Bóng đêm buông xuống thành Tế Nam, yên ắng vô cùng. Trong một căn phòng yên tĩnh của khách điếm, một ngọn đèn tỏa ra hồng quang khiến cho trong phòng tràn ngập ánh sáng mông lung vô cùng. Bên giường, Hoa Tinh mỉm cười nhìn Trương Tuyết, ánh mắt mang theo vài phần tà dị, nhưng ánh mắt Trương Tuyết lại thất thần, không dám nhìn Hoa Tinh.
"Sao thế, mặt nàng ửng đỏ là do sợ hãi hay muốn trốn tránh tâm sự trong lòng? Từ khi gặp mặt đến này, chúng ta đã phát sinh một sợi tơ tình đặc thù, có lẽ là kích thích, là lã lẫm do thân phận cách xa nhau nên mới phát sinh ra loại tình cảm kỳ diệu này. Nàng không thấy là cứ tránh né nhau rồi cũng phải gặp mặt sao?" Hoa Tinh nhìn đăm đăm vào Trương Tuyết, ánh mắt hàm chứa sự dịu dàng mà nói.
Trương Tuyết đỏ mặt, ngữ khí lúng túng nói: "Bất kể chúng ta trong quá khứ có phát sinh thế nào thì đây cũng là chuyện không nên làm. Hoặc giả cũng như ngươi nói, tất cả chỉ là do tò mò gây ra cảm giác kích thích mà thôi, thế nhưng có một số việc khi đã làm thì vĩnh viễn không thể hồi tâm được nữa. Bây giờ vẫn còn chưa muộn, chúng ta vẫn còn có thể vãn hồi lại, tránh để sau này phải di hận thiên cổ!"
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều chuyện biết trước là không nên làm, nhưng khi đối mặt với nó thì sẽ rất khó khống chế chính mình. Hai ta chính là đã lâm vào tình cảnh này. Song, cũng chính như vậy mới khiến cho chúng ta hiểu được, khiến cho không thể nào quên."
Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Trương Tuyết có chút u oán, nhẹ giọng nói: "Ngươi hà tất phải bức ép ta, ngươi đã biết thân phận của ta, tại sao lại không tha cho ta. Ngươi thiếu nữ nhân ư? Cớ sao lại phải ép buộc ta như thế? Kỳ thật nữ nhân nhiều khi cũng chỉ giống nhau, có gì mà phải tò mò."
Cảm giác được ngữ khí của nàng đã hòa hoãn đi một chút, Hoa Tinh trong lòng vui vẻ lắm, hắn muốn chính là muốn nữ nhân cam tâm tình nguyện chứ không phải muốn bắt buộc bọn họ. Đối với dạng nữ nhân thành thục như Trương Tuyết, hắn đã thèm khát rất lâu, nhưng nếu dùng sức mạnh lại đáng tiếc vô cùng. Nữ nhân, đôi khi chính khí chất và thần vận của nàng mới là thứ khiến cho nam nhân si mê, để cho nam nhân nhớ mãi.
Hoa Tinh đưa tay phải vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: "Có lẽ vóc người nữ nhân chia ra làm đẹp xấu, mập, ốm, nhưng trái tim thì lại chia ra rất nhiều chủng loại. Một nam nhân không phải coi trọng nhất vẻ bề ngoài của nữ nhân mà quan trọng nhất là khí chất và thần vận bên trong của nàng. Bên người ta có không ít nữ nhân, nhưng mỗi người mỗi khác nhau. Nếu nói về xinh đẹp thì các người đó tuyệt đối không thua kém nàng quá xa, nhưng những người đó là những người đó, nàng là nàng, đó chính là điểm bất đồng. Kỳ thật trong lòng con người đều có một loại dục vọng, một loại dục vọng không cách nào thỏa mãn được. Có loại dục vọng này trong cuộc thì mới có nhiều ân oán và dây dưa không rõ. Chúng ta gặp nhau chỉ là một lần vô tình, vốn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã thay đổi tất cả. Võ lâm hiện nay mưa gió khắp nơi, ai dám chắc ngày mai sẽ ra sao. Nếu lúc này nàng không ở đây thì nàng đang phải giãy giụa chống lại Tôn Vân Long trên giường, giữa ta và hắn nàng chọn ai đây?
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh bằng ánh mắt cổ quái, thấp giọng nói: "Ta nói không lại ngươi, tóm lại ngươi luôn tìm được cớ để thu phục nữ nhân, nhưng bất kể thế nào, trong lòng ta cũng hy vọng ngươi có thể buông tay, ta không muốn trong tương lai ta và ngươi phải xấu hổ với Thu Nguyệt. Về phần lựa chọn, ta sẽ không trả lời ngươi, bởi vì ta không biết phải trả lời thế nào." Nói xong ánh mắt nhìn ra nơi khác, tránh sự quyến rũ của ánh mắt Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn đăm đăm vào mắt nàng, trầm giọng nói: "Nàng vẫn trốn tránh sự thật, thật ra trong lòng nàng đã có sẵn đáp án, nhưng nàng lại sợ đối diện với chính bản thân mình. Nếu ta cho nàng một lý do để khiến cho nàng không phải xấu hổ, trốn tránh nữa thì nàng sẽ đồng ý hết thảy mọi chuyện hay sao?" xem tại
Nhìn khuôn mặt ngày càng tiến đến gần của Hoa Tinh, sắc mặt Trương Tuyết đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Hoa Tinh, ngươi tỉnh táo một chút đi, ta cần có thể thời gian, ngươi…"
Cắt lời nàng nàng nói, Hoa Tinh tiến đến gần đôi môi đỏ mọng của nàng, đến gần một tấc thì dừng lại, khẽ nói: "Ta rất tỉnh táo, bởi vì ta biết nàng chẳng qua là không đủ dũng khí, bây giờ ta sẽ cho nàng dũng khí, nàng hãy quên hết thảy dĩ vãng, bắt đấu một cuộc sống mới." Nói xong, hôn lên đôi môi, ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Trương Tuyết lộ ra vẻ bối rối trong ánh mắt, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi. Nữ nhân, có đôi khi cũng phải cần tình yêu dịu dàng, cần sự ân cần của nam nhân. Thật ra mặt ngoài nàng phản đối hắn, nhưng trong lòng lại là nỗi niềm chờ mong vô tận. Khẽ giãy giụa thân hình một chút, nàng phát giác ra Hoa Tinh hoàn toàn không dùng lực đạo để cưỡng chế hoạt động của mình. Trương Tuyết cảm thấy sững sờ trong lòng, nhưng lập tức hiểu được dụng ý của Hoa Tinh, ánh mắt nhìn không được lộ ra một tia u oán.
Hoa Tinh sở dĩ tà dị chính là vì hắn đã thu phục trái tim các nàng, sau đó mới thu lấy thân thể các nàng, không để lại một chút dấu vết, khiến cho các nàng không thể nào tìm được hận ý. Cảm giác được Hoa Tinh bắt đầu hành động, Trương Tuyết liếc mắt cầu xin hắn, hy vọng hắn buông tay, song Hoa Tinh chỉ liếc mắt đầy thâm tình nhìn nàng, tiếp tục hôn nồng nàn.
Ánh đèn trên bàn chợt lấp lóe tựa như vui sướng nhảy múa. Hoa Tinh quyến luyến rời khỏi môi Trương Tuyết, ngón tay vuốt ve bờ môi đỏ mọng chói mắt của nàng, nhỏ nhẹ nói: "Thật là thơm, thật sự là hấp dẫn lắm. Thật ra đổi một thân phận khác, đi theo bên cạnh ta cũng rất vui vẻ. Hoa Tinh ta cả đời này dám nói ta quyết không bao giờ phụ bạc nữ nhân bên người ta. Làm tiểu nha hoàn cả đời cho ta có được hay không?"
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt hết sức quái dị, tựa hồ nàng đang muốn giãy giụa, nàng vẫn muốn có thời gian để có thể tiếp nhận chuyện này. Từ thân phận phu nhân chưởng môn Hoa Sơn, chớp mắt đã biến thành thân phận nha hoàn của Hoa Tinh, từ nay về sau vĩnh viễn không được lộ ra chân diện mục nữa, bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức đồng ý. Càng làm cho quyết định của nàng thêm khó khăn hơn nữa chính là tương lai Thu Nguyệt sẽ ở bên cạnh Hoa Tinh. Khi đó hai mẹ con làm sao có thể ở chung, có thể giấu kín được dấu vết đây?"
Mỉm cười nhìn đôi mắt mê người kia, Hoa Tinh dịu dàng nói: "Nếu bây giờ nàng đột nhiên mất đi trí nhớ thì có đúng là nàng sẽ tránh được rất nhiều phiền não hay không? Con người nhiều khi phiền não là bởi vì trong lòng biết rất nhiều việc. Một khi buông ra hết thảy, trở lại từ đầu thì có lẽ nàng sẽ phát hiện ra, cuộc sống này cũng vì thế mà có ý nghĩa kỳ diệu hơn rất nhiều."
"Ngươi nói đương nhiên là đúng, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được, quên được? Lo lắng cả đời, danh dự cả đời, không thể dễ dàng có thể buông ra." Khẽ thở dài một tiếng, Trương Tuyết nói với vẻ buồn bã.
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Ta cũng không nói là nàng quên hoàn toàn, mà là nàng hãy nhìn thế giới từ góc độ một thân phận mới, khi đó nàng sẽ phát hiên ra cuộc sống trong dĩ vãng của nàng đã bỏ qua rất nhiều điều tốt đẹp. Hãy vui vẻ, hết thảy đều tùy tâm sở dục, cho mình một cơ hội làm lại, cuộc sống như vậy quyết sẽ không làm cho nàng cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Trương Tuyết im lặng không nói, chỉ nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lóe lên sự khó khăn. Hai ánh mắt giao nhau, Trương Tuyết trong lòng run lên, tách khỏi ánh mắt Hoa Tinh, thấp giọng nói: "Ngươi nói đây là bản tính của ngươi, hay là chiêu số để ngươi mê hoặc nữ nhân đây?"
Nhìn sắc mặt có chút thương cảm của Trương Tuyết, Hoa Tinh hiểu được muốn nàng quên hoàn toàn thân phận phu nhân chưởng môn Hoa Sơn không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện Hoa Tinh mong muốn, bởi vì Hoa Tinh sở dĩ để ý đến Trương Tuyết là bởi vì nàng có thân phận là phu nhân chưởng môn Hoa Sơn, đồng thời lại là mẫu thân Thu Nguyệt, đây mới là nguyên nhân khiến cho Hoa Tinh sinh ra sự tò mò, kích thích với nàng.
Kề sát mặt nàng, Hoa Tinh không trả lời, chỉ thản nhiên nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, có vẻ rất cẩn thận và trân trọng. Trương Tuyết khẽ run rẩy thân hình, hơi rụt về phía sau, muốn thoát khỏi thân hình nóng bỏng của Hoa Tinh, nhưng hắn không hề có ý buông ra, từng bước từng bước ép sát, khiến cho Trương Tuyết không cách nào tránh né, thuận thế bế nàng đặt lên giường.
Hoa Tinh đột nhiên rời khỏi môi nàng, ánh mắt lộ vẻ tươi cười, nói: "Biết đáp án của ta thế nào không? Nếu lúc này cơ hội chưa chín muồi thì ta sẽ chờ lần tiếp theo."
Bối rối tách khỏi ánh mắt nóng bỏng của Hoa Tinh, Trương Tuyết khẽ nói: "Thiện lương là bản tính của ngươi, tà dị cũng là bản tính của ngươi, háo sắc cũng là bản tính của ngươi. Chỉ có điều ngươi hay biểu hiện nhất chính là tà dị và háo sắc ra ngoài mà thôi.
"Ta bất quá chỉ là đem suy nghĩ trong lòng mình hiển lộ ra ngoài, trước mắt thế nhân người trần mà thôi. Còn các nàng thì lại phong bế suy nghĩ trong lòng, không để cho người khác biết được. Nhân sinh có một số việ cần phải che giấu nhưng cũng có những chuyện không cần che giấu. Hết thảy chỉ cần dùng phương thức hoàn mỹ nhất hiển lộ ra ngoài, như vậy khi còn sống mới cảm thấy thoải mái vui vẻ được."
"Ngươi ngoài vẻ anh tuấn, ánh mắt tà dị, võ công mạnh mẽ, còn có miệng lưỡi rất lợi hại. Có lẽ người như vậy trời sinh ra là một loại người không cam lòng cô đơn, truy đuổi mỹ nữ khắp thiên hạ. Chỉ tiếc, ta đã vô tình gặp ngươi, có lẽ đây là số mệnh!" Trong tiếng than nhẹ, Trương Tuyết dần dần buông ra sự lo lắng trong lòng, chậm rãi quay về phía Hoa Tinh.
Đặt bộ ngực mềm mại sát ngực mình, Hoa Tinh có vẻ rất sảng khoái hưởng thụ hai bầu vú như ngọc, co dãn vô cùng, đoạn hỏi: "Lúc này hãy quên hết đi, nàng không là nàng, ta không là ta, chúng ta bất quá chỉ là một đôi tình lữ. Bây giờ, hãy để cho ta nhấm nháp vẻ đẹp của nàng, có được không?"
Trương Tuyết có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Ngươi nói những lời này e rằng hơi dư thừa một chút. Cho dù ta không muốn thì không lẽ ngươi bỏ qua hay sao, ngươi chính là Hoa Tinh kia mà.
Cười đắc ý, Hoa Tinh nói: "Xem ra nàng rất hiểu ta, cả đời này nàng sẽ không cách nào có thể rời khỏi ta, bởi vì ta sẽ không buông tha cho nàng." Nói xong cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Khẽ giãy giụa vài cái, Trương Tuyết hiểu được không thể tránh khỏi, đành thở dài một tiếng, chấp nhận cho hắn xâm nhập vào phòng tuyến của mình. Cảm giác được chuyển biến của Trương Tuyết, Hoa Tinh trong lòng mừng rỡ lắm, rốt cuộc hắn đã có thể nhấm nháp được tư vị đầy cấm kị của nàng. Tay phải thu về, cầm lấy bầu vú căng tròn, hưng phấn xoa nắn.
Ngọn đèn trên bàn không ngừng lóe ra ánh sáng mờ ảo, xen giữa thanh âm rên rỉ động lòng. Trong bầu không khí đó, một đôi nam nữ tận tình kích thích lẫn nhau, không ngừng thăm dò, dung hợp lại một chỗ.
Nhìn thân thể mềm mại động lòng người trong ngực, ngẫm lại cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, hết thảy đều khiến cho Hoa Tinh tấm tắc thầm than trong lòng. Trìu mến vuốt ve, trộn lẫn với đủ mọi điên cuồng kích thích của nam nhân đối với bầu vú của nàng, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Giờ phút này, trong lòng ta rất vui, suốt đời này ta cũng không thể quên được chuyện của chúng ta, có lẽ vẫn còn có nhiều thứ không thể, nhưng ta sẽ cố gắng biến nó thành có thể, bởi vì ta là Hoa Tinh. Sau này nàng đi theo ta, ta sẽ đặt cho nàng cái tên là Như Tâm, thế nào, nghe có được hay không?"
Cổ quái nhìn Hoa Tinh, khuôn mặt diễm lệ của Trương Tuyết mang theo một vầng hồng nhạt ửng đỏ, lẩm bẩm hai chữ Như Tâm, đoạn dịu dàng nói: "Như Tâm, Như Tân là những cái tên mà nam nhân yêu thích đúng không? Đã đến lúc này, ta ngoại trừ chấp nhận thì còn biết lựa chọn thế nào nữa? Nói thật là trong lòng ta không hận ngươi, nhưng ta lại hận ta. Ta cũng không rõ tại sao ta lại chấp nhận ngươi, hơn nữa lại đồng ý làm với ngươi những chuyện mà cả đời ta cũng không có người dám làm."
Âu yếm nhìn Trương Tuyết, Hoa Tinh cười nói: "Không nên tự trách bản thân, trong lòng con người đều có tình yêu, cũng có dục vọng, đó là thiên tính. Nàng cũng không nên thẹn thùng, cứ mặc kệ nó. Mặc dù đây chỉ là lần đầu thân mật với nàng, nhưng ta không thể không nói rằng ta cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác thật tuyệt. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật sự là thiên hạ độc nhất, khiến cho nam nhân đều như si như túy.
Nhìn Hoa Tinh, nghĩ đến những điều hắn nói, có lẽ những điều đó đều đúng! Khẽ thở dài một tiếng, Trương Tuyết cũng không rõ tại sao khi gặp Hoa Tinh thì nàng đều cảm thấy khẩn trương, trở nên không còn là chính mình nữa. Bất đồ thân thể nàng run lên, lý nhí nói: "Đừng Hoa Tinh, đừng… " Đừng cái gì nàng còn chưa kịp nói ra thì Hoa Tinh đã nhịn không được bật cười, hôn lên đôi môi của nàng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nụ hôn.
Ánh bình minh trong chớp mắt đã kéo đến, Hoa Tinh miễn cưỡng buông Trương Tuyết ra, đứng dậy cải trang cho nàng. Một lúc sau, Trương Tuyết từ một thiếu phụ thành thục biến thành một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi, phối hợp với quần mỏng màu xanh nhạt, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông căng tròn, hai vú đầy đặn, bừng bừng sinh khí.
Kéo nàng đứng dậy, Hoa Tinh đi một vòng quanh nàng quan sát, hài lòng cười nói:
"Thật là một tiểu nha hoàn mê người, hắc hắc, để ta ôm một chút nào." Nói xong ôm lấy nàng, tay phải vuốt ve mông nàng.
Khẽ giãy giụa, Trương Tuyết thấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi đừng khi dễ người ta nữa, ngươi đã khiến cho người ta toàn thân vô lực, ngay cả đi cũng không muốn đi nữa mà vẫn còn muốn ư?"
Hoa Tinh không hề buông tay, cười nói: "Nói sai rồi, nàng phải nói là công tử, không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về, biết không? Từ khi ra khỏi căn phòng này thì nàng phải gọi ta là công tử, mà không phải Hoa Tinh, hiểu chưa? Vừa mới bắt đầu nên có lẽ nàng chưa có thói quen, nhưng thời gian lâu tự nhiên sẽ quen thôi. Bây giờ gọi thử hai tiếng ta nghe xem sao, xem có thể lừa gạt những người khác không." Nói xong buông thân thể nàng ra, lui lại hai bước.
Trương Tuyết nhìn hắn với vẻ u oán, thấp giọng nói: "Công tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về."
Mỉm cười nhìn nàng, Hoa Tinh lớn tiếng nói: "Đã vậy thì chúng ta sẽ trở về đi." Nói xong cười, quay người rời đi. Trương Tuyết ngẩn người, nhưng nhớ đến thân phận lúc này, đành im lặng rời khỏi khách sạn.
Dọc đường cái Tế Nam, Hoa Tinh đều nghe mọi người bàn tán về chuyện hôm qua. Lại nhớ đến mùi vị cực kỳ kiều mỵ của Trương Tuyết đêm qua, Hoa Tinh nhịn không được đắc ý, quay đầu lại nhìn Trương Tuyết một cái, khẽ nói: "Như Tâm, một lát nữa sẽ đến Bách Hoa Môn, đến lúc đó nhớ nhìn các nàng Mai Hương nhé, phải chú ý một chút, không thể để cho các nàng tức giận. Các nàng cũng tốt lắm, sẽ không làm khó ngươi đâu, nhưng lần đầu tiên thì phải cẩn thận các nàng ghen, cho nên ngươi phải chịu ủy khuất một chút.
Khẽ gật đầu, Trương Tuyết có cảm giác cổ quái trong lòng. Hôm qua nàng vẫn còn là phu nhân chưởng môn Hoa Tinh, cũng có địa vị nhất định, hôm nay đã trở thành nha hoàn của Hoa Tinh, chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ chẳng ai tin nổi.
Không lâu sau, hai người Hoa Tinh đã trở lại Bách Hoa Môn. Từ xa đã thấy Ám Nhu đứng ở cửa kêu to, mỉm cười. Thân thể Hoa Tinh nhoáng lên, đã xuất hiện bên người Ám Nhu, vuốt ve khuôn mặt nàng, cười nói: "Làm sao vậy, vẻ mặt sao khó chịu thế, không lẽ sáng nay Bách Hoa Môn chiêu đãi các ngươi toàn là món ăn có dấm chua à?"
"Dấm chua cái đầu huynh ấy, huynh để mọi người ở nơi này chán ngắt, một mình ra ngoài phong lưu khoái hoạt, khi về lại mang theo nữ nhân nữa, huynh nói ta có thể không tức sao?" Nói xong trừng mắt nhìn Hoa Tinh, sau đó chuyển ánh mắt sang người Trương Tuyết, tỏ vẻ kênh kiệu nhìn Trương Tuyết, tựa hồ đang suy nghĩ xem Trương Tuyết có chỗ nào mà có thể mê hoặc được Hoa Tinh.
Mỉm cười nhìn Ám Nhu, Hoa Tinh thấp giọng nói: "Ngươi nói oan cho ta quá, nếu ta ra ngoài phong lưu khoái hoạt một mình thì làm sao dẫn người trở về chứ? Ta không có ngốc mà đem về một tán cây, vứt vào một rừng cây. Chớ có tức giận, sẽ không tốt cho thân thể, đến lúc đó ta sẽ tự tay chiếu cố cho muội, rồi lại nói ta nhân cơ hội khi dễ muội."
Ám Nhu lườm mắt với hắn, sau đó chỉ vào Trương Tuyết nói: "Nói như thế nữ nhân này là do huynh đại phát thiện tâm cứu về đây á? Muội quen với huynh lâu như vậy sao chưa từng thấy huynh cứu một nam nhân nào quay về chứ?"
Trương Tuyết nghe vậy sửng sốt nhìn Hoa Tinh, thần sắc có phần xấu hổ, trong lòng không khỏi cười trộm. Ám Nhu luôn thích gây khó dễ cho người khác nàng đã nghe nói qua, lúc này, gặp mới biết trong đoàn người Hoa Tinh thì duy nhất Ám Nhu không có võ công nguyên lai cũng là nhân vật không hề đơn giản chút nào.
Hoa Tinh cười hắc hắc, kéo tay Ám Nhu nói: "Ngươi thiếu chút nữa đã đoán trúng, thật là lợi hại. Thật ra nàng ta là người ta cứu về từ một con hẻm nhỏ âm u. Nàng tên Như Tâm, vì sợ hãi bị người ta đuổi giết, đồng thời cũng để báo ân nên tạm thời theo ta hai tháng làm nha đầu, chỉ là thế thôi."
Nhìn Hoa Tinh, thấy hắn tỏ ra quang minh chính trực, Ám Nhu tức giận nói: "Tin huynh á? Muội không phải là đứa ngốc, muội không tin đâu. Dù sao thì bên người huynh đều là tình nhân hết, nha hoàn này, thị nữ này, đã có một đống, có thêm một người nữa thì cũng chả liên quan gì đến muội. Huynh nghĩ cách mà ứng phó với những người khác đi, hừ, muội sẽ vào nói với mọi người." Nói xong hất tay Hoa Tinh, chạy vào trong.
Nhìn thân ảnh Ám Nhu, Hoa Tinh khẽ cau mày ngẩn người, thẳng cho đến khi Trương Tuyết mở miệng gọi thì hắn mới hồi phục lại được tinh thần, cười khổ nhìn nàng, cười nói: "Nha đầu đó rất khó chơi, tâm tính biến đổi vô chừng, khiến cho người ta nhức cả đầu. Quên đi, chúng ta vào thôi." Nói xong mang theo Trương Tuyết tiến vào Bách Hoa Môn.
"Sao thế, mặt nàng ửng đỏ là do sợ hãi hay muốn trốn tránh tâm sự trong lòng? Từ khi gặp mặt đến này, chúng ta đã phát sinh một sợi tơ tình đặc thù, có lẽ là kích thích, là lã lẫm do thân phận cách xa nhau nên mới phát sinh ra loại tình cảm kỳ diệu này. Nàng không thấy là cứ tránh né nhau rồi cũng phải gặp mặt sao?" Hoa Tinh nhìn đăm đăm vào Trương Tuyết, ánh mắt hàm chứa sự dịu dàng mà nói.
Trương Tuyết đỏ mặt, ngữ khí lúng túng nói: "Bất kể chúng ta trong quá khứ có phát sinh thế nào thì đây cũng là chuyện không nên làm. Hoặc giả cũng như ngươi nói, tất cả chỉ là do tò mò gây ra cảm giác kích thích mà thôi, thế nhưng có một số việc khi đã làm thì vĩnh viễn không thể hồi tâm được nữa. Bây giờ vẫn còn chưa muộn, chúng ta vẫn còn có thể vãn hồi lại, tránh để sau này phải di hận thiên cổ!"
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều chuyện biết trước là không nên làm, nhưng khi đối mặt với nó thì sẽ rất khó khống chế chính mình. Hai ta chính là đã lâm vào tình cảnh này. Song, cũng chính như vậy mới khiến cho chúng ta hiểu được, khiến cho không thể nào quên."
Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Trương Tuyết có chút u oán, nhẹ giọng nói: "Ngươi hà tất phải bức ép ta, ngươi đã biết thân phận của ta, tại sao lại không tha cho ta. Ngươi thiếu nữ nhân ư? Cớ sao lại phải ép buộc ta như thế? Kỳ thật nữ nhân nhiều khi cũng chỉ giống nhau, có gì mà phải tò mò."
Cảm giác được ngữ khí của nàng đã hòa hoãn đi một chút, Hoa Tinh trong lòng vui vẻ lắm, hắn muốn chính là muốn nữ nhân cam tâm tình nguyện chứ không phải muốn bắt buộc bọn họ. Đối với dạng nữ nhân thành thục như Trương Tuyết, hắn đã thèm khát rất lâu, nhưng nếu dùng sức mạnh lại đáng tiếc vô cùng. Nữ nhân, đôi khi chính khí chất và thần vận của nàng mới là thứ khiến cho nam nhân si mê, để cho nam nhân nhớ mãi.
Hoa Tinh đưa tay phải vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: "Có lẽ vóc người nữ nhân chia ra làm đẹp xấu, mập, ốm, nhưng trái tim thì lại chia ra rất nhiều chủng loại. Một nam nhân không phải coi trọng nhất vẻ bề ngoài của nữ nhân mà quan trọng nhất là khí chất và thần vận bên trong của nàng. Bên người ta có không ít nữ nhân, nhưng mỗi người mỗi khác nhau. Nếu nói về xinh đẹp thì các người đó tuyệt đối không thua kém nàng quá xa, nhưng những người đó là những người đó, nàng là nàng, đó chính là điểm bất đồng. Kỳ thật trong lòng con người đều có một loại dục vọng, một loại dục vọng không cách nào thỏa mãn được. Có loại dục vọng này trong cuộc thì mới có nhiều ân oán và dây dưa không rõ. Chúng ta gặp nhau chỉ là một lần vô tình, vốn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã thay đổi tất cả. Võ lâm hiện nay mưa gió khắp nơi, ai dám chắc ngày mai sẽ ra sao. Nếu lúc này nàng không ở đây thì nàng đang phải giãy giụa chống lại Tôn Vân Long trên giường, giữa ta và hắn nàng chọn ai đây?
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh bằng ánh mắt cổ quái, thấp giọng nói: "Ta nói không lại ngươi, tóm lại ngươi luôn tìm được cớ để thu phục nữ nhân, nhưng bất kể thế nào, trong lòng ta cũng hy vọng ngươi có thể buông tay, ta không muốn trong tương lai ta và ngươi phải xấu hổ với Thu Nguyệt. Về phần lựa chọn, ta sẽ không trả lời ngươi, bởi vì ta không biết phải trả lời thế nào." Nói xong ánh mắt nhìn ra nơi khác, tránh sự quyến rũ của ánh mắt Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn đăm đăm vào mắt nàng, trầm giọng nói: "Nàng vẫn trốn tránh sự thật, thật ra trong lòng nàng đã có sẵn đáp án, nhưng nàng lại sợ đối diện với chính bản thân mình. Nếu ta cho nàng một lý do để khiến cho nàng không phải xấu hổ, trốn tránh nữa thì nàng sẽ đồng ý hết thảy mọi chuyện hay sao?" xem tại
Nhìn khuôn mặt ngày càng tiến đến gần của Hoa Tinh, sắc mặt Trương Tuyết đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Hoa Tinh, ngươi tỉnh táo một chút đi, ta cần có thể thời gian, ngươi…"
Cắt lời nàng nàng nói, Hoa Tinh tiến đến gần đôi môi đỏ mọng của nàng, đến gần một tấc thì dừng lại, khẽ nói: "Ta rất tỉnh táo, bởi vì ta biết nàng chẳng qua là không đủ dũng khí, bây giờ ta sẽ cho nàng dũng khí, nàng hãy quên hết thảy dĩ vãng, bắt đấu một cuộc sống mới." Nói xong, hôn lên đôi môi, ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Trương Tuyết lộ ra vẻ bối rối trong ánh mắt, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi. Nữ nhân, có đôi khi cũng phải cần tình yêu dịu dàng, cần sự ân cần của nam nhân. Thật ra mặt ngoài nàng phản đối hắn, nhưng trong lòng lại là nỗi niềm chờ mong vô tận. Khẽ giãy giụa thân hình một chút, nàng phát giác ra Hoa Tinh hoàn toàn không dùng lực đạo để cưỡng chế hoạt động của mình. Trương Tuyết cảm thấy sững sờ trong lòng, nhưng lập tức hiểu được dụng ý của Hoa Tinh, ánh mắt nhìn không được lộ ra một tia u oán.
Hoa Tinh sở dĩ tà dị chính là vì hắn đã thu phục trái tim các nàng, sau đó mới thu lấy thân thể các nàng, không để lại một chút dấu vết, khiến cho các nàng không thể nào tìm được hận ý. Cảm giác được Hoa Tinh bắt đầu hành động, Trương Tuyết liếc mắt cầu xin hắn, hy vọng hắn buông tay, song Hoa Tinh chỉ liếc mắt đầy thâm tình nhìn nàng, tiếp tục hôn nồng nàn.
Ánh đèn trên bàn chợt lấp lóe tựa như vui sướng nhảy múa. Hoa Tinh quyến luyến rời khỏi môi Trương Tuyết, ngón tay vuốt ve bờ môi đỏ mọng chói mắt của nàng, nhỏ nhẹ nói: "Thật là thơm, thật sự là hấp dẫn lắm. Thật ra đổi một thân phận khác, đi theo bên cạnh ta cũng rất vui vẻ. Hoa Tinh ta cả đời này dám nói ta quyết không bao giờ phụ bạc nữ nhân bên người ta. Làm tiểu nha hoàn cả đời cho ta có được hay không?"
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt hết sức quái dị, tựa hồ nàng đang muốn giãy giụa, nàng vẫn muốn có thời gian để có thể tiếp nhận chuyện này. Từ thân phận phu nhân chưởng môn Hoa Sơn, chớp mắt đã biến thành thân phận nha hoàn của Hoa Tinh, từ nay về sau vĩnh viễn không được lộ ra chân diện mục nữa, bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức đồng ý. Càng làm cho quyết định của nàng thêm khó khăn hơn nữa chính là tương lai Thu Nguyệt sẽ ở bên cạnh Hoa Tinh. Khi đó hai mẹ con làm sao có thể ở chung, có thể giấu kín được dấu vết đây?"
Mỉm cười nhìn đôi mắt mê người kia, Hoa Tinh dịu dàng nói: "Nếu bây giờ nàng đột nhiên mất đi trí nhớ thì có đúng là nàng sẽ tránh được rất nhiều phiền não hay không? Con người nhiều khi phiền não là bởi vì trong lòng biết rất nhiều việc. Một khi buông ra hết thảy, trở lại từ đầu thì có lẽ nàng sẽ phát hiện ra, cuộc sống này cũng vì thế mà có ý nghĩa kỳ diệu hơn rất nhiều."
"Ngươi nói đương nhiên là đúng, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được, quên được? Lo lắng cả đời, danh dự cả đời, không thể dễ dàng có thể buông ra." Khẽ thở dài một tiếng, Trương Tuyết nói với vẻ buồn bã.
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Ta cũng không nói là nàng quên hoàn toàn, mà là nàng hãy nhìn thế giới từ góc độ một thân phận mới, khi đó nàng sẽ phát hiên ra cuộc sống trong dĩ vãng của nàng đã bỏ qua rất nhiều điều tốt đẹp. Hãy vui vẻ, hết thảy đều tùy tâm sở dục, cho mình một cơ hội làm lại, cuộc sống như vậy quyết sẽ không làm cho nàng cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Trương Tuyết im lặng không nói, chỉ nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lóe lên sự khó khăn. Hai ánh mắt giao nhau, Trương Tuyết trong lòng run lên, tách khỏi ánh mắt Hoa Tinh, thấp giọng nói: "Ngươi nói đây là bản tính của ngươi, hay là chiêu số để ngươi mê hoặc nữ nhân đây?"
Nhìn sắc mặt có chút thương cảm của Trương Tuyết, Hoa Tinh hiểu được muốn nàng quên hoàn toàn thân phận phu nhân chưởng môn Hoa Sơn không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện Hoa Tinh mong muốn, bởi vì Hoa Tinh sở dĩ để ý đến Trương Tuyết là bởi vì nàng có thân phận là phu nhân chưởng môn Hoa Sơn, đồng thời lại là mẫu thân Thu Nguyệt, đây mới là nguyên nhân khiến cho Hoa Tinh sinh ra sự tò mò, kích thích với nàng.
Kề sát mặt nàng, Hoa Tinh không trả lời, chỉ thản nhiên nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, có vẻ rất cẩn thận và trân trọng. Trương Tuyết khẽ run rẩy thân hình, hơi rụt về phía sau, muốn thoát khỏi thân hình nóng bỏng của Hoa Tinh, nhưng hắn không hề có ý buông ra, từng bước từng bước ép sát, khiến cho Trương Tuyết không cách nào tránh né, thuận thế bế nàng đặt lên giường.
Hoa Tinh đột nhiên rời khỏi môi nàng, ánh mắt lộ vẻ tươi cười, nói: "Biết đáp án của ta thế nào không? Nếu lúc này cơ hội chưa chín muồi thì ta sẽ chờ lần tiếp theo."
Bối rối tách khỏi ánh mắt nóng bỏng của Hoa Tinh, Trương Tuyết khẽ nói: "Thiện lương là bản tính của ngươi, tà dị cũng là bản tính của ngươi, háo sắc cũng là bản tính của ngươi. Chỉ có điều ngươi hay biểu hiện nhất chính là tà dị và háo sắc ra ngoài mà thôi.
"Ta bất quá chỉ là đem suy nghĩ trong lòng mình hiển lộ ra ngoài, trước mắt thế nhân người trần mà thôi. Còn các nàng thì lại phong bế suy nghĩ trong lòng, không để cho người khác biết được. Nhân sinh có một số việ cần phải che giấu nhưng cũng có những chuyện không cần che giấu. Hết thảy chỉ cần dùng phương thức hoàn mỹ nhất hiển lộ ra ngoài, như vậy khi còn sống mới cảm thấy thoải mái vui vẻ được."
"Ngươi ngoài vẻ anh tuấn, ánh mắt tà dị, võ công mạnh mẽ, còn có miệng lưỡi rất lợi hại. Có lẽ người như vậy trời sinh ra là một loại người không cam lòng cô đơn, truy đuổi mỹ nữ khắp thiên hạ. Chỉ tiếc, ta đã vô tình gặp ngươi, có lẽ đây là số mệnh!" Trong tiếng than nhẹ, Trương Tuyết dần dần buông ra sự lo lắng trong lòng, chậm rãi quay về phía Hoa Tinh.
Đặt bộ ngực mềm mại sát ngực mình, Hoa Tinh có vẻ rất sảng khoái hưởng thụ hai bầu vú như ngọc, co dãn vô cùng, đoạn hỏi: "Lúc này hãy quên hết đi, nàng không là nàng, ta không là ta, chúng ta bất quá chỉ là một đôi tình lữ. Bây giờ, hãy để cho ta nhấm nháp vẻ đẹp của nàng, có được không?"
Trương Tuyết có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Ngươi nói những lời này e rằng hơi dư thừa một chút. Cho dù ta không muốn thì không lẽ ngươi bỏ qua hay sao, ngươi chính là Hoa Tinh kia mà.
Cười đắc ý, Hoa Tinh nói: "Xem ra nàng rất hiểu ta, cả đời này nàng sẽ không cách nào có thể rời khỏi ta, bởi vì ta sẽ không buông tha cho nàng." Nói xong cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Khẽ giãy giụa vài cái, Trương Tuyết hiểu được không thể tránh khỏi, đành thở dài một tiếng, chấp nhận cho hắn xâm nhập vào phòng tuyến của mình. Cảm giác được chuyển biến của Trương Tuyết, Hoa Tinh trong lòng mừng rỡ lắm, rốt cuộc hắn đã có thể nhấm nháp được tư vị đầy cấm kị của nàng. Tay phải thu về, cầm lấy bầu vú căng tròn, hưng phấn xoa nắn.
Ngọn đèn trên bàn không ngừng lóe ra ánh sáng mờ ảo, xen giữa thanh âm rên rỉ động lòng. Trong bầu không khí đó, một đôi nam nữ tận tình kích thích lẫn nhau, không ngừng thăm dò, dung hợp lại một chỗ.
Nhìn thân thể mềm mại động lòng người trong ngực, ngẫm lại cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, hết thảy đều khiến cho Hoa Tinh tấm tắc thầm than trong lòng. Trìu mến vuốt ve, trộn lẫn với đủ mọi điên cuồng kích thích của nam nhân đối với bầu vú của nàng, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Giờ phút này, trong lòng ta rất vui, suốt đời này ta cũng không thể quên được chuyện của chúng ta, có lẽ vẫn còn có nhiều thứ không thể, nhưng ta sẽ cố gắng biến nó thành có thể, bởi vì ta là Hoa Tinh. Sau này nàng đi theo ta, ta sẽ đặt cho nàng cái tên là Như Tâm, thế nào, nghe có được hay không?"
Cổ quái nhìn Hoa Tinh, khuôn mặt diễm lệ của Trương Tuyết mang theo một vầng hồng nhạt ửng đỏ, lẩm bẩm hai chữ Như Tâm, đoạn dịu dàng nói: "Như Tâm, Như Tân là những cái tên mà nam nhân yêu thích đúng không? Đã đến lúc này, ta ngoại trừ chấp nhận thì còn biết lựa chọn thế nào nữa? Nói thật là trong lòng ta không hận ngươi, nhưng ta lại hận ta. Ta cũng không rõ tại sao ta lại chấp nhận ngươi, hơn nữa lại đồng ý làm với ngươi những chuyện mà cả đời ta cũng không có người dám làm."
Âu yếm nhìn Trương Tuyết, Hoa Tinh cười nói: "Không nên tự trách bản thân, trong lòng con người đều có tình yêu, cũng có dục vọng, đó là thiên tính. Nàng cũng không nên thẹn thùng, cứ mặc kệ nó. Mặc dù đây chỉ là lần đầu thân mật với nàng, nhưng ta không thể không nói rằng ta cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác thật tuyệt. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật sự là thiên hạ độc nhất, khiến cho nam nhân đều như si như túy.
Nhìn Hoa Tinh, nghĩ đến những điều hắn nói, có lẽ những điều đó đều đúng! Khẽ thở dài một tiếng, Trương Tuyết cũng không rõ tại sao khi gặp Hoa Tinh thì nàng đều cảm thấy khẩn trương, trở nên không còn là chính mình nữa. Bất đồ thân thể nàng run lên, lý nhí nói: "Đừng Hoa Tinh, đừng… " Đừng cái gì nàng còn chưa kịp nói ra thì Hoa Tinh đã nhịn không được bật cười, hôn lên đôi môi của nàng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nụ hôn.
Ánh bình minh trong chớp mắt đã kéo đến, Hoa Tinh miễn cưỡng buông Trương Tuyết ra, đứng dậy cải trang cho nàng. Một lúc sau, Trương Tuyết từ một thiếu phụ thành thục biến thành một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi, phối hợp với quần mỏng màu xanh nhạt, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông căng tròn, hai vú đầy đặn, bừng bừng sinh khí.
Kéo nàng đứng dậy, Hoa Tinh đi một vòng quanh nàng quan sát, hài lòng cười nói:
"Thật là một tiểu nha hoàn mê người, hắc hắc, để ta ôm một chút nào." Nói xong ôm lấy nàng, tay phải vuốt ve mông nàng.
Khẽ giãy giụa, Trương Tuyết thấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi đừng khi dễ người ta nữa, ngươi đã khiến cho người ta toàn thân vô lực, ngay cả đi cũng không muốn đi nữa mà vẫn còn muốn ư?"
Hoa Tinh không hề buông tay, cười nói: "Nói sai rồi, nàng phải nói là công tử, không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về, biết không? Từ khi ra khỏi căn phòng này thì nàng phải gọi ta là công tử, mà không phải Hoa Tinh, hiểu chưa? Vừa mới bắt đầu nên có lẽ nàng chưa có thói quen, nhưng thời gian lâu tự nhiên sẽ quen thôi. Bây giờ gọi thử hai tiếng ta nghe xem sao, xem có thể lừa gạt những người khác không." Nói xong buông thân thể nàng ra, lui lại hai bước.
Trương Tuyết nhìn hắn với vẻ u oán, thấp giọng nói: "Công tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về."
Mỉm cười nhìn nàng, Hoa Tinh lớn tiếng nói: "Đã vậy thì chúng ta sẽ trở về đi." Nói xong cười, quay người rời đi. Trương Tuyết ngẩn người, nhưng nhớ đến thân phận lúc này, đành im lặng rời khỏi khách sạn.
Dọc đường cái Tế Nam, Hoa Tinh đều nghe mọi người bàn tán về chuyện hôm qua. Lại nhớ đến mùi vị cực kỳ kiều mỵ của Trương Tuyết đêm qua, Hoa Tinh nhịn không được đắc ý, quay đầu lại nhìn Trương Tuyết một cái, khẽ nói: "Như Tâm, một lát nữa sẽ đến Bách Hoa Môn, đến lúc đó nhớ nhìn các nàng Mai Hương nhé, phải chú ý một chút, không thể để cho các nàng tức giận. Các nàng cũng tốt lắm, sẽ không làm khó ngươi đâu, nhưng lần đầu tiên thì phải cẩn thận các nàng ghen, cho nên ngươi phải chịu ủy khuất một chút.
Khẽ gật đầu, Trương Tuyết có cảm giác cổ quái trong lòng. Hôm qua nàng vẫn còn là phu nhân chưởng môn Hoa Tinh, cũng có địa vị nhất định, hôm nay đã trở thành nha hoàn của Hoa Tinh, chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ chẳng ai tin nổi.
Không lâu sau, hai người Hoa Tinh đã trở lại Bách Hoa Môn. Từ xa đã thấy Ám Nhu đứng ở cửa kêu to, mỉm cười. Thân thể Hoa Tinh nhoáng lên, đã xuất hiện bên người Ám Nhu, vuốt ve khuôn mặt nàng, cười nói: "Làm sao vậy, vẻ mặt sao khó chịu thế, không lẽ sáng nay Bách Hoa Môn chiêu đãi các ngươi toàn là món ăn có dấm chua à?"
"Dấm chua cái đầu huynh ấy, huynh để mọi người ở nơi này chán ngắt, một mình ra ngoài phong lưu khoái hoạt, khi về lại mang theo nữ nhân nữa, huynh nói ta có thể không tức sao?" Nói xong trừng mắt nhìn Hoa Tinh, sau đó chuyển ánh mắt sang người Trương Tuyết, tỏ vẻ kênh kiệu nhìn Trương Tuyết, tựa hồ đang suy nghĩ xem Trương Tuyết có chỗ nào mà có thể mê hoặc được Hoa Tinh.
Mỉm cười nhìn Ám Nhu, Hoa Tinh thấp giọng nói: "Ngươi nói oan cho ta quá, nếu ta ra ngoài phong lưu khoái hoạt một mình thì làm sao dẫn người trở về chứ? Ta không có ngốc mà đem về một tán cây, vứt vào một rừng cây. Chớ có tức giận, sẽ không tốt cho thân thể, đến lúc đó ta sẽ tự tay chiếu cố cho muội, rồi lại nói ta nhân cơ hội khi dễ muội."
Ám Nhu lườm mắt với hắn, sau đó chỉ vào Trương Tuyết nói: "Nói như thế nữ nhân này là do huynh đại phát thiện tâm cứu về đây á? Muội quen với huynh lâu như vậy sao chưa từng thấy huynh cứu một nam nhân nào quay về chứ?"
Trương Tuyết nghe vậy sửng sốt nhìn Hoa Tinh, thần sắc có phần xấu hổ, trong lòng không khỏi cười trộm. Ám Nhu luôn thích gây khó dễ cho người khác nàng đã nghe nói qua, lúc này, gặp mới biết trong đoàn người Hoa Tinh thì duy nhất Ám Nhu không có võ công nguyên lai cũng là nhân vật không hề đơn giản chút nào.
Hoa Tinh cười hắc hắc, kéo tay Ám Nhu nói: "Ngươi thiếu chút nữa đã đoán trúng, thật là lợi hại. Thật ra nàng ta là người ta cứu về từ một con hẻm nhỏ âm u. Nàng tên Như Tâm, vì sợ hãi bị người ta đuổi giết, đồng thời cũng để báo ân nên tạm thời theo ta hai tháng làm nha đầu, chỉ là thế thôi."
Nhìn Hoa Tinh, thấy hắn tỏ ra quang minh chính trực, Ám Nhu tức giận nói: "Tin huynh á? Muội không phải là đứa ngốc, muội không tin đâu. Dù sao thì bên người huynh đều là tình nhân hết, nha hoàn này, thị nữ này, đã có một đống, có thêm một người nữa thì cũng chả liên quan gì đến muội. Huynh nghĩ cách mà ứng phó với những người khác đi, hừ, muội sẽ vào nói với mọi người." Nói xong hất tay Hoa Tinh, chạy vào trong.
Nhìn thân ảnh Ám Nhu, Hoa Tinh khẽ cau mày ngẩn người, thẳng cho đến khi Trương Tuyết mở miệng gọi thì hắn mới hồi phục lại được tinh thần, cười khổ nhìn nàng, cười nói: "Nha đầu đó rất khó chơi, tâm tính biến đổi vô chừng, khiến cho người ta nhức cả đầu. Quên đi, chúng ta vào thôi." Nói xong mang theo Trương Tuyết tiến vào Bách Hoa Môn.