Chính là Diêm Trừng không nghĩ tới Kỉ Tiễu sẽ lợi dụng điểm này để… uy hiếp đối phương, nhìn thái độ Trì Xu Di đối với Kỉ Tiễu, hoàn toàn là bài xích, chán ghét nhưng Kỉ Tiễu vẫn kiên trì cùng đối phương gặp mặt, mà hai người gặp nhau căn bản không có thực chất nói chuyện, cậu ấy đang làm gì vậy?
Diêm Trừng không hiểu, nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hình như hiểu được điều gì.
Rõ ràng cả hai bên đều hy vọng đối phương triệt để rời khỏi cuộc sống của mình nhưng Kỉ Tiễu lại vẫn như trước lựa chọn đúng giờ có mặt tại ngày hẹn, chẳng sợ đối phương chán ghét hay đay nghiến, Kỉ Tiễu vẫn không bỏ. bởi vi Kỉ Tiễu không muốn Trì Xu Di quên đi tồn tại của mình, quên đi quá khứ của bà, cậu muốn bà phải luôn nhớ rõ, nhớ tới bà còn một thằng con không lúc nào bớt lo lúc nào cũng có thể tìm bà phiền toái, ngóng trông bà chịu khổ, ngóng trông bà sống không tốt, ngóng trông đưa con mới của bà gặp xui xẻo. làm cho bà nghĩ tới liền không thoải mái, nghĩ tới liền không thể nào chấp nhận, nghĩ tới liền thống khổ, sau đó thì luôn khó chịu vẫn luôn không an tâm, vẫ luôn sống trong lo sợ, vẫn luôn không có biện pháp nào tự to tự tại sinh hoạt.
Đó là một phương pháp thực gọn gàng dứt khoát, Kỉ Tiễu thậm chí không cần làm động tác dư thừa, chỉ hàng năm tới chỗ hẹn ngồi là đủ, nhìn trạng thái bất an mỗi khi Trì Xu Di gặp mặt cùng Kỉ Tiễu liền biết phương pháp này hiệu quả thực rõ rệt.
Nhưng đây kỳ thật cũng là một phương pháp rất ngốc.
Bởi vì Kỉ Tiễu cũng sẽ tự vây khốn trước một bà mẹ không muốn chịu trách nhiệm. Trì Xu Di không có biện pháp vùng vẫy thoát khỏi cậu, Kỉ Tiễu cũng đồng dạng bị đoạn ân oán kia vĩnh viễn trói chặt tay chân. Nhưng cậu bất đồng với Trì Xi Du, Trì Xu Di là bị bức ép, còn Kỉ Tiễu là tự nguyện.
Diêm Trừng nghe Khương Duệ và người của Liêu Viễn Đông tại A thị kể tới Kỉ Hiếu Trạch liền có một cảm giác mơ hồ, mặc dù chỉ có một số từ nghữ qua loa nhưng cũng chứng tỏ ông là một người cha quật cường thanh cao dù đang bị giam giữ trong nhà tù nhưng vẫn đối với đứa con mình trả giá cực đại tâm huyết và tình cảm, ông thực sự yêu quý Kỉ Tiễu, ông hy vọng sau khi ông rời đi Kỉ Tiễu vẫn có thể sống vui vẻ khoái hoạt, được trải qua cuộc sống như một hài tử bình thường, nhưng hành vi của Kỉ Tiễu lại hiển nhiên phá vỡ hy vọng của Kỉ Hiếu Trạch, cũng là hy vọng lớn nhất đời ông.
Cậu vẫn sẽ ở giữa mùa đông khắc nghiệt, mạo hiểm đi lại trong phong ba bão tuyết chỉ vì muốn tới vùng ngoại ô tảo mộ cha mình, lại không nguyện ý quên ông đi để hảo hảo sống một cuộc sống của mình.
Đó là nỗi oán hận của Kỉ Tiễu, cậu hận Trì Xu Di, hận Trì Xu Huyên, thậm chí hận cả Kỉ Hiếu Trạch, thậm chí hận chính bản thân mình.
Người người đều nói Kỉ Hiếu Trạch lạnh lùng lãnh đạm, đối với bất kì cái gì cũng không có hứng thú, Diêm Trừng cũng hiểu được, tuy rằng mới quen biết nhưng hắn có thể cảm nhận được Kỉ Tiễu cũng giống hệt cha mình, cậu rõ ràng là con người nhưng những cảm xúc bình thường của cậu so với những hận ý kia thì ít hơn rất nhiều.
Hơn nữa đôi khi trong lúc vô ý Kỉ Tiễu cũng biểu hiện ra ngoài một phần những hận ý đó, Diêm Trừng vô pháp xác định, trong lòng Kỉ Tiễu đến tột cùng còn có bao nhiêu những suy nghĩ tối tăm không nhân đạo như thế, hắn đối với nhiều chuyện không để ý, nhưng hắn sẽ dùng các loại hiểu hiện ôn nhu tình cảm nhất để có thể dung hòa hiểu hết được Kỉ Tiễu, cho dù hết thảy những ngọt ngào tốt đẹp trước mắt này đều chưa thể mê hoặc giữ được Kỉ Tiễu, cậu vốn đối với những cái đó đều bất giác thành lập một tấm chắn phòng ngự kiên cố, cậu không tin tình cảm, không tin người khác có tình cảm với mình, lại càng không tin tình cảm là trường cửu.
Đây là một loại biểu hiện của tự chán ghét vứt bỏ bản thân, Diêm Trừng nghĩ tới lời Khương Duệ đã nói, trong lúc Kỉ Hiếu Trạch bị ngồi tù, Trì Xu Di từng trước mặt Kỉ Tiễu tuổi còn nhỏ mãnh liệt giáo huấn, chỉ trích cừu hận của bà với mẹ Kỉ Tiễu, đối với Kỉ Tiễu sinh ra oán trách như quái vật, điều này đối với Kỉ Tiễu đến tột cùng đã gây ra tổn thương nhiều bao nhiêu, mà khiến cho cậu sau khi trưởng thành lại có nhiều suy nghi tiêu cực như vậy, căn bản thực khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên cùng ở một hoàn cảnh, Khương Duệ vì có thể đổi lấy được một cái giấy gọi đại học liền có thể bình tĩnh kể lại cho Diêm Trừng nghe, Khương Chân có thể mặc cho bạn bè bằng hữu xì xào những chuyện xấu trong gia đình, bất quá cũng chỉ lạnh lùng mỉm cười, coi hết thảy đều là gió thoảng bên tai. Nhưng Kỉ Tiễu lại không làm được, đó chíng là một vết sẹo xấu xỉ của cậu, vết sẹp sâu tới độ có thể thấy được xương cốt cùng da thịt xung quanh, nhận không ra được người.
Diêm Trừng càng nghĩ càng không thấy thoải mái, ngực tự như bị một khối đá lớn đè tới không thở nổi, hắn phát hiện, nguyên lai những hiểu biết của Kỉ Tiễu thật sự quá ít, hắn căn bản không biết Kỉ Tiễu đã trải qua những ngày thế nào, cảm thụ những dày vò thế nào.
Mà Kỉ Tiễu thì cảm giác lực xoa bóp ở mắt cá chân dần tiêu thất, lại thấy Diêm Trừng đang thất thần nhìn mình, không lời mà đẩy tay hắn ra, khập khiễng đứng dậy tự mình đến phòng tắm rửa lượng dầu thuốc thật nhiều trên chân mình.
…..
Kỉ Tiễu không phải ngày đầu tiên tới Đàm gia (họ ông bà ngoại), so với lần đột nhiên tới lần trước, hiện tại cậu đối với việc ăn cơm ở Đàm gia đã có phần thích ứng, nhưng bởi vì Diêm Trừng thường thường bụng dạ khó lường, Kỉ Tiễu như trước vẫn không hoàn toàn thả lỏng.
Ông bà ngoại mặc dù không ở đây, nhưng Quế bà bà vẫn đối với hai người thực phi thường quan tâm, lại bởi vì chân Kỉ Tiễu bị thương, Diêm Trừng lo lắng cậu một mình ở trong kí túc, tự mua cơm ăn cũng không tiện, vì thế Diêm Trừng cứng rắn ép Kỉ Tiễu ở nhà mình cho tới hết kì nghỉ, thẳng tới khi đi học mới cho trở về.
Nhượng Kỉ Tiễu coi như an ủi chính là từ sau khi ở quán cà phê trở về, Diêm Trừng cũng không đề cập đến chuyện đó lần nào, thái độ Kỉ Tiễu vẫn như dĩ vãng, trừ bỏ hắn mỗi khi bắt cậu bôi thuốc thì giống như mẹ già cằn nhằn liên miên, còn lại thì không có gì thay đổi.
*******
Thành tích kì thi tháng đầu tiên đã có, Kỉ Tiễu vẫn phong độ như thường mà phát huy, hơn nữa bởi vì Thái Hiểu Mông đã chuyển sang ban khác cho nên lần này cậu vinh quang đứng đầu bảng thành tích của ban tự nhiên, cũng là đứng đầu khổi 12 khiến cho những bạn học mới chuyển sang tâm phục khẩu phục một phen.
Diêm Trừng cũng không tồi, bởi vì thái độ đối với môn toán đã thay đổi mà thành tích của hắn cũng đã tăng vọt trông thấy, cơ bản đứng trong top 5, nhưng so với Kỉ Tiễu thì vẫn có sự chênh lệch tương đối.
Khó được, Kỉ Tiễu có thể thấy Diêm Trừng cầm lên quyển ngữ văn không tính là xinh đẹp của hắn suy ngẫm.
Nhưng Kỉ Tiễu cũng không để ý, cúi đầu làm bài tập, Ngũ Tử Húc nghiêng cái đầu xù kinh ngạc một chút.
“Diêm Vương, thành tích của mày là muốn để hù chết ai hả, có nghĩ tới tâm tình của đống anh em này không, mày cũng đâu cần phải thi đại học!”
Kỉ Tiễu ngưng bút.
“Còn mày, bộ mày muốn thi đại học à.” Hồng Hạo cũng đi theo phun trào.
Ngũ Tử Húc: “Tao tốt xấu gì cũng tiếp tục ở lại trong nước, tuy rằng anh đây có cơ bắp cường kiện cùng khí lực vĩ ngạn nhưng cũng cần phải có đầu óc thông tuệ để sau này có thể làm một sỹ quan chỉ huy, nếu không vào trường quân đội sao có thể lãnh được được người khác, tao có thể không sốt ruột sao.”
“Ừ, mày nghĩ đúng đấy.”
Diêm Trừng nhịn không được nói, vừa lén nhìn sang Kỉ Tiễu ở bên cạnh, vẫn thấy cậu đang múa bút thành văn, từ đầu tới cối đều không chú ý tới nơi này. Diêm Trừng có chút thở phào lại có chút buồn bực, nhất thời càng thêm phiền, khoát tay ném quyển sách vào trong ngăn bàn không đọc nữa.
…..
Học sinh năm cuối được miễn tất cả các hoạt động đoàn thể trường lớp, cho nên thấy học sinh năm nhất năm hai được đi dã ngoại, thì bọn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo trong tâm tự nhiên đứng ngồi không yên, bọn họ không phải hiếm lạ chỗ chơi mà chính là không chịu đựng được người ta được nghỉ đi dã ngoại mà bọn họ phải tới trường để học.
Nhưng mà Ngô lão thái lại mang tới một tin tức tốt, hôm đó học sinh lớp 12 cũng có thế đi nhưng người ta đi chơi 3 ngày còn bọn họ chỉ đi trong ngày rồi về, chủ yếu là vì muốn cho bọn họ cử hành một cái nghi thức lễ thành nhân.
Tóm lại mặc kệ là lễ gì, chỉ cần được nghỉ đi chơi, thì bọn học trò đều tâm tình khoái trá.
Địa điểm lễ thành nhân được tổ chức ở một khu vườn sinh thái lớn của Lâm thị, diện tích bên trong cũng rộng rãi, trang trí tuyệt đẹp, cũng không kém những danh lam thẳng cảnh khác, hôm đó bọn họ bắt buộc phải mặc đồng phục chỉnh tề, dung nhan đoan chính, chờ một lúc lâu mới được xuất phát, trèo non lội suốt nửa ngày mới tới địa điểm.
Lúc đi Diêm Trừng cũng không có đồng hành cùng Kỉ Tiễu, hắn được cử lên đọc lời thề thay mặt toàn thể học sinh, cho nên phải tới trước mọi người, theo lý thuyết, Diêm Trừng vốn chưa bao giờ tham gia các hoạt động trường lớp, nhưng lễ thành nhân của trường Phụ Trung rất lớn nghe nói còn có đài truyền hình tới quay phim, cho nên hiệu trưởng mãnh liệt nhờ hắn, Diêm Trừng bất đắc dĩ mới tự mình lên sân khấu.
Các thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục học sinh tại quảng trường to như vậy xếp hành chỉnh tề, từ xa nhìn lại đặc biệt có tinh thần phấn chấn dạt dào, trước mặt có một cái đài cao, hai bên có treo bóng bay cùng biểu ngữ, còn có cả một con búp bế thổi khí thật lớn, đích xác khiến chuyện này trông càng trang nghiêm long trọng, không ít học sinh lớp 10 và lớp 11 đều xúm lại xem, cực kì náo nhiệt.
Bọn Kỉ Tiễu đợi hồi lâu nghi thức mới bắt đầu diễn ra, diễn văn nghệ, hiện trưởng lên phát biểu, lãnh đạo tới nói chuyện… nói chung quá trình rườm rà nhưng không thể bỏ cũng xong, rốt cục tới phiên đại diện học sinh lên phát biểu.
Kỉ Tiễu nguyên bản vẫn cúi đầu ngẩn người, chợt nghe Ngũ Tử Húc ở phía sau ‘Shit’ một tiếng, lại mắng: “Diêm Vương của chúng ta hôm nay thực xì tai.” Lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Chỉ thấy Diêm Trừng luôn mỉm cười đứng trước micro, hắn cũng chỉ mặc đồng phục học sinh giống mọi người nhưng khí chất trên người hắn lại hoàn toàn bất đồng, không biết là có được chỉnh sửa hay không nhưng cũng là bộ đồng phục áo sơ mi trằng quần tối màu ấy mặc trên người hắn lại tựa như một bộ trang phục rất thời trang, tựa như người mẫu đang đứng, tóc cũng được chải gọn gàng, bình thường khí chất hắn thường ẩn giấu đi nhưng hôm nay khí chất đó được tỏa ra liên tục, ngay cả các bạn học khác cũng nhịn không được mà cảm thán: “Diêm Vương thực đẹp trai.”
Mà bên cạnh hắn, là Kinh Dao, Kinh Dao hôm nay cũng có trang điểm chải chuốt hơn, đem ngũ quan hoàn mỹ của nhỏ tôn lên càng tinh xảo, hai người đứng ở đó, tựa như bóng đèn khiến người ta chói mắt.
Bài phát biểu được đã viết sẵn, bọn Diêm Trừng chỉ cần dựa theo đọc là được rồi, nhưng hiển nhiên ưu thế lần này của đại diện học sinh có ngoại hình đẹp được thể hiện ra hết, một bài phát biểu nhàm chán năm nào cũng lặp đi lặp lại được bọn họ đọc khiến đám học sinh ở dưới trào dâng, khiến ai nấy đểu cổ động đứng lên, giống như thật sự cảm nhận được tư vị thanh xuân cùng cảm giác được thành niên không thể nào nói rõ.
Đoạn thời gian này trôi qua đi, sẽ không thể nào quay lại được.
Phát biểu xong, lại tiếp tục các tiết mục khác, Diêm Trừng và Kinh Dao thì bị kéo tới làm phỏng vấn, thẳng tới khi điển lễ kết thúc, người phái dưới tản đi không ít, Kỉ Tiễu vẫn ngồi ở trên ghế dài dưới khán đài, mới nhìn thấy Diêm Trừng vội vội vàng vàng chạy tới.
Diêm Trừng trán đầy mồ hôi, quần áo vừa rồi còn chỉnh tề giờ đã bị hắn bỏ sơ vin, cúc áo cũng cởi mấy nút, lộ ra lồng ngực tinh tráng, cà vạt thì thắt lỏng lẻo trên cổ, không còn nghiêm cẩn trang nhã như lúc nãy.
Nhưng dù vậy, khuôn mặt kia vẫn không thay đổi, Kỉ Tiễu nhìn kỹ hắn một lúc mời dời mắt đi.
Hết chương 89