Chương 5-3: Nước Mắt Cá Sấu
Thu đội, trở về cục, Phương Vũ vẫn bị "dạ dày chó không trữ được hai lạng dầu mè", không đợi người khác nói đã tự mình kể tất tần tật cảnh khó xử khi bị con nhóc kia đùa cợt, rước lấy một trận tiếng cười trong hành lang, song Hạng Hạo Nhiên và Lão Từ lại không cười nổi, Doãn cục lúc này cho mời họ, chắc là có tin tức xấu gì rồi. Vào phòng cục trưởng, nhìn qua sắc mặt Doãn cục khá ôn hòa, song cũng không nồng nàn như trước kia, hai người liền không dám làm càn, thành thật ngồi xuống chờ chỉ thị. Doãn cục ngẩng đầu chôn giữa đống văn kiện lên, tháo cặp kính lão xuống, thở dài nói: "Vừa nãy bộ khẩn cấp triệu tập mở hội nghị, nội dung đại khái các cậu cũng có thể tưởng tượng được, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, tóm lại là kỳ hạn phá án -- 'Hội nghị DAVOSA' chính thức khai mạc vào ngày 28, trước đó phải kết thúc vụ án, đây là mệnh lệnh, nếu không, 'bái bai', về hưu!"
Lại là kỳ hạn phá án! Trước đây đối với loại mệnh lệnh không thực tế này của cấp trên, Hạng Hạo Nhiên sẽ tức giận, nhưng hôm nay y không có hơi sức phản bác nữa. Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, năm mạng người, không, thêm Liễu Thuần nữa là sáu, hơn nữa phương diện này còn kể cả nhân vật ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh là Đỗ Thiện Ngưu, từ ảnh hưởng xã hội mà nói, đã đủ hỏng bét rồi. Y tin, rất nhanh thôi những câu hỏi của truyền thông và dân chúng với cảnh sát sẽ ùn ùn kéo đến.
"Tôi quên nói, còn thời gian hơn nửa tháng, các cậu nên nắm chắc!" Doãn Chính Sơn nói. Hạng Hạo Nhiên không lên tiếng, xoay người từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu hút mạnh mấy cái, tiện tay ném hộp thuốc lá trên bàn. Doãn cục khó hiểu nhìn y, không biết y nổi điên cái gì, sau đó lại nhìn chằm chằm Lão Từ, ý nói: Nó không tỏ thái độ, vậy cậu nói đi!
Từ Thiên Thành vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Vụ án này thật sự tà môn, hung thủ quả thật thần thông, giết người nhiều như vậy mà như vô hình, bất kỳ đầu mối nào cũng không để lại. Nói thật với ngài nhé Doãn cục: Chúng tôi hiện giờ thật sự không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể điều tra đi điều tra lại trong các quan hệ xã hội của mấy nạn nhân kia."
"Không phải còn có Hàn trợ lý hỗ trợ sao?"
"Đúng thế! Trước mắt mà nói còn chưa có kẻ tình nghi phù hợp với phân tích của cậu ấy, song có vài mắt xích chưa chứng thực rõ ràng, cậu ấy còn chưa đưa ra được báo cáo miêu tả đường nét tâm lý tội phạm cụ thể được." Hạng Hạo Nhiên tiếp lời Lão Từ.
"Lúc này đừng thận trọng nữa, mau chóng thúc giục cậu ta." Doãn cục nói xong, có lẽ nghĩ giọng điệu mình có chút gấp gáp, liền dịu lại nói: "Đương nhiên, cẩn thận là đúng. Các cậu cũng đừng quá dựa vào cậu ta, trò đó của cậu ta nhiều lắm chỉ giúp thu nhỏ lại phạm vi kẻ tình nghi, chỉ có thể tham khảo, mấu chốt là phải tìm được con đường giải quyết thực tế. Thời gian ngắn, không thể sai lầm, càng không thể oan người sai án."
"Dạ." Hạng Hạo Nhiên gật đầu đáp lời một tiếng.
"Đúng rồi, còn có một chuyện phiền toái nữa." Doãn cục chép miệng nói, "Lão Quách muốn trở lại."
"Lão Quách? Lão Quách nào?" Lão Từ nhất thời chưa kịp phản ứng.
Doãn cục quét mắt nhìn Hạng Hạo Nhiên: "Còn có thể là ai nữa? Quách Đức Thanh đó."
"Ông ta tới làm gì?" Hạng Hạo Nhiên hỏi.
"Vụ án này tôi đã đăng ký sở tỉnh, sở tỉnh phái một tổ giám sát đến chỉ đạo phá án, Quách Đức Thanh là tổ trưởng. Nghe nói là ông ta chủ động yêu cầu."
Lão Từ lúc này kịp phản ứng, nghiêng mặt nói với Hạng Hạo Nhiên: "Tên khốn! Lúc này tới, chắc chắn không nén được rắm gì tốt! Tôi phải đề phòng chút."
Hạng Hạo Nhiên im lặng chốc lát, nhàn nhạt nói: "Đến thì cứ đến, chiếu theo lệ mà phá án, hắn ta có thể làm thế nào? Trong khoảng thời gian này báo với các huynh đệ trước, đừng có tâm trạng đối địch, đừng để họ bắt được nhược điểm. Đúng rồi Doãn cục, con phải nói thế này, vụ án này là của con, ai cũng không thể động vào."
Thái độ của Hạng Hạo Nhiên, Doãn cục coi như hài lòng: "Việc này con yên tâm, vụ án này phức tạp vậy, không phải ai muốn nhúng tay vào cũng được đâu. Ta kéo hắn ta trước một chút, để họ quen thuộc tình tiết vụ án, về phần sau này, đi bước nào hay bước nấy thôi. Thế nhưng, các cậu nhất định phải tranh thủ điều tra, nếu lại chết thêm vài người, đừng nói các cậu, chính tôi cũng phải toi luôn."
Từ chỗ Doãn cục đi ra, hai người đều quay về phòng làm việc của mình, Lão Từ đặt mông ngồi lên ghế, miệng nín thinh không nói lời nào. Đây không phải tác phong trước giờ của hắn. Phương Vũ tùy mặt gửi lời chốc lát, rốt cuộc nhịn không được sà xuống trước mặt, "Lão Từ, sao vậy? Bị mắng hả?"
Hàn Ấn cũng tiến tới, "Đúng thế, xảy ra chuyện gì?"
Lão Từ đờ đẫn lắc đầu, lát sau, không đầu không đuôi nói: "Kỳ hạn phá án! Sở tỉnh cử người tới chỉ đạo phá án, Quách Đức Thanh là tổ trưởng."
"Cái gì? 'Hồ Hán Tam' muốn quay lại sao? Vậy thì phiền rồi!"
"Không được, tôi phải tìm Tiểu Hạng thương lượng kỹ lại đối sách." Lão Từ đứng phắt dậy, không để ý đến ai chạy ra ngoài.
"Ôi, các anh làm sao thế! Nói rõ ràng đi chứ? Ông ta là lãnh đạo trực tiếp chúng ta phá án, hay là..." Lời này vừa nói một nửa, Lão Từ đã không thấy bóng dáng đâu, Phương Vũ tức giận lắc đầu, lẩm bẩm một câu: "Đến mức này sao, một Quách Đức Thanh dọa anh sợ thành vậy!"
"Quách Đức Thanh là ai? Sao Lão Từ buồn bực như vậy?" Hàn Ấn khó hiểu hỏi.
Phương Vũ không đáp lời, lấy tách trà trong tay Hàn Ấn qua, uống liền mấy hớp, chép chép miệng, "Trà không tồi ha?"
Hàn Ấn cười: "Giả vờ giả vịt, cứ cầm uống đi, mau nói!"
"Ha ha, gì gấp vậy? Chờ tôi thông cổ rồi kể tỉ mỉ cho." Phương Vũ xoay người ngồi vào trên ghế của Lão Từ, uống sạch nước trong tách chỉ còn lại vụn lá trà, mới buông tách nói: "Chuyện kể rằng năm đó, khi Doãn cục chỉ mới là Doãn đội, dưới trướng có hai viên hổ tướng -- Quách Đức Thanh và Hạng đội. Không đúng, Hạng đội có thể xưng là hổ tướng. Quách Đức Thanh nhiều nhất chỉ là một 'Hồ tướng' thôi."
"Anh là nói, Quách Đức Thanh phía trên có người che chở?"
"Thông minh!" Phương Vũ búng ngón tay, "Hắn là cháu ruột của Quách cục. Thằng oắt này bình thường dựa vào thế lực của chú hắn, trong đội ngang ngược bướng bỉnh, ai cũng không để vào mắt, ngay cả Doãn cục năm đó cũng phải nể hắn ba phần. Cả chi đội chỉ có Hạng đội không coi hắn ra gì, cũng không ưa tật xấu này của hắn. Hai người ở trong đội, châm chọc đối đầu, ai cũng chướng mắt người còn lại, thường xuyên nói xéo nhau. Song khi đó có Doãn cục ở giữa hòa giải, đều tự giác hòa hoãn, chi đội thật ra chưa từng xảy ra đại loạn gì.
Đợi sau khi Doãn cục 'thăng chức', vì vị trí chi đội trưởng, hai người liền bắt đầu minh tranh minh đấu, phá đám lẫn nhau, cơ hồ tới mức có ngươi không có ta, vua không gặp vua! Về sau, Hạng đội thành công lên chức! Trên phố lan truyền, là Đinh cục lên tiếng ở thời khắc mấu chốt, còn nói là vì vợ và cha vợ của anh ấy đang làm việc tại Ủy ban thành phố anh ấy mới thắng được.
Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần Hạng đội thắng là được rồi, nếu để cho Quách Đức Thanh làm, chi đội không biết sẽ loạn thành thế nào nữa. Song thằng cha này cũng có nhiều đường đi lắm. Không lên làm chi đội trưởng được, tự giác không ngẩng nổi mặt, lại không cam lòng bị Hạng đội lãnh đạo, liền tìm mối quan hệ khác, điều đến phòng trinh sát hình sự sở tỉnh."
Phương Vũ nói xong còn không quên nói đôi câu khen Hạng Hạo Nhiên: "Cậu đừng thấy Hạng đội tính tình cứng rắn, cứ thích làm mặt thối, kỳ thật tâm địa anh ấy rất thiện, làm việc cũng rất nhân nghĩa, thời điểm mấu chốt vì chuyện của thủ hạ, còn dám đập bàn tru tréo lãnh đạo."
"Vậy Lão Từ lo gì chứ? Có hắn thì sao?" Hàn Ấn hỏi.
"Phải nói là kết thù kết oán với Quách Đức Thanh, Lão Từ còn sâu hơn cả Hạng đội. Có một lần chấp hành nhiệm vụ truy bắt, Lão Từ mang người trong tổ đánh tiền trận, Quách Đức Thanh phụ trách trợ giúp. Kết quả tới lúc phải tăng viện, thằng cha này mang theo người của hắn biến mất tăm, dẫn đến một huynh đệ trong lúc hành động bị thương nặng, thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng thằng cha này chẳng những không nhận sai, còn đổ hết trách nhiệm cho Lão Từ, Lão Từ tức giận quá, ngay trước mặt lãnh đạo cục cho hắn ăn đập. Vì chuyện này, Lão Từ về sau bị tuốt tới cùng, thiếu chút nữa ngay cả 'da' cũng bị tuốt ra. Bằng không, dựa vào lý lịch của Lão Từ hiện giờ đã sớm danh chánh ngôn thuận giữ chức phó đội rồi."
"Nói vậy, Hạng đội khiến Quách Đức Thanh ghi hận trong lòng, còn Lão Từ lại để vết tàn phá trên cơ thể hắn, có thể nói là thể xác và tinh thần đều thiệt hại, kết thù là chắc chắn."
"Tổng kết rất sâu sắc. Ôi! Tôi thấy vụ án này phải treo rồi. Nào, Tiểu Hàn Tử, thêm tách trà nữa, trẫm nói khô miệng rồi!" Phương Vũ cầm lấy tách trà, ra dáng giơ giơ lên với Hàn Ấn.
"Cút sang bên!" Hàn Ấn đoạt lại tách trà, trở lại chỗ mình ngồi, từ trong ngắn kéo lấy ra một bịch trà ném qua chỗ Phương Vũ, "Muốn uống thì tự ngâm."
"Ô, trà ngon nha! Người có tiền thiệt trâu, tùy tiện liền đại hồng bào..."
Từ khi chính thức tham gia vụ án thứ hai, đến giờ đã hơn nữa tháng, "đường nét" của hung thủ, trong lòng Hàn Ấn cũng càng ngày càng rõ ràng. Song anh chỉ đưa cho đội một vài đặc thù rải rác chỉ ra hung thủ, vẫn còn chưa có báo cáo miêu tả đường nét chính thức cụ thể. Ở đây có nguyên nhân khách quan, cũng có nguyên nhân chủ quan. Về khách quan, phân đoạn nghi thức giết người của hung thủ vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ rõ ràng, ví dụ như: Tại sao phải phơi bày tội lỗi của nạn nhân? Tại sao phải dùng trói xác mang tính tượng trưng vân vân, đây rất có khả năng sẽ làm "Đường nét miêu tả" bối cảnh hung thủ không đủ chuẩn xác. Đây là phần báo cáo đầu tiên của Hàn Ấn trong thực tế, đương nhiên hy vọng nó càng chuẩn xác, càng hoàn mỹ càng tốt, tựa như lính mới lần đầu sáng tác, sẽ luôn muốn phơi bày mặt tốt nhất của mình cho độc giả. Mà về chủ quan, băn khoăn của anh cũng vô cùng thực tế. Bây giờ vụ án mạng liên hoàn này, mặc kệ tương lai kết cục như thế nào, nó đều sẽ trở thành một vụ án điển hình trên lịch sử phạm tội Trung Quốc. Vậy, miêu tả đường nét tâm lý sẽ đóng dạng nhân vật gì trong đó? Thành công có lẽ sẽ có tiếng vỗ tay, sẽ có hoa tươi, sẽ là một cuộc tìm kiếm hoàn mỹ. Nếu thất bại thì sao? Chờ đợi Hàn Ấn sẽ là gì?
Sẽ đả kích niềm tin để anh tiếp tục nghiên cứu chuyên ngành. Sẽ quét sạch tôn nghiêm và uy tín của giáo sư anh! Sâu xa hơn nữa, có lẽ là với cả ứng dụng lĩnh vực tâm lý phạm tội, đều sẽ tạo thành trùng kích phụ diện cực đại! Cho nên, Hàn Ấn phải ôm thái độ cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Bạn nói anh ấy không tự tin cũng được, nói anh có tư tâm cũng được, đều có thể thông cảm. Dù cho vì kinh nghiệm phát triển nhấp nhô, khiến giữa anh và các bạn cùng lứa có vẻ lạnh nhạt hơn, nhưng anh dù gì vẫn sinh tồn trong xã hội hiện thực phức tạp, vấn đề hiện thực này anh phải cân nhắc. "Hoa tươi" nhất định sẽ có rất nhiều người vui vẻ sẻ chia, nhưng thất bại chỉ có thể một mình đối mặt. Đối với Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn luôn mang cảm kích trong lòng. Mặc dù từng trải qua quá trình từ bị xem nhẹ đến tin tưởng, nhưng đối với gà mới như anh, với thời gian không lâu lắm, Hạng Hạo Nhiên dám trọng dụng anh đầy quyết đoán, có thể nói là Bá Lạc với anh.
(Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Cái gọi là "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", Hàn Ấn hiểu rất rõ Hạng Hạo Nhiên hiện đang trong hoàn cảnh gian nan: Kỳ hạn phá án, kẻ thù bức cung, chỗ trống và thời gian xoay sở cũng không nhiều. Cho nên quyết định phải dốc toàn lực giúp y một tay, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giao ra một bản báo cáo chỉnh tề.
Hàn Ấn chỉnh sửa xong tài liệu vụ án đàng hoàng bỏ vào trong balo, mang theo máy tính xách tay ra khỏi phòng làm việc. Anh muốn tìm một nơi thanh tĩnh, phòng đọc sách lầu sáu là một lựa chọn không tồi. Đi tới đầu cầu thang, Hàn Ấn đụng phải Lâm Hoan từ tầng hầm đi lên.
Lâm Hoan nhìn qua có chút buồn bực kém vui, Hàn Ấn cười chào cô, vừa muốn lên lầu, Lâm Hoan lại đột nhiên gọi anh lại: "Tối có thời gian rảnh không? Ra ngoài ngồi chút nhé?"
Hàn Ấn một chân giẫm lên cầu thang, nghiêng người hơi sửng sốt: "Ngại quá, đêm nay không được, tôi phải làm báo cáo, cô có việc gì à?"
"Không có, không có gì, muốn tìm người tâm sự, anh bận thì thôi." Lâm Hoan cúi đầu sửa sang lại tóc mai, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Hoan, Hàn Ấn không đành lòng, đứng tại chỗ ngơ ngác chốc lát, mới xoay người tiếp tục lên lầu.
Nửa đêm, trời đổ cơn mưa nhỏ, màn mưa mặc dù thưa thớt, nhưng nhiệt độ chợt trở nên lạnh hơn nhiều. Hàn Ấn rụt cổ bước nhanh đến trước xe, mở cửa xe ngồi vào. Bận rộn cả buổi tối, "báo cáo" xem như chính thức viết xong, nghĩ đến sắp kiểm nghiệm thực tế, trong lòng vừa hưng phấn vừa có chút lo sợ. Anh khởi động ô tô, đùi một trận tê dại, không phải vì chấn động của bộ ly hợp, là điện thoại đang rung. Hàn Ấn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình cho thấy số của Lâm Hoan, do dự một chút, anh nhấn nút nghe.
Kỳ lạ, điện thoại không phải giọng của Lâm Hoan, song thanh âm kia anh rất quen thuộc, "Chị, sao lại là chị?"
"Em đang ở đâu?"
"Mới từ trong đội đi ra, sao chị dùng số này gọi cho em?"
"Em đến quán bar một chuyến đi, tới là rõ ngay!" Chị cúp điện thoại ngay.
Mấy giờ trước, Lâm Hoan lại vào quán bar đó, cô trang điểm xinh đẹp, như cũ đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống.
Nếu như nói lúc trước vẫn còn ôm trong lòng ảo tưởng với Hạng Hạo Nhiên, thì khoảnh khắc Hạng Hạo Nhiên ở hiện trường phát hiện án Cao Á Nhân cướp đi dây chuyền trong tay cô, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Loại ánh mắt thương đau của Hạng Hạo Nhiên khi nhìn thấy dây chuyền của vợ, nhắm mắt làm ngơ với sự hoảng sợ của cô, đều khiến cô đau đớn sâu sắc. Vì vậy, mấy đêm tiếp theo, cô chỉ dựa vào rượu cồn để gây mê chính mình.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô không muốn trải qua một mình, nhưng ngay cả đối tượng duy nhất cô cho rằng có thể thổ lộ cũng từ chối cô, cô cảm thấy sự cô độc trước nay chưa từng có, cho nên nhanh chóng say mèm.
Thu đội, trở về cục, Phương Vũ vẫn bị "dạ dày chó không trữ được hai lạng dầu mè", không đợi người khác nói đã tự mình kể tất tần tật cảnh khó xử khi bị con nhóc kia đùa cợt, rước lấy một trận tiếng cười trong hành lang, song Hạng Hạo Nhiên và Lão Từ lại không cười nổi, Doãn cục lúc này cho mời họ, chắc là có tin tức xấu gì rồi. Vào phòng cục trưởng, nhìn qua sắc mặt Doãn cục khá ôn hòa, song cũng không nồng nàn như trước kia, hai người liền không dám làm càn, thành thật ngồi xuống chờ chỉ thị. Doãn cục ngẩng đầu chôn giữa đống văn kiện lên, tháo cặp kính lão xuống, thở dài nói: "Vừa nãy bộ khẩn cấp triệu tập mở hội nghị, nội dung đại khái các cậu cũng có thể tưởng tượng được, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, tóm lại là kỳ hạn phá án -- 'Hội nghị DAVOSA' chính thức khai mạc vào ngày 28, trước đó phải kết thúc vụ án, đây là mệnh lệnh, nếu không, 'bái bai', về hưu!"
Lại là kỳ hạn phá án! Trước đây đối với loại mệnh lệnh không thực tế này của cấp trên, Hạng Hạo Nhiên sẽ tức giận, nhưng hôm nay y không có hơi sức phản bác nữa. Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, năm mạng người, không, thêm Liễu Thuần nữa là sáu, hơn nữa phương diện này còn kể cả nhân vật ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh là Đỗ Thiện Ngưu, từ ảnh hưởng xã hội mà nói, đã đủ hỏng bét rồi. Y tin, rất nhanh thôi những câu hỏi của truyền thông và dân chúng với cảnh sát sẽ ùn ùn kéo đến.
"Tôi quên nói, còn thời gian hơn nửa tháng, các cậu nên nắm chắc!" Doãn Chính Sơn nói. Hạng Hạo Nhiên không lên tiếng, xoay người từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu hút mạnh mấy cái, tiện tay ném hộp thuốc lá trên bàn. Doãn cục khó hiểu nhìn y, không biết y nổi điên cái gì, sau đó lại nhìn chằm chằm Lão Từ, ý nói: Nó không tỏ thái độ, vậy cậu nói đi!
Từ Thiên Thành vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Vụ án này thật sự tà môn, hung thủ quả thật thần thông, giết người nhiều như vậy mà như vô hình, bất kỳ đầu mối nào cũng không để lại. Nói thật với ngài nhé Doãn cục: Chúng tôi hiện giờ thật sự không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể điều tra đi điều tra lại trong các quan hệ xã hội của mấy nạn nhân kia."
"Không phải còn có Hàn trợ lý hỗ trợ sao?"
"Đúng thế! Trước mắt mà nói còn chưa có kẻ tình nghi phù hợp với phân tích của cậu ấy, song có vài mắt xích chưa chứng thực rõ ràng, cậu ấy còn chưa đưa ra được báo cáo miêu tả đường nét tâm lý tội phạm cụ thể được." Hạng Hạo Nhiên tiếp lời Lão Từ.
"Lúc này đừng thận trọng nữa, mau chóng thúc giục cậu ta." Doãn cục nói xong, có lẽ nghĩ giọng điệu mình có chút gấp gáp, liền dịu lại nói: "Đương nhiên, cẩn thận là đúng. Các cậu cũng đừng quá dựa vào cậu ta, trò đó của cậu ta nhiều lắm chỉ giúp thu nhỏ lại phạm vi kẻ tình nghi, chỉ có thể tham khảo, mấu chốt là phải tìm được con đường giải quyết thực tế. Thời gian ngắn, không thể sai lầm, càng không thể oan người sai án."
"Dạ." Hạng Hạo Nhiên gật đầu đáp lời một tiếng.
"Đúng rồi, còn có một chuyện phiền toái nữa." Doãn cục chép miệng nói, "Lão Quách muốn trở lại."
"Lão Quách? Lão Quách nào?" Lão Từ nhất thời chưa kịp phản ứng.
Doãn cục quét mắt nhìn Hạng Hạo Nhiên: "Còn có thể là ai nữa? Quách Đức Thanh đó."
"Ông ta tới làm gì?" Hạng Hạo Nhiên hỏi.
"Vụ án này tôi đã đăng ký sở tỉnh, sở tỉnh phái một tổ giám sát đến chỉ đạo phá án, Quách Đức Thanh là tổ trưởng. Nghe nói là ông ta chủ động yêu cầu."
Lão Từ lúc này kịp phản ứng, nghiêng mặt nói với Hạng Hạo Nhiên: "Tên khốn! Lúc này tới, chắc chắn không nén được rắm gì tốt! Tôi phải đề phòng chút."
Hạng Hạo Nhiên im lặng chốc lát, nhàn nhạt nói: "Đến thì cứ đến, chiếu theo lệ mà phá án, hắn ta có thể làm thế nào? Trong khoảng thời gian này báo với các huynh đệ trước, đừng có tâm trạng đối địch, đừng để họ bắt được nhược điểm. Đúng rồi Doãn cục, con phải nói thế này, vụ án này là của con, ai cũng không thể động vào."
Thái độ của Hạng Hạo Nhiên, Doãn cục coi như hài lòng: "Việc này con yên tâm, vụ án này phức tạp vậy, không phải ai muốn nhúng tay vào cũng được đâu. Ta kéo hắn ta trước một chút, để họ quen thuộc tình tiết vụ án, về phần sau này, đi bước nào hay bước nấy thôi. Thế nhưng, các cậu nhất định phải tranh thủ điều tra, nếu lại chết thêm vài người, đừng nói các cậu, chính tôi cũng phải toi luôn."
Từ chỗ Doãn cục đi ra, hai người đều quay về phòng làm việc của mình, Lão Từ đặt mông ngồi lên ghế, miệng nín thinh không nói lời nào. Đây không phải tác phong trước giờ của hắn. Phương Vũ tùy mặt gửi lời chốc lát, rốt cuộc nhịn không được sà xuống trước mặt, "Lão Từ, sao vậy? Bị mắng hả?"
Hàn Ấn cũng tiến tới, "Đúng thế, xảy ra chuyện gì?"
Lão Từ đờ đẫn lắc đầu, lát sau, không đầu không đuôi nói: "Kỳ hạn phá án! Sở tỉnh cử người tới chỉ đạo phá án, Quách Đức Thanh là tổ trưởng."
"Cái gì? 'Hồ Hán Tam' muốn quay lại sao? Vậy thì phiền rồi!"
"Không được, tôi phải tìm Tiểu Hạng thương lượng kỹ lại đối sách." Lão Từ đứng phắt dậy, không để ý đến ai chạy ra ngoài.
"Ôi, các anh làm sao thế! Nói rõ ràng đi chứ? Ông ta là lãnh đạo trực tiếp chúng ta phá án, hay là..." Lời này vừa nói một nửa, Lão Từ đã không thấy bóng dáng đâu, Phương Vũ tức giận lắc đầu, lẩm bẩm một câu: "Đến mức này sao, một Quách Đức Thanh dọa anh sợ thành vậy!"
"Quách Đức Thanh là ai? Sao Lão Từ buồn bực như vậy?" Hàn Ấn khó hiểu hỏi.
Phương Vũ không đáp lời, lấy tách trà trong tay Hàn Ấn qua, uống liền mấy hớp, chép chép miệng, "Trà không tồi ha?"
Hàn Ấn cười: "Giả vờ giả vịt, cứ cầm uống đi, mau nói!"
"Ha ha, gì gấp vậy? Chờ tôi thông cổ rồi kể tỉ mỉ cho." Phương Vũ xoay người ngồi vào trên ghế của Lão Từ, uống sạch nước trong tách chỉ còn lại vụn lá trà, mới buông tách nói: "Chuyện kể rằng năm đó, khi Doãn cục chỉ mới là Doãn đội, dưới trướng có hai viên hổ tướng -- Quách Đức Thanh và Hạng đội. Không đúng, Hạng đội có thể xưng là hổ tướng. Quách Đức Thanh nhiều nhất chỉ là một 'Hồ tướng' thôi."
"Anh là nói, Quách Đức Thanh phía trên có người che chở?"
"Thông minh!" Phương Vũ búng ngón tay, "Hắn là cháu ruột của Quách cục. Thằng oắt này bình thường dựa vào thế lực của chú hắn, trong đội ngang ngược bướng bỉnh, ai cũng không để vào mắt, ngay cả Doãn cục năm đó cũng phải nể hắn ba phần. Cả chi đội chỉ có Hạng đội không coi hắn ra gì, cũng không ưa tật xấu này của hắn. Hai người ở trong đội, châm chọc đối đầu, ai cũng chướng mắt người còn lại, thường xuyên nói xéo nhau. Song khi đó có Doãn cục ở giữa hòa giải, đều tự giác hòa hoãn, chi đội thật ra chưa từng xảy ra đại loạn gì.
Đợi sau khi Doãn cục 'thăng chức', vì vị trí chi đội trưởng, hai người liền bắt đầu minh tranh minh đấu, phá đám lẫn nhau, cơ hồ tới mức có ngươi không có ta, vua không gặp vua! Về sau, Hạng đội thành công lên chức! Trên phố lan truyền, là Đinh cục lên tiếng ở thời khắc mấu chốt, còn nói là vì vợ và cha vợ của anh ấy đang làm việc tại Ủy ban thành phố anh ấy mới thắng được.
Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần Hạng đội thắng là được rồi, nếu để cho Quách Đức Thanh làm, chi đội không biết sẽ loạn thành thế nào nữa. Song thằng cha này cũng có nhiều đường đi lắm. Không lên làm chi đội trưởng được, tự giác không ngẩng nổi mặt, lại không cam lòng bị Hạng đội lãnh đạo, liền tìm mối quan hệ khác, điều đến phòng trinh sát hình sự sở tỉnh."
Phương Vũ nói xong còn không quên nói đôi câu khen Hạng Hạo Nhiên: "Cậu đừng thấy Hạng đội tính tình cứng rắn, cứ thích làm mặt thối, kỳ thật tâm địa anh ấy rất thiện, làm việc cũng rất nhân nghĩa, thời điểm mấu chốt vì chuyện của thủ hạ, còn dám đập bàn tru tréo lãnh đạo."
"Vậy Lão Từ lo gì chứ? Có hắn thì sao?" Hàn Ấn hỏi.
"Phải nói là kết thù kết oán với Quách Đức Thanh, Lão Từ còn sâu hơn cả Hạng đội. Có một lần chấp hành nhiệm vụ truy bắt, Lão Từ mang người trong tổ đánh tiền trận, Quách Đức Thanh phụ trách trợ giúp. Kết quả tới lúc phải tăng viện, thằng cha này mang theo người của hắn biến mất tăm, dẫn đến một huynh đệ trong lúc hành động bị thương nặng, thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng thằng cha này chẳng những không nhận sai, còn đổ hết trách nhiệm cho Lão Từ, Lão Từ tức giận quá, ngay trước mặt lãnh đạo cục cho hắn ăn đập. Vì chuyện này, Lão Từ về sau bị tuốt tới cùng, thiếu chút nữa ngay cả 'da' cũng bị tuốt ra. Bằng không, dựa vào lý lịch của Lão Từ hiện giờ đã sớm danh chánh ngôn thuận giữ chức phó đội rồi."
"Nói vậy, Hạng đội khiến Quách Đức Thanh ghi hận trong lòng, còn Lão Từ lại để vết tàn phá trên cơ thể hắn, có thể nói là thể xác và tinh thần đều thiệt hại, kết thù là chắc chắn."
"Tổng kết rất sâu sắc. Ôi! Tôi thấy vụ án này phải treo rồi. Nào, Tiểu Hàn Tử, thêm tách trà nữa, trẫm nói khô miệng rồi!" Phương Vũ cầm lấy tách trà, ra dáng giơ giơ lên với Hàn Ấn.
"Cút sang bên!" Hàn Ấn đoạt lại tách trà, trở lại chỗ mình ngồi, từ trong ngắn kéo lấy ra một bịch trà ném qua chỗ Phương Vũ, "Muốn uống thì tự ngâm."
"Ô, trà ngon nha! Người có tiền thiệt trâu, tùy tiện liền đại hồng bào..."
Từ khi chính thức tham gia vụ án thứ hai, đến giờ đã hơn nữa tháng, "đường nét" của hung thủ, trong lòng Hàn Ấn cũng càng ngày càng rõ ràng. Song anh chỉ đưa cho đội một vài đặc thù rải rác chỉ ra hung thủ, vẫn còn chưa có báo cáo miêu tả đường nét chính thức cụ thể. Ở đây có nguyên nhân khách quan, cũng có nguyên nhân chủ quan. Về khách quan, phân đoạn nghi thức giết người của hung thủ vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ rõ ràng, ví dụ như: Tại sao phải phơi bày tội lỗi của nạn nhân? Tại sao phải dùng trói xác mang tính tượng trưng vân vân, đây rất có khả năng sẽ làm "Đường nét miêu tả" bối cảnh hung thủ không đủ chuẩn xác. Đây là phần báo cáo đầu tiên của Hàn Ấn trong thực tế, đương nhiên hy vọng nó càng chuẩn xác, càng hoàn mỹ càng tốt, tựa như lính mới lần đầu sáng tác, sẽ luôn muốn phơi bày mặt tốt nhất của mình cho độc giả. Mà về chủ quan, băn khoăn của anh cũng vô cùng thực tế. Bây giờ vụ án mạng liên hoàn này, mặc kệ tương lai kết cục như thế nào, nó đều sẽ trở thành một vụ án điển hình trên lịch sử phạm tội Trung Quốc. Vậy, miêu tả đường nét tâm lý sẽ đóng dạng nhân vật gì trong đó? Thành công có lẽ sẽ có tiếng vỗ tay, sẽ có hoa tươi, sẽ là một cuộc tìm kiếm hoàn mỹ. Nếu thất bại thì sao? Chờ đợi Hàn Ấn sẽ là gì?
Sẽ đả kích niềm tin để anh tiếp tục nghiên cứu chuyên ngành. Sẽ quét sạch tôn nghiêm và uy tín của giáo sư anh! Sâu xa hơn nữa, có lẽ là với cả ứng dụng lĩnh vực tâm lý phạm tội, đều sẽ tạo thành trùng kích phụ diện cực đại! Cho nên, Hàn Ấn phải ôm thái độ cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Bạn nói anh ấy không tự tin cũng được, nói anh có tư tâm cũng được, đều có thể thông cảm. Dù cho vì kinh nghiệm phát triển nhấp nhô, khiến giữa anh và các bạn cùng lứa có vẻ lạnh nhạt hơn, nhưng anh dù gì vẫn sinh tồn trong xã hội hiện thực phức tạp, vấn đề hiện thực này anh phải cân nhắc. "Hoa tươi" nhất định sẽ có rất nhiều người vui vẻ sẻ chia, nhưng thất bại chỉ có thể một mình đối mặt. Đối với Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn luôn mang cảm kích trong lòng. Mặc dù từng trải qua quá trình từ bị xem nhẹ đến tin tưởng, nhưng đối với gà mới như anh, với thời gian không lâu lắm, Hạng Hạo Nhiên dám trọng dụng anh đầy quyết đoán, có thể nói là Bá Lạc với anh.
(Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Cái gọi là "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", Hàn Ấn hiểu rất rõ Hạng Hạo Nhiên hiện đang trong hoàn cảnh gian nan: Kỳ hạn phá án, kẻ thù bức cung, chỗ trống và thời gian xoay sở cũng không nhiều. Cho nên quyết định phải dốc toàn lực giúp y một tay, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giao ra một bản báo cáo chỉnh tề.
Hàn Ấn chỉnh sửa xong tài liệu vụ án đàng hoàng bỏ vào trong balo, mang theo máy tính xách tay ra khỏi phòng làm việc. Anh muốn tìm một nơi thanh tĩnh, phòng đọc sách lầu sáu là một lựa chọn không tồi. Đi tới đầu cầu thang, Hàn Ấn đụng phải Lâm Hoan từ tầng hầm đi lên.
Lâm Hoan nhìn qua có chút buồn bực kém vui, Hàn Ấn cười chào cô, vừa muốn lên lầu, Lâm Hoan lại đột nhiên gọi anh lại: "Tối có thời gian rảnh không? Ra ngoài ngồi chút nhé?"
Hàn Ấn một chân giẫm lên cầu thang, nghiêng người hơi sửng sốt: "Ngại quá, đêm nay không được, tôi phải làm báo cáo, cô có việc gì à?"
"Không có, không có gì, muốn tìm người tâm sự, anh bận thì thôi." Lâm Hoan cúi đầu sửa sang lại tóc mai, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Hoan, Hàn Ấn không đành lòng, đứng tại chỗ ngơ ngác chốc lát, mới xoay người tiếp tục lên lầu.
Nửa đêm, trời đổ cơn mưa nhỏ, màn mưa mặc dù thưa thớt, nhưng nhiệt độ chợt trở nên lạnh hơn nhiều. Hàn Ấn rụt cổ bước nhanh đến trước xe, mở cửa xe ngồi vào. Bận rộn cả buổi tối, "báo cáo" xem như chính thức viết xong, nghĩ đến sắp kiểm nghiệm thực tế, trong lòng vừa hưng phấn vừa có chút lo sợ. Anh khởi động ô tô, đùi một trận tê dại, không phải vì chấn động của bộ ly hợp, là điện thoại đang rung. Hàn Ấn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình cho thấy số của Lâm Hoan, do dự một chút, anh nhấn nút nghe.
Kỳ lạ, điện thoại không phải giọng của Lâm Hoan, song thanh âm kia anh rất quen thuộc, "Chị, sao lại là chị?"
"Em đang ở đâu?"
"Mới từ trong đội đi ra, sao chị dùng số này gọi cho em?"
"Em đến quán bar một chuyến đi, tới là rõ ngay!" Chị cúp điện thoại ngay.
Mấy giờ trước, Lâm Hoan lại vào quán bar đó, cô trang điểm xinh đẹp, như cũ đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống.
Nếu như nói lúc trước vẫn còn ôm trong lòng ảo tưởng với Hạng Hạo Nhiên, thì khoảnh khắc Hạng Hạo Nhiên ở hiện trường phát hiện án Cao Á Nhân cướp đi dây chuyền trong tay cô, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Loại ánh mắt thương đau của Hạng Hạo Nhiên khi nhìn thấy dây chuyền của vợ, nhắm mắt làm ngơ với sự hoảng sợ của cô, đều khiến cô đau đớn sâu sắc. Vì vậy, mấy đêm tiếp theo, cô chỉ dựa vào rượu cồn để gây mê chính mình.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô không muốn trải qua một mình, nhưng ngay cả đối tượng duy nhất cô cho rằng có thể thổ lộ cũng từ chối cô, cô cảm thấy sự cô độc trước nay chưa từng có, cho nên nhanh chóng say mèm.