Thi đại học đã xong, thời gian của Kỉ Tiễu cũng rảnh rỗi hơn, vì thế cậu bắt đầu không ngừng quay quồng ngủ, có đôi khi ngủ xong tỉnh dậy mở mắt ra phát hiện đã 17, 18 giờ đã trôi qua, rồi lại tiếp tục ngủ nữa thẳng cho tới khi Khương Chân đến gõ cửa phòng, sợ cậu không cẩn thận chết luôn trong phòng không ai biết, Kỉ Tiễu mới uể oải mà ngồi dậy, ý thức được mình buông thả.
Kỉ Tiễu bình thường không chơi game, không ra khỏi cửa, không thích giao lưu bằng hữu, nói chung những đồ vật mà thanh niên thích thì cậu đều không thích, ngay cả Khương Chân cũng nhìn ra là nếu cậu không ngủ thì cũng không biết làm gì giống như cuộc đời cậu nếu không học tập thì liền mất đi trọng tâm.
Nhưng Kỉ Tiễu rất nhanh điều chỉnh lại, cậu đem mọi tinh lực đều tập trung lên các bản thảo đưa cho tạp chí truyện tranh, mà cậu cũng đã quen việc cách vài ngày thì ra ngoài mua đồ, và tới ngân hàng kiểm tra tiền tích kiệm, bất tri bất giác cũng đã tăng tới 5 con số, dùng để đối phó với hai năm đầu đại học còn dư sức.
Hôm đó ra ngoài, Kỉ Tiễu dạo qua vài cửa hàng văn hóa phẩm lớn và đa dạng, lúc chạng vạng thì về tới nhà, vừa mở cửa thì thấy Khương Chân cũng đang được nghỉ hè nằm ườn trong phòng khách xem TV, điều khiển ở trong tay nhỏ bị lăn qua lộn lại đùa nghịch, nhảy kênh liên tục.
Kỉ Tiễu buông đồ vật xuống, đi vào bếp.
Khương Chân ngồi dậy, mấy phút sau, đi tới sau lưng Kỉ Tiễu, đông ngó tây dòm một lúc rồi nói: “Anh đang làm gì vậy, lãng phí thời gian, đều thực khó ăn…”
Kỉ Tiễu cũng không quay đầu lại, tiếp tục gọt củ cải.
Khương Chân lại nói: “hiện tại cũng sắp ‘7h’ thời gian ăn cơm chiều đã sớm qua.” Nhỏ cố ý đem thời gian nhấn mạnh nói, nhưng Kỉ Tiễu hình như không nghe thấy gì hay sao mà cứ tiếp tục làm không phản ứng.
Kế tiếp qua gần một giờ, Khương Chân lại cứ luôn lẩn quẩn quanh chân Kỉ Tiễu, ngẫu nhiên còn nói vài câu âm dương quái khí, nhưng đáp lại đều là Kỉ Tiễu triệt để coi thường, cuối cùng Khương Chân tức giận không chịu được nữa, trực tiếp về phòng đóng sầm cửa lại, không muốn quản nữa.
Chính là chờ bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì, Khương Chân lại không nhịn được mà rón rén mở cửa ra ngoài ngó ngó, ở trong phòng đi qua đi lại, không biết Kỉ Tiễu trong phòng sao rồi. cuối cùng da mặt vẫn không có dày bằng sự tò mò, Khương Chân ôm tính toán ‘cùng lắm thì mất mặt một lần’ trực tiếp đẩy cửa phòng Kỉ Tiễu ra.
Lúc này Kỉ Tiễu đang ngồi trước máy tính, trên màn hình là trang web tra điểm thi đại học, Khương Chân mới làm tốt hết thảy chuẩn bị tâm lý liền biến mất hết.
Nhỏ tiểu tâm quan sát sắc mặt Kỉ Tiễu, đã thấy sắc mặt đối phương hoàn toàn bình thường, không giống như cao hứng cũng không giống khó chịu.
Rốt cuộc là tốt hay xấu?!
Khương chân lớn tiếng thầm gào lên trong lòng chính là nhỏ lại không hỏi ra miệng, do dự một chút, chỉ có thể tự mình cắn răng nhìn về phía màn hình, một khắc kia tim nhỏ cũng phải từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, Khương Chân dám nói, cho dù là tra điểm thi của mình nhỏ cũng không khẩn trương như vậy.
Tới khi nhìn được dãy điểm, Khương Chân lúc đầu là sửng sốt, sau đó vài giây mới phản ứng lại, rồi kinh ngạc nhìn về phía Kỉ Tiễu!
…..
Thành tích của Diêm Trừng so với Kỉ Tiễu biết sớm hơn, hắn không phải tự mình tra, mà là phó hiệu trưởng trường Phụ Trung trực thuộc U đại đã gọi điện trực tiếp cho Diêm lão thai gia báo cáo trước khi vừa chấm xong, mà căn cứ số điểm của Diêm Trừng mà làm một phen phân tích phương hướng đăng kí với ông.
Diêm lão thái gia cũng ông ta hàn huyên một lúc lâu, rồi gọi Diêm Trừng vào thư phòng.
Ông hỏi : “Nguyện vọng 1 của con là gì?”
Diêm Trừng nói: “A đại.”
Diêm lão thái gia gật đầu: “Với điểm của con là không có vấn đề gì, khi nào thì về U thị?”
“Chắc chiều mai.”
“Ừ, thay ta hỏi thăm ông bà ngoại.” lão thái gia chiếm được đáp án như ý nguyện tự nhiên mỉm cười thỏa mãn.
Diêm Trừng trở về phòng liền nhận được điện thoại của Ngũ Tử Húc, cậu ta đầu tiên là hưng phấn đặc sắc khoe điểm thi của mình, tuy nói là miễn cưỡng đạt được điểm sàn trên trung bình nhưng cũng đủ yêu cầu để vào học viện quân sự như cha cậu ta yêu cầu, dù sao như thế vào trường quân đội cũng dư dả.
Vì thế Ngũ Tử Húc hỏi Diêm Trừng điểm thi thế nào, Diêm Trừng dừng một chút mới trả lời.
Ngũ Tử Húc ngẩn ra, một lúc lâu đều không nói gì.
Diêm Trừng cười nói: “Có sao đâu?”
Ngũ Tử Húc nghe giọng Diêm Trừng không giống phi thường suy sụp, suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Năm nay ít người thi hơn năm ngoái, cho nên chắc điểm chuẩn U đại sẽ không cao như năm ngoái đâu.”
Nói thực thì điểm thi của Diêm Trừng cũng không kém, trung bình cũng hơn 7. 80 điểm, nhưng điểm thế này thì thi vào U đại có rất nhiều, nhưng so với những điểm trong các kì thi thử ở trường thì kém hơn gần 20 điểm, có thể nói là lần này Diêm Trừng đã thi trượt!
Nhưng nếu cậu ta muốn tiến vào U đại cũng không phải vấn đề khó, chính là lấy tính cách làm gì cũng phải trọn vẹn viên mãn của hắn thì khả năng Diêm Trừng sẽ không đạt được như ý ngyện ban đầu, Ngũ Tử Húc có chút buồn thay cho hắn.
Diêm Trừng lại nói: “tao không vào U đại.”
Ngũ Tử Húc khiếp sợ: “Vậy mày định vào trường nào?”
“A đại.”
Ngũ tử Húc nhíu mày, A đại đồng dạng là đại học số 1, số 2 ở A thị, danh tiếng toàn quốc có thể nói là sánh ngang với U đại, cho dù khả năng đỗ U đại nguy hiểm, tự nhiên A đại cũng sẽ không an toàn, nhưng cậu ta không có ngốc, ngẫm lại có thể hiểu được đây hẳn không phải là ý của hắn, một khi đã vậy, cũng không hồi hộp lớn như vậy.
Ngũ Tử Húc xốc lại tinh thần, cao hứng nói: “Tao cũng vừa nhận được tin tức của Hi Đường, nó thi cũng tốt lắm, khoa nào của U đại cũng có thể tùy chọn, Tiểu Hạo (Bào Sưởng) cũng không tồi, ít nhất cũng đỗ được vài trường.”
Diêm Trừng nghe xong “ừ” một tiếng, cũng chúc mừng cho bọn họ, nhưng ngay sau đó chợt nghe Ngũ Tử Húc gào to lên.
“A……..Diêm Vương, mày có biết cái kia…” nhưng mà nói nửa ngày liền nghẹn ở cổ họng cứ ‘cái kia…cái kia…” mãi cho tới khi Diêm Trừng gặng hỏi, Ngũ Tử Húc mới nói: “Chính là, ừm… điểm thi của Kỉ Tiễu…nếu mày không muốn nghe, tao sẽ không nói.”
Diêm Trưng trong lòng tim đánh thịch một cái, trên mặt vẫn vẻ trấn định: “Mày nói đi, thì được không?”
Ngũ Tử Húc thở hồng hộc, rốt cục nhịn không nổi mà gào lên: “Trời ạ, mày bĩnh tĩnh nhé, đúng là nghịch thiên*******”
Diêm Trừng về U thị, sau đó liền trực tiếp tới trường Phụ Trung.
Từ ông bà ngoại tới các thầy cô bạn bè ở trường mỗi người nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt lạnh nhạt, đối với thành tích của hắn cũng không dám đề cập tới, nếu bọn họ đã săn sóc như vậy, Diêm Trừng tự nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận, vì thế giống như mình vừa nghỉ hè, cầm giấy báo điểm tới trường.
Tuy rằng mọi người đã tận lực tránh hắn nhưng Diêm Trừng vẫn có thể nghe được mọi người bàn tán chuyện thanh tích thi năm nay của Kỉ Tiễu, vả lại không từ mà biệt, chỉ cần hai môn toán và vật lí đạt điểm tối đa cũng đủ làm chấn động cả nước, chứ đừng nói là tổng số điểm của cậu.
Không thể nghi ngờ, Kỉ Tiễu đúng như tâm nguyện của ma quỷ lão thái và lão ngốc đầu, trường Phụ Trung năm nay có thủ khoa thuộc về lớp tự nhiên, đồng thời cũng là thủ khoa của toàn quốc!
Diêm Trừng thấy Ngô lão sư sau khi được mọi người chúc mừng, trộm lau nước nơi khóe mắt, mà lão ngốc đầu từ đầu tới cuối miệng không thể nào mà khép lại vào được.
Diêm Trừng nhịn không được mà cũng khẽ mỉm cười.
Ngô lão sư đang xem bảng nguyện vọng của Diêm Trừng thì kích động trên mặt liền nhanh chóng rút đi, bà đang tự hỏi như vậy có phải quá mạo hiểm hay không? Nhưng vừa nghĩ tới Diêm gia sau lưng, không hỏi cũng biết, tương lai Diêm Trừng nhất định đã được bọn họ sắp xếp hết rồi, chính mình quan tâm cũng không đáng gì.
Ngày hôm đó, Diêm Trừng nộp bảng nguyện vọng xong, rời đi cũng không gặp Kỉ Tiễu, mà sau khi từ trường đi ra, hắn tới cửa chờ gặp Vương Hi Đường.
Vương Hi Đường vừa đi vừa nói chuyện: “Tao đã xem rồi, nơi đó không tồi, 7, 80m2, rất rộng rãi, nhưng ánh sáng tốt, còn có một gian thư phòng, cũng gần trường đại học, nếu mày không hài lòng thì để tao tìm chỗ khác.”
Hi Đường điền nguyện vọng là trường U đại, mà tỷ lệ đỗ là 100% cho nên chỉ cần chọn một khoa trong trường là được.
Hai người đi tới đó xem xét, Diêm Trừng phi thường vừa lòng, hắn đứng bên cửa sổ nhìn vườn hoa yên tĩnh gần đó, phía sau là căn phòng trống trải, cười nói: “Hi Đường, cảm ơn mày.”
Vương Hi Đường nhìn Diêm Trừng đứng dưới ánh mặt trời sáng lạn giống như cả người hắn đang phát sáng.
“Diêm Vương, mày thật sự thấy đáng giá sao?” Hi Đường đột nhiên hỏi.
Diêm Trừng quay đầu lại, thẳng tắp nhìn vào mắt Hi Đường, đồng thời cũng bắt được những mê mang thoáng qua trong mắt thằng bạn.
Diêm Trừng nghĩ nghĩ nói: “Có đáng giá hay không thì hiện tại tao cũng không nói trước được, có lẽ sau này sẽ hối hận đi, nhưng hiện tại và sau này nhất định có hối hận thì tao lựa chọn hối hận về sau, ít nhất, lúc đó tao đã biết kết quả mà tao đã lựa chọn.”
….
Diêm Trừng ở U thi một thời gian, bên A thị khó được không giục về, nghĩ Diêm Trừng gần đây phối hợp như vậy, cũng không thấy hắn liên lạc với người loạn thất bát tao, hắn cũng vừa tốt nghiệp cấp III xong vì thế cũng không còn giám sát hắn chặt chẽ như trước nữa.
Diêm Trừng, Ngũ Tử Húc, Hi Đường và Hồng Hạo cũng liền vui đùa không ít, so với đoạn thời gian yên lặng lúc trước thì phóng túng hơn nhiều, khi bà ngoại gọi điện cho hắn, Diêm Trừng và cả đám đã uống nhiều đang ở trong phòng riêng ở lầu 2 quán bar, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn đám người cuồng loạn nhảy nhót trên sàn nhảy.
Điện thoại vừa tiếp, giọng bà ngoại nghe có vẻ phi thường xa xôi, nhưng Diêm Trừng vẫn nghe rõ.
Bà ngoại nói: “Khi nào con về?”
Diêm Trừng nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h tối.
Bà ngoại không nghe thấy Diêm Trừng trả lời, còn nói: “Ta vừa về tới nhà, thấy giấy báo trúng tuyển vừa được gửi tới nhà của con.”
Qua vài giây, Diêm Trừng mới nói: “Giờ con sẽ về.”
Hắn cúp điện thoại, chào bọn Ngũ Tử Húc, nói uống nhiều phải về.
Vương Hi Đường đứng dậy nói: “Diêm Vương, để tao đưa mày về.”
Diêm Trừng lắc đầu, ấn cậu ngồi xuống: “không sao, mày cứ ở lại chơi đi.”
Ánh mắt Vương Hi Đường sáng quắc nhìn hắn: “Vậy mày… về rồi gọi điện cho tao.”
Diêm Trừng gật đầu, rời đi.
Vương Hi Đường nhìn theo bóng lưng hắn, chân mày vẫn nhíu chặt không buông ta.
*****
Kỉ Tiễu tự nhiên cũng thuộc nhóm đầu tiên nhận được giấy báo trúng tuyển, sau khi nhận được, cậu đem phong thư hồng sắc đó bỏ lên giá sách, cũng chỗ với những quyển sách cũ.
Bởi vì là thủ khoa ban tự nhiên cho nên trừ bỏ trường muốn biết tin tức của cậu thì không ít giới truyền thông cũng muốn đưa tin nhưng Kỉ Tiễu một mực từ chối, cho dù Kỉ Tiễu kín tiếng như thế nhưng thời gian trúng tuyển cùng trường đại học của cậu vẫn được công bố khắp trên mạng, ngay sau đó, điện thoại của cậu không lúc nào ngừng kêu.
Kinh Dao, Tôn Tiểu Quân…thậm chí cả Từ Diêm đã lâu không nói chuyện cũng không biết vì sao có được số điện thoại của cậu mà gọi tới hỏi han, cậu rốt cuộc nổi điên.
Kỉ Tiễu tắt máy không trả lời, cậu như trước mỗi ngày đều làm cho Khương Chân đồ khó ăn, nhàm chán chờ kì nghỉ hè trôi qua, sau đó nghênh đón khai giảng học kì mới ở trường đại học.
Khương Chân ánh mắt phức tạp nhìn cậu, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Đồ ngốc…”
Hết chương 107