Đêm Vô Minh

Chương 12

Đi đến đường lớn trong trường học, Linh Tố mới có cơ hội hỏi: “Sao anh lại quen biết mẹ tôi?”

 

Hoa Thanh rụt cổ, run run nói: “Sư phụ anh quen, có nhắc tới.”

 

Linh Tố vui sướng: “Sư phụ anh là ai? Tôi có thể gặp được không?”

 

Hoa Thanh nhếch khóe miệng cười nói: “Sư phụ anh là Cổ thiên sư!”

 

Linh Tố phì cười: “Đừng nói giỡn!”

 

Hoa Thanh kêu to: “Lão nhân gia họ Cổ! Người khác thì chỉ gọi ông ấy là thiên sư thôi!”

 

Linh Tố xấu hổ: “Như vậy, Cổ… thiên sư, sao lại quen biết gia mẫu?”

 

“Cái này thì không rõ ràng lắm. Có điều trong giới người không biết Thẩm gia thật sự là số ít. Nhưng các em lại ẩn cư, thường không tiếp xúc với chúng tôi. Một lần còn nghe đồn, nói Thẩm gia đã bị chặt đứt hương khói. Hôm nay gặp được em, mới biết được Thẩm gia còn tồn tại.”

 

“Chính là khói lửa đơn bạc.” Linh Tố cười tiếp lời, lại hỏi: “Anh nói người trong giới, lại là chuyện gì xảy ra?”

 

“Em đúng là cái gì cũng không biết.” Hoa Thanh nói: “Em và tôi đều là nhân sĩ trong giới. Em là truyền nhân của Thẩm gia, tôi thì sao, tôi bái sư Cổ đạo trưởng trên Ngọc Thần sơn. Ngọc Thần sơn là nơi long tàng ngọa hổ, tổ sư là Trương Ngũ Đấu.”

 

Linh Tố rốt cục hiểu ra một chút: “Hóa ra là Hoa đạo trưởng.”

 

Hoa Thanh vội vàng nói: “Không dám nhận, không dám nhận.”

 

Linh Tố càng cảm thấy thú vị, lại hỏi: “Như vậy, trong giới mọi người đều biết Thẩm gia sao?”

 

Hoa Thanh cười nói: “Thẩm gia là danh môn từ xưa. Nhưng bản thân tôi chỉ biết là Thẩm gia vốn ở trong núi, sau đó đi ra, rồi lại yên lặng gần trăm năm. Nếu muốn biết nhiều hơn thì phải hỏi những người cao tuổi.”

 

Linh Tố bức thiết hỏi: “Tôi làm sao để quen biết được bọn họ?”

 

Hoa Thanh hứng thú: “Hiếm có Thẩm gia muội muội lại chủ động muốn gặp người khác. Em có biết ‘Tam Phất Trần’ không?”

 

“Cái gì?”

 

“Một quán trà, là nơi bình thường mọi người tụ hội giao tiếp. Đã xem qua Harry Potter chưa?”

 

“A?” Này không liên quan, Linh Tố hoàn toàn hồ đồ.

 

Hoa Thanh hoa chân múa tay vui sướng giải thích: “Quán trà kia vốn gọi là ‘Hoa Anh Thảo’, sau đó lão chưởng quầy về hưu, đổi chủ là cháu trai của mình. Cậu ta đi du học Anh quốc bảy năm trở về, chuyện thứ nhất chính là sửa lại tên. Một số trưởng bối tức giận không đồng ý, tôi lại cảm thấy rất thú vị, nói tới tiểu tử kia thường miễn cho tôi chút tiền điểm tâm…”

 

Linh Tố đánh gãy lời hắn: “Gọi là cái gì Phất Trần…”

 

“Tam Phất Trần.”

 

“Được rồi, Tam gì gì đó, nên đi như thế nào?”

 

Hoa Thanh nói: “Em chưa từng đi qua, sẽ không thấy đâu. Hẹn hôm nào đó, tôi mang em đi.”

 

***

 

Bảy ngày sau, Linh Tố đúng giờ đi đến chỗ hẹn với Hoa Thanh.

 

Đó là một ngõ nhỏ ở thành tây đã bị phá bỏ và nhiều người rời đi nơi khác, uốn lượn khúc chiết, hai bên tất cả đều là vách nhà đơn sơ, có mấy cửa hiệu cắt tóc ái muội. Ngày ấy trời trong nắng ấm, mấy ngày nay tuyết đang tan, trên mặt đất bần thỉu lầy lội.

 

Đúng là giờ cơm chiều, trong từng ngôi nhà đơn sở tỏa ra mùi thức ăn. Cửa hàng lẩu tên “Tử khí Đông Lai” nằm ở một góc cụt, kinh doanh rất tốt, trong tiếng động ồn ào tràn ngập khói nóng hôi hổi.

 

Hoa Thanh thấy cô trước, đứng lên vẫy tay hô to: “Uy! Bên này!”

 

Trước mặt hắn là một nồi lẩu, trong nước sôi ùng ục đầy hạt tiêu. Khẩu vị của Linh Tố vốn nhạt, thấy được, theo bản năng rụt cổ lại.

 

Hoa Thanh trút hết thịt bò vào nồi, tiếp đón Linh Tố: “Ngồi đi. Ăn cơm chiều chưa? Nếu không thì dùng một chút?”

 

Linh Tố vội vàng lắc đầu: “Không phải anh muốn mang tôi đến quán trà kia sao?”

 

“Không vội. Ăn xong lại đi.” Xoay người hét lớn: “Bà chủ, nơi này thêm một cái bát và đôi đũa!”

 

Bà chủ mập mạp bưng một cái bát và một đôi đũa tới, lớn giọng nói: “A Hoa, cháu lại đổi bạn gái nữa sao?”

 

Hoa Thanh uống một ngụm bia, chặn lại nói: “Đừng nói bậy. Vị này là Tiểu Thẩm.”

 

Bà chủ tò mò đánh giá Linh Tố: “Cháu họ Thẩm sao? Thật hiếm khi nhìn thấy người nhà họ Thẩm mà!”

 

Mỗi người đều biết đến Thẩm gia. Linh Tố lại tò mò.

 

Bà chủ sang sảng cười: “Nể mặt cháu, hôm nay bia sẽ được miễn phí.”

 

Hoa Thanh mừng rỡ, lại dông dài lời ngon tiếng ngọt nịnh hót.

 

Linh Tố nhìn khóe miệng hắn còn dính mỡ cay hồng hồng, nghĩ rằng đời này đối với soái ca cô nên hoàn toàn tuyệt vọng thôi.

 

Cô đã ăn cơm xong mới đến, hơn nữa không thích đồ cay, không động đũa, đại đa số thời gian đều là kinh hồn táng đởm nhìn tiểu soái ca ở đối diện ăn như gió cuốn mây tan lang thôn hổ yết, giống như mới được thả ra từ nhà lao vậy.

 

Hoa Thanh kể với cô bản thân là cô nhi, vì thế trong lòng cô nảy mầm chút mẫu tính, cảm thán nghĩ, đứa nhỏ không có mẹ đúng là quá đáng thương.

 

Thật vất vả chờ Hoa đại công tử rượu cơm no say, thì cũng đã đến chín giờ.

 

Hoa Thanh gật đầu với bà chủ, mang theo Linh Tố đi vào bên trong. Bọn họ đi qua phòng bếp, tới một hậu viện đựng đồ linh tinh.

 

Hai ngày nay Linh Tố dưới sự chỉ đạo của Phùng Hiểu Nhiễm học bổ túc về bộ phim Harry Potter, nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng hay là sau tường có cất giấu một ngõ nhỏ.

 

Hoa Thanh tựa hồ biết cô đang suy nghĩ cái gì, ra vẻ thần bí, hì hì cười, tay chậm rãi sờ tới sờ lui trên tường, như là đang phi lễ mỹ nhân.

 

Linh Tố cười hắn chưa hết tính trẻ con, biểu hiện cực kỳ có kiên nhẫn.

 

Hoa Thanh thấy thế, cũng ngượng ngùng tiếp tục đùa nghịch. Hắn vén lên dây leo trên tường, Linh Tố nhìn thấy trên đó có một cái luân bàn bát quái gì đó. Hoa Thanh xoay vòng ngoài quẹo trái ba vòng, vòng trong quẹo phải hai vòng, lại nhấn một cái. Chỉ nghe cách một tiếng, một cánh cửa không tiếng động mở ra.

 

Linh Tố lúc này mới nhìn rõ, hóa ra cửa ngay tại trên tường, đơn giản là vách tường loang lổ, hơn nữa hiện tại ánh sáng hôn ám, cho nên vừa rồi không thấy thôi.

 

Hoa Thanh giải thích: “Đừng nhìn mà thấy đơn giản, người bình thường không thể xoay được luân bàn này. Mật mã ngày khác tôi sẽ nói cho em biết.”

 

Phía sau cửa là một con đường, bức tường điêu khắc hoa sen, dưới ánh trăng sáng ngời, tiếng nước ào ào cùng tiếng nhạc huyền bí mờ mịt truyền ra phía sau bức tường.

 

Nơi này tuy rằng u ám, nhưng có thể thấy được trang hoàng theo phong cách cổ xưa cao nhã, chi tiết cấu tứ sáng tạo.

 

Quán trà không lớn, chưa đến 200m2, toàn dùng đèn tuýp để chiếu sáng, ngoài bức tường kia đa phần cũng có nhiều chỗ có dấu vết của nền văn minh.

 

Khách đến rất thưa thớt, có người quần áo ngăn nắp, có người mộc mạc, cũng có kẻ lam lũ. Bọn họ hoặc là đứng yên một mình, hoặc là tụ tập chung một chỗ nói chuyện với nhau. Một cô gái tuổi còn trẻ xinh đẹp tuyệt trần mặc sườn xám, ngồi trên sân khấu nhỏ, ôm đàn tranh, dưới chân lư hương khói nhẹ lượn lờ.

 

Một người trẻ tuổi cười đùa ha hả hưng trí chạy tới, hung hăng vỗ Hoa Thanh một cái: “Huynh đệ, anh còn sống sao!”

 

Hoa Thanh kêu một tiếng: “Tiểu tử cậu mới luyện Thiết Sa chưởng sao?”

 

“Đã mấy tháng không tới, em còn tưởng rằng anh không cẩn thận bị giết chết rồi!”

 

Hoa Thanh kêu to: “Cái gì? Anh cũng không phải là một con sâu mà?”

 

Người trẻ tuổi cười đùa không ngừng. Lúc này mới nhìn thấy Linh Tố im lặng đứng ở một bên, dung nhan thanh lệ dưới ánh sáng mông lung xuất trần thoát tục, tựa như một đóa sen trắng.

 

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, theo bản năng hai mắt sáng ngời, há mồm thốt ra một câu tiếng Pháp: “Bonjour.”

 

Linh Tố mỉm cười, trả lời: “Bon soir.”

 

Thanh niên sửng sốt, ngược lại rất quẫn bách.

 

Hoa Thanh cười gian: “Giả bộ đi! Tiếp tục giả bộ cậu biết tiếng Pháp đi! Tiểu Thẩm học thêm ngoại ngữ thứ hai chính là tiếng Pháp đó.”

 

Nam sinh mở to mắt: “Thẩm?”

 

Hoa Thanh giới thiệu bọn họ: “Tường Tử, Thẩm Linh Tố.”

 

Linh Tố cười: “Tên của anh thật thú vị.”

 

Tường Tử lại hỏi: “Em thực sự họ Thẩm?”

 

Hoa Thanh cười nhạt: “Không thể là giả! Là đương gia hiện nay của Thẩm gia!”

 

Tiếng nói vừa dứt, trong quán tiếng âm nhạc ngừng lại, vừa rồi mọi người đang làm việc của mình đều xoay qua.

 

Linh Tố nghi hoặc định hỏi Hoa Thanh, Hoa Thanh đã kéo cô ngồi xuống.

 

Tường Tử đưa trà, nói: “Không nghĩ tới bây giờ còn có người Thẩm gia.”

 

Linh Tố than nhẹ: “Anh cũng biết Thẩm gia.”

 

“Rất kỳ quái sao?”

 

“Tôi không biết Thẩm gia lại nổi tiếng như thế, càng không biết quá khứ của Thẩm gia.”

 

Hoa Thanh nói: “Việc của Thẩm gia, tiểu bối như chúng ta chỉ biết chút ít. Anh mang Tiểu Thẩm đến, chính là muốn tìm thỉnh giáo lão tiền bối kể lại một chút.”

 

Tường Tử cào cào tóc: “Hôm nay khách đến đều là người bình thường, chú Cát đã lâu không gặp, dì Dương thì nghe nói đã đi công tác ở nước ngoài.”

 

Linh Tố cúi đầu. Cô đến thật không đúng thời điểm.

 

Tường Tử bỗng nhiên nói: “Bằng không hỏi ông nội của tôi đi. Dù thế nào thì ông cũng đã lớn tuổi, biết được chắc chắn nhiều hơn chúng ta.”

 

Cậu ta lập tức mang theo bọn họ vào phía sau, gọi điện thoại.

 

Chỉ chốc lát sau liền nối máy được, một giọng nói già cả hùng hậu từ điện thoại truyền đến.

 

Tường Tử đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội, hôm nay có một vị Thẩm tiểu thư đến đây.”

 

Đầu kia dừng một chút, hỏi: “Là Thẩm gia ở Cảnh sơn sao?”

 

Linh Tố thành thật đáp: “Cháu chưa bao giờ nghe qua gia mẫu đề cập đến cái tên này.”

 

“Mẹ cháu là ai?”

 

“Gia mẫu là Thẩm Tuệ Quân.”

 

Lão nhân a một tiếng thật dài, nói: “Vậy thì đúng rồi. Tuệ Quân sao, ông đã hơn hai mươi năm không gặp cô ấy. Cô nương, mẹ cháu có khỏe không?”

 

“Gia mẫu đã qua đời tám, chín năm về trước.”

 

Đầu kia sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng tiếc hận thở dài: “Cũng đúng, nếu cô ấy chưa mất, sao cháu lại tìm đến đây chứ? Ha ha, có lẽ ta đã gặp qua cháu. Năm đó, mẹ cháu mang theo một cô bé gái, hẳn chính là cháu rồi. Sức khỏe cháu đỡ hơn chưa?”

 

Linh Tố có chút nghi hoặc: “Từ nhỏ sức khỏe của cháu đã tốt. Chính là em gái Linh Tịnh bị bệnh tim bẩm sinh, cũng đã qua đời vài năm trước.”

 

Lão nhân kinh ngạc a một tiếng, nhỏ giọng thì thào vài câu.

 

Linh Tố hỏi: “Tiền bối, ông có biết nguồn gốc của Thẩm gia không?”

 

Lão nhân nói: “Có biết một ít. Nhưng mà, mẹ cháu chưa từng kể cho cháu sao?”

 

Linh Tố ảm đạm: “Bà không hề đề cập tới, bà sống cũng không như ý.”

 

Mẹ vẫn luôn trốn tránh, một bên thuận theo số mệnh, một bên lại không ủng hộ nhân sinh đã trải qua, cuối cùng lại không có quyết tâm đổ lỗi mọi thất bại cho vận mệnh.

 

Lão nhân lại hít một tiếng: “Đáng thương, thật đáng thương. Cháu muốn biết cái gì?”

 

“Tổ tiên của Thẩm gia là thế nào ạ?”

 

“Võ Lăng Cảnh sơn, rừng già thâm u. Lịch sử đã lâu, có thể tường thuật từ thời Đường, nhưng xảy ra rất nhiều việc, lại không truyền ra ngoài, người ngoài chúng ta không biết nhiều lắm.”

 

“Nhiều năm qua, vẫn làm… làm…” Linh Tố không biết nên nói rõ thế nào.

 

Lão nhân khoan dung cười nói: “Theo truyền thuyết, tổ tiên nhà cháu là một thiên kim nhà Tiết độ sứ họ Thẩm, phụ thân thất thế chốn quan trường, cô bị từ hôn nhục nhã, vì vậy liền xin làm nữ quan. Cô có thiên phú dị bẩm, sát yêu trừ ma, tự nghĩ ra môn phái, thu nhận phần đông là nữ đệ tử, tu luyện ở Cảnh sơn.”

 

Tường Tử ở bên cạnh thì thầm: “Diệt Tuyệt sư thái?”

 

Linh Tố còn chưa cười lên tiếng, lão nhân liền mắng: “Nhóc con, không thể nói bậy!”

 

Tường Tử thè lưỡi, ra ngoài tiếp đón khách.

 

Lão nhân tiếp tục nói: “Đương nhiên, đây cũng là truyền thuyết. Lại có cách nói, Thẩm thị kia khác với những người tu đạo khác, nhất mạch truyền thừa. Nhưng bất luận như thế nào, Thẩm gia cũng giống như các môn phái trong giới khác, đã yên lặng vài thập niên. Ông biết thật sự không nhiều lắm, cháu nên đi tìm Dương Bích Hồ.”

 

“Ai ạ?”

 

Hoa Thanh nói: “Chính là dì Dương vừa rồi nhắc tới đã xuất ngoại đó, là một vị danh sư trong giới.”

 

Lão nhân nói: “Tuệ Quân và Bích Hồ lớn lên bên nhau. Tình cảm của hai người vô cùng tốt, nghe nói lúc Tuệ Quân còn trẻ, đều là Bích Hồ chiếu cố. Sau đó Tuệ Quân biến mất, Bích Hồ còn tìm kiếm thật lâu. Ông nghĩ, cô ấy nhất định rất vui khi nhìn thấy cháu.”

 

Tim Linh Tố như con thỏ nhỏ đang nhảy nhót.

 

Hóa ra mẹ cũng có bạn thân, hóa ra Thẩm gia ở trên đời này không phải là không ai hay biết.

 

“Cháu làm thế nào để tìm được dì Dương?”

 

Hoa Thanh nói: “Điều này không khó. Tường Tử sẽ thay em lưu ý, khi nào dì Dương đến, lập tức sẽ báo cho em biết.”

 

Lão nhân đột nhiên hỏi: “Tiểu Thẩm, pháp lực của cháu như thế nào?”

 

Linh Tố có chút quẫn bách: “Mới trước đây mẹ đã dạy cho cháu một ít khẩu quyết phòng ngự, vốn không có gì nữa. Cháu đều thi triển lung tung bằng ý niệm.”

 

Lão nhân cười: “Không cần tự ti. Cháu vốn có thiên phú, mẹ cháu mới không dạy gì nhiều. Đứa nhỏ không có thiên phú mới cần nhiều khẩu quyết chú ngữ. Ông nghĩ nếu có cao nhân chỉ đạo, tương lai nhất định cháu sẽ có đất dụng võ.”

 

Linh Tố trầm mặc một lát, nói: “Mẹ cháu… tựa hồ càng hy vọng, cháu lấy được một người có thân phận cuộc sống bình thường.”

 

Đầu bên kia điện thoại cũng yên lặng một lúc lâu, cuối cùng lão nhân nói: “Đi tìm Bích Hồ đi, ngoài mẹ cháu, chỉ có cô ấy biết mọi chuyện xưa của Thẩm gia thôi.”

 

Nhưng nữ sĩ Dương Bích Hồ xuất ngoại công tác, thật lâu đều không thấy trở về.

 

Trường học được nghỉ, Linh Tố bị Phùng Hiểu Nhiễm kéo đến nhà cô nghỉ đông, năm sau trở về đi học, vẫn không có tin tức của Dương nữ sĩ.

 

Hoa Thanh giải thích, người trong giới đều hành tung bất định, mấy năm không gặp là chuyện thường, đặc biệt là đại sư giống Dương nữ sĩ vậy.

 

Linh Tố rất nhanh cũng không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, cô sắp tốt nghiệp rồi. Cô cần phải suy nghĩ cho sinh kế, tính trước nên công tác ở đâu. Vì thế một bên làm đề cương luận văn, một bên thực tập ở công ty, bận tối mày tối mặt.

 

Một ngày, Linh Tố mới từ công trường thực tập trở về. Bác gái quản lý ký túc xá gọi cô lại: “Thẩm Linh Tố, cháu đợi chút, có người tìm cháu!”

 

Trời đã ấm áp, Linh Tố ở công trường bận rộn một ngày, một thân bụi đất mồ hôi, hơi chật vật. Mà đến tìm cô là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da, phong độ, cử chỉ nhã nhặn.

 

Linh Tố nhớ rõ hắn. A, sao lại có thể quên, tất cả mọi việc có liên quan đến người đó, cô đều khắc sâu ở trong đầu. Người đàn ông này chính là người ngày ấy đến nhà đón cô tới tham gia đại hội cổ đông của Bạch thị, là trợ thủ đắc lực của Bạch Khôn Nguyên.

 

Năm năm rồi, bọn họ lại ngóc đầu trở lại sao?

 

Người đàn ông lễ phép hỏi: “Thẩm Linh Tố tiểu thư?”

 

Linh Tố gật đầu: “Là tôi.”

 

“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông mở đầu câu chuyện.

 

Linh Tố cười cười: “Đúng vậy. Các hạ được thăng chức rồi sao?”

 

Người đàn ông không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hiện tại tôi là luật sư của Bạch gia.”

 

Linh Tố lạnh như băng nói: “Tôi không còn gì dính dáng tới Bạch gia nữa.”

 

Người đàn ông mỉm cười: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là chịu sự nhờ vả của Bạch phu nhân, chuyển giao một vài thứ cho cô.”

 

Linh Tố mắt lạnh: “Đồng Bội Hoa?”

 

“Là lão thái thái.”

 

Sắc mặt Linh Tố dịu đi một ít: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”

 

Người đàn ông nói: “Bạch phu nhân đã qua đời vào ngày mùng 8 tháng trước, bà đem một phần di sản quyên tặng cho cô. Mời cô ký nhận.”

 

Nói xong, đưa qua một tập văn kiện.

 

***

 

Đã năm năm rồi sao?

 

Linh Tố nghĩ ngợi.

 

Đã năm năm không thấy chút tin tức về Bạch gia.

 

Cô rời khỏi thành phố kia, chưa bao giờ đọc tạp chí kinh tế, mà Bạch Khôn Nguyên cũng không phải là người thanh danh hiển hách hô phong hoán vũ.

 

Khoảng thời gian ban đầu, cô cũng sẽ thường hồi tưởng lại một vài việc. Tựa như từng đoạn ngắn trong điện ảnh, một đoạn lại một đoạn quay chậm trong đầu, bản thân lại trở thành người đứng xem. Bởi vậy nhìn xem càng thấu triệt, càng hiểu rõ, bởi vậy cho đến lúc này, luôn luôn có cảm giác xấu hổ dâng lên, giống như đã từng phạm sai lầm lớn tày trời.

 

Cô rốt cục biết cái gì gọi là nghĩ lại mà kinh hãi.

 

Xác thực không chịu nổi.

 

Nhưng từng ngày bận rộn trôi qua, cô dần dần không hề nhớ tới nữa. Một tuần, nửa tháng, một tháng, nửa năm…

 

Mối tình đầu đều là có đầu không có đuôi, cô cũng không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt.

 

Một mình một người bước ra thế giới, chính là đơn giản như vậy.

 

Hiện tại vị luật sư này đến đây, giao cho cô một phần văn kiện, nói rằng Bạch phu nhân qua đời.

 

Bụi bặm lắng đọng lại bắt đầu bay lên.

 

Linh Tố đối với Bạch phu nhân không có nhiều cảm tình lắm. Người mẹ đáng thương kia thần trí vẫn không rõ ràng, nói chuyện với cô lại càng ít hơn. Cô thậm chí cho rằng dựa theo tình trạng của Bạch phu nhân lúc đó, vốn không biết đến mình. Đừng nói tới nhớ kỹ cô, đã nhiều năm đến khi mất đi, còn để lại di sản cho cô.

 

Vì sao?

 

Luật sư nói: “Bạch phu nhân đem hai nhà trọ dưới danh nghĩa của bà ở Thượng Hải tặng cho cô, đại khái giá trị hơn hai trăm vạn.”

 

Đó là số tiền không đáng kể của Bạch gia, nhưng đối với Linh Tố lại là tài phú khổng lồ.

 

Cô nói: “Tôi với bà cũng không thân thiết.”

 

Luật sư nói: “Nhưng cô luôn có chỗ khiến bà yêu thích.”

 

“Thực xin lỗi. Nhưng mà, tôi nhớ rõ thần trí của bà… vẫn…”

 

“Cô nói là bà đãng trí?” Luật sư nói: “Bà xác thực bị bệnh đãng trí, nhưng kỳ tích là, trước khi hấp hối, thần trí của bà lại thanh tỉnh, lập nên di chúc hợp pháp.”

 

“Xin hỏi bà qua đời thế nào?”

 

“Trúng gió. Bà đang ngủ liền qua đời.”

 

Nói vậy không chịu thống khổ, giờ phút này có lẽ đã đoàn tụ với nữ nhi bạc mệnh chăng?

 

Linh Tố nhớ tới Lâm Lang.

 

Lâm Lang không để lại đôi câu vài lời liền biến mất, là một khó hiểu trong những năm gần đây của Linh Tố. Đến tột cùng cô ấy đã đầu thai, hay đã hóa thành hư vô?

 

Cũng là một hồng nhan bạc mệnh.

 

Linh Tố tắm rửa xong, để mặc tóc ướt, ngồi ở trên ban công, ngắm ánh tịch dương từng chút một biến mất ở chân trời phía tây.

 

Trong máy tính đang phát ra một ca khúc tiếng Anh, uyển chuyển du dương, như khóc như tố.

 

Nhiều năm trước một ánh tịch dương chiếu rọi xuống, Bạch Khôn Nguyên đã đi vào tầm mắt của cô.

 

Cô gái ngửa đầu nhìn hắn, cơ hồ không thể tin được vào hai mắt mình.

 

Linh Tố ngồi ở trước máy tính, gõ ba chữ “Bạch Khôn Nguyên”. Tạm dừng một lát, rồi ấn enter.

 

Hiện ra rất nhiều tin tức. Nào là hoa viên tiểu khu, nào là công trình, nào là khánh thành cắt băng. Cô không đọc tin nào, đại khái đảo qua, sau đó nhìn thấy một hàng chữ: “… Thê tử Đồng Bội Hoa, sau khi kết hôn cả nhà di dân sang nước Mỹ…”

 

Cô đóng trang web lại.

 

Tối hôm đó, cô một mình đến quán ăn “Tử khí Đông Lai”, xuyên qua cả sảnh đường ầm ĩ, đi vào hậu viện, tới gian quán trà kia.

 

Tường Tử đang rót trà cho khách, nhìn thấy cô thật cao hứng: “Linh Tố, chỉ có mình em thôi sao? Hoa lão đạo đâu?”

 

Linh Tố lắc đầu: “Cũng lâu rồi em không thấy Hoa Thanh.”

 

“Em tới tìm dì Dương sao? Lần trước nhận được tin tức, nói bà ấy đang ở Ni Bạc Nhĩ. Thật không biết khi nào thì trở về!”

 

Linh Tố cười nhẹ: “Không có việc gì, em không vội. Hôm nay em tới ngồi chơi thôi, pha cho em một ly trà Long Tĩnh được không?”

 

“Được rồi! Em ngồi đi.”

 

Hương trà lượn lờ, Linh Tố chuyên chú nhìn lá trà chìm nổi trong chén, mặt bị hơi nước phủ một mảnh ôn nhuận.

 

Một giọng nói xa lạ vang lên: “Tâm tình không tốt sao?”

 

Linh Tố ngẩng đầu nhìn lại. Trong bóng tối, một người đàn ông tuổi còn trẻ đang chăm chú nhìn cô.

 

Cô nói: “Một vị tiền bối qua đời.”

 

“Vậy sao? Thỉnh nén bi thương.”

 

“Kỳ thật tôi với bà cũng không thân thiết. Chúng tôi cơ hồ chưa từng nói chuyện với nhau. Bà bị bệnh lâu như vậy, hiện tại cũng đã được giải thoát rồi.”

 

“Nhưng cô vẫn thấy thương cảm.”

 

Thanh âm của người nọ vô cùng ấm áp, Linh Tố nhịn không được muốn thổ lộ tâm sự.

 

Cô nói: “Đó là bởi vì, tôi nghĩ tới mối tình đầu.”

 

“A…” Người đàn ông hít một tiếng.

 

Hắn hướng Tường Tử ra hiệu, một lát sau, một chén rượu hồng đặt ở trước mặt Linh Tố.

 

Linh Tố kinh ngạc ngẩng đầu.

 

Tường Tử chớp mắt vài cái: “Phong ca mời em.”

 

Linh Tố nhìn người đàn ông vô danh kia, hắn ngồi trong bóng tối mỉm cười một chút. Ôn hòa có lễ, cũng không tìm cơ hội tới đây ngồi.

 

Linh Tố mỉm cười, bưng lên cái chén, khẽ nhấp một ngụm.

 

Cô không biết uống rượu, chỉ vừa ngửi hương, cũng có thể bị choáng váng. Nhưng cô thật sự cảm thấy rượu vào miệng, tựa hồ thật sự tách ra một chút sầu tích tụ trong lòng cô.

 

Đây là cái gọi là mượn rượu giải sầu sao.

 

Người đàn ông nói: “Không thể quên được, vốn không phải là còn yêu, có lẽ là bởi vì có một chút không phục.”

 

Linh Tố hỏi: “Vậy nên làm cái gì bây giờ?”

 

Người đàn ông nói: “Để cho bản thân sống thật tốt.”

 

“Đây là giận dỗi sao?”

 

“Không.” Người đàn ông lắc đầu, ôn nhu nói: “Đây là không chịu thua kém.”

 

Linh Tố cười, nhấp rượu, đầu lưỡi cố gắng cảm thụ được vị chua chát kia, cái mũi cố gắng hít vào hương say kia.

 

Cô vẫn thực không chịu thua kém, thực không chịu thua kém. Cô không thể giống như mẹ, trốn tránh cả đời. Cô muốn thoải mái đứng vững tại thành phố này.

 

Có điều có chút tịch mịch, vẫn không nhịn được nghĩ: Người kia, có còn nhớ rõ mình hay không?

 

Linh Tố nói: “Rượu có thể giải sầu, lại càng khơi gợi chuyện cũ.”

 

Thật lâu không có hồi âm, cô ngẩng đầu nhìn lại, vị trí kia đã trống không. Người đi trà lạnh.

 

Khi nào thì đi mất rồi, một chút đều không phát hiện ra, tựa như chưa từng ở đó vậy. Linh Tố cười cười, cũng không muốn miệt mài theo đuổi.

 

Quán trà nhỏ này chỉ là một trạm dịch (trạm dừng chân), nghỉ ngơi đủ, thì sẽ ra đi.

back top