Mộ Dung Diệp nhíu mày tự bức mình không được nhìn nàng đang vui sướng nữa, nếu không chẳng khác nào tự chịu tội. Hắn đứng dậy, dùng tay phủi phủi bụi trên xiêm y, cất bước đi ra ngoài.
Không lâu xong thì đi đến cửa cung.
Một cỗ xe ngựa màu tím nhạt đang đợi trước cửa cung, thấy Mộ Dung Diệp đi ra, người hầu chờ sẵn ở xe ngựa vội vàng xuống xe cung kinh đúng một bên.
“Còn chưa lên?” Vân Lãnh Ca đang nhìn đông nhìn tây tìm xe ngựa lúc đưa nàng đi trong nội cung, chợt nghe thấy Mộ Dung Diệp mời nàng lên xe nói chuyện, khiến nàng giật cả mình.
“Nàng muốn đi bộ về Tướng phủ sao?” Mộ Dung Diệp không để ý đến nàng, chỉ lạnh nhạt nói sự thật, “Hoàng cung cách tướng phủ khá xa, Vân nhị tiểu thư ban ngày ban mặt mà xuất đầu lộ diện, không sợ danh dự bị tổn hại sao? Nếu nàng đã không sợ thì đương nhiên bản thế tử không xen vào chuyện của người khác nữa.” Nói xong lập tức lên xe ngựa.
Vân Lãnh Ca nghĩ hắn cũng không thể ăn thịt nàng, thế là gia tăng tốc độ chân đạp bước lên xe ngựa, dưới đùi dùng sức, nháy mắt đã bước lên xe, vén rèm xe lên nhìn thấy Mộ Dung Diệp đã nhắm mắt nghỉ ngơi nên nàng bước đến ngồi đối diện hắn.
“Vân Lãnh Ca, nàng thật là nữ tử sao? Sao lại thô lỗ thế?” Mộ Dung Diệp ngồi đối diện đột nhiên mở mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Biết hắn ám chỉ động tác lên xe ngựa của mình, Vân Lãnh Ca hơi đỏ mặt, động tác đã khắc vào xương vào cốt há có thể dễ dàng xóa đi? Lúc bình thường nàng còn có thể nhớ đến thân phận tiểu thư khuê các của mình, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải chú ý dáng vẻ, cẩn thận lễ độ, biểu hiện ra một nữ tử có tu dưỡng, nhưng vừa rồi xe ngựa đã che thân hình của nàng, nghĩ dù sao cũng không ai trông thấy nên trực tiếp gọn gàng lên xe.
“Vừa nãy không có người đến dìu tiểu nữ, chẳng lẽ cứ đứng đấy nhìn thế tử rời đi sao?” Vân Lãnh Ca liếc Mộ Dung Diệp một cái.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, bản thế tử làm việc tuy bừa bãi nhưng chút lễ ấy vẫn hiểu được.” Mộ Dung Diệp mặt mày ung dung, miễn cưỡng đáp trả.
“Nếu thế tử đã biết nam nữ thụ thụ bất thân thì nửa đêm canh ba đừng xông vào phòng của tiểu nữ chứ, đêm đó càng không hôn…” Vân Lãnh Ca bị tức đến váng đầu, đẩy hết oán giận của mình ra mà không thèm suy nghĩ, ngay sau đó nàng cũng ý thức được không đúng, vội vàng ngừng lại, khuôn mặt trắng noãn nhanh chóng như phủ lên tầng phấn son mỏng, đỏ bừng hết sức động lòng người.
Người đánh xe bên ngoài làm rơi cả roi, khó tin nhìn chằm chằm vào trong màn xe.
Thế tử hôn Vân tiểu thư? Đúng là làm người ta kinh hãi.
“Xích Ngôn, đến hữu tướng phủ đi.” Mộ Dung Diệp nhàn nhạt phân phó một câu, sau đó ánh mắt sâu kín liếc nhìn Vân Lãnh Ca, dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lát, ý tứ hàm xúc nói: “Thì ra Lãnh Ca đối với nụ hôn của bản thế tử nhung nhớ mãi không quên? Nếu nàng không ngại thì bản thế tử có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng.”
“Nói bậy.” Vân Lãnh Ca bật dậy quát lên, “Ta chỉ là…”
Còn chưa nói dứt câu thì đầu nàng đã trực tiếp đập vào đỉnh xe, xe ngựa Mộ Dung Diệp dùng toàn gỗ tử đàn tốt nhất để làm, chặt chẽ cứng rắn, nàng lại bất ngờ đứng bật dậy, chỉ nghe một tiếng “Ầm” nặng nề, Vân Lãnh Ca cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, choáng váng xây xẩm mặt mày ngã quỵ.
Mộ Dung Diệp đưa tay vuốt trán che mắt có chút không đành lòng, dư quang trông thấy thân thể Vân Lãnh Ca ngã về phía hắn, hắn nhếch môi cười đưa tay phải tới, hoàn toàn om nàng vào lòng.
Nhìn kiều nhan trong ngực, thân thể nàng mềm mại như bông tựa vào khuỷu tay của hắn, bộ dáng giương nanh múa vuốt bình thường đã cởi bỏ, ngũ quan tinh tế không chút tì vết, tóc dài phủ trước ngực, cả ngàn sợi đen tuyền như mực, dung nhan xinh tươi mơn mởn như một bức tranh thủy mặc, bức tranh ấy cuộn trọn chứ chưa trải rộng ra, nhưng không khó để đoán, tương lai bức tranh ấy sẽ trở nên tinh diệu đến thế nào.
Vân Lãnh Ca chỉ choáng đầu trong chốc lát rồi theo bản năng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, ưm một tiếng cố gắng mở mắt ra, đang mông lung chợt thấy khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử ba phần của Mộ Dung Diệp đang lắc lư trước mắt mình, thì nàng khẽ lắc đầu, hình ảnh trước mắt đã rõ hơn chút ít.
Sững sờ nhìn khuôn mặt cách mình chưa tới ba tấc, Vân Lãnh Ca có cảm giác không biết nên có cảm giác gì.
“Đây là đâu?” Vân Lãnh Ca ngơ ngác hỏi một câu.
Dường như Mộ Dung Diệp không nghe thấy, vẫn nhìn nàng không nói lời nào, đôi mắt toát lên ánh sáng vừa tĩnh mịch vừa lộng lẫy như ánh trăng soi sáng đáy đầm.
Vân Lãnh Ca không nói thêm lời nào nữa, trí nhớ trong đầu từ từ trở về, đột nhiên ngừng lại một khắc trước khi nàng bị té xỉu, nàng trừng lớn mắt, nghiêng đầu trông thấy cổ áo được thêu hoa văn phức tạp của Mộ Dung Diệp, luống cuống tay chân giãy khỏi bản tay đang đặt bên hông mình của hắn.
“Xin thế tử thứ tội, tiểu nữ lỗ mãng.” Tuy Vân Lãnh Ca trong miệng thì tạ lỗi nhưng lại không dám đứng lên hành lễ, trên đầu vẫn truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau khiến nàng không dám nhúc nhích, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh thảo chỉ có trên người Mộ Dung Diệp, đột nhiên khiến nàng nghĩ đến nụ hôn hôm đó, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu lẩm bẩm nói.
Mộ Dung Diệp để tùy nàng tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ tươi như ánh bình minh, cảm thấy rung động, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, muốn âu yếm vuốt ve nàng.
Vân Lãnh Ca không thấy được trạng thái lạ thường của Mộ Dung Diệp, nàng cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Thế tử, không biết ba người kia yêu cầu tiểu nữ thế nào ạ?” Không khí trong xe thật quỷ dị, khiến nàng như đứng đống lửa ngồi đống than, đành phải tìm đại một chủ đề nào đó để che giấu xấu hổ.
Tiếng nói này kéo lý trí Mộ Dung Diệp về, một tia ảo não xẹt qua mặt hắn, hắn nhắm mắt lại khống chế bản thân đừng nhìn dung nhan khiến hắn phải động tâm, lưng tựa vào tường xe, híp mắt, dùng âm thanh cực kì thấp nói: “Sau này nàng sẽ biết thôi.”
Vân Lãnh Ca ồ lên một tiếng, cúi đầu không nói gì, không khí vừa đi lại bắt đầu ùa về.
“Thế tử, đến hữu tướng phủ rồi ạ.” Không biết qua bao lâu, Xích Ngôn lên tiếng.
“Thế tử, đa tạ ngài đã đưa tiểu nữ hồi phủ, tiểu nữ xin cáo lui.” Vân Lãnh Ca sửa sang lại xiêm y hơi rối loạn, lấy chiếc khăn che mặt ra, nhẹ giọng nói với Mộ Dung Diệp đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Dung Diệp khẽ gật đầu, không hề mở mắt.
Vân Lãnh Ca nửa khom người vén rèm lên, xuống xe ngựa.
Vào tướng phủ, Vân Lãnh Ca đến Phúc Thọ đường của lão phu nhân trước.
Vừa vào đến viện tử đã nghe thấy tiếng cười nói như chuông ngân truyền từ trong ra, đâu đó nghe tiếng cười đùa của lão phu nhân.
Vân Lãnh Ca cong cong khóe môi, đưa tay nâng búi tóc, nở nụ cười mỉm bước vào.
Mấy ngày trước lão phu nhân đã cố ý dặn dò hạ nhân trong Phúc Thọ đường, nếu nhị tiểu thư tới thì không cần thông báo, cứ cho nàng vào.
“Tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca dịu ngoan cười chào lão phu nhân, đồng thời khẽ gật đầu với Vân Thu Ca đang cười duyên dáng, chào hỏi một tiếng: “Tứ muội cũng ở đây à?”
“Đứa trẻ ngoan, con về đấy à, mau sang đây cho tổ mẫu xem xem.” Thấy Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng đi tới, nụ cười trên mặt lão phu nhân càng đậm hơn, vẫy tay với nàng, thân mật nói.
Vân Lãnh Ca chậm rãi đi tới bên cạnh lão phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Hôm nay con tiến cung có thuận lợi không?” Lão phu nhân đặt bàn tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca vào bàn tay mình, mỉm cười hỏi.
“Rất thuận lợi ạ, thái hậu rất dễ gần, nói chuyện ôn hòa, còn lôi kéo cháu gái nói chuyện phiếm trong nhà rồi sau đó đưa con xuất cung ạ.” Vân Lãnh Ca quay đầu sang, thần thái ngây thơ.
“Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm thôi sao?” Lão phu nhân hơi thất vọng hỏi tiếp.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, nói mấy việc râu ria nho nhỏ chả liên quan ra, “Không có, có điều trước khi cháu xuất cung có gặp được Du Nhiên công chúa, rồi ở trong đình nghỉ mát cùng hàn huyên một hồi, sau đó đụng phải Mộ Dung thế tử, hắn thuận đượng đưa cháu gái hồi phủ luôn ạ.”
“Mộ Dung thế tử đưa cháu hồi phủ?” Lão phu nhân mừng như điên.
“Đúng ạ, thế tử nói dẫu sao hắn cũng phải về vương phủ nên có thể đưa cháu về.” Vân Lãnh Ca trong lòng cười lạnh, nói đơn giản.
“Nhị tỷ tốt số thật đó, nhiều lần được Mộ Dung thế tử giúp đỡ thật.” Vân Thu Cag hen ghét nhìn Vân Lãnh Ca, trong yến hội được phô trương danh tiếng không tính, thậm chí đến cả Mộ Dung thế tử cũng coi trọng nàng ta ba phần, nhiều lần rat ay giúp đỡ.
Nếu mình cũng có thể tham dự cung yến thì bây giờ nàng ta không thể vênh váo kiêu ngạo được đâu.
Khuôn mặt đang cười của lão phu nhân chợt tắt, bất mãn trừng mắt Vân Thu Ca không đang không ăn được nho thì chê nho xanh kia, thân phận của bản thân là gì vẫn chưa hiểu ư? Chỉ là một thứ nữ mà dám công nhiên châm chọc đích tỷ, đúng là không có lễ nghi phép tắc.
“Chỉ là trùng hợp thôi, tứ muội đừng nghĩ nhiều.” Vân Lãnh Ca nói chuyện ôn hòa, bình tĩnh nói.
Lão phu nhân hài lòng nhìn qua Vân Lãnh Ca, đúng là đứa con của đích xuất, vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng mực, mà dung mạo và tài nghệ càng không thua nữ tử bên ngoài một chút, một đứa cháu gái vừa ưu tú vừa dễ cầm nắm như thế có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
“Tổ mẫu, cháu gái hơi đói bụng rồi ạ.” Vân Lãnh Ca không kiên nhẫn mang mặt nạ với lão phu nhân nữa, ngượng ngùng nói.
“Bây giờ đã qua giờ dùng cơm trưa rồi, chắc là trong cung cháu không ăn được gì đâu, mau về ăn đi cháu.” Lão phu nhân quan tâm.
Thái hậu vì muốn nói chuyện với Lãnh Ca mà cố ý truyền nàng tiến cung, ngay cả Du Nhiên công chúa cũng phải chịu hạ mình nói chuyện phiếm với nàng, tướng phủ đã có nàng thì còn lo gì không thịnh vượng chứ?
“Vâng, cháu gái xin cáo từ.” Vân Lãnh Ca đứng dậy phúc lễ, dưới ánh mắt mỉm cười của lão phu nhân và ánh mắt không cam lòng của Vân Thu Ca chậm rãi bước khỏi Phúc Thọ Đường.
Vân Nhi đã sớm hỏi thăm tiểu thư đã hồi phủ chưa, vừa lúc gặp được tiểu thư cách đó không xa.
“Tiểu thư, thái hậu không làm khó tiểu thư chứ ạ?” Vận Nhi đi sau Vân Lãnh Ca nhỏ giọng hỏi.
Vân Lãnh Ca bật cười, “Thái hậu đâu phải là người không nói lý, mình thẳng thắn chính trực là được rồi, đừng quá lo lắng.”
Mấy lời nhắn nhủ của Mộ Dung Diệp thì ngoài hoàng đế và thái hậu ra, tốt nhất không được để ai biết, tuy mấy người Vận Nhi không phải là nha đầu lắm miệng, nhưng càng ít người biết thì càng an toàn.
Không lâu xong thì đi đến cửa cung.
Một cỗ xe ngựa màu tím nhạt đang đợi trước cửa cung, thấy Mộ Dung Diệp đi ra, người hầu chờ sẵn ở xe ngựa vội vàng xuống xe cung kinh đúng một bên.
“Còn chưa lên?” Vân Lãnh Ca đang nhìn đông nhìn tây tìm xe ngựa lúc đưa nàng đi trong nội cung, chợt nghe thấy Mộ Dung Diệp mời nàng lên xe nói chuyện, khiến nàng giật cả mình.
“Nàng muốn đi bộ về Tướng phủ sao?” Mộ Dung Diệp không để ý đến nàng, chỉ lạnh nhạt nói sự thật, “Hoàng cung cách tướng phủ khá xa, Vân nhị tiểu thư ban ngày ban mặt mà xuất đầu lộ diện, không sợ danh dự bị tổn hại sao? Nếu nàng đã không sợ thì đương nhiên bản thế tử không xen vào chuyện của người khác nữa.” Nói xong lập tức lên xe ngựa.
Vân Lãnh Ca nghĩ hắn cũng không thể ăn thịt nàng, thế là gia tăng tốc độ chân đạp bước lên xe ngựa, dưới đùi dùng sức, nháy mắt đã bước lên xe, vén rèm xe lên nhìn thấy Mộ Dung Diệp đã nhắm mắt nghỉ ngơi nên nàng bước đến ngồi đối diện hắn.
“Vân Lãnh Ca, nàng thật là nữ tử sao? Sao lại thô lỗ thế?” Mộ Dung Diệp ngồi đối diện đột nhiên mở mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Biết hắn ám chỉ động tác lên xe ngựa của mình, Vân Lãnh Ca hơi đỏ mặt, động tác đã khắc vào xương vào cốt há có thể dễ dàng xóa đi? Lúc bình thường nàng còn có thể nhớ đến thân phận tiểu thư khuê các của mình, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải chú ý dáng vẻ, cẩn thận lễ độ, biểu hiện ra một nữ tử có tu dưỡng, nhưng vừa rồi xe ngựa đã che thân hình của nàng, nghĩ dù sao cũng không ai trông thấy nên trực tiếp gọn gàng lên xe.
“Vừa nãy không có người đến dìu tiểu nữ, chẳng lẽ cứ đứng đấy nhìn thế tử rời đi sao?” Vân Lãnh Ca liếc Mộ Dung Diệp một cái.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, bản thế tử làm việc tuy bừa bãi nhưng chút lễ ấy vẫn hiểu được.” Mộ Dung Diệp mặt mày ung dung, miễn cưỡng đáp trả.
“Nếu thế tử đã biết nam nữ thụ thụ bất thân thì nửa đêm canh ba đừng xông vào phòng của tiểu nữ chứ, đêm đó càng không hôn…” Vân Lãnh Ca bị tức đến váng đầu, đẩy hết oán giận của mình ra mà không thèm suy nghĩ, ngay sau đó nàng cũng ý thức được không đúng, vội vàng ngừng lại, khuôn mặt trắng noãn nhanh chóng như phủ lên tầng phấn son mỏng, đỏ bừng hết sức động lòng người.
Người đánh xe bên ngoài làm rơi cả roi, khó tin nhìn chằm chằm vào trong màn xe.
Thế tử hôn Vân tiểu thư? Đúng là làm người ta kinh hãi.
“Xích Ngôn, đến hữu tướng phủ đi.” Mộ Dung Diệp nhàn nhạt phân phó một câu, sau đó ánh mắt sâu kín liếc nhìn Vân Lãnh Ca, dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lát, ý tứ hàm xúc nói: “Thì ra Lãnh Ca đối với nụ hôn của bản thế tử nhung nhớ mãi không quên? Nếu nàng không ngại thì bản thế tử có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng.”
“Nói bậy.” Vân Lãnh Ca bật dậy quát lên, “Ta chỉ là…”
Còn chưa nói dứt câu thì đầu nàng đã trực tiếp đập vào đỉnh xe, xe ngựa Mộ Dung Diệp dùng toàn gỗ tử đàn tốt nhất để làm, chặt chẽ cứng rắn, nàng lại bất ngờ đứng bật dậy, chỉ nghe một tiếng “Ầm” nặng nề, Vân Lãnh Ca cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, choáng váng xây xẩm mặt mày ngã quỵ.
Mộ Dung Diệp đưa tay vuốt trán che mắt có chút không đành lòng, dư quang trông thấy thân thể Vân Lãnh Ca ngã về phía hắn, hắn nhếch môi cười đưa tay phải tới, hoàn toàn om nàng vào lòng.
Nhìn kiều nhan trong ngực, thân thể nàng mềm mại như bông tựa vào khuỷu tay của hắn, bộ dáng giương nanh múa vuốt bình thường đã cởi bỏ, ngũ quan tinh tế không chút tì vết, tóc dài phủ trước ngực, cả ngàn sợi đen tuyền như mực, dung nhan xinh tươi mơn mởn như một bức tranh thủy mặc, bức tranh ấy cuộn trọn chứ chưa trải rộng ra, nhưng không khó để đoán, tương lai bức tranh ấy sẽ trở nên tinh diệu đến thế nào.
Vân Lãnh Ca chỉ choáng đầu trong chốc lát rồi theo bản năng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, ưm một tiếng cố gắng mở mắt ra, đang mông lung chợt thấy khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử ba phần của Mộ Dung Diệp đang lắc lư trước mắt mình, thì nàng khẽ lắc đầu, hình ảnh trước mắt đã rõ hơn chút ít.
Sững sờ nhìn khuôn mặt cách mình chưa tới ba tấc, Vân Lãnh Ca có cảm giác không biết nên có cảm giác gì.
“Đây là đâu?” Vân Lãnh Ca ngơ ngác hỏi một câu.
Dường như Mộ Dung Diệp không nghe thấy, vẫn nhìn nàng không nói lời nào, đôi mắt toát lên ánh sáng vừa tĩnh mịch vừa lộng lẫy như ánh trăng soi sáng đáy đầm.
Vân Lãnh Ca không nói thêm lời nào nữa, trí nhớ trong đầu từ từ trở về, đột nhiên ngừng lại một khắc trước khi nàng bị té xỉu, nàng trừng lớn mắt, nghiêng đầu trông thấy cổ áo được thêu hoa văn phức tạp của Mộ Dung Diệp, luống cuống tay chân giãy khỏi bản tay đang đặt bên hông mình của hắn.
“Xin thế tử thứ tội, tiểu nữ lỗ mãng.” Tuy Vân Lãnh Ca trong miệng thì tạ lỗi nhưng lại không dám đứng lên hành lễ, trên đầu vẫn truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau khiến nàng không dám nhúc nhích, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh thảo chỉ có trên người Mộ Dung Diệp, đột nhiên khiến nàng nghĩ đến nụ hôn hôm đó, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu lẩm bẩm nói.
Mộ Dung Diệp để tùy nàng tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ tươi như ánh bình minh, cảm thấy rung động, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, muốn âu yếm vuốt ve nàng.
Vân Lãnh Ca không thấy được trạng thái lạ thường của Mộ Dung Diệp, nàng cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Thế tử, không biết ba người kia yêu cầu tiểu nữ thế nào ạ?” Không khí trong xe thật quỷ dị, khiến nàng như đứng đống lửa ngồi đống than, đành phải tìm đại một chủ đề nào đó để che giấu xấu hổ.
Tiếng nói này kéo lý trí Mộ Dung Diệp về, một tia ảo não xẹt qua mặt hắn, hắn nhắm mắt lại khống chế bản thân đừng nhìn dung nhan khiến hắn phải động tâm, lưng tựa vào tường xe, híp mắt, dùng âm thanh cực kì thấp nói: “Sau này nàng sẽ biết thôi.”
Vân Lãnh Ca ồ lên một tiếng, cúi đầu không nói gì, không khí vừa đi lại bắt đầu ùa về.
“Thế tử, đến hữu tướng phủ rồi ạ.” Không biết qua bao lâu, Xích Ngôn lên tiếng.
“Thế tử, đa tạ ngài đã đưa tiểu nữ hồi phủ, tiểu nữ xin cáo lui.” Vân Lãnh Ca sửa sang lại xiêm y hơi rối loạn, lấy chiếc khăn che mặt ra, nhẹ giọng nói với Mộ Dung Diệp đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Dung Diệp khẽ gật đầu, không hề mở mắt.
Vân Lãnh Ca nửa khom người vén rèm lên, xuống xe ngựa.
Vào tướng phủ, Vân Lãnh Ca đến Phúc Thọ đường của lão phu nhân trước.
Vừa vào đến viện tử đã nghe thấy tiếng cười nói như chuông ngân truyền từ trong ra, đâu đó nghe tiếng cười đùa của lão phu nhân.
Vân Lãnh Ca cong cong khóe môi, đưa tay nâng búi tóc, nở nụ cười mỉm bước vào.
Mấy ngày trước lão phu nhân đã cố ý dặn dò hạ nhân trong Phúc Thọ đường, nếu nhị tiểu thư tới thì không cần thông báo, cứ cho nàng vào.
“Tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca dịu ngoan cười chào lão phu nhân, đồng thời khẽ gật đầu với Vân Thu Ca đang cười duyên dáng, chào hỏi một tiếng: “Tứ muội cũng ở đây à?”
“Đứa trẻ ngoan, con về đấy à, mau sang đây cho tổ mẫu xem xem.” Thấy Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng đi tới, nụ cười trên mặt lão phu nhân càng đậm hơn, vẫy tay với nàng, thân mật nói.
Vân Lãnh Ca chậm rãi đi tới bên cạnh lão phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Hôm nay con tiến cung có thuận lợi không?” Lão phu nhân đặt bàn tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca vào bàn tay mình, mỉm cười hỏi.
“Rất thuận lợi ạ, thái hậu rất dễ gần, nói chuyện ôn hòa, còn lôi kéo cháu gái nói chuyện phiếm trong nhà rồi sau đó đưa con xuất cung ạ.” Vân Lãnh Ca quay đầu sang, thần thái ngây thơ.
“Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm thôi sao?” Lão phu nhân hơi thất vọng hỏi tiếp.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, nói mấy việc râu ria nho nhỏ chả liên quan ra, “Không có, có điều trước khi cháu xuất cung có gặp được Du Nhiên công chúa, rồi ở trong đình nghỉ mát cùng hàn huyên một hồi, sau đó đụng phải Mộ Dung thế tử, hắn thuận đượng đưa cháu gái hồi phủ luôn ạ.”
“Mộ Dung thế tử đưa cháu hồi phủ?” Lão phu nhân mừng như điên.
“Đúng ạ, thế tử nói dẫu sao hắn cũng phải về vương phủ nên có thể đưa cháu về.” Vân Lãnh Ca trong lòng cười lạnh, nói đơn giản.
“Nhị tỷ tốt số thật đó, nhiều lần được Mộ Dung thế tử giúp đỡ thật.” Vân Thu Cag hen ghét nhìn Vân Lãnh Ca, trong yến hội được phô trương danh tiếng không tính, thậm chí đến cả Mộ Dung thế tử cũng coi trọng nàng ta ba phần, nhiều lần rat ay giúp đỡ.
Nếu mình cũng có thể tham dự cung yến thì bây giờ nàng ta không thể vênh váo kiêu ngạo được đâu.
Khuôn mặt đang cười của lão phu nhân chợt tắt, bất mãn trừng mắt Vân Thu Ca không đang không ăn được nho thì chê nho xanh kia, thân phận của bản thân là gì vẫn chưa hiểu ư? Chỉ là một thứ nữ mà dám công nhiên châm chọc đích tỷ, đúng là không có lễ nghi phép tắc.
“Chỉ là trùng hợp thôi, tứ muội đừng nghĩ nhiều.” Vân Lãnh Ca nói chuyện ôn hòa, bình tĩnh nói.
Lão phu nhân hài lòng nhìn qua Vân Lãnh Ca, đúng là đứa con của đích xuất, vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng mực, mà dung mạo và tài nghệ càng không thua nữ tử bên ngoài một chút, một đứa cháu gái vừa ưu tú vừa dễ cầm nắm như thế có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
“Tổ mẫu, cháu gái hơi đói bụng rồi ạ.” Vân Lãnh Ca không kiên nhẫn mang mặt nạ với lão phu nhân nữa, ngượng ngùng nói.
“Bây giờ đã qua giờ dùng cơm trưa rồi, chắc là trong cung cháu không ăn được gì đâu, mau về ăn đi cháu.” Lão phu nhân quan tâm.
Thái hậu vì muốn nói chuyện với Lãnh Ca mà cố ý truyền nàng tiến cung, ngay cả Du Nhiên công chúa cũng phải chịu hạ mình nói chuyện phiếm với nàng, tướng phủ đã có nàng thì còn lo gì không thịnh vượng chứ?
“Vâng, cháu gái xin cáo từ.” Vân Lãnh Ca đứng dậy phúc lễ, dưới ánh mắt mỉm cười của lão phu nhân và ánh mắt không cam lòng của Vân Thu Ca chậm rãi bước khỏi Phúc Thọ Đường.
Vân Nhi đã sớm hỏi thăm tiểu thư đã hồi phủ chưa, vừa lúc gặp được tiểu thư cách đó không xa.
“Tiểu thư, thái hậu không làm khó tiểu thư chứ ạ?” Vận Nhi đi sau Vân Lãnh Ca nhỏ giọng hỏi.
Vân Lãnh Ca bật cười, “Thái hậu đâu phải là người không nói lý, mình thẳng thắn chính trực là được rồi, đừng quá lo lắng.”
Mấy lời nhắn nhủ của Mộ Dung Diệp thì ngoài hoàng đế và thái hậu ra, tốt nhất không được để ai biết, tuy mấy người Vận Nhi không phải là nha đầu lắm miệng, nhưng càng ít người biết thì càng an toàn.