Chuyển ngữ: Cực Phẩm
*Nguyên văn tác giả dùng là điềm tâm, nhưng mình nghĩ ma cà rồng liên quan đến phương Tây nên sẽ chuyển thành từ tiếng Anh, sweetheart.
“Anh là vị nào?” Mặt Tiêu Tê không thay đổi nhìn hắn.
“Nhớ kỹ cái tên có âm tiết đẹp nhất trên đời này.” Người đó thấp giọng cười rộ lên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của thiếu niên, “Dior Nicolas Trương.”
“…” Sao lại có thêm tên lót nữa vậy? Gõ trí não, Anne biểu thị không rõ lắm ý nghĩa của cái tên này, có thể chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi. Nhưng mà có “Bản vương” và “Đồ ăn”, chắc là kịch bản kỳ lạ gì đó.
Nhân viên Ba Tiêu tan sở, tuy thấy nhưng không thể trách hai vị tổng tài cứ tú ân ái thế này, cũng không biết che dù là có ý gì. “Tách tách”, nhân viên không dám chụp ảnh, chỉ có người qua đường nhịn không được giơ điện thoại lên. Đèn chiếu đến mắt của Dior tiên sinh, điều này khiến hắn rất không vui.
“Tìm chết!” Trương Thần Phi nheo mắt lại, nhân loại ngu xuẩn, dám dùng tia sáng làm hắn sợ.
Tiêu Tê ngăn Trương Đại Điểu chuẩn bị tiến lên, giơ tay lên ra hiệu cho bảo vệ ra xử lý, mình thì kéo vị Nicolas tiên sinh phong cách tây này lên xe.
Lần này Trương Thần Phi lại phá lệ không ngồi vào ghế lái, mà hắn ưu nhã thu dù đen lớn lại, ngồi vào ghế phó.
“Mạo muội hỏi một câu, anh là quý tộc à?” Tiêu Tê không nóng nảy bật máy xe, dù bận vẫn ung dung hỏi hắn.
“Đương nhiên, bảo bối, em không biết tôi sao?” Trương Thần Phi có chút ngoài ý muốn, huyết tộc thân vương, người thống trị màn đêm, lại vẫn có thiếu niên vô tri không biết tên họ của hắn. Đưa tay sờ mái tóc mềm mại của Tiêu Tê, nói lại lai lịch của mình cho cậu.
Anne kịp thời tìm kiếm: Huyết tộc, ma cà rồng phương Tây. Sợ ánh mặt trời, dựa vào việc hút máu người mà sống.
Ma cà rồng…
Cái này Tiêu Tê biết, không cần Anne tìm kiếm nữa. Tối qua còn chơi trò chơi ma cà rồng, đúng là nói cái gì trúng cái đó. Chẳng lẽ lựa chọn kịch bản còn dựa theo quy luật hiện thực?
Thân vương điện hạ sờ sờ tóc mềm mại trên đỉnh của thiếu niên, lộ ra một nụ cười vô cùng mê người. Vật nhỏ đáng thương này, bị cha mình dâng cho ma quỷ để cầu nguyện, hiến cho thân vương huyết tộc làm huyết nô. Cũng may mình là một chủ nhân ôn nhu, sẽ không hành hạ cậu quá mức.
“Từ hôm nay trở đi, em phải phụ trách cho tôi ăn no. Ngày nào đó ta ăn không đủ no thì sẽ nuốt sống em. Bây giờ, đưa tôi về nhà.
Xe dừng trước một nhà hàng Trung Quốc, Tiêu Tê nhìn Trương Đại Điểu bước hai bước cũng muốn bung dù, cau mày: “Anh không thể không che dù sao?” Trời nắng mà che dù, thật mất mặt.
“Đương nhiên là có thể.” Dior tiên sinh thu dù lại, nắm tay tiểu nô lệ đi vào, “Là thân vương cao quý, thật ra tôi không hề sợ ánh mặt trời. Nhưng mặt trời có thể gây tổn thương đến làn da tái nhợt của tôi, giảm bớt trị giá nhan sắc cho khuôn mặt đẹp này.”
Tiêu Tê khiếp sợ nhìn hai bàn tay còn đen hơn tay mình, không biết người này lấy mặt từ đâu mà dám tự xưng tái nhợt mỹ lệ.
Tìm chỗ yên lặng ngồi xuống, Trương Thần Phi cầm lấy thực đơn gọi món ăn: “Tiết canh hỗn hợp, miến nấu tiết vịt, cơm xúc xích máu.”
“…” Tiêu Tê không biết nói gì cho phải, muốn gọi một dĩa tôm hấp tỏi.
“Được, có kiêng gì không?” Người phục vụ chu đáo hỏi.
“Đừng ăn tỏi, món gì cũng không được bỏ tỏi vào.” Trương Đại Điểu nói chắc như đinh đóng cột.
“…” Tôm hấp tỏi nếu không cho tỏi vào thì nó thành món gì? Tiêu Tê chịu đựng xúc động muốn nổi máu, “Quên đi, cho một phần cá chẽm hấp.”
Sau khi người phục vụ đi, Trương Thần Phi hết sức nghiêm túc nói với Tiêu Tê: “Tôi mong từ giờ trở đi em không ăn tỏi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến vị giác của em, còn có thể khiến tôi trúng độc.”
Ma cà rồng sợ tỏi và vũ khí bằng bạc, ma cà rồng cấp thấp còn có thể bị tỏi giết chết.
“…”
Ăn cơm xong quay về nhà trong nội thành, mới vừa đến cửa, đã nghe thấy được tiếng hưng phấn của cục lông nhỏ trong nhà, Trương Thần Phi lui về phía sau một bước: “Cái gì đây?”
“Quang Tông đó.” Tiêu Tê mở rộng cửa, cục lông nhỏ lập tức nhào đến, vẫy đuôi cọ chân Trương Đại Điểu.
“Chết tiệt, em dám nuôi người sói trong nhà hả!” Thân vương huyết tộc tức giận nắm cục lông nhỏ lên, ánh mắt ác độc nhìn nó. Huyết tộc và người sói là túc địch, tiểu huyết nô của hắn lại dám giấu ấu tể của người sói, đúng là phạm thượng tác loạn.
“Gâu!” Người sói Quang Tông bị nhấc gáy lên cũng không giận, còn vui vẻ thè lưỡi ra muốn liếm mũi hắn.
“Đừng quậy nữa, nó chỉ là cún con thôi.” Tiêu Tê đoạt cún con đi, ra hiệu nói Trương Thần Phi thay dép, mình thì đi lấy thức ăn cho Quang Tông. Trước khi dì giúp việc về có lấy cho rồi, nhưng cún con đang ở trong giai đoạn phát triển, ăn rất nhiều, chén cơm hôm nay đã sạch sẽ không còn gì.
Thân vương điện hạ vô cùng thích thú đứng kế bên, nhìn tiểu huyết nô không biết gì dùng phương pháp nuôi chó nuôi người sói, nhịn không được cười thành tiếng: “Được rồi, cho phép giữ lại nó.” Vật nhỏ này vừa nhìn là biết huyết thống thuần khiết, rất có thể là hoàng tử người sói. Nuôi hoàng tử người sói thành chó con ngây ngốc, đúng là một chuyện thú vị.
Có lẽ còn cần thêm một bước, để hắn tự mình xuất thủ, biến vật nhỏ này thành một con cún cà rồng, để cho nó làm huyết tộc ưu nhã, trở thành con trai của Dior Nicolas Trương hắn. Tộc người sói nếu biết chắc sẽ tức đến rụng lông nhỉ?
Kế hoạch ma quỷ được tính toán trong lòng, nhưng chuyện này không quan trọng lắm. Bây giờ, đến tối rồi, hắn cần ăn cơm.
“Anh ăn chưa no à?” Nghe được Trương Đại Điểu muốn ăn, Tiêu Tê vô cùng nghi ngờ, hồi nãy người này ăn hết phân nửa tô canh tiết hỗn hợp, một chén miến, còn cả phần cơm xúc xích máu mà còn đói sao?
“Đồ ăn của loài người chỉ có thể khiến tôi sung sướng thôi, muốn no bụng thì cần máu.” Trương Thần Phi chen vào phòng tắm, ôm lấy tiểu nô lệ đang muốn tắm, chậm rãi liếm bọt nước trên cằm cậu.
Nước từ vòi sen xối lên người Trương Thần Phi, khiến áo sơ mi cũng ướt nhẹp. Áo sơ mi biến thành trạng thái nửa trong suốt, vây quanh bắp thịt với đường cong lưu sướng, nửa kín nửa hở che không hết.
“Ưm… Đừng phá, hôm nay không được.” Nơi bị sử dụng quá độ vẫn còn đau, phải nghỉ ngơi mấy ngày, cho dù Trương Đại Điểu trước mắt mê người như thế cũng phải kiên quyết đẩy ra.
“Đúng là vô tình.” Dior tiên sinh dựa vào tường phòng tắm, dùng ngón cái quẹt môi một cái, ánh mắt thâm thuý. Nhìn y như một ma cà rồng khiêu gợi, dụ dỗ thiếu niên vô tri đi vào bẫy rập nguy hiểm.
“Nhanh cởi áo đi, tí nữa coi chừng đông lạnh đó.” Tiêu Tê không mở mắt, bất vi sở động, hai ba lần kéo áo Trương Đại Điểu, tiện thể giặt sạch ông xã luôn.
Chờ ma cà rồng tiên sinh phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang cầm máy sấy hong khô tóc cho tiểu kiều thê. Tắm cũng xong rồi, nhưng dụ dỗ không thành công. Mà Tiêu Tê thì nằm lì ở trên giường, dùng trí não xem tin tức.
Chuyện của ba Tiêu đã giảm xuống, giả giả thực thực mọi người phân không rõ, nên còn thảo luận tiếp. Ngược lại là chiêu quảng cáo của Trương Đại Điểu khiến cho số người chơi tăng đột biến.
Mở trò chơi, mới nhìn thấy ma cà rồng mình nuôi thì đã bị Trương Đại Điểu tắt trí não. Ném máy sấy tóc xuống, Dior tiên sinh không giận mà bật cười: “Trước mặt tôi mà dám nhìn ma cà rồng khác.”
“Hả?” Tiêu Tê không phản ứng kịp, đã bị Trương Đại Điểu ôm lật người lại, ném vào đống chăn mềm mại.
“Tôi nghĩ em nên hiểu, em là tế phẩm loài người hiến cho tôi. Tôi muốn hưởng dụng, em, không có tư cách từ chối!” Trương Thần Phi nói, kéo ngón tay của Tiêu Tê ngửi ngửi, nhẹ nhàng gặm cắn, say mê nói, “A, máu xử nữ ngọt ngào cỡ nào.”
“Em không phải xử nữ.” Mặt Tiêu Tê không đổi sắc nhìn hắn biểu diễn.
“A, tôi nói sai, máu xử nam ngọt cỡ nào.” Thân vương điện hạ biết sai liền sửa, cười hôn lên môi cậu.
“Em cũng không phải xử nam.” Tiểu kiều thê lạnh lùng nói.
“… Được rồi.” Người thống trị đế quốc bóng đêm, sẽ không bị cắt ngang lời lần thứ hai mà mất đi ưu nhã, tiếp tục dùng giọng điệu ngâm thơ, thở dài nói, “A, tiểu dâm oa ngọt ngào cỡ nào.”
/Hết chương 52/
*Nguyên văn tác giả dùng là điềm tâm, nhưng mình nghĩ ma cà rồng liên quan đến phương Tây nên sẽ chuyển thành từ tiếng Anh, sweetheart.
“Anh là vị nào?” Mặt Tiêu Tê không thay đổi nhìn hắn.
“Nhớ kỹ cái tên có âm tiết đẹp nhất trên đời này.” Người đó thấp giọng cười rộ lên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của thiếu niên, “Dior Nicolas Trương.”
“…” Sao lại có thêm tên lót nữa vậy? Gõ trí não, Anne biểu thị không rõ lắm ý nghĩa của cái tên này, có thể chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi. Nhưng mà có “Bản vương” và “Đồ ăn”, chắc là kịch bản kỳ lạ gì đó.
Nhân viên Ba Tiêu tan sở, tuy thấy nhưng không thể trách hai vị tổng tài cứ tú ân ái thế này, cũng không biết che dù là có ý gì. “Tách tách”, nhân viên không dám chụp ảnh, chỉ có người qua đường nhịn không được giơ điện thoại lên. Đèn chiếu đến mắt của Dior tiên sinh, điều này khiến hắn rất không vui.
“Tìm chết!” Trương Thần Phi nheo mắt lại, nhân loại ngu xuẩn, dám dùng tia sáng làm hắn sợ.
Tiêu Tê ngăn Trương Đại Điểu chuẩn bị tiến lên, giơ tay lên ra hiệu cho bảo vệ ra xử lý, mình thì kéo vị Nicolas tiên sinh phong cách tây này lên xe.
Lần này Trương Thần Phi lại phá lệ không ngồi vào ghế lái, mà hắn ưu nhã thu dù đen lớn lại, ngồi vào ghế phó.
“Mạo muội hỏi một câu, anh là quý tộc à?” Tiêu Tê không nóng nảy bật máy xe, dù bận vẫn ung dung hỏi hắn.
“Đương nhiên, bảo bối, em không biết tôi sao?” Trương Thần Phi có chút ngoài ý muốn, huyết tộc thân vương, người thống trị màn đêm, lại vẫn có thiếu niên vô tri không biết tên họ của hắn. Đưa tay sờ mái tóc mềm mại của Tiêu Tê, nói lại lai lịch của mình cho cậu.
Anne kịp thời tìm kiếm: Huyết tộc, ma cà rồng phương Tây. Sợ ánh mặt trời, dựa vào việc hút máu người mà sống.
Ma cà rồng…
Cái này Tiêu Tê biết, không cần Anne tìm kiếm nữa. Tối qua còn chơi trò chơi ma cà rồng, đúng là nói cái gì trúng cái đó. Chẳng lẽ lựa chọn kịch bản còn dựa theo quy luật hiện thực?
Thân vương điện hạ sờ sờ tóc mềm mại trên đỉnh của thiếu niên, lộ ra một nụ cười vô cùng mê người. Vật nhỏ đáng thương này, bị cha mình dâng cho ma quỷ để cầu nguyện, hiến cho thân vương huyết tộc làm huyết nô. Cũng may mình là một chủ nhân ôn nhu, sẽ không hành hạ cậu quá mức.
“Từ hôm nay trở đi, em phải phụ trách cho tôi ăn no. Ngày nào đó ta ăn không đủ no thì sẽ nuốt sống em. Bây giờ, đưa tôi về nhà.
Xe dừng trước một nhà hàng Trung Quốc, Tiêu Tê nhìn Trương Đại Điểu bước hai bước cũng muốn bung dù, cau mày: “Anh không thể không che dù sao?” Trời nắng mà che dù, thật mất mặt.
“Đương nhiên là có thể.” Dior tiên sinh thu dù lại, nắm tay tiểu nô lệ đi vào, “Là thân vương cao quý, thật ra tôi không hề sợ ánh mặt trời. Nhưng mặt trời có thể gây tổn thương đến làn da tái nhợt của tôi, giảm bớt trị giá nhan sắc cho khuôn mặt đẹp này.”
Tiêu Tê khiếp sợ nhìn hai bàn tay còn đen hơn tay mình, không biết người này lấy mặt từ đâu mà dám tự xưng tái nhợt mỹ lệ.
Tìm chỗ yên lặng ngồi xuống, Trương Thần Phi cầm lấy thực đơn gọi món ăn: “Tiết canh hỗn hợp, miến nấu tiết vịt, cơm xúc xích máu.”
“…” Tiêu Tê không biết nói gì cho phải, muốn gọi một dĩa tôm hấp tỏi.
“Được, có kiêng gì không?” Người phục vụ chu đáo hỏi.
“Đừng ăn tỏi, món gì cũng không được bỏ tỏi vào.” Trương Đại Điểu nói chắc như đinh đóng cột.
“…” Tôm hấp tỏi nếu không cho tỏi vào thì nó thành món gì? Tiêu Tê chịu đựng xúc động muốn nổi máu, “Quên đi, cho một phần cá chẽm hấp.”
Sau khi người phục vụ đi, Trương Thần Phi hết sức nghiêm túc nói với Tiêu Tê: “Tôi mong từ giờ trở đi em không ăn tỏi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến vị giác của em, còn có thể khiến tôi trúng độc.”
Ma cà rồng sợ tỏi và vũ khí bằng bạc, ma cà rồng cấp thấp còn có thể bị tỏi giết chết.
“…”
Ăn cơm xong quay về nhà trong nội thành, mới vừa đến cửa, đã nghe thấy được tiếng hưng phấn của cục lông nhỏ trong nhà, Trương Thần Phi lui về phía sau một bước: “Cái gì đây?”
“Quang Tông đó.” Tiêu Tê mở rộng cửa, cục lông nhỏ lập tức nhào đến, vẫy đuôi cọ chân Trương Đại Điểu.
“Chết tiệt, em dám nuôi người sói trong nhà hả!” Thân vương huyết tộc tức giận nắm cục lông nhỏ lên, ánh mắt ác độc nhìn nó. Huyết tộc và người sói là túc địch, tiểu huyết nô của hắn lại dám giấu ấu tể của người sói, đúng là phạm thượng tác loạn.
“Gâu!” Người sói Quang Tông bị nhấc gáy lên cũng không giận, còn vui vẻ thè lưỡi ra muốn liếm mũi hắn.
“Đừng quậy nữa, nó chỉ là cún con thôi.” Tiêu Tê đoạt cún con đi, ra hiệu nói Trương Thần Phi thay dép, mình thì đi lấy thức ăn cho Quang Tông. Trước khi dì giúp việc về có lấy cho rồi, nhưng cún con đang ở trong giai đoạn phát triển, ăn rất nhiều, chén cơm hôm nay đã sạch sẽ không còn gì.
Thân vương điện hạ vô cùng thích thú đứng kế bên, nhìn tiểu huyết nô không biết gì dùng phương pháp nuôi chó nuôi người sói, nhịn không được cười thành tiếng: “Được rồi, cho phép giữ lại nó.” Vật nhỏ này vừa nhìn là biết huyết thống thuần khiết, rất có thể là hoàng tử người sói. Nuôi hoàng tử người sói thành chó con ngây ngốc, đúng là một chuyện thú vị.
Có lẽ còn cần thêm một bước, để hắn tự mình xuất thủ, biến vật nhỏ này thành một con cún cà rồng, để cho nó làm huyết tộc ưu nhã, trở thành con trai của Dior Nicolas Trương hắn. Tộc người sói nếu biết chắc sẽ tức đến rụng lông nhỉ?
Kế hoạch ma quỷ được tính toán trong lòng, nhưng chuyện này không quan trọng lắm. Bây giờ, đến tối rồi, hắn cần ăn cơm.
“Anh ăn chưa no à?” Nghe được Trương Đại Điểu muốn ăn, Tiêu Tê vô cùng nghi ngờ, hồi nãy người này ăn hết phân nửa tô canh tiết hỗn hợp, một chén miến, còn cả phần cơm xúc xích máu mà còn đói sao?
“Đồ ăn của loài người chỉ có thể khiến tôi sung sướng thôi, muốn no bụng thì cần máu.” Trương Thần Phi chen vào phòng tắm, ôm lấy tiểu nô lệ đang muốn tắm, chậm rãi liếm bọt nước trên cằm cậu.
Nước từ vòi sen xối lên người Trương Thần Phi, khiến áo sơ mi cũng ướt nhẹp. Áo sơ mi biến thành trạng thái nửa trong suốt, vây quanh bắp thịt với đường cong lưu sướng, nửa kín nửa hở che không hết.
“Ưm… Đừng phá, hôm nay không được.” Nơi bị sử dụng quá độ vẫn còn đau, phải nghỉ ngơi mấy ngày, cho dù Trương Đại Điểu trước mắt mê người như thế cũng phải kiên quyết đẩy ra.
“Đúng là vô tình.” Dior tiên sinh dựa vào tường phòng tắm, dùng ngón cái quẹt môi một cái, ánh mắt thâm thuý. Nhìn y như một ma cà rồng khiêu gợi, dụ dỗ thiếu niên vô tri đi vào bẫy rập nguy hiểm.
“Nhanh cởi áo đi, tí nữa coi chừng đông lạnh đó.” Tiêu Tê không mở mắt, bất vi sở động, hai ba lần kéo áo Trương Đại Điểu, tiện thể giặt sạch ông xã luôn.
Chờ ma cà rồng tiên sinh phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang cầm máy sấy hong khô tóc cho tiểu kiều thê. Tắm cũng xong rồi, nhưng dụ dỗ không thành công. Mà Tiêu Tê thì nằm lì ở trên giường, dùng trí não xem tin tức.
Chuyện của ba Tiêu đã giảm xuống, giả giả thực thực mọi người phân không rõ, nên còn thảo luận tiếp. Ngược lại là chiêu quảng cáo của Trương Đại Điểu khiến cho số người chơi tăng đột biến.
Mở trò chơi, mới nhìn thấy ma cà rồng mình nuôi thì đã bị Trương Đại Điểu tắt trí não. Ném máy sấy tóc xuống, Dior tiên sinh không giận mà bật cười: “Trước mặt tôi mà dám nhìn ma cà rồng khác.”
“Hả?” Tiêu Tê không phản ứng kịp, đã bị Trương Đại Điểu ôm lật người lại, ném vào đống chăn mềm mại.
“Tôi nghĩ em nên hiểu, em là tế phẩm loài người hiến cho tôi. Tôi muốn hưởng dụng, em, không có tư cách từ chối!” Trương Thần Phi nói, kéo ngón tay của Tiêu Tê ngửi ngửi, nhẹ nhàng gặm cắn, say mê nói, “A, máu xử nữ ngọt ngào cỡ nào.”
“Em không phải xử nữ.” Mặt Tiêu Tê không đổi sắc nhìn hắn biểu diễn.
“A, tôi nói sai, máu xử nam ngọt cỡ nào.” Thân vương điện hạ biết sai liền sửa, cười hôn lên môi cậu.
“Em cũng không phải xử nam.” Tiểu kiều thê lạnh lùng nói.
“… Được rồi.” Người thống trị đế quốc bóng đêm, sẽ không bị cắt ngang lời lần thứ hai mà mất đi ưu nhã, tiếp tục dùng giọng điệu ngâm thơ, thở dài nói, “A, tiểu dâm oa ngọt ngào cỡ nào.”
/Hết chương 52/