Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“Anh là…” Tiêu Tê không xác định lắm, quan sát trên dưới hắn, “Dior… Trương?”
“Thì ra em vẫn còn nhớ rõ tên tôi.” Trương Thần Phi cười tự giễu, cúi đầu nhìn con trai trong lòng. Cục lông nhỏ mới bị chích vẫn còn tức giận, ngửi được mùi quen thuộc thì vịn áo bò lên, rầm rì cáo trạng.
Mới gặp nhau lần đầu thôi mà đã thân thiết với mình như thế, huyết thống đúng là một điều kỳ diệu.
“Tôi sẽ mang con theo, nếu em không muốn xa con thì phải đi với tôi.” Nói xong câu đó, Trương Thần Phi cũng có chút hối hận. Rõ ràng đã luyện tập rất nhiều lần để khiến giọng hắn nghe dễ chịu chút, nhưng lời ra khỏi miệng thì lại thành uy hiếp.
Thật không có cách nào, là người đứng đầu xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, đế vương ám dạ lãnh huyết vô tình, đã có thói quen đe doạ lạnh như băng, không diễn được chút ôn nhu nào. Thật là một cuộc trùng phùng hỏng bét.
Lời nói đã ra khỏi miệng thì khó thu lại, tổng tài đại nhân lãnh khốc xoay người, vững vàng bước đi trong lá thu bay bay, không hề quay đầu lại nhìn người luôn ở trong giấc mơ của hắn.
“…” Tiêu Tê rất bất đắc dĩ, theo Trương Đại Điểu đến chỗ đậu xe, gõ gõ trí não Anne để xem đây là loại kịch bản gì.
Anne: “Căn cứ vào lời thoại ban nãy, “Vừa nhìn qua thì biết đây chính là con tôi”, kết quả tìm kiếm như sau:
“Kiều thê vác bầu chạy của tổng tài”
“Người mẹ mơ hồ của bảo bối thiên tài”
“Một đêm sai lầm: Lần thứ 99 truy thê của Tà thiếu”
“Hoà giải: Đồng hương đập vỡ đầu nhau, nguyên nhân chính là vì một túi hạt giống bắp”
Trí não không có năng lực phân tích cao cấp, đề xuất ngài căn cứ vào tình huống thực tế để xác định.”
Chắc chắn không phải là túi hạt giống bắp ngô gì cả, nếu như liên quan đến nông thôn thì Trương Đại Điểu sẽ không gọi là Dior Trương mà là Trương Đại Trụ (đại trụ = cột lớn, mình không nghĩ tác giả vô ý lấy tên này đâu, hoặc do mình suy nghĩ nhiều:v).
Tiêu Tê đau đầu đóng trí não lại, ngồi vào ghế phó lái tự thắt dây an toàn cho mình. Cửa xe “cạch” một tiếng khoá lại, đột nhiên trong lòng bị nhét cho một cục lông.
“Em ôm con đi, tôi lái xe.” Mặt Trương Thần Phi không thay đổi ném cún con cho tiểu kiều thê, thi thoảng lại quan sát nhất cử nhất động của cậu. Thấy cậu ôn nhu điều chỉnh tư thế lại cho tiểu tử kia, để cho Quang Tông nằm lên trên đùi ngủ, đầu tim nhịn không được mềm mại theo.
Ánh mắt tham lam miêu tả đường nét của người kia từ đầu đến chân. Rõ ràng là người đã sinh con nhưng vẫn không khác gì lúc niên thiếu, chỉ là có thêm khí chất thành thục, càng thêm hấp dẫn người khác.
“Vì sao anh lại xem nó là con mình, đây rõ ràng là một con chó mà.” Tiêu Tê vẫn không hiểu đây là kịch bản gì, trong chuyện tổng tài chắc không có loại tình tiết xem chó là con đâu.
Một tay Trương Thần Phi đặt trên tay lái, nghiêng đầu nhìn cún con lông ngắn trong lòng Tiêu Tê, giọng nói trầm xuống: “Nhà chúng ta có huyết thống đặc biệt, khi còn nhỏ ai cũng là chó, khi tôi còn bé thì là một con husky. Lúc ký hợp đồng sinh con với em thì giữ bí mật chuyện này, không nghĩ đến em lại dám bỏ trốn…”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng siết chặt tay lái, khống chế lại đau đớn đang cuộn trào trong lòng, Lúc trước vẫn chưa kịp nói rõ ràng với Tiêu Tê thì cậu đã trốn mất, mấy năm nay không biết sống bên ngoài thế nào. Người bình thường khi sinh ra một con chó thì chắc chắn sẽ sợ hãi, bản thân còn là đàn ông nữa, nhất định rất bất lực. Nhưng cậu lại thiện lương như thế, không ném quái vật đi mà còn tận tâm tận lực nuôi lớn nó.
“A, không phải, chờ chút.” Tiêu Tê không nói ra lời ngăn Trương Thần Phi giải thích kịch bản này, “Anh nói, anh nói khi còn bé anh là con gì?”
“Husky.” Người đứng đầu xã hội đen nói vô cùng nghiêm túc.
“… Hả?” Tiêu Tê không biết nói cái gì cho phải, sao tình tiết truyện ABO lại kéo đến đây rồi? Vấn đề là đây là chuyện do cậu bịa ra, vậy mà Trương Đại Điểu lại dùng trong kịch bản mới… Sau này không dám đặt bậy tình tiết cho hắn nữa.
Trên đường quay về biệt thự, Tiêu tổng dùng kĩ năng thương lượng làm ăn nói chuyện với Trương Đại Điểu mới hiểu được thế giới quan của người này.
Ông trùm xã hội đen, thủ hạ tiểu đệ nhiều vô số, lăn lộn hai giới hắc bạch, oai phong một cõi.
Được rồi, được rồi.
Thứ sáu, chạng vạng tối, biệt thự đã bắt đầu chuẩn bị hoanh nghênh hai vị chủ nhân trở về. Mặt trời chiều trải lên một tầng kim quang cho sân vườn, quản gia mặc đồ thân sĩ đeo bao tay trắng cười híp mắt mở cửa xe cho Tiêu Tê.
“Gâu!” Lần đầu đến biệt thự này, bạn nhỏ Trương Quang Tông trong lòng Tiêu Tê hưng phấn nhìn chung quanh, đạp đạp chân muốn xuống dưới chơi.
Tiêu Tê liền thả cục lông nhỏ xuống sân cỏ, mặc nó vui mừng chạy loạn.
“Gâu gâu!” Tiểu tử kia vừa chạm đất đã hưng phấn chạy đi, lon ton lắc đuôi chạy mất.
“Nó là con tôi, mọi người hãy chăm sóc cho nó.” Trương Thần Phi giữ chặt tiểu kiều thê đang cố gắng thoát khỏi tầm mắt của hắn, quay đầu nói với quản gia.
“Dì giúp việc bên kia đã nói trước rồi, tôi đã sớm chuẩn bị đồ ăn và chỗ ngủ.” Quản gia chỉ chỉ căn nhà gỗ nhỏ xinh đẹp trong sân.
Trương Thần Phi không nói gì nhìn con trai cún con đang cào đất, nắm tay Tiêu Tê bước vào nhà.
“Em thấy rồi đấy, con ở đây rất vui vẻ. Chỉ cần em chịu ở lại bên cạnh tôi thì Quang Tông chính là thái tử gia xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.” Trương Thần Phi lấy ra một điếu xì gà, vẫn không cắt đầu như trước, ngậm vào miệng.
“Em nghĩ Quang Tông không muốn làm thái tử xã hội đen đâu.” Khoé miệng Tiêu Tê co rút.
“Em không thể quyết định thay nó.” Trương Thần Phi ném xì gà đi, kéo tiểu kiều thê vào lòng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của cậu. Tiểu thê tử mơ hồ đơn giản vẫn không hiểu vị trí thái tử xã hội đen là gì, nhưng không sao cả, hắn có rất nhiều thời gian để khiến cho cậu hiểu.
Lấy kéo cắt xì gà bằng bạc từ trong ngăn kéo, nhét vào trong tay tiểu kiều thê, ý bảo cậu cắt xì gà cho mình.
“Cắt xì gà cái gì mà cắt, Trương Đại Điểu, anh có bản lĩnh lắm đó!” Tiêu Tê thảy lại kéo cắt xì gà vào trong ngăn kéo, nhướng mi trừng hắn.
Hồi đó Trương Thần Phi cùng đám người làm ăn học hút xì gà, nhưng thứ này rất có hại cho sức khoẻ nên Tiêu Tê không cho hắn hút nữa. Bây giờ hắn rất ít khi đụng vào, thỉnh thoảng mới hút một hai cây.
Nghe nói như thế, Trương Thần Phi theo phản xạ có điều kiện nhả cây xì gà trong miệng ra.
“Ngoan.” Tiêu Tê vỗ vỗ đầu hắn, đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo thì bỗng nhiên bị Trương Thần Phi ôm lại, đặt lên ghế sô pha.
“Trêu chọc tôi xong thì muốn trốn à?” Trương Thần Phi nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt có đau đớn đè nén, “Tôi vất vả lắm mới tìm được em, tuyệt đối sẽ không để sai lầm của mấy năm trước tái diễn lại, sẽ không để em trốn đi nữa!”
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là vì hợp đồng sinh con, nhưng chết tiệt, hắn động tâm thật. Mà người từng khiến hắn ghét bỏ đến lúc hắn động tâm thì đột nhiên bỏ đi mất.
“Đừng tưởng không có em thì không có ai nữa, có rất nhiều nam nhân cam nguyện sinh con cho tôi. Nếu như có đứa con khác được sinh ra thì địa vị của Quang Tông sẽ tràn ngập nguy cơ.”
/Hết chương 29/
“Anh là…” Tiêu Tê không xác định lắm, quan sát trên dưới hắn, “Dior… Trương?”
“Thì ra em vẫn còn nhớ rõ tên tôi.” Trương Thần Phi cười tự giễu, cúi đầu nhìn con trai trong lòng. Cục lông nhỏ mới bị chích vẫn còn tức giận, ngửi được mùi quen thuộc thì vịn áo bò lên, rầm rì cáo trạng.
Mới gặp nhau lần đầu thôi mà đã thân thiết với mình như thế, huyết thống đúng là một điều kỳ diệu.
“Tôi sẽ mang con theo, nếu em không muốn xa con thì phải đi với tôi.” Nói xong câu đó, Trương Thần Phi cũng có chút hối hận. Rõ ràng đã luyện tập rất nhiều lần để khiến giọng hắn nghe dễ chịu chút, nhưng lời ra khỏi miệng thì lại thành uy hiếp.
Thật không có cách nào, là người đứng đầu xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, đế vương ám dạ lãnh huyết vô tình, đã có thói quen đe doạ lạnh như băng, không diễn được chút ôn nhu nào. Thật là một cuộc trùng phùng hỏng bét.
Lời nói đã ra khỏi miệng thì khó thu lại, tổng tài đại nhân lãnh khốc xoay người, vững vàng bước đi trong lá thu bay bay, không hề quay đầu lại nhìn người luôn ở trong giấc mơ của hắn.
“…” Tiêu Tê rất bất đắc dĩ, theo Trương Đại Điểu đến chỗ đậu xe, gõ gõ trí não Anne để xem đây là loại kịch bản gì.
Anne: “Căn cứ vào lời thoại ban nãy, “Vừa nhìn qua thì biết đây chính là con tôi”, kết quả tìm kiếm như sau:
“Kiều thê vác bầu chạy của tổng tài”
“Người mẹ mơ hồ của bảo bối thiên tài”
“Một đêm sai lầm: Lần thứ 99 truy thê của Tà thiếu”
“Hoà giải: Đồng hương đập vỡ đầu nhau, nguyên nhân chính là vì một túi hạt giống bắp”
Trí não không có năng lực phân tích cao cấp, đề xuất ngài căn cứ vào tình huống thực tế để xác định.”
Chắc chắn không phải là túi hạt giống bắp ngô gì cả, nếu như liên quan đến nông thôn thì Trương Đại Điểu sẽ không gọi là Dior Trương mà là Trương Đại Trụ (đại trụ = cột lớn, mình không nghĩ tác giả vô ý lấy tên này đâu, hoặc do mình suy nghĩ nhiều:v).
Tiêu Tê đau đầu đóng trí não lại, ngồi vào ghế phó lái tự thắt dây an toàn cho mình. Cửa xe “cạch” một tiếng khoá lại, đột nhiên trong lòng bị nhét cho một cục lông.
“Em ôm con đi, tôi lái xe.” Mặt Trương Thần Phi không thay đổi ném cún con cho tiểu kiều thê, thi thoảng lại quan sát nhất cử nhất động của cậu. Thấy cậu ôn nhu điều chỉnh tư thế lại cho tiểu tử kia, để cho Quang Tông nằm lên trên đùi ngủ, đầu tim nhịn không được mềm mại theo.
Ánh mắt tham lam miêu tả đường nét của người kia từ đầu đến chân. Rõ ràng là người đã sinh con nhưng vẫn không khác gì lúc niên thiếu, chỉ là có thêm khí chất thành thục, càng thêm hấp dẫn người khác.
“Vì sao anh lại xem nó là con mình, đây rõ ràng là một con chó mà.” Tiêu Tê vẫn không hiểu đây là kịch bản gì, trong chuyện tổng tài chắc không có loại tình tiết xem chó là con đâu.
Một tay Trương Thần Phi đặt trên tay lái, nghiêng đầu nhìn cún con lông ngắn trong lòng Tiêu Tê, giọng nói trầm xuống: “Nhà chúng ta có huyết thống đặc biệt, khi còn nhỏ ai cũng là chó, khi tôi còn bé thì là một con husky. Lúc ký hợp đồng sinh con với em thì giữ bí mật chuyện này, không nghĩ đến em lại dám bỏ trốn…”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng siết chặt tay lái, khống chế lại đau đớn đang cuộn trào trong lòng, Lúc trước vẫn chưa kịp nói rõ ràng với Tiêu Tê thì cậu đã trốn mất, mấy năm nay không biết sống bên ngoài thế nào. Người bình thường khi sinh ra một con chó thì chắc chắn sẽ sợ hãi, bản thân còn là đàn ông nữa, nhất định rất bất lực. Nhưng cậu lại thiện lương như thế, không ném quái vật đi mà còn tận tâm tận lực nuôi lớn nó.
“A, không phải, chờ chút.” Tiêu Tê không nói ra lời ngăn Trương Thần Phi giải thích kịch bản này, “Anh nói, anh nói khi còn bé anh là con gì?”
“Husky.” Người đứng đầu xã hội đen nói vô cùng nghiêm túc.
“… Hả?” Tiêu Tê không biết nói cái gì cho phải, sao tình tiết truyện ABO lại kéo đến đây rồi? Vấn đề là đây là chuyện do cậu bịa ra, vậy mà Trương Đại Điểu lại dùng trong kịch bản mới… Sau này không dám đặt bậy tình tiết cho hắn nữa.
Trên đường quay về biệt thự, Tiêu tổng dùng kĩ năng thương lượng làm ăn nói chuyện với Trương Đại Điểu mới hiểu được thế giới quan của người này.
Ông trùm xã hội đen, thủ hạ tiểu đệ nhiều vô số, lăn lộn hai giới hắc bạch, oai phong một cõi.
Được rồi, được rồi.
Thứ sáu, chạng vạng tối, biệt thự đã bắt đầu chuẩn bị hoanh nghênh hai vị chủ nhân trở về. Mặt trời chiều trải lên một tầng kim quang cho sân vườn, quản gia mặc đồ thân sĩ đeo bao tay trắng cười híp mắt mở cửa xe cho Tiêu Tê.
“Gâu!” Lần đầu đến biệt thự này, bạn nhỏ Trương Quang Tông trong lòng Tiêu Tê hưng phấn nhìn chung quanh, đạp đạp chân muốn xuống dưới chơi.
Tiêu Tê liền thả cục lông nhỏ xuống sân cỏ, mặc nó vui mừng chạy loạn.
“Gâu gâu!” Tiểu tử kia vừa chạm đất đã hưng phấn chạy đi, lon ton lắc đuôi chạy mất.
“Nó là con tôi, mọi người hãy chăm sóc cho nó.” Trương Thần Phi giữ chặt tiểu kiều thê đang cố gắng thoát khỏi tầm mắt của hắn, quay đầu nói với quản gia.
“Dì giúp việc bên kia đã nói trước rồi, tôi đã sớm chuẩn bị đồ ăn và chỗ ngủ.” Quản gia chỉ chỉ căn nhà gỗ nhỏ xinh đẹp trong sân.
Trương Thần Phi không nói gì nhìn con trai cún con đang cào đất, nắm tay Tiêu Tê bước vào nhà.
“Em thấy rồi đấy, con ở đây rất vui vẻ. Chỉ cần em chịu ở lại bên cạnh tôi thì Quang Tông chính là thái tử gia xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.” Trương Thần Phi lấy ra một điếu xì gà, vẫn không cắt đầu như trước, ngậm vào miệng.
“Em nghĩ Quang Tông không muốn làm thái tử xã hội đen đâu.” Khoé miệng Tiêu Tê co rút.
“Em không thể quyết định thay nó.” Trương Thần Phi ném xì gà đi, kéo tiểu kiều thê vào lòng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của cậu. Tiểu thê tử mơ hồ đơn giản vẫn không hiểu vị trí thái tử xã hội đen là gì, nhưng không sao cả, hắn có rất nhiều thời gian để khiến cho cậu hiểu.
Lấy kéo cắt xì gà bằng bạc từ trong ngăn kéo, nhét vào trong tay tiểu kiều thê, ý bảo cậu cắt xì gà cho mình.
“Cắt xì gà cái gì mà cắt, Trương Đại Điểu, anh có bản lĩnh lắm đó!” Tiêu Tê thảy lại kéo cắt xì gà vào trong ngăn kéo, nhướng mi trừng hắn.
Hồi đó Trương Thần Phi cùng đám người làm ăn học hút xì gà, nhưng thứ này rất có hại cho sức khoẻ nên Tiêu Tê không cho hắn hút nữa. Bây giờ hắn rất ít khi đụng vào, thỉnh thoảng mới hút một hai cây.
Nghe nói như thế, Trương Thần Phi theo phản xạ có điều kiện nhả cây xì gà trong miệng ra.
“Ngoan.” Tiêu Tê vỗ vỗ đầu hắn, đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo thì bỗng nhiên bị Trương Thần Phi ôm lại, đặt lên ghế sô pha.
“Trêu chọc tôi xong thì muốn trốn à?” Trương Thần Phi nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt có đau đớn đè nén, “Tôi vất vả lắm mới tìm được em, tuyệt đối sẽ không để sai lầm của mấy năm trước tái diễn lại, sẽ không để em trốn đi nữa!”
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là vì hợp đồng sinh con, nhưng chết tiệt, hắn động tâm thật. Mà người từng khiến hắn ghét bỏ đến lúc hắn động tâm thì đột nhiên bỏ đi mất.
“Đừng tưởng không có em thì không có ai nữa, có rất nhiều nam nhân cam nguyện sinh con cho tôi. Nếu như có đứa con khác được sinh ra thì địa vị của Quang Tông sẽ tràn ngập nguy cơ.”
/Hết chương 29/