Đế tôn

Chương 856: Thánh Quân cổ thi

Xuy...

Cổ của hắn đột nhiên hé ra, đỉnh đầu bị vô hình cấm chế trên không trung cắt nát bấy, thi thể quơ quơ, ngã vào ao đầm, sau một khắc thi thể của hắn rữa nát, chỉ còn lại có xương cốt trắng hếu, lung la lung lay đứng lên, xương trắng không đầu di chuyển cước bộ, thay đổi phương hướng hướng thần thụ đi tới.

- Tấm ao đầm này rốt cuộc là cái cấm chế gì?

Một vị Xuất Vân thành nữ đệ tử may mắn còn sống sót rung giọng nói.

- Chỉ sợ không phải cấm chế.

Giang Nam tinh tế cảm ứng tử khí nồng đậm trong ao đầm, trầm giọng nói:

- Này chỉ sợ là lúc Thần Mộc Thánh Quân chết tản mát ra tử khí, cướp đoạt sinh cơ người khác!

- Chính xác, những địa phương khác đều có sinh cơ nồng nặc truyền đến, mà nơi đây không có bất kỳ sinh cơ!

Sắc mặt của Tam Khuyết Đạo Nhân cũng hiếm thấy ngưng trọng, gật đầu nói:

- Thần Mộc Thánh Quân chính là Thần Chủ, mạnh đến nổi có thể sánh bằng Thần Tôn, sinh cơ của hắn là nồng nặc bực nào? Tồn tại mạnh mẽ bực này, lúc chết sinh cơ hết thảy hóa thành tử khí lại là kinh khủng bực nào? Chúng ta đạp ở trên ao đầm, liền tương đương với dẫm ở trên thi thể rữa nát của Thần Mộc Thánh Quân, không có lúc nào là không bị hắn cướp đoạt sinh cơ!


Âu Chấn Vân trầm giọng nói:

- Duy trì Thánh Hỏa Đăng bất diệt, hẳn là có thể ngăn cản loại tử khí này xâm nhập?

Giang Nam nhắm mắt lại, tinh tế thấy rõ mỗi một cái góc nhỏ của thân thể mình, lắc đầu nói:

- Ta có thể cảm giác được tánh mạng của mình còn đang lưu thất, xem ra Thánh Hỏa Đăng có tác dụng, nhưng mà cái thần minh chi bảo này cũng không có thể hoàn toàn chống đở tử khí.

Mọi người vội vàng nội thị trạng huống bản thân, tu vi của bọn họ vượt xa Huyền Đô cảnh, thấy thần tính, có thể cảm ứng được thọ nguyên của mình, nhất thời chỉ cảm thấy thọ nguyên của mình nhanh chóng rớt xuống, phảng phất có một loại lực lượng vô hình điên cuồng lấy ra tánh mạng lực của mình!

Giang Nam hoàn hảo, có thể ngục thủ bản thân, đem thân thể của mình làm thành một Đại Ma ngục, phong bế khí cơ, khống chế sinh mệnh lực trôi qua.

Tam Khuyết Đạo Nhân lấy bản thân thành vạn ngục lò lớn, cũng có thể khống chế sinh mệnh lực, Thiệu Thiên Nhai Cửu Chuyển Chiến Thể cùng Âu Tùy Tĩnh Thương Hồn Bảo Thể, cũng có thể áp chế tốc độ sinh mệnh lực trôi qua, nhưng mà những người khác lại nhanh chóng trút xuống!

- Thọ nguyên của ta sắp bị hút sạch...

Một vị Xuất Vân thành đệ tử rung giọng nói.

- Ngự Thiên Đạo Chung!

Giang Nam tâm niệm hơi động, một ngụm hồng chung phóng lên cao, phát ra cạch một tiếng vang thật lớn, tiếng chuông dằng dặc, như Thiên đạo tồn tại. Ngự Thiên Đạo Chung vang lên, tiếng chuông trầm bồng du dương, phảng phất có Thiên Đạo bảo vệ, trợ giúp mọi người ngăn cản ao đầm cướp đoạt.

- Mọi người cẩn thận, trốn vào dưới chuông của ta, ngàn vạn lần đừng đi ra một bước!

Mọi người nhìn thấy miệng chuông này lại có thể ngăn cản tử khí xâm nhập, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, cẩn thận từng li từng tí đi theo hắn đi thẳng về phía trước.

Mà ở phía xa, cũng có không ít người phát hiện dị trạng trong ao đầm, tế lên pháp bảo của mình phòng ngự, chống đở tử khí xâm nhập, chẳng qua là đội ngũ có thể lấy ra pháp bảo giống như Bát Bảo Liên Đài cùng Ngự Thiên Đạo Chung như vậy le que không có mấy, vẫn còn không ngừng có người bỏ mạng, hóa thành hài cốt đi lại ở trên ao đầm.

Ông...

Phật quang chiếu rọi, thấm nhuần hư không, Chân Pháp Phật Đà bảo tướng trang nghiêm, phía sau có hư ảnh Vạn Phật hiện lên, nơi đi qua, tử khí bình thường xuống.

Pháp lực của hắn hiển nhiên so sánh với Bát Bảo Liên Đài tạo thành Thánh Quang Phật Đà còn muốn cường đại rất nhiều lần, lại có thể đem hoàn toàn trấn áp tử khí nơi đây.


Âu Chấn Đông cũng hiện ra ở trên ao đầm, thực lực của hắn so sánh với Chân Pháp Phật Đà không kém chút nào, mắt dọc mi tâm đột nhiên mở ra, hóa thành một trận đồ, thường thường phô ra, trận đồ chở hắn đi về phía trước, cũng không bị ao đầm xâm nhập.

Mà ở phía trước, quanh thân Bắc Mạc Thi gia Ngọc phu nhân bay ra một đạo Băng Phong Tinh Hà, đông lại hết thảy. Bảo vệ mọi người Bắc Mạc Thi gia đi thẳng về phía trước.

Còn có chúng Thần Ma Thao Hộc Tôn Giả, Lạp Thần Ông, cũng riêng phần mình tế lên thần minh chi bảo, bảo vệ một phương.

Ở trong ao đầm này, còn thừa người đã không nhiều lắm, nếu như không có Thần Ma bảo vệ mà nói, chỉ sợ ngươi là gần Thần cường giả, cũng chỉ có một con đường chết!

Vốn là bước vào tấm ao đầm này, có tất cả gần trăm người, mà giờ khắc này chỉ còn lại có hơn bốn mươi người, cho dù là bên cạnh Giang Nam. Trừ Âu Tùy Tĩnh, Âu Chấn Vân, Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết Đạo Nhân ra, cũng chỉ còn lại có ba tên Xuất Vân thành đệ tử.

Sương mù càng ngày càng nhiều, dần dần đem trọn ao đầm bao phủ, chỉ có thể mơ hồ thấy thần thụ ở phương xa, như ẩn như hiện.

Rống...

Một tiếng rống to truyền đến, tiếp theo là thanh âm náo loạn, rõ ràng là đầu Ngạc Thần thi yêu kia đuổi theo Huyết Thần Mao Viễn Công tiến vào trong ao đầm này.

Trong ao đầm nhất thời không còn bình tĩnh nữa, mặc dù Mao Viễn Công không phải là đối thủ đầu Ngạc Thần kia, nhưng mà chạy trối chết cũng rất có bản lãnh, lại tránh được đầu Ngạc Thần này đuổi giết.

Nơi này sương mù nặng nề, hắn trốn vào trong sương mù, để cho Ngạc Thần nhất thời không cách nào phát hiện tung tích của hắn, đầu Cự Ngạc này ở trong ao đầm phiên giang đảo hải, đem ao đầm vén đến long trời lỡ đất.

Bản thân Ngạc Thần này chính là Chân Thần tử vong, đi tới trong ao đầm, không sợ tử khí xâm nhập chút nào, tới chỗ này như cá gặp nước, chung quanh phiên giang đảo hải, sưu tầm tung tích của Mao Viễn Công.

Đang...


Tiếng chuông truyền đến, đầu Ngạc Thần này lập tức hướng phương hướng tiếng chuông truyền động nhanh chóng bơi đi.

Giang Nam vội vàng giơ tay lên, đè lại Ngự Thiên Đạo Chung, mọi người ngừng thở, chỉ thấy một bóng ma cự đại từ bên cạnh Ngự Thiên Đạo Chung vô thanh vô tức lướt qua, rõ ràng là đầu Ngạc Thần kia, nghe được tiếng chuông liền hướng bên này bơi lại.

Giang Nam đè xuống tiếng chuông, đầu Ngạc Thần này mất đi tung tích, liền từ bên cạnh bọn họ bơi đi.

Đột nhiên, cách đó không xa từng tiếng trầm muộn truyền đến, trong sương mù đột nhiên truyền đến Ngạc Thần hí hô cùng tiếng kêu thảm thiết, cũng không lâu lắm, chỉ nghe oanh một tiếng, một thi thể cự đại từ trong sương mù ngã xuống, suýt nữa nện bọn họ ở dưới thi thể!

Cỗ thi thể này, đương nhiên đó là Ngạc Thần, đầu như núi, đổ ở trước mặt đám người Giang Nam.

Tiếp theo thi thể đung đưa, bị thứ gì kéo vào trong sương mù, tiếp theo trong sương mù truyền đến thanh âm gặm nhai.

- Trong sương mù này có cái gì...

Vị nữ đệ tử Xuất Vân thành may mắn còn sống sót kia rung giọng nói.

Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Hơn nữa còn là một cái vô cùng lợi hại, lại ngay cả Ngạc Thần là Chân Thần chi thi cũng có thể đánh chết ăn hết!

back top