- Vậy thì xem tôn sư có thực lực cùng hắn chống lại hay không!
Trong mắt Giang Nam tinh quang lóe lên, cười nói.
Trong mắt Thiệu Thiên Nhai cũng là tinh quang bắn ra bốn phía nói:
- Ta rất lâu chưa từng thấy qua ân sư xuất thủ. Đi!
Hắn tế lên lâu thuyền, hai người lên thuyền hướng bên ngoài Thánh thành bay đi.
- Giang đạo hữu, thân thể của ngươi quá nặng đi!
Thanh âm oán trách của Thiệu Thiên Nhai truyền đến:
- Đúng rồi, ngươi không phải là mới vừa tiến vào Trung Thiên thế giới ta sao? Như thế nào ở trong Xuất Vân thành còn có người quen? Chẳng lẽ là thần minh xuất thân từ thế giới của các ngươi kia?
- Đến đó ngươi liền biết.
Giang Nam cười nói:
- Bằng hữu kia của ta, ngươi thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lâu thuyền bay ra mấy vạn dặm, đột nhiên Thiên Tượng biến đổi, trong hư không một gương mặt vô cùng lớn hiện ra, rõ ràng là thiên thần hư ảnh sau lưng Cung Thường Thanh kia!
Tuy hắn còn không phải thiên thần, nhưng đã đến gần cảnh giới kia. Trong cơ thể vô số đạo tắc hóa thành thiên thần hư ảnh, có được uy năng thay trời đổi đất!
Oanh...
Hắn một tay che xuống, hư không sụp đổ, Địa Thủy Phong Hỏa, phạm vi mấy vạn dặm hết thảy ở dưới một chưởng này bao phủ, để cho Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai không chỗ có thể trốn!
Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai như trước chuyện trò vui vẻ, đối với cái này lơ đễnh.
Lúc này, hư không vỡ ra, một đạo cửu chuyển hư ảnh thay đổi liên tục, mở ra hư không, một quyền từ trong hư không oanh ra, đường đường chính chính, rầm rộ, cùng bàn tay thiên thần này ầm ầm va chạm, chỉ nghe băng băng băng đứt gãy nổ mạnh không ngừng truyền đến, thiên thần hư ảnh xây dựng bàn tay kia nhao nhao bị một quyền này oanh nát bấy!
- Hừ! Hồng Vũ, để cho ta nhìn cửu chuyển chiến thể của ngươi đến cùng có bao nhiêu tiền vốn, có thể cùng ta tranh phong! Nhật Diệu Bạo Tinh!
Thiên thần hư ảnh kia hừ lạnh một tiếng, bàn tay theo phá theo tụ, hai tay đột nhiên giao thoa, lập tức mở ra, chỉ thấy vô số đạo tắc phi tốc ngưng tụ, hóa thành một khỏa tinh cầu cực lớn, hỏa lực phún dũng, thần quang lóng lánh, thiên thần hư ảnh kia ôm ấp Nhật Diệu Bạo Tinh, ầm ầm hạ xuống!
Bực uy thế này, long trời lở đất, uy lực đã vượt ra khỏi thần linh công kích, đạt tới chiến lực thiên thần mới có thể có được!
Nắm đấm của Hồng Vũ đạo nhân tiếp tục oanh ra, đột nhiên năm ngón tay mở ra, ba chỉ dựng thẳng lên, hóa thành một đạo chưởng ấn cổ quái, nghênh tiếp Nhật Diệu Bạo Tinh!
- Hoang Cổ ấn!
Hắn một ấn này oanh ra, phảng phất oanh ra Hoang Cổ Thánh sơn, ẩn ẩn có thể chứng kiến ba đầu ngón tay của hắn như là sơn thể cổ xưa, quần tinh quấn quanh, Tinh Hà xoay quanh, tinh lục phiêu phù ở sườn núi!
Con mắt Giang Nam sáng ngời, Hồng Vũ đạo nhân đem tâm cảnh cùng công pháp của mình dung hợp, trong lòng có một tòa Hoang Cổ Thánh sơn không gãy bất khuất, quả đấm của hắn cũng hóa thành một tòa Hoang Cổ Thánh sơn, để cho thực lực của hắn bạo tăng, tuy cảnh giới không bằng Cung Thường Thanh, nhưng mà chiến lực lại còn cao hơn!
Cái này là Tri hành hợp nhất!
Tri hành hợp nhất, có thể làm cho thực lực thần minh phát huy lớn nhất, cảnh giới vẫn còn trên đại tông sư!
Hồng Vũ đạo nhân tích lũy hùng hậu, tâm cảnh tu vi cực cao, lại trải qua Giang Nam trong lúc vô tình chỉ điểm một phen, rốt cục làm được Tri hành hợp nhất, đã vượt qua đại tông sư!
Hoang Cổ ấn cùng Nhật Diệu Bạo Tinh va chạm, Nhật Diệu Bạo Tinh trực tiếp tan vỡ, tan thành mây khói, sau một khắc Hoang Cổ ấn một chưởng che ở phía trên thiên thần hư ảnh của Cung Thường Thanh, vị thiên thần hư ảnh này ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, thiên thần vô cùng to lớn cao ngạo bắt đầu sụp đổ, trong khoảng khắc, liền bị một ấn phá hủy!
- Khá lắm cửu chuyển chiến thể, lĩnh giáo!
Trong hư không truyền đến thanh âm của Cung Thường Thanh, điềm nhiên nói:
- Bất quá, ngươi muốn đoạt vị của ta, còn phải nhìn thủ đoạn chính thức của ngươi, mà không phải cách không tranh phong!
Bầu trời đột nhiên bình tĩnh trở lại, mây trắng lượn lờ, lâu thuyền ở trên không mây trắng rì rì bay đi.
- Tri hành hợp nhất, Tri hành hợp nhất của ta ở nơi nào?
Giang Nam chứng kiến một phen giao chiến vừa rồi kia, lâm vào trầm tư:
- Tri hành hợp nhất của ta, không phải Thái Hoàng vong tình, không phải Tịch chưởng giáo không bỏ, cũng không phải Hồng Vũ đạo nhân không gãy bất khuất, như vậy bản tâm của ta là cái gì?
Hắn ẩn ẩn cảm giác được, tu vi tâm cảnh của mình đi tới một vị trí mấu chốt nhất, phía trước đã không có đường, nếu mình có thể nghĩ thông suốt, sẽ mở một con đường, nếu không nghĩ ra, tâm cảnh của mình sẽ gặp từ nay về sau ngừng chân không tiến!
Giang Nam suy nghĩ xuất thần, quay trở lại kinh nghiệm của mình từ thuở nhỏ đến nay, theo hắn sinh ra ngây thơ, cha mẹ công ơn nuôi dưỡng, nối khố thuần chân vô hạ, đọc sách biết chữ, ở dưới gối cha mẹ hầu hạ, cùng huynh đệ tỷ muội chơi đùa. Sau đó Thiên Địa kịch biến, Trung Thổ tan vỡ, yêu ma hoành hành, gia viên nghiền nát, thân nhân chết thảm, mình ở trong vũng máu cùng thi thể leo ra, luân lạc tới Tề vương phủ làm nô, trộm học võ nghệ.
Lại đến mình gặp được Giang Tuyết tỷ tỷ, đối với mình vất vả dạy bảo, dẫn dắt mình đi vào một thế giới kỳ diệu, trở thành tu sĩ.
Sau đó gia nhập Thánh tông, trải qua sinh tử tôi luyện, lần lượt kinh nghiệm không thể tưởng tượng, lần lượt cửu tử nhất sinh trắc trở, từng tràng buồn phiền đại hỷ, hắn từ một tiểu Tu sĩ trở thành Thánh tông Chi Chủ.
- Nội tâm của ta đang suy nghĩ gì? Là cái gì chèo chống ta đi tới đây? Động lực của ta đến tột cùng là cái gì?
Giang Nam tự vấn lòng, là vì hướng hai vị thiên thần hủy gia viên của ta kia báo thù sao? Là truy tìm bước chân của Giang Tuyết tỷ tỷ, lần nữa đứng ở bên cạnh của nàng sao? Là vì chấn hưng Thánh tông, để cho Thánh tông phát dương quang đại sao?
Những điều này đều là động lực chèo chống hắn tiến lên, nhưng chỉ là một bộ phận hắn truy cầu, cũng không phải là bản tâm của hắn.
Bản tâm của hắn, Giang Tuyết tỷ tỷ đã từng một lời nói rõ, cái kia chính là dã tâm, dục vọng!
Năng lực càng lớn, dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường!
Dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường, năng lực mới sẽ không ngừng tiến bộ!
Không có dã tâm, không có dục vọng, sẽ gặp bảo thủ, sẽ không muốn tiến lên!
Nhân loại thời xa xưa, nhìn lên chim bay trên không trung mới có thể nghĩ đến mình tự do tự tại bay lượn, bởi vậy mới có thể khai sáng ra một loại thần thông kỳ diệu, để cho mình có thể bay lượn phía chân trời. Chứng kiến yêu thú khí lực cường hãn, di sơn đảo hải. Bởi vậy bọn hắn mới có thể mở ra thân thể pháp môn, lớn mạnh bản thân!
Chứng kiến sinh lão bệnh tử, mới có thể nghĩ đến muốn Trường Sinh vĩnh thọ, thọ cùng trời đất!
Dục vọng cùng dã tâm, là văn minh chèo chống tu sĩ, động lực để thần thông công pháp không ngừng phát triển!
Giang Nam ngưng mắt nhìn bản tâm của mình, từ trong đủ loại tạp niệm giấu kín trong bản tâm của mình, phát hiện bản chất nội tâm của mình, cái kia chính là dục vọng, dã tâm!
Trong mắt Giang Nam tinh quang lóe lên, cười nói.
Trong mắt Thiệu Thiên Nhai cũng là tinh quang bắn ra bốn phía nói:
- Ta rất lâu chưa từng thấy qua ân sư xuất thủ. Đi!
Hắn tế lên lâu thuyền, hai người lên thuyền hướng bên ngoài Thánh thành bay đi.
- Giang đạo hữu, thân thể của ngươi quá nặng đi!
Thanh âm oán trách của Thiệu Thiên Nhai truyền đến:
- Đúng rồi, ngươi không phải là mới vừa tiến vào Trung Thiên thế giới ta sao? Như thế nào ở trong Xuất Vân thành còn có người quen? Chẳng lẽ là thần minh xuất thân từ thế giới của các ngươi kia?
- Đến đó ngươi liền biết.
Giang Nam cười nói:
- Bằng hữu kia của ta, ngươi thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lâu thuyền bay ra mấy vạn dặm, đột nhiên Thiên Tượng biến đổi, trong hư không một gương mặt vô cùng lớn hiện ra, rõ ràng là thiên thần hư ảnh sau lưng Cung Thường Thanh kia!
Tuy hắn còn không phải thiên thần, nhưng đã đến gần cảnh giới kia. Trong cơ thể vô số đạo tắc hóa thành thiên thần hư ảnh, có được uy năng thay trời đổi đất!
Oanh...
Hắn một tay che xuống, hư không sụp đổ, Địa Thủy Phong Hỏa, phạm vi mấy vạn dặm hết thảy ở dưới một chưởng này bao phủ, để cho Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai không chỗ có thể trốn!
Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai như trước chuyện trò vui vẻ, đối với cái này lơ đễnh.
Lúc này, hư không vỡ ra, một đạo cửu chuyển hư ảnh thay đổi liên tục, mở ra hư không, một quyền từ trong hư không oanh ra, đường đường chính chính, rầm rộ, cùng bàn tay thiên thần này ầm ầm va chạm, chỉ nghe băng băng băng đứt gãy nổ mạnh không ngừng truyền đến, thiên thần hư ảnh xây dựng bàn tay kia nhao nhao bị một quyền này oanh nát bấy!
- Hừ! Hồng Vũ, để cho ta nhìn cửu chuyển chiến thể của ngươi đến cùng có bao nhiêu tiền vốn, có thể cùng ta tranh phong! Nhật Diệu Bạo Tinh!
Thiên thần hư ảnh kia hừ lạnh một tiếng, bàn tay theo phá theo tụ, hai tay đột nhiên giao thoa, lập tức mở ra, chỉ thấy vô số đạo tắc phi tốc ngưng tụ, hóa thành một khỏa tinh cầu cực lớn, hỏa lực phún dũng, thần quang lóng lánh, thiên thần hư ảnh kia ôm ấp Nhật Diệu Bạo Tinh, ầm ầm hạ xuống!
Bực uy thế này, long trời lở đất, uy lực đã vượt ra khỏi thần linh công kích, đạt tới chiến lực thiên thần mới có thể có được!
Nắm đấm của Hồng Vũ đạo nhân tiếp tục oanh ra, đột nhiên năm ngón tay mở ra, ba chỉ dựng thẳng lên, hóa thành một đạo chưởng ấn cổ quái, nghênh tiếp Nhật Diệu Bạo Tinh!
- Hoang Cổ ấn!
Hắn một ấn này oanh ra, phảng phất oanh ra Hoang Cổ Thánh sơn, ẩn ẩn có thể chứng kiến ba đầu ngón tay của hắn như là sơn thể cổ xưa, quần tinh quấn quanh, Tinh Hà xoay quanh, tinh lục phiêu phù ở sườn núi!
Con mắt Giang Nam sáng ngời, Hồng Vũ đạo nhân đem tâm cảnh cùng công pháp của mình dung hợp, trong lòng có một tòa Hoang Cổ Thánh sơn không gãy bất khuất, quả đấm của hắn cũng hóa thành một tòa Hoang Cổ Thánh sơn, để cho thực lực của hắn bạo tăng, tuy cảnh giới không bằng Cung Thường Thanh, nhưng mà chiến lực lại còn cao hơn!
Cái này là Tri hành hợp nhất!
Tri hành hợp nhất, có thể làm cho thực lực thần minh phát huy lớn nhất, cảnh giới vẫn còn trên đại tông sư!
Hồng Vũ đạo nhân tích lũy hùng hậu, tâm cảnh tu vi cực cao, lại trải qua Giang Nam trong lúc vô tình chỉ điểm một phen, rốt cục làm được Tri hành hợp nhất, đã vượt qua đại tông sư!
Hoang Cổ ấn cùng Nhật Diệu Bạo Tinh va chạm, Nhật Diệu Bạo Tinh trực tiếp tan vỡ, tan thành mây khói, sau một khắc Hoang Cổ ấn một chưởng che ở phía trên thiên thần hư ảnh của Cung Thường Thanh, vị thiên thần hư ảnh này ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, thiên thần vô cùng to lớn cao ngạo bắt đầu sụp đổ, trong khoảng khắc, liền bị một ấn phá hủy!
- Khá lắm cửu chuyển chiến thể, lĩnh giáo!
Trong hư không truyền đến thanh âm của Cung Thường Thanh, điềm nhiên nói:
- Bất quá, ngươi muốn đoạt vị của ta, còn phải nhìn thủ đoạn chính thức của ngươi, mà không phải cách không tranh phong!
Bầu trời đột nhiên bình tĩnh trở lại, mây trắng lượn lờ, lâu thuyền ở trên không mây trắng rì rì bay đi.
- Tri hành hợp nhất, Tri hành hợp nhất của ta ở nơi nào?
Giang Nam chứng kiến một phen giao chiến vừa rồi kia, lâm vào trầm tư:
- Tri hành hợp nhất của ta, không phải Thái Hoàng vong tình, không phải Tịch chưởng giáo không bỏ, cũng không phải Hồng Vũ đạo nhân không gãy bất khuất, như vậy bản tâm của ta là cái gì?
Hắn ẩn ẩn cảm giác được, tu vi tâm cảnh của mình đi tới một vị trí mấu chốt nhất, phía trước đã không có đường, nếu mình có thể nghĩ thông suốt, sẽ mở một con đường, nếu không nghĩ ra, tâm cảnh của mình sẽ gặp từ nay về sau ngừng chân không tiến!
Giang Nam suy nghĩ xuất thần, quay trở lại kinh nghiệm của mình từ thuở nhỏ đến nay, theo hắn sinh ra ngây thơ, cha mẹ công ơn nuôi dưỡng, nối khố thuần chân vô hạ, đọc sách biết chữ, ở dưới gối cha mẹ hầu hạ, cùng huynh đệ tỷ muội chơi đùa. Sau đó Thiên Địa kịch biến, Trung Thổ tan vỡ, yêu ma hoành hành, gia viên nghiền nát, thân nhân chết thảm, mình ở trong vũng máu cùng thi thể leo ra, luân lạc tới Tề vương phủ làm nô, trộm học võ nghệ.
Lại đến mình gặp được Giang Tuyết tỷ tỷ, đối với mình vất vả dạy bảo, dẫn dắt mình đi vào một thế giới kỳ diệu, trở thành tu sĩ.
Sau đó gia nhập Thánh tông, trải qua sinh tử tôi luyện, lần lượt kinh nghiệm không thể tưởng tượng, lần lượt cửu tử nhất sinh trắc trở, từng tràng buồn phiền đại hỷ, hắn từ một tiểu Tu sĩ trở thành Thánh tông Chi Chủ.
- Nội tâm của ta đang suy nghĩ gì? Là cái gì chèo chống ta đi tới đây? Động lực của ta đến tột cùng là cái gì?
Giang Nam tự vấn lòng, là vì hướng hai vị thiên thần hủy gia viên của ta kia báo thù sao? Là truy tìm bước chân của Giang Tuyết tỷ tỷ, lần nữa đứng ở bên cạnh của nàng sao? Là vì chấn hưng Thánh tông, để cho Thánh tông phát dương quang đại sao?
Những điều này đều là động lực chèo chống hắn tiến lên, nhưng chỉ là một bộ phận hắn truy cầu, cũng không phải là bản tâm của hắn.
Bản tâm của hắn, Giang Tuyết tỷ tỷ đã từng một lời nói rõ, cái kia chính là dã tâm, dục vọng!
Năng lực càng lớn, dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường!
Dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường, năng lực mới sẽ không ngừng tiến bộ!
Không có dã tâm, không có dục vọng, sẽ gặp bảo thủ, sẽ không muốn tiến lên!
Nhân loại thời xa xưa, nhìn lên chim bay trên không trung mới có thể nghĩ đến mình tự do tự tại bay lượn, bởi vậy mới có thể khai sáng ra một loại thần thông kỳ diệu, để cho mình có thể bay lượn phía chân trời. Chứng kiến yêu thú khí lực cường hãn, di sơn đảo hải. Bởi vậy bọn hắn mới có thể mở ra thân thể pháp môn, lớn mạnh bản thân!
Chứng kiến sinh lão bệnh tử, mới có thể nghĩ đến muốn Trường Sinh vĩnh thọ, thọ cùng trời đất!
Dục vọng cùng dã tâm, là văn minh chèo chống tu sĩ, động lực để thần thông công pháp không ngừng phát triển!
Giang Nam ngưng mắt nhìn bản tâm của mình, từ trong đủ loại tạp niệm giấu kín trong bản tâm của mình, phát hiện bản chất nội tâm của mình, cái kia chính là dục vọng, dã tâm!