Editor: Quỳnh ๖ۣۜDien๖ۣۜDan๖ۣۜLe๖ۣۜQuy๖ۣۜDon
Vân Lãnh Ca cầm lấy búp bê vải trong tay Ngâm Cầm, cầm trong tay nhìn kỹ vài lần, gấm trắng như tuyết, ngũ quan được làm có chút thô ráp, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra là nam hay là nữ, đằng sau lưng có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của người bị nguyền rửa, Vân Bá Kiên và lão phu nhân cũng nằm trong số đó, ngay cả tên tuổi của Nhị di nương Vạn Phượng Ngô cũng ngẫu nhiên nằm ở đây, xem ra Nhị di nương vì muốn đạt được mục đích, mà không tiếc nguyền rủa chính mình.
Ba nha hoàn đứng sau lưng Vân Lãnh Ca, hiển nhiên cũng nhìn thấy được chữ viết phía trên búp bê vải, Ngâm Cầm sớm đã biết cho nên vẫn còn có thể duy trì vẻ tỉnh táo, chỉ là ánh mắt có chút căm hận, ra sức nhìn chằm chằm Hương nhi xụi lơ ở trên đất, hận không thể nhìn ra cái động trên người nàng. Gương mặt Vận nhi trắng bệch, quá sợ hãi, nàng không muốn nghĩ, nếu như Hương nhi thành công, mọi người trong Liên Lãnh uyển đều không thoát khỏi liên quan, toàn bộ đều bị xử tử, Ngâm Thư vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt híp lại nguy hiểm.
Vân Lãnh Ca phất phất tay, ánh mắt thản nhiên, nói: “Ngâm Cầm, làm cho nàng tỉnh.”
Ngâm Cầm lấy ra một cái bình nhỏ, mở nút bình, quơ quơ gần chóp mũi Hương nhi, trong phút chốc, Hương nhi liền từ từ tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, giật mình thấy bốn người đứng trước mắt, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn các nàng, định kêu to, Ngâm Thư nhanh tay lẹ mắt cầm khăn lau rơi dưới đất nhét vào miệng nàng, Hương nhi phát ra tiếng kêu ô ô, vẻ mặt hoảng sợ mà vặn vẹo.
Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt cực kỳ bất an của Hương nhi, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh hơn: “Hương nhi, bây giờ ta đưa ngươi đến chỗ Tổ mẫu, nói ngươi nửa đêm chôn búp bê vải trong phòng ta, muốn nguyền rủa hãm hại dòng chính nữ, còn nguyền rửa cả các vị chủ tử trong Tướng phủ, ngươi nói Tổ mẫu sẽ xử lý ngươi như thế nào?” Sắc mặt Hương nhi tái mét, nhìn Vân Lãnh Ca đang mỉm cười càng ra sức lắc đầu, nghĩ muốn vùng vẫy đứng lên, nhưng dược liệu vẫn còn chưa hoàn toàn hết tác dụng, chân tay không có lực, ngay cả cánh tay cũng không giơ lên được.
Vân Lãnh Ca đang tươi cười đột nhiên thu lại, bật ra một câu nói lạnh như băng, giơ búp bê vải trong tay lên, lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi và ta đều biết rõ đây là cái gì, triều đình nghiêm cấm dùng Vu Cổ thuật, nếu như bị tra xét, không phải mọi người trong Tướng phủ đều bị ngươi làm cho vạ lây sao, ta muốn đem mấy con búp bê này giao cho tổ mẫu và phụ thân, để cho bọn họ nhìn một chút rốt cuộc là ai muốn nguyền rửa họ, chỉ sợ đến lúc đó không riêng gì ngươi, mà người nhà ngươi cũng đều bị liên lụy, một người cũng không thoát được.”
Hương nhi ngừng vùng vẫy, sắc mặt trở lên trắng bệch không còn một chút máu, mình chết không sao, lại còn liên lụy đến người nhà, lúc trước vì Nhị di nương đã đáp ứng nàng, chỉ cần nàng hoàn thành việc này sẽ đưa cho nàng một số bạc rồi thả nàng ra khỏi phủ về nhà an hưởng cuộc sống với người nhà, nàng mới có thể bị ma quỷ ám ảnh thừa dịp Nhị tiểu thư không có ở đây, muốn đêm mấy thứ này chôn trong sân Liên Lãnh uyển, nhưng không nghĩ đến vừa mới vào trong sân không bao lâu đã bị đánh ngất xỉu.
“Cho nên ngươi xác định ngươi vẫn muốn kêu to để đưa mọi người đến sao? Như vậy ta cũng không thể giữ được ngươi rồi.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca giật giật, môi anh đào cong lên.
Ánh mắt tĩnh lặng của Hương nhi nhất thời lóe sáng, giống như lúc người ở lâu trong sa mạc biết mình sắp vì khát lại vui mừng phát hiện ra hồ nước trong, trong mắt Hương nhi lóe lên một tia hi vọng, ra sức gật đầu, từ trong miệng phát ra tiếng ô ô thật nhỏ, nàng không muốn chết, lại càng không muốn liên lụy đến người nhà.
Vân Lãnh Ca liếc mắt ra hiệu cho Ngâm Thư, Ngâm Thư hiểu ý, lập tức xoay người lấy miếng khăn trong miệng Hương nhi ra.
Hương nhi thở gấp vào cái, khôi phục lại chút sức lực, gian nan quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Nhị tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ bị ma quỷ ám, xin Nhị tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.” Nói xong, liền dập đầu mạnh xuống đất.
“Vậy ngươi cũng biết, nếu như lần này ta không may mắn phát hiện chuyện ngươi làm, một khi bị phát hiện, kết cục của ta sẽ thê thảm hơn ngươi rất nhiều lần, đúng không?” Vân Lãnh Ca phất tay, ý bảo Hương nhi ngừng dập đầu, sau đó chậm rãi nói.
Ánh mắt Hương nhi dao động, giống như hiểu ra điều gì đó, nàng biết Nhị tiểu thư sẽ không dễ dàng tha cho mình, cắn chặt môi, nói: “Nhị tiểu thư muốn nô tỳ làm như thế nào?”
Khóe miệng Vân Lãnh Ca nhếch lên, hai mắt nhìn chằm chằm Hương nhi trước mặt: “Chỉ cần thỉnh thoảng ngươi nói cho ta một chút tin tức tình hình của Nhị di nương và Vân Xuân Ca gần đây là được.” Hương nhi là một nha đầu thông mình, nàng biết phải lựa chọn như thế nào.
“Vậy là phản bội chủ tử sao, nô tỳ, nô tỳ không thể làm như vậy được.” Vẻ mặt Hương nhi có chút do dự, tuy Tam tiểu thư luôn đánh mắng nàng, nhưng nô tỳ đã phản bội chủ tử sẽ bị những người khác phỉ nhổ.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút kinh ngạc, theo nàng biết, Vân Hạ Ca đối với Hương nhi không tốt, nàng còn tưởng rằng Hương nhi sẽ vui vẻ quyết định, xem ra Hương nhi cũng không phải là người đã mất hết lương tâm.
“Ta không cần ngươi phản bội chủ tử, cũng không cần ngươi làm cái gì cho ra, chỉ cần ngươi đem tình hình gần đây của Nhị di nương nói cho ta biết là được.” Vân Lãnh Ca hơi ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mơ màng.
Trong lòng Hương nhi không ngừng xung đột, nàng muốn mình lựa chọn giữa lòng trung thành và tính mạng người nhà, lại chỉ được chọn một: “Được, nô tỳ đáp ứng Nhị tiểu thư.” Hương nhi hạ quyết tâm, cắn răng nói, Nhị tiểu thư có thể đồng ý những thứ này đúng là không dễ dàng gì, nàng cũng không nên tham lam yêu cầu cái gì, dù sao hôm này là nàng hãm hại Nhị tiểu thư trước, vì người nhà của mình, cho dù mình trở thành một người bất nhân bất nghĩa, nàng cũng nhận.
Vân Lãnh Ca lấy lại tinh thần, hai mắt giống như có một tầng băng tuyết, lạnh lùng giá rét: “Nếu đã đáp ứng rồi thì đừng nên đổi ý, tiểu thư Tướng phủ muốn xử lý một nô tỳ không nghe lời là một chuyện cực kỳ đơn giản, ngươi hiểu chưa?”
Hương nhi cảm nhận được nhiệt độ trở nên băng lạnh rất nhanh, cuối cùng, trong nháy mắt làm người đông lạnh, nói: “Nhị tiểu thư, nô tỳ không dám, cũng không thể.” Tuy giọng nói có chút run rẩy, nhưng ý tứ biểu đặt vẫn rất rõ ràng.
Vân Lãnh Ca mỉm cười, khí lạnh quanh thân lập tức tan biến, thản nhiên mở miệng nói: “Rất tốt, bây giờ ngươi đi báo với Nhị di nương, nói ngươi đã chôn búp bê vải dưới cây đại thụ ở trong viện của ta, phải viện cớ gì về việc chậm trễ thời gian, trong lòng ngươi hẳn đã biết.”
“Vâng, Nhị tiểu thư, nô tỳ cáo lui.” Hương nhi thuận theo nói, nét mặt đã khôi phục lại bình thường, từ từ đứng dậy cáo lui, mang theo đồ vật đi ra ngoài.
Vận nhi nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca mấy lần, muốn nói lại thôi, Vân Liên Ca có chút không chịu nổi cái nhìn của nàng, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần úp mở như vậy.”
"Tiểu thư, Hương nhi đó là do Nhị di nương phái đến hãm hại tiểu thư, tại sao tiểu thư lại bỏ qua cho nàng? Bỏ qua cho Nhị di nương?" Vận nhi không nhịn được liền hỏi nàng.
Vân Lãnh Ca bỏ búp bê vải trên tay xuống, cười nhạt nói: "Chúng ta có chứng cứ gì chứng minh Nhị di nương sai Hương nhi hãm hại ta? Chỉ dựa vào mấy con búp bê vải này? Búp bê vải này ở trong tay Hương nhi, Nhị di nương chỉ cần nói nàng không biết chuyện này liền có thể phủi sạch mọi quan hệ, cho dù có báo với tổ mẫu, kết quả không phải là cả nhà Hương nhi sẽ bị đánh chết sao, thứ nhất ta không muốn tiện nghi cho Nhị di nương, thứ hai cho dù Hương nhi đáng chết, nhưng người nhà nàng vô tội, ta không muốn tổn hại mạng người." Không biết có phải do kiếp trước giết quá nhiều người hay không, kiếp này nàng đều sẽ lưu lại cho người ta một con đường sống nho nhỏ, quyết không đuổi cùng giết tận.
Vân Lãnh Ca cầm lấy búp bê vải trong tay Ngâm Cầm, cầm trong tay nhìn kỹ vài lần, gấm trắng như tuyết, ngũ quan được làm có chút thô ráp, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra là nam hay là nữ, đằng sau lưng có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của người bị nguyền rửa, Vân Bá Kiên và lão phu nhân cũng nằm trong số đó, ngay cả tên tuổi của Nhị di nương Vạn Phượng Ngô cũng ngẫu nhiên nằm ở đây, xem ra Nhị di nương vì muốn đạt được mục đích, mà không tiếc nguyền rủa chính mình.
Ba nha hoàn đứng sau lưng Vân Lãnh Ca, hiển nhiên cũng nhìn thấy được chữ viết phía trên búp bê vải, Ngâm Cầm sớm đã biết cho nên vẫn còn có thể duy trì vẻ tỉnh táo, chỉ là ánh mắt có chút căm hận, ra sức nhìn chằm chằm Hương nhi xụi lơ ở trên đất, hận không thể nhìn ra cái động trên người nàng. Gương mặt Vận nhi trắng bệch, quá sợ hãi, nàng không muốn nghĩ, nếu như Hương nhi thành công, mọi người trong Liên Lãnh uyển đều không thoát khỏi liên quan, toàn bộ đều bị xử tử, Ngâm Thư vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt híp lại nguy hiểm.
Vân Lãnh Ca phất phất tay, ánh mắt thản nhiên, nói: “Ngâm Cầm, làm cho nàng tỉnh.”
Ngâm Cầm lấy ra một cái bình nhỏ, mở nút bình, quơ quơ gần chóp mũi Hương nhi, trong phút chốc, Hương nhi liền từ từ tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, giật mình thấy bốn người đứng trước mắt, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn các nàng, định kêu to, Ngâm Thư nhanh tay lẹ mắt cầm khăn lau rơi dưới đất nhét vào miệng nàng, Hương nhi phát ra tiếng kêu ô ô, vẻ mặt hoảng sợ mà vặn vẹo.
Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt cực kỳ bất an của Hương nhi, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh hơn: “Hương nhi, bây giờ ta đưa ngươi đến chỗ Tổ mẫu, nói ngươi nửa đêm chôn búp bê vải trong phòng ta, muốn nguyền rủa hãm hại dòng chính nữ, còn nguyền rửa cả các vị chủ tử trong Tướng phủ, ngươi nói Tổ mẫu sẽ xử lý ngươi như thế nào?” Sắc mặt Hương nhi tái mét, nhìn Vân Lãnh Ca đang mỉm cười càng ra sức lắc đầu, nghĩ muốn vùng vẫy đứng lên, nhưng dược liệu vẫn còn chưa hoàn toàn hết tác dụng, chân tay không có lực, ngay cả cánh tay cũng không giơ lên được.
Vân Lãnh Ca đang tươi cười đột nhiên thu lại, bật ra một câu nói lạnh như băng, giơ búp bê vải trong tay lên, lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi và ta đều biết rõ đây là cái gì, triều đình nghiêm cấm dùng Vu Cổ thuật, nếu như bị tra xét, không phải mọi người trong Tướng phủ đều bị ngươi làm cho vạ lây sao, ta muốn đem mấy con búp bê này giao cho tổ mẫu và phụ thân, để cho bọn họ nhìn một chút rốt cuộc là ai muốn nguyền rửa họ, chỉ sợ đến lúc đó không riêng gì ngươi, mà người nhà ngươi cũng đều bị liên lụy, một người cũng không thoát được.”
Hương nhi ngừng vùng vẫy, sắc mặt trở lên trắng bệch không còn một chút máu, mình chết không sao, lại còn liên lụy đến người nhà, lúc trước vì Nhị di nương đã đáp ứng nàng, chỉ cần nàng hoàn thành việc này sẽ đưa cho nàng một số bạc rồi thả nàng ra khỏi phủ về nhà an hưởng cuộc sống với người nhà, nàng mới có thể bị ma quỷ ám ảnh thừa dịp Nhị tiểu thư không có ở đây, muốn đêm mấy thứ này chôn trong sân Liên Lãnh uyển, nhưng không nghĩ đến vừa mới vào trong sân không bao lâu đã bị đánh ngất xỉu.
“Cho nên ngươi xác định ngươi vẫn muốn kêu to để đưa mọi người đến sao? Như vậy ta cũng không thể giữ được ngươi rồi.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca giật giật, môi anh đào cong lên.
Ánh mắt tĩnh lặng của Hương nhi nhất thời lóe sáng, giống như lúc người ở lâu trong sa mạc biết mình sắp vì khát lại vui mừng phát hiện ra hồ nước trong, trong mắt Hương nhi lóe lên một tia hi vọng, ra sức gật đầu, từ trong miệng phát ra tiếng ô ô thật nhỏ, nàng không muốn chết, lại càng không muốn liên lụy đến người nhà.
Vân Lãnh Ca liếc mắt ra hiệu cho Ngâm Thư, Ngâm Thư hiểu ý, lập tức xoay người lấy miếng khăn trong miệng Hương nhi ra.
Hương nhi thở gấp vào cái, khôi phục lại chút sức lực, gian nan quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Nhị tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ bị ma quỷ ám, xin Nhị tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.” Nói xong, liền dập đầu mạnh xuống đất.
“Vậy ngươi cũng biết, nếu như lần này ta không may mắn phát hiện chuyện ngươi làm, một khi bị phát hiện, kết cục của ta sẽ thê thảm hơn ngươi rất nhiều lần, đúng không?” Vân Lãnh Ca phất tay, ý bảo Hương nhi ngừng dập đầu, sau đó chậm rãi nói.
Ánh mắt Hương nhi dao động, giống như hiểu ra điều gì đó, nàng biết Nhị tiểu thư sẽ không dễ dàng tha cho mình, cắn chặt môi, nói: “Nhị tiểu thư muốn nô tỳ làm như thế nào?”
Khóe miệng Vân Lãnh Ca nhếch lên, hai mắt nhìn chằm chằm Hương nhi trước mặt: “Chỉ cần thỉnh thoảng ngươi nói cho ta một chút tin tức tình hình của Nhị di nương và Vân Xuân Ca gần đây là được.” Hương nhi là một nha đầu thông mình, nàng biết phải lựa chọn như thế nào.
“Vậy là phản bội chủ tử sao, nô tỳ, nô tỳ không thể làm như vậy được.” Vẻ mặt Hương nhi có chút do dự, tuy Tam tiểu thư luôn đánh mắng nàng, nhưng nô tỳ đã phản bội chủ tử sẽ bị những người khác phỉ nhổ.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút kinh ngạc, theo nàng biết, Vân Hạ Ca đối với Hương nhi không tốt, nàng còn tưởng rằng Hương nhi sẽ vui vẻ quyết định, xem ra Hương nhi cũng không phải là người đã mất hết lương tâm.
“Ta không cần ngươi phản bội chủ tử, cũng không cần ngươi làm cái gì cho ra, chỉ cần ngươi đem tình hình gần đây của Nhị di nương nói cho ta biết là được.” Vân Lãnh Ca hơi ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mơ màng.
Trong lòng Hương nhi không ngừng xung đột, nàng muốn mình lựa chọn giữa lòng trung thành và tính mạng người nhà, lại chỉ được chọn một: “Được, nô tỳ đáp ứng Nhị tiểu thư.” Hương nhi hạ quyết tâm, cắn răng nói, Nhị tiểu thư có thể đồng ý những thứ này đúng là không dễ dàng gì, nàng cũng không nên tham lam yêu cầu cái gì, dù sao hôm này là nàng hãm hại Nhị tiểu thư trước, vì người nhà của mình, cho dù mình trở thành một người bất nhân bất nghĩa, nàng cũng nhận.
Vân Lãnh Ca lấy lại tinh thần, hai mắt giống như có một tầng băng tuyết, lạnh lùng giá rét: “Nếu đã đáp ứng rồi thì đừng nên đổi ý, tiểu thư Tướng phủ muốn xử lý một nô tỳ không nghe lời là một chuyện cực kỳ đơn giản, ngươi hiểu chưa?”
Hương nhi cảm nhận được nhiệt độ trở nên băng lạnh rất nhanh, cuối cùng, trong nháy mắt làm người đông lạnh, nói: “Nhị tiểu thư, nô tỳ không dám, cũng không thể.” Tuy giọng nói có chút run rẩy, nhưng ý tứ biểu đặt vẫn rất rõ ràng.
Vân Lãnh Ca mỉm cười, khí lạnh quanh thân lập tức tan biến, thản nhiên mở miệng nói: “Rất tốt, bây giờ ngươi đi báo với Nhị di nương, nói ngươi đã chôn búp bê vải dưới cây đại thụ ở trong viện của ta, phải viện cớ gì về việc chậm trễ thời gian, trong lòng ngươi hẳn đã biết.”
“Vâng, Nhị tiểu thư, nô tỳ cáo lui.” Hương nhi thuận theo nói, nét mặt đã khôi phục lại bình thường, từ từ đứng dậy cáo lui, mang theo đồ vật đi ra ngoài.
Vận nhi nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca mấy lần, muốn nói lại thôi, Vân Liên Ca có chút không chịu nổi cái nhìn của nàng, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần úp mở như vậy.”
"Tiểu thư, Hương nhi đó là do Nhị di nương phái đến hãm hại tiểu thư, tại sao tiểu thư lại bỏ qua cho nàng? Bỏ qua cho Nhị di nương?" Vận nhi không nhịn được liền hỏi nàng.
Vân Lãnh Ca bỏ búp bê vải trên tay xuống, cười nhạt nói: "Chúng ta có chứng cứ gì chứng minh Nhị di nương sai Hương nhi hãm hại ta? Chỉ dựa vào mấy con búp bê vải này? Búp bê vải này ở trong tay Hương nhi, Nhị di nương chỉ cần nói nàng không biết chuyện này liền có thể phủi sạch mọi quan hệ, cho dù có báo với tổ mẫu, kết quả không phải là cả nhà Hương nhi sẽ bị đánh chết sao, thứ nhất ta không muốn tiện nghi cho Nhị di nương, thứ hai cho dù Hương nhi đáng chết, nhưng người nhà nàng vô tội, ta không muốn tổn hại mạng người." Không biết có phải do kiếp trước giết quá nhiều người hay không, kiếp này nàng đều sẽ lưu lại cho người ta một con đường sống nho nhỏ, quyết không đuổi cùng giết tận.