Diêm Vương

Chương 45

Diêm Trừng hỏi: “Có phải cậu đang thiếu tiền không?”

 

Tay cầm đũa của Kỉ Tiễu dừng một chút: “Không có.”

 

Diêm Trừng không tin: “Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao, có một số việc cậu đừng tránh tớ.”

 

Kỉ Tiễu thùy hạ mi mắt, một lát mới nói: “Tớ mất ví tiền.”

 

“Mất ở đâu?”

 

“Trên đường đi siêu thị.”

 

“Mất bao nhiêu?”

 

“Một ngàn.”

 

“Không phải còn tiền gửi ngân hàng sao?”

 

“Còn một ít, nhưng không muốn dùng.”

 

“Vậy…nếu không tớ…” Diêm Trừng do dự mở miệng.

 

Kỉ Tiễu giương mắt nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm: “Nếu không cái gì?”

 

Diêm Trừng cứng ngắc đem câu ‘cho cậu’ cùng ‘cho cậu mượn một ít’ đổi thành: “đi tìm cho cậu…”

 

Kỉ Tiễu tiếp tục ăn mỳ, đối với đề nghị này của Diêm Trừng từ chối cho ý kiến.

 

Sau khi trở về, Diêm Trùng suy nghĩ một phen, cuối cùng quyết định gọi điện cho Bảo Sưởng.

 

“Mày có quen biết nhà xuất bản nào không?” Kỉ thật hắn tìm Hồng Hạo hay Vương Hi Đường đều có thể được nhưng bọn họ đều biết Kỉ Tiễu, sợ sẽ lộ dấu vết.

 

“Hả? Mày định ra tự truyện cuộc đời à?” Bảo Sưởng trêu trọc.

 

Diêm Trừng nói: “Gần như thế, chỗ tao có một họa sĩ vẽ truyện tranh, đang muốn tìm thêm việc làm, mày liên hệ giúp tao với tạp chí, nhà xuất bản hay gì gì cũng được, không được vất vả, thù lao hậu đãi một chút, nhưng cũng không cần quá cao, mức mà người khác không đố kị, công việc phải lâu dài.”

 

Bảo Sưởng trầm mặc một lát, ha ha nở nụ cười: “Họa sĩ truyện tranh à, nhưng mày muốn tìm cho ai vậy? Nhiều yêu cầu thế? Ai mà có thể khiến Diêm Vương của chúng ta tự mình mở miệng nhờ vả, thật rất có giá nha!”

 

“Mày có cần tao viết báo cáo tường trình sự việc lí lịch trích ngang của người ta cho mày không?”

 

“Nếu mày nguyện ý tao cũng không ngại.”

 

Diêm Trừng không để ý tới cậu ta, chỉ hỏi khi nào thì có câu trả lời.

 

Bảo Sưởng nói: “Mai liền có tin cho mày.”

 

Diêm Trừng tính toán cúp điện thoại, Bảo Sưởng đột nhiên nói: “Mày đã gặp anh Viễn Đông chưa?”

 

“Viễn Đông?”

 

Bảo Sưởng ‘di’ một tiếng: “Anh ta còn chưa tới sao? Nói là mấy ngày này mà.”

 

“Anh ấy tới U thị?”

 

“Đúng vậy, chưa gọi cho mày sao?”

 

*****

 

“Sao anh không nói cho em biết?”

 

Hôm sau Diêm Trừng tới sân bay đón Viễn Đông, câu đầu tiên hỏi chính là câu này.

 

Liêu Viễn Đông mái tóc ngắn ngủn, đẩy gọng kính râm cười nói: “Không phải sợ ảnh hưởng tới việc học của cậu sao? Anh nghĩ đợi tan học rồi gọi cho cậu.”

 

Diêm Trừng giật giật khóe miệng, phiêu mắt nhìn sang tiểu nam sinh nãy giờ vẫn dán sán vào người Liêu Viễn Đông, không nói gì cầm hành lí đi ra ngoài.

 

Nam sinh kia nhìn theo bóng dáng Diêm Trừng, nhịn không được hỏi: “Đông ca, đó là bằng hữu của anh sao?”

 

Khó trách người ta hoài nghi, Liêu Viễn Đông có bối cảnh như vậy ở A thị, đi chỗ nào mà không có người trà bưng nước rót, người muốn tới trước mặt cung phụng anh ta cũng còn phải xếp hàng đặt chỗ trước, việc này đã coi như bình thường, cái tên Bảo Sưởng không gì không từ chối mới là người thích khoa trương nhất, mỗi lần ra ngoài đều khiến người ta tưởng như đi hội chùa, cho nên khi tới U thị, chỉ thấy có một mình Diêm Trừng lạnh lùng tới đón thực sự không phù hợp với thân phận của Liêu Viễn Đông chút nào.

 

Liêu Viễn Đông cười cười, ôm lấy người nọ đi theo ra ngoài: “Cưng có biết cậu ta là ai không?”

 

“Ai?”

 

“Đến quân đội cũng không thể giữ chân nó được một phút.”

 

Nam sinh giật mình ngạc nhiên.

 

Diêm Trừng đã gọi xe taxi xong, ngồi vào ghế trước, Viễn Đông và nam sinh ngồi ở ghế sau, Liêu Viễn Đông hỏi Diêm Trừng: “Cậu trốn học ra đón anh à?”

 

“Chiều nay không có môn chính nào, còn anh? Định ở đây bao lâu?”

 

Liêu Viễn Đông năm nay học lớp 12, đang là giai đoạn rất quan trọng, nay lại còn trốn học, mang theo tiểu tình nhân ra ngoài chơi.

 

“Xem tình hình, cậu không có thời gian thì cứ để anh tự chơi.”

 

Diêm Trừng sao có thể thực sự bỏ mặc được, trước đem Liêu Viễn Đông tới khách sạn ở trung tâm đăng kí phòng, nếu không phải bên người anh ta còn có tình nhân, thì Liêu Viễn Đông có thể tới ở nhà của Diêm Trừng, tiếp theo dẫn bọn họ đi ăn cơm, bận rộn tới chạng vạng mới coi như ổn thỏa. sau đó bao một phòng tư nhân tính toán lát nữa cùng bọn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo gặp mặt.

 

Liêu Viễn Đông ngậm điếu thuốc, ngồi trên sô pha nhìn Diêm Trừng: “Nghe Tiểu Ngũ nói, cậu có người yêu rồi hả?”

 

Diêm Trừng cầm cốc nước uống một ngụm, Liêu Viễn Đông vừa nói ra câu này chẳng khác nào quả bom suýt nữa khiến hắn phun hết nước ra ngoài. Mới bao lâu a, cái tên Bảo Sưởng kia mồm miệng cũng thực lanh lẹ, nếu không sợ Liêu Viễn Đông tay chân quá nhiều thì Diêm Trừng ngay từ đầu cũng sẽ không tìm Bảo Sưởng, ai ngờ đi đường vòng cũng vô dụng, sớm nên nghĩ tới.

 

“Sao anh lại kết luận như vậy?” Diêm Trừng cười cười, còn giả bộ ngớ ngẩn để cho qua chuyện.

 

Nhưng mà Liêu Viễn Đông là ai chứ, mặc dù đã lâu không gặp nhau nhưng với kiến thức sâu rộng, con mắt tinh đời, hơn nữa lại hiểu rõ Diêm Trừng, nên Liêu Viễn Đông chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn ra.

 

“Vậy xem ra cậu đang gặp rắc rối.” Liêu Viễn Đông cười nghiền ngẫm.

 

Diêm Trừng dừng một chút, thật mạnh buông cốc nước xuống.

 

Liêu Viễn Đông sán lại một phen khoác bả vai Diêm Trừng nói: “Nào kể anh nghe coi, anh rất tò mò đấy.”

 

Diêm Trừng liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại nhìn tiểu nam sinh ngồi một bên ngồi im không lên tiếng nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ hứng thú, thở dài nói: “Chính là nhìn thích, hết.”

 

“Nhìn bộ dạng hao tổn tâm trí này của cậu…” Liêu Viễn Đông nhả ra một vòng khói: “Là nam sao?”

 

Nếu đã nói thì Diêm Trừng cũng không có gì phải che che dấu dấu, hơn nữa đoạn thời gian này, hắn cũng vì Kỉ Tiễu mà lén lén lút lút không ít, này thật sự không phải là phong cách của hắn, khó chịu trong lòng cũng chỉ đem tố khổ với Liêu Viễn Đông.

 

“Là nam, nhưng bộ dạng đẹp lắm.”

 

Liêu Viễn Đông biểu tình phức tạp: “Lần trước không phải bảo không có hứng thú với nam nhân sao, nhanh như vậy đã nghĩ thông?”

 

Diêm Trừng vội nói: “Cậu ấy không phải thế…” hắn nhìn sang tiểu nam sinh một bên, không tiếp tục.

 

Liêu Viễn Đông cười: “Vậy cậu ta hiện tại không thích?”

 

Diêm Trừng nghĩ tới mặt Kỉ Tiễu mỗi khi đối diện với mình, tuy nói hắn luôn tự an ủi rằng mối quan hệ của cả hai đang tiến triển rất tốt, nhưng nói thật, cho dù có tiến triển thì suy nghĩ của cậu ấy cơ hồ không thể nhìn thấy.

 

“Cậu ấy…là không tình nguyện.”

 

“Cậu bắt ép người ta?”

 

“Em…” Diêm Trừng do dự tìm từ: “Em và cậu ấy có điều kiện.”

 

“Vậy bây giờ đã không cam tâm tình nguyện rồi mà còn nói chuyện điều kiện với cậu.” Liêu Viễn Đông nheo mắt lại: “Đánh rắn phải đánh dập đầu, người cũng giống như vậy, có nắm chặt, đã bị trúng độc, dù có sống thêm cũng trốn không thoát, xem cậu có bỏ được hay không.”

 

Diêm Trừng không nói lời nào. Liêu Viễn Đông nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dụi tắt đầu lọc điếu thuốc: “Diêm Vương, cậu nhìn tôi đây này.”

 

Anh ta giơ tay vẫy vẫy tiểu nam sinh đang ngồi, người nọ lập tức giống như chó con chạy tới bên người anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống, Liêu Viên Đông vuốt ve hai má cậu ta, cúi người hôn một cái, nam sinh lập tức cười híp mắt, nhưng ngay sau đó, anh ta lại giơ ta hung hăng tát một cái lên mặt tiểu nam sinh!

 

Anh từ nhỏ đã tập võ, lực tay so với Diêm Trừng chỉ lớn hơn chứ không kém, cộng thêm cái tát đó là cố ý, lập tức một bên má đối phương đỏ rần lên, khóe miệng cũng chảy máu, nhưng cậu ta kêu cũng không kêu một tiếng, lắc lư ngồi vững lại, đáng thương hề hề nhìn qua.

 

Diêm Trừng nhăn mi, Liêu Viễn Đông quay đầu nói: “Đồ nào một khi đã thích thì có thể sủng lên trời, cầu cái gì được cái đó, nhưng trong lòng phải biết rằng, nếu chịu không nổi, mà luyến tiếc phá hủy nó, vậy đơn giản đừng thích, bằng không, kết quả khổ chính là cậu. Chuyện này dù có chơi điên cuồng thế nào cũng nên nhớ không bao giờ được kéo chính mình vào.”

 

Liêu Viễn Đông nói xong, cầm khăn mặt trên mặt đưa cho tiểu nam sinh, nhưng trong chốc lát, má đối phương đã thâm tím lại sưng vù lên.

 

“Cuối tuần tìm thời gian đi chơi, đem người tới anh nhìn xem.” Liêu Viễn Đông quay người nói.

 

Diêm Trừng nhíu mi, Liêu Viễn Đông cười: “Khẩn trương cái gì, anh chỉ nhìn thôi, cam đoan không phá hư chuyện tốt của cậu, cậu trăm ngàn năm mới thế này một lần, dù thế nào thì là anh em cũng không thể bỏ qua.”

 

Diêm Trừng không lên tiếng trả lời, Liêu Viễn Đông cũng không miễn cưỡng nói: “Chuyện ở nhà xuất bản, anh vừa lúc có mối, tổng bộ ở A thị nhưng ở U thị cũng có chi nhánh, đãi ngộ cũng không tồi, cụ thế khi tới anh sẽ nói thẳng với người ta cho.”

 

Thời gian tan học cũng đã tới, vừa gọi điện cho bọn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo, không lâu sau, bọn nó đã quất đít chạy tới ngay tức khắc.

 

Diêm Trừng, Liêu Viễn Đông, Bảo Sưởng và Ngũ Tử Húc bốn người là từ nhỏ đã chơi với nhau, Diêm Liêu là hai nhà bị ràng buộc bởi quyền lợi, nhiều năm bị lợi ích buộc chặt vào nhau, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, Ngũ gia thuộc về quân đội, Bảo gia so với bọn họ thì có kém hơn một chút, nhưng người Bảo gia đông, các ngành các lĩnh vực đều chiếm giữ những vị trí trọng yếu…mấy nhà này nhiều năm coi như hợp tác phi thường vui vẻ, cho nên nhóm hậu bối giao tình cũng coi như hoạn nạn có nhau. Nhà Hồng Hạo thì kém hơn một chút nữa, miễn cưỡng có thể coi là bà con xa của Diêm Trừng, bởi vì cũng có liên quan tới Diêm gia nên cũng gia nhập luôn cái nhóm Thái tử đảng, nhưng về sau cậu ta theo cha mẹ chuyển tới U thị, nguyên tưởng rằng từ đó không còn liên lạc gì với Diêm gia nữa nhưng ai ngờ Diêm Hồng Tá lại cho con trai tới U thị học, nên đây cũng coi như là vận khí của Hồng Hạo đi.

 

Khi Liêu Viễn Đông chạy một chuyến xa như vậy tới, Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo đương nhiên phải có mặt, vừa vào cửa liền thấy Liêu Viễn Đông đang ôm một tiểu nam sinh, còn đang hôn nhẹ lên mặt cậu ta, mọi người liền ngẩn ra, cũng may lập tức trở lại bình thường.

 

Liêu Viễn Đông nhìn bọn họ, liếc mắt một vòng, bỏ khăn mặt xuống, ánh mắt dừng trên người Vương Hi Đường bước vào sau cùng, hỏi: “Cậu ta là?”

 

Ngũ Tử Húc giới thiệu: “Vương Hi Đường.”

 

Liêu Viễn Đông gật đầu: “Vương thiếu, tôi biết cậu.”

 

Vương Hi Đường đối với anh ta cười cười: “Tôi cũng đối với anh nghe danh đã lâu.”

 

Tiếp theo mọi người lại điên cuồng nháo loạn, mãi cho tới đêm khuya mới giải tán, Diêm Trừng không thể nào tham gia nổi, cứ ngồi im một chỗ uống nước. lúc gần về, Liêu Viễn Đông nói bọn họ hai ngày nay không cần tới, để hắn tự đi shopping, đợi cuối tuần tìm một chỗ du lịch nào đó tụ tập một phen, sau đó thâm ý nhìn Diêm Trừng một cái.

 

……….

 

Diêm Trừng cân nhắc nửa ngày, buổi chiều tìm thời gian nói chuyện với Kỉ Tiễu.

 

Kỉ Tiễu: “Không đi.”

 

Diêm Trừng nghẹn lời, sau một lúc lại nói: “Chỉ là cùng mấy người bạn tớ đi chơi chút thôi, không có ý gì khác đâu.”

 

Kỉ Tiễu không trả lời.

 

Diêm Trừng năn nỉ hồi lâu, Kỉ Tiễu cũng coi hắn là không khí, còn rất tập trung đọc sách.

 

Diêm Trừng không còn cách nào khác liền nói: “Tớ đã nhờ người tìm việc cho cậu.”

 

Kỉ Tiễu ngẩn ra, Diêm Trừng vội ngăn cản nói: “Cậu trước đừng vội từ chối, chuyện này cũng chưa xác định, còn nói cậu phải đem tranh tới cho người ta duyệt mới đồng ý hay không, cho dù có nể mặt ai thì cũng phải kiểm tra xem người đó có năng lực không, tạp chí cũng không phải đồ ngốc mà lấy chính lượng tiêu thụ của mình ra đùa.”

 

Thấy Kỉ Tiễu còn đang ngẫm nghĩ, Diêm Trừng lại nói thêm: “Chuyện này chính là vị bằng hữu kia của tớ thu xếp, anh ta mời cậu đi cũng là muốn nói chuyện này với cậu, cậu đi thử xem sao?”

 

Kỉ Tiễu: “….”

back top