Nhóm đệ tử Phi Vu Môn này cũng không ngờ rằng mình vừa mới đến vương thành thì đã bị tiểu sư muội xấu xa nhà mình sắp bẫy lừa vào tròng, lúc này xung quanh đều là ngự lâm quân, tất nhiên bọn họ cũng có thể đoán được người trong phòng rốt cuộc là ai, trong lúc nhất thời chỉ biết hai mặt nhìn nhau kinh hoảng lo sợ, cũng không biết tiếp theo sẽ bị xử lý như thế nào.
“Ngươi muốn tự mình thẩm vấn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Nhóm người này cũng không cố tình muốn xúc phạm đến ngươi, chỉ bị người hãm hại mà thôi, nếu ngươi lười quản thì cứ giao cho ta cũng được.”
“Đúng là không có gì đáng thẩm.” Sở Uyên hoạt động gân cốt một chút: “Nhưng nếu bọn họ đã xông lên rồi thì cứ coi như được nghe kì văn dị sự trong chốn giang hồ một lần đi, cũng không vất vả gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, phân phó ngự lâm quân dẫn đám người kia vào nhã gian.
“Gặp được Hoàng thượng và Vương gia thì phải cẩn thận lời nói, rõ chưa?” Hướng Liệt trầm giọng căn dặn.
Đám đệ tử vốn đã thấp thỏm lo sợ trong lòng, tất nhiên là sẽ gật đầu liên tục. Sau khi vào phòng, có người lớn gan ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên nữa, thầm cảm thán Hoàng thượng quả thật là đẹp, ánh mắt trong veo mũi cao thanh nhã, mặc dù không mặc long bào nhưng bộ y phục màu biển xanh trên người cũng không che giấu được phong thái sang quý của bậc đế vương. Về phần người mặc bạch y đứng phía sau hắn, có lẽ chính là Tây Nam Đoạn Vương trong tin đồn rồi, tuy không thấy rõ được ngũ quan nhưng chắc chắn cũng là một người cực kì cao lớn tuấn lãng, nếu không làm sao xứng với Hoàng thượng được.
“Đừng sợ, trước tiên hãy bình thân.” Thấy mọi người có vẻ sợ hãi, Sở Uyên cười cười, nói: “Trẫm sẽ không làm khó dễ các ngươi, chỉ cần đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng ra là được, vì sao lại tới vương thành, và vì sao phải xông vào trà lâu này?” Thanh âm thanh nhã ôn nhuận, vô cùng dễ nghe.
“Bẩm Hoàng thượng.” Có đệ tử lấy hết can đảm nói: “Cũng không phải chúng ta cố tình muốn quấy rầy Hoàng thượng và Vương gia, chỉ là bị tiểu sư muội lừa tới đây thôi, nàng nói….nói….”
“Nói cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Nói trong trà lâu này có hai nam tử đẹp mắt, còn gạt chúng ta nói cả hai đều chưa thành thân, cho nên…. Kính xin Hoàng thượng thứ tội.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, dĩ nhiên là vì trong lòng nàng cũng tự mình hiểu rõ, tuy đúng là bị tiểu sư muội lừa gạt nhưng loại chuyện “một đám cô nương gia vừa nghe có nam tử đẹp mắt thì lại cứng rắn xông vào trà lâu” như thế này cũng không phải chuyện dễ nghe, lại càng không có đạo lý.
“Nếu người ngồi ở đây không phải là trẫm và Vương gia mà là hai nam tử đẹp mắt chưa thành thân thì sẽ thế nào?” Sở Uyên có chút hăng hái: “Cướp người về sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng thở dài, học xấu rồi, lúc trước có bao giờ cảm thấy hứng thú với loại chuyện như thế này đâu.
“Tất nhiên không phải vậy.” Đệ tử kia vội vàng biện hộ: “Chỉ là mời trở về cho Môn chủ bà bà nhìn một chút, không được thì sẽ thả ra ngay.”
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, hiển nhiên là đang nén cười.
Lấy “đao kiếm ép bức” gán vào chữ “mời”, chiêu này của Phi Vu Môn tất cả mọi người trong chốn giang hồ đều biết.
Khóe miệng Sở Uyên cũng giương lên: “Thật vậy sao?”
Đám đệ tử kia đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết nên giải thích như thế nào, khụ khụ lắp bắp hồi lâu sau mới có thể kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện Phi Vu Môn thích nam nhân đẹp mắt này cũng chỉ mới được truyền ra giang hồ mấy năm gần đây, nguyên nhân là vì Môn chủ bà bà có thu dưỡng nữ nhi của một vị cố nhân, tuy đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng vẫn chưa nhìn trúng người nào, chỉ nói là muốn tìm nam nhân đẹp nhất thiên hạ làm phu quân. Nhưng toàn bộ giang hồ này đều biết hai nam tử đẹp nhất thiên hạ đều đã thành thân, không ai dám cướp đoạt Thẩm công tử, cũng không có người nào dám đi trêu chọc Vô Tuyết Môn chủ, mà thời gian nhoáng cái đã qua hai năm, Môn chủ bà bà nóng lòng sốt ruột quá nên đã ra lệnh cho các đệ tử đi khắp thiên hạ tìm nam tử đẹp mắt chưa thành thân, hạ lệnh vô luận như thế nào cũng phải “mời” trở lại cho tiểu thư nhìn một chút.
“Là vì lý do này sao?” Sở Uyên quay đầu nhìn vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đáy mắt hàm ý không nói cũng hiểu — Đã là lúc này rồi, cũng không người nào dám lừa ngươi, tám phần mười chính là vì lý do không chút nào thú vị như thế thôi. Nếu ngươi muốn nghe chuyện lão yêu bà của ma giáo bắt mỹ nam tử về điên loan đảo phượng hút tinh khí thì phải tới tìm thuyết thư tiên sinh, chứ không phải tới nơi này.
Sở Uyên bình tĩnh ngồi thẳng lại, trong lòng có chút phiền muộn, vì sao lần nào người này cũng có thể nhìn thấu tâm sự của mình?
“Hoàng thượng, đám người ngoài kia luôn nói bản môn cứng rắn đoạt nam nhân, chuyện này đều là cố ý muốn vấy bẩn thanh danh của chúng ta.” Đệ tử kia thấy Sở Uyên không nói gì, vì vậy lại vội vàng la lên: “Tuy rằng cũng có lúc thật sự sẽ đe dọa một chút, nhưng nếu sau khi mang về mà Môn chủ bà bà không thích thì cũng nhất định phân phát bạc rồi đuổi đi, chưa từng làm những chuyện mang tính hoang đường coi thường luật pháp.”
“Tiểu cô nương.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nhắc nhở: “Chỉ cướp người mang về nhà cũng đã là chuyện trái luật pháp rồi, cũng không phải chưa chém hai đao thì không được gọi là tổn thương.”
Đệ tử cúi đầu không nói, nhưng mặt mũi đỏ bừng.
“Trở về nói với bà bà các ngươi, chuyện như vậy sau này đừng làm nữa.” Sở Uyên nói: “Lui ra đi.”
“Dạ.” Đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra ngoài, đều cảm thấy may mắn như vừa sống sót qua kiếp nạn.
“Nam nhân đẹp mắt nhất toàn thiên hạ.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ gương mặt mình, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không phải là Bổn Vương sao?”
Sở Uyên suýt chút nữa bị sặc nước trà.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trong sách cũng viết như vậy.” Dù sao cũng đứng đầu hậu cung, không đẹp làm sao có thể trấn tràng được.
Sở Uyên nói: “Ngươi nên suy nghĩ rõ ràng, nếu thật sự muốn lấy danh hào này, sau trở về cung ta sẽ soạn thảo thánh chỉ.”
“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt cúi người hôn lên mặt hắn một cái, nói sang chuyện khác: “Ai cũng không đẹp mắt bằng Tiểu Uyên của ta.”
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một ngày, trở về muộn một chút được không?” Sở Uyên nói: “Trong cung buồn bực.”
“Có muốn đi nghe kể chuyện không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lập tức cự tuyệt: “Mười tiên sinh kể chuyện thì có đến chín người sẽ kể “Tiểu thiếu gia Thẩm gia hô phong hoán vũ”, không đi.” Nghe một hai lần còn được, mỗi lần đều chỉ là một câu chuyện, cũng không biết vì sao cư nhiên có thể kể lui kể tới nhiều năm như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều có một đám người cổ động, ném bạc lên đài.
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Không thích nghe kịch nam, không thích nghe xướng khúc, kể chuyện cũng không nghe, vậy cũng chỉ có thể trở về cung phê duyệt tấu chương thôi.”
Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: “Rõ ràng là Hoàng hậu một không thông âm luật, hai không biết đánh cờ, ba không hiểu trà đạo, muốn tìm một chút chuyện vui nho nhỏ để làm cũng không có.” Mỗi lần mỗi lần đều là cùng nhau luyện võ, lại đánh không thắng được ngươi, không thú vị!
“Ta không biết, Ôn đại nhân biết a.” Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: “Hắn có thể cùng ngươi chơi.”
Sở Uyên ngạc nhiên nói: “Vậy ý của ngươi là ta nên bỏ mặc ngươi đi tìm Ôn ái khanh?”
Đoạn Bạch Nguyệt bị hắn làm nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Ta phát hiện mỗi lần chúng ta cãi vã cũng đều là ngươi thắng.”
Sở Uyên nói: “Phải vậy không?”
Đoạn Bạch Nguyệt đúng lúc bổ sung: “Tất nhiên, đó là bởi vì mỗi lần ngươi đều là người có đạo lý, còn ta mỗi lần đều là vô lý muốn cố tình gây sự.”
Sở Uyên thỏa mãn gật đầu: “Ừ.”
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm chi? Ta thật sự không biết chơi cờ đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng, mặt mày đau khổ nói: “Cũng đừng bắt ta học đánh cờ, nhìn trắng trắng đen đen choáng váng đầu hoa mắt.”
Sở Uyên ghé vào đầu vai hắn khúc khích cười một trận, cọ cọ nói: “Chúng ta ra ngoài thành đi dạo, có được hay không?”
“Tất nhiên là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khó khăn lắm ngươi mới đồng ý xuất cung, muốn đi đâu ta cũng đưa ngươi đi.”
Hai tay Sở Uyên ôm gò má hắn, kề sát vào hôn một cái.
Kể từ sau ngày đại hôn, một năm có hơn phân nửa thời gian Đoạn Bạch Nguyệt đều ở vương thành, mà Hoàng thượng thì đương nhiên không thể rời hoàng cung chạy loạn khắp giang hồ được, bởi vậy những lúc thấy trong cung buồn rồi chán rồi, nơi hai người thường tới nhất chính là núi Thúy Bình bên ngoài thành, cho dù chỉ là tìm một nơi yên lặng ngồi hóng gió, cùng người yêu thương chuyện trò đùa giỡn trong không gian riêng tư thì cũng sẽ cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều.
Chẳng qua lần này có chút ngoài dự liệu –Trên núi đã có không ít người, đẩy xe khiêng bao, nhìn qua rất là náo nhiệt.
“Đây là muốn làm chi?” Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, bước nhanh hai bước kéo một người qua đường lại hỏi, một lúc sau trở về nói là những người này đều là thương nhân, vì muốn nhanh chóng tới trấn Tuyên Vân để kịp tham gia hội Hồ Điệp tổ chức vào năm ngày sau, cho nên mới chọn đi tắt vòng qua núi Thúy Bình này.
“Tiết trời lạnh lẽo thế này cũng sẽ có hồ điệp sao?” Sở Uyên không hiểu.
“Cũng không phải hồ điệp, là hương liệu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Từ ướp hương y phục và đồ dùng hàng ngày đến xào rau làm cơm, từ Nam Dương đến Tây Vực, hương liệu nơi nào cũng có, mấy ngày trước cũng nghe Đoạn Niệm nhắc tới rồi, hình như rất náo nhiệt, có điều theo như Đoạn Niệm nói thì phải tổ chức vào tháng sau mới đúng, không hiểu vì sao lại đổi thành sớm như vậy.”
“Trấn Tuyên Vân, nếu ra roi thúc ngựa thì cũng chỉ cách vương thành khoảng một hai ngày đi đường.” Sở Uyên nói: “Mấy năm trước ta còn muốn đi xem một lần.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn đi ư?”
“Chỉ vì muốn xem hương liệu mà bỏ mặc chính vụ trong triều?” Sở Uyên cười: “Nếu ngươi ngại ở trong cung buồn bực thì cứ đi xem cũng được, không cho phép rủ rê ta đi theo.”
“Ngươi đã không đi, ta ăn no rửng mỡ mới có thể một mình chạy đi xem trần bì hồi hương hoa quế hương diệp gì đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn một cái: “Đi thôi, không có nơi nào để đi, chỉ có thể về cung phê duyệt tấu chương.”
Sở Uyên buồn chán vắt mình trên lưng hắn, mãi đến khi về tới cửa thành mới chịu đứng xuống đất tự mình đi.
Bên ngoài ngự thư phòng không có quan viên nào đứng chờ, tấu chương trên long án cũng không nhiều, nội dung bên trong cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chưa tới nửa canh giờ thì đã xem xong. Sở Uyên ngáp một cái, đêm trước chưa ngủ nên giờ cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới, cũng lười quay về tẩm cung, vì vậy dứt khoát nằm lên nhuyễn tháp bên cạnh ngủ thiếp đi, còn mơ vô số giấc mộng kì huyễn, cuối cùng giật mình tỉnh giấc, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của Đoạn Bạch Nguyệt gần trong gang tấc.
“…”
Tây Nam Vương bình tĩnh đứng thẳng dậy, để đôi môi hai người tách ra.
Sở Uyên lau miệng một cái, nói: “Chiếm tiện nghi ta!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên tháp: “Ừ.”
“Ta vừa mới nằm mơ.” Sở Uyên nghiêng người nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt tựa đầu bên gối, đưa tay chọt chọt gương mặt Sở Uyên, cực thích giọng nói lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ này của hắn: “Mơ thấy cái gì?”
“Quên rồi.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Vừa tỉnh lại thì thấy ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Còn thấy mệt không? Ngủ thêm một lát, ta ngủ cùng ngươi.”
Sở Uyên vòng tay ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt hơi phiếm hồng, như là chưa hết mệt mỏi. Đoạn Bạch Nguyệt kéo tấm chăn bên cạnh qua bao hắn lại ôm vào lòng mình, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng muốn dụ dỗ hắn ngủ tiếp.
“Vương gia.” Đoạn Niệm ở bên ngoài gọi.
Sở Uyên mở mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngủ tiếp.”
“Sợ là bằng hữu kia của ngươi lại xảy ra chuyện gì rồi.” Sở Uyên nói: “Nếu không Đoạn Niệm cũng không cư xử lỗ mãng như vậy đâu.” Biết hai người đang cùng ở trong thư phòng tồi còn chạy tới gián đoạn.
Đoạn Bạch Nguyệt than thở: “Giao hữu vô ý.”
Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: “Đừng náo loạn, đi ra xem thử đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ra cửa, Đoạn Niệm quả thật mặt mày khổ bức, thoạt nhìn rất không muốn tới, rồi lại không thể không tới.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Niệm: “Là Vũ Quyết công tử, hiện tại đang ở ngoài cung, nói là muốn cùng Vương gia đi tham gia hội Hồ Điệp.”
Sở Uyên ở trong phòng nghe được, bĩu môi, chầm chậm kéo chăn che đầu.
“Hắn là người trong võ lâm, chạy tới thương hội làm náo loạn cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Không đuổi theo nha đầu kia chạy khắp toàn quốc nữa sao?”
Đoạn Niệm: “Chuyện này thuộc hạ cũng không biết, nếu Vương gia muốn biết thì chỉ sợ phải đích thân hỏi Vũ Quyết công tử.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bảo hắn tới khách điếm trước đi rồi Bổn Vương sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục.”
Đoạn Niệm nhận lệnh, xoay người lui xuống. Đoạn Bạch Nguyệt trở lại ngự thư phòng, thấy Sở Uyên đang trùm đầu đưa lưng về phía cửa, lập tức nói: “Ta lại không đáp ứng.”
“Nhưng chín phần mười là ngươi sẽ đi.” Sở Uyên xoay người nằm úp sấp lại, tóc bị cọ hơi chút tán loạn: “Ta còn không hiểu ngươi hay sao, huynh đệ nghĩa khí lớn hơn trời, huống chi gần đây trong cung cũng không có chuyện gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười bình tĩnh: “Nếu ngươi không muốn cho ta đi—.”
Sở Uyên nhíu mày: “Ta là cái loại người không hiểu đạo lý như thế sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng đáp: “Tất nhiên không phải.”
Sở Uyên nói: “Ừ, không cho phép ngươi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt thử dò xét hỏi: “…Nếu ta nhất định phải đi, thì?”
Sở Uyên ngồi dậy: “Tứ Hỉ!”
“Này này này!” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng che cái miệng của hắn: “Có chuyện gì cứ nói, không được phép gọi Tứ Hỉ.” Nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, vì sao sau khi thành thân, tức phụ lại càng ngày càng có khuynh hướng bất chấp đạo lý đúng sai thế này? Đầu đau!
Bên ngoài ngự thư phòng, một vòng tiểu nội thị đều thử dùng ánh mắt dò xét nhìn đại công công.
Tứ Hỉ khoát khoát tay, hạ giọng nói: “Cứ xem như không nghe thấy gì.”
Tiểu nội thị hiểu ý, tiếp tục đờ người ra nhìn chằm chằm vào con sâu béo mập đang gặm cỏ dưới chân.
Hai người ầm ĩ một trận, Sở Uyên mới cười nói: “Đùa ngươi thôi, đi đi, trên đường đi cẩn thận một chút là được, sau khi xử lý xong chuyện thì nhớ phải trở về sớm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ta thật sự không muốn chạy tới đó tham gia náo nhiệt.”
“Thuận tiện mua chút hương liệu hiếm lạ về.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt hắn: “Trong khoảng thời gian này trong cung cũng không có bao nhiêu chuyện, một mình ta xử lý là đủ rồi, ngươi nhàn rỗi cũng không có gì làm, ngược lại không bằng ra ngoài giải sầu.”
“Ai nói vậy, ta không hề cảm thấy buồn chán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hàng đêm lấy sắc thị quân, là chuyện hạnh phúc nhất thế gian rồi.”
Sở Uyên lật chăn trùm đầu hắn lại, còn mình đứng dậy duỗi thắt lưng một cái, dự định trở về tẩm cung ngủ tiếp.
“Vương gia.” Đoạn Niệm lại ở ngoài phòng gọi.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Niệm khổ hề hề nói: “Thuộc hạ thật sự là…. Nhưng Vũ Quyết công tử nói nếu Vương gia không chịu ra ngoài thì hắn sẽ treo cổ trên cửa Tuyên Vũ luôn.”
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên: “Phụt.”
Đoạn Bạch Nguyệt cực kì không nghĩ ra, vì sao mình lại có thể quen biết một bằng hữu mất mặt xấu hổ đến vậy.
Sở Uyên thì ngược lại có chút hứng thú: “Ta có thể theo ngươi đi gặp hắn không?”
“Nếu ngươi muốn đi thì tất nhiên là có thể.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chẳng qua người này còn nhây hơn Tư Không vài phần, chỉ sợ ngươi không chịu nổi tính cách ầm ĩ nhầy nhụa của hắn.”
Vậy thì càng phải đi gặp một lần a. Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào hầu hạ rửa mặt thay y phục rồi theo Đoạn Bạch Nguyệt xuất cung. Trước cửa Tuyên Vũ quả thật có một nam tử trẻ tuổi, đang ngồi xổm trên mặt đất mặt mày ủ rũ thê lương, một vòng thị vệ canh cửa nhìn hắn như vậy cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn —Dù sao cũng là bằng hữu của Vương gia, lại không làm chuyện gì vượt quá quy củ, cũng chỉ ngồi xổm ở chỗ này lâu lâu ngửa mặt lên trời gào to hai tiếng mà thôi, cũng không thể nào trực tiếp đuổi người đi được.
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức vạch rõ quan hệ: “Ta không quen hắn.”
“Không được học theo Tiểu Cẩn.” Sở Uyên đá hắn một cước: “Vị bằng hữu này của ngươi nhìn qua đúng là có chút thương tâm, mau qua đó an ủi đôi câu đi.”
Phiên ngoại Hội Hồ Điệp – Phần 3 [Ngươi nhất định sẽ thích Mã Huyện lệnh này]
Thấy Hoàng thượng và Vương gia tới, thủ vệ canh giữ cửa cung đều thở phào nhẹ nhõm, khom người nhường đường cho hai người. Bạch Vũ Quyết vốn dĩ còn đang rầu rĩ bi thương, ngẩng đầu rốt cuộc cũng thấy được Đoạn Bạch Nguyệt chịu xuất hiện, vén tay áo lau mặt một cái muốn xông tới, lại bị thị vệ của Tây Nam Phủ rút đao ngăn cản.
…
Trái tim đau.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt phất tay, ý bảo thị vệ lui ra.
Bạch Vũ Quyết nhìn người mặc long bào đi theo phía sau hắn, hơi chút thu liễm biểu tình.
“Các hạ không cần đa lễ.” Sở Uyên cười cười: “Vừa lúc rãnh rỗi nên trẫm mới cùng hắn ra đây xem.”
Bạch Vũ Quyết lo sợ bất an xoa xoa tay, cũng không biết có cần phải quỳ xuống hay không, dùng dư quang khóe mắt liếc liếc Đoạn Bạch Nguyệt — vì sao lại dẫn Hoàng thượng đi ra! Rõ ràng biết ta là nông dân, cũng chưa thấy người tai to mặt lớn lần nào.
“Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một chiếc khăn mặt: “Lau mặt sạch sẽ đi, rồi nói rõ mọi chuyện cho ta biết.”
“Hội Hồ Điệp, ta muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia.” Bạch Vũ Quyết nói.
“Muốn lấy thì cứ đi mà lấy, có quan hệ gì đến ta đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Bạch Vũ Quyết nói: “Ta không có bạc.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Muốn bao nhiêu? Cứ tới tìm Đoạn Niệm mà lấy.”
“Có bạc thôi chưa đủ, người muốn có Mặc Hồn Hương trong giang hồ này không hề ít, vạn nhất có người ra giá không được muốn cứng rắn cướp thì sao? Ngươi phải giúp ta.” Bạch Vũ Quyết nói: “Nếu thật sự đánh không lại, còn có thể lấy quan vị ra áp chế.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người.”
Bạch Vũ Quyết co rút khóe miệng, với những chuyện thiếu đạo đức ngươi đã làm khi còn bé, làm sao còn có thể không biết xấu hổ ở nơi này giả vờ cao phong lượng tiết.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.
Bạch Vũ Quyết lập tức nói: “Đương nhiên, ai có thể so được với Vương gia thanh khiết như hoa sen không dính bùn, đường đường chính chính thanh danh lan xa, uy nghiêm cao lớn. Nhưng lần này thật sự phải giúp tiểu đệ, nếu không ta đi chết ngay.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi đi.”
Bạch Vũ Quyết: “….”
Ngươi nói gì????
Sở Uyên nhìn hai người ầm ĩ đủ rồi, mới ra mặt giảng hòa, cười nói: “Hay là vào cung trước rồi từ từ nói sau?”
Có thấy không? Đây chính là chênh lệch về thái độ làm người. Bạch Vũ Quyết dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, nụ cười tươi rói rất là nịnh nọt: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Lần đầu tiên trong đời vào cung, tất nhiên Bạch Vũ Quyết nhìn cái gì cũng thấy nguy nga lộng lẫy, thậm chí còn lưu luyến ôm cột trụ trên hành lang một cái, muốn xem thử có thể kéo rớt một mảnh vàng lá thiếp trên cột xuống hay không. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn mà đầu lại đau như muốn nứt ra, thật sự rất muốn để Sở Uyên trở về tẩm cung nghỉ ngơi trước.
“Mặc Hồn Hương là vật gì?” Sở Uyên hỏi.
Bạch Vũ Quyết vội vàng buông chén trà trong tay, nói: “Là một khối hương.”
Sở Uyên: “….”
Bạch Vũ Quyết bối rối nói: “Còn chuyện nó được dùng để làm gì thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là người người đều muốn có.”
Sở Uyên hiểu rõ, lại hỏi: “Tiểu Đàm cũng muốn sao?”
Bạch Vũ Quyết vỗ đùi một cái, căm hận nói: “Nếu nàng không muốn nó thì sao ta phải phí nhiều tâm lực thế này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói chen vào: “Chẳng trách ngươi tự dưng lại không đi theo nàng nữa, hóa ra là muốn lấy được Mặc Hồn Hương, để tiểu nha đầu kia tự tới tìm ngươi.”
Bạch Vũ Quyết có lệ nói: “Ngươi nói gì cũng đúng.”
“Nhưng ngày hôm trước ngươi còn nói sợ sẽ có người làm tổn thương nàng nên mới muốn ta theo dõi nàng, hôm nay sao lại không sợ nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Bạch Vũ Quyết: “….”
Vì sao một đại nam nhân như ngươi lại thích nói nhảm nhiều như vậy?
“Được rồi, cứ xem như ta chưa hỏi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng Sở Uyên, hơi cúi đầu hỏi: “Giúp không?”
Đáy mắt Bạch Vũ Quyết tràn ngập khát vọng.
Sở Uyên nói: “Giúp.”
Bạch Vũ Quyết thoáng chốc lệ nóng quanh tròng, người tốt!
Đoạn Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy, nói: “Cũng được, giúp thì giúp.”
Bạch Vũ Quyết vội vàng nói: “Chúng ta đi ngay đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Hội Hồ Điệp mấy ngày sau mới tổ chức, đi bây giờ làm chi?”
Bạch Vũ Quyết kiên trì nói: “Để tránh bị người khác đoạt mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Thứ ta muốn có, không ai có thể đoạt.”
Bạch Vũ Quyết: “….”
Ngươi đã hết thuốc chữa rồi đó biết không!
Đoạn Niệm vào phòng, khuyên can mãi mới đưa được Bạch Vũ Quyết trở về thiên điện nghỉ ngơi. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mặc Hồn Hương, vừa nghe liền biết không phải là vật chính phái gì.”
Sở Uyên nói: “Hơi giống đồ….ưm ưm.”
“Nếu thật sự là như vậy thì dù cướp được rồi cũng không đưa cho ai hết.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm gò má hắn: “Chúng ta tự dùng.”
“Đứng đắn một chút!” Sở Uyên đánh hắn một quyền: “Dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng nếu người người đều muốn đoạt thì ngươi cũng phải cẩn thận một chút, có biết hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Yên tâm, sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã vượt qua cả rồi, chút chuyện nhỏ này tính là gì đâu, cứ coi như đi tham gia náo nhiệt thôi.”
Nếu đã đáp ứng hỗ trợ, mà Bạch Vũ Quyết nhìn qua cũng thật sự là lòng như lửa đốt, bởi vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục giày vò hắn nữa, đáp ứng ngày mai sẽ xuất cung. Sáng sớm Sở Uyên theo thường lệ lâm triều, Đoạn Bạch Nguyệt một mình tới thiên điện tìm Bạch Vũ Quyết, chỉ thấy trước mặt hắn bày ra bảy tám cái đĩa, đang ăn điểm tâm, thậm chí xa xa còn có cầm nương đánh đàn.
Bạch Vũ Quyết lưu luyến buông đũa xuống, cảm thán: “Chẳng trách ngươi cố sống cố chết cũng muốn liều mạng làm hoàng hậu.” Mỗi ngày đều phung phí thế này, ăn cái điểm tâm thôi cũng cần tám đĩa.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi muốn thì cũng có thể ở lại lâu dài trong cung.”
“Ta đương nhiên muốn a!” Bạch Vũ Quyết nói: “Nhưng bây giờ không được, bất kể thế nào cũng phải lấy được khối hương kia trước, sau đó đem nha đầu kia đuổi…dụ tới tay.” Nhất thời không để ý, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Bạch Vũ Quyết cười gượng.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đuổi?”
Bạch Vũ Quyết nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trừ khi ngươi muốn đi lấy khối hương kia một mình.”
Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “…Tiểu nha đầu kia trộm của ta một thứ, ta đuổi theo nàng đến đây, ngày hôm qua mới trao đổi điều kiện xong, muốn ta đem Mặc Hồn Hương đến đổi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: “Lăn qua lăn lại nửa ngày, thì ra là vì nguyên nhân này.”
“Đi!” Sợ hắn đổi ý, Bạch Vũ Quyết dứt khoát lôi người bỏ chạy.
Đợi Sở Uyên lâm triều xong thì được Tứ Hỉ công công báo lại Vương gia đã cùng khách nhân xuất cung, còn nói là khoảng mười ngày sau sẽ trở về.
Sở Uyên gật đầu, trực tiếp truyền điểm tâm tới ngự thư phòng. Gần đây từ trên xuống dưới trong triều đình thật sự không có chuyện gì, chưa tới nửa canh giờ sau cũng đã xử lý xong chính vụ, vì vậy ngáp dài một cái, tựa người lên nhuyễn tháp, tiện tay cầm quyển sách tùy ý xem.
Ôn Liễu Niên ôm một vò hạnh khô dầm chua ngọt tự tay làm vào cung, muốn cho Sở Uyên một ít ăn thử, đi tới tiền viện không quên hỏi một câu tâm tình của Hoàng thượng hôm nay thế nào — để tránh đâm đầu vào chuỗi pháo.
Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đang đọc sách bên trong, Vương gia xuất cung rồi.”
Ôn Liễu Niên cảnh giác hỏi: “Cãi nhau sao?”
Tứ Hỉ công công lắc đầu, kể đại khái mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hội Hồ Điệp? Cái này bản quan cũng có nghe.” Ôn Liễu Niên nói: “Nghe nói không đơn thuần chỉ là thương nhân đến từ khắp đại giang nam bắc của Đại Sở, mà còn có khách thương từ quốc gia khác tới tham gia, mấy năm trước luôn được tổ chức ở Bình Thành, nhưng năm nay nơi đó còn có đại hội võ lâm, để tránh song phương xung đột nên mới chuyển hội Hồ Điệp này tới trấn Tuyên Vân.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân quả thật bác học.” Ngay cả thương hội trong dân gian mà cũng có thể biết rõ ràng như vậy.
“Thường xuyên lui tới trà lâu là được.” Ôn Liễu Niên nói: “Ở đó dân chúng khắp thiên nam địa bắc nơi nào cũng có.”
Tứ Hỉ công công gật đầu, lại cười nói: “Đại nhân mau vào đi thôi.”
Nghe tiếng cửa phòng mở, Sở Uyên ngẩng đầu lên.
“Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hành lễ.
Sở Uyên nhìn hũ mứt hạnh trong lòng hắn, không hiểu: “Ái khanh làm gì vậy?”
“Vi thần tự tay làm chút mứt quả.” Ôn Liễu Niên nói: “A Việt hái được một ít hạnh chua trên núi về, đã dầm hơn nửa năm rồi.”
“Vậy trẫm phải ăn bằng hết mới được, nếu không làm sao xứng với tâm ý và công lao của hai khanh.” Sở Uyên cười nói: “Nếu đã tiến cung rồi thì buổi trưa lưu lại ăn cơm với trẫm đi.”
Ôn Liễu Niên biết rõ còn hỏi: “Vương gia không ở trong cung sao?”
“Giả bộ.” Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên cào cào má, lầm bầm: “Hoàng thượng cũng giả bộ đó thôi.”
Khóe miệng của Sở Uyên cong lên.
Ôn Liễu Niên nói: “Cần chính yêu dân là chuyện tốt, nhưng cũng không cần phải luôn ở trong cung phê duyệt tấu chương, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Sở Uyên hai tay chống cằm, có chút hăng hái nhìn hắn.
Thừa tướng Đại Sở vẻ mặt nghiêm trang, vô cùng thành khẩn.
Trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa đang lộc cộc đi về phía trước. Bạch Vũ Quyết ăn xong sáu khối bánh điểm tâm rồi mới chịu lau lau ngón tay, bắt đầu cẩn thận suy xét xem mình có nên chấp nhận kiến nghị của Đoạn Bạch Nguyệt, tới hoàng cung làm một tiểu đầu mục của ngự lâm quân hay không, dù sao mỗi ngày đều có thể ăn điểm tâm và uống rượu ngon như thế này cũng là tốt đẹp mĩ mãn rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở bên ngoài ăn đất sao?”
Bạch Vũ Quyết kéo hồn vía trong ảo tưởng của mình về, lưu loát nói: “Cút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nói một chút xem, những người muốn cướp Mặc Hồn Hương là ai?”
Nếu trong tâm câu chuyện đã bị kéo tới đây thì….Bạch Vũ Quyết ho khan hai tiếng, tận lực châm chước dùng từ, thận trọng nói: “Những người khác thì thật ra chưa đủ gây sợ hãi, chỉ có một đối thủ coi như hơi nhức đầu, ngươi còn nhớ Phong Táp Cốc hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn xe lên vọt ra ngoài.
Bạch Vũ Quyết nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, xe ngựa kịch liệt lay động, người kéo xe sợ run kéo cương ngựa dừng lại, rồi lại không dám mở miệng hỏi. Đoạn Bạch Nguyệt lăng không tung ra một chưởng, Bạch Vũ Quyết bị chấn đến hai mắt đầy lệ, nhưng vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn gào khóc om sòm quấn chặt người Đoạn Bạch Nguyệt, tứ chi giang rộng giả chết.
Đoạn Bạch Nguyệt chưa từng ngờ tới, bản thân mình còn có thể bị người này hãm hại một lần.
Phong Táp Cốc nằm ở Quý Dương, là một môn phái tương đối lớn trên giang hồ. Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến Tây Nam Phủ đâu, nhưng chuyện thành hỏng bét như bây giờ lại chính là vì Phụ Vương nhà mình, cũng không biết năm đó đầu Tây Nam Vương Đoạn Cảnh bị ấm chỗ nào, sau khi uống vài chén rượu vào thì tự chủ trương định thân, đem tiểu nhi tử của mình gả cho người ta.
Năm lên tám tuổi, sau khi Đoạn Dao biết được chuyện này thì cứ như sét đánh trúng đầu không ngừng khóc lóc đòi từ hôn, nhưng đối phương vẫn mãi không đồng ý, cuối cùng cũng do chính Đoạn Bạch Nguyệt tự mình kéo theo một xe hoàng kim tới cửa Cốc xin lỗi, mới có thể miễn cưỡng giải quyết xong chuyện này. Nhưng vấn đề là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà nghe nói tiểu thư của Phong Táp Cốc kia vẫn chưa chịu gả cho ai, tuổi nàng cũng đã ngoài hai mươi, tất nhiên sẽ có không ít miệng đời bêu xấu, mỗi khi truyền vào Tây Nam Phủ, người người bên trong đều sẽ chột dạ, muốn đi khuyên nhủ, rồi lại không biết nguyên nhân khiến vị tiểu thư này không chịu gả phu quân rốt cuộc có liên quan gì đến Đoạn Dao hay không —- Vạn nhất người ta đang chờ một ai đó khác, căn bản chẳng liên quan gì đến Tây Nam Phủ, vậy thành ra quá ngu xuẩn rồi.
“Có khi chuyện đó chẳng liên quan gì đến Dao Nhi đâu.” Bạch Vũ Quyết an ủi hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho dù chuyện này không liên quan gì đến Dao Nhi thì năm đó cũng là phụ vương ta thuận miệng nói bậy, hại cô nương nhà người ta từ bé đã chờ Dao Nhi, đến tận bây giờ mà vẫn có người trong giang hồ đem chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, vốn dĩ đã áy náy lắm rồi, lúc này lại trắng trợn giúp ngươi tới tranh đoạt thứ kia, ta biết phải ăn nói làm sao?”
“Cũng đã tới đây rồi.” Bạch Vũ Quyết giúp hắn xoa ngực thuận khí: “Giấu mặt đi cũng được, nhưng chí ít cũng phải đi cùng huynh đệ, nếu không lòng ta lo lắng.”
Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, vô lực phất tay đẩy hắn qua một bên, chỉ cầu không cần phải chạm mặt với Cốc chủ của Phong Táp Cốc, nếu không chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
Mặc dù trấn Tuyên Vân không lớn lắm nhưng cũng coi như đang ở dưới chân thiên tử, hơn nữa sắp tổ chức hội Hồ Điệp nên kể từ tháng trước bầu không khí trong thành đã rộn ràng hẳn lên. Sau khi mấy người Đoạn Bạch Nguyệt vào thành, đi lòng vòng khắp nơi mới tìm được một khách điếm còn có phòng trống, vừa vào cửa đã bị một cỗ mùi vị ẩm mốc xộc vào khoang mũi. Nhưng cũng may tất cả mọi người đều là đại nam nhân thô kệch, hành quân đánh trận, hành tẩu giang hồ, ngủ ngoài đồng hay trên núi cũng không phải chuyện chưa từng có, hơn nữa ít ra nơi này còn có thể tránh gió che mưa, bởi vậy cũng không ai xoi mói.
Mấy canh giờ sau, một cỗ xe ngựa khác chậm rãi đi vào thành. Sở Uyên cầm một chiếc khăn tay che miệng lại, dọc đường đi không ngừng hắt xì.
Tứ Hỉ lo lắng nói: “Hoàng thượng, hay là chúng ta ra ngoài thành trước đi.”
Sở Uyên khoát khoát tay, kéo màn xe lại kín một chút. Hai bên đường đều là hàng quán bán đồ gia vị, mùi hương trộn lẫn vào nhau xông thẳng vào mũi, còn có nhà đang sao ớt khô nữa, sặc đến nỗi khó lòng mở mắt ra được.
Tứ Hỉ đi khắp khách điếm lớn trong thành hỏi thăm một lượt nhưng cũng không tìm được nơi Đoạn Bạch Nguyệt ở, cuối cùng nhờ có một người bán hạt tiêu tốt bụng chỉ đường nên bọn họ mới tìm tới được trước một khách sạn đơn sơ nằm sâu trong hẻm nhỏ.
Sở Uyên dẫm lên sàn gỗ lụp xụp tạo nên những âm thanh cót két cót két, bình tĩnh gõ cửa.
Tứ Hỉ đứng phía sau lưng hắn nhíu chặt mày, vì sao Vương gia lại ở chỗ tồi tàn thế này?
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
“…”
Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Lão nô tới đại sảnh uống trà trước đây.”
“Đi đi.” Sở Uyên phất tay một cái, sau đó bước vào phòng, nhìn quanh quất một vòng, cuối cùng cũng không ngồi xuống.
Rách nát.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đoạn Bạch Nguyệt vừa kinh hỉ, vừa dở khóc dở cười: “Rõ ràng đã nói là ở trong cung chờ ta.”
“Không được?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Tất nhiên là được, nhưng trong thành này rất loạn, ngươi cũng sẽ không thích.” Đoạn Bạch Nguyệt lau sạch ghế cho hắn ngồi, nhíu mày: “Tại sao mũi đỏ vậy?”
Sở Uyên thuận miệng nói: “Nhớ ngươi, dọc đường khóc suốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Phát ngốc cái gì?” Sở Uyên buồn cười: “Bằng hữu kia của ngươi đâu?”
“Có lẽ đang ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Nếu biết trước ngươi sẽ đến thì ta đã không ở đây.”
“Trấn nhỏ này tuy không nghèo nhưng cũng không phải là nơi những người muốn xuôi nam ngược bắc đều phải đi qua, nên đương nhiên cũng không có nhiều khách điếm.” Sở Uyên nói: “Chắc Tứ Hỉ đã đi tìm chỗ ở rồi.”
“Có đói bụng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Hay là ta dẫn ngươi ra đường ăn gì đó trước.”
“Không đi.” Sở Uyên xoa xoa lỗ mũi: “Cả con đường đều là mùi gia vị, ta hắt xì từ cửa thành đến tận đây, khó khăn lắm trong phòng này mới nhẹ mùi một xíu.”
“Vừa nãy còn nói là nhớ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo mũi hắn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta ra ngoài mua về cho ngươi, được không?”
“Đợi trời tối rồi nói sau.” Sở Uyên đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không ngờ chỉ là một hội Hồ Điệp nho nhỏ thôi mà cũng có nhiều người tới như vậy, xem ra có thể kiếm rất nhiều bạc.”
“Còn nhớ chuyện về Phong Táp Cốc ta từng kể với ngươi không?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy túi nước của mình cho Sở Uyên uống.
“Có.” Sở Uyên gật đầu: “Vị tiểu thư kia chịu thành thân rồi sao?”
“Thành thân thì chưa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều nghe nói lần này người của Phong Táp Cốc cũng muốn tới đây mua khối Mặc Hồn Hương kia.”
Sở Uyên hiểu rõ: “Vậy ngươi còn muốn giúp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt buông tay.
Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, đáy mắt cực kì đồng tình.
Một lát sau Tứ Hỉ trở về, nói đã tìm được nơi ở mới rồi, ở ngay trong huyện nha.
“Đi thôi, dẫn ngươi tới tòa nhà lớn ở.” Sở Uyên níu một lọn tóc của hắn: “Khó khăn lắm mới được xuất cung một chuyến, vậy mà cũng không biết dùng thân phận Hoàng hậu Đại Sở kiếm chút tiện nghi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta thành thật như vậy, chẳng lẽ không phải rất cần được ban thưởng ư? Vì sao lại còn bị ghét bỏ?”
Sở Uyên nghiêng người hôn lên khóe môi hắn một cái: “Ngoan.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất thỏa mãn, tay trong tay cùng hắn đi xuống lầu.
Huyện lệnh của trấn Tuyên Vân này trăm triệu lần không ngờ, một hội Hồ Điệp nho nhỏ cư nhiên có thể đưa Hoàng thượng và Vương gia tới đây, sau khi nghe thị vệ tới thông truyền thì đã vội vàng quét sạch tiểu viện, dẫn toàn bộ gia quyến và gia đinh đứng chờ trong sân viện, rất là lo sợ bất an.
“Huyện lệnh nơi này là một người thành thật.” Trên đường đi, Sở Uyên nói với Đoạn Bạch Nguyệt: “Không biết làm thơ, viết văn không được bao nhiêu chữ, đối câu cũng không tinh tế, chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao đối câu không tinh tế thì ta sẽ thích hắn?”
“Bởi vì nhiều năm qua, toàn bộ trọng thần của Đại Sở ta ai cũng đã bị ngươi cằn nhằn lải nhải phỉ báng bêu xấu ít nhất một lần rồi.” Sở Uyên nói: “Nếu những người văn hay chữ tốt ngươi đều không thích thì chắc người không biết được bao nhiêu chữ như Mã huyện lệnh này sẽ hợp khẩu vị của ngươi.”
Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 4 [Phía dưới có người muốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở]
Huyện lệnh trấn Tuyên Vân tên là Mã Đại Sơn, ngay cả Hán tự cũng không biết được bao nhiêu chữ nên càng đừng nói chuyện tham gia khoa cử, vẫn nhờ Vương đại nhân trong triều cất nhắc nên mới có được một chức quan. Cũng vì sư gia trong phủ tâm tư cẩn thận, làm việc chu đáo nên có việc gì cũng có thể giúp đỡ một tay, hơn nữa trấn nhỏ này chưa từng xảy ra vụ án nào lớn, bởi vậy dân chúng thật sự rất thích vị Huyện lệnh quê mùa này.
Trước khi tiếp giá, sư gia đã ân cần dạy bảo Huyện lệnh hơn mười lần rằng thấy Đoạn Vương thì phải gọi là Vương gia, nghìn vạn lần không được học theo tiểu thoại bản gọi Hoàng hậu, Hoàng hậu chỉ có Hoàng thượng mới được gọi thôi, không liên quan gì đến chúng ta.
Xe ngựa chạy thẳng vào Huyện nha, Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đi xuống, thuận tiện quét mắt nhìn Mã Đại Sơn, trong lòng quả nhiên bị chấn động một chút — mắt chuông đồng mặt đen đủi râu ria xồm xoàm, thật giống như Trương Tam gia tái thế, người này rõ ràng giống một danh tướng hơn a.
Mã Đại Sơn mở miệng nói, giọng điệu âm vang như chuông đồng: “Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, Vương gia.”
Hai tai Sở Uyên vang lên ong ong, vì sao mới vài năm không gặp, giọng người này lại lớn hơn vài phần.
Sư gia còn dạy rất nhiều câu để Mã Đại Sơn nói chuyện sau khi gặp Hoàng thượng, nãy giờ hắn vẫn luôn lo sợ bất an, rất sợ mình sẽ nhớ nhầm cái này sang cái kia khiến Hoàng thượng nổi giận, nên vừa nghe Tứ Hỉ nói Hoàng thượng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì đã thấy trong lòng như trút được gánh nặng, đưa mọi người tới nơi ở rồi khom người cáo từ, chỉ ngóng trông nghìn vạn lần đừng bị gọi lại hỏi chuyện.
Phòng ốc của Huyện nha tất nhiên không tốt được bao nhiêu, nhưng so với khách điếm thì cũng sạch sẽ hơn nhiều lắm, thậm chí còn có một bầu trà ngon. Sở Uyên hỏi: “Có thật là không cần gọi vị Bạch thiếu hiệp kia tới đây ở không?”
“Không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên: “Ta thật sự không muốn gây xung đột với Phong Táp Cốc, nhưng Vũ Quyết nhất định muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia, nên song phương sớm muộn gì cũng phải đối đầu, chúng ta cứ cách xa hắn một chút tốt hơn.”
“Vậy lần này không giúp hắn?” Sở Uyên hỏi.
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Giao hữu vô ý, lại có đệ đệ và một người cha không đáng tin, đau đầu cũng vô dụng.”
Sở Uyên buồn bực: “Chuyện này thì liên quan gì đến Dao Nhi?”
“Tất nhiên là có quan hệ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu hắn chịu cưới vị tiểu thư của Phong Táp Cốc kia thì đâu có nhiều chuyện rắc rối như vậy.”
Nhìn vẻ mặt lý lẽ hùng hồn của hắn, Sở Uyên nghĩ có lẽ mình nên tìm cho Đoạn Dao vài tiểu trùng bảo bối béo mập, dù sao có một ca ca như vậy, nhân sinh nhất định cũng không dễ dàng gì.
Tại khách điếm, Bạch Vũ Quyết tỉnh ngủ, uống hết nửa bầu trà lạnh ngắt rồi mới ngáp dài đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, lại nghe thị vệ Tây Nam Phủ báo lại là hai canh giờ trước Vương gia đã cùng Hoàng thượng ra ngoài rồi.
Bạch Vũ Quyết cả kinh nói: “Hoàng thượng tới đây?”
Thị vệ nói: “Phải.”
Bạch Vũ Quyết cảm thán: “Hồ mị họa quốc.”
Hồ mị: ở đây là mê hoặc, quyến rũ.
Thị vệ: “….”
Đương nhiên, Hoàng thượng chịu tới cũng là chuyện tốt, ít nhất lại có thêm một chỗ dựa vững chắc nữa. Bạch Vũ Quyết hỏi: “Vậy Hoàng thượng và Vương gia đi đâu?”
Thị vệ đáp: “Thuộc hạ không biết.”
Bạch Vũ Quyết giải thích: “Ta cũng sẽ không tìm tới cửa.”
Thị vệ kiên trì: “Thuộc hạ thật sự không biết.”
Nhìn vẻ mặt diện vô biểu tình của đối phương, Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, dặn dò bảy tám lần phải chuyển cáo tới Đoạn Bạch Nguyệt, cách một ngày trước khi diễn ra buổi đấu giá Mặc Hồn Hương, vô luận như thế nào cũng phải tới Vân Tiêu Lâu, nếu không cũng chính là vì sắc và quăng bỏ lý trí, như vậy không được.
Chiều tối, thị vệ tới Huyện nha báo lại nguyên xi câu kia cho Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng giương lên, tiếp tục thơ ơ lật sách. Đoạn Bạch Nguyệt vào phòng, nói: “Trời đã tối rồi, ra ngoài ăn chút gì đi.”
“Vị bằng hữu này của ngươi thật thú vị.” Sở Uyên nói: “Muốn gì nói nấy không hề câu nệ tiểu tiết, hơi giống mấy vị hiệp khách ngoài đại mạc được viết trong sách.”
“Chỉ cần ở chung với hắn thêm vài ngày nữa, chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ hắn giống hiệp khách ngoài đại mạc gì đâu, trái lại còn muốn bắt hắn sung quân tới đại mạc.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đứng dậy: “Tới ngày đấu giá khối hương kia ngươi xem hắn cũng không muộn, còn hai ngày này coi như giải sầu đi, được không? Có hắn bên cạnh ồn ào muốn chết.”
Sở Uyên ừ một tiếng, sóng vai cùng hắn đi ra ngoài. Bóng đêm nặng nề buông xuống, dù các quầy bán hương liệu đã thu dọn hơn phân nửa nhưng trên đường vẫn có rất nhiều khách thương qua lại, khó khăn lắm mới tìm được quán nhỏ ít người thì cũng chỉ còn lại hai bát mì chay cuối cùng, một chút dầu mỡ cũng không có.
“Vừa rồi còn thấy quán bán đậu phụ rán, ngươi có muốn ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một đôi đũa: “Bát mì này quá ít lại còn thanh đạm, đừng để nửa đêm phải tỉnh giấc vì đói.”
Sở Uyên căn dặn: “Thêm tương ớt.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nhéo nhéo cằm hắn, đứng dậy đi ra ngõ nhỏ.
Quán đậu phụ buôn may bán đắt cực kỳ, Đoạn Bạch Nguyệt còn đang xếp hàng đợi mua thì đã có người đưa một gói đậu phụ rán tới trước mặt: “Vương gia muốn cái này?”
…
“Sao vậy? Sợ ta hạ độc?” Thấy hắn không nói lời nào, người phía sau nói tiếp: “Cái này là A Tứ vừa mới mua.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại nói: “Kiều Cốc chủ.”
Đối phương là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da trắng đến gần như trong suốt, môi mỏng mắt hoa đào, chính là Thiếu Cốc chủ của Phong Táp Cốc, Kiều Quy.
“Sao Vương gia lại tới trấn nhỏ này?” Kiều Quy cười hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem náo nhiệt.”
“Thì ra chỉ là vì muốn xem náo nhiệt.” Kiều Quy dường như cảm thấy rất may mắn: “Ta còn tưởng là vì muốn đoạt Mặc Hồn Hương.”
“Kiều Cốc chủ không cần phải quanh co lòng vòng như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn bảo bối đâu có gì lạ, cứ theo quy củ giang hồ mà tranh là được, tranh không được cũng là số mệnh, chẳng thể trách ai.”
“Trong quy củ giang hồ cũng không cho phép lấy quyền thế ra áp chế người khác.” Kiều Quy tiến gần bên tai hắn, cúi đầu nói: “Ta không muốn gây xung đột với Vương gia, cũng không muốn làm Hoàng thượng mất hứng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ sợ ngươi đã làm hắn mất hứng rồi.”
Kiều Quy nhí mày: “Vương gia nói vậy là ý gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ngươi cứ đoán xem.”
Kiều Quy do dự quay đầu lại, chỉ thấy ở đầu ngõ có một bạch y nam tử đang ôm cánh tay đứng dưới dãy đèn lồng đỏ, khóe miệng tựa như đang mỉm cười, nhưng quanh thân lại tràn đầy khí lạnh khiến những người xung quanh muốn nhìn cũng không dám nhìn, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bị đè ép đi vài phần.
Kiều Quy lập tức đứng thẳng người.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Kiều Cốc chủ nói xong chưa?”
Kiều Quy nghiến răng: “Phong Táp Cốc của ta cũng không đắc tội Vương gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Kiều Cốc chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng vừa mới nói, muốn có Mặc Hồn Hương thì cứ theo quy củ giang hồ mà làm, là do Cốc chủ đa nghi, không nên nói Tây Nam Phủ lấy quyền thế ra áp chế người khác, ta đứng ở chỗ này nãy giờ ,thậm chí cũng chưa từng có chút động tác nào khác.”
“Được, vậy cứ theo quy củ giang hồ đi.” Kiều Quy gật đầu, dẫn theo gia đinh vội vã rẽ vào đường nhỏ.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm gói đậu phụ rán đi tới đầu ngõ, nói: “Lừa được, không tốn bạc.”
Sở Uyên nắm lỗ tai hắn, cứ thế kéo tới một góc không người.
Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghiêng đầu liên tục hít hà, vừa mở gói giấy dầu ra đưa tới trước mặt hắn.
Mùi còn rất thơm.
Sở Uyên cầm xăm trúc xăm một miếng lên ăn thử, thuận miệng thẩm vấn: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”
“Hắn là Cốc chủ Phong Táp Cốc, Kiều Quy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm đó phụ vương định thân cho Dao Nhi, chính là gả cho muội muội của hắn, tên là Kiều Tâm.”
“Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt lắm sao?” Sở Uyên đút cho Đoạn Bạch Nguyệt một miếng đậu phụ rán: “Cẩn thận nóng.”
“Ta và hắn thì có quan hệ gì tốt, thấy mặt đều phải đi đường vòng.” Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Có điều người này đích xác là rất thích dựa vào người khác, có thể là vì Phong Táp Cốc lấy “súc cốt công” làm sở trường.” Súc lâu ngày, tất nhiên sẽ súc thành bệnh, ví như nói không đứng thẳng người được.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lại hồ ngôn loạn ngữ.”
“Ta cũng không lừa ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên ngồi xuống bậc thềm: “Lúc trước còn định trốn tránh, nhưng nếu hiện tại đã trốn không thoát thì chúng ta cứ quang minh chính đại tham gia hội Hồ Điệp kia một lần đi, xem thử Mặc Hồn Hương kia rốt cuộc là thứ gì.”
“Vừa rồi nhìn Kiều Quy kia hình như võ công không thấp.” Sở Uyên nhắc nhở: “Bạch thiếu hiệp chưa chắc đã đánh thắng được hắn.”
“Đây là thương hội, không phải đại hội võ lâm, cho dù là người trong giang hồ thì cũng phải tuân theo quy củ, người nào ra giá cao người đó mua được hàng. Có điều nếu một bên không chịu quân theo quy củ thì bên kia cũng không cần đạo nghĩa làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu nói về võ công, có thể Vũ Quyết không so được với Kiều Quy, nhưng nếu nói về oai môn tà đạo thì sẽ chẳng có ai là đối thủ của hắn.”
Sở Uyên nhíu mày: “Nếu đã dễ xảy ra chuyện như vậy, hay là phân phó quan phủ tăng cường phòng bị đi.”
“Điều này thì không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vũ Quyết và Kiều Quy đều là giang hồ chính đạo, cho dù thật sự muốn đánh nhau thì cũng sẽ tránh xa dân chúng, sẽ không gây phiền phức cho hội Hồ Điệp lần này.”
Sở Uyên gật đầu, đưa gói đậu phụ rán còn hơn phân nửa kia cho hắn cầm: “Đi thôi, trở về.”
“Không đi dạo tiếp một lát sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Cũng không hẳn phải lòng vòng trên đường lớn mới gọi là giải sầu, ở đây nhiều người lui tới, cũng không được tự nhiên.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Trở về Huyện nha ngược lại thanh tĩnh.”
Hai người cứ thế dắt tay nhau về, trên đường đi còn mua một bầu rượu và một bọc món kho, ngồi trên hành lang gấp khúc ở hậu viện Huyện nha nghe gió ngắm trăng, đúng là thích ý hơn đi dạo bên ngoài rất nhiều.
Rượu rất mạnh, uống xong ba ly, Sở Uyên tựa vào đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt, cầm ly sứ trắng lắc lư qua lại.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Nghĩ về cuộc sống của chúng ta trong tương lai.” Sở Uyên nói: “Có phải cũng giống như lúc này hay không? Cái gì cũng không cần làm, chỉ việc uống rượu, rồi tán gẫu.”
“Đáng tiếc Tiểu Mãn vẫn chưa trưởng thành.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửa sang lại tóc rối: “Nếu không ta thật sự chỉ muốn cứ như vậy dẫn ngươi trở về tây nam.”
Sở Uyên cúi đầu ừm một tiếng, thuận thế cầm ly rượu đưa tới bên miệng hắn. Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi ấm áp dán lên.
Người như tỉnh lại như say, trăng như ẩn vừa như hiện, ngay cả cơn gió cũng mang theo mùi hương, sau nụ hôn triền miên, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào lòng, tay phải thuận thế trượt xuống, mở chốt cài đai lưng ra.
Biết thói quen của Hoàng thượng và Vương gia, vừa sáng sớm Tứ Hỉ đã phái thị vệ xung quanh tiểu viện này đi nơi khác, chỉ mình hắn đứng hầu hạ ở cửa chờ lệnh, cảm thấy tâm tình rất tốt, thậm chí cũng bắt đầu vô ý thức nghĩ tới chuyện sau này theo Hoàng thượng trở về Tây Nam Phủ, khi đó cuộc đời sẽ nhàn nhã thong dong biết bao nhiêu.
Tuy tiểu viện này cực an tĩnh nhưng có người yêu bên cạnh nên sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không cảm thấy nhàm chán — chí ít Sở Uyên nghĩ như vậy.
Trước mặt bày biện một bàn cờ, Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, hai mắt buồn ngủ mờ sương, đang cùng Sở Uyên nghiên cứu một tàn cục mà cổ nhân lưu lại từ mấy trăm năm trước, thuận tiện ở trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn ngày mai đã diễn ra hội Hồ Điệp rồi, nếu không để mình nhìn đồ chơi này thêm hai ngày nữa thì phỏng chừng mắt cũng mù luôn.
Sở Uyên cầm một quân cờ lên, thuận miệng nói: “Nếu mệt mỏi thì về phòng ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: “Ta không buồn ngủ.”
Sở Uyên đưa tay nhấc hai mí mắt nặng trĩu trụp xuống của hắn lên, buồn cười nói: “Thật sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn muốn hôn.
Sở Uyên dí một ngón tay lên trán hắn đẩy ra, hỏi: “Ngươi có muốn học chơi cờ không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tĩnh táo hơn phân nửa, tất nhiên không muốn.
“Vậy ngồi đàng hoàng đi.” Sở Uyên dựa vào lòng hắn: “Không được phép lộn xộn.”
Đoạn Bạch Nguyệt ừm một tiếng, tựa cằm lên vai Sở Uyên ngáp dài ngáp ngắn, chưa tới thời gian uống một chén trà sau đã ngủ thiếp đi, toàn bộ sức nặng đều đè lên người hắn.
“Đừng nháo.” Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, hai người cùng đổ rạp xuống nhuyễn tháp, bàn cờ dao động, quân cờ rơi vãi khắp nơi.
Tứ Hỉ lặng yên không tiếng động nhanh chóng giơ tay đóng cửa tiểu viện lại. Bạch Vũ Quyết khó khăn lắm mới tìm tới cửa thì lại bị thị vệ liên tục dụ dỗ mạnh mẽ kéo từ trên cây xuống khiêng đi, tay áo bị cành cây kéo toạc không ai bồi thường, còn phải lo lắng không biết sáng mai Đoạn Bạch Nguyệt có dậy kịp giờ hay không, rất là thống khổ.
Hoàng thượng muốn đi xem hội Hồ Điệp, tất nhiên Mã Đại Sơn đã tới trước chuẩn bị nhã gian, ngay đối diện đài đấu giá, tầm mắt trống trải lại không dễ bị người ngoài nhìn thấy. Mặc dù các loại hương liệu nổi tiếng đều sẽ chừa lại đấu giá sau cùng, nhưng vì Sở Uyên muốn xem náo nhiệt nên vừa sáng sớm Đoạn Bạch Nguyệt đã dẫn hắn tới đây, sau khi ăn hết một đĩa điểm tâm, uống hết một bầu trà thì trên đài mới có người gõ chiêng.
Người ngồi bên trong các nhã gian đều là khách quý, mỗi loại hương liệu cần đấu giá đều sẽ đưa hàng mẫu vào những nhã gian này, Sở Uyên cúi đầu ngửi ngửi, nói: “Không thích lắm, hơi nồng.”
“Ngươi vốn thích những thứ thanh nhã, tất nhiên cái này không thích hợp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều bất cứ thứ gì có thể mang lên đài đấu giá ngày hôm nay thì đều là thứ hiếm lạ, và đều sẽ có người tranh đoạt.”
“Cái này ngược lại không tệ.” Sở Uyên thả khối hương thứ hai xuống: “Mua cho Tiểu Cẩn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, phân phó thị vệ đem bạc xuống trả. Càng về cuối hương liệu càng đáng giá hơn, trước đây Sở Uyên chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy nên cảm thấy rất hứng thú, gặp phải hương liệu nào thơm lại mua, mua tặng người này mua cho người kia, cuối cùng ngay cả lão đồ tể trong Tây Nam Vương phủ cũng có được một hộp son thơm mang về tặng nương tử.
“Được rồi, hương liệu tiếp theo không cho phép ngươi quấy rối nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau lưng nắm hai vai hắn nhắc nhở.
“Là Mặc Hồn Hương sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Vì là hương liệu hiếm lạ nên hàng mẫu đưa tới cũng cực nhỏ, chỉ quét một chút trên mảnh lụa màu đỏ, gần như rất khó nhìn ra bằng mắt thường, ngửi thử cũng không có mùi vị gì đặc biệt, cũng không biết vì sao lại có thể đáng giá đến vậy.
Bạch Vũ Quyết ngồi dưới đài, tay phải âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khối hương kia. Bởi vì có Đoạn Bạch Nguyệt ở đây nên hắn cũng không sợ phải cùng đối phương so bạc, cùng lắm thì mượn xài trước, tương lai từ từ trả lại là được. Nhưng hắn thật sự sợ Kiều Quy sẽ cứng rắn cướp —sự tình trọng đại, có thể không gặp chuyện xui xẻo thì cứ không gặp tương đối thỏa đáng hơn.
Dưới đài lặng ngắt như tờ, Sở Uyên nói: “Xem ra đúng là có không ít người muốn khối hương này.”
“Cái này ngươi nghĩ sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người muốn khối hương thì không nhiều lắm, số người tò mò mới là không ít. Hôm qua lúc chúng ta đi dạo trên đường, hầu như người người đều nói có nhân sĩ trong giang hồ muốn cướp Mặc Hồn Hương, nếu tin này truyền ra ngoài rồi thì các thương nhân bình thường chín phần mười sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi chỉ cần chờ xem Vũ Quyết và Kiều Quy tranh nhau là được.”
Vừa dứt lời, dưới đài đã có một nam tử trung niên bụng phệ đứng dậy, phủi phủi vỏ hạt dưa trên y phục hào phóng nói: “Không cần biết đáng giá bao nhiêu bạc, khối hương này bổn đại gia ta cũng phải lấy!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: “Làm sao bây giờ? Hình như có người dưới đài muốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở a.”
Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 5 [Học xấu]
Vừa nghe được có người muốn đấu giá khối Mặc Hồn Hương kia, đám đông thương nhân ngồi bên dưới đài đồng loạt rướn cổ nhìn qua, đều rất hiếu kỳ không hiểu đó là thần thánh phương nào, cư nhiên còn muốn cướp đồ trên tay người trong giang hồ.
Sở Uyên sai người gọi Mã Đại Sơn tới, hỏi ra mới biết người này tên là Ngưu Diệu Tổ, là một Thiếu gia nhà giàu ở đất Tấn, trước giờ đều theo đại ca làm việc, đây là lần đầu tiên ra ngoài làm ăn một mình.
“Chẳng trách.” Sở Uyên hiểu rõ: “Nhà giàu ở Sơn Tây, họ Ngưu, gia chủ là Ngưu Quang Vinh phải không?”
Mã Đại Sơn nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ngay cả ngươi cũng biết, xem ra vị phía dưới kia đích thật là thiếu gia nhà giàu chạy tới rồi.”
Sở Uyên nhắc nhở: “Ngưu gia nổi danh vàng bạc chất đầy kho thóc và phòng chứa vải, nếu vị bằng hữu kia của ngươi muốn cùng hắn so tiền tài thì chỉ sợ sẽ không hơn được.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xuống dưới đài, quả nhiên chỉ có ba người Bạch Vũ Quyết, Kiều Quy và Ngưu Diệu Tổ tham gia đấu giá, còn những khách thương xung quanh không biết tự lúc nào đã phân tán hơn phân nửa, có lẽ là vì sợ lát nữa ba người này thật sự đánh nhau thì sẽ vô tội bị dính líu.
Ngưu gia đã là nhà giàu, tất nhiên sẽ không thiếu bạc, đây lại là lần đầu tiên Ngưu Diệu Tổ ra ngoài làm ăn một mình, vừa nghe nói Mặc Hồn Hương là thứ hiếm lạ thì cả người đều hùng hổ muốn tranh, tùy tùng theo bên cạnh lòng dạ khó lường, cũng không nhắc nhở hắn, còn mong chờ được xem náo nhiệt.
Phong Táp Cốc là một môn phái trong võ lâm, tuy đúng là không thiếu bạc nhưng cũng không đến mức có thể tùy ý tiêu xài, Bạch Vũ Quyết thì lại càng một nghèo hai trắng, cho dù có Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng làm chỗ dựa nhưng cũng không dám quá tùy tiện không kiêng nể gì. Thấy Ngưu Diệu Tổ dạt dào đắc ý sai người lên đài lấy khối hương liệu xuống, hai người đều không hẹn mà cùng nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng là muốn xông lên cướp đoạt. May mắn là trong thời khắc mấu chốt này, Huyện lệnh Mã Đại Sơn vội vã chạy xuống lầu, nhấc tay hô to: “Khoan đã!”
Trong nhã gian lầu hai, Sở Uyên ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà xem náo nhiệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ!”
“Thứ kia ta có thể giữ lại, nhưng nếu hai người bọn hắn xông vào muốn cướp thì ngươi phải tự mình giải quyết phiền phức này.” Sở Uyên đút cho hắn một miếng mứt quả: “Còn nữa, không được để chuyện quá ầm ĩ, càng không thể dọa các khách thương sợ chạy, trấn Tuyên Vân này khó khăn lắm mới đón hội Hồ Điệp tới tổ chức một lần, quan viên địa phương còn muốn được tổ chức như vậy mỗi năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nhíu mày: “Đồ chơi gì vậy? Chua quá.”
“Chua ăn mới ngon.” Sở Uyên lau ngón tay: “Là Ôn ái khanh tự tay dầm, Lưu đại nhân muốn cũng không có, nghe nói ăn xong là có thể ngâm thơ.” Dù sao cũng là sao Văn Khúc, rất hợp lý.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Hai người còn đang nói chuyện, Mã Đại Sơn đã mang Mặc Hồn Hương đi vào nhã gian. Tuy Ngưu Diệu Tổ có hơi sửng sốt một chút nhưng trước khi ra khỏi nhà phụ thân cũng căn dặn rất nhiều lần rằng không được gây xung đột với quan viên địa phương, bởi vậy vừa nghe Huyện lệnh nói có khách quý muốn mua hương thì cũng sảng khoái nhường lại, cũng không dây dưa gì nhiều. Bạch Vũ Quyết vừa thấy quan viên mua được Mặc Hồn Hương, nhất thời mừng rỡ, Kiều Quy cũng nhíu mày, theo sát Huyện lệnh tới nhã gian trên lầu hai.
“Hoàng thượng.” Mã Đại Sơn cung kính trình Mặc Hồn Hương lên.
Hai mắt Bạch Vũ Quyết cực kỳ nóng bỏng.
Kiều Quy nhỏ giọng nghiến răng: “Hôm qua Vương gia đã nói là sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn vương thật sự chưa từng nhúng tay.”
Kiều Quy có chút hối hận vì vừa rồi đã không cướp Mặc Hồn Hương bỏ chạy.
Sở Uyên cầm Mặc Hồn Hương thả lên bàn, nói: “Hai vị đều muốn thứ này?”
Kiều Quy nói: “Tất nhiên.”
Bạch Vũ Quyết nói: “Phải phải phải.”
“Nói một chút xem, Mặc Hồn Hương rốt cuộc có công dụng gì?” Sở Uyên lại hỏi.
Bạch Vũ Quyết nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, lúc trước ta đã nói không biết a, là do nha đầu điên kia muốn thứ đồ chơi này, không phải ta.
Kiều Quy nói: “Sao Bạch thiếu hiệp lại không nói lời nào?”
Bạch Vũ Quyết nói: “Ta muốn lấy nó đi đổi một thứ.”
Kiều Quy nghe vậy vẻ mặt cười nhạo.
Bạch Vũ Quyết nói: “Một vật đổi một vật, rất hợp với lẽ thường. Nếu Kiều Cốc chủ thấy lý do này của ta quá chướng mắt, chẳng lẽ Cốc chủ muốn lấy Mặc Hồn Hương về để cứu vớt vạn dân, lấp biển vá trời hay sao?”
Kiều Quy cũng không muốn đứng đây tranh miệng lưỡi lợi hại với hắn, quay đầu nói với Sở Uyên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ cần đốt Mặc Hồn Hương trong phòng kín thì qua thời gian chưa tới chén trà nhỏ sau là có thể nhìn thấy người mà mình thương nhớ trong màn khói mờ đó.”
“Thì ra là thế.” Sở Uyên gật đầu, lại hỏi: “Kiều Cốc chủ muốn nhìn thấy ai đó sao?”
Kiều Quy nói: “Trong lòng tại hạ cũng không có người nào, chỉ là muội muội đáng thương kia của ta…haizz.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Kiều Quy ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bi thương nói: “Kiều mỗ từ ngàn dặm xa xôi tới trấn Tuyên Vân, lại không tiếc số tiền lớn muốn mua được khối Mặc Hồn Hương này, chỉ vì muốn xá muội có thể nhìn thấy người trong lòng nàng thương nhớ nhiều năm như vậy một lần nữa, cả gan hỏi một câu, Đoạn Tiểu Vương gia gần đây có khỏe không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Rất khỏe.”
Kiều Quy nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sở Uyên sờ sờ mũi, nhìn Bạch Vũ Quyết nháy mắt một cái, tốc độ cực nhanh.
Bạch Vũ Quyết lập tức hiểu ý, chụp lấy Mặc Hồn Hương rồi nhanh chóng vọt xuống lầu, Kiều Quy trong lòng cả kinh, xoay người muốn đuổi theo, lại nghe Sở Uyên ở phía sau kêu một tiếng: “Kiều Cốc chủ!”
….
Bạch Vũ Quyết như linh miêu nhảy qua tường viện, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở đầu ngõ.
Trong lòng Kiều Quy cực khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể đứng lại, chờ Sở Uyên nói tiếp.
Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nói: “Dao Nhi đã quen hành tẩu giang hồ, chỉ sợ người hắn thích cũng sẽ là nữ tử trong giang hồ, vẫn là đừng đợi nữa đi. Sau khi hồi cung trẫm sẽ sai người đưa tới Phong Táp Cốc một phần hạ lễ tặng Kiều tiểu thư, mong nàng sớm ngày tìm được phu quân.”
Kiều Quy nói: “Được.”
Sở Uyên lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Kiều Cốc chủ có muốn lưu lại dùng cơm không?”
Kiều Quy nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tại hạ còn có việc cần phải xử lý.”
“Như vậy a.” Sở Uyên nói: “Vậy Kiều Cốc chủ cứ tự tiện, trẫm sẽ không cố giữ lại.”
Đợi Kiều Quy đi xa rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới nói: “Học xấu!”
“Không biết phân biệt.” Sở Uyên nói: “Ta là đang giúp bằng hữu của ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài nói: “Chuyện này chưa xong chuyện kia lại tới, chỉ sợ từ nay về sau Phong Táp Cốc vừa nghe đến ba chữ “Tây Nam Phủ” thì đã muốn đốt nhà.”
“Ta cũng không giữ Kiều Quy lại lâu lắm, nếu hắn có bản lĩnh thì chắc vẫn còn cơ hội đoạt lại hương liệu, chút thời gian đó không đủ để ra khỏi thành.” Sở Uyên nói: “Đốt hương liệu là có thể nhìn thấy người thương nhớ, thần kỳ như vậy thật sao?”
“Cũng có thể, trong chốn giang hồ có rất nhiều thứ kì trân dị bảo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng mặc kệ nó là thật hay giả, đối với chúng ta mà nói cũng không có công dụng gì.” Người thương luôn ở bên cạnh, đâu cần dùng Mặc Hồn Hương làm gì.
Sở Uyên cười cười, kéo tay hắn nói: “Náo nhiệt xem xong rồi, còn muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ Bạch thiếu hiệp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngươi đã giúp hắn một lần, nếu hương liệu lại bị cướp đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể tự oán trách mình không có bản lĩnh mà thôi.”
“Vậy chúng ta hồi cung?” Sở Uyên nói: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật Thái phó rồi, nếu chúng ta không chạy về kịp thì tám phần mười lại sẽ tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật?”
Sở Uyên nói: “Chín ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai của hắn, thành tâm đề nghị: “Trấn Tuyên Vân phong cảnh hữu tình, hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày đi, mười ngày nữa lại lên đường về cung?”
Sở Uyên đưa tay tay nhéo má hắn dùng sức vặn: “Không được quậy, mau trở về, ngươi phải chuẩn bị lễ vật.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, không chỉ phải đi chúc thọ cho lão đầu kia, mà còn phải chuẩn bị lễ vật — lại không thể tặng trùng, nếu không một xấp tuổi dầy như vậy rồi, ngược lại cũng bớt lo.
Trong cung mọi chuyện đều như cũ, tấu chương trong ngự thư phòng cũng không có bao nhiêu. Đoạn Bạch Nguyệt bị Sở Uyên phái ra ngoài tìm lễ vật, tìm khắp một vòng trong vương thành rồi mà vẫn không thấy có thứ gì hiếm lạ. Đoạn Niệm không hiểu hỏi: “Trong quốc khố không có bảo bối gì sao?”
“Có, nhưng đây là lễ vật Tiểu Uyên muốn tặng mà.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trên bậc thang, trong miệng ngậm một cọng cỏ: “Ta phải ra cung tìm.”
Đoạn Niệm rút cọng cỏ ra ném đi, thành khẩn nói: “Vương gia vẫn nên đứng dậy đi, phải nhìn cao lớn uy nghiêm một chút. Nếu không bị đám tú tài nhìn thấy vẽ lại thành bức họa nữa thì lại phải đau đầu đó.” Lần trước một bức “Hoàng hậu Đại Sở gặm đầu heo bên đường” bị sao ra nhiều bản rồi hét bán với giá trên trời, thị vệ của Tây Nam Phủ vì muốn thu hồi toàn bộ để thiêu hủy mà phải tốn rất nhiều bạc.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn về phía góc đường, bốn năm tên tú tài và người buôn sách xoay người chạy trối chết.
Đoạn Niệm thở dài thật sâu, đầu đau.
*********
Sở Uyên ngồi trong ngự thư phòng đọc sách một trận, trở về tẩm cung đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, vì vậy thuận thế ôm lấy hắn từ phía sau: “Đi dạo nhanh quá vậy?”
“Bên ngoài không có thứ gì hiếm lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Chẳng bằng tự mình làm.”
“Đây chính là lễ vật ngươi muốn tặng cho Thái phó sao?” Sở Uyên cầm cái chai trên bàn lên: “Là gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thuốc câm.”
Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn: “Không được nháo!”
“Thật sự là thuốc câm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lừa ngươi làm chi.”
Sở Uyên khó lòng mà hiểu được: “Thái phó đã từ quan ở nhà trồng hoa nuôi chim rồi, lại không có kẻ thù gì cả, ngươi muốn cho hắn thuốc này chuốc ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy tôn tử kia của hắn.”
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên chống nạnh nói: “Đoạn Bạch Nguyệt!”
Một đám tiểu nội thị ở bên ngoài trong lòng run sợ, vì sao Hoàng thượng lại đuổi theo khắp phòng đánh Vương gia, là long nhan đại nộ thật sự, hay là lại muốn khanh khanh ta ta, rốt cuộc là phải chuẩn bị chổi lông gà, hay là phải chuẩn bị nước nóng, rất bối rối.
“Thuốc này uống xong cũng chỉ không nói được nửa canh giờ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang Sở Uyên lên: “Chính ngươi nói là vừa nghe mấy tiểu quỷ kia mở miệng nói thì đã đau đầu còn gì, chắc Thái phó cũng như vậy, biết đâu sau này sẽ thường xuyên muốn dùng, đến lúc đó Tây Nam Phủ còn có thể phát tài.”
Sở Uyên bị hắn chọc tức đến bật cười, túm lỗ tai hắn lay qua lay lại.
“Đùa ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt khi dễ người ta đủ rồi, mới đàng hoàng nắm tay hắn: “Là thứ tốt, cường thân kiện thể, còn trị chứng ho khan ở người già, mỗi ngày uống một muỗng nhỏ là được.”
“Biết ngay là ngươi lại không đứng đắn.” Sở Uyên đá hắn một cước: “Còn cười!”
“Rõ ràng là vì ngươi ngốc, ta nói thuốc câm ngươi cũng tin thật.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi bên bàn, cầm nùi gỗ đậy nắp chai lại: “Cái này gọi là lễ khinh tình ý trọng.”
“Ngươi tự tay làm ra, lễ này cũng không nhẹ.” Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn: “Đa tạ.”
“Cảm tạ ta làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: “Mặc dù không dạy dỗ ta, nhưng lão đầu chết tiệt kia….shhhh, Thái phó đại nhân, là ân sư của ngươi, tất nhiên cũng như sư phụ của ta.”
Sở Uyên buông tay ra.
Đoạn Bạch Nguyệt chỉ chỉ lỗ tai, nói: “Đỏ.”
Sở Uyên nói: “Ừ.” Da mặt dày như vậy, khó có nơi đỏ được một chút, nhìn còn rất đẹp.
Đoạn Bạch Nguyệt kề mặt sát vào hắn.
Sở Uyên né hai lần vẫn không né được, lại nghĩ chính vụ cũng đã xử lý xong, hạ lễ cũng chuẩn bị tốt rồi, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, vựa vặn còn hơi buồn ngủ, vì vậy cũng lười không né nữa, ngáp dài bị hắn ôm lên long sàng.
Tiểu nội thị ngưng thần nghe ngóng nửa ngày, mới thấy trong lòng như trút được gánh nặng vỗ đùi một cái, đại công công nói chí phải, cần chổi lông gà làm chi, quả nhiên là phải chuẩn bị nước nóng a…
“Ngươi muốn tự mình thẩm vấn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Nhóm người này cũng không cố tình muốn xúc phạm đến ngươi, chỉ bị người hãm hại mà thôi, nếu ngươi lười quản thì cứ giao cho ta cũng được.”
“Đúng là không có gì đáng thẩm.” Sở Uyên hoạt động gân cốt một chút: “Nhưng nếu bọn họ đã xông lên rồi thì cứ coi như được nghe kì văn dị sự trong chốn giang hồ một lần đi, cũng không vất vả gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, phân phó ngự lâm quân dẫn đám người kia vào nhã gian.
“Gặp được Hoàng thượng và Vương gia thì phải cẩn thận lời nói, rõ chưa?” Hướng Liệt trầm giọng căn dặn.
Đám đệ tử vốn đã thấp thỏm lo sợ trong lòng, tất nhiên là sẽ gật đầu liên tục. Sau khi vào phòng, có người lớn gan ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên nữa, thầm cảm thán Hoàng thượng quả thật là đẹp, ánh mắt trong veo mũi cao thanh nhã, mặc dù không mặc long bào nhưng bộ y phục màu biển xanh trên người cũng không che giấu được phong thái sang quý của bậc đế vương. Về phần người mặc bạch y đứng phía sau hắn, có lẽ chính là Tây Nam Đoạn Vương trong tin đồn rồi, tuy không thấy rõ được ngũ quan nhưng chắc chắn cũng là một người cực kì cao lớn tuấn lãng, nếu không làm sao xứng với Hoàng thượng được.
“Đừng sợ, trước tiên hãy bình thân.” Thấy mọi người có vẻ sợ hãi, Sở Uyên cười cười, nói: “Trẫm sẽ không làm khó dễ các ngươi, chỉ cần đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng ra là được, vì sao lại tới vương thành, và vì sao phải xông vào trà lâu này?” Thanh âm thanh nhã ôn nhuận, vô cùng dễ nghe.
“Bẩm Hoàng thượng.” Có đệ tử lấy hết can đảm nói: “Cũng không phải chúng ta cố tình muốn quấy rầy Hoàng thượng và Vương gia, chỉ là bị tiểu sư muội lừa tới đây thôi, nàng nói….nói….”
“Nói cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Nói trong trà lâu này có hai nam tử đẹp mắt, còn gạt chúng ta nói cả hai đều chưa thành thân, cho nên…. Kính xin Hoàng thượng thứ tội.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, dĩ nhiên là vì trong lòng nàng cũng tự mình hiểu rõ, tuy đúng là bị tiểu sư muội lừa gạt nhưng loại chuyện “một đám cô nương gia vừa nghe có nam tử đẹp mắt thì lại cứng rắn xông vào trà lâu” như thế này cũng không phải chuyện dễ nghe, lại càng không có đạo lý.
“Nếu người ngồi ở đây không phải là trẫm và Vương gia mà là hai nam tử đẹp mắt chưa thành thân thì sẽ thế nào?” Sở Uyên có chút hăng hái: “Cướp người về sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng thở dài, học xấu rồi, lúc trước có bao giờ cảm thấy hứng thú với loại chuyện như thế này đâu.
“Tất nhiên không phải vậy.” Đệ tử kia vội vàng biện hộ: “Chỉ là mời trở về cho Môn chủ bà bà nhìn một chút, không được thì sẽ thả ra ngay.”
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, hiển nhiên là đang nén cười.
Lấy “đao kiếm ép bức” gán vào chữ “mời”, chiêu này của Phi Vu Môn tất cả mọi người trong chốn giang hồ đều biết.
Khóe miệng Sở Uyên cũng giương lên: “Thật vậy sao?”
Đám đệ tử kia đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết nên giải thích như thế nào, khụ khụ lắp bắp hồi lâu sau mới có thể kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện Phi Vu Môn thích nam nhân đẹp mắt này cũng chỉ mới được truyền ra giang hồ mấy năm gần đây, nguyên nhân là vì Môn chủ bà bà có thu dưỡng nữ nhi của một vị cố nhân, tuy đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng vẫn chưa nhìn trúng người nào, chỉ nói là muốn tìm nam nhân đẹp nhất thiên hạ làm phu quân. Nhưng toàn bộ giang hồ này đều biết hai nam tử đẹp nhất thiên hạ đều đã thành thân, không ai dám cướp đoạt Thẩm công tử, cũng không có người nào dám đi trêu chọc Vô Tuyết Môn chủ, mà thời gian nhoáng cái đã qua hai năm, Môn chủ bà bà nóng lòng sốt ruột quá nên đã ra lệnh cho các đệ tử đi khắp thiên hạ tìm nam tử đẹp mắt chưa thành thân, hạ lệnh vô luận như thế nào cũng phải “mời” trở lại cho tiểu thư nhìn một chút.
“Là vì lý do này sao?” Sở Uyên quay đầu nhìn vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đáy mắt hàm ý không nói cũng hiểu — Đã là lúc này rồi, cũng không người nào dám lừa ngươi, tám phần mười chính là vì lý do không chút nào thú vị như thế thôi. Nếu ngươi muốn nghe chuyện lão yêu bà của ma giáo bắt mỹ nam tử về điên loan đảo phượng hút tinh khí thì phải tới tìm thuyết thư tiên sinh, chứ không phải tới nơi này.
Sở Uyên bình tĩnh ngồi thẳng lại, trong lòng có chút phiền muộn, vì sao lần nào người này cũng có thể nhìn thấu tâm sự của mình?
“Hoàng thượng, đám người ngoài kia luôn nói bản môn cứng rắn đoạt nam nhân, chuyện này đều là cố ý muốn vấy bẩn thanh danh của chúng ta.” Đệ tử kia thấy Sở Uyên không nói gì, vì vậy lại vội vàng la lên: “Tuy rằng cũng có lúc thật sự sẽ đe dọa một chút, nhưng nếu sau khi mang về mà Môn chủ bà bà không thích thì cũng nhất định phân phát bạc rồi đuổi đi, chưa từng làm những chuyện mang tính hoang đường coi thường luật pháp.”
“Tiểu cô nương.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nhắc nhở: “Chỉ cướp người mang về nhà cũng đã là chuyện trái luật pháp rồi, cũng không phải chưa chém hai đao thì không được gọi là tổn thương.”
Đệ tử cúi đầu không nói, nhưng mặt mũi đỏ bừng.
“Trở về nói với bà bà các ngươi, chuyện như vậy sau này đừng làm nữa.” Sở Uyên nói: “Lui ra đi.”
“Dạ.” Đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra ngoài, đều cảm thấy may mắn như vừa sống sót qua kiếp nạn.
“Nam nhân đẹp mắt nhất toàn thiên hạ.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ gương mặt mình, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không phải là Bổn Vương sao?”
Sở Uyên suýt chút nữa bị sặc nước trà.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trong sách cũng viết như vậy.” Dù sao cũng đứng đầu hậu cung, không đẹp làm sao có thể trấn tràng được.
Sở Uyên nói: “Ngươi nên suy nghĩ rõ ràng, nếu thật sự muốn lấy danh hào này, sau trở về cung ta sẽ soạn thảo thánh chỉ.”
“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt cúi người hôn lên mặt hắn một cái, nói sang chuyện khác: “Ai cũng không đẹp mắt bằng Tiểu Uyên của ta.”
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một ngày, trở về muộn một chút được không?” Sở Uyên nói: “Trong cung buồn bực.”
“Có muốn đi nghe kể chuyện không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lập tức cự tuyệt: “Mười tiên sinh kể chuyện thì có đến chín người sẽ kể “Tiểu thiếu gia Thẩm gia hô phong hoán vũ”, không đi.” Nghe một hai lần còn được, mỗi lần đều chỉ là một câu chuyện, cũng không biết vì sao cư nhiên có thể kể lui kể tới nhiều năm như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều có một đám người cổ động, ném bạc lên đài.
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Không thích nghe kịch nam, không thích nghe xướng khúc, kể chuyện cũng không nghe, vậy cũng chỉ có thể trở về cung phê duyệt tấu chương thôi.”
Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: “Rõ ràng là Hoàng hậu một không thông âm luật, hai không biết đánh cờ, ba không hiểu trà đạo, muốn tìm một chút chuyện vui nho nhỏ để làm cũng không có.” Mỗi lần mỗi lần đều là cùng nhau luyện võ, lại đánh không thắng được ngươi, không thú vị!
“Ta không biết, Ôn đại nhân biết a.” Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: “Hắn có thể cùng ngươi chơi.”
Sở Uyên ngạc nhiên nói: “Vậy ý của ngươi là ta nên bỏ mặc ngươi đi tìm Ôn ái khanh?”
Đoạn Bạch Nguyệt bị hắn làm nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Ta phát hiện mỗi lần chúng ta cãi vã cũng đều là ngươi thắng.”
Sở Uyên nói: “Phải vậy không?”
Đoạn Bạch Nguyệt đúng lúc bổ sung: “Tất nhiên, đó là bởi vì mỗi lần ngươi đều là người có đạo lý, còn ta mỗi lần đều là vô lý muốn cố tình gây sự.”
Sở Uyên thỏa mãn gật đầu: “Ừ.”
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm chi? Ta thật sự không biết chơi cờ đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng, mặt mày đau khổ nói: “Cũng đừng bắt ta học đánh cờ, nhìn trắng trắng đen đen choáng váng đầu hoa mắt.”
Sở Uyên ghé vào đầu vai hắn khúc khích cười một trận, cọ cọ nói: “Chúng ta ra ngoài thành đi dạo, có được hay không?”
“Tất nhiên là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khó khăn lắm ngươi mới đồng ý xuất cung, muốn đi đâu ta cũng đưa ngươi đi.”
Hai tay Sở Uyên ôm gò má hắn, kề sát vào hôn một cái.
Kể từ sau ngày đại hôn, một năm có hơn phân nửa thời gian Đoạn Bạch Nguyệt đều ở vương thành, mà Hoàng thượng thì đương nhiên không thể rời hoàng cung chạy loạn khắp giang hồ được, bởi vậy những lúc thấy trong cung buồn rồi chán rồi, nơi hai người thường tới nhất chính là núi Thúy Bình bên ngoài thành, cho dù chỉ là tìm một nơi yên lặng ngồi hóng gió, cùng người yêu thương chuyện trò đùa giỡn trong không gian riêng tư thì cũng sẽ cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều.
Chẳng qua lần này có chút ngoài dự liệu –Trên núi đã có không ít người, đẩy xe khiêng bao, nhìn qua rất là náo nhiệt.
“Đây là muốn làm chi?” Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, bước nhanh hai bước kéo một người qua đường lại hỏi, một lúc sau trở về nói là những người này đều là thương nhân, vì muốn nhanh chóng tới trấn Tuyên Vân để kịp tham gia hội Hồ Điệp tổ chức vào năm ngày sau, cho nên mới chọn đi tắt vòng qua núi Thúy Bình này.
“Tiết trời lạnh lẽo thế này cũng sẽ có hồ điệp sao?” Sở Uyên không hiểu.
“Cũng không phải hồ điệp, là hương liệu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Từ ướp hương y phục và đồ dùng hàng ngày đến xào rau làm cơm, từ Nam Dương đến Tây Vực, hương liệu nơi nào cũng có, mấy ngày trước cũng nghe Đoạn Niệm nhắc tới rồi, hình như rất náo nhiệt, có điều theo như Đoạn Niệm nói thì phải tổ chức vào tháng sau mới đúng, không hiểu vì sao lại đổi thành sớm như vậy.”
“Trấn Tuyên Vân, nếu ra roi thúc ngựa thì cũng chỉ cách vương thành khoảng một hai ngày đi đường.” Sở Uyên nói: “Mấy năm trước ta còn muốn đi xem một lần.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn đi ư?”
“Chỉ vì muốn xem hương liệu mà bỏ mặc chính vụ trong triều?” Sở Uyên cười: “Nếu ngươi ngại ở trong cung buồn bực thì cứ đi xem cũng được, không cho phép rủ rê ta đi theo.”
“Ngươi đã không đi, ta ăn no rửng mỡ mới có thể một mình chạy đi xem trần bì hồi hương hoa quế hương diệp gì đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn một cái: “Đi thôi, không có nơi nào để đi, chỉ có thể về cung phê duyệt tấu chương.”
Sở Uyên buồn chán vắt mình trên lưng hắn, mãi đến khi về tới cửa thành mới chịu đứng xuống đất tự mình đi.
Bên ngoài ngự thư phòng không có quan viên nào đứng chờ, tấu chương trên long án cũng không nhiều, nội dung bên trong cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chưa tới nửa canh giờ thì đã xem xong. Sở Uyên ngáp một cái, đêm trước chưa ngủ nên giờ cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới, cũng lười quay về tẩm cung, vì vậy dứt khoát nằm lên nhuyễn tháp bên cạnh ngủ thiếp đi, còn mơ vô số giấc mộng kì huyễn, cuối cùng giật mình tỉnh giấc, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của Đoạn Bạch Nguyệt gần trong gang tấc.
“…”
Tây Nam Vương bình tĩnh đứng thẳng dậy, để đôi môi hai người tách ra.
Sở Uyên lau miệng một cái, nói: “Chiếm tiện nghi ta!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên tháp: “Ừ.”
“Ta vừa mới nằm mơ.” Sở Uyên nghiêng người nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt tựa đầu bên gối, đưa tay chọt chọt gương mặt Sở Uyên, cực thích giọng nói lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ này của hắn: “Mơ thấy cái gì?”
“Quên rồi.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Vừa tỉnh lại thì thấy ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Còn thấy mệt không? Ngủ thêm một lát, ta ngủ cùng ngươi.”
Sở Uyên vòng tay ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt hơi phiếm hồng, như là chưa hết mệt mỏi. Đoạn Bạch Nguyệt kéo tấm chăn bên cạnh qua bao hắn lại ôm vào lòng mình, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng muốn dụ dỗ hắn ngủ tiếp.
“Vương gia.” Đoạn Niệm ở bên ngoài gọi.
Sở Uyên mở mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngủ tiếp.”
“Sợ là bằng hữu kia của ngươi lại xảy ra chuyện gì rồi.” Sở Uyên nói: “Nếu không Đoạn Niệm cũng không cư xử lỗ mãng như vậy đâu.” Biết hai người đang cùng ở trong thư phòng tồi còn chạy tới gián đoạn.
Đoạn Bạch Nguyệt than thở: “Giao hữu vô ý.”
Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: “Đừng náo loạn, đi ra xem thử đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ra cửa, Đoạn Niệm quả thật mặt mày khổ bức, thoạt nhìn rất không muốn tới, rồi lại không thể không tới.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Niệm: “Là Vũ Quyết công tử, hiện tại đang ở ngoài cung, nói là muốn cùng Vương gia đi tham gia hội Hồ Điệp.”
Sở Uyên ở trong phòng nghe được, bĩu môi, chầm chậm kéo chăn che đầu.
“Hắn là người trong võ lâm, chạy tới thương hội làm náo loạn cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Không đuổi theo nha đầu kia chạy khắp toàn quốc nữa sao?”
Đoạn Niệm: “Chuyện này thuộc hạ cũng không biết, nếu Vương gia muốn biết thì chỉ sợ phải đích thân hỏi Vũ Quyết công tử.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bảo hắn tới khách điếm trước đi rồi Bổn Vương sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục.”
Đoạn Niệm nhận lệnh, xoay người lui xuống. Đoạn Bạch Nguyệt trở lại ngự thư phòng, thấy Sở Uyên đang trùm đầu đưa lưng về phía cửa, lập tức nói: “Ta lại không đáp ứng.”
“Nhưng chín phần mười là ngươi sẽ đi.” Sở Uyên xoay người nằm úp sấp lại, tóc bị cọ hơi chút tán loạn: “Ta còn không hiểu ngươi hay sao, huynh đệ nghĩa khí lớn hơn trời, huống chi gần đây trong cung cũng không có chuyện gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười bình tĩnh: “Nếu ngươi không muốn cho ta đi—.”
Sở Uyên nhíu mày: “Ta là cái loại người không hiểu đạo lý như thế sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng đáp: “Tất nhiên không phải.”
Sở Uyên nói: “Ừ, không cho phép ngươi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt thử dò xét hỏi: “…Nếu ta nhất định phải đi, thì?”
Sở Uyên ngồi dậy: “Tứ Hỉ!”
“Này này này!” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng che cái miệng của hắn: “Có chuyện gì cứ nói, không được phép gọi Tứ Hỉ.” Nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, vì sao sau khi thành thân, tức phụ lại càng ngày càng có khuynh hướng bất chấp đạo lý đúng sai thế này? Đầu đau!
Bên ngoài ngự thư phòng, một vòng tiểu nội thị đều thử dùng ánh mắt dò xét nhìn đại công công.
Tứ Hỉ khoát khoát tay, hạ giọng nói: “Cứ xem như không nghe thấy gì.”
Tiểu nội thị hiểu ý, tiếp tục đờ người ra nhìn chằm chằm vào con sâu béo mập đang gặm cỏ dưới chân.
Hai người ầm ĩ một trận, Sở Uyên mới cười nói: “Đùa ngươi thôi, đi đi, trên đường đi cẩn thận một chút là được, sau khi xử lý xong chuyện thì nhớ phải trở về sớm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ta thật sự không muốn chạy tới đó tham gia náo nhiệt.”
“Thuận tiện mua chút hương liệu hiếm lạ về.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt hắn: “Trong khoảng thời gian này trong cung cũng không có bao nhiêu chuyện, một mình ta xử lý là đủ rồi, ngươi nhàn rỗi cũng không có gì làm, ngược lại không bằng ra ngoài giải sầu.”
“Ai nói vậy, ta không hề cảm thấy buồn chán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hàng đêm lấy sắc thị quân, là chuyện hạnh phúc nhất thế gian rồi.”
Sở Uyên lật chăn trùm đầu hắn lại, còn mình đứng dậy duỗi thắt lưng một cái, dự định trở về tẩm cung ngủ tiếp.
“Vương gia.” Đoạn Niệm lại ở ngoài phòng gọi.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Niệm khổ hề hề nói: “Thuộc hạ thật sự là…. Nhưng Vũ Quyết công tử nói nếu Vương gia không chịu ra ngoài thì hắn sẽ treo cổ trên cửa Tuyên Vũ luôn.”
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên: “Phụt.”
Đoạn Bạch Nguyệt cực kì không nghĩ ra, vì sao mình lại có thể quen biết một bằng hữu mất mặt xấu hổ đến vậy.
Sở Uyên thì ngược lại có chút hứng thú: “Ta có thể theo ngươi đi gặp hắn không?”
“Nếu ngươi muốn đi thì tất nhiên là có thể.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chẳng qua người này còn nhây hơn Tư Không vài phần, chỉ sợ ngươi không chịu nổi tính cách ầm ĩ nhầy nhụa của hắn.”
Vậy thì càng phải đi gặp một lần a. Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào hầu hạ rửa mặt thay y phục rồi theo Đoạn Bạch Nguyệt xuất cung. Trước cửa Tuyên Vũ quả thật có một nam tử trẻ tuổi, đang ngồi xổm trên mặt đất mặt mày ủ rũ thê lương, một vòng thị vệ canh cửa nhìn hắn như vậy cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn —Dù sao cũng là bằng hữu của Vương gia, lại không làm chuyện gì vượt quá quy củ, cũng chỉ ngồi xổm ở chỗ này lâu lâu ngửa mặt lên trời gào to hai tiếng mà thôi, cũng không thể nào trực tiếp đuổi người đi được.
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức vạch rõ quan hệ: “Ta không quen hắn.”
“Không được học theo Tiểu Cẩn.” Sở Uyên đá hắn một cước: “Vị bằng hữu này của ngươi nhìn qua đúng là có chút thương tâm, mau qua đó an ủi đôi câu đi.”
Phiên ngoại Hội Hồ Điệp – Phần 3 [Ngươi nhất định sẽ thích Mã Huyện lệnh này]
Thấy Hoàng thượng và Vương gia tới, thủ vệ canh giữ cửa cung đều thở phào nhẹ nhõm, khom người nhường đường cho hai người. Bạch Vũ Quyết vốn dĩ còn đang rầu rĩ bi thương, ngẩng đầu rốt cuộc cũng thấy được Đoạn Bạch Nguyệt chịu xuất hiện, vén tay áo lau mặt một cái muốn xông tới, lại bị thị vệ của Tây Nam Phủ rút đao ngăn cản.
…
Trái tim đau.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt phất tay, ý bảo thị vệ lui ra.
Bạch Vũ Quyết nhìn người mặc long bào đi theo phía sau hắn, hơi chút thu liễm biểu tình.
“Các hạ không cần đa lễ.” Sở Uyên cười cười: “Vừa lúc rãnh rỗi nên trẫm mới cùng hắn ra đây xem.”
Bạch Vũ Quyết lo sợ bất an xoa xoa tay, cũng không biết có cần phải quỳ xuống hay không, dùng dư quang khóe mắt liếc liếc Đoạn Bạch Nguyệt — vì sao lại dẫn Hoàng thượng đi ra! Rõ ràng biết ta là nông dân, cũng chưa thấy người tai to mặt lớn lần nào.
“Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một chiếc khăn mặt: “Lau mặt sạch sẽ đi, rồi nói rõ mọi chuyện cho ta biết.”
“Hội Hồ Điệp, ta muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia.” Bạch Vũ Quyết nói.
“Muốn lấy thì cứ đi mà lấy, có quan hệ gì đến ta đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Bạch Vũ Quyết nói: “Ta không có bạc.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Muốn bao nhiêu? Cứ tới tìm Đoạn Niệm mà lấy.”
“Có bạc thôi chưa đủ, người muốn có Mặc Hồn Hương trong giang hồ này không hề ít, vạn nhất có người ra giá không được muốn cứng rắn cướp thì sao? Ngươi phải giúp ta.” Bạch Vũ Quyết nói: “Nếu thật sự đánh không lại, còn có thể lấy quan vị ra áp chế.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người.”
Bạch Vũ Quyết co rút khóe miệng, với những chuyện thiếu đạo đức ngươi đã làm khi còn bé, làm sao còn có thể không biết xấu hổ ở nơi này giả vờ cao phong lượng tiết.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.
Bạch Vũ Quyết lập tức nói: “Đương nhiên, ai có thể so được với Vương gia thanh khiết như hoa sen không dính bùn, đường đường chính chính thanh danh lan xa, uy nghiêm cao lớn. Nhưng lần này thật sự phải giúp tiểu đệ, nếu không ta đi chết ngay.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi đi.”
Bạch Vũ Quyết: “….”
Ngươi nói gì????
Sở Uyên nhìn hai người ầm ĩ đủ rồi, mới ra mặt giảng hòa, cười nói: “Hay là vào cung trước rồi từ từ nói sau?”
Có thấy không? Đây chính là chênh lệch về thái độ làm người. Bạch Vũ Quyết dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, nụ cười tươi rói rất là nịnh nọt: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Lần đầu tiên trong đời vào cung, tất nhiên Bạch Vũ Quyết nhìn cái gì cũng thấy nguy nga lộng lẫy, thậm chí còn lưu luyến ôm cột trụ trên hành lang một cái, muốn xem thử có thể kéo rớt một mảnh vàng lá thiếp trên cột xuống hay không. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn mà đầu lại đau như muốn nứt ra, thật sự rất muốn để Sở Uyên trở về tẩm cung nghỉ ngơi trước.
“Mặc Hồn Hương là vật gì?” Sở Uyên hỏi.
Bạch Vũ Quyết vội vàng buông chén trà trong tay, nói: “Là một khối hương.”
Sở Uyên: “….”
Bạch Vũ Quyết bối rối nói: “Còn chuyện nó được dùng để làm gì thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là người người đều muốn có.”
Sở Uyên hiểu rõ, lại hỏi: “Tiểu Đàm cũng muốn sao?”
Bạch Vũ Quyết vỗ đùi một cái, căm hận nói: “Nếu nàng không muốn nó thì sao ta phải phí nhiều tâm lực thế này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói chen vào: “Chẳng trách ngươi tự dưng lại không đi theo nàng nữa, hóa ra là muốn lấy được Mặc Hồn Hương, để tiểu nha đầu kia tự tới tìm ngươi.”
Bạch Vũ Quyết có lệ nói: “Ngươi nói gì cũng đúng.”
“Nhưng ngày hôm trước ngươi còn nói sợ sẽ có người làm tổn thương nàng nên mới muốn ta theo dõi nàng, hôm nay sao lại không sợ nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Bạch Vũ Quyết: “….”
Vì sao một đại nam nhân như ngươi lại thích nói nhảm nhiều như vậy?
“Được rồi, cứ xem như ta chưa hỏi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng Sở Uyên, hơi cúi đầu hỏi: “Giúp không?”
Đáy mắt Bạch Vũ Quyết tràn ngập khát vọng.
Sở Uyên nói: “Giúp.”
Bạch Vũ Quyết thoáng chốc lệ nóng quanh tròng, người tốt!
Đoạn Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy, nói: “Cũng được, giúp thì giúp.”
Bạch Vũ Quyết vội vàng nói: “Chúng ta đi ngay đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Hội Hồ Điệp mấy ngày sau mới tổ chức, đi bây giờ làm chi?”
Bạch Vũ Quyết kiên trì nói: “Để tránh bị người khác đoạt mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Thứ ta muốn có, không ai có thể đoạt.”
Bạch Vũ Quyết: “….”
Ngươi đã hết thuốc chữa rồi đó biết không!
Đoạn Niệm vào phòng, khuyên can mãi mới đưa được Bạch Vũ Quyết trở về thiên điện nghỉ ngơi. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mặc Hồn Hương, vừa nghe liền biết không phải là vật chính phái gì.”
Sở Uyên nói: “Hơi giống đồ….ưm ưm.”
“Nếu thật sự là như vậy thì dù cướp được rồi cũng không đưa cho ai hết.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm gò má hắn: “Chúng ta tự dùng.”
“Đứng đắn một chút!” Sở Uyên đánh hắn một quyền: “Dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng nếu người người đều muốn đoạt thì ngươi cũng phải cẩn thận một chút, có biết hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Yên tâm, sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã vượt qua cả rồi, chút chuyện nhỏ này tính là gì đâu, cứ coi như đi tham gia náo nhiệt thôi.”
Nếu đã đáp ứng hỗ trợ, mà Bạch Vũ Quyết nhìn qua cũng thật sự là lòng như lửa đốt, bởi vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục giày vò hắn nữa, đáp ứng ngày mai sẽ xuất cung. Sáng sớm Sở Uyên theo thường lệ lâm triều, Đoạn Bạch Nguyệt một mình tới thiên điện tìm Bạch Vũ Quyết, chỉ thấy trước mặt hắn bày ra bảy tám cái đĩa, đang ăn điểm tâm, thậm chí xa xa còn có cầm nương đánh đàn.
Bạch Vũ Quyết lưu luyến buông đũa xuống, cảm thán: “Chẳng trách ngươi cố sống cố chết cũng muốn liều mạng làm hoàng hậu.” Mỗi ngày đều phung phí thế này, ăn cái điểm tâm thôi cũng cần tám đĩa.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi muốn thì cũng có thể ở lại lâu dài trong cung.”
“Ta đương nhiên muốn a!” Bạch Vũ Quyết nói: “Nhưng bây giờ không được, bất kể thế nào cũng phải lấy được khối hương kia trước, sau đó đem nha đầu kia đuổi…dụ tới tay.” Nhất thời không để ý, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Bạch Vũ Quyết cười gượng.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đuổi?”
Bạch Vũ Quyết nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trừ khi ngươi muốn đi lấy khối hương kia một mình.”
Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “…Tiểu nha đầu kia trộm của ta một thứ, ta đuổi theo nàng đến đây, ngày hôm qua mới trao đổi điều kiện xong, muốn ta đem Mặc Hồn Hương đến đổi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: “Lăn qua lăn lại nửa ngày, thì ra là vì nguyên nhân này.”
“Đi!” Sợ hắn đổi ý, Bạch Vũ Quyết dứt khoát lôi người bỏ chạy.
Đợi Sở Uyên lâm triều xong thì được Tứ Hỉ công công báo lại Vương gia đã cùng khách nhân xuất cung, còn nói là khoảng mười ngày sau sẽ trở về.
Sở Uyên gật đầu, trực tiếp truyền điểm tâm tới ngự thư phòng. Gần đây từ trên xuống dưới trong triều đình thật sự không có chuyện gì, chưa tới nửa canh giờ sau cũng đã xử lý xong chính vụ, vì vậy ngáp dài một cái, tựa người lên nhuyễn tháp, tiện tay cầm quyển sách tùy ý xem.
Ôn Liễu Niên ôm một vò hạnh khô dầm chua ngọt tự tay làm vào cung, muốn cho Sở Uyên một ít ăn thử, đi tới tiền viện không quên hỏi một câu tâm tình của Hoàng thượng hôm nay thế nào — để tránh đâm đầu vào chuỗi pháo.
Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đang đọc sách bên trong, Vương gia xuất cung rồi.”
Ôn Liễu Niên cảnh giác hỏi: “Cãi nhau sao?”
Tứ Hỉ công công lắc đầu, kể đại khái mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hội Hồ Điệp? Cái này bản quan cũng có nghe.” Ôn Liễu Niên nói: “Nghe nói không đơn thuần chỉ là thương nhân đến từ khắp đại giang nam bắc của Đại Sở, mà còn có khách thương từ quốc gia khác tới tham gia, mấy năm trước luôn được tổ chức ở Bình Thành, nhưng năm nay nơi đó còn có đại hội võ lâm, để tránh song phương xung đột nên mới chuyển hội Hồ Điệp này tới trấn Tuyên Vân.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân quả thật bác học.” Ngay cả thương hội trong dân gian mà cũng có thể biết rõ ràng như vậy.
“Thường xuyên lui tới trà lâu là được.” Ôn Liễu Niên nói: “Ở đó dân chúng khắp thiên nam địa bắc nơi nào cũng có.”
Tứ Hỉ công công gật đầu, lại cười nói: “Đại nhân mau vào đi thôi.”
Nghe tiếng cửa phòng mở, Sở Uyên ngẩng đầu lên.
“Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hành lễ.
Sở Uyên nhìn hũ mứt hạnh trong lòng hắn, không hiểu: “Ái khanh làm gì vậy?”
“Vi thần tự tay làm chút mứt quả.” Ôn Liễu Niên nói: “A Việt hái được một ít hạnh chua trên núi về, đã dầm hơn nửa năm rồi.”
“Vậy trẫm phải ăn bằng hết mới được, nếu không làm sao xứng với tâm ý và công lao của hai khanh.” Sở Uyên cười nói: “Nếu đã tiến cung rồi thì buổi trưa lưu lại ăn cơm với trẫm đi.”
Ôn Liễu Niên biết rõ còn hỏi: “Vương gia không ở trong cung sao?”
“Giả bộ.” Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên cào cào má, lầm bầm: “Hoàng thượng cũng giả bộ đó thôi.”
Khóe miệng của Sở Uyên cong lên.
Ôn Liễu Niên nói: “Cần chính yêu dân là chuyện tốt, nhưng cũng không cần phải luôn ở trong cung phê duyệt tấu chương, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Sở Uyên hai tay chống cằm, có chút hăng hái nhìn hắn.
Thừa tướng Đại Sở vẻ mặt nghiêm trang, vô cùng thành khẩn.
Trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa đang lộc cộc đi về phía trước. Bạch Vũ Quyết ăn xong sáu khối bánh điểm tâm rồi mới chịu lau lau ngón tay, bắt đầu cẩn thận suy xét xem mình có nên chấp nhận kiến nghị của Đoạn Bạch Nguyệt, tới hoàng cung làm một tiểu đầu mục của ngự lâm quân hay không, dù sao mỗi ngày đều có thể ăn điểm tâm và uống rượu ngon như thế này cũng là tốt đẹp mĩ mãn rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở bên ngoài ăn đất sao?”
Bạch Vũ Quyết kéo hồn vía trong ảo tưởng của mình về, lưu loát nói: “Cút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nói một chút xem, những người muốn cướp Mặc Hồn Hương là ai?”
Nếu trong tâm câu chuyện đã bị kéo tới đây thì….Bạch Vũ Quyết ho khan hai tiếng, tận lực châm chước dùng từ, thận trọng nói: “Những người khác thì thật ra chưa đủ gây sợ hãi, chỉ có một đối thủ coi như hơi nhức đầu, ngươi còn nhớ Phong Táp Cốc hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn xe lên vọt ra ngoài.
Bạch Vũ Quyết nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, xe ngựa kịch liệt lay động, người kéo xe sợ run kéo cương ngựa dừng lại, rồi lại không dám mở miệng hỏi. Đoạn Bạch Nguyệt lăng không tung ra một chưởng, Bạch Vũ Quyết bị chấn đến hai mắt đầy lệ, nhưng vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn gào khóc om sòm quấn chặt người Đoạn Bạch Nguyệt, tứ chi giang rộng giả chết.
Đoạn Bạch Nguyệt chưa từng ngờ tới, bản thân mình còn có thể bị người này hãm hại một lần.
Phong Táp Cốc nằm ở Quý Dương, là một môn phái tương đối lớn trên giang hồ. Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến Tây Nam Phủ đâu, nhưng chuyện thành hỏng bét như bây giờ lại chính là vì Phụ Vương nhà mình, cũng không biết năm đó đầu Tây Nam Vương Đoạn Cảnh bị ấm chỗ nào, sau khi uống vài chén rượu vào thì tự chủ trương định thân, đem tiểu nhi tử của mình gả cho người ta.
Năm lên tám tuổi, sau khi Đoạn Dao biết được chuyện này thì cứ như sét đánh trúng đầu không ngừng khóc lóc đòi từ hôn, nhưng đối phương vẫn mãi không đồng ý, cuối cùng cũng do chính Đoạn Bạch Nguyệt tự mình kéo theo một xe hoàng kim tới cửa Cốc xin lỗi, mới có thể miễn cưỡng giải quyết xong chuyện này. Nhưng vấn đề là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà nghe nói tiểu thư của Phong Táp Cốc kia vẫn chưa chịu gả cho ai, tuổi nàng cũng đã ngoài hai mươi, tất nhiên sẽ có không ít miệng đời bêu xấu, mỗi khi truyền vào Tây Nam Phủ, người người bên trong đều sẽ chột dạ, muốn đi khuyên nhủ, rồi lại không biết nguyên nhân khiến vị tiểu thư này không chịu gả phu quân rốt cuộc có liên quan gì đến Đoạn Dao hay không —- Vạn nhất người ta đang chờ một ai đó khác, căn bản chẳng liên quan gì đến Tây Nam Phủ, vậy thành ra quá ngu xuẩn rồi.
“Có khi chuyện đó chẳng liên quan gì đến Dao Nhi đâu.” Bạch Vũ Quyết an ủi hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho dù chuyện này không liên quan gì đến Dao Nhi thì năm đó cũng là phụ vương ta thuận miệng nói bậy, hại cô nương nhà người ta từ bé đã chờ Dao Nhi, đến tận bây giờ mà vẫn có người trong giang hồ đem chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, vốn dĩ đã áy náy lắm rồi, lúc này lại trắng trợn giúp ngươi tới tranh đoạt thứ kia, ta biết phải ăn nói làm sao?”
“Cũng đã tới đây rồi.” Bạch Vũ Quyết giúp hắn xoa ngực thuận khí: “Giấu mặt đi cũng được, nhưng chí ít cũng phải đi cùng huynh đệ, nếu không lòng ta lo lắng.”
Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, vô lực phất tay đẩy hắn qua một bên, chỉ cầu không cần phải chạm mặt với Cốc chủ của Phong Táp Cốc, nếu không chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
Mặc dù trấn Tuyên Vân không lớn lắm nhưng cũng coi như đang ở dưới chân thiên tử, hơn nữa sắp tổ chức hội Hồ Điệp nên kể từ tháng trước bầu không khí trong thành đã rộn ràng hẳn lên. Sau khi mấy người Đoạn Bạch Nguyệt vào thành, đi lòng vòng khắp nơi mới tìm được một khách điếm còn có phòng trống, vừa vào cửa đã bị một cỗ mùi vị ẩm mốc xộc vào khoang mũi. Nhưng cũng may tất cả mọi người đều là đại nam nhân thô kệch, hành quân đánh trận, hành tẩu giang hồ, ngủ ngoài đồng hay trên núi cũng không phải chuyện chưa từng có, hơn nữa ít ra nơi này còn có thể tránh gió che mưa, bởi vậy cũng không ai xoi mói.
Mấy canh giờ sau, một cỗ xe ngựa khác chậm rãi đi vào thành. Sở Uyên cầm một chiếc khăn tay che miệng lại, dọc đường đi không ngừng hắt xì.
Tứ Hỉ lo lắng nói: “Hoàng thượng, hay là chúng ta ra ngoài thành trước đi.”
Sở Uyên khoát khoát tay, kéo màn xe lại kín một chút. Hai bên đường đều là hàng quán bán đồ gia vị, mùi hương trộn lẫn vào nhau xông thẳng vào mũi, còn có nhà đang sao ớt khô nữa, sặc đến nỗi khó lòng mở mắt ra được.
Tứ Hỉ đi khắp khách điếm lớn trong thành hỏi thăm một lượt nhưng cũng không tìm được nơi Đoạn Bạch Nguyệt ở, cuối cùng nhờ có một người bán hạt tiêu tốt bụng chỉ đường nên bọn họ mới tìm tới được trước một khách sạn đơn sơ nằm sâu trong hẻm nhỏ.
Sở Uyên dẫm lên sàn gỗ lụp xụp tạo nên những âm thanh cót két cót két, bình tĩnh gõ cửa.
Tứ Hỉ đứng phía sau lưng hắn nhíu chặt mày, vì sao Vương gia lại ở chỗ tồi tàn thế này?
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
“…”
Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Lão nô tới đại sảnh uống trà trước đây.”
“Đi đi.” Sở Uyên phất tay một cái, sau đó bước vào phòng, nhìn quanh quất một vòng, cuối cùng cũng không ngồi xuống.
Rách nát.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đoạn Bạch Nguyệt vừa kinh hỉ, vừa dở khóc dở cười: “Rõ ràng đã nói là ở trong cung chờ ta.”
“Không được?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Tất nhiên là được, nhưng trong thành này rất loạn, ngươi cũng sẽ không thích.” Đoạn Bạch Nguyệt lau sạch ghế cho hắn ngồi, nhíu mày: “Tại sao mũi đỏ vậy?”
Sở Uyên thuận miệng nói: “Nhớ ngươi, dọc đường khóc suốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Phát ngốc cái gì?” Sở Uyên buồn cười: “Bằng hữu kia của ngươi đâu?”
“Có lẽ đang ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Nếu biết trước ngươi sẽ đến thì ta đã không ở đây.”
“Trấn nhỏ này tuy không nghèo nhưng cũng không phải là nơi những người muốn xuôi nam ngược bắc đều phải đi qua, nên đương nhiên cũng không có nhiều khách điếm.” Sở Uyên nói: “Chắc Tứ Hỉ đã đi tìm chỗ ở rồi.”
“Có đói bụng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Hay là ta dẫn ngươi ra đường ăn gì đó trước.”
“Không đi.” Sở Uyên xoa xoa lỗ mũi: “Cả con đường đều là mùi gia vị, ta hắt xì từ cửa thành đến tận đây, khó khăn lắm trong phòng này mới nhẹ mùi một xíu.”
“Vừa nãy còn nói là nhớ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo mũi hắn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta ra ngoài mua về cho ngươi, được không?”
“Đợi trời tối rồi nói sau.” Sở Uyên đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không ngờ chỉ là một hội Hồ Điệp nho nhỏ thôi mà cũng có nhiều người tới như vậy, xem ra có thể kiếm rất nhiều bạc.”
“Còn nhớ chuyện về Phong Táp Cốc ta từng kể với ngươi không?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy túi nước của mình cho Sở Uyên uống.
“Có.” Sở Uyên gật đầu: “Vị tiểu thư kia chịu thành thân rồi sao?”
“Thành thân thì chưa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều nghe nói lần này người của Phong Táp Cốc cũng muốn tới đây mua khối Mặc Hồn Hương kia.”
Sở Uyên hiểu rõ: “Vậy ngươi còn muốn giúp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt buông tay.
Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, đáy mắt cực kì đồng tình.
Một lát sau Tứ Hỉ trở về, nói đã tìm được nơi ở mới rồi, ở ngay trong huyện nha.
“Đi thôi, dẫn ngươi tới tòa nhà lớn ở.” Sở Uyên níu một lọn tóc của hắn: “Khó khăn lắm mới được xuất cung một chuyến, vậy mà cũng không biết dùng thân phận Hoàng hậu Đại Sở kiếm chút tiện nghi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta thành thật như vậy, chẳng lẽ không phải rất cần được ban thưởng ư? Vì sao lại còn bị ghét bỏ?”
Sở Uyên nghiêng người hôn lên khóe môi hắn một cái: “Ngoan.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất thỏa mãn, tay trong tay cùng hắn đi xuống lầu.
Huyện lệnh của trấn Tuyên Vân này trăm triệu lần không ngờ, một hội Hồ Điệp nho nhỏ cư nhiên có thể đưa Hoàng thượng và Vương gia tới đây, sau khi nghe thị vệ tới thông truyền thì đã vội vàng quét sạch tiểu viện, dẫn toàn bộ gia quyến và gia đinh đứng chờ trong sân viện, rất là lo sợ bất an.
“Huyện lệnh nơi này là một người thành thật.” Trên đường đi, Sở Uyên nói với Đoạn Bạch Nguyệt: “Không biết làm thơ, viết văn không được bao nhiêu chữ, đối câu cũng không tinh tế, chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao đối câu không tinh tế thì ta sẽ thích hắn?”
“Bởi vì nhiều năm qua, toàn bộ trọng thần của Đại Sở ta ai cũng đã bị ngươi cằn nhằn lải nhải phỉ báng bêu xấu ít nhất một lần rồi.” Sở Uyên nói: “Nếu những người văn hay chữ tốt ngươi đều không thích thì chắc người không biết được bao nhiêu chữ như Mã huyện lệnh này sẽ hợp khẩu vị của ngươi.”
Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 4 [Phía dưới có người muốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở]
Huyện lệnh trấn Tuyên Vân tên là Mã Đại Sơn, ngay cả Hán tự cũng không biết được bao nhiêu chữ nên càng đừng nói chuyện tham gia khoa cử, vẫn nhờ Vương đại nhân trong triều cất nhắc nên mới có được một chức quan. Cũng vì sư gia trong phủ tâm tư cẩn thận, làm việc chu đáo nên có việc gì cũng có thể giúp đỡ một tay, hơn nữa trấn nhỏ này chưa từng xảy ra vụ án nào lớn, bởi vậy dân chúng thật sự rất thích vị Huyện lệnh quê mùa này.
Trước khi tiếp giá, sư gia đã ân cần dạy bảo Huyện lệnh hơn mười lần rằng thấy Đoạn Vương thì phải gọi là Vương gia, nghìn vạn lần không được học theo tiểu thoại bản gọi Hoàng hậu, Hoàng hậu chỉ có Hoàng thượng mới được gọi thôi, không liên quan gì đến chúng ta.
Xe ngựa chạy thẳng vào Huyện nha, Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đi xuống, thuận tiện quét mắt nhìn Mã Đại Sơn, trong lòng quả nhiên bị chấn động một chút — mắt chuông đồng mặt đen đủi râu ria xồm xoàm, thật giống như Trương Tam gia tái thế, người này rõ ràng giống một danh tướng hơn a.
Mã Đại Sơn mở miệng nói, giọng điệu âm vang như chuông đồng: “Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, Vương gia.”
Hai tai Sở Uyên vang lên ong ong, vì sao mới vài năm không gặp, giọng người này lại lớn hơn vài phần.
Sư gia còn dạy rất nhiều câu để Mã Đại Sơn nói chuyện sau khi gặp Hoàng thượng, nãy giờ hắn vẫn luôn lo sợ bất an, rất sợ mình sẽ nhớ nhầm cái này sang cái kia khiến Hoàng thượng nổi giận, nên vừa nghe Tứ Hỉ nói Hoàng thượng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì đã thấy trong lòng như trút được gánh nặng, đưa mọi người tới nơi ở rồi khom người cáo từ, chỉ ngóng trông nghìn vạn lần đừng bị gọi lại hỏi chuyện.
Phòng ốc của Huyện nha tất nhiên không tốt được bao nhiêu, nhưng so với khách điếm thì cũng sạch sẽ hơn nhiều lắm, thậm chí còn có một bầu trà ngon. Sở Uyên hỏi: “Có thật là không cần gọi vị Bạch thiếu hiệp kia tới đây ở không?”
“Không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên: “Ta thật sự không muốn gây xung đột với Phong Táp Cốc, nhưng Vũ Quyết nhất định muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia, nên song phương sớm muộn gì cũng phải đối đầu, chúng ta cứ cách xa hắn một chút tốt hơn.”
“Vậy lần này không giúp hắn?” Sở Uyên hỏi.
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Giao hữu vô ý, lại có đệ đệ và một người cha không đáng tin, đau đầu cũng vô dụng.”
Sở Uyên buồn bực: “Chuyện này thì liên quan gì đến Dao Nhi?”
“Tất nhiên là có quan hệ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu hắn chịu cưới vị tiểu thư của Phong Táp Cốc kia thì đâu có nhiều chuyện rắc rối như vậy.”
Nhìn vẻ mặt lý lẽ hùng hồn của hắn, Sở Uyên nghĩ có lẽ mình nên tìm cho Đoạn Dao vài tiểu trùng bảo bối béo mập, dù sao có một ca ca như vậy, nhân sinh nhất định cũng không dễ dàng gì.
Tại khách điếm, Bạch Vũ Quyết tỉnh ngủ, uống hết nửa bầu trà lạnh ngắt rồi mới ngáp dài đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, lại nghe thị vệ Tây Nam Phủ báo lại là hai canh giờ trước Vương gia đã cùng Hoàng thượng ra ngoài rồi.
Bạch Vũ Quyết cả kinh nói: “Hoàng thượng tới đây?”
Thị vệ nói: “Phải.”
Bạch Vũ Quyết cảm thán: “Hồ mị họa quốc.”
Hồ mị: ở đây là mê hoặc, quyến rũ.
Thị vệ: “….”
Đương nhiên, Hoàng thượng chịu tới cũng là chuyện tốt, ít nhất lại có thêm một chỗ dựa vững chắc nữa. Bạch Vũ Quyết hỏi: “Vậy Hoàng thượng và Vương gia đi đâu?”
Thị vệ đáp: “Thuộc hạ không biết.”
Bạch Vũ Quyết giải thích: “Ta cũng sẽ không tìm tới cửa.”
Thị vệ kiên trì: “Thuộc hạ thật sự không biết.”
Nhìn vẻ mặt diện vô biểu tình của đối phương, Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, dặn dò bảy tám lần phải chuyển cáo tới Đoạn Bạch Nguyệt, cách một ngày trước khi diễn ra buổi đấu giá Mặc Hồn Hương, vô luận như thế nào cũng phải tới Vân Tiêu Lâu, nếu không cũng chính là vì sắc và quăng bỏ lý trí, như vậy không được.
Chiều tối, thị vệ tới Huyện nha báo lại nguyên xi câu kia cho Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng giương lên, tiếp tục thơ ơ lật sách. Đoạn Bạch Nguyệt vào phòng, nói: “Trời đã tối rồi, ra ngoài ăn chút gì đi.”
“Vị bằng hữu này của ngươi thật thú vị.” Sở Uyên nói: “Muốn gì nói nấy không hề câu nệ tiểu tiết, hơi giống mấy vị hiệp khách ngoài đại mạc được viết trong sách.”
“Chỉ cần ở chung với hắn thêm vài ngày nữa, chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ hắn giống hiệp khách ngoài đại mạc gì đâu, trái lại còn muốn bắt hắn sung quân tới đại mạc.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đứng dậy: “Tới ngày đấu giá khối hương kia ngươi xem hắn cũng không muộn, còn hai ngày này coi như giải sầu đi, được không? Có hắn bên cạnh ồn ào muốn chết.”
Sở Uyên ừ một tiếng, sóng vai cùng hắn đi ra ngoài. Bóng đêm nặng nề buông xuống, dù các quầy bán hương liệu đã thu dọn hơn phân nửa nhưng trên đường vẫn có rất nhiều khách thương qua lại, khó khăn lắm mới tìm được quán nhỏ ít người thì cũng chỉ còn lại hai bát mì chay cuối cùng, một chút dầu mỡ cũng không có.
“Vừa rồi còn thấy quán bán đậu phụ rán, ngươi có muốn ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một đôi đũa: “Bát mì này quá ít lại còn thanh đạm, đừng để nửa đêm phải tỉnh giấc vì đói.”
Sở Uyên căn dặn: “Thêm tương ớt.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nhéo nhéo cằm hắn, đứng dậy đi ra ngõ nhỏ.
Quán đậu phụ buôn may bán đắt cực kỳ, Đoạn Bạch Nguyệt còn đang xếp hàng đợi mua thì đã có người đưa một gói đậu phụ rán tới trước mặt: “Vương gia muốn cái này?”
…
“Sao vậy? Sợ ta hạ độc?” Thấy hắn không nói lời nào, người phía sau nói tiếp: “Cái này là A Tứ vừa mới mua.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại nói: “Kiều Cốc chủ.”
Đối phương là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da trắng đến gần như trong suốt, môi mỏng mắt hoa đào, chính là Thiếu Cốc chủ của Phong Táp Cốc, Kiều Quy.
“Sao Vương gia lại tới trấn nhỏ này?” Kiều Quy cười hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem náo nhiệt.”
“Thì ra chỉ là vì muốn xem náo nhiệt.” Kiều Quy dường như cảm thấy rất may mắn: “Ta còn tưởng là vì muốn đoạt Mặc Hồn Hương.”
“Kiều Cốc chủ không cần phải quanh co lòng vòng như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn bảo bối đâu có gì lạ, cứ theo quy củ giang hồ mà tranh là được, tranh không được cũng là số mệnh, chẳng thể trách ai.”
“Trong quy củ giang hồ cũng không cho phép lấy quyền thế ra áp chế người khác.” Kiều Quy tiến gần bên tai hắn, cúi đầu nói: “Ta không muốn gây xung đột với Vương gia, cũng không muốn làm Hoàng thượng mất hứng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ sợ ngươi đã làm hắn mất hứng rồi.”
Kiều Quy nhí mày: “Vương gia nói vậy là ý gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ngươi cứ đoán xem.”
Kiều Quy do dự quay đầu lại, chỉ thấy ở đầu ngõ có một bạch y nam tử đang ôm cánh tay đứng dưới dãy đèn lồng đỏ, khóe miệng tựa như đang mỉm cười, nhưng quanh thân lại tràn đầy khí lạnh khiến những người xung quanh muốn nhìn cũng không dám nhìn, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bị đè ép đi vài phần.
Kiều Quy lập tức đứng thẳng người.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Kiều Cốc chủ nói xong chưa?”
Kiều Quy nghiến răng: “Phong Táp Cốc của ta cũng không đắc tội Vương gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Kiều Cốc chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng vừa mới nói, muốn có Mặc Hồn Hương thì cứ theo quy củ giang hồ mà làm, là do Cốc chủ đa nghi, không nên nói Tây Nam Phủ lấy quyền thế ra áp chế người khác, ta đứng ở chỗ này nãy giờ ,thậm chí cũng chưa từng có chút động tác nào khác.”
“Được, vậy cứ theo quy củ giang hồ đi.” Kiều Quy gật đầu, dẫn theo gia đinh vội vã rẽ vào đường nhỏ.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm gói đậu phụ rán đi tới đầu ngõ, nói: “Lừa được, không tốn bạc.”
Sở Uyên nắm lỗ tai hắn, cứ thế kéo tới một góc không người.
Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghiêng đầu liên tục hít hà, vừa mở gói giấy dầu ra đưa tới trước mặt hắn.
Mùi còn rất thơm.
Sở Uyên cầm xăm trúc xăm một miếng lên ăn thử, thuận miệng thẩm vấn: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”
“Hắn là Cốc chủ Phong Táp Cốc, Kiều Quy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm đó phụ vương định thân cho Dao Nhi, chính là gả cho muội muội của hắn, tên là Kiều Tâm.”
“Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt lắm sao?” Sở Uyên đút cho Đoạn Bạch Nguyệt một miếng đậu phụ rán: “Cẩn thận nóng.”
“Ta và hắn thì có quan hệ gì tốt, thấy mặt đều phải đi đường vòng.” Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Có điều người này đích xác là rất thích dựa vào người khác, có thể là vì Phong Táp Cốc lấy “súc cốt công” làm sở trường.” Súc lâu ngày, tất nhiên sẽ súc thành bệnh, ví như nói không đứng thẳng người được.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lại hồ ngôn loạn ngữ.”
“Ta cũng không lừa ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên ngồi xuống bậc thềm: “Lúc trước còn định trốn tránh, nhưng nếu hiện tại đã trốn không thoát thì chúng ta cứ quang minh chính đại tham gia hội Hồ Điệp kia một lần đi, xem thử Mặc Hồn Hương kia rốt cuộc là thứ gì.”
“Vừa rồi nhìn Kiều Quy kia hình như võ công không thấp.” Sở Uyên nhắc nhở: “Bạch thiếu hiệp chưa chắc đã đánh thắng được hắn.”
“Đây là thương hội, không phải đại hội võ lâm, cho dù là người trong giang hồ thì cũng phải tuân theo quy củ, người nào ra giá cao người đó mua được hàng. Có điều nếu một bên không chịu quân theo quy củ thì bên kia cũng không cần đạo nghĩa làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu nói về võ công, có thể Vũ Quyết không so được với Kiều Quy, nhưng nếu nói về oai môn tà đạo thì sẽ chẳng có ai là đối thủ của hắn.”
Sở Uyên nhíu mày: “Nếu đã dễ xảy ra chuyện như vậy, hay là phân phó quan phủ tăng cường phòng bị đi.”
“Điều này thì không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vũ Quyết và Kiều Quy đều là giang hồ chính đạo, cho dù thật sự muốn đánh nhau thì cũng sẽ tránh xa dân chúng, sẽ không gây phiền phức cho hội Hồ Điệp lần này.”
Sở Uyên gật đầu, đưa gói đậu phụ rán còn hơn phân nửa kia cho hắn cầm: “Đi thôi, trở về.”
“Không đi dạo tiếp một lát sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Cũng không hẳn phải lòng vòng trên đường lớn mới gọi là giải sầu, ở đây nhiều người lui tới, cũng không được tự nhiên.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Trở về Huyện nha ngược lại thanh tĩnh.”
Hai người cứ thế dắt tay nhau về, trên đường đi còn mua một bầu rượu và một bọc món kho, ngồi trên hành lang gấp khúc ở hậu viện Huyện nha nghe gió ngắm trăng, đúng là thích ý hơn đi dạo bên ngoài rất nhiều.
Rượu rất mạnh, uống xong ba ly, Sở Uyên tựa vào đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt, cầm ly sứ trắng lắc lư qua lại.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Nghĩ về cuộc sống của chúng ta trong tương lai.” Sở Uyên nói: “Có phải cũng giống như lúc này hay không? Cái gì cũng không cần làm, chỉ việc uống rượu, rồi tán gẫu.”
“Đáng tiếc Tiểu Mãn vẫn chưa trưởng thành.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửa sang lại tóc rối: “Nếu không ta thật sự chỉ muốn cứ như vậy dẫn ngươi trở về tây nam.”
Sở Uyên cúi đầu ừm một tiếng, thuận thế cầm ly rượu đưa tới bên miệng hắn. Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi ấm áp dán lên.
Người như tỉnh lại như say, trăng như ẩn vừa như hiện, ngay cả cơn gió cũng mang theo mùi hương, sau nụ hôn triền miên, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào lòng, tay phải thuận thế trượt xuống, mở chốt cài đai lưng ra.
Biết thói quen của Hoàng thượng và Vương gia, vừa sáng sớm Tứ Hỉ đã phái thị vệ xung quanh tiểu viện này đi nơi khác, chỉ mình hắn đứng hầu hạ ở cửa chờ lệnh, cảm thấy tâm tình rất tốt, thậm chí cũng bắt đầu vô ý thức nghĩ tới chuyện sau này theo Hoàng thượng trở về Tây Nam Phủ, khi đó cuộc đời sẽ nhàn nhã thong dong biết bao nhiêu.
Tuy tiểu viện này cực an tĩnh nhưng có người yêu bên cạnh nên sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không cảm thấy nhàm chán — chí ít Sở Uyên nghĩ như vậy.
Trước mặt bày biện một bàn cờ, Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, hai mắt buồn ngủ mờ sương, đang cùng Sở Uyên nghiên cứu một tàn cục mà cổ nhân lưu lại từ mấy trăm năm trước, thuận tiện ở trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn ngày mai đã diễn ra hội Hồ Điệp rồi, nếu không để mình nhìn đồ chơi này thêm hai ngày nữa thì phỏng chừng mắt cũng mù luôn.
Sở Uyên cầm một quân cờ lên, thuận miệng nói: “Nếu mệt mỏi thì về phòng ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: “Ta không buồn ngủ.”
Sở Uyên đưa tay nhấc hai mí mắt nặng trĩu trụp xuống của hắn lên, buồn cười nói: “Thật sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn muốn hôn.
Sở Uyên dí một ngón tay lên trán hắn đẩy ra, hỏi: “Ngươi có muốn học chơi cờ không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tĩnh táo hơn phân nửa, tất nhiên không muốn.
“Vậy ngồi đàng hoàng đi.” Sở Uyên dựa vào lòng hắn: “Không được phép lộn xộn.”
Đoạn Bạch Nguyệt ừm một tiếng, tựa cằm lên vai Sở Uyên ngáp dài ngáp ngắn, chưa tới thời gian uống một chén trà sau đã ngủ thiếp đi, toàn bộ sức nặng đều đè lên người hắn.
“Đừng nháo.” Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, hai người cùng đổ rạp xuống nhuyễn tháp, bàn cờ dao động, quân cờ rơi vãi khắp nơi.
Tứ Hỉ lặng yên không tiếng động nhanh chóng giơ tay đóng cửa tiểu viện lại. Bạch Vũ Quyết khó khăn lắm mới tìm tới cửa thì lại bị thị vệ liên tục dụ dỗ mạnh mẽ kéo từ trên cây xuống khiêng đi, tay áo bị cành cây kéo toạc không ai bồi thường, còn phải lo lắng không biết sáng mai Đoạn Bạch Nguyệt có dậy kịp giờ hay không, rất là thống khổ.
Hoàng thượng muốn đi xem hội Hồ Điệp, tất nhiên Mã Đại Sơn đã tới trước chuẩn bị nhã gian, ngay đối diện đài đấu giá, tầm mắt trống trải lại không dễ bị người ngoài nhìn thấy. Mặc dù các loại hương liệu nổi tiếng đều sẽ chừa lại đấu giá sau cùng, nhưng vì Sở Uyên muốn xem náo nhiệt nên vừa sáng sớm Đoạn Bạch Nguyệt đã dẫn hắn tới đây, sau khi ăn hết một đĩa điểm tâm, uống hết một bầu trà thì trên đài mới có người gõ chiêng.
Người ngồi bên trong các nhã gian đều là khách quý, mỗi loại hương liệu cần đấu giá đều sẽ đưa hàng mẫu vào những nhã gian này, Sở Uyên cúi đầu ngửi ngửi, nói: “Không thích lắm, hơi nồng.”
“Ngươi vốn thích những thứ thanh nhã, tất nhiên cái này không thích hợp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều bất cứ thứ gì có thể mang lên đài đấu giá ngày hôm nay thì đều là thứ hiếm lạ, và đều sẽ có người tranh đoạt.”
“Cái này ngược lại không tệ.” Sở Uyên thả khối hương thứ hai xuống: “Mua cho Tiểu Cẩn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, phân phó thị vệ đem bạc xuống trả. Càng về cuối hương liệu càng đáng giá hơn, trước đây Sở Uyên chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy nên cảm thấy rất hứng thú, gặp phải hương liệu nào thơm lại mua, mua tặng người này mua cho người kia, cuối cùng ngay cả lão đồ tể trong Tây Nam Vương phủ cũng có được một hộp son thơm mang về tặng nương tử.
“Được rồi, hương liệu tiếp theo không cho phép ngươi quấy rối nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau lưng nắm hai vai hắn nhắc nhở.
“Là Mặc Hồn Hương sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Vì là hương liệu hiếm lạ nên hàng mẫu đưa tới cũng cực nhỏ, chỉ quét một chút trên mảnh lụa màu đỏ, gần như rất khó nhìn ra bằng mắt thường, ngửi thử cũng không có mùi vị gì đặc biệt, cũng không biết vì sao lại có thể đáng giá đến vậy.
Bạch Vũ Quyết ngồi dưới đài, tay phải âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khối hương kia. Bởi vì có Đoạn Bạch Nguyệt ở đây nên hắn cũng không sợ phải cùng đối phương so bạc, cùng lắm thì mượn xài trước, tương lai từ từ trả lại là được. Nhưng hắn thật sự sợ Kiều Quy sẽ cứng rắn cướp —sự tình trọng đại, có thể không gặp chuyện xui xẻo thì cứ không gặp tương đối thỏa đáng hơn.
Dưới đài lặng ngắt như tờ, Sở Uyên nói: “Xem ra đúng là có không ít người muốn khối hương này.”
“Cái này ngươi nghĩ sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người muốn khối hương thì không nhiều lắm, số người tò mò mới là không ít. Hôm qua lúc chúng ta đi dạo trên đường, hầu như người người đều nói có nhân sĩ trong giang hồ muốn cướp Mặc Hồn Hương, nếu tin này truyền ra ngoài rồi thì các thương nhân bình thường chín phần mười sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi chỉ cần chờ xem Vũ Quyết và Kiều Quy tranh nhau là được.”
Vừa dứt lời, dưới đài đã có một nam tử trung niên bụng phệ đứng dậy, phủi phủi vỏ hạt dưa trên y phục hào phóng nói: “Không cần biết đáng giá bao nhiêu bạc, khối hương này bổn đại gia ta cũng phải lấy!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: “Làm sao bây giờ? Hình như có người dưới đài muốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở a.”
Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 5 [Học xấu]
Vừa nghe được có người muốn đấu giá khối Mặc Hồn Hương kia, đám đông thương nhân ngồi bên dưới đài đồng loạt rướn cổ nhìn qua, đều rất hiếu kỳ không hiểu đó là thần thánh phương nào, cư nhiên còn muốn cướp đồ trên tay người trong giang hồ.
Sở Uyên sai người gọi Mã Đại Sơn tới, hỏi ra mới biết người này tên là Ngưu Diệu Tổ, là một Thiếu gia nhà giàu ở đất Tấn, trước giờ đều theo đại ca làm việc, đây là lần đầu tiên ra ngoài làm ăn một mình.
“Chẳng trách.” Sở Uyên hiểu rõ: “Nhà giàu ở Sơn Tây, họ Ngưu, gia chủ là Ngưu Quang Vinh phải không?”
Mã Đại Sơn nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ngay cả ngươi cũng biết, xem ra vị phía dưới kia đích thật là thiếu gia nhà giàu chạy tới rồi.”
Sở Uyên nhắc nhở: “Ngưu gia nổi danh vàng bạc chất đầy kho thóc và phòng chứa vải, nếu vị bằng hữu kia của ngươi muốn cùng hắn so tiền tài thì chỉ sợ sẽ không hơn được.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xuống dưới đài, quả nhiên chỉ có ba người Bạch Vũ Quyết, Kiều Quy và Ngưu Diệu Tổ tham gia đấu giá, còn những khách thương xung quanh không biết tự lúc nào đã phân tán hơn phân nửa, có lẽ là vì sợ lát nữa ba người này thật sự đánh nhau thì sẽ vô tội bị dính líu.
Ngưu gia đã là nhà giàu, tất nhiên sẽ không thiếu bạc, đây lại là lần đầu tiên Ngưu Diệu Tổ ra ngoài làm ăn một mình, vừa nghe nói Mặc Hồn Hương là thứ hiếm lạ thì cả người đều hùng hổ muốn tranh, tùy tùng theo bên cạnh lòng dạ khó lường, cũng không nhắc nhở hắn, còn mong chờ được xem náo nhiệt.
Phong Táp Cốc là một môn phái trong võ lâm, tuy đúng là không thiếu bạc nhưng cũng không đến mức có thể tùy ý tiêu xài, Bạch Vũ Quyết thì lại càng một nghèo hai trắng, cho dù có Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng làm chỗ dựa nhưng cũng không dám quá tùy tiện không kiêng nể gì. Thấy Ngưu Diệu Tổ dạt dào đắc ý sai người lên đài lấy khối hương liệu xuống, hai người đều không hẹn mà cùng nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng là muốn xông lên cướp đoạt. May mắn là trong thời khắc mấu chốt này, Huyện lệnh Mã Đại Sơn vội vã chạy xuống lầu, nhấc tay hô to: “Khoan đã!”
Trong nhã gian lầu hai, Sở Uyên ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà xem náo nhiệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ!”
“Thứ kia ta có thể giữ lại, nhưng nếu hai người bọn hắn xông vào muốn cướp thì ngươi phải tự mình giải quyết phiền phức này.” Sở Uyên đút cho hắn một miếng mứt quả: “Còn nữa, không được để chuyện quá ầm ĩ, càng không thể dọa các khách thương sợ chạy, trấn Tuyên Vân này khó khăn lắm mới đón hội Hồ Điệp tới tổ chức một lần, quan viên địa phương còn muốn được tổ chức như vậy mỗi năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nhíu mày: “Đồ chơi gì vậy? Chua quá.”
“Chua ăn mới ngon.” Sở Uyên lau ngón tay: “Là Ôn ái khanh tự tay dầm, Lưu đại nhân muốn cũng không có, nghe nói ăn xong là có thể ngâm thơ.” Dù sao cũng là sao Văn Khúc, rất hợp lý.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Hai người còn đang nói chuyện, Mã Đại Sơn đã mang Mặc Hồn Hương đi vào nhã gian. Tuy Ngưu Diệu Tổ có hơi sửng sốt một chút nhưng trước khi ra khỏi nhà phụ thân cũng căn dặn rất nhiều lần rằng không được gây xung đột với quan viên địa phương, bởi vậy vừa nghe Huyện lệnh nói có khách quý muốn mua hương thì cũng sảng khoái nhường lại, cũng không dây dưa gì nhiều. Bạch Vũ Quyết vừa thấy quan viên mua được Mặc Hồn Hương, nhất thời mừng rỡ, Kiều Quy cũng nhíu mày, theo sát Huyện lệnh tới nhã gian trên lầu hai.
“Hoàng thượng.” Mã Đại Sơn cung kính trình Mặc Hồn Hương lên.
Hai mắt Bạch Vũ Quyết cực kỳ nóng bỏng.
Kiều Quy nhỏ giọng nghiến răng: “Hôm qua Vương gia đã nói là sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn vương thật sự chưa từng nhúng tay.”
Kiều Quy có chút hối hận vì vừa rồi đã không cướp Mặc Hồn Hương bỏ chạy.
Sở Uyên cầm Mặc Hồn Hương thả lên bàn, nói: “Hai vị đều muốn thứ này?”
Kiều Quy nói: “Tất nhiên.”
Bạch Vũ Quyết nói: “Phải phải phải.”
“Nói một chút xem, Mặc Hồn Hương rốt cuộc có công dụng gì?” Sở Uyên lại hỏi.
Bạch Vũ Quyết nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, lúc trước ta đã nói không biết a, là do nha đầu điên kia muốn thứ đồ chơi này, không phải ta.
Kiều Quy nói: “Sao Bạch thiếu hiệp lại không nói lời nào?”
Bạch Vũ Quyết nói: “Ta muốn lấy nó đi đổi một thứ.”
Kiều Quy nghe vậy vẻ mặt cười nhạo.
Bạch Vũ Quyết nói: “Một vật đổi một vật, rất hợp với lẽ thường. Nếu Kiều Cốc chủ thấy lý do này của ta quá chướng mắt, chẳng lẽ Cốc chủ muốn lấy Mặc Hồn Hương về để cứu vớt vạn dân, lấp biển vá trời hay sao?”
Kiều Quy cũng không muốn đứng đây tranh miệng lưỡi lợi hại với hắn, quay đầu nói với Sở Uyên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ cần đốt Mặc Hồn Hương trong phòng kín thì qua thời gian chưa tới chén trà nhỏ sau là có thể nhìn thấy người mà mình thương nhớ trong màn khói mờ đó.”
“Thì ra là thế.” Sở Uyên gật đầu, lại hỏi: “Kiều Cốc chủ muốn nhìn thấy ai đó sao?”
Kiều Quy nói: “Trong lòng tại hạ cũng không có người nào, chỉ là muội muội đáng thương kia của ta…haizz.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Kiều Quy ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bi thương nói: “Kiều mỗ từ ngàn dặm xa xôi tới trấn Tuyên Vân, lại không tiếc số tiền lớn muốn mua được khối Mặc Hồn Hương này, chỉ vì muốn xá muội có thể nhìn thấy người trong lòng nàng thương nhớ nhiều năm như vậy một lần nữa, cả gan hỏi một câu, Đoạn Tiểu Vương gia gần đây có khỏe không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Rất khỏe.”
Kiều Quy nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sở Uyên sờ sờ mũi, nhìn Bạch Vũ Quyết nháy mắt một cái, tốc độ cực nhanh.
Bạch Vũ Quyết lập tức hiểu ý, chụp lấy Mặc Hồn Hương rồi nhanh chóng vọt xuống lầu, Kiều Quy trong lòng cả kinh, xoay người muốn đuổi theo, lại nghe Sở Uyên ở phía sau kêu một tiếng: “Kiều Cốc chủ!”
….
Bạch Vũ Quyết như linh miêu nhảy qua tường viện, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở đầu ngõ.
Trong lòng Kiều Quy cực khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể đứng lại, chờ Sở Uyên nói tiếp.
Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nói: “Dao Nhi đã quen hành tẩu giang hồ, chỉ sợ người hắn thích cũng sẽ là nữ tử trong giang hồ, vẫn là đừng đợi nữa đi. Sau khi hồi cung trẫm sẽ sai người đưa tới Phong Táp Cốc một phần hạ lễ tặng Kiều tiểu thư, mong nàng sớm ngày tìm được phu quân.”
Kiều Quy nói: “Được.”
Sở Uyên lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Kiều Cốc chủ có muốn lưu lại dùng cơm không?”
Kiều Quy nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tại hạ còn có việc cần phải xử lý.”
“Như vậy a.” Sở Uyên nói: “Vậy Kiều Cốc chủ cứ tự tiện, trẫm sẽ không cố giữ lại.”
Đợi Kiều Quy đi xa rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới nói: “Học xấu!”
“Không biết phân biệt.” Sở Uyên nói: “Ta là đang giúp bằng hữu của ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài nói: “Chuyện này chưa xong chuyện kia lại tới, chỉ sợ từ nay về sau Phong Táp Cốc vừa nghe đến ba chữ “Tây Nam Phủ” thì đã muốn đốt nhà.”
“Ta cũng không giữ Kiều Quy lại lâu lắm, nếu hắn có bản lĩnh thì chắc vẫn còn cơ hội đoạt lại hương liệu, chút thời gian đó không đủ để ra khỏi thành.” Sở Uyên nói: “Đốt hương liệu là có thể nhìn thấy người thương nhớ, thần kỳ như vậy thật sao?”
“Cũng có thể, trong chốn giang hồ có rất nhiều thứ kì trân dị bảo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng mặc kệ nó là thật hay giả, đối với chúng ta mà nói cũng không có công dụng gì.” Người thương luôn ở bên cạnh, đâu cần dùng Mặc Hồn Hương làm gì.
Sở Uyên cười cười, kéo tay hắn nói: “Náo nhiệt xem xong rồi, còn muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ Bạch thiếu hiệp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngươi đã giúp hắn một lần, nếu hương liệu lại bị cướp đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể tự oán trách mình không có bản lĩnh mà thôi.”
“Vậy chúng ta hồi cung?” Sở Uyên nói: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật Thái phó rồi, nếu chúng ta không chạy về kịp thì tám phần mười lại sẽ tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật?”
Sở Uyên nói: “Chín ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai của hắn, thành tâm đề nghị: “Trấn Tuyên Vân phong cảnh hữu tình, hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày đi, mười ngày nữa lại lên đường về cung?”
Sở Uyên đưa tay tay nhéo má hắn dùng sức vặn: “Không được quậy, mau trở về, ngươi phải chuẩn bị lễ vật.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, không chỉ phải đi chúc thọ cho lão đầu kia, mà còn phải chuẩn bị lễ vật — lại không thể tặng trùng, nếu không một xấp tuổi dầy như vậy rồi, ngược lại cũng bớt lo.
Trong cung mọi chuyện đều như cũ, tấu chương trong ngự thư phòng cũng không có bao nhiêu. Đoạn Bạch Nguyệt bị Sở Uyên phái ra ngoài tìm lễ vật, tìm khắp một vòng trong vương thành rồi mà vẫn không thấy có thứ gì hiếm lạ. Đoạn Niệm không hiểu hỏi: “Trong quốc khố không có bảo bối gì sao?”
“Có, nhưng đây là lễ vật Tiểu Uyên muốn tặng mà.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trên bậc thang, trong miệng ngậm một cọng cỏ: “Ta phải ra cung tìm.”
Đoạn Niệm rút cọng cỏ ra ném đi, thành khẩn nói: “Vương gia vẫn nên đứng dậy đi, phải nhìn cao lớn uy nghiêm một chút. Nếu không bị đám tú tài nhìn thấy vẽ lại thành bức họa nữa thì lại phải đau đầu đó.” Lần trước một bức “Hoàng hậu Đại Sở gặm đầu heo bên đường” bị sao ra nhiều bản rồi hét bán với giá trên trời, thị vệ của Tây Nam Phủ vì muốn thu hồi toàn bộ để thiêu hủy mà phải tốn rất nhiều bạc.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn về phía góc đường, bốn năm tên tú tài và người buôn sách xoay người chạy trối chết.
Đoạn Niệm thở dài thật sâu, đầu đau.
*********
Sở Uyên ngồi trong ngự thư phòng đọc sách một trận, trở về tẩm cung đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, vì vậy thuận thế ôm lấy hắn từ phía sau: “Đi dạo nhanh quá vậy?”
“Bên ngoài không có thứ gì hiếm lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Chẳng bằng tự mình làm.”
“Đây chính là lễ vật ngươi muốn tặng cho Thái phó sao?” Sở Uyên cầm cái chai trên bàn lên: “Là gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thuốc câm.”
Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn: “Không được nháo!”
“Thật sự là thuốc câm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lừa ngươi làm chi.”
Sở Uyên khó lòng mà hiểu được: “Thái phó đã từ quan ở nhà trồng hoa nuôi chim rồi, lại không có kẻ thù gì cả, ngươi muốn cho hắn thuốc này chuốc ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy tôn tử kia của hắn.”
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên chống nạnh nói: “Đoạn Bạch Nguyệt!”
Một đám tiểu nội thị ở bên ngoài trong lòng run sợ, vì sao Hoàng thượng lại đuổi theo khắp phòng đánh Vương gia, là long nhan đại nộ thật sự, hay là lại muốn khanh khanh ta ta, rốt cuộc là phải chuẩn bị chổi lông gà, hay là phải chuẩn bị nước nóng, rất bối rối.
“Thuốc này uống xong cũng chỉ không nói được nửa canh giờ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang Sở Uyên lên: “Chính ngươi nói là vừa nghe mấy tiểu quỷ kia mở miệng nói thì đã đau đầu còn gì, chắc Thái phó cũng như vậy, biết đâu sau này sẽ thường xuyên muốn dùng, đến lúc đó Tây Nam Phủ còn có thể phát tài.”
Sở Uyên bị hắn chọc tức đến bật cười, túm lỗ tai hắn lay qua lay lại.
“Đùa ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt khi dễ người ta đủ rồi, mới đàng hoàng nắm tay hắn: “Là thứ tốt, cường thân kiện thể, còn trị chứng ho khan ở người già, mỗi ngày uống một muỗng nhỏ là được.”
“Biết ngay là ngươi lại không đứng đắn.” Sở Uyên đá hắn một cước: “Còn cười!”
“Rõ ràng là vì ngươi ngốc, ta nói thuốc câm ngươi cũng tin thật.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi bên bàn, cầm nùi gỗ đậy nắp chai lại: “Cái này gọi là lễ khinh tình ý trọng.”
“Ngươi tự tay làm ra, lễ này cũng không nhẹ.” Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn: “Đa tạ.”
“Cảm tạ ta làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: “Mặc dù không dạy dỗ ta, nhưng lão đầu chết tiệt kia….shhhh, Thái phó đại nhân, là ân sư của ngươi, tất nhiên cũng như sư phụ của ta.”
Sở Uyên buông tay ra.
Đoạn Bạch Nguyệt chỉ chỉ lỗ tai, nói: “Đỏ.”
Sở Uyên nói: “Ừ.” Da mặt dày như vậy, khó có nơi đỏ được một chút, nhìn còn rất đẹp.
Đoạn Bạch Nguyệt kề mặt sát vào hắn.
Sở Uyên né hai lần vẫn không né được, lại nghĩ chính vụ cũng đã xử lý xong, hạ lễ cũng chuẩn bị tốt rồi, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, vựa vặn còn hơi buồn ngủ, vì vậy cũng lười không né nữa, ngáp dài bị hắn ôm lên long sàng.
Tiểu nội thị ngưng thần nghe ngóng nửa ngày, mới thấy trong lòng như trút được gánh nặng vỗ đùi một cái, đại công công nói chí phải, cần chổi lông gà làm chi, quả nhiên là phải chuẩn bị nước nóng a…