Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sau mấy phen cò kè mặc cả, cuối cùng thân vương điện hạ vẫn được như ý nguyện mà hoàn thành sơ ủng cho tiểu tế phẩm. Vật nhỏ đáng yêu này từ nay sẽ không còn là huyết nô của hắn nữa, mà là tiểu kiều thê của hắn.
Sau khi kết thúc quá trình sơ ủng, ma cà rồng tiên sinh sung sướng ôm tiểu kiều thê đi tắm. Tân sinh huyết tộc mới đổi huyết thống thường rất yếu ớt, thậm chí ngay cả động đầu ngón tay cũng không nổi, phải chăm sóc toàn vẹn.
Rửa sạch trong ngoài, sấy khô tóc, nhét vào ổ chăn đã đổi ra trải giường. Dior tiên sinh ôm tiểu thê tử nóng hầm hập mềm nhũn như bánh mới vừa ra lò, thoả mãn than: “Theo khía cạnh xã hội mà nói thì tôi là ông xã của em. Nhưng nếu dựa theo cách nói của huyết tộc, em là tân sinh của tôi, còn tôi là cha em.”
“Cút!” Tiêu Tê nằm trong chăn đá hắn, kịch bản cha nuôi kết thúc rồi, thế mà người này vẫn cứ muốn chiếm tiện nghi.
“Chuyện này là thật.” Trương Thần Phi nắm cái chân đá lung tung của cậu, đặt lên người mình, “Nhưng mà tôi cũng không thích loại quan hệ đó, tôi càng hy vọng em có thể là vợ tôi.”
Tiêu Tê có chút mệt rã rời, mặc kệ hắn, ngáp một cái dài, ngạc nhiên phát hiện mũi mình vậy mà thông rồi. Có thể là do công lao vận động kịch liệt lúc nãy giúp vã mồ hôi.
“Đó là đương nhiên, em đã trở thành ma cà rồng rồi, không già đi cũng không chết đi, năng lực khôi phục của thân thể cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.” Trương Đại Điểu nơm nớp lo sợ hai ngày nay cuối cùng cũng thở phào một cái, sung sướng nói, “Như thế sẽ không sợ nữa.”
Thiếu niên xinh đẹp biến thành hấp huyết quỷ mạnh mẽ, sẽ không sợ thần chết cướp cậu đi nữa.
Tiêu Tê không thấy ông xã mình phản ứng một lúc lâu, chậm rãi mở mắt ra, nhìn tên vẫn còn chen nằm chung một cái gối đầu với cậu. Trương Đại Điểu hai ngày ngủ không tròn giấc, một giây trước vẫn còn nói chuyện mà giây sau đã ngáy khò khò.
“Ngốc quá…” Tiêu Tê nhỏ giọng chê một câu, giơ tay lên sờ đầu của hắn, mình thì nhịn không được cười rộ lên.’
Hôm sau, trời cuối cùng cũng trong veo trở lại. Không cần lo lắng sẽ bị ma cà rồng khác ma ước, Dior tiên sinh yên lòng chở tiểu kiều thê đến Ba Tiêu, đồng thời còn không đến quấy rầy cả ngày hôm đó. Tiêu Tê biểu thị rất hài lòng đối với chuyện này, an tâm làm việc.
BBQ lại đưa đến một danh sách phim mới, bao gồm cả một bộ phim về ma cà rồng đang hot gần đây. Đây chính là bộ phim mà BBQ đang ra sức quảng bá, vậy mà cũng bỏ ra để cho Ba Tiêu chọn, đủ thấy thành ý cỡ nào.
Bởi vì liên quan đến tên ma cà rồng trong nhà kia, gần đây Tiêu Tê có loại hảo cảm khó giải thích với đề tài này, đồng ý mua nó.
Bạn học KY đã lâu không xuất hiện gửi đến một tin nhắn.
[Tôi biết là cậu sẽ thích phim này. Tôi rất xin lỗi về chuyện lần trước, nhưng mong cậu cho tôi giải thích một câu, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tôi là thật tâm thưởng thức cậu. Phải biết rằng, lúc đó trong trường người thích cậu không chỉ có mình tôi, nhưng lại chỉ có tôi có can đảm tỏ tình, cái này đủ thấy tôi là người yêu cậu nhất…]
Tiêu Tê nhìn sơ hai cái rồi mặc kệ, đúng là nói dối hết lần này đến lần khác. Khi đó tính cách cậu quái gở, không ai để ý, hơn nữa nhìn cậu cũng không phù hợp với thẩm mỹ của phương Tây. Ngoại trừ tên lỗ mãng KY này thì làm gì có ai quan tâm.
Trời tối dần, Trương Thần Phi đến đón cậu đúng giờ, nhưng không về nhà ngay mà lái xe đi hướng nam.
“Đi đâu vậy?”
“Đi săn đồ ăn.” Ma cà rồng tiên sinh nhẹ giọng nói, quẹo vào một con đường.
Tiêu Tê không có hảo cảm gì với hai chữ “săn đồ ăn”, nghe thế thì lập tức nhíu mày: “Anh lại tính làm gì, thành thành thật thật về nhà không được sao?”
“Bảo bối, hai ta phải đi ăn cơm.” Xe dừng, Trương Thần Phi bất đắc dĩ quay đầu giải thích, “Bây giờ em là ma cà rồng, không uống máu thì sẽ chết.”
“…” Nghĩ đến cách hút máu Trương Đại Điểu, Tiêu Tê lạnh người, người này không điên đến mức dẫn cậu đi tìm trai bao chứ? Nếu như lại thấy cái bảng hiệu không đứng đắn gắn đèn led thì cậu sợ sẽ bạo lực gia đình ngay tại chỗ.
Dior tiên sinh không hề cảm giác được nguy cơ, kéo tiểu kiều thê xuống xe, đi xuống con phố gần đó, trước mắt xuất hiện một con phố nhỏ đông người. Sắc trời vừa tối thì đèn đuốc ở đây đã sáng tưng bừng, trong không khí ngập mùi đồ nướng, mùi lẩu, các loại rao đồ ăn.
“Thịt xê nướng, ba sâu mười tệ!”
“Lẩu cay, lẩu cay đây!”
“Gà nướng đây!”
Thì ra là phố ăn vặt. Tiêu Tê bị lôi đi, chen chúc qua biết bao nhiêu người, tìm được một quán nhỏ gắn đèn, trên bảng hiệu viết “Tiết canh hỗn hợp cho quý tộc”. Quán ăn này nhìn vào là biết là một quán đã lâu đời, trên bảng hiệu còn tuyên truyền “Nhớ giữ thẻ hội viên để quét mã QR”.
Trước cửa có một cái quầy, có một thùng máu tươi ở đó, một người đang làm huyết heo ngay tại chỗ. Do bây giờ nhiều người làm giả huyết heo nên quán này quyết định làm ngay trước mặt mọi người, để khách biết làm họ làm là đúng hàng thật. Tình cảnh máu đỏ, làm ăn cũng đỏ theo.
“Đây là cái anh gọi là săn đồ ăn hả?” Ngồi trong quán nhỏ đơn sơ, nhìn tô tiết canh lớn trước mắt, Tiêu Tê không xác định hỏi.
“Đúng, chỉ có quán này mới có huyết ngon. Máu động vật chính là thức ăn chay với ma cà rồng. Tôi có bạn lữ rồi, muốn ăn mặn thì ăn em là được.” Ma cà rồng đã có bạn lữ thì có thể hút máu nhau cho đỡ thèm, ma cà rồng tiên sinh đã có tiểu kiều thê rồi thì có thể ăn chay.
Nhìn huyết heo trong chén, Tiêu Tê dở khóc dở cười, cúi đầu yên lặng ăn.
“Ưm… Ăn ngon ghê.”
Máy quán lề đường này thường có đồ ngon mà mình không biết. Thực ra Tiêu Tê rất thích ăn cay, chỉ là do bình thường dạ dày không tốt nên Trương Đại Điểu không cho cậu ăn.
Hai người ăn hết một tô tiết canh lớn, thỏa mãn lái xe về nhà. Tuy rằng Tiêu Tê đã kiềm chế không ăn nhiều nhưng không biết là bị cảm thì không được ăn đồ mỡ hay là dạ dày yếu quá không chịu cay nổi, mới về đến nhà đã ói sạch.
“Sao thế?” Sắc mặt Trương Thần Phi đại biến, nhanh chóng chạy đến trong phòng tắm ôm tiểu kiều thê yếu đuối vào lòng.
“Ưm…” Tiêu Tê lắc đầu, súc miệng, “Có thể là do ăn no quá.”
“Không thể nào, ma cà rồng ăn máu tươi sẽ không nôn.” Trương Thần Phi ôm người về phòng khách, trong lòng đầy ưu sầu đi nấu một chén mì, nhìn tiểu kiều thê ngoan ngoãn ăn vào, trên mặt cũng không hề có ý cười.
“Thật không sao mà.” Ăn mì xong thì dạ dày thoải mái hơn, Tiêu Tê thở dài, đúng là mình không có cái số được đi ăn vặt.
Thân vương điện hạ nhìn tiểu kiều thê không hề cảm giác nguy cơ, muốn nói lại thôi, yên lặng vào phòng sách một lúc. Lúc ra ngoài, trên mặt ưu sầu còn nặng thêm. Đi đến trước giường, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào tiểu kiều thê đang nằm đọc sách trên giường: “Tôi đã đọc sách cổ của tộc ma cà rồng, em như vầy là mang thai.”
“Hả?”
“Nhưng chúng ta không thể giữ đứa bé này được.”
“Sao?”
“Đứa bé có dòng máu ma cà rồng rất mạnh mẽ, sẽ đá nát sương xườn của em, còn mở toạc bụng em nữa. Như thế quá đau khổ, tôi không hy vọng em sẽ gặp chuyện này.”
“…”
Ma cà rồng tiên sinh ưu nhã, bi tình dựa vào góc giường, giống như Romeo vịn cửa sổ ngâm thơ: “Mặc dù có hậu đại là một chuyện rất đáng mừng nhưng em mới là cái quan trọng nhất với tôi. Nếu như đại giới để có được hậu đại là để cho em chịu đau khổ thì tôi thà bóp chết nó từ trong trứng nước!”
Tiêu Tê giải thích nửa ngày với hắn là mình là đàn ông không mang thai được, nhưng lão ma cà rồng này cố chấp quá không nghe vào tai.
Sợ hắn đi ra ngoài dò la hỏi “Cách phá thai không gây đau đớn”, hôm sau đi làm, Tiêu Tê cố ý gọi điện thoại đến Thạch Phi để hỏi thăm tình huống. Thư ký nói cho cậu tất cả chuyện về tổng tài, không hề có vấn đề gì kỳ quái cả, cũng không bước ra ngoài.
Trong lòng cứ mẩm là ma cà rồng tiên sinh đã quên việc này, không nghĩ đến lúc về nhà vẫn không tránh khỏi được nghi thức “phá thai” tàn nhẫn.
Trương Thần Phi đặt trước mặt Tiêu Tê một cái hộp, sắc mặt rất nghiêm túc.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Tê không xác định nhìn cái hộp đen kia.
“Em biết không, vũ khí bạc có thể giết chết ma cà rồng, điều kiện đầu tiên là phải đâm người đó bị thương. Thần khí này sẽ không khiến em bị tổn thương nhưng lại có thể giết chết phôi thai yếu ớt.” Nói xong, chậm rãi mở hộp ra. Trong hộp phủ kín vải nhung, có một cây gì đó dài dài màu bạc.
Tiêu Tê nhìn đồ vật đó, đầu ngón tay run run, cầm lấy tờ miêu tả trên nắp hộp.
[Đồ chơi cao cấp, lựa chọn tốt cho cả người độc thân, vợ chồng hoặc chồng chồng. Đồ được làm bằng bạc tinh khiết, có thể sưu tầm được.]
“Em không muốn dùng cái này…” Tiêu Tê đỏ mặt, nói không được nữa, “Em không mang thai.”
“Tôi biết chuyện này có chút đau đớn nhưng đau dài không bằng đau ngắn.” Vẻ mặt thân vương điện hạ nghiêm túc cầm lấy thần khí, ôm lấy tiểu kiều thê ráng chạy trốn vào phòng ngủ.
“A, chờ đã.” Tiêu Tê vùng vẫy, “Ai biết đứa bé này có phải con anh không, dù sao em cũng một một tiểu dâm, khụ oa, nếu như nó không phải là ma cà rồng…”
“Không thể nào!” Dior tiên sinh ôm chặt tiểu kiều thê, thần bí cười cười, “Alexande, William gì gì đó có theo đuổi em trước đây đã bị tôi giết chết rồi, tôi biết rõ, em, chỉ thuộc về tôi.”
Tiêu Tê bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì hai người kia thật sự tồn tại, đó là hai soái ca cùng học đại học với cậu. Trước đây có liên hệ qua mạng, do không thân lắm nên chưa từng nói với Trương Đại Điểu. Sao người này lại biết được, mà lại còn nhớ rõ đến thế?
/Hết chương 58/
Sau mấy phen cò kè mặc cả, cuối cùng thân vương điện hạ vẫn được như ý nguyện mà hoàn thành sơ ủng cho tiểu tế phẩm. Vật nhỏ đáng yêu này từ nay sẽ không còn là huyết nô của hắn nữa, mà là tiểu kiều thê của hắn.
Sau khi kết thúc quá trình sơ ủng, ma cà rồng tiên sinh sung sướng ôm tiểu kiều thê đi tắm. Tân sinh huyết tộc mới đổi huyết thống thường rất yếu ớt, thậm chí ngay cả động đầu ngón tay cũng không nổi, phải chăm sóc toàn vẹn.
Rửa sạch trong ngoài, sấy khô tóc, nhét vào ổ chăn đã đổi ra trải giường. Dior tiên sinh ôm tiểu thê tử nóng hầm hập mềm nhũn như bánh mới vừa ra lò, thoả mãn than: “Theo khía cạnh xã hội mà nói thì tôi là ông xã của em. Nhưng nếu dựa theo cách nói của huyết tộc, em là tân sinh của tôi, còn tôi là cha em.”
“Cút!” Tiêu Tê nằm trong chăn đá hắn, kịch bản cha nuôi kết thúc rồi, thế mà người này vẫn cứ muốn chiếm tiện nghi.
“Chuyện này là thật.” Trương Thần Phi nắm cái chân đá lung tung của cậu, đặt lên người mình, “Nhưng mà tôi cũng không thích loại quan hệ đó, tôi càng hy vọng em có thể là vợ tôi.”
Tiêu Tê có chút mệt rã rời, mặc kệ hắn, ngáp một cái dài, ngạc nhiên phát hiện mũi mình vậy mà thông rồi. Có thể là do công lao vận động kịch liệt lúc nãy giúp vã mồ hôi.
“Đó là đương nhiên, em đã trở thành ma cà rồng rồi, không già đi cũng không chết đi, năng lực khôi phục của thân thể cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.” Trương Đại Điểu nơm nớp lo sợ hai ngày nay cuối cùng cũng thở phào một cái, sung sướng nói, “Như thế sẽ không sợ nữa.”
Thiếu niên xinh đẹp biến thành hấp huyết quỷ mạnh mẽ, sẽ không sợ thần chết cướp cậu đi nữa.
Tiêu Tê không thấy ông xã mình phản ứng một lúc lâu, chậm rãi mở mắt ra, nhìn tên vẫn còn chen nằm chung một cái gối đầu với cậu. Trương Đại Điểu hai ngày ngủ không tròn giấc, một giây trước vẫn còn nói chuyện mà giây sau đã ngáy khò khò.
“Ngốc quá…” Tiêu Tê nhỏ giọng chê một câu, giơ tay lên sờ đầu của hắn, mình thì nhịn không được cười rộ lên.’
Hôm sau, trời cuối cùng cũng trong veo trở lại. Không cần lo lắng sẽ bị ma cà rồng khác ma ước, Dior tiên sinh yên lòng chở tiểu kiều thê đến Ba Tiêu, đồng thời còn không đến quấy rầy cả ngày hôm đó. Tiêu Tê biểu thị rất hài lòng đối với chuyện này, an tâm làm việc.
BBQ lại đưa đến một danh sách phim mới, bao gồm cả một bộ phim về ma cà rồng đang hot gần đây. Đây chính là bộ phim mà BBQ đang ra sức quảng bá, vậy mà cũng bỏ ra để cho Ba Tiêu chọn, đủ thấy thành ý cỡ nào.
Bởi vì liên quan đến tên ma cà rồng trong nhà kia, gần đây Tiêu Tê có loại hảo cảm khó giải thích với đề tài này, đồng ý mua nó.
Bạn học KY đã lâu không xuất hiện gửi đến một tin nhắn.
[Tôi biết là cậu sẽ thích phim này. Tôi rất xin lỗi về chuyện lần trước, nhưng mong cậu cho tôi giải thích một câu, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tôi là thật tâm thưởng thức cậu. Phải biết rằng, lúc đó trong trường người thích cậu không chỉ có mình tôi, nhưng lại chỉ có tôi có can đảm tỏ tình, cái này đủ thấy tôi là người yêu cậu nhất…]
Tiêu Tê nhìn sơ hai cái rồi mặc kệ, đúng là nói dối hết lần này đến lần khác. Khi đó tính cách cậu quái gở, không ai để ý, hơn nữa nhìn cậu cũng không phù hợp với thẩm mỹ của phương Tây. Ngoại trừ tên lỗ mãng KY này thì làm gì có ai quan tâm.
Trời tối dần, Trương Thần Phi đến đón cậu đúng giờ, nhưng không về nhà ngay mà lái xe đi hướng nam.
“Đi đâu vậy?”
“Đi săn đồ ăn.” Ma cà rồng tiên sinh nhẹ giọng nói, quẹo vào một con đường.
Tiêu Tê không có hảo cảm gì với hai chữ “săn đồ ăn”, nghe thế thì lập tức nhíu mày: “Anh lại tính làm gì, thành thành thật thật về nhà không được sao?”
“Bảo bối, hai ta phải đi ăn cơm.” Xe dừng, Trương Thần Phi bất đắc dĩ quay đầu giải thích, “Bây giờ em là ma cà rồng, không uống máu thì sẽ chết.”
“…” Nghĩ đến cách hút máu Trương Đại Điểu, Tiêu Tê lạnh người, người này không điên đến mức dẫn cậu đi tìm trai bao chứ? Nếu như lại thấy cái bảng hiệu không đứng đắn gắn đèn led thì cậu sợ sẽ bạo lực gia đình ngay tại chỗ.
Dior tiên sinh không hề cảm giác được nguy cơ, kéo tiểu kiều thê xuống xe, đi xuống con phố gần đó, trước mắt xuất hiện một con phố nhỏ đông người. Sắc trời vừa tối thì đèn đuốc ở đây đã sáng tưng bừng, trong không khí ngập mùi đồ nướng, mùi lẩu, các loại rao đồ ăn.
“Thịt xê nướng, ba sâu mười tệ!”
“Lẩu cay, lẩu cay đây!”
“Gà nướng đây!”
Thì ra là phố ăn vặt. Tiêu Tê bị lôi đi, chen chúc qua biết bao nhiêu người, tìm được một quán nhỏ gắn đèn, trên bảng hiệu viết “Tiết canh hỗn hợp cho quý tộc”. Quán ăn này nhìn vào là biết là một quán đã lâu đời, trên bảng hiệu còn tuyên truyền “Nhớ giữ thẻ hội viên để quét mã QR”.
Trước cửa có một cái quầy, có một thùng máu tươi ở đó, một người đang làm huyết heo ngay tại chỗ. Do bây giờ nhiều người làm giả huyết heo nên quán này quyết định làm ngay trước mặt mọi người, để khách biết làm họ làm là đúng hàng thật. Tình cảnh máu đỏ, làm ăn cũng đỏ theo.
“Đây là cái anh gọi là săn đồ ăn hả?” Ngồi trong quán nhỏ đơn sơ, nhìn tô tiết canh lớn trước mắt, Tiêu Tê không xác định hỏi.
“Đúng, chỉ có quán này mới có huyết ngon. Máu động vật chính là thức ăn chay với ma cà rồng. Tôi có bạn lữ rồi, muốn ăn mặn thì ăn em là được.” Ma cà rồng đã có bạn lữ thì có thể hút máu nhau cho đỡ thèm, ma cà rồng tiên sinh đã có tiểu kiều thê rồi thì có thể ăn chay.
Nhìn huyết heo trong chén, Tiêu Tê dở khóc dở cười, cúi đầu yên lặng ăn.
“Ưm… Ăn ngon ghê.”
Máy quán lề đường này thường có đồ ngon mà mình không biết. Thực ra Tiêu Tê rất thích ăn cay, chỉ là do bình thường dạ dày không tốt nên Trương Đại Điểu không cho cậu ăn.
Hai người ăn hết một tô tiết canh lớn, thỏa mãn lái xe về nhà. Tuy rằng Tiêu Tê đã kiềm chế không ăn nhiều nhưng không biết là bị cảm thì không được ăn đồ mỡ hay là dạ dày yếu quá không chịu cay nổi, mới về đến nhà đã ói sạch.
“Sao thế?” Sắc mặt Trương Thần Phi đại biến, nhanh chóng chạy đến trong phòng tắm ôm tiểu kiều thê yếu đuối vào lòng.
“Ưm…” Tiêu Tê lắc đầu, súc miệng, “Có thể là do ăn no quá.”
“Không thể nào, ma cà rồng ăn máu tươi sẽ không nôn.” Trương Thần Phi ôm người về phòng khách, trong lòng đầy ưu sầu đi nấu một chén mì, nhìn tiểu kiều thê ngoan ngoãn ăn vào, trên mặt cũng không hề có ý cười.
“Thật không sao mà.” Ăn mì xong thì dạ dày thoải mái hơn, Tiêu Tê thở dài, đúng là mình không có cái số được đi ăn vặt.
Thân vương điện hạ nhìn tiểu kiều thê không hề cảm giác nguy cơ, muốn nói lại thôi, yên lặng vào phòng sách một lúc. Lúc ra ngoài, trên mặt ưu sầu còn nặng thêm. Đi đến trước giường, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào tiểu kiều thê đang nằm đọc sách trên giường: “Tôi đã đọc sách cổ của tộc ma cà rồng, em như vầy là mang thai.”
“Hả?”
“Nhưng chúng ta không thể giữ đứa bé này được.”
“Sao?”
“Đứa bé có dòng máu ma cà rồng rất mạnh mẽ, sẽ đá nát sương xườn của em, còn mở toạc bụng em nữa. Như thế quá đau khổ, tôi không hy vọng em sẽ gặp chuyện này.”
“…”
Ma cà rồng tiên sinh ưu nhã, bi tình dựa vào góc giường, giống như Romeo vịn cửa sổ ngâm thơ: “Mặc dù có hậu đại là một chuyện rất đáng mừng nhưng em mới là cái quan trọng nhất với tôi. Nếu như đại giới để có được hậu đại là để cho em chịu đau khổ thì tôi thà bóp chết nó từ trong trứng nước!”
Tiêu Tê giải thích nửa ngày với hắn là mình là đàn ông không mang thai được, nhưng lão ma cà rồng này cố chấp quá không nghe vào tai.
Sợ hắn đi ra ngoài dò la hỏi “Cách phá thai không gây đau đớn”, hôm sau đi làm, Tiêu Tê cố ý gọi điện thoại đến Thạch Phi để hỏi thăm tình huống. Thư ký nói cho cậu tất cả chuyện về tổng tài, không hề có vấn đề gì kỳ quái cả, cũng không bước ra ngoài.
Trong lòng cứ mẩm là ma cà rồng tiên sinh đã quên việc này, không nghĩ đến lúc về nhà vẫn không tránh khỏi được nghi thức “phá thai” tàn nhẫn.
Trương Thần Phi đặt trước mặt Tiêu Tê một cái hộp, sắc mặt rất nghiêm túc.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Tê không xác định nhìn cái hộp đen kia.
“Em biết không, vũ khí bạc có thể giết chết ma cà rồng, điều kiện đầu tiên là phải đâm người đó bị thương. Thần khí này sẽ không khiến em bị tổn thương nhưng lại có thể giết chết phôi thai yếu ớt.” Nói xong, chậm rãi mở hộp ra. Trong hộp phủ kín vải nhung, có một cây gì đó dài dài màu bạc.
Tiêu Tê nhìn đồ vật đó, đầu ngón tay run run, cầm lấy tờ miêu tả trên nắp hộp.
[Đồ chơi cao cấp, lựa chọn tốt cho cả người độc thân, vợ chồng hoặc chồng chồng. Đồ được làm bằng bạc tinh khiết, có thể sưu tầm được.]
“Em không muốn dùng cái này…” Tiêu Tê đỏ mặt, nói không được nữa, “Em không mang thai.”
“Tôi biết chuyện này có chút đau đớn nhưng đau dài không bằng đau ngắn.” Vẻ mặt thân vương điện hạ nghiêm túc cầm lấy thần khí, ôm lấy tiểu kiều thê ráng chạy trốn vào phòng ngủ.
“A, chờ đã.” Tiêu Tê vùng vẫy, “Ai biết đứa bé này có phải con anh không, dù sao em cũng một một tiểu dâm, khụ oa, nếu như nó không phải là ma cà rồng…”
“Không thể nào!” Dior tiên sinh ôm chặt tiểu kiều thê, thần bí cười cười, “Alexande, William gì gì đó có theo đuổi em trước đây đã bị tôi giết chết rồi, tôi biết rõ, em, chỉ thuộc về tôi.”
Tiêu Tê bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì hai người kia thật sự tồn tại, đó là hai soái ca cùng học đại học với cậu. Trước đây có liên hệ qua mạng, do không thân lắm nên chưa từng nói với Trương Đại Điểu. Sao người này lại biết được, mà lại còn nhớ rõ đến thế?
/Hết chương 58/