Đế Vương Công Lược

Chương 184: Tân hôn [cưới về nhà rồi cũng không cho ăn cơm]

Sáng sớm ngày hôm sau, một con mãng xà cực lớn màu đen trắng chậm rãi bò trên nóc phòng, Đoạn Dao thấy vậy chấn kinh, chạy như bay tới ôm bỏ chạy, Diệp Cẩn đứng trong vườn hoa xa xa nhìn thấy, tâm tình rất phức tạp.

 

“Chúng ta lập tức đi ngay!” Đoạn Dao giơ tay bảo đảm.

 

Diệp Cẩn bị hắn kéo thất tha thắt thểu chạy đi, mỗi bước mỗi lần quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm.

 

Vẫn là rất muốn đưa ca ca đi khỏi đây.

 

“Bên ngoài có người đang nói chuyện sao?” Sở Uyên nhắm mắt lại hỏi.

 

“Là Dao nhi, làm ồn ngươi ngủ hả?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một giấc nữa đi.”

 

Sở Uyên xoay xoay trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, không bao lâu sau đã ngủ say, tỉnh lại lần nữa đã tới buổi trưa, vừa mở mắt ra đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt tựa bên cạnh mình, vẻ mặt nhu tình mật ý.

 

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống giường, rót cho hắn chén nước: “Ta đoán ngươi sẽ khó chịu, vẫn hâm nóng suốt.”

 

Sở Uyên gắng gượng ngồi dậy, vừa uống một ngụm đã nhíu mày: “Thuốc?”

 

“Bảo vệ cổ họng của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Uống hết cái này trước rồi ta lấy cho ngươi thêm chén nước ấm.”

 

“Không cho phép lại gần ta như thế.” Sở Uyên vươn ra một ngón tay đẩy hắn ra xa: “Lui về phía sau, xuống giường.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên giường, hai tay chống cằm, nghe lời nói: “Nha.”

 

Sở Uyên uống cạn chén thuốc, lại uống thêm vài chén trà nhỏ nữa mới thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút.”Ừm….” Giọng nói có chút khàn khàn. Xiêm y tối hôm qua mặc sau khi tắm xong đã bị Đoạn Bạch Nguyệt xé đến thất linh bát lạc ném ở bên giường, không thể mặc được nữa, cũng không thấy động tĩnh của Tứ Hỉ ngoài cửa, Sở Uyên bọc chăn muốn xuống giường thay y phục, lại bị hắn nắm mắt cá chân xích lõa, đẩy cả người ép nằm trở về giường.

 

“Đừng làm rộn.” Sở Uyên kéo lỗ tai hắn: “Đã qua giờ ngọ rồi, ngoan!”

 

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

 

Sở Uyên nhìn nóc giường buồn bã nói: “Sau khi thành thân với ngươi rồi, ngay cả cơm cũng không cho ta ăn sao?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, cuối cùng cũng chịu thả người, ho khan hai tiếng: “Ta đi gọi Tứ Hỉ vào.”

 

Toàn thân Sở Uyên đau nhức, hơi cử động một chút cũng phải nhíu mày. Tứ Hỉ chỉnh lý y phục chỉnh tề rồi cười nói: “Hoàng thượng mặc bộ này thật sự rất đẹp, lão nô đi gọi Vương gia vào ngay, theo quy củ thì ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, chính tay Vương gia phải chải đầu cho Hoàng thượng.”

 

Sở Uyên tiện tay cầm lược, đợi nửa ngày cũng không thấy người tới, vì vậy đẩy cửa định ra ngoài tìm, lại vừa vặn thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống từ phía trên tường viện.

 

“…”hfhfhgfghdghgfhfghgfhfgh

 

“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt vùi đầu vào cổ hắn gặm cắn, hơi thở mập mờ nóng bỏng, hai tay cũng không an phận luồn vào chăn, nắm thắt lưng tinh tế của hắn chậm rãi trượt xuống.hfghfhgfhfhhhhhhhhhhhhh

 

Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ hắn rửa mặt, xiêm y là do Kim thẩm thẩm chuẩn bị sẵn từ sáng sớm nay, chất liệu vải là vân văn tuyết cẩm mà Đoạn Bạch Nguyệt thường mặc nhất, màu sắc thuần trắng kiểu cách đơn giản, để có không khí tân hôn vui vẻ nên phần đai lưng được may thêm hai đường chỉ đỏ,ghfghfghfhfhfhfgh

 

Sở Uyên tựa cằm lên đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt, bĩu môi: “Ta đói.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: “Đi quen rồi.” Nếu không còn phải lòng vòng nửa ngày trời.dfgdfghfghfghfh

 

Đoạn Dao ôm mãng xà quăng vèo một cái, nghiêm túc giải thích: “Không có độc!” Nghìn vạn lần đừng nói ngươi muốn cướp hôn.ghfghfghfghfghfghfh

 

Sở Uyên buồn cười: “Lúc trước nhìn ngươi leo tường ở trong cung thành thạo như vậy, hóa ra từ nhỏ cũng đã không đi cửa chính.”fghfghfhgfhgfgh

 

“Không phải tại ta nóng vội trở về sao.” Đoạn Bạch Nguyệt phủi phủi bụi bám trên người: “Vừa rồi gặp Kim thẩm thẩm, nàng dặn dò ta rất nhiều chuyện rất nhiều lần, sợ ngươi chịu ủy khuất.”

 

“Ngày đầu tiên sau tân hôn đã không cho cơm ăn, quả thật ủy khuất.” Sở Uyên vỗ vỗ sườn mặt hắn, đồng tình nói: “Chờ ta trở về vương thành rồi, sẽ phân phối ít bạc tới cho Tây Nam Phủ của ngươi.” Mọi người không cần phải chịu đói nữa.gfhfghjfhjfhjhjj

 

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, nắm tay hắn ngồi trước gương đồng, lấy lược ra chải mái tóc đen dài cho hắn rồi buộc lại đàng hoàng, cúi người nhìn vào mắt người trong gương.

 

“Cười cái gì?” Sở Uyên nói: “Ngốc chết.”hfhgdfghdfghgfhghh

 

“Cao hứng.” Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm trên vai hắn, thở dài nói: “Thật sự không muốn thả ngươi về vương thành.”

 

Sở Uyên ngả người về phía sau dựa vào lòng hắn: “Ít nhất cũng phải đi chọc giận Thái phó đại nhân một lần.”

 

“Nói cũng phải.” Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên bị thuyết phục, kéo hắn đứng dậy: “Nhưng phải nói trước a, lần này trở về vương thành, không cho phép ngươi đứng sai đội.”

 

Sở Uyên gật đầu: “Được được được, đều theo ý ngươi.”

 

Dù sao Đại Sở cũng chỉ có một Hoàng hậu này, muốn sủng thì cứ sủng đi, kiêu căng một chút cũng không sao.

 

Đối với địa vị trước mắt này, Đoạn Bạch Nguyệt rất là thỏa mãn.dhfghfhjfhgfjhfgjhgfjhhfj

 

Chạng vạng tối hôm đó, Sở Uyên dẫn Tiểu Mãn leo lên tường thành, nói: “Có thật là ngươi đã quyết định theo trẫm vào cung không?”gdghfghghfghh

 

Tiểu Mãn gật đầu: “Dạ phải.”ghfgjhgjfhdfgdfg

 

Sở Uyên nói: “Sau này cũng không được phép hối hận.”

 

Tiểu Mãn hỏi ngược lại: “Vì sao phải hối hận?”

 

“Có thể tương lai ngươi sẽ phát hiện, những năm tháng được sống tại Tây Nam Phủ này mới là đoạn hồi ức ngươi trân quý nhất.” Sở Uyên nói: “Hoàng cung không thể so được với giang hồ, một khi đi vào, cũng đồng nghĩa với việc không thể bước ra được nữa, ngươi hiểu không?”

 

“Ta biết tiến cung có nghĩa gì.” Tiểu Mãn nói: “Nghĩa phụ nói, trong cung còn có không ít người của sở gia, đều đã được tuyên triệu vào cung nhiều năm trước, tuổi tác lớn hơn ta, có thể lực hơn ta, cũng có nhân mạch hơn ta.”

 

Nhân mạch: những mối quan hệ xã hội, ở đây chỉ phe phái, những người ủng hộ trong triều đình.

 

“Nhiều năm trước trẫm không biết có ngươi.” Sở Uyên nói: “Ngôi vị hoàng đế người người đều muốn, nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể đoạt được, chỉ cần trong thân thể có dòng máu người sở gia, muốn ngồi lên vị trí này thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tranh đoạt, hiểu không?”

 

“Vậy sau khi tiến cung rồi, Hoàng thượng sẽ không quản ta, nghĩa phụ cũng sẽ không quản ta, có đúng hay không?” Tiểu Mãn lại hỏi.

 

“Ngươi có thể chọn ở lại Tây Nam Phủ.” Sở Uyên cười: “Chọn sống theo ý mẫu thân ngươi, an an ổn ổn, trẫm sẽ không ép buộc ngươi.”fgdfgdxghdfgfjfhjhgjfhj

 

Tiểu Mãn suy nghĩ chốc lát, nói: “Ta vẫn muốn vào cung.”

 

Tiểu Mãn khẳng định: “Ta sẽ không muốn trở ra.”

 

Sở Uyên cười cười: “Trả lời nhanh như vậy?”fgdfbgbfdfghdsfhgj

 

Sở Uyên lắc đầu: “Một khi đã hạ quyết định, muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa, ngươi còn có thời gian năm ngày để suy nghĩ.”ghfghfhjfhjhjfhhdfghfgh

 

Tiểu Mãn nói: “Ta tiến cung, để mẫu thân ở lại Tây Nam Phủ.”

 

Sở Uyên nghe vậy ngoài ý muốn: “Ngươi muốn vào cung một mình?”

 

Tiểu Mãn gật đầu: “Nếu trong cung có nguy hiểm, tạm thời ta không đủ khả năng bảo hộ mẫu thân.”

 

Sở Uyên nhìn thẳng hắn chốc lát, cười nói: “Được, ngươi còn có điều kiện gì nữa không? Nói ra một lần đi, trẫm đều đáp ứng ngươi.”hfghfghfghfdghdfghfgh

 

“Thật vậy sao?” Tiểu Mãn nói: “Vậy ta muốn biết Thẩm tướng quân và Ôn đại nhân.”gdhdfghfghfhjfhg

 

Màn đêm che khuất chân trời đen kịt, khi hai người về tới Vương phủ thì tất cả mọi người đều đã ngủ, xung quanh lặng im, chỉ có một mình Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi trong viện hóng mát uống rượu, đèn lồng đỏ dán chữ “囍” tỏa ra ánh sáng ấm áp trong bóng đêm.

 

“Cũng biết ngươi không ngủ.” Sở Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn.ghfghfghfhjfjhgfdgh

 

“Ngươi lại không cho ta đi theo.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy ly rượu trong tay hắn đi: “Vết thương chưa lành, không cho phép uống.”

 

Hạ nhân nhanh chóng bưng hai chén chè lên, Sở Uyên ăn hai ngụm, ngẩng đầu nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào, bất đắc dĩ nói: “Chí ít cũng phải nói ta biết ngươi cùng Tiểu Mãn nói với nhau chuyện gì, sao lâu như vậy mới về nhà.”ghfghfghfgfghfhfg

 

“Người ngươi tự mình dạy dỗ mà vẫn không yên tâm sao?” Sở Uyên đút cho hắn một muỗng chè: “Hiện tại ta lại có chút lo lắng, đưa hắn về cung rồi, chỉ sợ chẳng được bao lâu thì những ngươi khác đều sẽ bị…ưm.”ghgfhgfhfghfghhh

 

“Gì mà khoa trương như vậy, cho dù là người bước ra từ Tây Nam Phủ thì cũng rất biết đạo lý a.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm muỗng qua, tiếp tục đút chè cho hắn ăn: “Tiểu quỷ kia mới vừa qua mười tuổi thôi, Dao nhi mười ba mười bốn tuổi vẫn còn thích khóc nhè, nhìn thấy bánh bao nhân đường là đứng chôn chân tại chỗ không chịu đi.” Nào có bản lĩnh giết người phóng hỏa.

 

“Chờ xem đi.” Sở Uyên thở dài một hơi: “Có điều cũng không sao, nếu những người trong cung kia không đoạt được, lấy cớ xưng bệnh cáo ốm đi xa tha hương, làm một Vương gia nơi đất phong xa xôi nào đó cũng có thể an ổn trải qua cả đời, còn nếu đã cố ý muốn tranh ngôi vị hoàng đế, cơ hội là ta cho, không tranh được cũng không thể oán bất cứ người nào.”

 

“Đều tùy ngươi, không nhắc những chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt đút hắn ăn muỗng chè cuối cùng trong chén: “Tân hôn mới ngày thứ ba, chẳng lẽ không phải là nên ngoan ngoãn nằm trong ngực ta, nhuyễn ngọc ôn hương mới là chính sự. Chạy tới quân doanh nửa ngày trời chưa nói, về nhà rồi vì sao vẫn còn muốn nói đạo lý này nọ.”

 

“Hai ngày nay ngươi có chút miệt mài quá độ.” Sở Uyên đứng dậy, xoay người đi vào phòng: “Đêm nay không được phép xằng bậy nữa.” Nếu không phạt ngươi ngủ sàn nhà.

 

Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: “Chỉ hai ngày cũng gọi là miệt mài quá độ sao?”

 

“Nghe lời, ngươi là Hoàng hậu.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn an ủi: “Phải đoan trang rụt rè một chút.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt thành thật nói: “Rụt rè không nổi.”

 

Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ!”hfghfghfghgfhgfhhh

 

“Tứ Hỉ bị Diệp Cốc chủ gọi đi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

 

Sở Uyên không hiểu: “Tiểu Cẩn gọi Tứ Hỉ đi làm cái gì?”

 

“Ta không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc gần đi còn nói phải đêm khuya mới có thể trở về, bảo ta hầu hạ ngươi tắm rửa.”hffhfghgfhgfhfghgfh

 

Sở Uyên: “….”

 

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có muốn đi ngâm ôn tuyền không?”

 

Sở Uyên nói: “Tây Nam Phủ cũng có ôn tuyền ư?”

 

“Đương nhiên là có.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngay trong Tây viện, tuy không có đại điện điêu khắc tinh tế như trong cung nhưng cũng rất thoải mái, có đi không?”

 

Sở Uyên gật đầu: “Đi, có điều ngươi không được phép xuống nước.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

 

Vì sao mới thành thân hai ngày mà đã có khuynh hướng bị biếm lãnh cung rồi?

 

Sở Uyên cùng hắn tay trong tay chậm rãi đi bộ tới Tây viện, vừa đẩy cửa ra đã thấy một chỗ ôn tuyền lộ thiên, xung quanh chẳng có cái gì che chắn, phía sau còn có một mảng rừng cây thật lớn.

 

“Vừa mới sáng sớm, các ngươi đứng ở đây làm chi?” Kim thẩm thẩm bưng một giỏ gạo đỏ, quay đầu lại nhìn cửa viện đóng chặt cách đó không xa, cười nói: “Sợ là phải một lúc lâu nữa Hoàng thượng và Vương gia mới có thể thức dậy, đừng đứng ở đây nói chuyện kẻo làm ồn đến hai người.”

 

“….”

 

“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

 

Sở Uyên nói: “Cứ như vậy…cởi ra?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừ, nếu không thì sao?”

 

Sở Uyên nói: “Rõ như ban ngày không mặc xiêm y tắm, ngươi còn nói nói hùng hồn như vậy.” Đúng là người man rợ.

 

Sở Uyên tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, giục: “Mau xuống nước ngâm!”

 

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Ngươi lại không chịu tắm, một mình ta thì ngâm ôn tuyền cái quỷ gì.”

 

Sở Uyên nói: “Bởi vì ta muốn nhìn.”

 

“Lại không có ai tới.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay định mở đai lưng của hắn thì Sở Uyên cũng đã vội vàng lùi về phía sau hai bước tránh thoát, nói: “Muốn tắm ngươi tắm một mình đi, không cho phép đụng vào ta!”

 

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Xấu hổ ư?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

 

Sở Uyên nói: “Mau cởi y phục!”

 

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi đùa giỡn ta.”

 

“Thì đã sao?” Sở Uyên đắc ý: “Hoàng hậu của trẫm.” Muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn thế đó, không hề trái pháp luật!

 

“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, xoẹt xoẹt hai cái cởi áo ngoài áo trong ném qua một bên, lộ ra nửa thân trên tinh mỹ tráng kiện. Sở Uyên đưa tay về phía hắn ngoắc ngoắc, Đoạn Bạch Nguyệt vừa mới bước lại gần hai bước thì từ trong cánh rừng phía sau núi đã truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

 

“Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaaa!” Một bóng đen lăn ầm ầm từ giữa sườn núi xuống.

 

“Giọng điệu này dường như có chút quen tai.” Sở Uyên sửng sốt

 

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt lại đau như muốn nứt ra: “Là Đồ Bất Giới.”

back top