Đế Vương Công Lược

Chương 27: Đốt Tinh Cục [ Ván cờ thiên cổ ]

Đào Nhân Đức nghe vậy càng thêm chán ghét: ” Loại náo nhiệt này mà cũng muốn tham gia, chẳng lẽ ngươi muốn lên đài so với hắn xem ai đẹp hơn ư?”

 

“Nhàn lai vô sự mà, ra ngoài tụ tập một chút cũng tốt hơn ở trong phủ để rồi cảm thấy bức bối trong lòng.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Nghe nói đông vui náo nhiệt lắm, còn có rất nhiều người từ địa phương khác tới đây chỉ để xem cái này thôi đó.”

 

Đào Nhân Đức nghe vậy trợn mắt há mồm, là một Thái phó đại nhân cúc cung tận tụy cả đời người, vậy mà tới tận bây giờ hắn mới biết, thì ra con dân Đại Sở nhàn rỗi đến vậy.

 

Bởi thế khi Sở Uyên xem xong hết tấu chương, muốn tìm Thái phó thương nghị chính sự thì lại nghe Tứ Hỉ báo lại, nói là nửa canh giờ trước Thái phó đã rời khỏi cung cùng Lưu đại nhân rồi, nghe nói là tới phố Thái Từ coi người khác so sắc đẹp.

 

Sở Uyên: “…”

 

Tứ Hỉ hỏi: ” Có cần phải gọi người đi mời hai vị đại nhân trở lại không?”

 

Sở Uyên khoát khoát tay: ” Không cần, ở trong ngự thư phòng này suốt trẫm cũng thấy bức bối, hôm này dừng tại đây thôi.”

 

Tứ Hỉ công công nhanh chân đỡ hắn đứng dậy, nói: ” Có cần mời ngự y đến xem hay không?”

 

“Mời ngự y làm cái gì?” Sở Uyên lắc đầu: ” Tại ở trong phòng quá buồn bực thôi, tới ngự hoa viên đi dạo một chút đi.”

 

Ngày hè nóng bức nhưng đổi lại cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, tiểu đình giữa hồ đón gió nhè nhẹ thổi qua, theo lý mà nói đáng lẽ phải làm người ta thoải mái tâm hồn mới đúng. Nhưng đã ngồi một lúc lâu rồi mà Sở Uyên cũng không cảm thấy khá hơn chút nào.

 

Tứ Hỉ công công hiểu ý nói: ” Hoàng thượng có cần phải xuất cung một chuyến không?”

 

Sở Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

 

Tứ Hỉ công công cười khả cúc:” Tới xem Thái phó đại nhân một chút a.” Cách không xa phố Thái Từ chính là khách điếm Duyệt Lai, nói không chừng còn có thể gặp Tây Nam Vương nữa.

 

Sở Uyên cầm quạt gõ vào bụng bự của hắn một cái. ” Bãi giá, xuất cung!”

 

“Dạ!” Tứ Hỉ công công cao giọng đáp, ra ngoài rất tốt a, ra ngoài thoải mái dễ chịu, cũng mát mẻ nữa.

 

Phố Thái Từ kẻ đến người đi, quả thực rất là náo nhiệt. Lôi đài cơ hồ phải cao bằng hai người trưởng thành, trang trí xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt. Nhưng dường như cũng không phải để so sắc đẹp như người ta đồn đãi, mà là so kỳ nghệ.

 

Lưu đại nhân cảm thấy mình bị lừa gạt rồi.

 

Ngược lại, Đào đại nhân rất là cao hứng, từ trước đến giờ hắn chính là một kỳ si, đã nghiên cứu cờ vây mấy thập niên rồi, cũng đã từng phá không ít thiên cổ tử cục mà cổ nhân truyền lại.

 

Lưu Đại Quýnh xắn tay áo giận dữ nói: ” Chuyện này có liên quan gì đến Phan An đâu?” Tại sao không gọi là Trại Viên Thanh chứ? Nếu như vậy ta nhất định sẽ không đội cái trời nắng chang chang thế này mà tới đây.

 

Viên Thanh là kỳ thánh của vương triều, mặt rỗ đầy mụn, xấu hiếm thấy.

 

Chữ TRẠI này mang nghĩa là “một cuộc thi” nha bà con *^_^*

 

Đào đại nhân đã chen vào đám người, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu ván cờ.

 

Trại Phan An mang mặt nạ, nhìn qua cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, thấy Đào Nhân Đức vẫn luôn nhìn thế cờ, mỉm cười nói: ” Vị lão tiên sinh này có muốn thử một lần không? Một ván một lượng bạc.”

 

Lưu Đại Quýnh “Xì ~~~~” dài một tiếng, nói: ” Mắc như thế?!”

 

“Nhưng nếu lão tiên sinh thắng thì có thể lấy được trăm lượng hoàng kim, đây là vụ làm ăn tốt có một không hai a.” Trại Phan An chỉ ngón tay về phía sau, quả nhiên liền thấy trên bàn xếp hơn mấy chục thỏi vàng sáng loáng, dưới ánh sáng mặt trời chói mắt đến mức không muốn nhìn thấy cũng khó.

 

Lưu Đại Quýnh dùng cùi chỏ chọt chọt hắn: ” Lão Đào, thử một chút đi!”

 

Đào Nhân Đức nói: ” Ván cờ này chính là tử cục.”

 

“Lão tiên sinh còn chưa thử, làm sao biết chắc chắn đây là tử cục chứ?” Trại Phan An cười nói: “Không dám thử thì nói là không dám thử, cần gì phải lấy cớ nhiều như vậy?”

 

Lưu Đại Quýnh nhất thời lo lắng, phải biết rằng Đào Thái phó nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi nha, thủ lĩnh ngự lâm quân ở phố Thái Từ này lại là cháu ngoại của hắn, nếu làm hắn tức giận kêu người phá hủy lôi đài này luôn thì sao?

 

“Còn trẻ tuổi mà đã quá mức cuồng vọng, không phải chuyện tốt.” Đào Nhân Đức lại không so đo với hắn: ” Tương lai dễ chịu thiệt thòi.”

 

Trại Phan An lắc đầu: ” Trên thế gian này, chưa có ai có thể khiến ta thiệt thòi cả.”

 

Trong đám đông có người nhận ra đây là Thái phó đại nhân, vì vậy định nhỏ giọng nhắc nhở hắn chú ý ngôn từ một chút. Đào Nhân Đức khoát tay ngăn lại, kéo Lưu Đại Quýnh ra khỏi đám người.

 

“Lão Đào, ngươi không sao chứ?” Lưu Đại Quýnh dò xét hỏi.

 

“Lão phu tất nhiên không sao, người có sao chính là hắn.” Đào Nhân Đức nói.

 

“Không phải chỉ là một tiểu hậu sinh chưa hiểu chuyện đời thôi sao? Ngươi so đo với hắn làm gì?” Lưu Đại Quýnh có chút bất ngờ.

 

“Lưu đại nhân có biết lai lịch của ván cờ vừa rồi là như thế nào không?” Đào Nhân Đức hỏi.

 

Lưu Đại Quýnh đáp: ” Ta không biết.”

 

Đào Nhân Đức gật đầu: ” Ta cũng đoán là ngươi không biết.”

 

Lưu Đại Quýnh: “…”

 

Vậy tại sao còn hỏi?

 

“Tàn cục kia còn được gọi là Đốt Tinh Cục.” Đào Nhân Đức nói. ” Tất cả tàn cục trên thế gian này đều sẽ có người muốn giải, duy chỉ có Đốt Tinh Cục thì lại người gặp người trốn.”

 

Lưu Đại Quýnh không hiểu: ” Tại sao?”

 

Đào Nhân Đức nói: “Vì Đốt Tinh Cục có thể làm người khác tẩu hỏa nhập ma.”

 

Lưu Đại Quýnh phụt cười.

 

Đào Nhân Đức: “…”

 

“Ngươi đừng có mà thổi phồng, chỉ là một ván cờ thôi, làm sao có thể làm người nhập ma được.” Rõ ràng Lưu Đại Quýnh không tin.

 

Đào Nhân Đức cả giận: ” Ngươi là cái loại người vừa thô bỉ vừa vô học!!! Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.”

 

“Ngươi xem, nói không lại ta liền chửi ta vô học.” Hằng ngày Lưu Đại Quýnh đấu võ mồm với hắn đã quen nên cũng không tức giận, nhìn quanh quất một lúc lại hỏi: ” Ăn mì không?”

 

“Ăn cái gì mà ăn.!” Đào Nhân Đức nói: ” Ta muốn tới Đại Lý Tự.”

 

“Đang yên đang lành, tới Đại Lý Tự làm chi?” Lưu Đại Quýnh dứt khoát lắc đầu. ” Nơi đó hắc phong sát khí, vừa tới đã thấy đau đầu rồi.”

 

Nhưng Đào đại nhân đã lên kiệu rồi.

 

Gấp gáp như vậy làm chi a… Lưu Đại Quýnh nghi hoặc, quay đầu nhìn lên lôi đài, chỉ thấy Trại Phan An đang khép hờ mắt, dường như đang ngủ.

 

Sở Uyên cải trang xuất cung, ngồi kiệu đi thẳng tới phố Thái Từ, Tứ Hỉ công công nhìn đám đông phía trước, nói: ” Ôi chao! Sao mà nhiều người quá vậy?”

 

Sở Uyên ngồi trong kiệu không nói gì.

 

” Cũng không thấy hai vị đại nhân ở đây.” Tứ Hỉ công công phân phó kiệu phu: ” Đi tiếp đi, nơi này quá nhiều người, chớ kinh động thánh giá.”

 

Kiệu phu theo lệnh tiếp tục đi, Sở Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút ý cười.

 

Nhuyễn kiệu đi xuyên qua phố Thái Từ, phía trước chính là khách điếm Duyệt Lai, nói đến cũng thật trùng hợp, Đoạn Bạch Nguyệt đang đi về phía này.

 

” Thật đúng là trùng hợp a.” Tứ Hỉ công công bất ngờ cảm khái.

 

Sở Uyên vén màn kiệu lên.

 

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.

 

” Hoàng thượng ra ngoài là để tìm Thái phó đại nhân a.” Tứ Hỉ công công giải thích. ” Đúng lúc đi qua nơi này.”

 

” Vừa khéo, mới mua vịt kho hoa quế.” Đoạn Bạch Nguyệt xách túi giấy đựng thức ăn. ” Muốn ăn cùng không?”

 

Tất nhiên là muốn rồi. Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: ” Vịt kho hoa quế rất ngon, Hoàng thượng rất thích vịt kho hoa quế.”

 

Sở Uyên: “…”

 

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay cho hắn.

 

Sở Uyên gạt tay hắn ra, tự mình nhảy xuống.

 

Tứ Hỉ công công nhìn hai người cùng nhau lên lầu, sau đó dẫn theo kiệu phu tới trà lâu đối diện uống trà, thuận tiện phái người đi mua ít móng heo về gặm &Trong phòng có trà phổ nhị thượng hạng mang từ tây nam tới, Đoạn Bạch Nguyệt sai tiểu nhị đem vịt kho soạn ra, chọn thêm vài món điểm tâm và một vò rượu nữa đưa vào phòng.

 

Đoạn Niệm ôm kiếm canh ngoài cửa, khó khăn lắm Vương gia mới đưa được người về khách điếm, lúc này coi như có chuyện lớn bằng trời cũng không được quấy rầy.

 

“Nếm thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp một miếng thịt bỏ vào chén chắn. ” Nghe nói mùi vị rất ngon, lại dễ tiêu. Ta vốn định mua ăn xem thử có ngon không, nếu ngon sẽ mua một ít chuyển vào cung.”

 

Sở Uyên cắn một miếng, có vị ngọt nhàn nhạt và hương hoa quế.

 

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thích không?”

 

Sở Uyên gật đầu: ” Đầu bếp làm không tệ.”

 

” Ta trói hắn đưa vào cung nhé?” Đoạn Bạch Nguyệt đề nghị.

 

“Nếu vậy trẫm liền để Hướng Liệt xử ngươi.” Sở Uyên buông đũa xuống. ” Chuyện kẻ đã giao dịch với Thiên Sát Giáo kia, ngươi tra được gì rồi?”

 

“Không có đầu mối nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Lúc đó Thải Điền chỉ nói chờ Lam Cơ tới vương thành thì sẽ có người tới tìm nàng. Nhưng hiện giờ người người trong giang hồ đều nói Thiên Sát Giáo đã diệt, cho nên muốn chờ hắn chủ động hiện thân cũng không phải chuyện dễ dàng.”

 

Sở Uyên nói: ” Vương thành quá lớn, mỗi ngày đều có hương khách ra vào, cho dù đối phương chủ động hiện thân thì quan phủ cũng không tiện hạ thủ.”

 

Đoạn Bạch Nguyệt rót cho hắn chén rượu.

 

Sở Uyên nói: ” Hay là để trẫm viết một phong thư cho Ôn ái khanh?”

 

“Tại sao lại phải viết thư cho Ôn đại nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bất mãn.

 

Thư sinh Giang Nam, dung mạo thanh tú, trắng trẻo nhã nhặn, Hoàng thượng vô cùng yêu thích, còn thường ngủ lại trong cung.

 

“Hắn là đệ nhất tài tử của Đại Sở ta, không chỉ đọc nhiều kinh thư tài trí mẫn tiệp, mà còn mưu lược hơn người, chưa biết chừng đã từng nghe qua Thiên Hồi Hoàn rồi.” Sở Uyên nói.

 

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ thầm, có tài thì nói có tài là được rồi, vì sao phải khen một hơi dài như thế.

 

“Đang suy nghĩ gì?” Sở Uyên lắc lắc ngón tay trước mặt hắn.

 

Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: ” Ôn đại nhân đang ở tận Thục Trung, phong thư này chuyển đi trả về chỉ sợ cũng phải mất vài tháng.” Đến lúc đó không nhất định kẻ kia vẫn còn ở trong vương thành, nói không chừng cũng đã chết già rồi!

 

” Vậy cũng hơn là vô kế khả thi như thế này.” Sở Uyên lại ăn một miếng: ” Vì sao toàn là thịt?”

 

“Ăn nhiều thịt thì trên người mới có thịt.” Đoạn Bạch Nguyệt lại gắp cho hắn một miếng chân vịt. ” Hoàng thượng phải béo một chút mới tốt, phúc hậu, uy chấn cửu châu.”

 

Sở Uyên bị hắn chọc cười.

 

“Mấy ngày nay bận rộn lắm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người kề sát vào nhìn hắn: ” Vành mắt có chút thâm lên rồi.”

 

Sở Uyên bất giác né về phía sau: ” Ừm.”

 

” Biết mà, vị Đào đại nhân kia sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi thẳng lại, gõ gõ bàn. ” Nếu đã xuất cung rồi, hay là ăn xong ra ngoài đi dạo một chút đi, nơi này là vương thành nên chắc cũng có nhiều chỗ hay để xem.”

 

Sở Uyên gật đầu: ” Cũng được.”

 

Ý cười trong mắt Đoạn Bạch Nguyệt càng sâu, cúi đầu giúp hắn thổi nguội chén canh.

 

Đoạn Niệm ôm kiếm ngoài cửa thầm nghĩ, vì sao lại muốn ra ngoài? Chẳng lẽ không phải lúc này nên dùng nội lực bức ra một búng máu, sau đó bất tỉnh nhân sự muốn luyện công song tu ư???

 

Dù sao trong sách đều viết như vậy.

 

Có lẽ là vì vịt kho ngon quá, Sở Uyên ăn rất ngon miệng, thậm chí còn thấy hơi… đầy bụng.

 

Đoạn Bạch Nguyệt lại cho hắn uống một bình phổ nhị tiêu thực rồi mới dẫn người ra cửa.

 

Tuy nói gần đây không có lễ lượt gì nhưng trong vương thành vẫn rất náo nhiệt. Dù đang là buổi tối nhưng cũng có rất nhiều cảnh đẹp đáng xem. Hai bên bờ sông là hai dãy đèn lồng đỏ thắm, ảnh ngược dưới lòng sông gợn sóng lăn tăn như ảo như mộng, gốc liễu lả lướt vừa đúng mùa hoa, chung quanh đều là người đứng hóng mát.

 

Đoạn Bạch Nguyệt đứng lại gian hàng bên đường mua cho hắn một cái chong chóng gió.

 

Sở Uyên dứt khoát đẩy tay hắn ra.

 

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Nếu không cầm cái này, ta liền mua đường nhân cho ngươi.”

 

Đường nhân là cái loại đồ chơi nặn bằng bột đường a.

 

“Tiểu hài tử mới thích mấy thứ đó.” Sở Uyên ngồi xuống một tảng đá bên đường. ” Mệt.”

 

“Ngươi là tâm mệt thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn. ” Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút, tốt hơn ở mãi trong cung như vậy. Sau này nếu nhàn rỗi, ta sẽ dẫn ngươi về tây nam ở một thời gian, đó mới chân chính là nhàn nhã khoái hoạt.”

 

Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy, quay đầu nhìn mặt sông.

 

Vì sao phải về tây nam!!!!

 

Không xa truyền tới tiếng cãi vã, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hình như lôi đài xảy ra chuyện rồi.”

 

“Lôi đài gì thế?” Sở Uyên hỏi, hỏi xong mới nhớ lại, nói: ” So sắc đẹp ấy à?”

 

” So cái gì đẹp? Tuy được gọi là Trại Phan An nhưng hắn là một kỳ thủ, lôi đài kia là so kỳ nghệ” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bày ra một ván tử cục, cộng với trăm lượng hoàng kim, nói nếu người nào phá được thì sẽ đem tất cả hoàng kim tặng cho người đó, mấy ngày nay ước chừng lời được không ít bạc.”

 

“Ván cờ?” Sở Uyên hiểu rõ: ” Trách không được Thái phó đại nhân muốn tới xem.”

 

” Xem tình hình, có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt: ” Có muốn đến đó xem một chút không?”

 

Chương này ngắn ghê nhỉ?

 

Mỗi sáng thức dậy ta đều lượn lờ đọc chương mới ngay lập tức, đều mong chương mới thật dài, tới khi edit lại mong ngược lại *^_^*

 

 

Báo cho các nàng vui luôn là c28 nó là cái chương nhiều chữ nhất bữa giờ đó nha TToTT

 

MOON LƯỜI KIA MAU ĐI NGỦ, KHUYA RỒI!!!!

back top