Lâm San bị một trận khóc lóc tê tâm liệt phế đánh thức, giống như có người đè trên ngực nàng, âm thanh như giết heo kia lại cất lên: "Công tử, ngươi không thể chết! Công tử, đừng bỏ nô tỳ lại một mình!"
Đây không phải một đoạn trích xuyên không kinh điển sao? Chẳng lẽ lại là mình? Không không không, thanh âm này nghe thật quen tai? Vừa xấu xa lại đáng khinh, hình như là... Tiểu Lục?!?!
Lâm San vội vàng mở mắt ra, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Tiểu Lục đang khóc như mưa.
Tiểu Lục khóc hăng say, hai mắt đều thũng xuống, mơ mơ màng màng nhìn lên thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, lập tức bị dọa ngây người bèn "A" lên một tiếng.
Tiếng thét chói tai này so với kinh ngạc còn đáng sợ hơn nhiều, Lâm San vừa tỉnh chỉ cảm thấy màng tai đều bị xé nát, mở miệng muốn nói nàng đừng khẩn trương nhưng do hít quá nhiều khói trong đám cháy nên chỉ há miệng ho khan muốn hư cả phổi.
Thấy Lâm San ho thật lợi hại, Tiểu Lục bị dọa cuối cùng cũng bừng tỉnh, liều mạng vươn tay vuốt ngực Lâm San: "Công tử, người sao vậy? Công tử, người đừng dọa nô tỳ! Công tử, sắc mặt người sao kém như vậy..."
Công tử ta bị ngươi vuốt sắp chết rồi! Lâm San muốn rơi nước mắt, há mồm lại không thể nói rõ đành dùng khẩu hình với Tiểu Lục: "Đừng vuốt, dừng lại! Đừng vuốt. .."
"Làm như vậy thoải mái sao?" Tiểu Lục hiển nhiên hiểu sai ý, nhất thời càng dũng cảm hơn, vỗ ngực nàng bình bịch, thuận tiện còn chùi đống nước mắt nước mũi vừa rồi đã khóc trên mình nàng.
Lâm San tê liệt, ta nói tỉnh lại như vậy còn không bằng hôn mê, cứ vuốt nữa đi, nàng không bị lửa thiêu chết cũng bị vuốt đến chết, Tống Lạc rốt cuộc tìm được nha hoàn như vậy ở đâu chứ! Ngươi đừng gọi là Tiểu Lục mà phải gọi là Tiểu Nhị mới đúng! Ai u, nhẹ chút, nhẹ chút...
Ngay khi Lâm San bị vuốt đến sắp đứt hơi, ngoài phòng có một người hấp tấp xông vào, cứu nàng một mạng: "Cút ngay! Các ngươi đều là nô tài, không muốn sống nữa, dám chắn đường bản công chúa! Cút ngay, hết thảy cút ngay cho ta!" Xem khí thế này, không phải Đỗ Minh Nguyệt thì là ai?
Tiểu Lục phỏng chừng lần trước náo loạn đã biết sợ Đỗ Minh Nguyệt, vừa nghe công chúa đến, sợ tới mức vội vàng vọt sang một bên. Nàng vừa tránh đi, Lâm San cuối cùng có thể thở ra được nhưng chưa được lâu thì phiền toái lớn hơn nữa đã đến bên giường.
Đỗ Minh Nguyệt ánh mắt hồng hồng, hình như đã khóc.
"Ngươi..." Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, mới mở đầu lại nói không được nữa, Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm San hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay hung hăng đập trên người Lâm San: "Ngươi hỗn đản, mất tích lâu như vậy! Có biết ta thực lo lắng cho ngươi hay không!"
Một khắc kia, Lâm San khóc không ra nước mắt.
"Ngươi nói ngươi có tay có chân, sẽ tự mình trở về? Hỗn đản!" Lại đánh xuống một chút.
Công chúa, ta biết đánh là tình mắng là yêu nhưng ngươi tiếp tục làm vậy ta sẽ chết đó! Lâm San muốn hộc máu.
Bên này, Đỗ Minh Nguyệt càng đánh càng thương tâm: "Ngươi... Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, ta... Ta... Ta mặc kệ! Ngươi chính là hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản..."
Lâm San tuyệt vọng, ánh mắt nhắm nghiền, lại hôn mê bất tỉnh.
Đang dùng sức mắng hỗn đản, Đỗ Minh Nguyệt bỗng phát hiện Lâm San bất động, hoảng sợ, vội vàng lui xuống, run run chỉ vào ngự y đang đứng một bên: "Ngự y, Phò mã sao lại bất động? Ngự y, ngươi mau đến xem!"
Lão Thái y Lý Đức đáng thương một phen lau mồ hôi lạnh: "Công chúa chớ sốt ruột, Phò mã chính là... Chính là bệnh trong người, tạm thời ngất đi thôi, thỉnh công chúa tạm thời tránh ra để lão thần chẩn trị cho Phò mã."
"Nhưng ta còn rất nhiều lời chưa nói với hắn!" Đỗ Minh Nguyệt không cam lòng.
Công chúa, may mắn ngài còn chưa nói xong, nếu xong hết, Phò mã còn có thể sống sót sao? Lão Thái y đầu đầy mồ hôi lạnh.
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Đỗ Minh Nguyệt dù sao còn biết phân rõ phải trái, thấy Tống Lạc quả thực ngất đi, sẽ không mau chóng tỉnh lại, sau khi nhìn hắn lưu luyến không rời rốt cục ra khỏi phòng, thuận đường còn la mắng hạ nhân trong phòng. Nhất thời căn phòng vừa rồi còn ầm ĩ, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình Lâm San cùng Lý thái y.
Nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng xa, Lâm San giả bộ bất tỉnh nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm mở mắt nhìn bên ngoài thấy Lý Đức đang đứng trước giường, trong tay cầm ngân châm định châm cứu, kim tiêm chói lọi kia làm Lâm San hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra lắc đầu: "Không.. Không..."
Há mồm nhưng vẫn nói không nên lời, nhất thời làm nàng khẩn trương.
"Phò mã không cần kích động, ngài chính là bị lửa tổn thương yết hầu, chỉ cần phối hợp dùng thuốc, chậm thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng liền có thể mở miệng nói chuyện bình thường." Lý thái y giải thích.
Hô! Hoàn hảo không bị câm điếc, Lâm San thả lỏng tâm tình, cùng lúc đó, Lý thái y này cũng làm nàng sực nhớ tới chuyện trước lúc hôn mê.
Lửa? Đúng vậy, chính là cháy! Trước khi hôn mê, rõ ràng nàng một thân ở trong biển lửa, vì sao tỉnh lại đã nằm trong cung? Chẳng lẽ người khi đó thấy trong biển lửa thật sự là Liên Phong? Không đúng, Liên Phong sao có thể đem mình về cung? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nàng càng nghĩ càng không rõ, hướng Lý thái y hoa tay múa chân ngụ ý thể hiện tư thế té xỉu gần nửa ngày, Lý thái y mới hiểu được.
"Phò mã là hỏi lão thần, ai cứu ngài, phải không?"
Lâm San gật đầu.
"Lão thần cũng không rõ tình huống cụ thể, bất quá nghe nói tối qua là thái tử đưa ngài hồi tẩm cung từ Huyền Vũ Môn, thân là thái tử còn có thể đối đãi vậy với triều thần, thật sự là khó mà có được..." Lý thái y được nói bèn hăng say, bỗng nhiên cảm khái liên miên về Đỗ Hạo tốt đẹp thế nào.
Đáng tiếc Lâm San một câu cũng không nghe lọt, trong đầu nàng chỉ xoay tới xoay lui quanh một từ.
—— thái tử!
Là Đỗ Hạo cứu mình? Điều này sao có thể! Chẳng lẽ trong đám cháy, người nàng thấy không phải Liên Phong mà là Đỗ Hạo? Không có khả năng! Đỗ Hạo sao có thể xuất hiện trong doanh trại?
Không không không, đó cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là khi nàng té xỉu rõ ràng đang vận nữ trang, hiện tại lại đổi thành một thân nam trang, chẳng lẽ... Oanh! Trong nháy mắt, Lâm San đầu óc trống rỗng.
Trong lòng có một thanh âm tuyệt vọng hò hét: "Xong rồi, xong rồi, lòi đuôi rồi!"
Ngàn vạn cảm xúc bất an điên cuồng phát sinh trong lòng Lâm San, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hậu quả không chịu nổi sau khi sự việc đã bại lộ. Phụ thân, mẫu thân, Tống Lâm Phong, Tiểu Lục... Hết thảy tất cả thân nhân của mình vì bị liên lụy, bản thân đã không tốt còn làm cả nhà bị xử trảm...
Nàng không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, bỗng nhiên rất muốn gặp một người, nếu hắn ở đây nhất định sẽ đưa chủ ý cho mình? Nhưng hắn đâu? Liên Phong... Ngươi ở đâu? Liên Phong...
Ngay sau đó, nàng thấy một bộ dáng giống Liên Phong như đúc, mặt không đổi sắc, đứng ở ngoài cửa, đối diện với nàng. Sẽ không phải là hắn đưa mình hồi cung chứ?
"Không..." Nàng lắc đầu, miệng càng không ngừng thì thào, "Không phải vậy, ta không nghĩ vậy, ta không hồi cung... Ta..."
"Ngươi đương nhiên phải trở lại là chính ngươi!" Liên Phong bỗng nhiên buông nàng, xoay người trấn an Lâm San, mắt sáng như đuốc, xoa dịu lo âu trong lòng nàng.
"Muốn Lâm San sống sót, chỉ có thể làm Tống Lạc chết." Hắn kiên định nói.
Đây không phải một đoạn trích xuyên không kinh điển sao? Chẳng lẽ lại là mình? Không không không, thanh âm này nghe thật quen tai? Vừa xấu xa lại đáng khinh, hình như là... Tiểu Lục?!?!
Lâm San vội vàng mở mắt ra, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Tiểu Lục đang khóc như mưa.
Tiểu Lục khóc hăng say, hai mắt đều thũng xuống, mơ mơ màng màng nhìn lên thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, lập tức bị dọa ngây người bèn "A" lên một tiếng.
Tiếng thét chói tai này so với kinh ngạc còn đáng sợ hơn nhiều, Lâm San vừa tỉnh chỉ cảm thấy màng tai đều bị xé nát, mở miệng muốn nói nàng đừng khẩn trương nhưng do hít quá nhiều khói trong đám cháy nên chỉ há miệng ho khan muốn hư cả phổi.
Thấy Lâm San ho thật lợi hại, Tiểu Lục bị dọa cuối cùng cũng bừng tỉnh, liều mạng vươn tay vuốt ngực Lâm San: "Công tử, người sao vậy? Công tử, người đừng dọa nô tỳ! Công tử, sắc mặt người sao kém như vậy..."
Công tử ta bị ngươi vuốt sắp chết rồi! Lâm San muốn rơi nước mắt, há mồm lại không thể nói rõ đành dùng khẩu hình với Tiểu Lục: "Đừng vuốt, dừng lại! Đừng vuốt. .."
"Làm như vậy thoải mái sao?" Tiểu Lục hiển nhiên hiểu sai ý, nhất thời càng dũng cảm hơn, vỗ ngực nàng bình bịch, thuận tiện còn chùi đống nước mắt nước mũi vừa rồi đã khóc trên mình nàng.
Lâm San tê liệt, ta nói tỉnh lại như vậy còn không bằng hôn mê, cứ vuốt nữa đi, nàng không bị lửa thiêu chết cũng bị vuốt đến chết, Tống Lạc rốt cuộc tìm được nha hoàn như vậy ở đâu chứ! Ngươi đừng gọi là Tiểu Lục mà phải gọi là Tiểu Nhị mới đúng! Ai u, nhẹ chút, nhẹ chút...
Ngay khi Lâm San bị vuốt đến sắp đứt hơi, ngoài phòng có một người hấp tấp xông vào, cứu nàng một mạng: "Cút ngay! Các ngươi đều là nô tài, không muốn sống nữa, dám chắn đường bản công chúa! Cút ngay, hết thảy cút ngay cho ta!" Xem khí thế này, không phải Đỗ Minh Nguyệt thì là ai?
Tiểu Lục phỏng chừng lần trước náo loạn đã biết sợ Đỗ Minh Nguyệt, vừa nghe công chúa đến, sợ tới mức vội vàng vọt sang một bên. Nàng vừa tránh đi, Lâm San cuối cùng có thể thở ra được nhưng chưa được lâu thì phiền toái lớn hơn nữa đã đến bên giường.
Đỗ Minh Nguyệt ánh mắt hồng hồng, hình như đã khóc.
"Ngươi..." Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, mới mở đầu lại nói không được nữa, Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm San hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay hung hăng đập trên người Lâm San: "Ngươi hỗn đản, mất tích lâu như vậy! Có biết ta thực lo lắng cho ngươi hay không!"
Một khắc kia, Lâm San khóc không ra nước mắt.
"Ngươi nói ngươi có tay có chân, sẽ tự mình trở về? Hỗn đản!" Lại đánh xuống một chút.
Công chúa, ta biết đánh là tình mắng là yêu nhưng ngươi tiếp tục làm vậy ta sẽ chết đó! Lâm San muốn hộc máu.
Bên này, Đỗ Minh Nguyệt càng đánh càng thương tâm: "Ngươi... Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, ta... Ta... Ta mặc kệ! Ngươi chính là hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản..."
Lâm San tuyệt vọng, ánh mắt nhắm nghiền, lại hôn mê bất tỉnh.
Đang dùng sức mắng hỗn đản, Đỗ Minh Nguyệt bỗng phát hiện Lâm San bất động, hoảng sợ, vội vàng lui xuống, run run chỉ vào ngự y đang đứng một bên: "Ngự y, Phò mã sao lại bất động? Ngự y, ngươi mau đến xem!"
Lão Thái y Lý Đức đáng thương một phen lau mồ hôi lạnh: "Công chúa chớ sốt ruột, Phò mã chính là... Chính là bệnh trong người, tạm thời ngất đi thôi, thỉnh công chúa tạm thời tránh ra để lão thần chẩn trị cho Phò mã."
"Nhưng ta còn rất nhiều lời chưa nói với hắn!" Đỗ Minh Nguyệt không cam lòng.
Công chúa, may mắn ngài còn chưa nói xong, nếu xong hết, Phò mã còn có thể sống sót sao? Lão Thái y đầu đầy mồ hôi lạnh.
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Đỗ Minh Nguyệt dù sao còn biết phân rõ phải trái, thấy Tống Lạc quả thực ngất đi, sẽ không mau chóng tỉnh lại, sau khi nhìn hắn lưu luyến không rời rốt cục ra khỏi phòng, thuận đường còn la mắng hạ nhân trong phòng. Nhất thời căn phòng vừa rồi còn ầm ĩ, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình Lâm San cùng Lý thái y.
Nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng xa, Lâm San giả bộ bất tỉnh nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm mở mắt nhìn bên ngoài thấy Lý Đức đang đứng trước giường, trong tay cầm ngân châm định châm cứu, kim tiêm chói lọi kia làm Lâm San hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra lắc đầu: "Không.. Không..."
Há mồm nhưng vẫn nói không nên lời, nhất thời làm nàng khẩn trương.
"Phò mã không cần kích động, ngài chính là bị lửa tổn thương yết hầu, chỉ cần phối hợp dùng thuốc, chậm thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng liền có thể mở miệng nói chuyện bình thường." Lý thái y giải thích.
Hô! Hoàn hảo không bị câm điếc, Lâm San thả lỏng tâm tình, cùng lúc đó, Lý thái y này cũng làm nàng sực nhớ tới chuyện trước lúc hôn mê.
Lửa? Đúng vậy, chính là cháy! Trước khi hôn mê, rõ ràng nàng một thân ở trong biển lửa, vì sao tỉnh lại đã nằm trong cung? Chẳng lẽ người khi đó thấy trong biển lửa thật sự là Liên Phong? Không đúng, Liên Phong sao có thể đem mình về cung? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nàng càng nghĩ càng không rõ, hướng Lý thái y hoa tay múa chân ngụ ý thể hiện tư thế té xỉu gần nửa ngày, Lý thái y mới hiểu được.
"Phò mã là hỏi lão thần, ai cứu ngài, phải không?"
Lâm San gật đầu.
"Lão thần cũng không rõ tình huống cụ thể, bất quá nghe nói tối qua là thái tử đưa ngài hồi tẩm cung từ Huyền Vũ Môn, thân là thái tử còn có thể đối đãi vậy với triều thần, thật sự là khó mà có được..." Lý thái y được nói bèn hăng say, bỗng nhiên cảm khái liên miên về Đỗ Hạo tốt đẹp thế nào.
Đáng tiếc Lâm San một câu cũng không nghe lọt, trong đầu nàng chỉ xoay tới xoay lui quanh một từ.
—— thái tử!
Là Đỗ Hạo cứu mình? Điều này sao có thể! Chẳng lẽ trong đám cháy, người nàng thấy không phải Liên Phong mà là Đỗ Hạo? Không có khả năng! Đỗ Hạo sao có thể xuất hiện trong doanh trại?
Không không không, đó cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là khi nàng té xỉu rõ ràng đang vận nữ trang, hiện tại lại đổi thành một thân nam trang, chẳng lẽ... Oanh! Trong nháy mắt, Lâm San đầu óc trống rỗng.
Trong lòng có một thanh âm tuyệt vọng hò hét: "Xong rồi, xong rồi, lòi đuôi rồi!"
Ngàn vạn cảm xúc bất an điên cuồng phát sinh trong lòng Lâm San, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hậu quả không chịu nổi sau khi sự việc đã bại lộ. Phụ thân, mẫu thân, Tống Lâm Phong, Tiểu Lục... Hết thảy tất cả thân nhân của mình vì bị liên lụy, bản thân đã không tốt còn làm cả nhà bị xử trảm...
Nàng không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, bỗng nhiên rất muốn gặp một người, nếu hắn ở đây nhất định sẽ đưa chủ ý cho mình? Nhưng hắn đâu? Liên Phong... Ngươi ở đâu? Liên Phong...
Ngay sau đó, nàng thấy một bộ dáng giống Liên Phong như đúc, mặt không đổi sắc, đứng ở ngoài cửa, đối diện với nàng. Sẽ không phải là hắn đưa mình hồi cung chứ?
"Không..." Nàng lắc đầu, miệng càng không ngừng thì thào, "Không phải vậy, ta không nghĩ vậy, ta không hồi cung... Ta..."
"Ngươi đương nhiên phải trở lại là chính ngươi!" Liên Phong bỗng nhiên buông nàng, xoay người trấn an Lâm San, mắt sáng như đuốc, xoa dịu lo âu trong lòng nàng.
"Muốn Lâm San sống sót, chỉ có thể làm Tống Lạc chết." Hắn kiên định nói.