“Á, đau.” Lạc Trăn quay đầu lườm cái người đang lau tóc cho cô, “Anh không thể nhẹ tay chút à.”
Mạc Hoành trả lại khăn mặt vào tay cô, “Em có thể tự lau.”
Lạc Trăn cười hì hì kéo tay anh lại, “Mạc Hoành.” Đặt tay anh bao trong tay mình, khẽ hôn lên đầu ngón tay, “Tuy bình thường toàn là anh chọc tức em, nhưng mà, sau này, cho dù em có nói sai điều gì, có làm sai cái gì, anh cũng không được đuổi em đi.”
Mạc Hoành nhìn cô, những câu nói của mình vẫn làm tổn thương cô, “Anh… sau này sẽ không đuổi em đi nữa.”
Lạc Trăn gật đầu, “Nhất là đừng nói với em đại loại như không muốn nhìn thấy em này nọ, câu đó của anh có ấu trí hay không hả.”
“…”
“Không ấu trĩ, không ấu trĩ.” Lạc Trăn đứng dậy ôm lấy cánh tay Mạc Hoành, “Không giận đấy chứ?”
“Anh không vô vị đến thế.”
“Em đang nói là em phải trở về trường.” Lạc Trăn nhìn anh chăm chú, lúng túng lay lay cánh tay của anh.
Mạc Hoành hơi ngẩn ra, nhân tiện kéo tay cô xuống, “Em ‘nói một đằng làm một nẻo’ cũng không phải là lần đầu.”
“Không phải em đã nhắn tin cho anh là ‘Bị bố áp bức, phải về trường một chuyến, sẽ quay lại ngay lập tức’ à, là do điện thoại của anh hỏng không nhận được tin đấy chứ.” Lạc Trăn che trán, “Còn nữa, đừng có giở lại nợ cũ năm xưa.” Mệt mỏi ngã lên giường, trở mình một cái, đột nhiên nhớ đến điều gì đó bèn bật cười, “Nếu như thật sự muốn lật lại, trước đây em qua khoa của anh để tìm anh đi ăn cơm, không phải anh mỗi ngày toàn nói một đằng làm một nẻo kêu là ‘không đi’ đó sao.”
Mạc Hoành trợn mắt, “Lúc đó căn bản vẫn chưa đáp ứng hẹn hò với em, hơn nữa, thế nào gọi là ‘nói một đằng làm một nẻo’?” Trước đây chưa từng đáp ứng, mỗi lần toàn bị cô quấn lấy, phiền chết đi được, vội vội vàng vàng ném lại một câu “Tùy cô” rồi chạy mất.
“Vâng vâng, đại thiếu gia anh thận trọng.” Lạc Trăn đáp, “Đúng rồi, có phải em để quên máy ảnh ở chỗ anh không?”
“Ừ, hai năm trước.” Mạc Hoành cầm máy sấy tóc, quỳ một gối lên giường, “Dậy nào, để anh sấy khô tóc cho.”
Lạc Trăn ngồi dậy, “Thảo nào em tìm mãi không thấy, sao anh không trả em hửm?”
“Em không đến tìm anh đòi?”
“Xì.”
Tiếng máy sấy rì rì vang lên, Lạc Trăn nhắm mắt lại, quen thói hưởng thụ đãi ngộ.
Hơi nóng mơ hồ, âm thanh đều đều, ngón tay ấm áp lướt qua vành tai, cần cổ…
Lạc Trăn cảm thấy không được thoải mái, dịch dịch cơ thể, trước kia anh chạm vào cô, hôn cô, cô hoàn toàn vui thích tự đắc, nhưng hiện tại lại hơi cảm thấy nôn nao, âm thanh rì rì trong căn phòng chỉ có hai người càng trở nên tĩnh lặng, Lạc Trăn nghe thấy tiếng trái tim mình đập từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực.
“Đừng động nữa.” Giọng nói phía sau không kiên nhẫn.
Lạc Trăn nhíu mày, “Đã xong chưa?”
“Em đừng động nữa thì xong rồi.”
Khẩu khí Lạc Trăn hơi buồn bực, “Sao chậm thế, gần khô là được rồi mà.” Sấy thêm nữa lại đổ mồ hôi mất, nóng quá.
Người phía sau không trả lời, Lạc Trăn nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp khuôn mặt của Mạc Hoành —- đôi mắt sâu hoắm nóng bỏng lạ thường.
Lạc Trăn nuốt nước miếng, trong lòng bỗng thảng thốt, vươn tay ra, ngón tay lướt qua trán Mạc Hoành, chỗ giao lông mày, cánh mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi nhếch lên của anh, vuốt nhẹ.
Mạc Hoành tắt máy sấy, kéo bàn tay không an phận kia xuống, “Đừng nghịch.” Giọng nói khàn khàn.
Lạc Trăn cười khan, “Xì, chơi chẳng vui.”
Mạc Hoành híp mắt, một giây sau đột nhiên vươn tay kéo Lạc Trăn đang muốn đứng dậy nằm xuống giường, nhanh nhẹn xoay người, đè úp lên người cô, hai tay chống ở hai bên, duy trì tư thế nửa quỳ, nhìn cô, “Em muốn… chơi thế nào?”
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, ôm hôn, vuốt ve, giằng xé, tất cả đều diễn ra rất nhanh, tựa như nước chảy thành sông.
Khoảnh khắc anh tiến vào, cả người Lạc Trăn cứng đờ như hóa đá, mồ hôi lấm tấm từ trán chảy xuống.
Mạc Hoành cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm mồ hôi của cô, “Đau lắm không?”
Lạc Trăn cắn răng, “Đau.”
Thành thật mà nói bản thân Mạc Hoành cũng không hề dễ chịu, quá trình tiến vào rất khó khăn, đau đớn khó chịu, “Lạc Trăn —-” Mạc Hoành thử cử động, khiến cho Lạc Trăn hoảng hốt thở dốc liên tục.
Mạc Hoành không thể không dừng lại, trong mắt lộ rõ vẻ khẩn thiết, giọng nói khàn khàn, “Lạc Trăn.”
“Đừng, đừng động đậy, để em nghỉ một chút, để em nghỉ một chút.” Lạc Trăn vừa thở dốc vừa hổn hển nói. Cơ thể ấm áp dán chặt vào nhau, một luồng hơi nóng trào dâng, đúng là thân mật chết người.
Thân thể Mạc Hoành theo bản năng ưỡn về phía trước, Lạc Trăn hít một hơi lạnh, cả người run lên.
Mạc Hoành không dám manh động, tốc độ tiến vào cực kỳ từ tốn cẩn thận, Lạc Trăn hít thở sâu, đầu nghiêng sang một bên không cự tuyệt.
Vẻ mặt Mạc Hoành trở nên mê muội, tốc độ thân dưới từ từ nhanh hơn, tiến sâu, mồ hôi như mưa đổ.
Con sóng trào kích thích, một cảm giác không thể diễn tả thành lời thế chỗ cho cơn đau đớn lúc trước, Lạc Trăn không kìm được rên rỉ thành tiếng, nhìn người đàn ông trước mắt giữa một mảnh mơ hồ, vẻ mặt ẩn nhẫn, cơ thể ướt át, ánh mắt vùi sâu trong sắc dục, trong ngực bỗng có một cảm giác ấm nóng, Lạc Trăn vươn tay víu lấy chiếc lưng gầy gò của Mạc Hoành —-
“Mạc Hoành, anh là trai tân hả?”
Mạc Hoành sửng sốt!
Đêm nay, diễm lệ đầy phòng.
Mạc Hoành trả lại khăn mặt vào tay cô, “Em có thể tự lau.”
Lạc Trăn cười hì hì kéo tay anh lại, “Mạc Hoành.” Đặt tay anh bao trong tay mình, khẽ hôn lên đầu ngón tay, “Tuy bình thường toàn là anh chọc tức em, nhưng mà, sau này, cho dù em có nói sai điều gì, có làm sai cái gì, anh cũng không được đuổi em đi.”
Mạc Hoành nhìn cô, những câu nói của mình vẫn làm tổn thương cô, “Anh… sau này sẽ không đuổi em đi nữa.”
Lạc Trăn gật đầu, “Nhất là đừng nói với em đại loại như không muốn nhìn thấy em này nọ, câu đó của anh có ấu trí hay không hả.”
“…”
“Không ấu trĩ, không ấu trĩ.” Lạc Trăn đứng dậy ôm lấy cánh tay Mạc Hoành, “Không giận đấy chứ?”
“Anh không vô vị đến thế.”
“Em đang nói là em phải trở về trường.” Lạc Trăn nhìn anh chăm chú, lúng túng lay lay cánh tay của anh.
Mạc Hoành hơi ngẩn ra, nhân tiện kéo tay cô xuống, “Em ‘nói một đằng làm một nẻo’ cũng không phải là lần đầu.”
“Không phải em đã nhắn tin cho anh là ‘Bị bố áp bức, phải về trường một chuyến, sẽ quay lại ngay lập tức’ à, là do điện thoại của anh hỏng không nhận được tin đấy chứ.” Lạc Trăn che trán, “Còn nữa, đừng có giở lại nợ cũ năm xưa.” Mệt mỏi ngã lên giường, trở mình một cái, đột nhiên nhớ đến điều gì đó bèn bật cười, “Nếu như thật sự muốn lật lại, trước đây em qua khoa của anh để tìm anh đi ăn cơm, không phải anh mỗi ngày toàn nói một đằng làm một nẻo kêu là ‘không đi’ đó sao.”
Mạc Hoành trợn mắt, “Lúc đó căn bản vẫn chưa đáp ứng hẹn hò với em, hơn nữa, thế nào gọi là ‘nói một đằng làm một nẻo’?” Trước đây chưa từng đáp ứng, mỗi lần toàn bị cô quấn lấy, phiền chết đi được, vội vội vàng vàng ném lại một câu “Tùy cô” rồi chạy mất.
“Vâng vâng, đại thiếu gia anh thận trọng.” Lạc Trăn đáp, “Đúng rồi, có phải em để quên máy ảnh ở chỗ anh không?”
“Ừ, hai năm trước.” Mạc Hoành cầm máy sấy tóc, quỳ một gối lên giường, “Dậy nào, để anh sấy khô tóc cho.”
Lạc Trăn ngồi dậy, “Thảo nào em tìm mãi không thấy, sao anh không trả em hửm?”
“Em không đến tìm anh đòi?”
“Xì.”
Tiếng máy sấy rì rì vang lên, Lạc Trăn nhắm mắt lại, quen thói hưởng thụ đãi ngộ.
Hơi nóng mơ hồ, âm thanh đều đều, ngón tay ấm áp lướt qua vành tai, cần cổ…
Lạc Trăn cảm thấy không được thoải mái, dịch dịch cơ thể, trước kia anh chạm vào cô, hôn cô, cô hoàn toàn vui thích tự đắc, nhưng hiện tại lại hơi cảm thấy nôn nao, âm thanh rì rì trong căn phòng chỉ có hai người càng trở nên tĩnh lặng, Lạc Trăn nghe thấy tiếng trái tim mình đập từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực.
“Đừng động nữa.” Giọng nói phía sau không kiên nhẫn.
Lạc Trăn nhíu mày, “Đã xong chưa?”
“Em đừng động nữa thì xong rồi.”
Khẩu khí Lạc Trăn hơi buồn bực, “Sao chậm thế, gần khô là được rồi mà.” Sấy thêm nữa lại đổ mồ hôi mất, nóng quá.
Người phía sau không trả lời, Lạc Trăn nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp khuôn mặt của Mạc Hoành —- đôi mắt sâu hoắm nóng bỏng lạ thường.
Lạc Trăn nuốt nước miếng, trong lòng bỗng thảng thốt, vươn tay ra, ngón tay lướt qua trán Mạc Hoành, chỗ giao lông mày, cánh mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi nhếch lên của anh, vuốt nhẹ.
Mạc Hoành tắt máy sấy, kéo bàn tay không an phận kia xuống, “Đừng nghịch.” Giọng nói khàn khàn.
Lạc Trăn cười khan, “Xì, chơi chẳng vui.”
Mạc Hoành híp mắt, một giây sau đột nhiên vươn tay kéo Lạc Trăn đang muốn đứng dậy nằm xuống giường, nhanh nhẹn xoay người, đè úp lên người cô, hai tay chống ở hai bên, duy trì tư thế nửa quỳ, nhìn cô, “Em muốn… chơi thế nào?”
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, ôm hôn, vuốt ve, giằng xé, tất cả đều diễn ra rất nhanh, tựa như nước chảy thành sông.
Khoảnh khắc anh tiến vào, cả người Lạc Trăn cứng đờ như hóa đá, mồ hôi lấm tấm từ trán chảy xuống.
Mạc Hoành cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm mồ hôi của cô, “Đau lắm không?”
Lạc Trăn cắn răng, “Đau.”
Thành thật mà nói bản thân Mạc Hoành cũng không hề dễ chịu, quá trình tiến vào rất khó khăn, đau đớn khó chịu, “Lạc Trăn —-” Mạc Hoành thử cử động, khiến cho Lạc Trăn hoảng hốt thở dốc liên tục.
Mạc Hoành không thể không dừng lại, trong mắt lộ rõ vẻ khẩn thiết, giọng nói khàn khàn, “Lạc Trăn.”
“Đừng, đừng động đậy, để em nghỉ một chút, để em nghỉ một chút.” Lạc Trăn vừa thở dốc vừa hổn hển nói. Cơ thể ấm áp dán chặt vào nhau, một luồng hơi nóng trào dâng, đúng là thân mật chết người.
Thân thể Mạc Hoành theo bản năng ưỡn về phía trước, Lạc Trăn hít một hơi lạnh, cả người run lên.
Mạc Hoành không dám manh động, tốc độ tiến vào cực kỳ từ tốn cẩn thận, Lạc Trăn hít thở sâu, đầu nghiêng sang một bên không cự tuyệt.
Vẻ mặt Mạc Hoành trở nên mê muội, tốc độ thân dưới từ từ nhanh hơn, tiến sâu, mồ hôi như mưa đổ.
Con sóng trào kích thích, một cảm giác không thể diễn tả thành lời thế chỗ cho cơn đau đớn lúc trước, Lạc Trăn không kìm được rên rỉ thành tiếng, nhìn người đàn ông trước mắt giữa một mảnh mơ hồ, vẻ mặt ẩn nhẫn, cơ thể ướt át, ánh mắt vùi sâu trong sắc dục, trong ngực bỗng có một cảm giác ấm nóng, Lạc Trăn vươn tay víu lấy chiếc lưng gầy gò của Mạc Hoành —-
“Mạc Hoành, anh là trai tân hả?”
Mạc Hoành sửng sốt!
Đêm nay, diễm lệ đầy phòng.