa Ngục bức yêu cũng rất rõ ràng, chính là loại yêu vật này không có pháp lực, không cách nào phát động Thần Thông, thiếu thủ đoạn công kích từ xa, mặc dù thân thể rất mạnh, nhưng chỉ thân thể cường đại đối với hắn mà nói không có bao nhiêu lực uy hiếp.
- Binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, Địa Ngục bức yêu này dám đánh lén ta mà nói, chính là một tử lộ!
Hắn đi thẳng về phía trước, Địa Ngục bức yêu kia hiển nhiên đối với hắn vô cùng có hứng thú, thủy chung theo đuôi, chờ đợi Giang Nam buông lỏng trong nháy mắt sẽ đánh lén.
Sinh hồn cùng một thân dương khí nồng đậm của Giang Nam đối với loại Địa Ngục yêu vật này mà nói không thể nghi ngờ là linh đan tốt nhất, nếu có thể đủ ăn hết thần hồn của hắn, cắn nuốt hắn dương khí, thực lực của Địa Ngục bức yêu thế tất có đột phi mãnh liệt, tiến hóa làm cường giả trong địa ngục!
Đầu Địa Ngục bức yêu này rốt cục nhịn không được, lặng lẽ không phát ra hơi thở bay lên, sau một khắc rơi vào đỉnh đầu Giang Nam, há mồm hướng hắn cắn xuống!
Mà Giang Nam lại tựa hồ như không có cảm giác, tùy ý nó bổ nhào tới, đầu Địa Ngục bức kia yêu không khỏi mừng rỡ, mắt thấy liền muốn đắc thủ, nhưng vào lúc này, Sơn Hải Đỉnh trên đỉnh đầu Giang Nam, đột nhiên thăm dò một đỉnh đầu càng thêm khổng lồ, miệng to như chậu máu mở ra, khí lực so sánh với Địa Ngục bức yêu còn muốn lớn hơn rất nhiều, há mồm một nuốt, liền đem đầu bức yêu này nuốt vào!
- Lồng lộng!
Chiến Minh cự thú đắc ý run lên gai xương trên lưng, lại lặng yên không một tiếng động lùi về trong Sơn Hải Đỉnh.
Bên trong Sơn Hải Đỉnh vân khí dày đặc, nhật nguyệt lệ thiên, sơn thủy xinh đẹp, đầu cự thú này núp ở trong núi sông, ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lên, mắt nhỏ lóe lên hung quang, đợi chờ cơ hội vồ mồi tiếp theo.
Chiến Minh cự thú kể từ khi ăn vào một quả Vũ Thần Linh Đan, thực lực so sánh với Giang Nam mạnh hơn rất nhiều, thẳng đuổi theo Cường giả Thiên Cung, đây cũng là tiền vốn mà Giang Nam có lòng tin đi đến Vạn Thi Lộ, giết vào trong địa ngục.
Giang Nam hướng về phía trước bay đi, cũng không lâu lắm, liền gặp phải Địa Ngục bức yêu ám sát, theo đi vào Vạn Thi Lộ càng sâu, xuất hiện Địa Ngục bức yêu liền càng nhiều.
Lúc mới bắt đầu, Giang Nam đi ra mấy ngàn dặm mới có thể gặp đến một con, nhưng đến chỗ sâu, đi chưa ra trăm dặm liền gặp phải một con.
Càng xâm nhập Vạn Thi Lộ, khoảng cách Địa Ngục liền càng gần, bức yêu liền càng nhiều, thực lực cũng dần dần trở nên mạnh mẻ!
Bất quá những bức yêu này Chiến Minh cự thú có thể dễ dàng đối phó, mở miệng một tiếng ăn được sung sướng.
Đột nhiên, phía trước ô vân đông nghịt một mảnh, hàng trăm Địa Ngục bức yêu bay đến trên bầu trời Vạn Thi Lộ, một mảnh cự mồm dài hẹp từ giữa không trung rũ xuống, dọc theo con đường xương trắng quét ngang qua, cơ hồ đem Vạn Thi Lộ thanh tẩy một lần, nơi đi qua, tất cả âm hồn đều bị ăn sạch sẽ!
- Nhiều Địa Ngục bức yêu như vậy?
Giang Nam thấy vậy da đầu tê dại, bầy Địa Ngục bức yêu thấy hắn, lập tức xao động, bỏ ra âm hồn còn dư lại gào thét bay tới, trong phút chốc liền đem Giang Nam bao phủ.
Chiến Minh cự thú gào thét, từ trong Sơn Hải Đỉnh nhảy đi ra ngoài, móng vuốt về phía trước chộp tới, cánh nhỏ phía sau bổ nhào rung động, xông vào trong bầy bức yêu, đại khai sát giới.
Đầu cự thú này phục dụng Vũ Thần Linh Đan, không có hóa thành pháp lực, ngược lại đem dược lực của linh đan này bổ túc đến trong thân thể, vì vậy trên lưng cũng dài ra rất nhiều cánh nhỏ, có thể lăng không phi hành.
Chẳng qua là, Địa Ngục bức yêu quá nhiều, Chiến Minh cự thú cũng không có pháp lực, nhất thời bị vây, không ít bức yêu nhào tới trên người của nó, đem đầu cự thú này ép tới không cách nào bay lên, rơi xuống ở trên đường xương trắng, rống giận liên tục.
Giang Nam khẽ quát một tiếng, Thất Bảo trên Huyền Đài bay lên, Thiên Phủ Trọng Lâu ầm ầm rơi xuống, đem một đầu bức yêu đập vụn, ngay sau đó trong lầu truyền đến dẫn lực cường đại, đem một đầu bức yêu khác hút vào trong lầu luyện hóa thành tro.
Đạo Âm Cổ chấn động không nghỉ, chấn nhiều bức yêu lung la lung lay, từ không trung rơi xuống, nhưng không có bị đánh chết, như cũ vô cùng hung hãn hướng Giang Nam phóng đi.