Diêm Vương

Chương 9: Chấn động não

Kỉ Tiễu quay đầu, thấy Diêm Trừng đang tựa vào một bên nhìn mình.

 

Kỉ Tiễu không nói chuyện, lại tiếp tục hất nước lên mặt, ngực bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác ghê tởm, cậu nhịn không được cúi người nôn khan, nhưng bởi vì chưa ăn cơm trưa nên cái gì cũng không nôn ra được.

 

Kỉ Tiễu chống ta lên thành bồn nước hồi lâu mới đem cảm giác kia áp chế đi, cậu xoay người đi ra ngoài, nghĩ muốn trở lại phòng mình nằm nghỉ một chút.

 

Diêm Trừng hiếm khi hỏi thăm quan tâm người khác, nhưng đáp lại đối phương lại hoàn toàn coi thường, nhưng hắn vẫn nhìn theo người này, thấy khuôn mặt cậu tái nhợt không chút huyết sắc.

 

Kỉ Tiễu vẻ mặt không khỏe xoay người định rời đi, ai ngờ mới đi được hai bước, liền ngã sấp xuống!

 

Diêm Trừng tay mắt lanh lẹ từ đằng sau giữ cậu lại, mới ngăn Kỉ Tiễu không tiếp xúc thân mật mới sàn nhà, nhưng người vừa ngã xuống liền ngất xỉu. Diêm Trừng vỗ vỗ mặt cậu vừa vỗ vừa hô “tỉnh tỉnh” cuối cùng phải ấn huyệt nhân trung nửa phút, Kỉ Tiễu mới chịu mở mắt.

 

Kỳ thật Kỉ Tiễu cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không chịu được, hai chân như nhũn ra, cả người mất thăng bằng, nên vừa rồi mới ngã xuống, hiện tại cố hít thở thật sâu mấy cái mới miễn cưỡng thấy rõ trước mắt, tầm mắt lập tức chiếm toàn bộ là gương mặt thiếu niên tuấn mỹ đang chăm chú nhìn mình.

 

“Cậu không sao chứ?”

 

Diêm Trừng nguyên bản không dám di chuyển Kỉ Tiễu, sau khi thấy đối phương tỉnh lại mới cố gắng suy nghĩ đặt cậu ngồi xuống, lúc này mới vươn tay giúp cậu một phen.

 

Vị trí hiện tại của bọn họ chính là bên cạnh dãy lớp học, cả tầng này cơ bản đều là phòng thí nghiệm sinh hóa, hiện tại cũng đã tới thời gian tan học, học sinh không về nhà thì cũng rời khỏi lớp, chung quanh một mảnh yên lặng, trừ bỏ bọn họ, không còn bóng người nào.

 

Kỉ Tiễu lắc lắc đầu, ý bảo Diêm Trừng buông mình ra, nhưng hắn thấy cậu vẫn bộ dạng không sức sống, cả người mềm nhũn nên vẫn không buông tay.

 

“Cậu là…chấn động não?” nghe như là câu hỏi nhưng vẻ mặt Diêm Trừng chính là biểu tình khẳng định.

 

Ai ngờ Kỉ Tiễu cũng mạnh miệng: “Không có…”

 

Diêm Trừng bị cậu chọc cười: “Vừa nôn lại ngất xỉu, không cần thiết phải giả làm hòa thượng đâu.”

 

Hắn mặc dù bình thường cùng bọn Ngũ Tử Húc cả ngày chơi với nhau, nhưng bình thường những câu cợt nhả như thế chắc chắn hắn sẽ không nói ra miệng, hắn trong mắt người ngoài chính là điển hình của hình tượng cao phú soái không nghĩ tới thấy gương mặt của Kỉ Tiễu liền cứ như vậy tự nhiên mà thốt ra, nói xong ngay chính bản thân Diêm Trừng cũng kinh ngạc, nhưng nhận được cái thoáng nhìn lạnh lùng của Kỉ Tiễu, trong lòng hắn cảm thấy rất vui sướng.

 

Kỉ Tiễu rút tay mình về, dựa vào vách tường đứng lên.

 

Diêm Trừng thấy cậu không có ý tứ coi trọng vết thương ở đầu, lúc này mới thu liễm khuôn mặt tươi cười: “Cậu muốn tới bệnh viện kiểm tra không.” Chấn động não cũng không phải việc nhỏ.

 

Kỉ Tiểu lập tức đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước lại cảm thấy đầu choáng váng trận nữa, cuối cùng mạc danh kỳ diệu thế nhưng lại trở về bên cạnh chỗ Diêm Trừng cách đó không xa.

 

Diêm Trừng từ trên cao nhìn xuống Kỉ Tiễu: “Trạng thái này của cậu mà bị chủ nhiệm lớp biết khẳng định sẽ gọi xe cứu thương tới nâng cậu đi, có tin không?”

 

Kỉ Tiễu: “……”

 

Diêm Trừng thấy cậu rốt cục yên tĩnh, liền lần nữa cầm tay cậu chậm rãi bước đi, hơn nữa đi được hai bước còn quay đầu lại quan sát tình hình của cậu, Kỉ Tiễu khó được khi nhu thuận ngoan ngoãn để người khác dắt đi như thế, hai người cứ thế tay nắm tay đi xuống lầu.

 

Đang muốn hướng cổng đi tới, Kỉ Tiễu dừng lại, nói phải về kí túc xá.

 

Diêm Trừng tính tình đại thiếu gia nổi lên, nghĩ  khó được khi hắn tỏ ra nhẫn nại mà cậu ta lại còn cố tình dây dưa như vậy, cậu ta cứ giữ mãi cái vẻ mặt người chết này khiến ai tới gần cũng phải phát hỏa đi.

 

Kỉ Tiễu lại nói tiếp: “Tôi muốn đi…lấy mũ.”

 

Diêm Trừng nhìn mặt cậu lúc lâu mới nói: “Không mũ không được?”

 

Kỉ Tiễu gật đầu.

 

Vì thế, Diêm Trừng quay sang chỉ vào nhóm người đang đi ngang qua bên cạnh nói với một học đệ: “Cậu, cho tôi mượn mũ chút.”

 

Học sinh trong trường Phụ Trung có thể không biết hiệu trưởng nhưng không ai là không biết Diêm Trừng. vị học đệ kia sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lấy cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống dâng hai tay cung kính đưa cho hắn.

 

“Ngày mai trả lại cho cậu, cám ơn.” Diêm Trừng đối với cậu ta cười cười.

 

“Không… không cần ạ.” Học đệ lập tức xua tay hào phóng.

 

Diêm Trừng xoay người lại cầm mũ đội lên đầu cho Kỉ Tiễu: “Có chút rộng, nhưng vừa lúc không chạm tới miệng vết thương.”

 

Kỉ Tiễu nhìn gương mặt gần trong gang tấc đang giúp mình chỉnh độ rộng của mũ, khẽ thùy hạ mi mắt.

 

“Đi thôi.” Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Diêm Trừng tiếp tục nắm tay người ta dắt đi.

 

Kỉ Tiễu đối với đường tới bệnh viện không quen thuộc, Diêm Trừng lại không an tâm vì thế gọi một chiếc taxi tới.

 

Kỉ Tiễu ngồi vào ghế sau, dừng một chút, đối với Diêm Trừng vẫn đứng bên ngoài nói một câu: “cám ơn.”

 

Diêm Trừng đối với cậu nhe răng cười, ngay sau đó cũng chui vào xe đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kỉ Tiễu, tự nhiên đóng cửa xe nói: “Bác tài, tới bệnh viện trung tâm.”

 

“Ok.”

 

Sau khi xe chạy vào đường cái, Kỉ Tiễu vẫn chưa quay về tư thế bình thường mà vẫn nhìn hắn, Diêm Trừng đối với hành vi của mình cũng không thể nào giải thích được, chỉ nói: “Lát nữa bảo người cùng phòng cậu mang sách vở và balo về giùm đi.”

 

Nghe thế, Kỉ Tiễu thu hồi nghi hoặc: “Không cần.”

 

Diêm Trừng nghĩ tới sự việc ngày hôm qua, cảm thấy phỏng chừng người này trừ bỏ cùng Tiêu Kiện Thạc xảy ra xô xát ra thì đại khái với các bạn cùng phòng chắc cũng không thân thiết gì.

 

Lệ quỷ lấy mạng? Bạch vô thường câu hồn?

 

Nhớ tới hai câu hình dung này, Diêm Trừng quay lại nhìn sườn mặt không hề có tính uy hiếp gì của Kỉ Tiễu, âm thầm cong cong khóe môi nở nụ cười.

 

Tới bệnh viện, Diêm Trừng xung phong nhận việc dẫn người tới ngay khoa não, lại bị Kỉ Tiễu ngăn lại: “Đăng kí trước.”

 

Diêm Trừng sửng sốt, rồi để Kỉ Tiễu ngồi ở ghế chờ còn mình chạy đi đăng kí lấy số, qua mười phút sau tay không trở lại, trên mặt mang theo chút quẫn bách, Kỉ Tiễu thấy bộ dáng hắn, liền hiểu, tự thân đứng dậy tập tễnh bắt tay làm thủ tục.

 

Nhìn bác sỹ kiểm tra sơ qua, sau đó làm CT, kết quả là não bị chấn động nhẹ, nhưng không gây trở ngại, choáng váng ngất xỉu là do hai tiết hóa liên tục ngồi xổm làm thí nghiệm mệt mỏi quá độ, cộng thêm giữa trưa không ăn cơm, không có sức mới vậy. Bác sỹ kê chút thuốc sau cho bọn họ trở về.

 

Ra tới cổng bệnh viện, Diêm Trừng than thở một câu: “Xem bệnh thôi mà cũng phiền toái như vậy, nhiều người chắc chết.”

 

Kỉ Tiễu không tiếp lời hắn, đi một vòng, lại được nghỉ ngơi một lúc, cậu hiện tại đã khôi phục gần như hoàn toàn, đi được hai bước liền nói: “Tiền thuốc, mai trả cậu.” tới bệnh viện gấp gáp nên Kỉ Tiễu không mang theo tiền, mọi chi phí thuốc men khám bệnh đều là Diêm Trừng chi trả.

 

Diêm Trừng cũng không hưởng ứng lời cậu, hắn đang nhìn một quán cơm gần đó nói: “Tớ đói bụng, ăn cơm không?”

 

Kỉ Tiễu lắc đầu, hướng phía trước bước đi, cậu không tính tiếp tục dây dưa nữa, đang nghĩ xem gần đây có xe gì có thể về trường, về phần Diêm Trừng muốn làm gì, Kỉ Tiễu không xen vào.

 

Nhưng những gì Kỉ Tiễu muốn làm thì Diêm Trừng nhất định xen vào, hắn một phen giữ chặt tay cậu hướng đối diện lôi đi: “Đi ăn, cơm trưa cậu cũng chưa ăn, đã trễ thế này căn tin trường cũng đóng cửa rồi.”

 

Kỉ Tiễu nhíu mày giãy dụa muốn tránh, Diêm Trừng lại nắm quá chặt, Kỉ Tiễu chỉ có thể nói: “Tôi không ăn.”

 

Diêm Trừng cũng không để ý tới ý kiến của cậu, trực tiếp kéo cậu vào quán tìm chỗ cho hai người ngồi xuống. đây chỉ là quán ăn bình thường, trên bàn có một tờ thực đơn ghi mấy món xào, rán, cũng có cơm.

 

Diêm Trừng đem cái gọi là ‘thực đơn’ liếc qua một cái, gọi một phần cơm, cùng một chén canh thịt bò, lại hỏi Kỉ Tiễu muốn ăn gì, Kỉ Tiễu không nói lời nào.

 

Diêm Trừng đối ông chủ nói: “Cậu ấy giống tôi.”

back top