Nhìn nàng một hồi, Hoa Tinh thôi cười, ngồi trên giường phía sau nàng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên trên lưng nàng. Vận "Huyền thiên vô cực thần công" Hoa Tinh lấy chân khí thâm hậu thuần dương của mình bắt đầu chữa thương cho nàng, đả thông kinh mạch đã bị băng tâm chân khí phong bế lại. Thời gian trôi qua trong im lặng, Hoa Tinh mất mất một canh giờ mới đả thông được thập nhị chính kinh trong cơ thể nàng, làm cho chân khí bên trong thập nhị chính kinh có thể tự mình vận hành tuần hoàn, như vậy có thể vận dụng được chân khí…
Đứng dậy ngồi ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn chăm chú vào gò má, ánh mắt hàm chứa vài tia cười quỷ dị. Nói thật, trong lòng Hoa Tinh hiểu được, nữ nhân trước mắt, nơi hấp dẫn nhất của nàng chính là dung mạo, dáng người như mỹ nữ bách hoa. Muốn nói có chút cảm tình, có lẽ có ít nhiều hơn một chút, nhưng cái này cũng không phải là điều kiện tiên quyết. Bởi vì vẻ đẹp của nàng, khiến cho nam nhân nào nhìn thấy nàng có vài phần giật mình, cho nên loại tình cảm này, cùng với nhất kiến chung tình hay
thanh mai trúc mã là hoàn toàn khác nhau.
Hoa Tinh là người, có tư dục giống như thường nhân cho nên hắn ham sắc đẹp, đây là việc bình thường tự nhiên. Võ công hắn cao cường, liệu sự như thần, nhưng mặc kệ người ta nói thế nào, hắn thủy chung vẫn là người, là người thì có hiếu kỳ, có lòng hiếu kỳ sẽ sinh ra dục vọng, như thế hắn có thể thu thập mỹ nữ, cũng còn có điểm xuất phát. Nam nhân, hoa tâm thực là bình thường, Hoa Tinh háo sắc lại càng bình thường. Bởi vì hắn có nhân phẩm, có võ công, có thân phận có địa vị, sao hắn lại không chiếm được chứ?
Nữ nhân có đẹp có xấu, nhưng đối với nam nhân mà nói, có thể ôm mỹ nhân mỗi ngày trong ngực, đối với thân thể nàng rõ như lòng bàn tay, khi đó ngươi sẽ cảm thấy được, nàng còn không bằng nha hoàn trong nhà, bởi vì ngươi đối với nha hoàn kia thực xa lạ, xa lạ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, có lực hấp dẫn có thể làm người ta hướng tới. Lòng người rất nhiều quái lạ, rất nhiều lúc không thể phân ra chính ra tà, chỉ phân ra dục vọng cao thấp mà thôi. Tò mò là thiên tính của con người, bình thường dưới thúc ép của luân thường đạo lý có thể che dấu thật sâu. Chỉ khi nào người ta có lực lượng, có thể không để ý tới ánh mắt thế tục, khi đó tất cả dục vọng sẽ phát ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thậm chí là ghen tị cuối cùng là thế nhân không với tới được thì cho đó là sai? Không, đó không phải sai, đó chính là biểu hiện ra ngoài của con người mà bình thường con người luôn luôn che dấu.
Lúc Lạc Hà tiên tử tỉnh dậy, mở to mắt đầu tiên chính là cặp mắt mang theo mấy phần nhu tình, bao hàm nhiều quan tâm, làm cho nàng tâm thần chấn động, trong tâm bắt đầu nổi lên sóng gió.
"Nàng tỉnh rồi, cảm thấy chân khí trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển rồi phải không?" Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, làm cho Lạc Hà tiên tử đang trong mê man liền tỉnh lại, vội vàng tránh ánh mắt của Hoa Tinh, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ.
Cảm thấy được nàng đang xấu hổ, Hoa Tinh mỉm cười đứng dậy, đưa lưng về phía nàng nói: "Lúc này ta đã đả thông thập nhị chính kinh trong cơ thể nàng, khiến cho chân khí có thể vận chuyển, nhưng kỳ kinh bát mạch của nàng còn chưa có thông, cho nên cho dù hiện tại nàng thi triển võ công cũng chỉ có thể được ba tới bốn thành, cho nên không có việc gì tốt nhất đừng đi loạn ra ngoài, tránh gặp nguy hiểm".
Lạc Hà tiên tử đứng dậy thấp giọng nói: "Cảm ơn chàng, Hoa Tinh. Đêm nay ta không cần ở lại nữa chứ?"
Hoa Tinh cười nói: "Không cần phải gọi ta là Hoa Tinh, về sau gọi là công tử được rồi, lâu thành thói quen. Đêm nay nàng cứ ngủ ở trên giường ta đi, ta tới nơi khác ngủ, bằng không thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng" Cười cổ quái, Hoa Tinh mở cửa ra khỏi phòng…
Nhìn thân ảnh hắn rời xa, Lạc Hà tiên tử hiểu được ý tứ trong câu nói kia của hắn, trên mặt không khỏi cảm thấy nghi hoặc, có lẽ Hoa Tinh có một chút kỳ dị. Cửa phòng đóng lại, Lạc Hà Tiên Tử một mình ngồi ở trên giường, trong lòng nghĩ lại hết thảy, cảm thấy được có ít nhiều cảm xúc. Nhưng mà bắt đầu từ đêm qua, hết thảy mọi thứ trước đây đã rời xa mình, một cuộc sống mới đang đợi chính mình, mình bắt đầu như vậy sẽ có kết cục gì đây, việc này nàng cũng không rõ, cũng không muốn nói, bởi vì có một số việc không biết sẽ tốt hơn nhiều so với biết?
Rời khỏi phòng mình, Hoa Tinh đi dạo trong viện một vòng, vừa lúc thấy Tử Ngọc Hoa ngồi trên nóc nhà, một mình ngắm trăng. Phi thân lên bên cạnh hắn, Hoa Tinh cười nói: "Nghĩ cái gì đây, một mình đứng xuất thần ở đây làm gì?"
Tử Ngọc Hoa thấy hắn đi lên, lạnh nhạt cười nói: "Là đại ca à, đã thu phục xong rồi sao?" Hoa Tinh cười nói: "Tạm thời chưa có, nhưng sẽ sớm thôi".
Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Có phải đại ca đối xử với Lạc Hà tiên tử hơi tốt thì phải, nếu không sao đem phòng tặng cho nàng?"
Hoa Tinh sửng sốt một chút, lập tức cầm tay nàng nhìn bầu trời đêm nói: "Công bằng với nàng chứ, nhưng thật ra ngươi mặc đồ nữ nhân vào cho đại ca nhìn? Cái này có thể tưởng tượng được".
Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng giật tay, đáng tiếc động tác Hoa Tinh thật nhanh, hắn cũng không tiện cử động để mặc hắn nắm. Tránh ánh mắt của Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa sâu kín nói: "Đại ca không biết chúng ta cứ như vậy là tốt lắm sao, nếu ta khôi phục thân phận nữ nhân, đến lúc đó lại cùng các nàng tranh giành tình nhân. Đến lúc đó đại ca lại càng khó khăn hơn".
Hoa Tinh trầm tư một chút, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, có thân phận hiện tại của đệ ở bên cạnh, ta có thể bớt được nhiều phiền toái, một khi đệ khôi phục thân phận nữ nhân, đến lúc đó đối ngoại với các nàng sẽ không tốt chút nào. Nếu như vậy, việc này tạm thời không đề cập tới, chờ khi đem đệ tới Long Thần Thiên Cung, đại ca tự mình hướng nhạc phụ đại nhân cầu hôn, như vậy là được chứ?"
Nói xong nhìn Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa sắc mặt đỏ lên, tránh đi thấp giọng nói: "Đến lúc đó hãy nói sau, hiện ra giờ đại ca buông tay đi, chúng ta nói chuyện khác".
Mỉm cười buông tay, Hoa Tinh nói: "Cũng được, tới lúc đó nói sau, hiện giờ nói chuyện một chút về việc Tế Nam. Theo tình hình trước mắt mà nói, Tế Nam lại bắt đầu phong vân, khô lâu nhân thần bí, truyền nhân hắc Long đàm, cùng với Tuyệt Âm giáo chợt hiện võ lâm, tất cả đều là chuyện xấu, chỉ sợ lại có một hồi gió tanh mưa máu xảy ra".
Tử Ngọc Hoa lạnh nhạt nói: "Ý đồ của các thế lực này, ta tin tưởng đang mưu đồ tới đại ca, nhưng dù sao cũng là nhỏ lại càng nhỏ, cho nên đại ca cũng không cần để ý. Chúng ta đã tới nơi này không ít thời gian, đại ca tính đợi cho Hoa Ngọc Như cam tâm tình nguyện rồi mới rời khỏi Tế Nam sao?"
Hoa Tinh không dám chắc nói: "Điểm này ta cũng không biết, dù sao cũng có một số việc không ai có thể rõ được, có lẽ chờ tới một ngày nào đó, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện. Tình yêu nam nữ rất kỳ quái, đôi khi chính vì nụ cười của các nàng, phải trả một cái giá kinh người. Chẳng qua nhân sinh một đời, kỳ thực người ta cầu nhất là cảm động thấu hiểu cùng cảm thán dù chỉ trong chốc lát".
Tử Ngọc Hoa thấp giọng nói: "Người ta nói đang ở trong phúc không biết phúc, có phải là chỉ các nữ nhân như các nàng không?"
Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Thật ra các nàng cũng có chỗ khó xử, đây là bất đắc dĩ. Chẳng qua bởi vì việc này, cảm tình này mới đáng giá để ta theo đuổi, đáng giá để ta yêu. Nếu dễ dàng chiếm được, kết quả việc này tuy giống nhau nhưng quá trình sẽ khác nhau. Trên đời mỗi người đều phải từ sinh ra rồi chết đi, cái khác chính là quá trình họ sinh ra tới lúc chết nó thế nào mà thôi".
Tử Ngọc Hoa cười, nhẹ giọng nói: "Đại nói rất đúng, lòng người rất kỳ quái, không chiếm được mới là đẹp nhất. Nhưng là không biết tương lai của đệ, sẽ đi hết một đoạn tình duyên này thế nào đây?"
Ánh mắt Hoa Tinh biến đổi, nghiêng đầu nhìn "hắn" dưới ánh trăng khuôn mặt trắng bóng kia phản chiếu ánh sáng, có một vẻ đẹp nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy rung động.
Nhẹ nhàng Hoa Tinh khẽ ngâm nga nói: "Tử sam nghênh phong lập dao sơn, ngọc như minh kính nguyệt như hoàn, tây phong tàn vũ thanh huy nguyệt, thùy vấn tử ảnh ngọc hoa niên?" tại
Tử Ngọc Hoa sửng sốt hỏi: "Đại ca người ta nghe không hiểu à, có ý tứ gì vậy?"
Hoa Tinh cười nói: "Cứ suy nghĩ kỹ một chút đi, đến lúc đó đệ sẽ hiểu được. Tốt rồi, muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải đi tìm một nơi ngủ bằng không đêm nay phải ngủ ngoài trời mất" Người nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất giữa hành lang. Tử Ngọc Hoa nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng suy tư, vừa rồi bốn câu thơ đó là ám chỉ cái gì, kỳ quái.
Rời khỏi Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh suy tư một chút, vốn đêm nay muốn đi tới thư phòng của Lãnh Như Thủy, muốn hái đóa hoa này, nhưng nghĩ lại Tế Nam này đột nhiên phong vân nổi nên, nếu có việc cũng sẽ có chút bận tâm, cho nên cuối cùng hắn quyết định tới phòng Mai Hương. Đi tới ngoài cửa, Hoa Tinh nhẹ nhàng gõ cửa, Mai Hương bừng tỉnh ở bên trong. Không lâu sau cửa phòng mở ra, chỉ thấy Mai Hương mặc nội y, ánh mắt đang buồn ngủ mê man nhìn Hoa Tinh, hiển nhiên không kịp phản ứng lại, không biết có chuyện gì xảy ra…
Buồn cười xoa nắn khuôn mặt nàng, Hoa Tinh trìu mến nói: "Tiểu mơ hồ, nhìn nàng ngủ còn chưa tỉnh kìa, biết ta tới gõ cửa có việc gì chứ?"
Mai Hương ngây ngô cười một chút lắc đầu nói: "Không biết, chàng có chuyện gì vậy?"
Hoa Tinh ôm lấy nàng đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa, sau khi lôi kéo nàng tới bên giường cười mắng: "Ta tới đương nhiên là ngủ rồi, bằng không trễ như vậy gõ cửa phòng nàng làm gì?"
Mai Hương sửng sốt, lập tức mặt ửng đỏ, cuối cùng là vui vẻ xấu hổ, tựa đầu vào trong lòng ngực hắn thấp giọng nói: "Chàng lâu rồi không tới, hại người ta còn không biết chàng tới làm gì nữa cơ, ta còn tưởng rằng chàng không thích Hương nhi tiểu bất điểm như này chứ?"
Hoa Tinh sửng sốt, đột nhiên hiểu được mình có vẻ hơi xa vắng nàng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, Hoa Tinh thấp giọng nói: "Ai nói ta không thích Hương nhi, ta thích nhất là Hương nhi à, bằng không sao đêm nay ta lại tới tìm Hương nhi chứ?"
Ngẩng đầu, Mai Hương vui mừng nói: "Thật chứ, chàng thực sự thích Hương nhi, không chê Hương nhi không đầy đặn như các nàng sao?"
Tới đó, Hoa Tinh mới hiểu được, vì sao nàng lại xưng mình là tiểu bất điểm, thì ra chỉ vì thế. Tay phải xâm nhập vào trong nội y, Hoa Tinh nắm lấy đôi tiểu bạch thỏ cười nhẹ nói: "Ngốc à, ai nói ta chỉ thích đầy đặn chứ, tiểu bạch thỏ ta cũng thích mà. Đêm nay, ta sẽ thật trìu mến Hương nhi của ta".
Mai Hương rên một tiếng, mặt đỏ như nước nói: "Hoa Tinh, chàng không được không yêu Hương nhi à, Hương nhi rất thích chàng, rất yêu chàng, rất…" Câu nói kế tiếp của nàng bị Hoa Tinh che lại bằng đôi môi của hắn. Ban đêm, ngọn đèn lắc lư trong phòng Mai Hương, một đêm giữa mùa hạ, tại đây một hồi xuân sắc tràn ngập khắp cả phòng, thanh âm rên rỉ mê người kia tựa như thủy triều phập phồng thoải mái, cuối cùng biến mất trong thời gian.
Thạch Tuyền tửu lâu, ở trong thành Tế Nam, chính là một cửa hiệu lâu đời đã ba mươi năm rồi, sinh ý rất tốt. Giữa trưa, một người mặc áo đen, đầu đội mũ xuất hiện ở ngoài cửa. người liếc mắt nhìn lầu một cái, lập tức dọc theo cầu thang đi lên lầu trên, đi tới lầu hai tìm một chiếc bàn ở cạnh giường ngồi xuống. Gỡ mũ chùm đầu ra, chỉ thấy người này chừng ba mươi, tướng mạo cũng không có gì khác người, duy nhất làm người ta chú ý chính là ánh mắt sắc như dao, cực kỳ sắc bén.
Tùy ý kêu rượu và thức ăn, tráng niên áo đen bắt đầu đánh giá thực khách chung quanh, phát hiện ra người võ lâm cũng có, chẳng qua không có nhân vật nào xuất sắc để hắn phải chú ý. Quay đầu lại, người này chậm rãi nhấm nháp thức ăn trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh, lộ ra vài phần hướng về cái gì đó, tựa hồ đang hoài niệm về chuyện gì đó, giờ khắc này đang vang vọng trong trái tim hắn.
Đột nhiên một thân ảnh hiện ra cạnh bàn làm cho hắn chú ý. Ngẩng đầu lên thấy một lão nhân trọc đầu sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn hắn, yên lặng không nói. Song phương nhìn nhau một lát, người áo đen hừ lạnh nói: "Các hạ không mời mà tới, nói vậy không phải vì một chút rượu cùng thức ăn chứ?"
Lão nhân trọc đầu cười, thanh âm quái dị nói: "Nhất Châm Kiến Huyết, thật sự không hổ là ngữ khí như đạo, không hổ là truyền nhân của Huyết Sát Ma Quân Hắc Long đàm. Lão quái ta tới, rượu và thức ăn cũng muốn, chẳng qua ăn một chút cơm tự nhiên sẽ trả lễ liền, Không biết cũng mặc kệ?"
Người áo đen ánh mắt biến đổi quát khẽ nói: "Nếu như vậy xin mời ngồi".
Lão nhân trọc đầu cười hắc hắc, ngồi ở đối diện hắn, cầm chiếc đũa lên ăn liền. Một lúc sau, hai người tựa như hai người quen nhau vậy, cũng không nói nhiều tự mình ăn cơm, đợi lúc cơm no rượu say lão nhân trọc đầu mới nói: "Bữa tiệc này còn miễn cưỡng, ta nói cho ngươi một việc, cửa nam thành có một Bách Hoa môn, ngươi chắc cũng biết. Bách Hoa môn có một Phượng Hoàng đặc sứ, tin tưởng ngươi cũng đã nghe qua, mà bên người Hoa Tinh này có tỷ muội Giang Nam, đó là con gái của Diệp Tinh trên Bách Hoa phổ, việc này khẳng định ngươi cũng đã rõ, nhưng là làm thế nào có được nàng, việc này còn tùy vào ngươi?"
Người áo đen mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi nói những lời này, đi một đường vòng thật lớn, tới cuối cùng là muốn nói việc gì cứ nói thẳng ra lòng vòng cái gì chứ?"
Lão nhân trọc đầu liếc mắt nhìn hắn một cái cười nhẹ nói: "Diệp Tinh chính là thân thể Huyền Âm trời sinh, có thể tu luyện âm nhu công làm võ học đột nhiên tăng mạnh, chẳng lẽ ngươi tới nơi này không phải vì nàng?"
Người áo đen trừng mắt nhìn lão nhân nói: "Nếu ngươi muốn chứng thật lời nói của ta, ta có thể nói cho ngươi, ngươi đoán không đúng, Chẳng qua ta cũng hiểu được, ngươi tới đây không phải vì rượu và thức ăn, cũng không phải là vì nhắc nhở ta, mà là vì cái gì đó ở trong lòng ta. Chính là nếu ta nói cho ngươi cái đó đã bị ta hủy rồi, ngươi cảm thấy có mấy phần tin được đây?"
Lão nhân trọc đầu biến sắc âm hiểm cười nói: "Người thanh niên, tài ăn nói không tồi, nhưng là ngươi cảm thấy nói như vậy có mấy phần tác dụng đây?"
Người áo đen hừ nói: "Nói như vậy có tác dụng rất nhiều, thứ nhất chính là nói cho người, nếu ngươi muốn cái kia, thực xin lỗi, ta không thể đưa cho người, đơn giản như vậy, ngươi cảm thấy đủ hay không?"
Lão nhân trọc đầu sắc mặt nghiêm lại hừ lạnh nói: "Người thanh niên, con đường của ngươi còn dài không nên hủy diệt tiền đồ của mình, đến lúc đó chẳng thể trách người khác được à. Ta đến cũng không phải vì đấu võ mồm với ngươi, về phần ngươi đối với chuyện này như thế nào cũng không có quan hệ tới ta, bởi vì tới lúc đó sẽ có người chờ ngươi. Ta chỉ ở một bên quan sát, nhìn ngắm mà thôi. Nếu muốn tìm ta, nhớ là tới thành đông Quan Đế Miếu, tin tưởng ngươi sẽ tới ha ha…" Trong tiếng cười lớn, lão nhân trọc đầu rời đi rất nhanh.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, sau khi lão giả rời đi một lát mới để tiền lại rời khỏi Thạch Tuyền Tửu Lâu, hướng ra cửa thành nam mà đi. Ra khỏi cửa thành, Người áo đen đi không tới năm dặm, đã sớm phát hiện ra trong rừng cây có một hồi giao chiến. Chỉ thấy ba người áo xám đang dùng tay trần, cùng với ba nhân sĩ võ lâm giao thủ, mặt đất có bảy tám cỗ thi thể, đều là các nhân sĩ võ lâm, hiển nhiên là bị ba người áo xám giết chết.
Lưu tâm nhìn lại một hồi, Người áo đen phát giác, những người áo xám này đều cùng môn phái, đều am hiểu chưởng pháp, chưởng lực này cực kỳ bá đạo âm độc, chiêu thức quỷ dị âm hiểm, cũng không phải là hạng người chính đạo. Lúc này, lại có hai nhân sĩ võ lâm bị giết, liền chỉ còn một người đang cố gắng giãy dụa với tử thần. Ngay lúc này ngoài rừng đột nhiên truyền tới thanh âm nữ nhân: "Nơi này có đánh nhau, chúng ta tới xem một chút đi, nói không chừng có chút phấn khích".
Người giọng nữ nói: "Đừng chạy nhanh như vậy, để ý đừng làm người khác bị thương, chúng ta cùng kẻ ngang ngược sẽ đau lòng đó".
Dứt lời một tiếng cười to cùng tiếng mắng yêu truyền tới, sau đó làm đám người xuất hiện tại bờ rừng. Đúng là Hoa Tinh cùng Ám Nhu, Mai Hương, Thu Nguyệt, tỷ muội Điệp Tinh, Lãnh Như THủy, Nguyệt Vô Ảnh, Trần Lan chín người…
Người áo đen vừa thấy Hoa Tinh đầu tiên là sửng sốt sau đó biến sắc, hiển nhiên biết được thân phận của hắn. Mà đúng lúc này, ánh mắt Hoa Tinh cũng chuyển qua người hắn, hai người cách xa nhau hai mươi trượng, cùng nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều lộ ra ánh sáng kỳ quái. Lúc này Hoa Tinh một tay ôm lấy Ám Nhu khẽ nói với chúng nữ: "Người áo đen bên kia các nàng cẩn thận một chút, người này võ công cực kỳ hiếm thấy, trên người hắn có một cỗ khí huyết sát ẩn dấu, có thể chính là truyền nhân
của Huyết Sát, không có việc gì đừng trêu vào hắn, tránh rủi ro đi".
Chúng nữ nghe vậy cả kinh, ánh mắt chuyển qua người người áo đen, sắc mặt mang theo vài phần tò mò cùng kinh dị. Nhẹ tới bên cạnh Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy thấp giọng nói: "Chàng nói người này xuất hiện ở đây, có thể là tới vì chúng ta không?"
Hoa Tinh mỉm cười nhìn trận chiến giữa sân lạnh nhạt nói: "Tới hay không đều giống nhau, ai gặp gỡ ta đều phải thắp hương nhiều hơn, bằng không ngoại trừ con đường chết ra không còn đường nào khác. Hiện ra Vô Ảnh đi thử võ công của ba người áo xám kia một chút, nhớ phải cẩn thận đó, bọn họ sử dụng chính là Tuyệt Âm chưởng, Nhớ không được đối chưởng với bọn chúng tránh bị Tuyệt Âm khí gây thương tích".
Nguyệt Vô Ảnh liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, khẽ hỏi: "Chàng muốn ta cứu người chưa chết kia?"
Hoa Tinh lắc đầu nói: "Người nọ không cần cứu hắn, ta chỉ bảo nàng thử võ công của ba người kia một lần là được rồi. Một khi nàng cứu người nọ, có một số việc cuối cùng chỉ có thể lấy sinh mệnh mà kết thúc mà thôi, việc như vậy sẽ không tốt lắm, nàng hiểu ý tứ của ta chứ?"
Nguyệt vô Ảnh nghe được gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, chàng yên tâm ta biết phải làm sao" Dứt lời chậm rãi đi tới giữa sân, nhịp bước không nhanh không chậm…
Lúc này ở giữa sân, ba người áo xám đã có hai người đứng ra hai bên lưu ý tình huống của đoàn người Hoa Tinh cùng Người áo đen kia. Lúc này vừa thấy Nguyệt Vô Ảnh đi tới, một trong hai người khoảng bốn mươi tuổi nói: "Lão ngũ, đi ngăn cản nàng, nhớ rõ chỉ cần cầm chân nàng một chút, chờ khi lão lục giải quyết xong, chúng ta rời đi ngay lập tức".
Bên cạnh, một người tầm ba lăm, ba sáu nói: "Hiểu rồi, lão tứ áp trận đi, ta đi tiếp đón nàng" Nói xong thân ảnh nhoáng lên một cái, liền hiện ra trước Nguyệt Vô Ảnh ngăn cản đường đi của nàng.
Đứng dậy ngồi ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn chăm chú vào gò má, ánh mắt hàm chứa vài tia cười quỷ dị. Nói thật, trong lòng Hoa Tinh hiểu được, nữ nhân trước mắt, nơi hấp dẫn nhất của nàng chính là dung mạo, dáng người như mỹ nữ bách hoa. Muốn nói có chút cảm tình, có lẽ có ít nhiều hơn một chút, nhưng cái này cũng không phải là điều kiện tiên quyết. Bởi vì vẻ đẹp của nàng, khiến cho nam nhân nào nhìn thấy nàng có vài phần giật mình, cho nên loại tình cảm này, cùng với nhất kiến chung tình hay
thanh mai trúc mã là hoàn toàn khác nhau.
Hoa Tinh là người, có tư dục giống như thường nhân cho nên hắn ham sắc đẹp, đây là việc bình thường tự nhiên. Võ công hắn cao cường, liệu sự như thần, nhưng mặc kệ người ta nói thế nào, hắn thủy chung vẫn là người, là người thì có hiếu kỳ, có lòng hiếu kỳ sẽ sinh ra dục vọng, như thế hắn có thể thu thập mỹ nữ, cũng còn có điểm xuất phát. Nam nhân, hoa tâm thực là bình thường, Hoa Tinh háo sắc lại càng bình thường. Bởi vì hắn có nhân phẩm, có võ công, có thân phận có địa vị, sao hắn lại không chiếm được chứ?
Nữ nhân có đẹp có xấu, nhưng đối với nam nhân mà nói, có thể ôm mỹ nhân mỗi ngày trong ngực, đối với thân thể nàng rõ như lòng bàn tay, khi đó ngươi sẽ cảm thấy được, nàng còn không bằng nha hoàn trong nhà, bởi vì ngươi đối với nha hoàn kia thực xa lạ, xa lạ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, có lực hấp dẫn có thể làm người ta hướng tới. Lòng người rất nhiều quái lạ, rất nhiều lúc không thể phân ra chính ra tà, chỉ phân ra dục vọng cao thấp mà thôi. Tò mò là thiên tính của con người, bình thường dưới thúc ép của luân thường đạo lý có thể che dấu thật sâu. Chỉ khi nào người ta có lực lượng, có thể không để ý tới ánh mắt thế tục, khi đó tất cả dục vọng sẽ phát ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thậm chí là ghen tị cuối cùng là thế nhân không với tới được thì cho đó là sai? Không, đó không phải sai, đó chính là biểu hiện ra ngoài của con người mà bình thường con người luôn luôn che dấu.
Lúc Lạc Hà tiên tử tỉnh dậy, mở to mắt đầu tiên chính là cặp mắt mang theo mấy phần nhu tình, bao hàm nhiều quan tâm, làm cho nàng tâm thần chấn động, trong tâm bắt đầu nổi lên sóng gió.
"Nàng tỉnh rồi, cảm thấy chân khí trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển rồi phải không?" Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, làm cho Lạc Hà tiên tử đang trong mê man liền tỉnh lại, vội vàng tránh ánh mắt của Hoa Tinh, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ.
Cảm thấy được nàng đang xấu hổ, Hoa Tinh mỉm cười đứng dậy, đưa lưng về phía nàng nói: "Lúc này ta đã đả thông thập nhị chính kinh trong cơ thể nàng, khiến cho chân khí có thể vận chuyển, nhưng kỳ kinh bát mạch của nàng còn chưa có thông, cho nên cho dù hiện tại nàng thi triển võ công cũng chỉ có thể được ba tới bốn thành, cho nên không có việc gì tốt nhất đừng đi loạn ra ngoài, tránh gặp nguy hiểm".
Lạc Hà tiên tử đứng dậy thấp giọng nói: "Cảm ơn chàng, Hoa Tinh. Đêm nay ta không cần ở lại nữa chứ?"
Hoa Tinh cười nói: "Không cần phải gọi ta là Hoa Tinh, về sau gọi là công tử được rồi, lâu thành thói quen. Đêm nay nàng cứ ngủ ở trên giường ta đi, ta tới nơi khác ngủ, bằng không thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng" Cười cổ quái, Hoa Tinh mở cửa ra khỏi phòng…
Nhìn thân ảnh hắn rời xa, Lạc Hà tiên tử hiểu được ý tứ trong câu nói kia của hắn, trên mặt không khỏi cảm thấy nghi hoặc, có lẽ Hoa Tinh có một chút kỳ dị. Cửa phòng đóng lại, Lạc Hà Tiên Tử một mình ngồi ở trên giường, trong lòng nghĩ lại hết thảy, cảm thấy được có ít nhiều cảm xúc. Nhưng mà bắt đầu từ đêm qua, hết thảy mọi thứ trước đây đã rời xa mình, một cuộc sống mới đang đợi chính mình, mình bắt đầu như vậy sẽ có kết cục gì đây, việc này nàng cũng không rõ, cũng không muốn nói, bởi vì có một số việc không biết sẽ tốt hơn nhiều so với biết?
Rời khỏi phòng mình, Hoa Tinh đi dạo trong viện một vòng, vừa lúc thấy Tử Ngọc Hoa ngồi trên nóc nhà, một mình ngắm trăng. Phi thân lên bên cạnh hắn, Hoa Tinh cười nói: "Nghĩ cái gì đây, một mình đứng xuất thần ở đây làm gì?"
Tử Ngọc Hoa thấy hắn đi lên, lạnh nhạt cười nói: "Là đại ca à, đã thu phục xong rồi sao?" Hoa Tinh cười nói: "Tạm thời chưa có, nhưng sẽ sớm thôi".
Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Có phải đại ca đối xử với Lạc Hà tiên tử hơi tốt thì phải, nếu không sao đem phòng tặng cho nàng?"
Hoa Tinh sửng sốt một chút, lập tức cầm tay nàng nhìn bầu trời đêm nói: "Công bằng với nàng chứ, nhưng thật ra ngươi mặc đồ nữ nhân vào cho đại ca nhìn? Cái này có thể tưởng tượng được".
Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng giật tay, đáng tiếc động tác Hoa Tinh thật nhanh, hắn cũng không tiện cử động để mặc hắn nắm. Tránh ánh mắt của Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa sâu kín nói: "Đại ca không biết chúng ta cứ như vậy là tốt lắm sao, nếu ta khôi phục thân phận nữ nhân, đến lúc đó lại cùng các nàng tranh giành tình nhân. Đến lúc đó đại ca lại càng khó khăn hơn".
Hoa Tinh trầm tư một chút, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, có thân phận hiện tại của đệ ở bên cạnh, ta có thể bớt được nhiều phiền toái, một khi đệ khôi phục thân phận nữ nhân, đến lúc đó đối ngoại với các nàng sẽ không tốt chút nào. Nếu như vậy, việc này tạm thời không đề cập tới, chờ khi đem đệ tới Long Thần Thiên Cung, đại ca tự mình hướng nhạc phụ đại nhân cầu hôn, như vậy là được chứ?"
Nói xong nhìn Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa sắc mặt đỏ lên, tránh đi thấp giọng nói: "Đến lúc đó hãy nói sau, hiện ra giờ đại ca buông tay đi, chúng ta nói chuyện khác".
Mỉm cười buông tay, Hoa Tinh nói: "Cũng được, tới lúc đó nói sau, hiện giờ nói chuyện một chút về việc Tế Nam. Theo tình hình trước mắt mà nói, Tế Nam lại bắt đầu phong vân, khô lâu nhân thần bí, truyền nhân hắc Long đàm, cùng với Tuyệt Âm giáo chợt hiện võ lâm, tất cả đều là chuyện xấu, chỉ sợ lại có một hồi gió tanh mưa máu xảy ra".
Tử Ngọc Hoa lạnh nhạt nói: "Ý đồ của các thế lực này, ta tin tưởng đang mưu đồ tới đại ca, nhưng dù sao cũng là nhỏ lại càng nhỏ, cho nên đại ca cũng không cần để ý. Chúng ta đã tới nơi này không ít thời gian, đại ca tính đợi cho Hoa Ngọc Như cam tâm tình nguyện rồi mới rời khỏi Tế Nam sao?"
Hoa Tinh không dám chắc nói: "Điểm này ta cũng không biết, dù sao cũng có một số việc không ai có thể rõ được, có lẽ chờ tới một ngày nào đó, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện. Tình yêu nam nữ rất kỳ quái, đôi khi chính vì nụ cười của các nàng, phải trả một cái giá kinh người. Chẳng qua nhân sinh một đời, kỳ thực người ta cầu nhất là cảm động thấu hiểu cùng cảm thán dù chỉ trong chốc lát".
Tử Ngọc Hoa thấp giọng nói: "Người ta nói đang ở trong phúc không biết phúc, có phải là chỉ các nữ nhân như các nàng không?"
Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Thật ra các nàng cũng có chỗ khó xử, đây là bất đắc dĩ. Chẳng qua bởi vì việc này, cảm tình này mới đáng giá để ta theo đuổi, đáng giá để ta yêu. Nếu dễ dàng chiếm được, kết quả việc này tuy giống nhau nhưng quá trình sẽ khác nhau. Trên đời mỗi người đều phải từ sinh ra rồi chết đi, cái khác chính là quá trình họ sinh ra tới lúc chết nó thế nào mà thôi".
Tử Ngọc Hoa cười, nhẹ giọng nói: "Đại nói rất đúng, lòng người rất kỳ quái, không chiếm được mới là đẹp nhất. Nhưng là không biết tương lai của đệ, sẽ đi hết một đoạn tình duyên này thế nào đây?"
Ánh mắt Hoa Tinh biến đổi, nghiêng đầu nhìn "hắn" dưới ánh trăng khuôn mặt trắng bóng kia phản chiếu ánh sáng, có một vẻ đẹp nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy rung động.
Nhẹ nhàng Hoa Tinh khẽ ngâm nga nói: "Tử sam nghênh phong lập dao sơn, ngọc như minh kính nguyệt như hoàn, tây phong tàn vũ thanh huy nguyệt, thùy vấn tử ảnh ngọc hoa niên?" tại
Tử Ngọc Hoa sửng sốt hỏi: "Đại ca người ta nghe không hiểu à, có ý tứ gì vậy?"
Hoa Tinh cười nói: "Cứ suy nghĩ kỹ một chút đi, đến lúc đó đệ sẽ hiểu được. Tốt rồi, muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải đi tìm một nơi ngủ bằng không đêm nay phải ngủ ngoài trời mất" Người nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất giữa hành lang. Tử Ngọc Hoa nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng suy tư, vừa rồi bốn câu thơ đó là ám chỉ cái gì, kỳ quái.
Rời khỏi Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh suy tư một chút, vốn đêm nay muốn đi tới thư phòng của Lãnh Như Thủy, muốn hái đóa hoa này, nhưng nghĩ lại Tế Nam này đột nhiên phong vân nổi nên, nếu có việc cũng sẽ có chút bận tâm, cho nên cuối cùng hắn quyết định tới phòng Mai Hương. Đi tới ngoài cửa, Hoa Tinh nhẹ nhàng gõ cửa, Mai Hương bừng tỉnh ở bên trong. Không lâu sau cửa phòng mở ra, chỉ thấy Mai Hương mặc nội y, ánh mắt đang buồn ngủ mê man nhìn Hoa Tinh, hiển nhiên không kịp phản ứng lại, không biết có chuyện gì xảy ra…
Buồn cười xoa nắn khuôn mặt nàng, Hoa Tinh trìu mến nói: "Tiểu mơ hồ, nhìn nàng ngủ còn chưa tỉnh kìa, biết ta tới gõ cửa có việc gì chứ?"
Mai Hương ngây ngô cười một chút lắc đầu nói: "Không biết, chàng có chuyện gì vậy?"
Hoa Tinh ôm lấy nàng đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa, sau khi lôi kéo nàng tới bên giường cười mắng: "Ta tới đương nhiên là ngủ rồi, bằng không trễ như vậy gõ cửa phòng nàng làm gì?"
Mai Hương sửng sốt, lập tức mặt ửng đỏ, cuối cùng là vui vẻ xấu hổ, tựa đầu vào trong lòng ngực hắn thấp giọng nói: "Chàng lâu rồi không tới, hại người ta còn không biết chàng tới làm gì nữa cơ, ta còn tưởng rằng chàng không thích Hương nhi tiểu bất điểm như này chứ?"
Hoa Tinh sửng sốt, đột nhiên hiểu được mình có vẻ hơi xa vắng nàng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, Hoa Tinh thấp giọng nói: "Ai nói ta không thích Hương nhi, ta thích nhất là Hương nhi à, bằng không sao đêm nay ta lại tới tìm Hương nhi chứ?"
Ngẩng đầu, Mai Hương vui mừng nói: "Thật chứ, chàng thực sự thích Hương nhi, không chê Hương nhi không đầy đặn như các nàng sao?"
Tới đó, Hoa Tinh mới hiểu được, vì sao nàng lại xưng mình là tiểu bất điểm, thì ra chỉ vì thế. Tay phải xâm nhập vào trong nội y, Hoa Tinh nắm lấy đôi tiểu bạch thỏ cười nhẹ nói: "Ngốc à, ai nói ta chỉ thích đầy đặn chứ, tiểu bạch thỏ ta cũng thích mà. Đêm nay, ta sẽ thật trìu mến Hương nhi của ta".
Mai Hương rên một tiếng, mặt đỏ như nước nói: "Hoa Tinh, chàng không được không yêu Hương nhi à, Hương nhi rất thích chàng, rất yêu chàng, rất…" Câu nói kế tiếp của nàng bị Hoa Tinh che lại bằng đôi môi của hắn. Ban đêm, ngọn đèn lắc lư trong phòng Mai Hương, một đêm giữa mùa hạ, tại đây một hồi xuân sắc tràn ngập khắp cả phòng, thanh âm rên rỉ mê người kia tựa như thủy triều phập phồng thoải mái, cuối cùng biến mất trong thời gian.
Thạch Tuyền tửu lâu, ở trong thành Tế Nam, chính là một cửa hiệu lâu đời đã ba mươi năm rồi, sinh ý rất tốt. Giữa trưa, một người mặc áo đen, đầu đội mũ xuất hiện ở ngoài cửa. người liếc mắt nhìn lầu một cái, lập tức dọc theo cầu thang đi lên lầu trên, đi tới lầu hai tìm một chiếc bàn ở cạnh giường ngồi xuống. Gỡ mũ chùm đầu ra, chỉ thấy người này chừng ba mươi, tướng mạo cũng không có gì khác người, duy nhất làm người ta chú ý chính là ánh mắt sắc như dao, cực kỳ sắc bén.
Tùy ý kêu rượu và thức ăn, tráng niên áo đen bắt đầu đánh giá thực khách chung quanh, phát hiện ra người võ lâm cũng có, chẳng qua không có nhân vật nào xuất sắc để hắn phải chú ý. Quay đầu lại, người này chậm rãi nhấm nháp thức ăn trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh, lộ ra vài phần hướng về cái gì đó, tựa hồ đang hoài niệm về chuyện gì đó, giờ khắc này đang vang vọng trong trái tim hắn.
Đột nhiên một thân ảnh hiện ra cạnh bàn làm cho hắn chú ý. Ngẩng đầu lên thấy một lão nhân trọc đầu sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn hắn, yên lặng không nói. Song phương nhìn nhau một lát, người áo đen hừ lạnh nói: "Các hạ không mời mà tới, nói vậy không phải vì một chút rượu cùng thức ăn chứ?"
Lão nhân trọc đầu cười, thanh âm quái dị nói: "Nhất Châm Kiến Huyết, thật sự không hổ là ngữ khí như đạo, không hổ là truyền nhân của Huyết Sát Ma Quân Hắc Long đàm. Lão quái ta tới, rượu và thức ăn cũng muốn, chẳng qua ăn một chút cơm tự nhiên sẽ trả lễ liền, Không biết cũng mặc kệ?"
Người áo đen ánh mắt biến đổi quát khẽ nói: "Nếu như vậy xin mời ngồi".
Lão nhân trọc đầu cười hắc hắc, ngồi ở đối diện hắn, cầm chiếc đũa lên ăn liền. Một lúc sau, hai người tựa như hai người quen nhau vậy, cũng không nói nhiều tự mình ăn cơm, đợi lúc cơm no rượu say lão nhân trọc đầu mới nói: "Bữa tiệc này còn miễn cưỡng, ta nói cho ngươi một việc, cửa nam thành có một Bách Hoa môn, ngươi chắc cũng biết. Bách Hoa môn có một Phượng Hoàng đặc sứ, tin tưởng ngươi cũng đã nghe qua, mà bên người Hoa Tinh này có tỷ muội Giang Nam, đó là con gái của Diệp Tinh trên Bách Hoa phổ, việc này khẳng định ngươi cũng đã rõ, nhưng là làm thế nào có được nàng, việc này còn tùy vào ngươi?"
Người áo đen mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi nói những lời này, đi một đường vòng thật lớn, tới cuối cùng là muốn nói việc gì cứ nói thẳng ra lòng vòng cái gì chứ?"
Lão nhân trọc đầu liếc mắt nhìn hắn một cái cười nhẹ nói: "Diệp Tinh chính là thân thể Huyền Âm trời sinh, có thể tu luyện âm nhu công làm võ học đột nhiên tăng mạnh, chẳng lẽ ngươi tới nơi này không phải vì nàng?"
Người áo đen trừng mắt nhìn lão nhân nói: "Nếu ngươi muốn chứng thật lời nói của ta, ta có thể nói cho ngươi, ngươi đoán không đúng, Chẳng qua ta cũng hiểu được, ngươi tới đây không phải vì rượu và thức ăn, cũng không phải là vì nhắc nhở ta, mà là vì cái gì đó ở trong lòng ta. Chính là nếu ta nói cho ngươi cái đó đã bị ta hủy rồi, ngươi cảm thấy có mấy phần tin được đây?"
Lão nhân trọc đầu biến sắc âm hiểm cười nói: "Người thanh niên, tài ăn nói không tồi, nhưng là ngươi cảm thấy nói như vậy có mấy phần tác dụng đây?"
Người áo đen hừ nói: "Nói như vậy có tác dụng rất nhiều, thứ nhất chính là nói cho người, nếu ngươi muốn cái kia, thực xin lỗi, ta không thể đưa cho người, đơn giản như vậy, ngươi cảm thấy đủ hay không?"
Lão nhân trọc đầu sắc mặt nghiêm lại hừ lạnh nói: "Người thanh niên, con đường của ngươi còn dài không nên hủy diệt tiền đồ của mình, đến lúc đó chẳng thể trách người khác được à. Ta đến cũng không phải vì đấu võ mồm với ngươi, về phần ngươi đối với chuyện này như thế nào cũng không có quan hệ tới ta, bởi vì tới lúc đó sẽ có người chờ ngươi. Ta chỉ ở một bên quan sát, nhìn ngắm mà thôi. Nếu muốn tìm ta, nhớ là tới thành đông Quan Đế Miếu, tin tưởng ngươi sẽ tới ha ha…" Trong tiếng cười lớn, lão nhân trọc đầu rời đi rất nhanh.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, sau khi lão giả rời đi một lát mới để tiền lại rời khỏi Thạch Tuyền Tửu Lâu, hướng ra cửa thành nam mà đi. Ra khỏi cửa thành, Người áo đen đi không tới năm dặm, đã sớm phát hiện ra trong rừng cây có một hồi giao chiến. Chỉ thấy ba người áo xám đang dùng tay trần, cùng với ba nhân sĩ võ lâm giao thủ, mặt đất có bảy tám cỗ thi thể, đều là các nhân sĩ võ lâm, hiển nhiên là bị ba người áo xám giết chết.
Lưu tâm nhìn lại một hồi, Người áo đen phát giác, những người áo xám này đều cùng môn phái, đều am hiểu chưởng pháp, chưởng lực này cực kỳ bá đạo âm độc, chiêu thức quỷ dị âm hiểm, cũng không phải là hạng người chính đạo. Lúc này, lại có hai nhân sĩ võ lâm bị giết, liền chỉ còn một người đang cố gắng giãy dụa với tử thần. Ngay lúc này ngoài rừng đột nhiên truyền tới thanh âm nữ nhân: "Nơi này có đánh nhau, chúng ta tới xem một chút đi, nói không chừng có chút phấn khích".
Người giọng nữ nói: "Đừng chạy nhanh như vậy, để ý đừng làm người khác bị thương, chúng ta cùng kẻ ngang ngược sẽ đau lòng đó".
Dứt lời một tiếng cười to cùng tiếng mắng yêu truyền tới, sau đó làm đám người xuất hiện tại bờ rừng. Đúng là Hoa Tinh cùng Ám Nhu, Mai Hương, Thu Nguyệt, tỷ muội Điệp Tinh, Lãnh Như THủy, Nguyệt Vô Ảnh, Trần Lan chín người…
Người áo đen vừa thấy Hoa Tinh đầu tiên là sửng sốt sau đó biến sắc, hiển nhiên biết được thân phận của hắn. Mà đúng lúc này, ánh mắt Hoa Tinh cũng chuyển qua người hắn, hai người cách xa nhau hai mươi trượng, cùng nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều lộ ra ánh sáng kỳ quái. Lúc này Hoa Tinh một tay ôm lấy Ám Nhu khẽ nói với chúng nữ: "Người áo đen bên kia các nàng cẩn thận một chút, người này võ công cực kỳ hiếm thấy, trên người hắn có một cỗ khí huyết sát ẩn dấu, có thể chính là truyền nhân
của Huyết Sát, không có việc gì đừng trêu vào hắn, tránh rủi ro đi".
Chúng nữ nghe vậy cả kinh, ánh mắt chuyển qua người người áo đen, sắc mặt mang theo vài phần tò mò cùng kinh dị. Nhẹ tới bên cạnh Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy thấp giọng nói: "Chàng nói người này xuất hiện ở đây, có thể là tới vì chúng ta không?"
Hoa Tinh mỉm cười nhìn trận chiến giữa sân lạnh nhạt nói: "Tới hay không đều giống nhau, ai gặp gỡ ta đều phải thắp hương nhiều hơn, bằng không ngoại trừ con đường chết ra không còn đường nào khác. Hiện ra Vô Ảnh đi thử võ công của ba người áo xám kia một chút, nhớ phải cẩn thận đó, bọn họ sử dụng chính là Tuyệt Âm chưởng, Nhớ không được đối chưởng với bọn chúng tránh bị Tuyệt Âm khí gây thương tích".
Nguyệt Vô Ảnh liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, khẽ hỏi: "Chàng muốn ta cứu người chưa chết kia?"
Hoa Tinh lắc đầu nói: "Người nọ không cần cứu hắn, ta chỉ bảo nàng thử võ công của ba người kia một lần là được rồi. Một khi nàng cứu người nọ, có một số việc cuối cùng chỉ có thể lấy sinh mệnh mà kết thúc mà thôi, việc như vậy sẽ không tốt lắm, nàng hiểu ý tứ của ta chứ?"
Nguyệt vô Ảnh nghe được gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, chàng yên tâm ta biết phải làm sao" Dứt lời chậm rãi đi tới giữa sân, nhịp bước không nhanh không chậm…
Lúc này ở giữa sân, ba người áo xám đã có hai người đứng ra hai bên lưu ý tình huống của đoàn người Hoa Tinh cùng Người áo đen kia. Lúc này vừa thấy Nguyệt Vô Ảnh đi tới, một trong hai người khoảng bốn mươi tuổi nói: "Lão ngũ, đi ngăn cản nàng, nhớ rõ chỉ cần cầm chân nàng một chút, chờ khi lão lục giải quyết xong, chúng ta rời đi ngay lập tức".
Bên cạnh, một người tầm ba lăm, ba sáu nói: "Hiểu rồi, lão tứ áp trận đi, ta đi tiếp đón nàng" Nói xong thân ảnh nhoáng lên một cái, liền hiện ra trước Nguyệt Vô Ảnh ngăn cản đường đi của nàng.