Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 157: Huyết dạ tàn địch

Hoàng hôn, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Tất cả mọi người đều đang tập trung trong phòng Hoa Tinh. Lúc này Tô Ngọc, Mai Hương đã hồi phục hoàn toàn. Ám Vũ, Ám Nhu và Tỷ muội Đồng Tâm cũng đã đỡ hơn trước. Chỉ có bốn người Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh, Dạ Phong và Trần Lan vì thương thế khá nặng nên cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể khỏi được.
Nhìn mọi người, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Lần này ta đã thuận lợi cứu được Thượng Quan Yến, tất cả đều hoàn toàn thuận lợi. Nhưng các nàng lại bị thương nặng, đây là điều mà ta không nghĩ ra. Lần này địch nhân đã nắm bắt được cơ hội nên tập trung lại để công kích chúng ta, khiến chúng ta không kịp phòng bị nên thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay bọn họ. Mối thù này ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Bây giờ ta muốn hỏi Ngọc Anh là Võ lâm thư viện có mấy chỗ ẩn thân ở trong Lạc Dương. Ta nhất định sẽ hủy diệt hết bọn chúng. Nếu dám chọc vào Hoa Tinh ta, ta sẽ giết hết bọn chúng để xem còn có ai dám chọc vào ta. Lúc này nếu ba thư viện kia đã nhằm vào chúng ta, thì chúng ta sẽ cho bọn chúng cảm thấy hối hận. Với thực lực của chúng ta bây giờ cùng với thực lực của thư viện đã đủ để phân cao thấp cùng với ba thư viện kia. Dám chọc giận ta, lần này ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn ba thư viện kia. Còn có Tứ đại bang phái, ta cũng sẽ đi thu thập bọn chúng."
Hoa Tinh nói ra những lời này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Ám Nhu mở miệng nói: "Hoa Tinh, có phải huynh đang quá nóng giận không. Nếu như huynh nói thì không phải chúng ta sẽ là đối đầu với cả Võ lâm sao. Ngoài Tam đại thư viện, Tứ đại bang phái ra thì Võ lâm còn bao nhiêu nữa. Huynh phải biết rằng Phượng Hoàng thư viện là thư viện yếu nhất trong Tứ đại thư viện. Bây giờ nếu như chúng ta đối địch với Tam đại thư viện thì sợ là sau này chúng ta không còn đất sống nữa và Phượng Hoàng thư viện sẽ bị hủy diệt rất nhanh. Bây giờ tất cả cao thủ của thư viện đều tập trung ở đây, tổng bộ thư viện đang rất yếu ớt. Nên chỉ cần một cao thủ như Lý Bất Hối là đủ để hủy diệt toàn bộ Phượng Hoàng thư viện. Điều này huynh đã nghĩ đến chưa, huynh không nên bị cừu hận làm mờ lý trí"
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với quan điểm của Ám Nhu.
Mắt Hoa Tinh sáng rực lên, trầm giọng nói: "Những điều này đương nhiên ta đã nghĩ tới. Ta nói như vậy cũng là đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định đó. Ta có ý như vậy mọi người có biết tại sao không? Mặc dù có Bách Hoa Môn, nhưng chuyện đã phát triển đến mức như hiện nay chúng ta muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng gì. Mà dù rời đi được cũng sẽ không ngừng có phiền toái xảy ra. Nên biện pháp giải quyết duy nhất chình là diệt trừ tất cả địch nhân, diệt trừ hậu họa. Còn về phần thực hiện kế hoạch này cũng không phải là có thể thực hiện ngay lập tức. Nhưng chúng ta vẫn phải đi về phía này, như vậy trong tương lai chúng ta mới có thể hoàn thành mục tiêu đã định"
Mọi người đều nhìn hắn, sau đó đều gật đầu, nhưng đa số đều khẽ thở dài. Quyết định này của Hoa Tinh nhất định sẽ khiến cho trong tương lai có rất nhiều người phải chết, rất nhiều môn phái bị diệt, rất nhiều chuyện sẽ vì vậy mà thay đổi.
Diêu Ngọc Anh đang nằm trên giường, cũng nhỏ giọng nói: "Theo tin tức chúng ta đạt được lúc trước, Võ lâm thư viện có tổng cộng ba chỗ ẩn thân trong thành Lạc Dương, tất cả đều rất bí mật. Công tử nếu muốn có địa chỉ thì đợi lát nữa ta có thể cho người một tấm bản đồ. Công tử dựa vào ký hiệu trên bản đồ là có thể tìm được. Còn nơi ẩn thân của hai thư viện kia chúng ta lại không có một chút tin tức gì bởi vì từ trước đến nay chúng ta vẫn chưa phát hiện được hành tung của bọn họ"
Hoa Tinh nói: "Tốt, đợt lát nữa nàng giao bản đồ cho ta, ta sẽ tìm thời gian thu thập bọn họ. Lúc này đừng trách ta ra tay độc ác, ta sẽ làm cho cả thành Lạc Dương này thay đổi vì Hoa Tinh ta. Về chuyện của ba người Đường Mộng, ta định qua hai ngày nữa sẽ đến đón các nàng về đây. Bây giờ ta rất lo lắng nên không thể để cho bất cứ ai trong các nàng cách ta quá xa. Bây giờ trời cũng đã muộn, chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi. Sau khi ăn xong, các nàng nghỉ ngơi thật tốt, lần này các nàng đã mất máu quá nhiều, nên phải chú ý nghỉ ngơi mới có thể nhanh chóng hồi phục được"
Ám Nhu nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong thư viện lúc chiều nay là sao vậy? Có phải có kẻ đến tìm chết hay không. Chàng phải nói rõ cho chúng ta biết, ở trong phòng cả ngày bí bức lắm rồi" Nàng nói xong, liền yêu kiều nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn nàng với vẻ quái dị, đây là lần đầu tiên Ám Nhu lộ ra vẻ yêu kiều nhi nữ trước mặt mình, thật quyến rũ. Hắn liếc nhìn mấy người còn lại một cái, Hoa Tinh phát hiện tất cả các nàng đều đang nhìn mình đầy ôn thuận. Đây là sự thay đổi quá lớn so với lúc trước, nhưng rốt cuộc thay đổi điều gì hắn cũng không thể nói nên lời.
Nhìn chúng nữ vởi vẻ ôn nhu, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là có ba tên hắc y nhân đến đây điều tra động tĩnh của chúng ta. Chỉ là ba tên này rất giảo hoạt, lời chúng nói rất khó phân biệt được thật giả. Bọn chúng lúc nói về lai lịch của mình, ba người nói ba cách khác nhau, thật sự làm cho người ta khó có thể phân biệt"
Hoa Tinh nói xong liền kể lại chuyện đã xảy ra lúc chiều một lần.
Mọi người nghe hắn nói xong đều trở nên trầm trọng, hiển nhiên cũng không nghĩ được rằng ba người kia lại nói như vậy. Ám Vũ nhỏ giọng nói: "Từ ba cách nói khác nhau của bọn chúng, ta có thể thấy bọn chúng không hề đơn giản chút nào. Tổ chức sau lưng bọn chúng đối với phương diện công tác đã làm hết sức hoàn hảo. Bọn chúng biết cách che giấu, vô cùng âm hiểm. Giống như lúc này, cả ba cách nói của chúng sợ rằng bây giờ rất khó có thể phân biệt được đâu là lời nói thật"
Liên Phượng đang nằm bên cạnh Diêu Ngọc Anh lúc này cũng mở miệng nói: "Ta nghĩ rằng cả ba cách nói của bọn chúng đều rất có thể là sự thật. Thứ nhất, Thông Thiên Môn rất có thể phái người mai lẻn trở lại thành Lạc Dương. Bọn chúng ở đây được Võ lâm thư viện che dấu nên chúng ta rất khó phát hiện ra hành tung của chúng. Thứ hai, nếu bọn chúng thật sự là người của Tụ Hoa Cung, thì bọn chúng nói cũng rất có lý. Tên lam y thiếu niên bị Thiếu Lâm Tự bắt nghe nói có võ công rất cao cường, xem ra thân phận nhất định không hề đơn giản. Nói không chừng còn có thể là thiếu chủ của Tụ Hoa Cung. Còn cách nói cuối cùng, ngược lại có vẻ làm người ta khó có thể tin tưởng. Nhưng ở vào tình huống của bọn chúng rất có thể sẽ phản bội tổ chức mà nói ra. Tất cả khiến chúng ta khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả"
Ám Nhu nói: "Bọn chúng nói rất quỷ dị. Muội vẫn luôn có suy nghĩ là bọn chúng chính là đám người đã đối phó với chúng ta ở bên ngoài thành Lạc Dương. Địch nhân lần đó cũng rất âm hiểm, quỷ kế độc ác nào cũng có thể thi triển được. Nếu muốn đối phó bọn chúng, chúng ta không thể suy đoán theo lẽ thường. Chúng ta phải một lần tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng, nếu không sau này sợ rằng khó tìm được cơ hội tiêu diệt bọn chúng, bởi vì bọn chúng quá giảo hoạt"
Hoa Tinh khẽ thở dài nói: "Ám Nhu nói không sai, đối phó với địch nhân như vậy chúng ta cần phải một kích là trúng. Nếu không sẽ rất khó tìm được bọn chúng. Được rồi, chuyện này mọi người cứ lưu ý là được, đợi sau khi có tin tức của địch nhân, chúng ta sẽ tìm biện pháp đối phó chúng. Lúc này mọi người phải đi ăn cơm thôi, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho sớm" Hoa Tinh nói xong liền đứng dậy, dẫn mọi người đi ra ngoài ăn cơm. Còn người bị trọng thương không thể hành động thì chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ người đưa cơm đến.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, ánh trăng rất mờ nhạt, bốn phía vô cùng âm u, một bóng người đột nhiên bay ra từ Mẫu Đơn Các. Thân pháp của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Trong một tòa đại viện, dù lúc này đã là nửa đêm nhưng trong các phòng vẫn sáng đèn không biết đang làm gì ở bên trong. Trong viện một bóng đen hạ xuống không một tiếng động, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh.Thân hình vừa động, ngay lập tức đã biến mất tại chỗ. Hắn xuất hiện bên ngoài dãy phòng cẩn thận thăm dò động tĩnh bên trong. Trong phòng mơ hồ truyền ra một câu nói, là như thế này: "Việc này chắc chắn sẽ hoàn thành, đến lúc đó dù cho tên Hoa Tinh hắn có lợi hại đến đâu cũng không thể cứu được Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh. Như vậy hắn sẽ bị cô lập không ai giúp, đợi chặt hết vây cánh của hắn thì... hắc hắc" Một tiếng cười âm hiểm xuyên qua cửa sổ truyền ra bên ngoài.
Bóng đen đứng ngoài cửa sổ mắt lóe thần quang, cả người đột nhiên lui về phía sau ba trượng, thân hình hơi đổi, chân không chạm đất. Thanh trường đao trên tay phải rung lên phát ra một tiếng kêu chói tai. Tiếng đao phát ra vô cùng mạnh mẽ đánh bay cỏ cây bốn phía. Bóng đen vung tay lên phát ra một đạo quang mang đỏ rực chói mắt trong nháy mắt đánh trúng vào dãy phòng ốc. Ngay lập tức một tiếng nổ lớn vang lên cùng với những tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ phòng ốc trong nháy mắt bị đao mang cường đại phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lưu lại một đống tro bụi.
Ba người từ trong phòng xông ra ngoài, hạ xuống đất thối lui liên tục nhiều bước, bọn họ cố hết sức mới ổn định được cước bộ. Sau đó cả ba kinh hãi nhìn bóng đen trong bóng đêm.
Trong bóng đêm, cây trường đao lóe ra những tia hồng quang rực rỡ vô cùng đẹp mắt giống như vô số dòng máu đang lưu chuyển, hình thành một vầng sáng rực rỡ. Nương theo ánh đao, người ta có thể mơ hồ thấy được người cầm đao chính là một thiếu niên trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Người thiếu niên đó đang lạnh lùng nhìn ba người vừa xông ra.
Một người trong số đó sợ hãi kêu lên: "Là ngươi, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi không phải đã rời khỏi thành Lạc Dương rồi sao, sao lại trở lại nhanh như vậy, không có khả năng"
Bóng đen cười lạnh nói: "Xem ra ngươi biết ta, như vậy cũng tốt ta đỡ phải tốn nhiều thời gian. Lại đây, tất cả sẽ kết thúc ở đây kể cả tính mạng của các ngươi. Sáng mai toàn bộ thành Lạc Dương sẽ truyền ra một việc đó là Võ lâm thư viện đã hoàn toàn biến mất ở thành Lạc Dương, kể cả tất cả đệ tử của thư viện" Dứt lời, hắn vung Trường đao lên trong nháy mắt chém ra vô số Đao, hình thành ba đạo Đao mang đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
Ba người cùng hét lên một tiếng thật to, sáu bàn tay toàn lực phát ra sáu đạo chưởng lực hội tụ thành một đạo kình khí cường đại trước mặt ba người, đón nhận đạo đao mang đang đánh tới. Chưởng phong và đao mang chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ rất lớn, một cỗ lực đạo cực mạnh lao thẳng tới ba người. nguồn
Trong bóng đêm, trong mắt bóng đen lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn ba địch nhân.
Ba người bắn bay về ba hướng, mỗi người đều xoay tròn rất nhanh, đồng thời hai tay không ngừng đánh ra vô số chưởng lực ngăn cản khí kình cường đại đang tập kích mình.
Ba người cùng rơi xuống đất rồi phát ra một tiếng kêu đau đớn. Thân thể hơi khom lại như hổ vồ rồi trong nháy mắt lao vọt về ba hướng khác nhau.
Trong bóng đêm, bóng đen cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh lõe như tiếng câu hồn phát ra từ Địa ngục.
Chỉ thấy bóng đen trong nháy mắt hóa ra ba đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt ba người kia, cùng một lúc ba đạo hồng quang rực rỡ xuất hiện ở cả ba nơi. Ba đạo đao mang đỏ rực được phát ra kèm theo ba tiếng đao ngâm rung trời.
Giờ phút này, bốn phía đột nhiên dấy lên một cỗ âm phong, toàn bộ hiện trường như chìm trong mười tám tầng Địa ngục trở nên vô cùng kinh khủng.
Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên trong màn đêm tăm tối, giống như tiếng quỷ khóc sói tru. Bóng đen vung tay lên chém ra một đao, nhất thời một tiếng nổ vang lên, tất cả phòng ốc, thi thể trong đại viện đều bị phá hủy, hóa thành bụi bặm tan biến trong gió đêm.
Trên bầu trời, một đạo bóng đen lướt đi trong thành Lạc Dương phồn hoa, chỉ thấy mỗi bước nhảy của hắn dài đến hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, giống như quỷ mị vậy.
Không lâu sau, bóng đen dừng lại ở trên bầu trời của một tòa đại viện hào hoa, hắn lẳng lặng đứng trên không như Ma thần sống lại vậy.
Hắn lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, trong mắt bóng đen lóe ra một tia sáng độc ác. Hắn giơ trường đao trong tay lên, ngay lập tức một tiếng đao ngâm rung trời tràn khắp bốn phía. Tay phải bóng đen khẽ vung lên, thanh trường đao trong tay hắn lập tức xoay tròn, tốc độ xoay rất nhanh.
Theo thanh trường đao xoay tròn dần dần hội tụ thành một đạo kình khí cực mạnh, sau đố đột nhiên bắn xuống bên dưới.
Mấy tiếng hét giận dữ từ trong đại viện truyền ra, hơn mười bóng người lao thẳng lên trên bầu trời. Nhưng cùng lúc đó một loạt phòng ốc trong nháy mắt đã bị Đao khí cường đại đánh tan nát hóa thành vô số mảnh vụn bay bốn phía xung quanh.
Bóng đen giữa không trung cười lạnh một tiếng. Trường đao đột nhiên rời khỏi tay hắn mà bay thẳng về phía địch nhân. Trường đao quét ngang hiện trường, mang theo những tiếng kêu thảm thiết rồi bắn trở lại tay bóng đen.
Bóng đen cười lạnh, thân thể trong nháy mắt đã vượt qua ba trượng xuất hiện trước mặt những người đó. Trong vô số tiếng kêu kinh hãi, thân hình bóng đen như ẩn như hiện, vô cùng quỷ mị. Trường đao không ngừng lóe lên trong bóng đêm, rất nhanh tước đoạt vô số tính mạng.
Bóng đen không nói một câu mà chỉ điên cuồng cười phá lên. Tất cả mọi người ở đây đã bị giết gần hết chỉ còn lại một người. Bóng đen nhìn người nọ, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi nhất định muốn biết tại sao ta đột nhiên tới đây và ra tay giết hết các ngươi đúng không? Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, ta muốn ngày mai Võ lâm thư viện sẽ biến mất ở thành Lạc Dương này. Trước khi đến đây, ta đã giết hết đệ tử Võ lâm thư viện ở một nơi, nơi này là chỗ thứ hai, giờ ngươi phải chết"
Trường đao từ trên chém xuống, trong nháy mắt đã cuốn người nọ vào trong vầng đao mang chói mắt. Người nọ phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân thể liên tục thay đổi vị trí bảy lần, đáng tiếc vẫn không thể chạy ra khỏi số mệnh đã định.
Một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh.
Dựng đứng trường đao, từ mắt bóng đen lóe ra một tia sáng chói mắt làm người ta sợ hãi. Hắn đột nhiên đánh xuống một đao, một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đang chìm trong giấc ngủ bừng tỉnh. Sau tiếng nổ lớn đó, toàn bộ đại viện hào hoa đã bị hủy diệt hoàn toàn, nơi đây chỉ còn lại một hố sâu rộng mấy trượng, sâu hai trượng.
Một tiếng cười lạnh theo gió bay đi rất xa. Tại thành đông, trong một tòa đại viện có một gian phòng vẫn còn sáng đèn. Lúc này có ba người đang ở trong đó, xem bộ dạng thì như đang thương lượng chuyện gì đó. Ba người này không phải ai khác chính là Quân sư và Chủ quản mới được phái đến của Võ lâm thư viện, ngoài ra còn có Thanh Sam Tú Sĩ Lưu Khánh Hoa.
Lúc này, tên quân sư mở miệng nói: "Chuyện lần này thật sự nằm ngoài suy đoán của mọi người. Chúng ta vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, nên mới giao chuyện này cho Liễu Diệp Nhi. Ai có thể ngờ được Liễu Diệp Nhi và thế lực của bản thân đã hoàn toàn biến mất. Vận mệnh của bọn họ không cần nói ra thì mọi người cũng biết, nhất định đã xong đời. Kỳ quái là tại sao ngay cả thi thể cũng không có chứ? Ngoài ra huyết sắc đồ án ở bên ngoài thành kia, ta nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được ai và đã dùng phương pháp gì để tạo thành được nó. Càng đáng sợ chính là ta vừa nhận được tin tức Hoa Tinh đã trở lại thành Lạc Dương. Điều làm cho người ta càng không dám tin là toàn bộ các nữ nhân bên cạnh hắn đều còn sống. Mặc dù đều bị thương nhưng không có một ai chết. Điều này làm cho không ai có thể tin tưởng được. Ở tình huống đó mà các nàng đều có thể không chết quả thực chính là một kỳ tích. Bây giờ điều chúng ta phải chú ý chính là phải lập tức ẩn thân, tránh khỏi Hoa Tinh. Hoa Tinh quay lại nhất định sẽ rất phẫn nộ, khi đó hắn nhất định sẽ không nói lý mà mạnh mẽ công kích chúng ta. Mà chúng ta lúc này lại chưa đối phó được hắn. Cho nên chúng ta phải chuyển từ sáng sang tối, mọi người tạm thời ngừng lại tất cả mọi hành động.
Tên Chủ quản nhìn Quân sư một cái, khẽ gật đầu nói: "Quân sư nói có lý. Lần này thư viện chúng ta tổn thất một người. Mà người này không phải ai khác, chính là phu nhân của Viện Chủ, bây giờ chúng ta biết phải giao phó với Viện chủ như thế nào đây. Ai, lúc này mà trở về sợ là cũng không xong, không biết nên làm thế nào bây giờ"
Quân sư trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: "Thực ra cũng sẽ không có gì. Bây giờ có lẽ Viện chủ ngoài mặt thì rất tức giận, nhưng sợ rằng trong lòng hắn đang rất cao hứng. Bởi vì lúc này bởi vì thân phận của Lâm Vân nên khiến cho cả Võ lâm trở nên náo nhiệt. Nếu như tin tức là thật, giữa hai người Lâm Vân và Liễu Diệp Nhi, các ngươi cho rằng Viện Chủ sẽ chọn ai? Ta sợ rằng khó có thể chọn được. Nhưng bây giờ Liễu Diệp Nhi đã chết, chuyện giữa Viện chủ và Lâm Vân càng thuận tiện hơn. Không phải vậy sao? Cho nên ta mới nói việc này chúng ta tạm thời không cần lo lắng. Điều chúng ta cần phải làm nhất lúc này chính là tìm biện pháp đối phó Hoa Tinh"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên xuất hiện một cỗ sát khí cường đại. Ba người trong phòng biến sắc, nhảy dựng lên rồi bay ra ngoài theo hướng cửa sổ. Vừa mới ra đến ngoài, cả căn phòng lập tức nổ tung hóa thành một mảnh tro tàn. Uy chấn của vụ nổ đánh bay ba người ra rất xa.
Trong bóng đêm, một thanh trường đao chói mắt lẳng lặng xuất hiện trong viện. Một bóng đen cao lớn cầm trường đao trong tay đang lạnh lùng nhìn ba người. Trong mắt hắn bắn ra một tia quang mang làm người ta sợ hãi. Ba người vừa thấy ánh mắt đó đều cùng cảm thấy run sợ.
Một đạo hồng quang lóe lên, một cơn cuồng phong bắn về phía hai người, khí kình cường đại cuốn lấy ba người. Ba người dùng hết toàn lực né tránh, cố gắng tránh thoát khỏi một kích này. Trên mặt đất xuất hiện một hố to trước mặt ba người bọn họ.
Đêm rất tối, không nhìn thấy rõ tình huống bốn phía. Mặt trăng lúc này đã ẩn sau những đám mây, bầu trời trở nên rất âm u, giơ tay không thấy năm ngón. Ba người sau mặc dù tránh né thành công nhưng đang vô cùng kinh hãi.
Tên Quân sư kinh ngạc hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại công kích chúng ta?"
Bóng đen cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Ta là ai, chẳng lẽ các ngươi không đoán ra sao? Nếu như vậy, các ngươi lại đây nhìn ta thật kỹ là sẽ biết ngay ta là ai. Bây giờ ta không có thời gian nhiều lời với các ngươi, nên các ngươi có thể trước khi chết thấy được ta là ai, thì phải xem bản lãnh của các ngươi rồi"
Vừa dứt câu, hắn thét dài một tiếng, đao mang trở nên chói mắt chiếu sáng bốn phía.
Ba đạo Đao mang xuất hiện ngay cạnh ba người khi bọn họ nhận ra bóng đen là ai, bọn họ chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng, thì Thanh Sam Tú Sĩ Lưu Khánh Hoa đã mất mạng.
Chủ quản và Quân sư cùng kêu lên một tiếng sợ hãi: "Là hắn, chạy mau" Nói xong hai người đều xoay người bỏ chạy.
Bóng đen hừ lạnh một tiếng: "Muốn chạy ư, từ khi ta xuất đạo đến nay chỉ có hai người đã chạy thoát khỏi tay ta. Còn hai người các ngươi, tuyệt đối trốn không thoát" Nói xong, hắn bay thẳng lên không, chỉ thấy đao mang lóe lên rồi ngay lập tức xuất hiện sau lưng Quân sư. Tên Quân sư không kịp kêu lên một tiếng đã bị đao mang cường đại đánh nát.
Bóng đen sau khi giết chết tên Quân sư đột nhiên biến mất. Chủ quản của Võ lâm thư viện chỉ cảm thấy một đạo đao mang đột nhiên lóe lên, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi. Quay đầu lại nhìn, hắn cảm thấy may mắn vì người chết là Quân Sư chứ không phải mình. Hắn thầm than một tiếng may mắn, sau đó dùng toàn lực bỏ chạy.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên ngay trên đầu hắn, giống như một bát nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn khiến hắn rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Bóng đen cười lạnh nói: "Chạy, ngươi chạy không thoát đâu. Bây giờ chỉ cần giết chết ngươi là Võ lâm thư viện các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất ở thành Lạc Dương này. Từ nay về sau, Võ lâm thư viện sẽ không thể đặt chân ở thành Lạc Dương"
Chủ quản nghe thấy thế mặt mày biến sắc, sợ quá hóa giận, phẫn nộ quát lên: "Ngươi đừng ép người quá đáng. Chúng ta vốn không đắc tội gì ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà tùy ý sát hại chúng ta? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi có võ công cao cường sao? Ngươi đừng quên quy củ của Võ lâm, ngươi làm như vậy sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng sao"
Bóng đen cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên mình vừa nói gì trong phòng sao. Ngươi có muốn ta nhắc lại cho ngươi nghe một lần để hay không? Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, ngươi cũng phải ra đi rồi, ta cũng cần về nghỉ ngơi" Hắn vừa dứt lời, liền vung trường đao lên chém xuống đầu chủ sự.
Chỉ thấy máu bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt truyền khắp mọi nơi.
Chủ sự người cả người đầy máu, hai mắt ứa máu, toàn bộ da mặt đều bị lột sạch trông vô cùng kinh khủng. Hắn huy động hai tay điên cuồng lao về phía bóng đen đánh tới. Vẻ mặt đau tận xương tủy, ánh mắt không cam lòng giống như vong linh đến từ địa ngục làm người ta run sợ.
Bóng đen đứng im tại chỗ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ ra vẻ giễu cợt. Hắn nhìn huyết nhân đang đi tới, từng bước từng bước một. Một bước, hai bước, ba bước, hai tay huyết nhân đã đứt đoạn. Bốn bước, năm bước, sáu bước, hai chân của hắn cũng đột nhiên rời khỏi cơ thể. Huyết nhân kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cuối cùng lặng lẽ ngã xuống dưới chân bóng đen.
Bóng đen ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hắn đứng lặng yên như một bức tượng đá. Ánh trăng sắp hết, một tia sáng đã xuất hiện từ phương Đông, bóng đen nhìn thoáng qua bốn phía rồi khẽ bay ra xa và từ từ biến mất.

back top