Đếm Ngược Thời Gian Chết

Chương 2: Lá thư của kẻ sát nhân (2)

Sáng chủ nhật tại biệt thự Lâm gia, Lâm Ngọc vừa về đến nhà sau 1 tháng đi chơi biệt tích ở nước ngoài. Chiếc xe hơi vừa đậu trước cổng lão quản gia Lý Long đã vội chạy từ trong nhà ra nghênh đón. Cơ thể lão gầy nhom, mắt đã lão hóa đi nhiều phải đeo thêm cặp kính lão, da vẻ nhăn nheo, cơ thể đã không còn nhanh nhẹn như trước.

Lâm Ngọc vừa bước tới gần lão quản gia, liền quăng cho Lý Long chiếc ba lô mình đang đeo trên vai. Hắn khinh khỉnh nhìn lão.

- Quà mừng thọ tuổi 67 của lão đấy.

Mặc dù bên ngoài Lâm Ngọc là một thiếu gia ăn chơi xa đọa, lạnh lùng với tất cả mọi người cũng không mấy khi hắn về nhà. Tuy nhiên hắn cực kỳ quan tâm đến Lý Long. Bởi lẽ, Lý Long đã làm quản gia cho nhà họ Từ từ trước cả khi mẹ hắn là Từ Tâm ra đời, cho đến khi bà mất tích. Sau đó, nhà họ từ biến thành nhà họ Lâm, Lý Long vẫn tận tụy ở lại chăm sóc Lâm Ngọc hắn từ nhỏ đến lớn. Trong mắt hắn, Lý Long còn quan trọng hơn người cha chỉ biết đến tiền tài, danh vọng kia nhiều.

Lý Long ôm lấy chiếc ba lô, đôi đồng tử rơm rớm nước mắt, lão biết bề ngoài cậu chủ luôn xa cách và tỏ thái độ cáu gắt với mọi người, nhưng bên trong cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu đi tình thương yêu của cha mẹ.

- Cảm ơn cậu chủ, năm nào cậu cũng nhớ đến sinh thần của lão.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lý Long vội gấp rút nói:

- Cậu chủ, tối nay ông chủ bảo cậu đến dự tiệc chúc mừng khai trương tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng với ông ấy.

Lâm Ngọc nhếch mép cười một cái:

- Lão cha của tôi sao hôm nay lại có nhã hứng đi dự tiệc vậy?

Phải biết rằng sau tai nạn 5 năm trước, Lâm Lang rất ít khi tham dự các bữa tiệc.

Lý Long tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra trong 1 tháng Lâm Ngọc đi vắng:

- 1 tháng trước ông chủ đã chuyển nhượng lại Hy Vọng cho một người tên là Phạm Dương, nghe nói hắn là tiến sĩ tâm lý tội phạm khá nổi tiếng vì thành danh trong lúc tuổi đời còn khá trẻ.

Nghe đến đây Lâm Ngọc có chút tò mò về người tên là Phạm Dương này, phải biết rằng lão cha của hắn rất xem trọng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, năm đó hắn vừa tròn 18 tuổi, lão cha của hắn liền ép hắn phải nhượng quyền sở hữu Hy Vọng cho lão. Sau khi có được quyền sở hữu Hy Vọng lão cha của hắn lại đầu tư không ít công sức, tiền bạc để xây dựng khu nghỉ dưỡng này, không thể chỉ vì đóng cửa vài năm mà bán lại cho người khác dễ dàng như vậy.

- Ồ, thế tên Phạm Dương đó năm nay bao nhiêu tuổi?

Lý Long ôn tồn đáp:

- Năm nay Phạm Dương 35 tuổi.

Lâm Ngọc cười khoái chí, bước đi trên hành lang dài ngoằng về phòng mình, tiếng nói của cậu vọng lại phía sau:

- Đúng là có bản lĩnh. Tôi cũng đang rất tò mò, không biết tên Phạm Dương đó đã dùng cách nào để khiến lão cha của tôi đồng ý bán lại Hy Vọng cho hắn.

**

Tầm 3 giờ chiều, lúc này ngoài cổng biệt thự Lâm gia có một chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Bảo vệ vừa nhìn thấy biển số xe liền mở cổng cho người bên ngoài chạy xe vào trong.

Người vừa mới đến chính là Hạ Ánh năm này 32 tuổi, đã là người tình nhỏ bé của Lâm Lang từ 10 năm trước. Tuy nhiên, vào 5 năm trước khi tài xế đang chở ba người Hạ Ánh, Lâm Lang, Phạm Dương từ Hy Vọng trở về thì vô tình gặp một tai nạn giao thông. Từ đó khiến cho Lâm Lang bị liệt nữa thân dưới, còn bản thân Hạ Ánh thì bị thương khá nặng đến nay vẫn còn một vét sẹo sau tai, Phạm Dương thì may mắn hơn một chút không để lại chấn thương gì nghiêm trọng.

Vào đến văn phòng làm việc của Lâm Lang, một mùi thuốc lá cay xé sọc vào mũi Hạ Ánh khiến cô ho nhẹ vài cái, nhưng sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô liền nở một nụ cười tươi tắn đi đến trước mặt Lâm Lang.

- Ông chủ Lâm, em tới rồi.

Lâm Lang nhìn cô với đôi mắt âm trầm, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

- Hôm trước cô đi hầu rượu chủ tịch thành phố ông ta phản ứng như nào?

Hạ Ánh vẫn nở một nụ cười công nghiệp mà một ngôi sao nên có, nền nã đáp:

- Ông ta rất hài lòng, bảo là đã cảm nhận được thành ý của ông chủ Lâm.

Lâm Lang cười lớn “Ha ha ha”, tay cũng đặt điều thuốc vào gạt tàn, ánh mắt tán thưởng nhìn Hạ Ánh.

- Hạ Ánh ơi là Hạ Ánh em không bao giờ khiến tôi thất vọng được nhỉ!

Lâm Lang đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh Hạ Ánh, cô cũng vội vàng chạy lại khụy gối dưới chân hắn. Lâm Lang đưa tay sờ vào khuôn mặt của cô, ánh mắt nổi lên vài phần tình thú.

- Khuôn mặt này của em thật sự rất xinh đẹp, chỉ để ngắm nhìn thôi thì đúng là lãng phí.

Hạ Ánh vẫn là khuôn mặt đang cười tươi, nhưng đâu ai biết sâu tận đáy lòng cô khinh nhờn Lâm Lang đến nhường nào. Hắn là một tên biến thái thích kiểm soát người khác, sau vụ tai nạn 5 năm trước thì tính cách của hắn lại càng trở nên biến thái. Hắn không ngừng đem cô ra làm đồ chơi cho những người đàn ông quyền lực khác. Sau những lần như vậy, hắn lại nhìn cô với ánh mắt càng tình thú, càng vui vẻ, càng cho cô nhiều tiền.

**

Bên phía Phạm Dương lúc này, tất cả mọi người đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc. Trong lúc đó, Phạm Dương đi kiểm tra các thiết bị giám sát quanh khu Hy Vọng, để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Càng đến sát giờ khai tiệc trong lòng Phạm Dương lại thấy hưng phấn đến kỳ lạ, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho tất cả mọi thứ, Phạm Dương cho những người làm tại Hy Vọng trở về nhà, cả một khu rộng lớn chỉ còn lại mình anh nghênh đón các vị khách quý của đêm nay.

Đồng hồ đã điểm đến 6 giờ tối, cũng là lúc cả gia đình Lâm Lang vừa đặt chân đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng. Dưới hầm đỗ xe lúc này có 2 chiếc xe hơi đang đậu, Lâm Lang được Hạ Ánh và tài xế riêng đỡ xuống xe, Lâm Ngọc cũng từ chiếc xe còn lại bước xuống.

Khoác trên mình bộ váy dạ hội màu đen bó sát càng tôn lên dáng người đồng hồ cát của Hạ Ánh, cô nắm lấy tay cầm phía sau xe đẩy, từ từ đẩy Lâm Lang tiến vào hội trường bữa tiệc.

Mặc dù Lâm Lang không thuận tiện trong việc di chuyển nhưng bản thân hắn ta cũng là một doanh nhân thành đạt, nên khá chú trọng trong việc ăn mặc của bản thân. Còn Lâm Ngọc thì ngược lại, cậu ta chỉ khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu trắng được sơ vin trong chiếc quần tây âu màu đen, cổ áo bung ra 2 cúc, bởi lẽ tính cách của cậu ta trước giờ luôn khá phóng khoán nên chỉ thích những bộ trang phục mang lại sự thoải mái.

Bước vào hội trường bữa tiệc, cả hội trường rộng lớn chỉ có ba người bọn họ. Phạm Dương lúc này mới từ trên lầu đi xuống, ngón tay rỏ đeo một chiếc nhẫn kim loại cạ sát vào thành cầu thang khiến chúng phát ra những tiếng rít đến đói tai.

Lâm Ngọc nhìn Phạm Dương với ánh mắt khó chịu, kèm theo một câu chế diễu:

- Dô ông chủ Phạm thật có khí phách, mới lên làm ông chủ liền thị uy với chúng tôi rồi.

Phạm Dương cười đến hai mắt híp lại, trong lời nói lại mang chút châm chọc:

- Nào dám nào dám, tôi dù có khí phách đến mấy cũng đâu bằng cậu chủ Lâm Ngọc đây được.

Lâm Ngọc cười khẩy một tiếng, lúc này Lâm Lang cũng đã lên tiếng:

- Ông chủ Phạm mời chúng tôi đến dự tiệc nhưng hội trường vắng vẻ này là sao đây?

Phạm Dương ngoài mặt lúc này thì đang tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại có chút lạnh lùng.

- Ông chủ Lâm là đang sợ sao?

Lâm Lang cười lớn, ánh mắt nhìn Phạm Dương có mấy phần suy tính:

- Sợ thì cũng không sợ, chỉ e là ông chủ Phạm đây có muốn giữ tôi lại cũng không đủ sức làm được.

Phạm Dương lấy ra từ trong túi áo vest một bức thư.

- Vào 1 tuần trước tôi có nhận được một bức thư đe dọa, nội dung bên trong thư có lẽ sẽ khiến ông chủ Lâm có hứng thú đấy.

Hạ Ánh lúc này mới lên tiếng, âm giọng trầm thấp mang chút tò mò:

- Ông chủ Dương đây là...

Phạm Dương cười tươi trả lời:

- Đây là bức thư của tên tội phạm 5 năm trước đã gây ra 6 án mạng tại Hy Vọng gửi cho tôi với 1 tuần trước.

Lâm Lang nhíu mày, nụ cười có chút âm hiểm:

- Vậy bức thư viết gì?

Phạm Dương nhìn ra được sát ý trong nụ cười của Lâm Lang, bởi vì trong vụ án 5 năm trước còn rất nhiều uẩn khúc chưa được phá giải. Và cái chết của cha hắn Phạm Hoài cũng có liên quan đến bí mật mà Lâm Lang đang che giấu bấy lâu nay. Nhưng chuyện đã đến nước này như thuyền đã nhổ nèo, làm gì có chuyện sẽ quay đầu lại.

back top