Diêm Vương

Chương 59

Cuộc đối thoại này lấy việc Kỉ Tiễu phẩy tay bỏ đi chấm dứt.

 

Diêm Trừng chỉ có thể cùng Ngũ Tử Húc tới căn tin ăn cơm, mà ở đó hắn gặp Kinh Dao đi một mình tới, Kỉ Tiễu không thấy, Kỉ Tiễu ở đâu, hiện tại cùng ai một chỗ, đáp án không cần hỏi cũng biết.

 

Diêm Trừng nhịn không được hỏi: “Sao chỉ có mình em?”

 

Kinh Dao cười lạnh, đáp lại cũng thực không khách khí: “Anh quan tâm làm gì?”

 

Người bên ngoài có ngốc cũng biết bọn họ đang làm mình làm mẩy, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng vẫn sôi nổi cấm ngôn, chỉ ngồi xem tình thế phát triển.

 

Nhưng tựa hồ Diêm Trừng không muốn cho bọn họ xem trò cười, hẳn cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Có thể nói chuyện riêng không?”

 

Kinh Dao nhìn theo bóng dáng Diêm Trừng rời đi, rồi cũng chậm rãi đứng lên đi theo.

 

Diêm Trừng chọn nơi phụ cận đường biên sân thể dục, nơi này tuy không xa nhưng lại kín đáo, bình thường ít người lui tới, cũng có thể xem là nơi nói chuyện riêng khá tốt.

 

Chính là Kinh Dao trái phải đánh giá một vòng hoàn cảnh nơi đây nhỏ giọng: “Em còn nghĩ anh sẽ dẫn em vào rừng cây, chúng ta cũng bên nhau được nửa năm, cho tới giờ em cũng chưa từng thấy hình dạng chỗ ấy trong trường là như thế nào.”

 

Lời nhỏ nói như đang trêu chọc, nhưng khi lắng nghe kĩ lại có cảm giác suy sụp, không giống biểu hiện của Kinh Dao ngày thường với tính cách tuyệt đối không chịu thua, chắc là trong lòng có nỗi khổ thực sự không chịu được, há miệng liền nói ra những câu như vậy.

 

Diêm Trừng lại không tiếp lời của nhỏ, chỉ nói: “Kinh Dao, em biết tính của anh.”

 

Kinh Dao bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này có chút dữ tợn: “Em biết cái gì chứ? Em cái gì cũng không biết, Diêm Trừng, hơn nữa em còn phát hiện kỳ thật mình thực sự cái gì cũng không hiểu anh, những cái đó trong thời gian chúng ta quen nhau em còn từng vì nó mà kiêu ngạo, kết quả đều là do em tự cho là đúng thôi, anh nói đúng không?”

 

Ý tứ Kinh Dao biểu đạt đã phi thường rõ ràng, Diêm Trừng cảm thấy chính mình cũng không cần thiết phải che che giấu giấu.

 

Hắn nói: “Em muốn thế nào?”

 

Câu nói này cực kỳ giống đang đàm phán chọc thẳng vào tâm Kinh Dao, giống như lần lượt nhiều lần chứng minh tình cảm giữa bọn họ đã sớm không còn sót lại một chút gì, chỉ có mình nhỏ phí công cố gắng cùng kiên trì.

 

Kinh Dao nhắm mắt: “Anh cảm thấy thế nào?”

 

Diêm Trừng: “Em sẽ nói ra sao? Nói cho người khác biết?”

 

Kinh Dao: “Anh sợ sao?”

 

Diêm Trừng không chính diện trả lời chỉ nói: “Anh sẽ không để loại chuyện này phát sinh.”

 

Kinh Dao gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy… nhưng mà, một khi đã vậy, anh còn có gì phải lo lắng chứ?”

 

Biểu tình của Diêm Trừng cứng lại một chút, chợt nghe Kinh Dao nói tiếp: “Bởi vì Kỉ Tiễu không nguyện ý có phải không?”

 

Thái độ của Kỉ Tiễu có thể nói tựa như một cái gai đâm vào lòng Diêm Trừng, đừng nói bị người ngoài đề cập, mà ngay chính bản thân hắn cũng rất không vui, nghĩ tới liền đau nhói, dần dà, điều này đã sớm trở thành cấm kị của hắn. mà hiện tại bị Kinh Dao trực tiếp vạch trần, nhỏ bất đồng với Liêu Viễn Đông có lập trường đứng về phía Diêm Trừng, nhỏ hoàn toàn chính là vui mừng, thái độ gần như vui sướng khi người gặp họa nhượng Diêm Trừng rất khó chịu.

 

Diêm Trừng nói: “Cậu ấy hiện tại đang ở bên anh…”

 

Kinh Dao lại cường điệu một lần: “Nhưng cậu ấy không nguyện ý.”

 

Kì thật đối thoại của bọn họ rất ngốc, Kinh Dao chọc thủng tâm tư Diêm Trừng, mà những lời nói của Diêm Trừng sao lại không bóp nghẹt tâm tư của Kinh Dao, nhưng nhỏ không dừng được, trong lòng Kinh Dao có bao nhiêu thống khổ, nhỏ không có biện pháp tiếp thu chuyện bất thình lình như thế này, nhỏ không nghĩ ra, cũng không lý giải được, chẳng sợ hôm nay Diêm Trừng thích Mai Nghiên Nghiên, cùng nhỏ khanh khanh ta ta cũng không sao vì Kinh Dao nghĩ, chính mình cũng đâu có thua kém Mai Nghiên Nghiên điểm nào, nhưng người kia vì sao lại là một nam sinh?

 

Vì cái gì lại chính là Kỉ Tiễu?!!!

 

Kinh Dao cố nuốt xuống những chua xót đáy lòng, tiếp tục cắn răng nói: “Diêm Trừng, anh rốt cuộc có biết bản thân mình đang làm gì không?”

 

Diêm Trừng: “Anh rất bình tĩnh.” Trong lòng hắn lại đang cực kỳ điên cuồng, hơn nữa, căn bản không hề có suy nghĩ sẽ quay đầu lại.

 

“Anh là thích sao? Anh thích cậu ấy ở chỗ nào? Gương mặt sao? Anh coi cậu ấy là con gái sao?”

 

Diêm Trừng: “Không…” hắn chưa từng cảm thấy Kỉ Tiễu giống nữ nhân, tuy rằng gương mặt Kỉ Tiễu xác thực hấp dẫn hắn, nhưng trừ bỏ gương mặt ra, trên người Kỉ Tiễu cũng có rất nhiều thứ lúc nào cũng có thể dụ dỗ hắn được, chính là vô pháp nói cho Kinh Dao hiểu, cũng không tính nói cho nhỏ biết. Bởi vì nói ra cũng chưa chắc nhỏ đã hiểu, chỉ có bản thân hắn hiểu cái cảm giác giống như bị nghiện, chìm đắm trong dục niệm, biết rõ tiền đồ vô lượng, thậm chí còn tự mua dây buộc mình nhưng Diêm Trừng không thu tay được.

 

Kinh Dao: “Vậy anh chỉ đang vui đùa sao? Giống như Liêu Viễn Đông?”

 

Diêm Trừng không do dự phủ nhận: “Không.”

 

Kinh Dao nói ra một câu có lực sát thương thực lớn.

 

Nhỏ nói: “Nếu không vui đùa, vậy anh có từng nghĩ đến sau này thế nào không? Anh thực muốn thành một người đồng tính luyến ái sao?”

 

Diêm Trừng sửng sốt: “Anh chỉ quan tâm tới hiện tại.”

 

Kinh Dao gắt gao theo dõi hắn: “Quang minh chính đại nhỉ, nguyên lai anh căn bản không dám suy nghĩ chuyện sau này….”

 

Diêm Trừng rũ mắt xuống, trầm mặc khoảng 10s, hai người cứ như vậy đứng giằng co, một lúc hắn mới mở miệng: “Việc này…cùng em không liên quan, anh hôm nay tìm em, chỉ là muốn nói anh không cần dùng phương pháp như thế để chứng minh cái gì, anh và Kỉ Tiễu đúng như em đoán, đương nhiên nếu trong lòng em bất mãn có thể cứ nhắm vào anh, chỉ là kết quả em biết rõ, cũng không có gì thay đổi đâu.” Dừng một chút, Diêm Trừng còn nói thêm: “Xin lỗi…”

 

Tiếp theo hắn không nghe Kinh Dao nói gì nữa mà xoay người rời đi.

 

Thẳng tới khi bóng dáng Diêm Trừng biến mất ở cuối sân thể dục, Kinh Dao đang đứng thẳng mới suy sụp khụy chân xuống, nhỏ lảo đảo hai bước, dọc theo hàng rào ngồi bệt xuống, sau đó đem đầu chôn giữa hai đầu gối.

 

Nhỏ luôn mồm ép hỏi Diêm Trừng rất nhiều đáp án kỳ thật Kinh Dao đã sớm hiểu được, nhỏ vĩnh viễn không quên được ngày đó tại nhà hàng từ bên ngoài nhìn thấy gương mặt của Diêm Trừng đối với Kỉ Tiễu, tươi cười như vậy, ánh mắt thâm tình như vậy trong hơn nửa năm bên nhau Diêm Trừng chưa bao giờ có, Diêm Trừng không chịu thừa nhận không muốn suy nghĩ triệt để cũng không cho người ngoài thấy rõ được, nhưng cho dù Diêm Trừng có nói sẽ từ bỏ thì Kinh Dao cũng sẽ không tin.

 

Kết quả là, nhỏ lấy phương pháp này mà thua trận, tạo hóa không khỏi quá mức trêu người…

 

*******

 

Dù Diêm Trừng có ngàn vạn lần không cao hứng lại bày ra trăm ngàn khuôn mặt thối, nhưng đối với Kỉ Tiễu tựa hồ không có ảnh hướng tí xíu nào, cậu cũng không có giảm bớt thời gian hướng dẫn Tử Diễm học thêm, lại dưới yêu cầu của nhỏ mà dạy thêm môn toán cho nhỏ, cộng thêm Ngũ Tử Húc từ đâu nghe được tin bát quái nói hứng thú của Từ Diễm đối với Kỉ Tiễu bắt đầu không thèm che dấu, cuối tuần này là sinh nhật nhỏ, trừ bỏ Kinh Dao ra, tựa hồ chỉ mời một mình Kỉ Tiễu. điều này khiến Diêm Trừng bề ngoài cố gắng bảo trì bộ mặt không biểu tình triệt để tuyên cáo vỡ tan.

 

Lại nghỉ trưa một ngày, hắn trực tiếp đem người đang trên đường đi tới lớp 2 kéo tới wc.

 

Kỉ Tiễu lạnh mặt trừng hắn: “Cậu làm gì?”

 

Diêm Trừng bùng nổ trước nhưng vẫn có kìm nén lại, nhẹ giọng nói: “Cơm trưa cậu còn chưa ăn, cậu vội vàng cái gì chứ?”

 

Ai ngờ Kỉ Tiễu lại nói: “Tớ tới chỗ đó ăn.”

 

Chỗ đó? Chỗ nào?!!!

 

“Cậu sẽ đi sinh nhật sao/”

 

Kỉ Tiễu nhíu mày: “Sao cậu biết?” tin tức này là Từ Diễm lén lút hỏi ý kiến cậu, lúc ấy hẳn là không có ai biết được

 

Thấy mình đã đoán đúng, Diêm Trừng cắn răng, mắt lộ hung quang: “Cậu thật sự muốn quen bạn gái?”

 

Hắn dùng khẩu khí kiểu ‘đồ vật của mình không ngờ muốn rời khỏi tay lại còn không chịu phục tùng’ đối phó với Kỉ Tiễu chỉ đem lại hiệu quả ngược lại, Kỉ Tiễu hỏi lại: “Có hay không thì làm sao?”

 

Diêm Trừng nghẹn lời, Kỉ Tiễu nói tiếp: “Cậu muốn uy hiếp tôi thêm lần nữa?”

 

Nói đến coi như đáy lòng đầy căm phẫn, nhưng Diêm Trừng đã dùng phương pháp đó một lần, đích xác giờ cái gì cũng không thể dùng được, hơn nữa hắn biết mọi chuyện phát triển tới cục diện hôm nay, hoàn toàn là vì trước đó chính hắn đã suy nghĩ sai lầm dẫn tới hỏng hết, nếu muốn tiếp tục hắn không thể dẫm lên vết xe đổ, tuy rằng hắn thật sự rất muốn làm như vậy.

 

Diêm Trừng có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào cũng cảm thấy không đúng. Tối trọng yếu là hắn không biết rốt cuộc Kỉ Tiễu đang nghĩ gì, mỗi khí hắn cảm thấy quan hệ của cả hai đã tốt đẹp hơn chút thì Kỉ Tiễu bống nhiên lại sẽ cho hắn một đòn cảnh cáo, nhượng hắn thấy rõ hiện thực, thấy rõ khoảng cách giữa hai người, Diêm Trừng không có biện pháp tới gần cậu, hắn cảm thấy Kỉ Tiễu căn bản không cho hắn bất kì một cơ hội nào.

 

Vì thế, Diêm Trừng thực nóng nảy, bọn Ngũ Tử Húc lại đều cho rằng hắn là vì đang cãi nhau với Kinh Dao.

 

Vì thế hắn cả ngày đều rầu rĩ không vui, sau khi tan học, thế nhưng tự chủ trương hẹn gặp Kinh Dao tại sân bóng rổ, mà Kinh Dao cũng y lời hẹn đến, thấy Diêm Trừng, nhỏ trực tiếp đi tới.

 

Diêm Trừng vừa chơi bóng xong, ngồi một bên sân lăng lăng nhìn một chỗ ngẩn người, Kinh Dao quan sát vẻ mặt của hắn một chút, bỗng nhiên mỉm cười.

 

Diêm Trừng quay đầu lại, Kinh Dao lên tiếng: “Ngạn ngữ có câu sông có khúc người có lúc.”

 

Diêm Trừng lau mồ hôi: “Em tới là muốn cười nhạo anh sao? Tùy.”

 

Kinh Dao: “Em có cái gì để cười anh, chúng ta không phải là đồng bệnh tương liên sao?”

 

Diêm Trừng trong lòng đau xót, quả bóng trong tay hung hăng ném ra ngoài.

 

Kinh Dao nhìn theo quả bóng đang lăn ra xa, nói: “Diêm Vương, anh có từng nghĩ tới là ai sai chưa?”

 

Ánh mắt Diêm Trừng lóe lên, không nói.

 

Kinh Dao nói: “Anh thực sự quá tham lam, không muốn mất đi chỉ muốn có được, cho nên anh không có lập trường cũng không có tư cách, so với em anh không bằng, so với Tử Diễm anh càng không có…”

 

Lòng tham?

 

Diêm Trừng nhớ rõ, Kỉ Tiễu cũng từng nói như vậy với hắn.

 

Hắn thực sự quá tham lam sao?

 

Có lẽ vậy.

 

Diêm Trừng để quả bóng lên đầu ngón tay nhẹ nhàng quay tròn, mở miệng: “Bọn anh đã thỏa thuận, chỉ tới khi tốt nghiệp…”

 

Kinh Dao kinh ngạc, sau đó giật mình gật đầu: “So ra, Kỉ Tiễu thanh tỉnh và chín chắn hơn anh rất nhiều.”

 

Diêm Trừng nhìn quả bóng đang quay tít: “Cậu ấy vẫn luôn thực thanh tỉnh….” Hồ đồ chính là hắn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

 

…..

 

Giữa trưa ngày thứ 2, Kinh Dao tới phòng học Kỉ Tiễu thường giúp Tử Diễm học bù, trong lớp cũng chỉ có mình Kỉ Tiễu đang ngồi.

 

Kinh Dao lên tiếng: “Tử Diễm không tới?”

 

Kỉ Tiễu ‘ân’ một tiếng.

 

Kinh Dao nhìn Kỉ Tiễu đang hí hoáy viết viết như gió, cậu đang giải đề không cần hỏi cũng biết, nhỏ nói: “Tớ và Diêm Trừng đã nói chuyện với nhau, cậu có muốn biết bọn tớ nói gì không?”

 

Kỉ Tiễu cũng không ngừng bút hay ngẩng đầu.

 

Kinh Dao nói: “Anh ấy hối hận vì đã bức ép cậu, anh ấy hi vọng đoạn quan hệ này dừng tại đây.”

 

Kỉ Tiễu dừng bút một khắc rồi lại tiếp tục viết.

 

Kinh Dao lắc đầu: “Được rồi, cậu thực khó lừa, nhưng tớ có nhiều chỗ không hiểu, từ khi tớ nhờ cậu dạy bù cho Tử Diễm, cậu đã biết là tớ biết chuyện của hai người đúng không, cậu cũng không cự tuyệt, thật sự là bởi vì giúp tớ sao? Cậu cũng biết chuyện này sẽ không dao động quyết định của Diêm Trừng, vậy tại sao cậu còn làm vậy? Hơn nữa…từ tuần trước cậu đã không còn dạy thêm cho Từ Diễm lại từ chối lời mời dự sinh nhật của bạn ấy. Kỉ Tiễu cậu rốt cuộc muốn thế nào? Hay là nói, cậu muốn Diêm Trừng phải làm sao?”

 

Đúng lúc chuông reo vào tiết vang lên, Kỉ Tiễu gấp lại sách vở đứng dậy.

 

“Trò chơi này đều là do cậu ấy bức tớ tham gia, nếu đều đã cùng chơi, vì sao tớ lại không có quyền quyết định?”

 

“Quyết định? Cậu muốn quyết định cái gì?”

 

Kỉ Tiễu không nói, trực tiếp đi ra ngoài.

 

Kinh Dao hoàn hồn, gọi với theo: “Kỉ Tiễu, cậu thật sự cho rằng chuyện này là trò chơi sao? Là muốn nhắc nhở Diêm Trừng hay tự nhắc nhở cậu?”

back top