Đế Vương Công Lược

Chương 195: Phiên ngoại hội hồ điệp – phần 4 [phía dưới có người muốn lật bàn của hoàng hậu đại sở]

Huyện lệnh trấn Tuyên Vân tên là Mã Đại Sơn, ngay cả Hán tự cũng không biết được bao nhiêu chữ nên càng đừng nói chuyện tham gia khoa cử, vẫn nhờ Vương đại nhân trong triều cất nhắc nên mới có được một chức quan.

 

Cũng vì sư gia trong phủ tâm tư cẩn thận, làm việc chu đáo nên có việc gì cũng có thể giúp đỡ một tay, hơn nữa trấn nhỏ này chưa từng xảy ra vụ án nào lớn, bởi vậy dân chúng thật sự rất thích vị Huyện lệnh quê mùa này.Trước khi tiếp giá, sư gia đã ân cần dạy bảo Huyện lệnh hơn mười lần rằng thấy Đoạn Vương thì phải gọi là Vương gia, nghìn vạn lần không được học theo tiểu thoại bản gọi Hoàng hậu, Hoàng hậu chỉ có Hoàng thượng mới được gọi thôi, không liên quan gì đến chúng ta.

 

Xe ngựa chạy thẳng vào Huyện nha, Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đi xuống, thuận tiện quét mắt nhìn Mã Đại Sơn, trong lòng quả nhiên bị chấn động một chút — mắt chuông đồng mặt đen đủi râu ria xồm xoàm, thật giống như Trương Tam gia tái thế, người này rõ ràng giống một danh tướng hơn a.Mã Đại Sơn mở miệng nói, giọng điệu âm vang như chuông đồng: “Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, Vương gia.”Hai tai Sở Uyên vang lên ong ong, vì sao mới vài năm không gặp, giọng người này lại lớn hơn vài phần.

 

Sư gia còn dạy rất nhiều câu để Mã Đại Sơn nói chuyện sau khi gặp Hoàng thượng, nãy giờ hắn vẫn luôn lo sợ bất an, rất sợ mình sẽ nhớ nhầm cái này sang cái kia khiến Hoàng thượng nổi giận, nên vừa nghe Tứ Hỉ nói Hoàng thượng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì đã thấy trong lòng như trút được gánh nặng, đưa mọi người tới nơi ở rồi khom người cáo từ, chỉ ngóng trông nghìn vạn lần đừng bị gọi lại hỏi chuyện.Phòng ốc của Huyện nha tất nhiên không tốt được bao nhiêu, nhưng so với khách điếm thì cũng sạch sẽ hơn nhiều lắm, thậm chí còn có một bầu trà ngon. Sở Uyên hỏi: “Có thật là không cần gọi vị Bạch thiếu hiệp kia tới đây ở không?”

 

“Không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên: “Ta thật sự không muốn gây xung đột với Phong Táp Cốc, nhưng Vũ Quyết nhất định muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia, nên song phương sớm muộn gì cũng phải đối đầu, chúng ta cứ cách xa hắn một chút tốt hơn.”“Vậy lần này không giúp hắn?” Sở Uyên hỏi.“Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Giao hữu vô ý, lại có đệ đệ và một người cha không đáng tin, đau đầu cũng vô dụng.”Sở Uyên buồn bực: “Chuyện này thì liên quan gì đến Dao nhi?”

 

“Tất nhiên là có quan hệ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu hắn chịu cưới vị tiểu thư của Phong Táp Cốc kia thì đâu có nhiều chuyện rắc rối như vậy.”Nhìn vẻ mặt lý lẽ hùng hồn của hắn, Sở Uyên nghĩ có lẽ mình nên tìm cho Đoạn Dao vài tiểu trùng bảo bối béo mập, dù sao có một ca ca như vậy, nhân sinh nhất định cũng không dễ dàng gì.

 

Tại khách điếm, Bạch Vũ Quyết tỉnh ngủ, uống hết nửa bầu trà lạnh ngắt rồi mới ngáp dài đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, lại nghe thị vệ Tây Nam Phủ báo lại là hai canh giờ trước Vương gia đã cùng Hoàng thượng ra ngoài rồi.Bạch Vũ Quyết cả kinh nói: “Hoàng thượng tới đây?”Thị vệ nói: “Phải.”

 

Bạch Vũ Quyết cảm khái: “Hồ mị họa quốc.”H mđây là mê hoc, quyến rũ.Thị vệ: “….”Đương nhiên, Hoàng thượng chịu tới cũng là chuyện tốt, ít nhất lại có thêm một chỗ dựa vững chắc nữa. Bạch Vũ Quyết hỏi: “Vậy Hoàng thượng và Vương gia đi đâu?”Thị vệ đáp: “Thuộc hạ không biết.”Bạch Vũ Quyết giải thích: “Ta cũng sẽ không tìm tới cửa.”Thị vệ kiên trì: “Thuộc hạ thật sự không biết.”

 

Nhìn vẻ mặt diện vô biểu tình của đối phương, Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, dặn dò bảy tám lần phải chuyển cáo tới Đoạn Bạch Nguyệt, cách một ngày trước khi diễn ra buổi đấu giá Mặc Hồn Hương, vô luận như thế nào cũng phải tới Vân Tiêu Lâu, nếu không cũng chính là vì sắc và quăng bỏ lý trí, như vậy không được.Chiều tối, thị vệ tới Huyện nha báo lại nguyên xi câu kia cho Đoạn Bạch Nguyệt.Sở Uyên ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng giương lên, tiếp tục thơ ơ lật sách.

 

Đoạn Bạch Nguyệt vào phòng, nói: “Trời đã tối rồi, ra ngoài ăn chút gì đi.”“Vị bằng hữu này của ngươi thật thú vị.” Sở Uyên nói: “Muốn gì nói nấy không hề câu nệ tiểu tiết, hơi giống mấy vị hiệp khách ngoài đại mạc được viết trong sách.”

 

“Chỉ cần ở chung với hắn thêm vài ngày nữa thôi, chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ hắn giống hiệp khách ngoài đại mạc nữa đâu, trái lại còn muốn bắt hắn sung quân tới đại mạc.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đứng dậy: “Tới ngày đấu giá khối hương kia ngươi xem hắn cũng không muộn, còn hai ngày này coi như giải sầu đi, được không? Có hắn bên cạnh ồn ào muốn chết.”Sở Uyên ừ một tiếng, sóng vai cùng hắn đi ra ngoài.

 

Bóng đêm nặng nề buông xuống, dù các quầy bán hương liệu đã thu dọn hơn phân nửa nhưng trên đường vẫn có rất nhiều khách thương qua lại, khó khăn lắm mới tìm được quán nhỏ ít người thì cũng chỉ còn lại hai bát mì chay cuối cùng, một chút dầu mỡ cũng không có.“Vừa rồi còn thấy quán bán đậu phụ rán, ngươi có muốn ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một đôi đũa: “Bát mì này quá ít lại còn thanh đạm, đừng để nửa đêm phải tỉnh giấc vì đói.”Sở Uyên căn dặn: “Thêm tương ớt.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt cười nhéo nhéo cằm hắn, đứng dậy đi ra ngõ nhỏ.Quán đậu phụ buôn may bán đắt cực kỳ, Đoạn Bạch Nguyệt còn đang xếp hàng đợi mua thì đã có người đưa một gói đậu phụ rán tới trước mặt: “Vương gia muốn cái này?”…“Sao vậy? Sợ ta hạ độc?” Thấy hắn không nói lời nào, người phía sau nói tiếp: “Cái này là A Tứ vừa mới mua.”Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại nói: “Kiều Cốc chủ.”

 

Đối phương là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da trắng đến gần như trong suốt, môi mỏng mắt hoa đào, chính là Thiếu Cốc chủ của Phong Táp Cốc, Kiều Quy.“Sao Vương gia lại tới trấn nhỏ này?” Kiều Quy cười hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem náo nhiệt.”

 

“Thì ra chỉ là vì muốn xem náo nhiệt.” Kiều Quy dường như cảm thấy rất may mắn: “Ta còn tưởng là vì muốn đoạt Mặc Hồn Hương.”

 

“Kiều Cốc chủ không cần phải quanh co lòng vòng như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn bảo bối đâu có gì lạ, cứ theo quy củ giang hồ mà tranh đoạt là được, tranh không được cũng là số mệnh, chẳng thể trách ai.”“Trong quy củ giang hồ cũng không cho phép lấy quyền thế ra áp chế người khác.” Kiều Quy tiến gần bên tai hắn, cúi đầu nói: “Ta không muốn gây xung đột với Vương gia, cũng không muốn làm Hoàng thượng mất hứng.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ sợ ngươi đã làm hắn mất hứng rồi.”Kiều Quy nhí mày: “Vương gia nói vậy là ý gì?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ngươi cứ đoán xem.”Kiều Quy do dự quay đầu lại, chỉ thấy ở đầu ngõ có một bạch y nam tử đang ôm cánh tay đứng dưới dãy đèn lồng đỏ, khóe miệng tựa như đang mỉm cười, nhưng quanh thân lại tràn đầy khí lạnh khiến những người xung quanh muốn nhìn cũng không dám nhìn, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bị đè ép đi vài phần.Kiều Quy lập tức đứng thẳng người.Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Kiều Cốc chủ nói xong chưa?”Kiều Quy nghiến răng: “Phong Táp Cốc của ta cũng không đắc tội Vương gia.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Kiều Cốc chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng vừa mới nói, muốn có Mặc Hồn Hương thì cứ theo quy củ giang hồ mà làm, là do Cốc chủ đa nghi, không nên nói Tây Nam Phủ lấy quyền thế ra áp chế người khác, ta đứng ở chỗ này nãy giờ ,thậm chí cũng chưa từng có chút động tác nào khác.”“Được, vậy cứ theo quy củ giang hồ đi.” Kiều Quy gật đầu, dẫn theo gia đinh vội vã rẽ vào đường nhỏ.Đoạn Bạch Nguyệt cầm gói đậu phụ rán đi tới đầu ngõ, nói: “Lừa được, không tốn bạc.”

 

Sở Uyên nắm lỗ tai hắn, cứ thế kéo tới một góc không người.Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghiêng đầu liên tục hít hà, vừa mở gói giấy dầu ra đưa tới trước mặt hắn.Mùi còn rất thơm.Sở Uyên cầm xăm trúc xăm một miếng lên ăn thử, thuận miệng thẩm vấn: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”“Hắn là Cốc chủ Phong Táp Cốc, Kiều Quy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm đó phụ vương định thân cho Dao nhi, chính là gả cho muội muội hắn, tên là Kiều Tâm.”“Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt lắm sao?” Sở Uyên đút cho Đoạn Bạch Nguyệt một miếng đậu phụ rán: “Cẩn thận nóng.”

 

“Ta và hắn thì có quan hệ gì tốt, thấy mặt đều phải đi đường vòng.” Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Có điều người này đích xác là rất thích dựa vào người khác, có thể là vì Phong Táp Cốc lấy “súc cốt công” làm sở trường.” Súc lâu ngày, tất nhiên sẽ súc thành bệnh, tỷ như nói không đứng thẳng người được.Súc ct công: chương nàđóđã nói ri, pháo hôi Lưu CĐức cũng luyn võ công nàđó, súc là co rút cho xương nh li nha.Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lại hồ ngôn loạn ngữ.”

 

“Ta cũng không lừa ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên ngồi xuống bậc thang: “Lúc trước còn định trốn tránh, hiện tại nếu đã trốn không thoát thì chúng ta cứ quang minh chính đại tham gia hội Hồ Điệp kia một lần đi, xem thử Mặc Hồn Hương kia rốt cuộc là thứ gì.”

 

“Vừa rồi nhìn Kiều Quy kia hình như võ công không thấp.” Sở Uyên nhắc nhở: “Bạch thiếu hiệp chưa chắc đã đánh thắng được hắn.”

 

“Đây là thương hội, không phải đại hội võ lâm, cho dù là người trong giang hồ thì cũng phải tuân theo quy củ, người nào ra giá cao người đó mua được hàng. Có điều nếu một bên không chịu quân theo quy củ thì bên kia cũng không cần đạo nghĩa làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu nói về võ công, có thể Vũ Quyết không so được với Kiều Quy, nhưng nếu nói về oai môn tà đạo thì sẽ chẳng có ai là đối thủ của hắn.”Sở Uyên nhíu mày: “Nếu đã dễ xảy ra chuyện như vậy, hay là phân phó quan phủ tăng cường phòng bị đi.”

 

“Điều này thì không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vũ Quyết và Kiều Quy đều là giang hồ chính đạo, cho dù thật sự muốn đánh nhau thì cũng sẽ tránh xa dân chúng, sẽ không gây phiền phức cho hội Hồ Điệp lần này.”Sở Uyên gật đầu, đưa gói đậu phụ rán còn hơn phân nửa kia cho hắn cầm: “Đi thôi, trở về.”

 

“Không đi dạo tiếp một lát sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.“Cũng không hẳn phải lòng vòng trên đường lớn mới gọi là giải sầu, ở đây nhiều người lui tới, cũng không được tự nhiên.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Trở về Huyện nha ngược lại thanh tĩnh.”Hai người cứ thế dắt tay nhau về, trên đường đi còn mua một bầu rượu và một bọc món kho, ngồi trên hành lang gấp khúc ở hậu viện Huyện nha nghe gió ngắm trăng, đúng là thích ý hơn đi dạo bên ngoài rất nhiều.Rượu rất mạnh, uống xong ba ly, Sở Uyên tựa vào đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt, cầm ly sứ trắng lắc lư qua lại.

 

“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.“Nghĩ về cuộc sống của chúng ta trong tương lai.”

 

Sở Uyên nói: “Có phải là cũng như lúc này hay không? Cái gì cũng không cần làm, chỉ việc uống rượu, rồi tán gẫu.”“Đáng tiếc Tiểu Mãn vẫn chưa trưởng thành.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửa sang lại tóc rối: “Nếu không ta thật sự chỉ muốn cứ như vậy dẫn ngươi trở về tây nam.”

 

Sở Uyên cúi đầu ừm một tiếng, thuận thế cầm ly rượu đưa tới bên miệng hắn. Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi ấm áp dán lên.Người như tỉnh lại như say, trăng như ẩn vừa như hiện, ngay cả cơn gió cũng mang theo mùi hương, sau nụ hôn triền miên, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào lòng, tay phải thuận thế trượt xuống, mở chốt cài đai lưng ra.Biết thói quen của Hoàng thượng và Vương gia, vừa sáng sớm Tứ Hỉ đã phái thị vệ xung quanh tiểu viện này đi nơi khác, chỉ mình hắn đứng hầu hạ ở cửa chờ lệnh, cảm thấy tâm tình rất tốt, thậm chí cũng bắt đầu vô ý thức nghĩ tới chuyện sau này theo Hoàng thượng trở về Tây Nam Phủ, khi đó cuộc đời sẽ nhàn nhã thong dong biết bao nhiêu a.

 

Tuy tiểu viện này cực an tĩnh nhưng có người yêu bên cạnh nên sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không cảm thấy nhàm chán — chí ít Sở Uyên nghĩ như vậy.Trước mặt bày biện một bàn cờ, Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, hai mắt buồn ngủ mờ sương, đang cùng Sở Uyên nghiên cứu một tàn cục mà cổ nhân lưu lại từ mấy trăm năm trước, thuận tiện ở trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn ngày mai đã diễn ra hội Hồ Điệp rồi, nếu không để mình nhìn đồ chơi này thêm hai ngày nữa thì phỏng chừng mắt cũng mù luôn.Sở Uyên cầm một quân cờ lên, thuận miệng nói: “Nếu mệt mỏi thì về phòng ngủ đi.”Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: “Ta không buồn ngủ.”Sở Uyên đưa tay nhấc hai mí mắt nặng trĩu trụp xuống của hắn lên, buồn cười nói: “Thật sao?”

 

Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn muốn hôn.Sở Uyên dí một ngón tay lên trán hắn đẩy ra, hỏi: “Ngươi có muốn học chơi cờ không?”Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tĩnh táo hơn phân nửa, tất nhiên không muốn.“Vậy ngồi đàng hoàng đi.” Sở Uyên dựa vào lòng hắn: “Không được phép lộn xộn.”Đoạn Bạch Nguyệt ừm một tiếng, tựa cằm lên vai Sở Uyên ngáp dài ngáp ngắn, chưa tới thời gian uống một chén trà sau đã ngủ thiếp đi, toàn bộ sức nặng đều đè lên người hắn.

 

“Đừng nháo.” Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, hai người cùng đổ rạp xuống nhuyễn tháp, bàn cờ dao động, quân cờ rơi vãi khắp nơi.Tứ Hỉ lặng yên không tiếng động nhanh chóng giơ tay đóng cửa tiểu viện lại. Bạch Vũ Quyết khó khăn lắm mới tìm tới cửa thì lại bị thị vệ liên tục dụ dỗ mạnh mẽ kéo từ trên cây xuống khiêng đi, tay áo bị cành cây kéo toạc không ai bồi thường, còn phải lo lắng không biết sáng mai Đoạn Bạch Nguyệt có dậy kịp giờ hay không, rất là thống khổ.Hoàng thượng muốn đi xem hội Hồ Điệp, tất nhiên Mã Đại Sơn đã tới trước chuẩn bị nhã gian, ngay đối diện đài đấu giá, tầm mắt trống trải lại không dễ bị người ngoài nhìn thấy.

 

Mặc dù các loại hương liệu nổi tiếng đều sẽ chừa lại đấu giá sau cùng, nhưng vì Sở Uyên muốn xem náo nhiệt nên vừa sáng sớm Đoạn Bạch Nguyệt đã dẫn hắn tới đây, sau khi ăn hết một đĩa điểm tâm, uống hết một bầu trà thì trên đài mới có người gõ chiêng.Người ngồi bên trong các nhã gian đều là khách quý, mỗi loại hương liệu cần đấu giá đều sẽ đưa hàng mẫu vào những nhã gian này, Sở Uyên cúi đầu ngửi ngửi, nói: “Không thích lắm, hơi nồng.”

 

“Ngươi vốn thích những thứ thanh nhã, tất nhiên cái này không thích hợp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều bất cứ thứ gì có thể mang lên đài đấu giá ngày hôm nay thì đều là thứ hiếm lạ, và đều sẽ có người tranh đoạt.”“Cái này ngược lại không tệ.” Sở Uyên thả khối hương thứ hai xuống: “Mua cho Tiểu Cẩn.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, phân phó thị vệ đem bạc xuống trả. Càng về cuối hương liệu càng đáng giá hơn, trước đây Sở Uyên chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy nên cảm thấy rất hứng thú, gặp phải hương liệu nào thơm lại mua, mua tặng người này mua cho người kia, cuối cùng ngay cả lão đồ tể trong Tây Nam Vương phủ cũng có được một hộp son thơm mang về tặng nương tử.“Được rồi, hương liệu tiếp theo không cho phép ngươi quấy rối nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau lưng nắm hai vai hắn nhắc nhở.“Là Mặc Hồn Hương sao?” Sở Uyên hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.Vì là hương liệu hiếm lạ nên hàng mẫu đưa tới cũng cực nhỏ, chỉ quét một chút trên mảnh lụa màu đỏ, gần như rất khó nhìn ra bằng mắt thường, ngửi thử cũng không có mùi vị gì đặc biệt, cũng không biết vì sao lại có thể đáng giá đến vậy.

 

Bạch Vũ Quyết ngồi dưới đài, tay phải âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khối hương kia. Bởi vì có Đoạn Bạch Nguyệt ở đây nên hắn cũng không sợ phải cùng đối phương so bạc, cùng lắm thì mượn xài trước, tương lai từ từ trả lại là được.

 

Nhưng hắn thật sự sợ Kiều Quy sẽ cứng rắn cướp —sự tình trọng đại, có thể không gặp chuyện xui xẻo thì cứ không gặp tương đối thỏa đáng hơn.Dưới đài lặng ngắt như tờ, Sở Uyên nói: “Xem ra đúng là có không ít người muốn khối hương này.”

 

“Cái này ngươi nghĩ sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người muốn khối hương thì không nhiều lắm, số người tò mò mới là không ít. Hôm qua lúc chúng ta đi dạo trên đường, hầu như người người đều nói có nhân sĩ trong giang hồ muốn cướp Mặc Hồn Hương, nếu tin này truyền ra ngoài rồi thì các thương nhân bình thường chín phần mười sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi chỉ cần chờ xem Vũ Quyết và Kiều Quy tranh nhau là được.”

 

Vừa dứt lời, dưới đài đã có một nam tử trung niên bụng phệ đứng dậy, phủi phủi vỏ hạt dưa trên y phục hào phóng nói: “Không cần biết đáng giá bao nhiêu bạc, khối hương này bổn đại gia ta cũng phải lấy!”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: “Làm sao bây giờ? Hình như có người dưới đài muốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở a

back top