Vừa bước vào Ginza, phục vụ đã nhiệt tình chào đón mời gọi, “Lâm tiên sinh, vẫn gian số 13 chứ ạ?” Xem ra cậu Lâm Tiếu Tuyển này là khách hay tới nhất.
Lâm Tiếu Tuyển rất kiểu cách làm bộ gật gật đầu.
“Mấy người con ông cháu cha như các cậu, đúng là biết làm trò nhất.”
“Phụt —-“ Khí thế ban đầu thoáng cái đã hoàn toàn xẹp mất tiêu.
Mạc Hoành cười nhợt nhạt, dẫn đầu đi vào bên trong.
Trần Huy đối với quý cô Lạc Trăn đây có thể nói là vô cùng bái phục, nói chuyện không hề kiêng dè, hoàn toàn không nể mặt ai.
Sau khi vào gian phòng, phục vụ theo quán tính cầm một tờ thực đơn đưa cho Lâm Tiếu Tuyển, Lâm Tiếu Tuyển nhận lấy dường như có chút mâu thuẫn đoạn chuyển cho Lạc Trăn, “Đàn chị chọn đi.” Lại còn hơi đỏ mặt.
Lạc Trăn bật cười, nhưng cũng không ngượng nghịu từ chối, mở ra lật qua lật lại, chỉ là —- trên thực đơn phân nửa là tên mấy loại hải sản khiến cô rất rầu rĩ, Lạc Trăn tự hỏi thành phố A này liệu có phải thành phố ven biển hay không, sao lại có lắm thủy quái đến như vậy.
Lúc này nhân viên phục vụ lên tiếng, “Đồ ăn ở quán của chúng tôi rất đặc sắc, cá san hô xào hạt lựu, cá trắm sốt, cá cuốn tam tơ, các vị có thể nếm thử.”
Lâm Tiếu Tuyển vừa nghe lập tức xum xoe, “Chị chắc chắn chưa từng nếm thử mấy món đặc sắc ở đây, nên chị nhất định phải thử nhé!”
“Cô ấy không ăn đồ tanh.” Mạc Hoành ngồi bên cạnh điềm đạm lên tiếng.
Trước đây Thẩm Hạ Thụy đã từng tổng kết, chỉ cần là loài sống trong nước, dù có là động vật hay thực vật, đối với Lạc Trăn mà nói đều là vật chí mạng!
Lạc Trăn cầm thực đơn trả lại cho Lâm Tiếu Tuyển, hài hước nói, “May mà hồi trước chị đây vẫn thường ra ngoài ăn cơm cùng cậu đấy nhé.”
Lâm Tiếu Tuyển nhìn trái nhìn phải, đúng là khóc không ra nước mắt.
Trần Huy tiếp tục uống trà, hắn giờ đã thông minh hơn rồi, thuần túy làm khán giả, không chen vào.
Một bữa cơm ăn mất mấy tiếng, cũng coi như hòa nhã, không có sóng to gió lớn gì đó, kết quả lúc ra ngoài Lạc Trăn vừa muốn trả tiền đã bị Mạc Hoành kéo tay lại.
Lạc Trăn hoài nghi, “Không phải kêu tôi mời sao?”
Mạc Hoành lấy thẻ đưa cho phục vụ, “Lần sau đi.”
Lạc Trăn nhíu mày, “Được.” Loại chuyện này chẳng có gì đáng để tranh giành cả.
“Tôi đưa em về.”
“Không cần.” Lần thứ hai từ chối.
Lâm Tiếu Tuyển và Trần Huy nhìn nhau, trầm mặc.
Bước ra khỏi Ginza, Lạc Trăn lên tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Nói xong tùy hứng xòe tay ra, “Tạm biệt.” Giơ tay vẫy taxi, nhảy lên, rời đi.
“Đúng là một cô gái khó hiểu.” Trần Huy lẩm bẩm.
“Đi thôi.”
Lâm Tiếu Tuyển cùng Trần Huy lại rất ăn ý liếc nhau một cái, nhíu mày.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Lái xe nhìn vị khách vừa lên xe đã ngã ra ghế qua kính chiếu hậu, hoảng hốt hỏi thăm, giọng thành phố A đặc sệt.
“Không sao, bác tài, ông cứ lái xe đi, đến nơi gọi tôi một tiếng.”
“Vâng, cô nói địa chỉ cho tôi trước đã.” “Quán bar TODU, khoảng ba trăm mét bên kia đường.”
Lâm Tiếu Tuyển rất kiểu cách làm bộ gật gật đầu.
“Mấy người con ông cháu cha như các cậu, đúng là biết làm trò nhất.”
“Phụt —-“ Khí thế ban đầu thoáng cái đã hoàn toàn xẹp mất tiêu.
Mạc Hoành cười nhợt nhạt, dẫn đầu đi vào bên trong.
Trần Huy đối với quý cô Lạc Trăn đây có thể nói là vô cùng bái phục, nói chuyện không hề kiêng dè, hoàn toàn không nể mặt ai.
Sau khi vào gian phòng, phục vụ theo quán tính cầm một tờ thực đơn đưa cho Lâm Tiếu Tuyển, Lâm Tiếu Tuyển nhận lấy dường như có chút mâu thuẫn đoạn chuyển cho Lạc Trăn, “Đàn chị chọn đi.” Lại còn hơi đỏ mặt.
Lạc Trăn bật cười, nhưng cũng không ngượng nghịu từ chối, mở ra lật qua lật lại, chỉ là —- trên thực đơn phân nửa là tên mấy loại hải sản khiến cô rất rầu rĩ, Lạc Trăn tự hỏi thành phố A này liệu có phải thành phố ven biển hay không, sao lại có lắm thủy quái đến như vậy.
Lúc này nhân viên phục vụ lên tiếng, “Đồ ăn ở quán của chúng tôi rất đặc sắc, cá san hô xào hạt lựu, cá trắm sốt, cá cuốn tam tơ, các vị có thể nếm thử.”
Lâm Tiếu Tuyển vừa nghe lập tức xum xoe, “Chị chắc chắn chưa từng nếm thử mấy món đặc sắc ở đây, nên chị nhất định phải thử nhé!”
“Cô ấy không ăn đồ tanh.” Mạc Hoành ngồi bên cạnh điềm đạm lên tiếng.
Trước đây Thẩm Hạ Thụy đã từng tổng kết, chỉ cần là loài sống trong nước, dù có là động vật hay thực vật, đối với Lạc Trăn mà nói đều là vật chí mạng!
Lạc Trăn cầm thực đơn trả lại cho Lâm Tiếu Tuyển, hài hước nói, “May mà hồi trước chị đây vẫn thường ra ngoài ăn cơm cùng cậu đấy nhé.”
Lâm Tiếu Tuyển nhìn trái nhìn phải, đúng là khóc không ra nước mắt.
Trần Huy tiếp tục uống trà, hắn giờ đã thông minh hơn rồi, thuần túy làm khán giả, không chen vào.
Một bữa cơm ăn mất mấy tiếng, cũng coi như hòa nhã, không có sóng to gió lớn gì đó, kết quả lúc ra ngoài Lạc Trăn vừa muốn trả tiền đã bị Mạc Hoành kéo tay lại.
Lạc Trăn hoài nghi, “Không phải kêu tôi mời sao?”
Mạc Hoành lấy thẻ đưa cho phục vụ, “Lần sau đi.”
Lạc Trăn nhíu mày, “Được.” Loại chuyện này chẳng có gì đáng để tranh giành cả.
“Tôi đưa em về.”
“Không cần.” Lần thứ hai từ chối.
Lâm Tiếu Tuyển và Trần Huy nhìn nhau, trầm mặc.
Bước ra khỏi Ginza, Lạc Trăn lên tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Nói xong tùy hứng xòe tay ra, “Tạm biệt.” Giơ tay vẫy taxi, nhảy lên, rời đi.
“Đúng là một cô gái khó hiểu.” Trần Huy lẩm bẩm.
“Đi thôi.”
Lâm Tiếu Tuyển cùng Trần Huy lại rất ăn ý liếc nhau một cái, nhíu mày.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Lái xe nhìn vị khách vừa lên xe đã ngã ra ghế qua kính chiếu hậu, hoảng hốt hỏi thăm, giọng thành phố A đặc sệt.
“Không sao, bác tài, ông cứ lái xe đi, đến nơi gọi tôi một tiếng.”
“Vâng, cô nói địa chỉ cho tôi trước đã.” “Quán bar TODU, khoảng ba trăm mét bên kia đường.”