Hôn xong, Lâm San nằm trong ngực Liên Phong thở dốc, ánh trăng lộ ra sau tầng mây mông lung chiếu lên trán nàng, làm tâm tư người ta ngây ngất.
Liên Phong giúp nàng vén mấy cọng tóc kia, ngón tay luyến tiếc chưa rời gương mặt mềm nhẵn, chậm rãi vuốt ve. Hắn không thể tin được, đôi tay vấy máu này có một ngày có thể tự do âu yếm nữ nhân mình yêu.
Lâm San lúc này thật sự ngoan ngoãn, im lặng để bàn tay thô ráp của hắn chậm rãi vuốt ve, mặt dán vào ngực hắn nghe tim đập trầm ổn, giống nhau có ma lực làm người ta quên hết phiền não: "Chờ ngươi trở về, chúng ta lập tức nghĩ cách cùng nhau rời khỏi đây." Nàng nói.
Liên Phong dừng tay nhưng không nói gì.
"Sao vậy?" Lâm San ngẩng đầu muốn nhìn hắn nhưng lại bị Liên Phong lấy tay ấn lại trên ngực.
"Được." Bên trên truyền đến âm thanh đáp ứng rầu rĩ.
Lâm San trong lòng ngọt như ăn mật, vây quanh thắt lưng hắn, tiếp tục nói: "Vậy ngươi đi sớm về sớm, trên đường không được nhìn nữ nhân khác."
"Được."
"Cũng không được nhìn nam nhân!"
"..."
"Cũng không cho nhìn Vô Ảnh!"
"..."
Cứ vậy, Lâm San ôm Liên Phong hồ ngôn loạn ngữ một hồi lâu cho đến khi xa xa vọng lại tiếng Tiểu Lục: "Phò mã! Phò mã!"
"Ai da!" Lâm San cả kinh đứng lên, "Tiểu Lục chắc là tỉnh ngủ, không thấy ta, chạy tới tìm! Ta phải mau trở về! Ngươi đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta đến tiễn ngươi!"
"Không cần." Liên Phong lắc đầu, "Trước khi trời sáng sẽ đi, ngươi đừng đến, miễn cho người ta nói nhảm."
Hừ! Ngươi là giả bộ! Nửa đêm ôm người ta, không sợ bị đồn đãi sao? Nam nhân chính là dối trá! Lâm San yên lặng khách sáo một chút, lúc này thanh âm Tiểu Lục đã tới gần.
"Được rồi, không tiễn sẽ không tiễn! Ta về ngủ là được!" Lâm San chu miệng dỗi với hắn nhưng cũng cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai, hệt như con thỏ nhảy ra từ sau cột, đi về phía có tiếng kêu của Tiểu Lục.
"Nhớ rõ, đi sớm về sớm!" Lâm San quay đầu chép miệng nhìn Liên Phong.
Liên Phong đứng ở hành lang sau cột nhìn bóng dáng Lâm San xa dần cho đến lúc biến mất, ánh mắt của hắn bỗng dưng trầm xuống.
"Ra đi." Hắn như bóng ma bước ra, thản nhiên nói.
Một lát sau, từ hòn giả sơn, một người chậm rãi bước ra, ánh trăng chiếu vào hai gương mặt giống nhau như đúc ngoại trừ biểu tình của bọn họ, một bình thản như nước, một thần sắc ngưng trọng.
"Ngươi đều thấy hết?" Không đợi Đỗ Hạo nói, Liên Phong đột nhiên mở miệng.
"Ngươi đã có ý để bổn vương nhìn cần gì phải hỏi nhiều? Liên đại nhân, không! Bổn vương hẳn nên gọi ngươi một tiếng hoàng đệ mới đúng." Nói đến đây, sắc mặt hắn lạnh thấu xương, ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí.
"Điện hạ không cần nói, dụng ý của ta, ngươi rất rõ ràng." Liên Phong bình tĩnh nói.
"Đã thế sao không nói rõ ra?"
Liên Phong thoáng nhìn Đỗ Hạo, "Ta muốn lập một giao dịch với ngươi, dùng toàn bộ thiên hạ, đổi một người."
Ánh trăng lúc này lại khuất, Lâm San vừa trở lại phòng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Mây nhiều như vậy, ngày mai sẽ mưa..."
Tiểu Lục bên cạnh ngáp một cái rồi tiếp lời: "Công tử, mau ngủ đi, dù ngày mai trời mưa, ngài cũng ở trong cung, lo lắng làm gì?"
"Ngươi thì biết gì!" Lâm San trắng mắt liếc nàng một cái, trở mình tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau, Tiểu Lục đã ngủ, trong phòng tất cả đều là hơi thở ngủ như lợn chết của nàng, khi nặng khi nhẹ. Lâm San ngủ không được bèn ném một cái gối về phía nàng, kết quả một đi không trở lại, bị Tiểu Lục túm vào ngực, lau nước miếng.
Không có gối, Lâm San thở dài, rõ ràng không ngủ được, chắp hai tay ngửa mặt trên giường, bắt đầu nhớ lại bộ dáng chật vật khi gặp Liên Phong lần đầu tiên, còn có đủ loại sự tình của hai người sau này... Khóe miệng không tự chủ mỉm cười, ngây ngốc ngơ ngác cười một đêm. Nếu Tiểu Lục không ngủ say, phỏng chừng lúc này đã bị hù chết.
Hồi tưởng lại quá trình gặp gỡ như một đoạn phim trong đầu cả đêm cuối cùng trời cũng sáng. Lâm San một đêm không ngủ nhưng tinh thần lại tỉnh táo thần kỳ, nàng quyết định đi tiễn Liên Phong. Tuy trước đó hắn cố ý ngăn không cho mình đi nhưng là một nữ nhân hiện đại sao có thể khuất phục nam quyền?
Lâm San nghĩ vậy, lăn lông lốc trên giường rồi đứng lên, thuận tiện đánh thức Tiểu Lục. Người còn chưa tỉnh, mặt cực kỳ giống oan hồn đòi mạng, từ tẩm cung theo sau Lâm San dọa không ít cung nhân.
Lúc này, trời u ám bắt đầu đổ mưa bụi, làm hoàng cung thêm phần thanh mát. Tiểu Lục hắt xì, cuối cùng thanh tỉnh, vội vàng mở ô, che đầu Lâm San, một mặt oán giận: "Ta nói công tử, ngài dậy sớm như vậy làm gì? Còn chưa có ai!"
"Ngươi thì biết gì?" Lâm San nói, tiếp tục hướng ra cửa cung.
"Không hiểu, không hiểu, ai nói ta không hiểu..." Tiểu Lục bĩu môi nói thầm, "Kỳ thật ta sớm đã hiểu, ngài không phải coi trọng chủ nhân kim đao kia sao, đao cũng muốn, người cũng muốn, ngài thật đúng là đen tối..."
Lâm San thiếu chút nữa lảo đảo suýt ngã lăn ra đất, ai oán nhìn Tiểu Lục: "Ta nói nha đầu ngươi rất xem thường chủ tử! Kỳ thật ngươi mới là người xuyên không?"
Tiểu Lục một bên ra vẻ thẹn thùng: "Công tử, đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ thẹn thùng..."
"..." Lâm San thiếu chút nữa hộc máu.
Hai người cứ trêu chọc vậy rốt cục đến được cửa cung, lúc này sắc trời đã sáng hơn, quả nhiên đã có một đội nhân mã đứng đó, vì lần này cấp bách đi tìm thuốc giải, Liên Phong không dẫn theo nhiều người lắm, mọi người đều gọn nhẹ, ý đồ tốc chiến tốc thắng.
Tiểu Lục tinh mắt chỉ vào một người đứng giữa kêu: "Công tử, người ở đàng kia! Tại kia tại kia!"
"Ngươi nhỏ giọng cho ta!" Lâm San vội vàng kéo nàng ra sau một pho tượng trốn.
Tiểu Lục khó hiểu: "Công tử, ngài đã đến đây, tại sao phải sợ hắn thấy? A! Ta đã biết, ngài thẹn thùng!"
"Xấu hổ cái đầu ngươi!" Lâm San xỉa vào ót nàng, tối hôm qua chính mồm nàng nói không đến, lúc này lật lọng sẽ mất mặt với Liên Phong cho nên tuyệt đối không thể ra!
Lúc này, nhân mã đã chuẩn bị xong, Liên Phong đứng phía trước, thân ảnh cao ngất trong cơn mưa phùn càng thể hiện khí phách.
Ngươi nói một người nam tốt như vậy sao lại không nhìn? Lâm San càng ngắm càng vui, hận không thể chạy ra ngoài ôm hắn, ngay sau đó, Đỗ Hạo cũng xuất hiện, kỳ lạ là hắn lại không dẫn người theo nhưng một thân triều phục, vẫn hết sức uy nghiêm, bọn người ở cửa cung thấy hắn, tất cả đều quỳ xuống hành lễ, duy chỉ có Liên Phong vẫn đứng gật đầu với hắn, không thấy nửa phần nể sợ.
"Oa! Liên đại nhân thật có khí khái nam tử!" Tiểu Lục ở một bên si mê.
Đó là đương nhiên... Đợi chút! Ngươi dám háo sắc với nam nhân của ta? Chán sống rồi phải không? Lâm San liếc mắt một cái, Tiểu Lục sợ tới mức vội vàng sửa miệng: "Nô tỳ nói sai rồi, nô tỳ là nói thái tử có khí khái nam tử!"
Ý của ngươi nói nam nhân của ta không đủ MAN? Ánh mắt Lâm San lạnh hơn vài phần.
Tiểu Lục vừa thấy càng nói càng lỡ lời, vội chuyển đề tài: "Ai, mau nhìn! Xuất phát rồi!"
Nghe nàng nói, Lâm San vội vàng hướng mắt ra cửa cung, quả nhiên, nhân mã đang chờ phát động. Liên Phong phi than lên Vô Ảnh, trong cơn mưa phùn Vô Ảnh hí một tiếng dài vang vọng khắp cung. "Xuất phát!" Hắn ra lệnh, cửa cung liền chậm rãi mở ra, mọi người còn lại cũng lên ngựa, theo tiếng vó ngựa vang lên, cửa cung vừa rồi còn náo nhiệt chỉ sót lại mình Đỗ Hạo như cô linh đứng đó.
Hắn tựa hồ đang trầm tư, ánh mắt vẫn hướng về phía bọn họ rời đi cho đến khi cửa cung chậm rãi khép lại, vẫn duy trì tư thái như trước.
Mưa, trời đổ mưa lớn.
Không biết do trời mưa hay do Liên Phong đi rồi, Lâm San cảm thấy hơi lạnh, trong lòng trống rỗng, nói không nên lời. "Đi thôi." Nàng nói với Tiểu Lục thì thấy Tiểu Lục vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, nàng kỳ quái quay đầu, cũng hoảng sợ. Thì ra không biết từ khi nào, Đỗ Hạo đã xoay người nhìn về bọn họ, hiển nhiên đã phát hiện.
Ánh mắt giao nhau, Lâm San phát hiện cái nhìn của Đỗ Hạo hôm nay thực không ổn, cao cao tại thượng, tràn ngập uy nghiêm, làm người ta khẩn trương cực điểm còn hơn lần đầu gặp hắn, điều này làm Lâm San không có cách nào đi qua nghênh đón.
Này... Ta chỉ định sáng sớm đến tiễn người, hẳn là không phạm cung quy? Nhưng ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta cũng không có viết chữ... Ai u, huynh đệ! Van cầu ngươi, đừng nhìn! Làm tỷ tỷ ta hoảng...
"Công tử, điện hạ không mang ô." Tiểu Lục nhắc nàng.
Đúng rồi! Hắn nhất định coi trọng ô của chúng ta! Trời nổi mưa lớn và số chân chó của Lâm San không thể tránh khỏi bạo phát. Nàng cắn chặt răng, nói với Tiểu Lục: "Đi, đưa ô cho thái tử mau!" Van cầu ngươi, cầm ô chạy nhanh đi, tỷ đây trái tim thủy tinh không chịu nổi cái nhìn này đâu!
"A?" Tiểu Lục khóc ra mặt, "Công tử, sao lại là nô tỳ đi đưa?" Xem ra ấn tượng của nàng về Đỗ Hạo không tốt lắm.
Lâm San đoan chính: "Chẳng lẽ là ta đi?" Vừa dứt lời ngẩng đầu lên. "A! Người đâu?" Thì ra trong lúc bọn họ nói chuyện, Đỗ Hạo đã đi rồi, xa xa chỉ còn một bóng dáng, thả xuống tường thành, mưa phùn mông lung làm bóng dáng càng lúc càng xa...
Một khắc kia, trong lòng Lâm San có một cảm giác không nói nên lời, thật giống như... Giống như về sau cũng không gặp lại hắn. Nàng biết mình đã bị ý nghĩ bi quan này dọa sợ, vội vàng xóa đi định kêu Tiểu Lục, xoay người liền bị một thanh âm gọi trở lại.
"Phò mã cũng dậy thật sớm."
Thanh âm nghe không ra là ai, Lâm San quay đầu thấy người tới một thân trường bào trắng, tóc đen dựng thẳng lên, mặt có vài phần hệt như ngọc diện thư sinh, lập tức không nhớ ra hắn là ai. Mãi cho đến lúc đối phương mị mắt vì sự kinh ngạc của nàng, Lâm San mới sực nhớ ra, nhất thời tái mặt.
Ta nói đây không phải Đỗ Diệp sao? Sao mặc giáp với không mặc khác xa như vậy? Nói chuyện với ta làm gì? Sẽ không có tâm tư gì đi? Lâm San hôm qua mới gặp Đỗ Diệp, đối với người này tràn ngập mâu thuẫn, thần kinh nhất thời căng thẳng cực điểm, nghiêm mặt nói: "Vi thần không biết điện hạ ở đây, thật thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội."
"Phò mã quá lời, bổn vương cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua, tại sao lại nói là thất lễ?" Đỗ Diệp nói với nàng thật hòa nhã nhưng là không biết tại sao Lâm San cảm thấy hắn đúng là lai giả bất thiện. Quả nhiên, Đỗ Diệp nhân tiện nói: "Thỉnh cầu không bằng ngẫu nhiên, đã có duyên gặp lại, không bằng bổn vương làm chủ thỉnh Phò mã đến phủ của ta?"
Lời vừa nói ra, Lâm San đã nghĩ đến câu tục ngữ: "Chồn chúc tết gà, không phải hảo tâm." Đỗ Diệp vừa mở miệng đã mời mình qua, hiển nhiên là có mục đích. Lâm San có chút nóng vội: "Con mẹ nó, ta không có kim đao, thân không có thịt, hai tay gió lùa, nhà chỉ có bốn bức tường, vì sao các ngươi đều nhìn ta chằm chằm? Các ngươi không chê nhưng ta thấy phiền đó!"
Sắc mặt nàng có chút khó coi, từ chối: "Tâm ý của điện hạ thần xin ghi tạc, bất quá trời còn chưa sáng lại có mưa, thần đến bái phỏng chỉ sợ quấy rầy, không bằng hẹn ngày khác, điện hạ thấy sao?"
Quả nhiên là cô nương thông minh, trách không được tiểu tử Đỗ Hạo kia xem trọng. Đỗ Diệp không nói, chính là thâm ý nhìn chằm chằm Lâm San trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu Phò mã nói vậy, bổn vương cũng không tiện miễn cưỡng, may mà bổn vương về sau còn ở trong cung nên sẽ có cơ hội, không phải sao?"
Đỗ Diệp nói cực nhẹ nhưng dọa Lâm San một thân mồ hôi lạnh, má ơi! Người này so với Đỗ Hạo đẳng cấp thật cao, Đỗ Hạo trong mắt còn biểu hiện rõ ràng nhưng người này thật âm hiểm, hiển nhiên nguy hiểm hơn nhiều. Nàng chợt cảm thấy này trong cung thật sự nguy cơ tứ phía, có cơ hội vẫn nên trốn gấp!
Liên Phong giúp nàng vén mấy cọng tóc kia, ngón tay luyến tiếc chưa rời gương mặt mềm nhẵn, chậm rãi vuốt ve. Hắn không thể tin được, đôi tay vấy máu này có một ngày có thể tự do âu yếm nữ nhân mình yêu.
Lâm San lúc này thật sự ngoan ngoãn, im lặng để bàn tay thô ráp của hắn chậm rãi vuốt ve, mặt dán vào ngực hắn nghe tim đập trầm ổn, giống nhau có ma lực làm người ta quên hết phiền não: "Chờ ngươi trở về, chúng ta lập tức nghĩ cách cùng nhau rời khỏi đây." Nàng nói.
Liên Phong dừng tay nhưng không nói gì.
"Sao vậy?" Lâm San ngẩng đầu muốn nhìn hắn nhưng lại bị Liên Phong lấy tay ấn lại trên ngực.
"Được." Bên trên truyền đến âm thanh đáp ứng rầu rĩ.
Lâm San trong lòng ngọt như ăn mật, vây quanh thắt lưng hắn, tiếp tục nói: "Vậy ngươi đi sớm về sớm, trên đường không được nhìn nữ nhân khác."
"Được."
"Cũng không được nhìn nam nhân!"
"..."
"Cũng không cho nhìn Vô Ảnh!"
"..."
Cứ vậy, Lâm San ôm Liên Phong hồ ngôn loạn ngữ một hồi lâu cho đến khi xa xa vọng lại tiếng Tiểu Lục: "Phò mã! Phò mã!"
"Ai da!" Lâm San cả kinh đứng lên, "Tiểu Lục chắc là tỉnh ngủ, không thấy ta, chạy tới tìm! Ta phải mau trở về! Ngươi đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta đến tiễn ngươi!"
"Không cần." Liên Phong lắc đầu, "Trước khi trời sáng sẽ đi, ngươi đừng đến, miễn cho người ta nói nhảm."
Hừ! Ngươi là giả bộ! Nửa đêm ôm người ta, không sợ bị đồn đãi sao? Nam nhân chính là dối trá! Lâm San yên lặng khách sáo một chút, lúc này thanh âm Tiểu Lục đã tới gần.
"Được rồi, không tiễn sẽ không tiễn! Ta về ngủ là được!" Lâm San chu miệng dỗi với hắn nhưng cũng cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai, hệt như con thỏ nhảy ra từ sau cột, đi về phía có tiếng kêu của Tiểu Lục.
"Nhớ rõ, đi sớm về sớm!" Lâm San quay đầu chép miệng nhìn Liên Phong.
Liên Phong đứng ở hành lang sau cột nhìn bóng dáng Lâm San xa dần cho đến lúc biến mất, ánh mắt của hắn bỗng dưng trầm xuống.
"Ra đi." Hắn như bóng ma bước ra, thản nhiên nói.
Một lát sau, từ hòn giả sơn, một người chậm rãi bước ra, ánh trăng chiếu vào hai gương mặt giống nhau như đúc ngoại trừ biểu tình của bọn họ, một bình thản như nước, một thần sắc ngưng trọng.
"Ngươi đều thấy hết?" Không đợi Đỗ Hạo nói, Liên Phong đột nhiên mở miệng.
"Ngươi đã có ý để bổn vương nhìn cần gì phải hỏi nhiều? Liên đại nhân, không! Bổn vương hẳn nên gọi ngươi một tiếng hoàng đệ mới đúng." Nói đến đây, sắc mặt hắn lạnh thấu xương, ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí.
"Điện hạ không cần nói, dụng ý của ta, ngươi rất rõ ràng." Liên Phong bình tĩnh nói.
"Đã thế sao không nói rõ ra?"
Liên Phong thoáng nhìn Đỗ Hạo, "Ta muốn lập một giao dịch với ngươi, dùng toàn bộ thiên hạ, đổi một người."
Ánh trăng lúc này lại khuất, Lâm San vừa trở lại phòng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Mây nhiều như vậy, ngày mai sẽ mưa..."
Tiểu Lục bên cạnh ngáp một cái rồi tiếp lời: "Công tử, mau ngủ đi, dù ngày mai trời mưa, ngài cũng ở trong cung, lo lắng làm gì?"
"Ngươi thì biết gì!" Lâm San trắng mắt liếc nàng một cái, trở mình tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau, Tiểu Lục đã ngủ, trong phòng tất cả đều là hơi thở ngủ như lợn chết của nàng, khi nặng khi nhẹ. Lâm San ngủ không được bèn ném một cái gối về phía nàng, kết quả một đi không trở lại, bị Tiểu Lục túm vào ngực, lau nước miếng.
Không có gối, Lâm San thở dài, rõ ràng không ngủ được, chắp hai tay ngửa mặt trên giường, bắt đầu nhớ lại bộ dáng chật vật khi gặp Liên Phong lần đầu tiên, còn có đủ loại sự tình của hai người sau này... Khóe miệng không tự chủ mỉm cười, ngây ngốc ngơ ngác cười một đêm. Nếu Tiểu Lục không ngủ say, phỏng chừng lúc này đã bị hù chết.
Hồi tưởng lại quá trình gặp gỡ như một đoạn phim trong đầu cả đêm cuối cùng trời cũng sáng. Lâm San một đêm không ngủ nhưng tinh thần lại tỉnh táo thần kỳ, nàng quyết định đi tiễn Liên Phong. Tuy trước đó hắn cố ý ngăn không cho mình đi nhưng là một nữ nhân hiện đại sao có thể khuất phục nam quyền?
Lâm San nghĩ vậy, lăn lông lốc trên giường rồi đứng lên, thuận tiện đánh thức Tiểu Lục. Người còn chưa tỉnh, mặt cực kỳ giống oan hồn đòi mạng, từ tẩm cung theo sau Lâm San dọa không ít cung nhân.
Lúc này, trời u ám bắt đầu đổ mưa bụi, làm hoàng cung thêm phần thanh mát. Tiểu Lục hắt xì, cuối cùng thanh tỉnh, vội vàng mở ô, che đầu Lâm San, một mặt oán giận: "Ta nói công tử, ngài dậy sớm như vậy làm gì? Còn chưa có ai!"
"Ngươi thì biết gì?" Lâm San nói, tiếp tục hướng ra cửa cung.
"Không hiểu, không hiểu, ai nói ta không hiểu..." Tiểu Lục bĩu môi nói thầm, "Kỳ thật ta sớm đã hiểu, ngài không phải coi trọng chủ nhân kim đao kia sao, đao cũng muốn, người cũng muốn, ngài thật đúng là đen tối..."
Lâm San thiếu chút nữa lảo đảo suýt ngã lăn ra đất, ai oán nhìn Tiểu Lục: "Ta nói nha đầu ngươi rất xem thường chủ tử! Kỳ thật ngươi mới là người xuyên không?"
Tiểu Lục một bên ra vẻ thẹn thùng: "Công tử, đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ thẹn thùng..."
"..." Lâm San thiếu chút nữa hộc máu.
Hai người cứ trêu chọc vậy rốt cục đến được cửa cung, lúc này sắc trời đã sáng hơn, quả nhiên đã có một đội nhân mã đứng đó, vì lần này cấp bách đi tìm thuốc giải, Liên Phong không dẫn theo nhiều người lắm, mọi người đều gọn nhẹ, ý đồ tốc chiến tốc thắng.
Tiểu Lục tinh mắt chỉ vào một người đứng giữa kêu: "Công tử, người ở đàng kia! Tại kia tại kia!"
"Ngươi nhỏ giọng cho ta!" Lâm San vội vàng kéo nàng ra sau một pho tượng trốn.
Tiểu Lục khó hiểu: "Công tử, ngài đã đến đây, tại sao phải sợ hắn thấy? A! Ta đã biết, ngài thẹn thùng!"
"Xấu hổ cái đầu ngươi!" Lâm San xỉa vào ót nàng, tối hôm qua chính mồm nàng nói không đến, lúc này lật lọng sẽ mất mặt với Liên Phong cho nên tuyệt đối không thể ra!
Lúc này, nhân mã đã chuẩn bị xong, Liên Phong đứng phía trước, thân ảnh cao ngất trong cơn mưa phùn càng thể hiện khí phách.
Ngươi nói một người nam tốt như vậy sao lại không nhìn? Lâm San càng ngắm càng vui, hận không thể chạy ra ngoài ôm hắn, ngay sau đó, Đỗ Hạo cũng xuất hiện, kỳ lạ là hắn lại không dẫn người theo nhưng một thân triều phục, vẫn hết sức uy nghiêm, bọn người ở cửa cung thấy hắn, tất cả đều quỳ xuống hành lễ, duy chỉ có Liên Phong vẫn đứng gật đầu với hắn, không thấy nửa phần nể sợ.
"Oa! Liên đại nhân thật có khí khái nam tử!" Tiểu Lục ở một bên si mê.
Đó là đương nhiên... Đợi chút! Ngươi dám háo sắc với nam nhân của ta? Chán sống rồi phải không? Lâm San liếc mắt một cái, Tiểu Lục sợ tới mức vội vàng sửa miệng: "Nô tỳ nói sai rồi, nô tỳ là nói thái tử có khí khái nam tử!"
Ý của ngươi nói nam nhân của ta không đủ MAN? Ánh mắt Lâm San lạnh hơn vài phần.
Tiểu Lục vừa thấy càng nói càng lỡ lời, vội chuyển đề tài: "Ai, mau nhìn! Xuất phát rồi!"
Nghe nàng nói, Lâm San vội vàng hướng mắt ra cửa cung, quả nhiên, nhân mã đang chờ phát động. Liên Phong phi than lên Vô Ảnh, trong cơn mưa phùn Vô Ảnh hí một tiếng dài vang vọng khắp cung. "Xuất phát!" Hắn ra lệnh, cửa cung liền chậm rãi mở ra, mọi người còn lại cũng lên ngựa, theo tiếng vó ngựa vang lên, cửa cung vừa rồi còn náo nhiệt chỉ sót lại mình Đỗ Hạo như cô linh đứng đó.
Hắn tựa hồ đang trầm tư, ánh mắt vẫn hướng về phía bọn họ rời đi cho đến khi cửa cung chậm rãi khép lại, vẫn duy trì tư thái như trước.
Mưa, trời đổ mưa lớn.
Không biết do trời mưa hay do Liên Phong đi rồi, Lâm San cảm thấy hơi lạnh, trong lòng trống rỗng, nói không nên lời. "Đi thôi." Nàng nói với Tiểu Lục thì thấy Tiểu Lục vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, nàng kỳ quái quay đầu, cũng hoảng sợ. Thì ra không biết từ khi nào, Đỗ Hạo đã xoay người nhìn về bọn họ, hiển nhiên đã phát hiện.
Ánh mắt giao nhau, Lâm San phát hiện cái nhìn của Đỗ Hạo hôm nay thực không ổn, cao cao tại thượng, tràn ngập uy nghiêm, làm người ta khẩn trương cực điểm còn hơn lần đầu gặp hắn, điều này làm Lâm San không có cách nào đi qua nghênh đón.
Này... Ta chỉ định sáng sớm đến tiễn người, hẳn là không phạm cung quy? Nhưng ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta cũng không có viết chữ... Ai u, huynh đệ! Van cầu ngươi, đừng nhìn! Làm tỷ tỷ ta hoảng...
"Công tử, điện hạ không mang ô." Tiểu Lục nhắc nàng.
Đúng rồi! Hắn nhất định coi trọng ô của chúng ta! Trời nổi mưa lớn và số chân chó của Lâm San không thể tránh khỏi bạo phát. Nàng cắn chặt răng, nói với Tiểu Lục: "Đi, đưa ô cho thái tử mau!" Van cầu ngươi, cầm ô chạy nhanh đi, tỷ đây trái tim thủy tinh không chịu nổi cái nhìn này đâu!
"A?" Tiểu Lục khóc ra mặt, "Công tử, sao lại là nô tỳ đi đưa?" Xem ra ấn tượng của nàng về Đỗ Hạo không tốt lắm.
Lâm San đoan chính: "Chẳng lẽ là ta đi?" Vừa dứt lời ngẩng đầu lên. "A! Người đâu?" Thì ra trong lúc bọn họ nói chuyện, Đỗ Hạo đã đi rồi, xa xa chỉ còn một bóng dáng, thả xuống tường thành, mưa phùn mông lung làm bóng dáng càng lúc càng xa...
Một khắc kia, trong lòng Lâm San có một cảm giác không nói nên lời, thật giống như... Giống như về sau cũng không gặp lại hắn. Nàng biết mình đã bị ý nghĩ bi quan này dọa sợ, vội vàng xóa đi định kêu Tiểu Lục, xoay người liền bị một thanh âm gọi trở lại.
"Phò mã cũng dậy thật sớm."
Thanh âm nghe không ra là ai, Lâm San quay đầu thấy người tới một thân trường bào trắng, tóc đen dựng thẳng lên, mặt có vài phần hệt như ngọc diện thư sinh, lập tức không nhớ ra hắn là ai. Mãi cho đến lúc đối phương mị mắt vì sự kinh ngạc của nàng, Lâm San mới sực nhớ ra, nhất thời tái mặt.
Ta nói đây không phải Đỗ Diệp sao? Sao mặc giáp với không mặc khác xa như vậy? Nói chuyện với ta làm gì? Sẽ không có tâm tư gì đi? Lâm San hôm qua mới gặp Đỗ Diệp, đối với người này tràn ngập mâu thuẫn, thần kinh nhất thời căng thẳng cực điểm, nghiêm mặt nói: "Vi thần không biết điện hạ ở đây, thật thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội."
"Phò mã quá lời, bổn vương cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua, tại sao lại nói là thất lễ?" Đỗ Diệp nói với nàng thật hòa nhã nhưng là không biết tại sao Lâm San cảm thấy hắn đúng là lai giả bất thiện. Quả nhiên, Đỗ Diệp nhân tiện nói: "Thỉnh cầu không bằng ngẫu nhiên, đã có duyên gặp lại, không bằng bổn vương làm chủ thỉnh Phò mã đến phủ của ta?"
Lời vừa nói ra, Lâm San đã nghĩ đến câu tục ngữ: "Chồn chúc tết gà, không phải hảo tâm." Đỗ Diệp vừa mở miệng đã mời mình qua, hiển nhiên là có mục đích. Lâm San có chút nóng vội: "Con mẹ nó, ta không có kim đao, thân không có thịt, hai tay gió lùa, nhà chỉ có bốn bức tường, vì sao các ngươi đều nhìn ta chằm chằm? Các ngươi không chê nhưng ta thấy phiền đó!"
Sắc mặt nàng có chút khó coi, từ chối: "Tâm ý của điện hạ thần xin ghi tạc, bất quá trời còn chưa sáng lại có mưa, thần đến bái phỏng chỉ sợ quấy rầy, không bằng hẹn ngày khác, điện hạ thấy sao?"
Quả nhiên là cô nương thông minh, trách không được tiểu tử Đỗ Hạo kia xem trọng. Đỗ Diệp không nói, chính là thâm ý nhìn chằm chằm Lâm San trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu Phò mã nói vậy, bổn vương cũng không tiện miễn cưỡng, may mà bổn vương về sau còn ở trong cung nên sẽ có cơ hội, không phải sao?"
Đỗ Diệp nói cực nhẹ nhưng dọa Lâm San một thân mồ hôi lạnh, má ơi! Người này so với Đỗ Hạo đẳng cấp thật cao, Đỗ Hạo trong mắt còn biểu hiện rõ ràng nhưng người này thật âm hiểm, hiển nhiên nguy hiểm hơn nhiều. Nàng chợt cảm thấy này trong cung thật sự nguy cơ tứ phía, có cơ hội vẫn nên trốn gấp!