Diêm Vương

Chương 146

Khi Diêm Trừng gọi điện cho Kỉ Tiễu hắn vẫn còn đang bận rộn chuyện công ty, Kỉ Tiễu đã ở trên đường.

 

Diêm Trừng nói: “Anh về muộn một chút, hay em chờ anh một chút nhé?”

 

Kỉ Tiễu nhìn nhìn thời gian, đã gần 6h tối, vì thế nói: “Em qua đó trước.”

 

Điều này thực ngoài dự kiến của Diêm Trừng, nhưng hắn lập tức mỉm cười: “Aiz, vậy được, anh một lát liền tới, nói cả nhà không cần chờ anh, cứ ăn trước đi.”

 

Kỉ Tiễu “Ừ” một tiếng liền cúp điện thoại.

 

Đổi hai tuyến xe liền tới trước cửa Đàm gia, Kỉ Tiễu còn chưa kịp ấn chuông cửa, thì Quế bà bà đã ra mở cửa, thấy là cậu, liền nhiệt tình đón cậu: “Tiễu Tiễu tới rồi, mau vài đi, bên ngoài lạnh lắm không? Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Tiểu Trừng đâu?”

 

Kỉ Tiễu đem túi lớn túi nhỏ trong tay đưa cho Quế bà bà, đối với chuyện này cậu cũng chưa quá quen, một lát mới chậm chạp giải thích: “Anh ấy ở công ty….”

 

Quế bà bà gật đầu, tiếp nhận khăn quàng cổ cùng áo khoác của cậu, đẩy cậu di vào trong nhà: “Đồ ăn cũng sắp xong rồi, con trước vào nhà ngồi một lát, xem TV đi.” nói xong bà liền chạy vào bếp.

 

Vài giây sau, ông ngoại ngồi đọc báo ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỉ Tiễu vẫn thẳng tắp đứng ở đó, không khỏi vỗ lên sô pha cười cười: “Con ngồi đi, không cần khách khí.”

 

Kỉ Tiễu lúc này mới ngồi xuống, bên ngoài cửa vang lên tiếng pháo nổ, trong TV cũng đang chiếu cảnh bắn pháo hoa, đây là tiết mục đặc biệt của đêm trừ tịch, mà trong bếp không ngừng truyền ra tiếng trò chuyện của bà ngoại, Quế bà bà cùng Đàm Oanh, hoan toàn là không khí vui vẻ hòa thuận đón năm mới.

 

Ông ngoại nhìn nhìn Kỉ Tiễu, trên mặt cậu tuy không có biểu tình gì nhưng hai tay ở trên đầu gối cuộn tròn, mi mắt rủ xuống, rõ rệt là biểu hiện câu nệ.

 

Ông ngoại nhấp một ngụm trà, sau đó câu được câu không cùng cậu nói chuyện.

 

Kỉ Tiễu khôi phục vẫn rất ít, nhưng bình thường vẫn là hỏi gì đáp nấy, mà suy nghĩ rõ ràng phản ứng nhanh nhẹn, thoáng chốc ông ngoại liền cảm giác hài tử này đích xác thực thông minh.

 

“Ở trường tốt không?” ông ngoại hỏi: “Giáo sư Trần khoa con lần trước tham gia hội nghị ta có gặp qua, ông ấy tùy thân luôn mang theo luận văn của con.” Gặp ai liền khoe học trò.

 

Kỉ Tiễu ngược lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ gật đầu: “Vẫn tốt ạ.”

 

Ông ngoại cười cười: “có thời gian tới trường ông nghe giảng một chút, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.” khoa lịch sử trường u đại cũng danh dương tứ hải.

 

Kỉ Tiễu bỗng nhiên nâng mắt lên hỏi: “Vây khoa kinh tế u đại thì sao ạ?”

 

Ông ngoại ngây ngốc.

 

“Khoa kinh tế cũng không tồi, năm nay còn bắt đầu thực hiện ‘kế hoạch bồi dưỡng’ là cho các giảng viên trong khoa đi các trường giảng bài, coi trọng học sinh nào có thể mang đi.” bà ngoại bưng một chén nước từ phòng bếp đi ra, vừa nói vừa để xuống tới trước mặt Kỉ Tiễu, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh ông ngoại.

 

Kỉ Tiễu nhìn chén nước, sau một lúc lâu không nhúc nhích.

 

Bà ngoại nói: “Con còn muốn hỏi cái gì không?”

 

………..

 

Diêm Trừng nhanh chóng chạy tới Đàm gia, khi đó cả nhà cũng ăn gần xong bữa tối, Quế bà bà mang đĩa hoa quả lên phòng khách, lại từ phòng bếp mang thêm bát đũa cho Diêm Trừng một mình ngồi ăn.

 

Diêm Trừng đói muốn chết, khó được khi ăn lang thôn hổ yết, bà ngoại ngồi đối diện nói: “Con có thể chú ý hình tượng của mình chút không…” rồi ngẫm lại lại nói: “Cũng đúng, ngày mai qua bên kia rồi, khẳng định ăn không đủ no, hiện tại phải ăn nhiều thêm một chút, A Quế à, cho nó thêm hai chén cơm nữa đi.”

 

Diêm Trừng cũng không ngẩng đầu lên, mải mê ăn xong lại tiếp nhận khăn giấy Kỉ Tiễu đưa qua lau miệng, còn ợ một hơi, cảm thán nói: “Ợ, chưa từng ăn đồ ăn ngon thế này, đúng là mỹ vị nhân gian.”

 

Mọi năm thì lúc này Diêm Trừng đều về Diêm gia, ông bà ngoại thì ra nước ngoài, mà từ sau khi Đàm Oanh trở về Đàm gia, bọn họ lại quay lại thói quen đón năm mới ở u thị. Mắt thấy cả gia đình đều tụ tập quây quần bên nhau còn có cả Kỉ Tiễu ở bên, khẩu vị Diêm Trừng sao có thể không tốt hơn được.

 

Bà ngoại thấy hắn ăn gần xong, liền lấy ba phong lì xì Quế bà bà mang ra đưa tới cho bọn họ.

 

Diêm Trừng lập tức nói: “Đừng mà ngoại, con giờ đã kiếm được tiền.”

 

Bà ngoại liếc hắn: “Hiếm lạ, ta nói đưa cho con sao?” tiếp đó chuyển cổ tay đưa tới trước mặt Kỉ Tiễu.

 

Kỉ Tiễu sửng sốt, liền nghe bà ngoại nói: “Diêm Trừng mới có chút tiền liền vênh váo, ta cũng không cho nó thêm phiền toái, đây là cho con, mừng năm mới, đây là tâm ý của bà ngoại và mọi người trong nhà, hy vọng con nơi tới đều tốt lành.”

 

Kỉ Tiễu phục hồi tình thần vội đẩy hồng bao ra không định nhận lại bị bà ngoại giữ lại: “Đây là phong tục, con về sau có tiền lại hiếu kính chúng ta cũng không muộn.”

 

Kỉ Tiễu nhìn nhìn bà ngoại, lại nhìn nhìn ông ngoại đang mỉm cười một bên cùng Đàm Oanh tỏ ra không ý kiến, lại nhìn sang Diêm Trừng đang cười mừng rỡ miệng không khép lại được, cuối cùng yên lặng nhận lấy hồng bao.

 

Hai người quây quần nói chuyện với cả nhà hồi lâu, Kỉ Tiễu và Diêm Trừng sáng mi còn phải bay sớm, buổi tối liền ngủ luôn ở Đàm gia, sáng sớm hôm say liền bay tới A thị.

 

Trước kia, mùng một đầu năm là thời điểm Diêm gia náo nhiệt nhất, nhưng hai năm nay Diêm Trừng rời đi trong nhà đều vắng vẻ, say này hắn mới biết được là do ông nội cố ý bày ra mời mọi người tới để đợi hắn về cùng ăn cơm.

 

Quả nhiên, vào nhà không thấy một vị tân khách nào, chỉ có gia đình bác hai và chú út đang ở đó, Diêm lão thái gia nghe người hầu vào báo liền đi ra, thấy Diêm Trừng liền mặt mày hơn hở, mà tới khi nhìn thấy Kỉ Tiễu đứng bên cạnh biểu tình liền cương một chút.

 

Bác gái định nói gì đó lại bị bác trai ngăn cản, nhưng trong mắt mấy người đó đánh giá Kỉ Tiễu đều lộ ra tia không tán đồng.

 

Đến lúc ấy gặp chuyện gì, Diêm Trừng trong lòng đều suy tính một lần, hắn sợ Kỉ Tiễu sẽ để ý, vì thế đã từng nói cậu có thể không cần đi cùng, thế nhưng Kỉ Tiễu đã đáp ứng liền không đổi ý.

 

Lúc này thấy thần sắc của ông nội, Diêm Trừng liền nói: “Chúc mừng năm mới, bọn con chúc thọ ông.”

 

Ông nội nhíu mày, sau một lúc lâu thở dài gật đầu: “Được rồi, ngồi đi, chờ ba con về rồi cùng ăn cơm.”

 

Diêm Hồng Tá bận rộn như vậy, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng hai năm qua cũng đều ở đây, hắn tuy không nói nhưng mọi người đều rõ ràng, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một ngày ngày, Diêm gia mới có không khí một gia đình.

 

Một lúc sau Diêm Hồng Tá về tới, bữa cơm tất niên liền diễn ra.

 

Ông nội chưa ăn được mấy miếng, chi lo gắp đồ ăn vào trong bát Diêm Trừng, Diêm Trừng thấy ông như vậy trong lòng cũng không quá dễ chịu, cho nên ông nội hỏi cái gì, hắn đểu hai năm rõ mười cặn kẽ trả lời.

 

Đang nói tới công ty của Diêm Trừng, chú út nhịn không được nói: “công ty con quy mô cũng quá nhỏ, đầu tư nhiều vào, tuyển thêm nhân công, đừng sợ lỗ vốn, làm ăn là phải làm lớn.”

 

Lời này thực không giúp ích được gì, nhưng Diêm Trừng cũng không đáp lại ông chú, chỉ thản nhiên cười cười, lựa đồ ăn Kỉ Tiễu thích gắp cho cậu.

 

Nhưng ông nội lại nghe lọt tai: “Con nếu đã đi trên con đường này, cũng không cần phải cố kỵ gì, thiếu gì cứ nói cho ông biết.”

 

Diêm Hồng Tá cũng thuận miệng hỏi hai câu, ông không phải không muốn nói chuyện, nếu đã lên tiếng chính là có ý muốn giúp đỡ con trai, Diêm Trừng chỉ cần quay đầu lại, bó lớn cơ hội liền ở ngay trước mắt.

 

Nhưng Diêm Trừng lại nói: “Con giờ không thiếu cái gì, con muốn tự mình cố gắng là được rồi, lúc khó khăn nhất cũng đã gắng gượng qua.”

 

Lời này vừa nói ra, sau một lúc lâu không có ai nói nữa, không khí bàn ăn lại lâm vào xấu hổ.

 

“Vậy…Tiểu Trừng, con hiện tại đã lên năm 3 rồi, tốt nghiệp về sau có định học tiếp không?” thím út rốt cuộc tìm đề tai mới nói.

 

Diêm Trừng nghĩ nghĩ rồi quay đầu sang nhìn Kỉ Tiễu, thấy cậu đang yên lặng cúi đầu ăn cơm, mới nói: “Để nói sau đi ạ, giờ con còn chưa nghĩ tới.” ngụ ý thế nào mọi người trong bàn đều minh bạch, hắn còn muốn xem Kỉ Tiễu tính thế nào.

 

Cái này khiến cho bác hai và chú út đều lắc đầu, bác gái trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, dường như Diêm Trừng đã làm mất mặt Diêm gia rồi.

 

Diêm lão thái gia cùng Diêm Hồng Tá tuy chưa nói gì nhưng khẳng định không cao hứng chút nào, đường lớn thênh thang bằng phẳng không đi, cố tình cứ rúc đầu vào cầu độc mộc, điều này sao có thể khiến bọn họ thuận khí được.

 

Nhưng bất mãn thì bất mãn vậy, trong hai năm này Diêm gia cũng chịu đủ cơ số khổ, chỉ cần Diêm Trừng nguyện ý quay về, lão thái gia đã không còn sở cầu gì nữa.

 

Ăn cơm xong, Diêm Trừng lại bồi Diêm lão thái gia nói chuyện một chút rồi rời khỏi thư phòng, hai người đều không muốn ngồi ngốc trong Diêm gia, nên Diêm Trừng đề nghị mang Kỉ Tiễu ra ngoài chơi. Kỉ Tiễu đã tới a thị vài lần, còn chưa một lần thăm thú qua, hôm nay Diêm Trừng khó được làm hướng dẫn, liền muốn dẫn cậu tới những phong cảnh đẹp, nhưng lúc này đầu năm mới nơi nào cũng đầy người, Kỉ Tiễu lại không có hứng thú, Diêm Trừng nghĩ nghĩ, liền kéo cậu tới thành đông.

 

Nơi này cách Diêm gia không xa, ngồi xe cũng chỉ nửa tiếng, mà từ khẩu khí cùng hành động của Diêm Trừng xem ra, hắn đối với nơi này phi thường quen thuộc.

 

Đi chưa được mấy bước liền thấy một tòa nhà thuần trắng cách đó không xa hiện ra, Diêm Trừng chỉ vào cửa chính nói: “Đó là trường tiểu học của anh, đối diện là sơ trung…trước kia mỗi khi tan học anh đều đi tới con đường này, gần đó còn một quán bánh rất ngon, anh cùng bọn Tiểu Ngũ hầu như mỗi ngày đều tới đó ăn.”

 

Diêm Trừng nghiêm túc giới thiệu với Kỉ Tiễu, kể lại những chuyện bực mình cùng những chiến tích huy hoàng của hắn, nghịch ngợm giống như những hài tử khác, bọn cũng không phải trẻ ngoan, nào là trèo cây lội sông rồi trộm chim trộm gà, chỉ là chơi đùa nghịch ngợm cũng không vượt quá phạm vi giới hạn.

 

Hai người một đường bước đi, đến trước một ngôi trường lớn, cửa chính nơi đó rất rộng, vừa nhìn liền biết không phải là một trường học bình thường, dòng chữ ánh kim sáng lấp lánh ngay ngoài cửa đề mấy chữ : Trường Trung học A Thị.

 

Cũng chính là nơi mà Ngũ Tử Húc đã đề cập tới là trường học dành riêng cho con nhà quyển quý phú hào.

 

Diêm Trừng nhìn cánh cửa trường ha ha cười: “Khi còn học sơ trung anh thật sự có cảm giác về sau anh sẽ phải học ở đây, còn cùng với Liêu Viễn Đông….” Cùng Liêu Viễn Đông trải qua chuyện kén cá chọn canh với người ta, thầm nghĩ chuyện ngu xuẩn kiểu như về sau sẽ chọn loại bạn gái thế nào.

 

Đương nhiên Diêm Trừng không dám nói ra.

 

“Không nghĩ tới sau này lại chuyển tới u thị, anh lúc đầu đã muốn quay về nhưng bà ngoại vẫn kiên trì giữ anh lại, phải nói là lúc ấy anh cũng không quá nguyện ý.” anh em tốt của mình đều ở hết a thị, mà khiến cho Diêm Trừng lúc ấy tuổi còn nhỏ đã phải xa xứ, trong lòng hắn sao có thể cao hứng cho được.

 

Nhưng hắn hiện tại lại nhìn Kỉ Tiễu, Diêm Trừng nhịn không được chậm rãi ôm đối phương: “Hiện tại, anh thật sự may mắn đã không quay về.”

 

“Thật không?”

 

Tuy nói như vậy nhưng Kỉ Tiễu vẫn nghe ra Diêm Trừng đối với nơi này vẫn thực hoài niệm, nơi này có nhiều kí ức tốt đẹp của hắn, vốn hắn sau khi tốt nghiệp từ Phụ Trung liền trở về nơi này, hoặc là đi du học, vô luận chọn đường nào cũng sẽ có thành tựu hơn hẳn bây giờ, kết quả, bởi vì gặp mình mà Diêm Trừng đều….buông bỏ.

 

Kỉ Tiễu yên lặng nhìn dòng chữ Trường Trung học A thị , nhẹ nhàng nói một câu.

 

Diêm Trừng đang ôm cậu cũng ngây ngốc, không dám tin mà nghiêng đầu qua nhìn: “Cái gì?”

 

Kỉ Tiễu quay đầu sang đối diện mắt hắn, lặp lại một lần: “Thi lại hoặc là thi lên.”

 

Diêm Trừng kinh nghi.

 

Kỉ Tiễu vẫn nói: “A đại hoặc U đại, chọn một.”

 

Diêm Trừng vẫn chưa phản ứng lại.

 

Thi nghiên cứu sinh? Hắn đã nghĩ tới bởi vì hắn biết Kỉ Tiễu sẽ nghĩ, nhưng hắn làm chuẩn bị vẫn là ở F đại….

 

“Vì sao?”

 

Kỉ Tiễu đáp thật sự bình tĩnh: “Bởi vì vốn nên như thế.” Dường như không còn chuyện gì đơn giản hơn.

 

Diêm Trừng sau một lúc lâu mới tiêu hoa được tin tức này, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười.

 

U đại hay a đại đều không trọng yếu, trong yếu ở chỗ Kỉ Tiễu nguyện ý buông tay F đại, đây không chỉ còn là khoảng cách trường học nữa, mà là Kỉ Tiễu đã nguyện ý buông tay đoạn quá khứ kia, buông gánh nặng cực đại mang tên Kỷ Hiếu Trạch luôn đè nặng trong lòng cậu, bắt đầu lựa chọn cuộc sống của chính mình.

 

Thay đổi như vậy, sao không khiến Diêm Trừng kinh hỉ được đâu.

 

Diêm Trừng cười toét miệng như thằng ngốc, rồi lại bày ra vẻ mặt đau khổ: “Thế nhưng, anh không muốn đọc sách nữa….” chẳng lẽ những ngày khổ bức như thi đại học lại muốn lặp lại một lần nữa sao?

 

Kỉ Tiễu tà liếc hắn, vẫn lãnh đạm như trước, lại mang ân ẩn khinh thường bỏ lại một câu.

 

“Thi rớt, về sau liền ở trong kí túc.”

 

Diêm Trừng ngẩn ngơ, rồi bật người kinh hãi: Cái gì cơ??!!!!

 

Hết Chương 147

back top