Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Nhiếp chính vương vuốt thân xe Ferrari, giống như vuốt ve người yêu thân mật nhất, quay đầu lại nhìn tiểu kiều thê với vẻ mặt ngây thơ, thở dài thật sâu. Lên xe, mở máy xe, tiếng động cơ xe bắt đầu nổi lên.
“Anh làm gì thế?” Tiêu Tê nắm một tay của hắn.
Trương Thần Phi nắm bàn tay thon dài đẹp mắt kia, hơi cười: “Hôm nay lạnh, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Bản vương… đi ra ngoài một chút.”
“Hơn nửa đêm rồi mà còn đi đâu? Đi xuống!” Tiêu Tê lo lắng để mình hắn đi ra ngoài vào ban đêm thế này, mở cửa xe kéo hắn xuống, lại bị Trương Thần Phi ôm vào lòng.
“Nghe đồn trên núi phía Tây có cực quang đem lại may mắn, thời vận của bản vương không đủ, đến đó cầu phúc.” Đại Điểu vương gia xoa nắn khuôn mặt của vương phi, cúi đầu hôn một cái.
Không biết người này lại muốn làm trò gì, ngang ngược như cua, sức của Tiêu Tê không so với hắn được, không thể nào rút chìa khoá xe ra được, chỉ đành phải thoả hiệp: “Em đi chung với anh.”
“Em…” Trương Thần Phi nhìn tiểu kiều thê kiên định ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ánh mắt phức tạp, siết chặt đôi bàn tay trong ngực, ách thanh nói một từ, “Được.”
Đạp chân ga, chiếc xe đỏ tươi như đuôi cá vọt ra ngoài trong nháy mắt. Núi cách khu biệt thự không xa, Trương Thần Phi lái xe thẳng đến chỗ gần ngọn núi nhất.
Tiêu Tê cúi đầu dùng Anne kết nối với chiếc Ferrari, cố gắng khống chế được chiếc xe thể thao này.
[Hãn huyết mã: Xin nhập mật khẩu.]
“…” Tên của xe này là hãn huyết mã thật à! Tiêu Tê liếc mắt, nhập mật khẩu của Maybach vào, “Trương Đại Điểu”.
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu không đúng, xin nhập lại lần nữa.”
Chiếc xe này không thường xuyên dùng nên Tiêu Tê không nghĩ ra được là nó dùng mật khẩu nào, nhưng chắc chắn quyền hạn điều khiển của xe này là có cậu, lại thử dùng mật khẩu của chiếc Maserati, “Viêm Viêm”.
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu không đúng, sai ba lần sẽ phải đợi 24 tiếng sau, xin nhập lại lần nữa.]
Lại sai! Tiêu Tê có chút nóng nảy, lúc này xe đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Bây giờ, hai người đang ở một chỗ giữa sườn núi. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng rọi xuống, chiếu thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt cho vùng núi tối tăm. Bốn bề vắng lặng, xung quanh không hề có một tiếng động nào cả.
“Tổ mẫu từng nói, khi con người mất đi thì sẽ biến thành sao sáng trên trời.” Trương Thần Phi ngửa đầu, nhìn lên bầu trời qua kính xe, nhìn thật kỹ rồi nói, “Sau khi mẫu thân qua đời thì chỉ cảm thấy cô đơn, ngô liền giục ngựa lên núi. Sao sáng đầy trời, trò chuyện để an ủi tâm của ngô.”
Tiêu Tê đang tính hiến thân ở đây để đổi lại quyền khống chế xe, nghe nói như thế thì không khỏi sửng sốt một chút. Lúc trước Trương Đại Điểu đi lên núi xem cực quang với Vương tổng thì cũng nghĩ thế này sao?
Tiêu Tê mím môi nắm tay hắn: “Sau này em sẽ đi cùng anh.”
Trương Thần Phi quay đầu lại nhìn cậu, chậm rãi giơ tay xoa khuôn mặt của tiểu kiều thê, thâm tình nói: “Là tôi làm chậm trễ em, hôm nay đại cục đã khó có thể xoay chuyển, nếu có kiếp sau, tôi sẽ nghe theo em về tất cả mọi thứ.”
“Hả?!” Tiêu Tê cả kinh, mấy từ này được nhiếp chính vương nói trước khi ôm vương phi nhảy xuống vực, lập tức trắng mặt, giơ tay lên đoạt tay lái. Bên kia, Trương Thần Phi đạp mạnh chân ga, Ferrari lao đi như một con ngựa hoang thoát cương, trong nháy mắt đã vụt đi trên đường núi.
Tiêu Tê bị quán tính hất về chỗ ngồi, nhanh chóng ấn nút để Anne bắt đầu chương trình xoá bộ nhớ trong của trí não, cầm tay ông xã hét lên: “Nhanh dừng lại, Trương Thần Phi! Phía trước nguy hiểm lắm! A ——”
Mắt thấy xe sắp lao xuống dốc núi, Tiêu Tê tuyệt vọng nhắm hai mắt: “Em yêu anh!”
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu chính xác, đổi quyền khống chế thành công.]
[Anne: Lập tức dừng xe!]
“Két ——” Hình thức trí năng của Ferrari giảm tốc độ trong nháy mắt, chuẩn xác mà vòng qua chướng ngại vật rồi dừng lại.
[Anne: Khoá xe, không được nhúc nhích.]
[Hãn Huyết Mã: Được, đại huynh đệ.]
Tiêu Tê dựa vào ghế thở hổn hển, lòng bàn tay chỉ còn lại lạnh lẽo.
Trương Thần Phi cúi đầu chốc lát, lắc lắc đầu mở mắt ra, lúc thấy cảnh tượng trước mắt thì hoảng sợ. Xe dừng ở sườn dốc, một bên là vách đá, một bên là vách núi. Nhanh chóng tháo dây an toàn ra bước xuống xe kiểm tra. Trí não của xe đỗ xe khá ổn, dừng trước vách núi vài mét.
Anne mở ra chế độ thông báo cho những xe ở gần là ở đây có một chiếc xe đang đậu, nhắc mọi người đi ngang thì giảm tốc độ lại.
Mở cửa xe bên Tiêu Tê ra, tháo dây an toàn rồi ôm Tiêu Tê xuống xe, chạy nhanh đi vào buồng điện thoại khẩn cấp ở trên núi. Người trong lòng vẫn còn đang run, Trương Thần Phi Phi đau lòng vô cùng: “Bảo bối không sao, anh tỉnh, anh tỉnh rồi, không sao.”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến cách một lớp áo sơ mi, tay chân tê dại bắt đầu lấy lại tri giác. Tiêu Tê thở chậm từ từ, chậm rãi ôm lấy Trương Thần Phi, há miệng cắn vào bả vai rắn chắc.
“Hu…”
“Đừng sợ, đừng sợ, ông xã ở đây.” Mắt Trương Thần Phi đỏ lên, ôm tiểu kiều thê mặc cậu cắn, nhẹ nhàng hôn cậu, càng ôm càng chặt.
Trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi, không thích hợp để lái xe. Trương Thần Phi gọi người đến lái Ferrari đi, mình thì ôm lấy Tiêu Tê ngồi vào xe của quản gia.
Trở lại biệt thự tắm nước nóng, làm ổ ở trên giường ôm nhau một lát, cảm xúc của hai người mới trở lại bình thường được. “Em nhấn nút xoá bộ nhớ trong rồi.” Tiêu Tê mở ứng dụng trên Anne cho hắn xem, mở ra thanh tiến trình trong ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não.
[Tiến độ quét – 1%]
“Em ấn rất đúng lúc.” Trương Thần Phi hôn nhẹ lên trán cậu, “Bây giờ anh vẫn chưa có cảm giác gì.”
“Ừm, nếu khó chịu thì nói em biết.” Tiêu Tê xoa xoa đầu hắn.
“Xin lỗi.” Nắm bàn tay đang đặt trên đầu, kéo đến bên môi hôn lên, Trương Thần Phi nhắm chặt mắt, nước mắt chua xót chảy ra.
“Không trách anh, anh bị bệnh mà.”
Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, vẫn luôn yêu em/anh, quý trọng em/anh cho đến lúc chết. Đây là lời thề ngày kết hôn, không cần hổ thẹn, cũng không cần nói lời xin lỗi, bởi vì em/anh yêu anh/em.
Ôm nhau ngủ, Tiêu Tê nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sờ sờ người vẫn còn bên cạnh, lặng lẽ thở phào một cái.
“Làm sao vậy?” Trương Thần Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Không sao.” Chui vào lòng ông xã, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Một lát sau, đột nhiên một trận run lần thứ hai khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Trương Thần Phi bật đèn, thấy khuôn mặt của Tiêu Tê có chút trắng bệch, rất là khó chịu. Xoay người lấy một cái còng tay hồng nhạt ở trong tủ đầu giường, khoá tay của tiểu kiều thê và mình cùng một chỗ: “Chúng ta khoá chung đi, nếu anh muốn đi thì em sẽ biết liền, yên tâm ngủ đi.”
“Sao ở đây cũng có thứ này?” Lắc lắc còng tay bằng nhựa trên cổ tay, Tiêu Tê nhướng mày trừng hắn.
“Haaa, lần trước đặt mua giường người ta tặng kèm.” Đột nhiên bị lòi mánh khoé, tổng tài đại nhân nhanh chóng giải thích, tắt đèn ôm tiểu kiều thê, “Ai, cái này không quan trọng, nhanh ngủ nào, mai còn phải đi làm.”
Tình hình trên núi chậm chậm ùa vào trong não, Tiêu Tê ngủ không được, mở to mắt nhìn trần nhà, dự tính cứ mở mắt thế cả đêm.
Cảm thấy cô đơn, ngô liền giục ngựa lên núi. Sao sáng đầy trời, trò chuyện để an ủi tâm của ngô.”
Lúc trước có nói qua, muốn thử dựa vào hắn.
Quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ, Tiêu Tê đá đá hắn ở trong chăn mấy cái, cố ý đánh thức hắn: “Em không ngủ được.”
Trương Thần Phi mở mắt ra, không chút nào để ý bị quấy rầy mộng đẹp, ngược lại mắt còn sáng hơn, dần dần tràn đầy ý cười trong đó, ôm cậu hôn nhẹ: “Để ông xã hát ru cho em ngủ.”
“Em còn biết hát ru hả?” Tiêu Tê không tin lắm nhìn hắn.
“Hừ hừ.” Hắng giọng một cái, Trương Đại Điểu lòng tin tràn đầy bắt đầu hát:
…
Ngủ đi ngủ đi bảo bối yêu dấu của anh
Cánh tay của ông xã mãi mãi bảo vệ em
Mau ngủ yên trong lòng anh
Nếu em không ngủ thì chúng ta vận động tí
…
“Chát!” Người biểu diễn bóp méo ca từ bỗng bị đánh một cái.
“Đứa bé này, sao lại còn đánh người hả?” Trương Thần Phi cười xoay người, “Như vầy đi, để ba ba Thần Phi cho em một cái nôi người để ru em ngủ đến sáng được không?”
“Nôi người gì… Ưm… Lưu manh!”
Để dụ được tiểu kiều thê đi ngủ, tổng tài đại nhân hao tổn tâm huyết mà mở mô tơ của thận để ôn nhu làm một cái nôi. Lắc lắc, lại lắc lắc, thành công khiến Tiêu Tê ngủ đến sáng.
Hôm sau, tất cả Trương Thần Phi vẫn như thường, dậy nhưng vẫn không có phản ứng gì cả.
“Đáng lẽ nên chạy ứng dụng sớm hơn.” Trương Thần Phi có chút ảo não. Nếu như sớm chạy thì sẽ không xảy ra chuyện kinh hồn trên núi hôm qua, thiếu chút nữa đã vào hoàn cảnh trẻ mà lại chán đời tự tử.
“Cũng đâu cần quá sớm.” Tiêu Tê cũng lo lắng, sản phẩm gì khi đưa ra thị trường thì cũng phải được thí nghiệm nhiều lần, ứng dụng này mới được thí nghiệm hai lần, tính an toàn và tác dụng phụ chưa thể đánh giá rõ ràng được, không phải vạn bất đắc dĩ thì cậu cũng không muốn dùng.
Cũng may là ngoại thiết trí não đang dùng bây giờ đã được chia sẻ quyền hạn với Anne. Để cho Anne kết nối với Louis XIII thì sẽ dễ dàng quản lý được việc mà Trương Thần Phi làm hàng ngày, lúc này Tiêu Tê mới để hắn đi làm.
Mới vừa vào Ba Tiêu thì đã nhận được tin nhắn Trương Thần Phi gửi đến.
[Thấy bộ dáng em lo lắng cho anh, anh cứng liền luôn.]
“…”
Tục ngữ nói đúng, ba ngày không đánh thì nóc nhà cũng bung.
Qua hết một ngày, Louis XIII cũng không gửi đến tin tức xấu nào, Trương Thần Phi thành thành thật thật làm việc ở Thạch Phi Khoa Kỹ, mãi đến lúc tan tầm mới truyền đến một thông báo.
[Louis XIII: Đang xuất phát đến Ba Tiêu, công cụ sử dụng — Maybach đen.]
Tiêu Tê thu dọn chuẩn bị đi về.
Một lát sau, lại có một tin nhắn đến.
[Louis XIII: Đổi đường đi, đang xuất phát đến Phong Lâm Lộc Đình, thời gian dự tính – 50 phút.]
Phong Lâm Lộc Đình là tiểu khu mà Tiêu gia ở đó. Tiêu Tê thấy sai sai, gọi điện đến nhưng không ai nghe, chỉ có thể nhanh chóng xuống lầu, đón xe đi Lộc Đình.
Ba Tiêu gần Tiêu gia hơn Thạch Phi, Tiêu Tê đến trước rồi đứng chờ ở trước cửa tiểu khu. Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Trương Thần Phi xuống xe, nhìn về phía tiểu kiều thê đứng ở trong gió thu, hai mắt từ từ mở to.
“Tiêu Tê? Em… thật sự ở đây sao!” Nắm tay tiểu kiều thê, sắc mặt của Trương tiên sinh có chút vặn vẹo, cũng không biết là khóc hay là cười, run một lát, giọng khàn khàn nói, “Mẹ nó, cuối cùng lão tử cũng tìm được em!”
Mấy từ này có chút quen tai.
Tiêu Tê yên lặng nhìn tiến độ xoá, khó khăn lắm được dọn được 5%, nhíu mày nhìn về phía ông xã: “Anh…”
Vừa mới nói một chữ, Trương Thần Phi đột nhiên quỳ xuống, ôm eo của cậu cầu xin: “Tôi không phải người, tôi là vương bát đản! Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Tiêu Tê nhanh chóng nhìn xung quanh, sợ hàng xóm đi ngang nhìn thấy, dùng sức kéo hắn dậy: “Sao anh lại không phải là người?”
“Em không nhớ sao?” Trong mắt Trương Thần Phi loé lên đau xót. “Tôi là người luân phiên làm em đó!”
“… Câm miệng!”
Nhiếp chính vương vuốt thân xe Ferrari, giống như vuốt ve người yêu thân mật nhất, quay đầu lại nhìn tiểu kiều thê với vẻ mặt ngây thơ, thở dài thật sâu. Lên xe, mở máy xe, tiếng động cơ xe bắt đầu nổi lên.
“Anh làm gì thế?” Tiêu Tê nắm một tay của hắn.
Trương Thần Phi nắm bàn tay thon dài đẹp mắt kia, hơi cười: “Hôm nay lạnh, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Bản vương… đi ra ngoài một chút.”
“Hơn nửa đêm rồi mà còn đi đâu? Đi xuống!” Tiêu Tê lo lắng để mình hắn đi ra ngoài vào ban đêm thế này, mở cửa xe kéo hắn xuống, lại bị Trương Thần Phi ôm vào lòng.
“Nghe đồn trên núi phía Tây có cực quang đem lại may mắn, thời vận của bản vương không đủ, đến đó cầu phúc.” Đại Điểu vương gia xoa nắn khuôn mặt của vương phi, cúi đầu hôn một cái.
Không biết người này lại muốn làm trò gì, ngang ngược như cua, sức của Tiêu Tê không so với hắn được, không thể nào rút chìa khoá xe ra được, chỉ đành phải thoả hiệp: “Em đi chung với anh.”
“Em…” Trương Thần Phi nhìn tiểu kiều thê kiên định ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ánh mắt phức tạp, siết chặt đôi bàn tay trong ngực, ách thanh nói một từ, “Được.”
Đạp chân ga, chiếc xe đỏ tươi như đuôi cá vọt ra ngoài trong nháy mắt. Núi cách khu biệt thự không xa, Trương Thần Phi lái xe thẳng đến chỗ gần ngọn núi nhất.
Tiêu Tê cúi đầu dùng Anne kết nối với chiếc Ferrari, cố gắng khống chế được chiếc xe thể thao này.
[Hãn huyết mã: Xin nhập mật khẩu.]
“…” Tên của xe này là hãn huyết mã thật à! Tiêu Tê liếc mắt, nhập mật khẩu của Maybach vào, “Trương Đại Điểu”.
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu không đúng, xin nhập lại lần nữa.”
Chiếc xe này không thường xuyên dùng nên Tiêu Tê không nghĩ ra được là nó dùng mật khẩu nào, nhưng chắc chắn quyền hạn điều khiển của xe này là có cậu, lại thử dùng mật khẩu của chiếc Maserati, “Viêm Viêm”.
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu không đúng, sai ba lần sẽ phải đợi 24 tiếng sau, xin nhập lại lần nữa.]
Lại sai! Tiêu Tê có chút nóng nảy, lúc này xe đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Bây giờ, hai người đang ở một chỗ giữa sườn núi. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng rọi xuống, chiếu thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt cho vùng núi tối tăm. Bốn bề vắng lặng, xung quanh không hề có một tiếng động nào cả.
“Tổ mẫu từng nói, khi con người mất đi thì sẽ biến thành sao sáng trên trời.” Trương Thần Phi ngửa đầu, nhìn lên bầu trời qua kính xe, nhìn thật kỹ rồi nói, “Sau khi mẫu thân qua đời thì chỉ cảm thấy cô đơn, ngô liền giục ngựa lên núi. Sao sáng đầy trời, trò chuyện để an ủi tâm của ngô.”
Tiêu Tê đang tính hiến thân ở đây để đổi lại quyền khống chế xe, nghe nói như thế thì không khỏi sửng sốt một chút. Lúc trước Trương Đại Điểu đi lên núi xem cực quang với Vương tổng thì cũng nghĩ thế này sao?
Tiêu Tê mím môi nắm tay hắn: “Sau này em sẽ đi cùng anh.”
Trương Thần Phi quay đầu lại nhìn cậu, chậm rãi giơ tay xoa khuôn mặt của tiểu kiều thê, thâm tình nói: “Là tôi làm chậm trễ em, hôm nay đại cục đã khó có thể xoay chuyển, nếu có kiếp sau, tôi sẽ nghe theo em về tất cả mọi thứ.”
“Hả?!” Tiêu Tê cả kinh, mấy từ này được nhiếp chính vương nói trước khi ôm vương phi nhảy xuống vực, lập tức trắng mặt, giơ tay lên đoạt tay lái. Bên kia, Trương Thần Phi đạp mạnh chân ga, Ferrari lao đi như một con ngựa hoang thoát cương, trong nháy mắt đã vụt đi trên đường núi.
Tiêu Tê bị quán tính hất về chỗ ngồi, nhanh chóng ấn nút để Anne bắt đầu chương trình xoá bộ nhớ trong của trí não, cầm tay ông xã hét lên: “Nhanh dừng lại, Trương Thần Phi! Phía trước nguy hiểm lắm! A ——”
Mắt thấy xe sắp lao xuống dốc núi, Tiêu Tê tuyệt vọng nhắm hai mắt: “Em yêu anh!”
[Hãn Huyết Mã: Mật khẩu chính xác, đổi quyền khống chế thành công.]
[Anne: Lập tức dừng xe!]
“Két ——” Hình thức trí năng của Ferrari giảm tốc độ trong nháy mắt, chuẩn xác mà vòng qua chướng ngại vật rồi dừng lại.
[Anne: Khoá xe, không được nhúc nhích.]
[Hãn Huyết Mã: Được, đại huynh đệ.]
Tiêu Tê dựa vào ghế thở hổn hển, lòng bàn tay chỉ còn lại lạnh lẽo.
Trương Thần Phi cúi đầu chốc lát, lắc lắc đầu mở mắt ra, lúc thấy cảnh tượng trước mắt thì hoảng sợ. Xe dừng ở sườn dốc, một bên là vách đá, một bên là vách núi. Nhanh chóng tháo dây an toàn ra bước xuống xe kiểm tra. Trí não của xe đỗ xe khá ổn, dừng trước vách núi vài mét.
Anne mở ra chế độ thông báo cho những xe ở gần là ở đây có một chiếc xe đang đậu, nhắc mọi người đi ngang thì giảm tốc độ lại.
Mở cửa xe bên Tiêu Tê ra, tháo dây an toàn rồi ôm Tiêu Tê xuống xe, chạy nhanh đi vào buồng điện thoại khẩn cấp ở trên núi. Người trong lòng vẫn còn đang run, Trương Thần Phi Phi đau lòng vô cùng: “Bảo bối không sao, anh tỉnh, anh tỉnh rồi, không sao.”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến cách một lớp áo sơ mi, tay chân tê dại bắt đầu lấy lại tri giác. Tiêu Tê thở chậm từ từ, chậm rãi ôm lấy Trương Thần Phi, há miệng cắn vào bả vai rắn chắc.
“Hu…”
“Đừng sợ, đừng sợ, ông xã ở đây.” Mắt Trương Thần Phi đỏ lên, ôm tiểu kiều thê mặc cậu cắn, nhẹ nhàng hôn cậu, càng ôm càng chặt.
Trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi, không thích hợp để lái xe. Trương Thần Phi gọi người đến lái Ferrari đi, mình thì ôm lấy Tiêu Tê ngồi vào xe của quản gia.
Trở lại biệt thự tắm nước nóng, làm ổ ở trên giường ôm nhau một lát, cảm xúc của hai người mới trở lại bình thường được. “Em nhấn nút xoá bộ nhớ trong rồi.” Tiêu Tê mở ứng dụng trên Anne cho hắn xem, mở ra thanh tiến trình trong ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não.
[Tiến độ quét – 1%]
“Em ấn rất đúng lúc.” Trương Thần Phi hôn nhẹ lên trán cậu, “Bây giờ anh vẫn chưa có cảm giác gì.”
“Ừm, nếu khó chịu thì nói em biết.” Tiêu Tê xoa xoa đầu hắn.
“Xin lỗi.” Nắm bàn tay đang đặt trên đầu, kéo đến bên môi hôn lên, Trương Thần Phi nhắm chặt mắt, nước mắt chua xót chảy ra.
“Không trách anh, anh bị bệnh mà.”
Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, vẫn luôn yêu em/anh, quý trọng em/anh cho đến lúc chết. Đây là lời thề ngày kết hôn, không cần hổ thẹn, cũng không cần nói lời xin lỗi, bởi vì em/anh yêu anh/em.
Ôm nhau ngủ, Tiêu Tê nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sờ sờ người vẫn còn bên cạnh, lặng lẽ thở phào một cái.
“Làm sao vậy?” Trương Thần Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Không sao.” Chui vào lòng ông xã, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Một lát sau, đột nhiên một trận run lần thứ hai khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Trương Thần Phi bật đèn, thấy khuôn mặt của Tiêu Tê có chút trắng bệch, rất là khó chịu. Xoay người lấy một cái còng tay hồng nhạt ở trong tủ đầu giường, khoá tay của tiểu kiều thê và mình cùng một chỗ: “Chúng ta khoá chung đi, nếu anh muốn đi thì em sẽ biết liền, yên tâm ngủ đi.”
“Sao ở đây cũng có thứ này?” Lắc lắc còng tay bằng nhựa trên cổ tay, Tiêu Tê nhướng mày trừng hắn.
“Haaa, lần trước đặt mua giường người ta tặng kèm.” Đột nhiên bị lòi mánh khoé, tổng tài đại nhân nhanh chóng giải thích, tắt đèn ôm tiểu kiều thê, “Ai, cái này không quan trọng, nhanh ngủ nào, mai còn phải đi làm.”
Tình hình trên núi chậm chậm ùa vào trong não, Tiêu Tê ngủ không được, mở to mắt nhìn trần nhà, dự tính cứ mở mắt thế cả đêm.
Cảm thấy cô đơn, ngô liền giục ngựa lên núi. Sao sáng đầy trời, trò chuyện để an ủi tâm của ngô.”
Lúc trước có nói qua, muốn thử dựa vào hắn.
Quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ, Tiêu Tê đá đá hắn ở trong chăn mấy cái, cố ý đánh thức hắn: “Em không ngủ được.”
Trương Thần Phi mở mắt ra, không chút nào để ý bị quấy rầy mộng đẹp, ngược lại mắt còn sáng hơn, dần dần tràn đầy ý cười trong đó, ôm cậu hôn nhẹ: “Để ông xã hát ru cho em ngủ.”
“Em còn biết hát ru hả?” Tiêu Tê không tin lắm nhìn hắn.
“Hừ hừ.” Hắng giọng một cái, Trương Đại Điểu lòng tin tràn đầy bắt đầu hát:
…
Ngủ đi ngủ đi bảo bối yêu dấu của anh
Cánh tay của ông xã mãi mãi bảo vệ em
Mau ngủ yên trong lòng anh
Nếu em không ngủ thì chúng ta vận động tí
…
“Chát!” Người biểu diễn bóp méo ca từ bỗng bị đánh một cái.
“Đứa bé này, sao lại còn đánh người hả?” Trương Thần Phi cười xoay người, “Như vầy đi, để ba ba Thần Phi cho em một cái nôi người để ru em ngủ đến sáng được không?”
“Nôi người gì… Ưm… Lưu manh!”
Để dụ được tiểu kiều thê đi ngủ, tổng tài đại nhân hao tổn tâm huyết mà mở mô tơ của thận để ôn nhu làm một cái nôi. Lắc lắc, lại lắc lắc, thành công khiến Tiêu Tê ngủ đến sáng.
Hôm sau, tất cả Trương Thần Phi vẫn như thường, dậy nhưng vẫn không có phản ứng gì cả.
“Đáng lẽ nên chạy ứng dụng sớm hơn.” Trương Thần Phi có chút ảo não. Nếu như sớm chạy thì sẽ không xảy ra chuyện kinh hồn trên núi hôm qua, thiếu chút nữa đã vào hoàn cảnh trẻ mà lại chán đời tự tử.
“Cũng đâu cần quá sớm.” Tiêu Tê cũng lo lắng, sản phẩm gì khi đưa ra thị trường thì cũng phải được thí nghiệm nhiều lần, ứng dụng này mới được thí nghiệm hai lần, tính an toàn và tác dụng phụ chưa thể đánh giá rõ ràng được, không phải vạn bất đắc dĩ thì cậu cũng không muốn dùng.
Cũng may là ngoại thiết trí não đang dùng bây giờ đã được chia sẻ quyền hạn với Anne. Để cho Anne kết nối với Louis XIII thì sẽ dễ dàng quản lý được việc mà Trương Thần Phi làm hàng ngày, lúc này Tiêu Tê mới để hắn đi làm.
Mới vừa vào Ba Tiêu thì đã nhận được tin nhắn Trương Thần Phi gửi đến.
[Thấy bộ dáng em lo lắng cho anh, anh cứng liền luôn.]
“…”
Tục ngữ nói đúng, ba ngày không đánh thì nóc nhà cũng bung.
Qua hết một ngày, Louis XIII cũng không gửi đến tin tức xấu nào, Trương Thần Phi thành thành thật thật làm việc ở Thạch Phi Khoa Kỹ, mãi đến lúc tan tầm mới truyền đến một thông báo.
[Louis XIII: Đang xuất phát đến Ba Tiêu, công cụ sử dụng — Maybach đen.]
Tiêu Tê thu dọn chuẩn bị đi về.
Một lát sau, lại có một tin nhắn đến.
[Louis XIII: Đổi đường đi, đang xuất phát đến Phong Lâm Lộc Đình, thời gian dự tính – 50 phút.]
Phong Lâm Lộc Đình là tiểu khu mà Tiêu gia ở đó. Tiêu Tê thấy sai sai, gọi điện đến nhưng không ai nghe, chỉ có thể nhanh chóng xuống lầu, đón xe đi Lộc Đình.
Ba Tiêu gần Tiêu gia hơn Thạch Phi, Tiêu Tê đến trước rồi đứng chờ ở trước cửa tiểu khu. Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Trương Thần Phi xuống xe, nhìn về phía tiểu kiều thê đứng ở trong gió thu, hai mắt từ từ mở to.
“Tiêu Tê? Em… thật sự ở đây sao!” Nắm tay tiểu kiều thê, sắc mặt của Trương tiên sinh có chút vặn vẹo, cũng không biết là khóc hay là cười, run một lát, giọng khàn khàn nói, “Mẹ nó, cuối cùng lão tử cũng tìm được em!”
Mấy từ này có chút quen tai.
Tiêu Tê yên lặng nhìn tiến độ xoá, khó khăn lắm được dọn được 5%, nhíu mày nhìn về phía ông xã: “Anh…”
Vừa mới nói một chữ, Trương Thần Phi đột nhiên quỳ xuống, ôm eo của cậu cầu xin: “Tôi không phải người, tôi là vương bát đản! Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Tiêu Tê nhanh chóng nhìn xung quanh, sợ hàng xóm đi ngang nhìn thấy, dùng sức kéo hắn dậy: “Sao anh lại không phải là người?”
“Em không nhớ sao?” Trong mắt Trương Thần Phi loé lên đau xót. “Tôi là người luân phiên làm em đó!”
“… Câm miệng!”