Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 230: Thiên Tâm thánh nữ

Trong sự yên tĩnh, bạch y nữ tử che mặt chuyển ánh mắt nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng hỏi:
"Ngươi có chắc chỉ một chiêu có thể tháo bỏ được khăn che mặt của ta xuống hay không?" Hoa Tinh cười tà dị, hỏi lại: "Ngươi nghĩ thế nào? Nếu ngươi không tin, tại sao không thử một lần, chỉ như thế thì mới có thể cởi bỏ được sự nghi hoặc trong lòng của ngươi mà thôi."
Bạch y nữ tử trầm giọng nói: "Ta đúng là cũng muốn thử một lần, nhưng ta sợ ngươi nói nhưng không giữ lời, bởi vì ngươi vốn là một người vô lại."
Hoa Tinh không hề để ý đến ngữ khí khinh khi của nàng, chỉ cười nói: "Có lẽ ta đúng là một người vô lại, tuy nhiên cũng nhờ vô lại mà ta mới có thể cưới được hết mỹ nữ trong thiên hạ, kể cả ngươi, ngươi có tin hay không? Được rồi, không cần tức giận nữa, nếu không, một khi bị bại trong vòng nhất chiêu mà không giữ đúng lời hứa thì có thể tổn hại đến danh dự của ngươi đấy, hắc hắc, đến đây đi, chuẩn bị thật tốt rồi hãy báo cho ta biết."
Bạch y nữ tử ánh mắt đang lạnh lẽo bỗng trở thành nghiêm túc. Hoa Tinh biết rõ thân phận của nàng nhưng vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế, nếu hắn không nắm chắc phần thắng thì sẽ không thể nào khinh thường vọng động như thế. Nắm chặt trường kiếm, bạch y nữ tử khẽ chuyển động thân thể, toàn bộ thân hình mềm mại uyển chuyển như không xương, trường kiếm mỏng manh như vô lực, nhưng lại xảo diệu cực kỳ, xuất hiện trước ngực Hoa Tinh, bao phủ lấy các bộ vị yếu hại trên toàn thân của hắn.
Hoa Tinh khẽ hiện lên vẻ sửng sốt trong ánh mắt, cười nói: "Hay lắm, muốn giết người đây mà, Thiên Kiếm Vô Tung của Thiên Tâm các quả nhiên là không dễ đối phó, ta phải cẩn thận một chút, nếu không thì không những không đón được mỹ nữ về nhà mà ngay cả tính mạng cũng không xong. Ha ha, chớ có trách là ta dùng biện pháp mạnh nhé."
Trong tiếng cười cợt, toàn thân Hoa Tinh lóe sáng kim quang, kim thân bất diệt bộc phát ra khí thế cường đại, chế ngự trường kiếm của nàng, đồng thời hữu thủ co lại, trong nháy mắt đã vươn dài ra sáu thước, dưới tình huống dị hoặc phi thường đã tránh được sự ngăn chặn bằng cánh tay trái của nàng, gỡ khăn che mặt của nàng xuống.
Hoa Tinh lui về sau ba thước, buông trường kiếm của nàng ra, thản nhiên nhìn nữ nhân đang lộ ra vẻ khiếp sợ trước mắt mình. Đó là một khuôn mặt như ngọc, da thịt mũm mĩm trơn láng, ánh mắt trong veo như làn thu thủy, đôi mi thanh tú phối hợp với hai má lúm đồng tiền tạo thành một dung nhan xinh đẹp chỉ chừng chưa đến hai mươi tuổi, khiến cho người ta rung động không nói nên lời, mỗi một nụ cười, một cử chỉ nhỏ trên mặt cũng đều khiến mọi người như si như túy. Việc này khiến cho Hoa Tinh hoàn toàn ngây người.
Tuyệt thế xinh đẹp đã là hiếm thấy, nhưng làm cho Hoa Tinh ngây người giật mình lại càng là chuyện dị thường khó xảy ra hơn nữa.
Hoa Tinh thực sự kinh hãi với vẻ tuyệt mỹ của nàng, càng khiếp sợ hơn nữa chính là tuổi của nàng, nàng làm sao có thể trẻ như thế!? Chuyện này quả thực khiến Hoa Tinh không dám tin vào mắt mình, bởi vì hắn biết nữ nhân trước mặt mình là ai.
Bạch y nữ tử đột nhiên lấy lại tinh thần, căm tức nhìn Hoa Tinh, quát lạnh nói: "Mau đưa khăn che mặt cho ta, đồng thời quay mặt đi không cho hắn ngắm nhìn nữa." Ngữ khí có phần ngang bướng nũng nịu, có lẽ phụ nữ là thế, bất luận tuổi tác thế nào đều có những đặc điểm không hề khác nhau.
Hoa Tinh không cử động, chỉ thu hồi lại vẻ kinh ngạc đến khiếp sợ trên ánh mắt, nói với vẻ ca ngợi: "Từ khi xuất đạo đến nay, ta đã thấy qua không ít nữ nhân xinh đẹp, tỷ như Trầm Ngọc Thanh, Ám Vũ, Tô Ngọc. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi thì mới phát hiện ra ngươi so với đồ đệ của người còn đẹp hơn nữa, thực sự khiến cho ta không còn dám tin vào mắt mình nữa. Tuy nhiên ta có một chút khó hiểu, nhìn tuổi của ngươi thì dường như chỉ xấp xỉ hai mươi, không lẽ năm đó ngươi đã đạt được thiên hạ kỳ trân, khiến cho dung nhan không thay đổi?"
Lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, bạch y nữ tử tỏa ra khí tức lạnh lùng, trầm giọng nói: "Mau trả lại khăn che mặt cho ta, nếu không, ta sẽ động thủ."
Hoa Tinh thản nhiên lắc đầu, nói: "Ngươi càng tức giận thì lại càng xinh đẹp. Hãy nhớ kỹ giao ước của chúng ta, ngươi đã thua, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện. Ta thực sự không muốn hai ta phá hủy hình tượng của nhau, nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn cả đời này ngươi phải mãi mãi đi theo bên người ta, bất kể ngươi là Thiên Tâm thánh nữ thì trong lòng ta ngươi vẫn là một nữ nhân khiến cho nam nhân đều điên cuồng theo đuổi. Chinh phục nữ nhân là một sự vinh diệu của nam nhân nên, đặc biệt đó là một nữ nhân có thân phận cao quý và xinh đẹp cực kỳ. Cho nên từ giờ phút này, ngươi nhất định là không thể trốn thoát được."
Nguyên bạch y nữ tử này chính là người xếp vị trí thứ tư trên Thiên bảng lần thứ nhất – Thiên Tâm thánh nữ Sở Nhược, cũng chính là sư phụ của người xếp vị trí thứ hai trên Thiên Tiên phổ lần này – Thánh Tâm Ngọc Nữ Lý Vân La. Thiên Tâm thánh nữ cũng chính là các chủ Thiên Tâm các vang danh thiên hạ. Chẳng trách lúc nãy Hoa Tinh lại giật mình kinh ngạc như thế. Mỹ nhân này sáu mươi năm trước đã danh dương tứ hải nhưng bây giờ chỉ như hai mươi tuổi, chuyện này làm sao không khiến người khác kinh ngạc được?
Sở Nhược biến sắc, cả giận nói: "Hoa Tinh, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, yêu cầu vô lý như thế ta làm sao có thể đồng ý." Thấy vẻ mặt của nàng kích động, Hoa Tinh hiểu được với thân phận của hắn thì câu nói kia dường như có chút vượt quá thân phận một chút.
Tuy nhiên hắn cũng không sợ hãi, thần sắc thản nhiên nhìn Sở Nhược, nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa mới nhắc nhở ta thế nào, thua phải giữ lời, sao lại nhanh chóng quên như thế? Kỳ thực ngươi phải hiểu rằng một khi thua thì cả đời này sẽ thuộc về ta, bởi vì ta chính là Hoa Tinh. Bây giờ ngươi có nghĩ ta thế nào cũng không sao cả."
Sở Nhược mím chặt môi, vẻ mặt phẫn nộ mang theo phong vị mê người, khiến cho người khác không cách nào dời ánh mắt khỏi người nàng được.
Đánh giá dáng vóc của nàng, Hoa Tinh nghĩ thầm trong lòng: "Đại mỹ nhân này so với đồ đệ của nàng thì còn mê người hơn một chút, thân thể tuyệt lắm, nếu có thể cẩn thận nhấp nháp thì nhất định sẽ sung sướng cực kỳ. Hắc hắc, có tiền đồ, cứ quyết định như thế. Hoa Tinh mỉm cười nhìn mắt nàng, đi đến trước người nàng, thản nhiên hỏi: "Ngươi nghĩ một chiêu vừa rồi ta dùng để tháo bỏ khăn che mặt của người là chiêu thức gì? Ngươi đã từng thấy sư phụ ta thi triển loại võ học tương tự như thế chưa?"
Sở Nhược đưa trường kiếm ngang ngực, lạnh lùng nói: "Đứng lại, nếu ngươi đến gần nữa thì ta sẽ ra tay."
Hoa Tinh thản nhiên cười cười, nhìn thần sắc phẫn nộ mang theo vẻ kinh hoàng của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế, không thèm để ý đến danh dự nữa, muốn phá vỡ giao ước ư?"
Sở Nhược trừng mắt nói: "Trước mặt ta, ngươi lấy tư cách gì nói đến hai chữ danh dự? Ta không có ý đó, tuy nhiên điều kiện của ngươi quá biến thái, ta không thể đáp ứng được."
Hoa Tinh dừng thân nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng với vẻ tán thưởng, thấp giọng nói: "Ta chỉ nói cả đời ngươi phải đi theo ta, không hề nói ngươi phải gả cho ta."
Sở Nhược nghe vậy sắc mặt ngẩn ngơ, hỏi với vẻ không tin tưởng: "Ngươi mang lòng ma quỷ, có ý đồ không tốt với ta, không thể nào lại có chuyện như thế được."
Hoa Tinh lắc đầu than thở "chuyện này cũng không thể trách ta, ai bảo ngươi đẹp quá làm chi, phản ứng của ta cũng chỉ là bình thường mà thôi. Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, với dung nhan tuyệt sắc như ngươi, không lẽ để mặc cho thời gian xóa nhòa đi hay sao? Nếu là thế thì ngươi đẹp cũng chỉ là vô dụng, khi đó chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
Sở Nhược hừ một tiếng nói: "Nói hươu nói vượn, nói như ngươi thì có rất nhiều người muốn có ta, ta phải gả cho ai đây?"
Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Ta biết rất nhiều người cũng muốn, nhưng bọn hắn không có phúc khí, haha có ai tháo được khăn che mặt của nàng xuống như tay chưa? Thời xưa, rất nhiều nữ tử dùng khăn che mặt, bất cứ ai có thể tháo được khăn che mặt của nàng ta thì sẽ trở thành phu quân, đạt được thân thể và tâm hồn của nữ nhân đó. Bây giờ ta đã tháo được khăn che mặt của ngươi, đây chẳng phải là chuyện hợp với sử lễ của cổ nhân hay sao? Ngươi không gả cho ta thì gả cho ai đây?"
Sở Nhược mím chặt môi, tức giận đến không nói nên lời, không thèm để ý đến Hoa Tinh. Hoa Tinh tiến lên từng bước đeo lại khăn che mặt cho nàng, bất quá hắn lại bị nàng cầm kiếm gác lên cổ hắn, ngăn cản hành động của hắn.
"Ngươi còn đến gần nữa thì ta sẽ giết ngươi, không tin thì ngươi cứ thử xem."
Hoa Tinh không để ý đến nàng, cứ tiếp tục thực hiện cho xong việc, sau đó mới cười nói: "Ngươi sẽ không giết ta, thứ nhất là ngươi sẽ không hy vọng Vân La hận ngươi, thứ hai, ngươi cũng không muốn bội ước, mất đi danh dự của ngươi; thứ ba, ngươi thực ra đã theo sát ta một thời gian, hình bóng của ta đã khắc ghi trong lòng ngươi, chẳng qua ngươi không chịu thừa nhận mà thôi. Nữ nhân khi gặp gỡ tình yêu thì tất cả trí tuệ, võ công cũng đều bị phá vỡ, cuối cùng lộ ra bản tính yếu ớt của nữ nhân. Sự lạnh lùng, cao ngạo bất quá chỉ là thủ đoạn dùng để che giấu nội tâm biến hóa mà thôi. Đến khi ở một mình thì lại không cách nào chịu được sự cô đơn tịch mịch này. Sáu mươi năm qua ngươi đều tỏ vẻ cao ngạo ngoài mặt, ngươi không cảm thấy là chuyện đó quá mệt mỏi hay sao?"
Sở Nhược thu kiếm lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói: "Ta nói không lại ngươi, ngươi luôn có thể tìm ra một đống lý do khiến cho người khác không cách nào phản bác. Tuy nhiên ta sẽ không nhận thua, khi có cơ hội trong tương lai, ta sẽ có phương pháp đền bù cho giao ước hôm nay. Về phần chuyện lúc trước của ngươi, theo ta biết thì sư phụ của ngươi đích xác chưa từng thi triển loại võ công giống như ngươi, chuyện này ta cũng cảm thấy khó hiểu."
Hoa Tinh cười nói: "Thực ra cũng không có gì cả, chẳng qua là ta có hai vị sư phụ mà thôi, ngươi hiểu chưa?" Sở Nhược nghe vậy sắc mặt biến đổi, có vẻ không tin, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Hoa Tinh, hoàn toàn không có vẻ gì là giả vờ, nén không được hỏi: "Điều này có thể ư? Đao Hoàng Bá Thiên năm đó được xưng là thiên hạ đệ nhất, thế gian còn có ai có thể hơn được lão?"
Hoa Tinh cười nói: "Nếu đi theo ta, sau này ngươi sẽ tự biết. Bây giờ ta còn không thể nói cho ngươi biết được, đây chính là bí mật của ta. Được rồi, không nói chuyện này nữa, nếu ta đem yêu cầu vừa rồi của ta sửa lại một chút, chuyển thành ngươi theo ta ba ngày thì ngươi sẽ thế nào?"
Tránh đi ánh mắt của hắn, Sở Nhược nhìn về phương xa, trầm giọng nói: "Ta cũng sẽ không đồng ý."
Hoa Tinh nghe vậy, vẻ mặt cũng hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn cười nói với vẻ hài lòng: "Đúng như ý nghĩ của ta, nếu ngươi thật sự chọn ba ngày thì ta cảm thấy thật hối hận, vì ngươi không như ta nghĩ. Hôm nay gặp nhau, đối với ngươi mà nói thì đó là một bước ngoặt, đối với ta mà nói thì là một thu hoạch ngoài ý muốn, chúng ta đành phải chấp nhận chuyện này mà thôi. Mặc dù bây giờ không thừa nhận ra miệng, nhưng ta tin rằng tương lai sẽ có một ngày ngươi thừa nhận. Bây giờ chúng ta không nói chuyện này nữa, có thể đi một chút một chút, nói chuyện năm xưa không?"
Sở Nhược lạnh lùng đáp: "Nếu ta không đồng ý thì ngươi làm thế nào?"
Hoa Tinh cười nói: "Nếu ngươi không đồng ý thì sẽ không hỏi như thế." Dứt lời liền cất bước đi.
Sở Nhược nghe vậy ngẩn người, nàng thực sự là như thế ư? Cảm giác thật là kỳ quái, không hề giống thường ngày.
Đi bên cạnh Hoa Tinh, hai người đều không nói một lời. Hoa Tinh hướng về phía núi rừng mà đi, tựa hồ không muốn có người đến quấy rầy. Đi đến một ngọn núi, Hoa Tinh nhìn về phương xa, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không hỏi ta đến đây làm gì?"
Sở Nhược lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Ta không có rảnh để suy nghĩ đến điều đó."
Hoa Tinh nhìn nàng, liếc mắt một cái, hữu thủ lăng không xuất chiêu, Sở Nhược chưa kịp phản ứng đã bị tháo khăn che mặt. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Hoa Tinh cười nói: "Không nên tức giận, hiếm khi có dịp đi chung, phải ngắm ngươi kỹ một chút mới được, tránh cho sau này quên mất dung nhan của ngươi. Khi còn bé sư phụ thường xuyên đem ta lên đứng ở đỉnh núi, khi đó ta còn không hiểu tại sao, sau này lớn lên ta mới hiểu được sư phụ thích loại cảm giác đứng trên thiên hạ, dần dần ta cũng bắt đầu thích cảm giác đó.
Có một lần, sư phụ nói cho ta biết một nam nhân sống trên thế gian có rất nhiều cách sống, thứ nhất là gặp sao hay vậy, thứ hai là sống chìm ẩn, thứ ba là chinh phục hết thảy, tung hoành thiên địa, tùy tâm sở cầu. Lúc đó sư phụ hỏi ta lựa chọn một cách, ta không trả lời mà hỏi người muốn ta chọn cách nào. Lúc đó sư phụ mỉm cười, từ đó về sau không hỏi ta nữa, chỉ thường xuyên dắt ta lên đứng ở đỉnh núi, đón gió trời lồng lộng, cảm nhận cảm giác bễ nghễ cùng với trời cao.
Khi xuống núi, sư phụ Bá Thiên đã nói một câu, đao trong tay, ta có cả thiên hạ. Sư phụ còn lại nói rằng, thiên hạ to lớn phải tùy tâm sở dục, cho dù là thiên sơn vạn thủy cũng phải theo đuổi tình yêu, không để cho thứ gì cản trở được.
Nhớ lại lúc mới đến Trường An, ta gặp Mai Hương thì ta mới hiểu được lời sư phụ nói. Từ đó về sau ta không ngừng theo đuổi những mỹ nữ trong thiên hạ, ta muốn bảo vệ các nàng, yêu thương các nàng. Vẻ đẹp là một thứ vô cùng quý giá, tại sao ngươi xinh đẹp như thế lại bỏ phí vẻ đẹp của mình, không lẽ bao nhiêu năm qua ngươi không hề có mộng đẹp với một nam nhân nào hay sao?"
Sở Nhược tránh ánh mắt của Hoa Tinh, thần sắc có chút lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Chuyện năm đó ngươi không cần phải biết. Cho dù ta đã từng có mộng đẹp thì nó cũng đã trôi qua."
Hoa Tinh lại hỏi: "Đã trôi qua, thật không? Hôm nay ta dẫn ngươi đến đây là hy vọng ngươi có thể nói ra chuyện năm đó, thoải mái vứt bỏ quá khứ, từ nay về sau bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới."
Sở Nhược nghe vậy hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có chút tức giận. Hoa Tinh thấy thế dời thân đến bên cạnh nàng, hữu thủ vô thanh vô tức đặt trên vai nàng, nói: "Cũng như bây giờ, chúng ta là hai người xa lạ, bắt đầu chỉ là đặt tay lên vai, bởi vì xa lạ nên sinh ra sự tò mò, sau đó biến thành tư dục, ngươi nói xem đạo lý này có đúng hay không?"
Sở Nhược run vai, định hất văng bàn tay Hoa Tinh ra, đáng tiếc là không thành công, đành quay lại trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: "Ngươi nói tới nói lui cũng là chỉ muốn động thủ động cước, ta đi đây."
Hoa Tinh mỉm cười nhìn ánh mắt phẫn nộ của nàng, không hề tránh đường, thấp giọng nói: "Ngươi bây giờ giống như một tiểu cô nương vậy, giống hệt dáng vẻ lúc trước của Vân La, dễ thương cực kỳ. Giờ phút này ngươi đã hoàn toàn quên thân phận của ngươi, muốn mắng là mắng, muốn tức là tức, nhưng ngươi có cảm thấy là như thế sẽ dễ chịu hơn rất nhiều so với cứ phải đóng vẻ mặt nghiêm trang đạo mạo thường ngày hay sao? Từ khi ta xuất đạo đến nay, có rất nhiều người nói ta là sắc lang, là cuồng vọng bá đạo, nhưng như thế thì sao? Ta muốn làm thì có thể làm, muốn nhìn thì cứ nhìn, có bao nhiêu người được như ta chứ? Đời người khổ nhiều hơn vui, tại sao không biết quý trọng thời gian, truy tìm sự vui sướng chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

back top