Đầu thu, gió thổi tung một mảnh lá khô vàng, vòng vo trong không trung sau đó từ từ rơi xuống trên mặt Lâm San làm nàng tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, nhìn trước sau hết thảy, cả mặt đỏ bừng, ra vẻ am thuần chui vào lòng Liên Phong.
Đây là dã chiến, lỏa dã chiến! So quá trình với tưởng tượng kém hơn rất nhiều, cảm giác cũng không tốt như sách đã viết nhưng dù sao những gì cần làm đã có thể làm được, triệt để hoàn toàn. Cho tới bây giờ, nàng còn có thể từng chút một hồi tưởng rõ ràng chuyện đêm qua, mỗi một động tác của hắn, mỗi một câu, cảm giác mỗi một lần da thịt thân mật... Nghĩ đến đây, Lâm San nóng mũi, một dòng máu cứ vậy thực không chịu thua kém chảy ra.
Cảm giác Lâm San luống cuống tay chân, Liên Phong mở mắt ra lập tức bị máu mũi của nàng làm hoảng sợ: "Sao vậy?" Hắn khẩn trương, vội vàng lấy ra một cái khăn, lau mặt Lâm San.
Lâm San không phản kháng, để hắn cầm mặt, mắt chằm chằm nhìn, ngây ngô cười.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Liên Phong có chút ngượng ngùng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt nhất thời hơi đỏ. Lúc này, khóe mắt hắn lại lơ đãng nhìn đến áo khoác ngoài của Lâm San, chuyện thân mật tối qua như thủy triều ập tới, làm thân nhiệt của hắn lập tức lên cao.
Hắn nhanh chóng dời mắt, một mặt nắm quần áo không muốn nàng khỏa thân đứng lên, không ngờ Lâm San một chút cũng không cảm kích, ngược lại đẩy tay hắn ra, ôm lấy cổ hắn, cả người cùng môi đè lên hắn.
Nụ hôn sáng sớm thật sự không nhẹ, Lâm San cơ hồ ngồi lên người hắn, eo dán vào thắt lưng hắn, thân thể dính sát vào nhau. Liên Phong bị ép tới nằm trên mặt đất, hạ thân chịu không nổi kích thích như vậy, rất nhanh lại sinh ra biến hóa.
Mắt thấy một hồi tinh phong huyết vũ sắp đến, Lâm San bỗng dừng lại, trong mắt lóe tia giảo hoạt: "Trước nói rõ ràng, nếu không không tiếp tục!"
Nhìn xem, mới một đêm, nha đầu kia thông minh, biết cả cách uy hiếp người ta thật hữu hiệu.
Lúc này bị kêu dừng, Liên Phong quả thực dở khóc dở cười, bất quá hắn biết tính Lâm San, nếu không nói mọi chuyện rõ ràng chỉ sợ nàng có thể uy hiếp hắn như vậy cả đời. Vì hạnh phúc của chính mình sau này, Liên Phong bất đắc dĩ đặt nàng xuống: "Nói ra dài dòng, trước mặc quần áo, để khỏi cảm lạnh."
Lâm San chu miệng, bất quá nhắc đến việc mặc quần áo mới nhớ trang phục trên người nàng vẫn là hỉ bào tối qua, cái loại lễ y tầng tầng lớp lớp, rườm rà cực kỳ. Lâm San cúi đầu đã lâu, vừa mặc vừa oán giận: "Ta thấy về sau mặc nam trang vẫn tốt hơn, làm nữ nhân phiền chết..."
Nói còn chưa dứt lời, tay đang mặc bị Liên Phong cầm lấy, ánh mắt của hắn cực ôn nhu, chậm rãi thay nàng mặc kiện xiêm y rườm rà: "Như bây giờ vẫn thích hợp với ngươi hơn, giống cô nương."
Lâm San trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại không phục: "Ý của ngươi nói trước kia ta giống đàn ông, khó coi?"
"Ta không phải ý tứ này, ngươi đừng hiểu lầm..."
Thấy hắn lo lắng, Lâm San "Xì" một chút nở nụ cười: "Ta cố ý, ngươi... Ngô..."
Bị hôn.
Vừa hôn xong, Liên Phong xả vạt áo Lâm San, thản nhiên nói: "Ta cũng vậy, cố ý."
Lâm San: "..."
Cuối cùng là áo khoác ngoài đỏ tươi, Liên Phong không cho Lâm San mặc vào mà trực tiếp ném qua một bên.
Ngay từ đầu Lâm San còn không chịu bỏ: "Đừng nha, chất liệu này giá trị không ít, trở về gột rửa, lần tới thành thân còn có thể mặc..." Nói xong, định đi nhặt lên.
Kết quả Liên Phong không nói hai lời, rút đao nhanh chóng hạ hai nhát, lễ phục sang quý nhất thời thành một đống vải vụn: "Lần tới ngươi là tân nương của ta, không cần hỉ bào của người khác."
Lâm San bị khẩu khí lạnh lùng của hắn dọa mới ngộ đạo, kỳ thật người này bình thường không lên tiếng, không có nghĩa là không có dục vọng chiếm hữu, điểm này nàng nên nhìn ra trong lần tiêu diệt sơn tặc đó mới đúng.
Lâm San thè lưỡi, lưu luyến nhìn hỉ bào xa xỉ không rời mắt.
"Đi thôi!" Liên Phong cầm tay Lâm San, "Vô Ảnh hẳn đang ở gần đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Thế là trên đường đi tìm Vô Ảnh, Liên Phong bèn kể cho Lâm San chân tướng sự tình.
Ngày đó hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Liên Phong nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đến Ô Long Sơn tìm thuốc nhưng thực tế hắn cùng Đỗ Hạo đều biết rõ mục đích hồi cung lần này của Đỗ Diệp không đơn giản. Điểm này kỳ thật mọi người đều rõ, Đỗ Diệp thân là đại hoàng tử đang đóng ở biên quan, đột nhiên trùng hợp hồi kinh tại thời điểm mấu chốt, thậm chí bệnh tình của hoàng thượng có thể nói do người của hắn ra tay.
Nhưng ngay lúc đó, Đỗ Diệp hồi kinh mang theo mười vạn tinh binh đóng ngoài thành mà thân vệ quân của Đỗ Hạo trong thành nhiều nhất cũng chỉ có một vạn, một khi hoàng thượng băng hà, Đỗ Diệp thừa dịp đoạt vị, xét thực lực của Đỗ Hạo khi đó tuyệt đối không thể chống lại.
Tại thời điểm chỉ mành treo chuông, hành động của Liên Phong có thể xoay chuyển thế cục trọng yếu nhưng Đỗ Diệp sao có thể để Liên Phong hủy đi đại kế nhiều năm của mình như vậy? Cho nên trước khi Liên Phong xuất cung, hắn đã an bài thân tín trà trộn trong đội ngũ tìm thuốc, mục đích khiến Liên Phong có đi không có về, đây cũng là nguyên nhân vì sao có người đột nhiên làm phản.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, Đỗ Diệp không đoán được trong quá trình thực thi mưu kế, hắn đã bỏ qua một tin phi thường trọng yếu là kỳ thật Đỗ Hạo sớm phòng bị hắn, ở ngoại ô bí mật huấn luyện hai vạn quân tinh nhuệ.
Tuy đội quân này không nhiều nhưng hành tung thần bí, kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm ngặt, từng tham gia nhiều hành động bí mật trên chiến trường lập được chiến công, có năng lực thích ứng cùng tác chiến rất mạnh, ở biên cương được xem là "Sư tử dũng mãnh phi thường".
Đội quân cực kỳ thần bí này vẫn mai danh ẩn tích sau khi Đỗ Hạo hồi kinh, kì thực là Đỗ Hạo giấu đi, thỉnh thoảng cần mới dùng. Mà tình huống lúc đó đúng là thời điểm thích hợp nhưng Đỗ Diệp cũng không ngốc, để đề phòng vạn nhất hữu sự, hắn bố trí mật thám thiên la địa võng trong cung ngay cả nhất con ruồi bay ra cung cũng có người của hắn nhìn thấy, huống chi người đi ra ngoài mật báo?
Lúc này thân phận Liên Phong bại lộ lập tức giảm bớt nguy cơ cho Đỗ Hạo, sau đó hắn giao dịch với Đỗ Hạo lấy an nguy của Lâm San trao đổi, giúp Đỗ Hạo diệt trừ uy hiếp, giành vương vị. Đây cũng chính là vì sao lúc ấy Liên Phong đã nói "Dùng toàn bộ thiên hạ, đổi một người." Nguyên nhân —— hắn muốn dùng toàn bộ thiên hạ đổi lấy tự do của Lâm San và chính hắn.
Đỗ Hạo là người thông minh, lựa chọn giữa quyền lợi và tình yêu, hắn đúng là vẫn không thể buông hết thảy, hắn đáp ứng yêu cầu Liên Phong, một mặt diễn trò cho Đỗ Diệp xem, một mặt nhờ Liên Phong giả chết liên lạc với đội quân an bài ở ngoại ô đánh lén đại quân của Đỗ Diệp mới diệt trừ hết.
Chuyện thực tế sau đó chứng minh Đỗ Hạo không chọn sai người, bởi vì Liên Phong giống hệt hắn lại cầm theo lệnh bài tùy thân xuất hiện trong quân do một tay Đỗ Hạo huấn luyện, nhất thời sĩ khí đại chấn, hai vạn nhân mã cùng chiêu binh của Ô Long Sơn phối hợp, lợi dụng địa hình ưu thế, xuất kỳ bất ý lẻn vào trong đại quân của Đỗ Diệp, một đêm đánh tan mười vạn đại quân.
Một trận lấy ít thắng nhiều này xem qua có vẻ mạo hiểm vô cùng, kì thực có tính tất yếu. Liên Phong mang theo quân đội chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, thêm vào đó hắn giả mạo Đỗ Hạo, ủng hộ sĩ khí thật lớn mà đối phương cũng không hề chuẩn bị, càng không có tướng lĩnh tọa trấn, nhất thời luống cuống tay chân, quân lính tan rã ngay từ bên trong.
Đây là dã chiến, lỏa dã chiến! So quá trình với tưởng tượng kém hơn rất nhiều, cảm giác cũng không tốt như sách đã viết nhưng dù sao những gì cần làm đã có thể làm được, triệt để hoàn toàn. Cho tới bây giờ, nàng còn có thể từng chút một hồi tưởng rõ ràng chuyện đêm qua, mỗi một động tác của hắn, mỗi một câu, cảm giác mỗi một lần da thịt thân mật... Nghĩ đến đây, Lâm San nóng mũi, một dòng máu cứ vậy thực không chịu thua kém chảy ra.
Cảm giác Lâm San luống cuống tay chân, Liên Phong mở mắt ra lập tức bị máu mũi của nàng làm hoảng sợ: "Sao vậy?" Hắn khẩn trương, vội vàng lấy ra một cái khăn, lau mặt Lâm San.
Lâm San không phản kháng, để hắn cầm mặt, mắt chằm chằm nhìn, ngây ngô cười.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Liên Phong có chút ngượng ngùng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt nhất thời hơi đỏ. Lúc này, khóe mắt hắn lại lơ đãng nhìn đến áo khoác ngoài của Lâm San, chuyện thân mật tối qua như thủy triều ập tới, làm thân nhiệt của hắn lập tức lên cao.
Hắn nhanh chóng dời mắt, một mặt nắm quần áo không muốn nàng khỏa thân đứng lên, không ngờ Lâm San một chút cũng không cảm kích, ngược lại đẩy tay hắn ra, ôm lấy cổ hắn, cả người cùng môi đè lên hắn.
Nụ hôn sáng sớm thật sự không nhẹ, Lâm San cơ hồ ngồi lên người hắn, eo dán vào thắt lưng hắn, thân thể dính sát vào nhau. Liên Phong bị ép tới nằm trên mặt đất, hạ thân chịu không nổi kích thích như vậy, rất nhanh lại sinh ra biến hóa.
Mắt thấy một hồi tinh phong huyết vũ sắp đến, Lâm San bỗng dừng lại, trong mắt lóe tia giảo hoạt: "Trước nói rõ ràng, nếu không không tiếp tục!"
Nhìn xem, mới một đêm, nha đầu kia thông minh, biết cả cách uy hiếp người ta thật hữu hiệu.
Lúc này bị kêu dừng, Liên Phong quả thực dở khóc dở cười, bất quá hắn biết tính Lâm San, nếu không nói mọi chuyện rõ ràng chỉ sợ nàng có thể uy hiếp hắn như vậy cả đời. Vì hạnh phúc của chính mình sau này, Liên Phong bất đắc dĩ đặt nàng xuống: "Nói ra dài dòng, trước mặc quần áo, để khỏi cảm lạnh."
Lâm San chu miệng, bất quá nhắc đến việc mặc quần áo mới nhớ trang phục trên người nàng vẫn là hỉ bào tối qua, cái loại lễ y tầng tầng lớp lớp, rườm rà cực kỳ. Lâm San cúi đầu đã lâu, vừa mặc vừa oán giận: "Ta thấy về sau mặc nam trang vẫn tốt hơn, làm nữ nhân phiền chết..."
Nói còn chưa dứt lời, tay đang mặc bị Liên Phong cầm lấy, ánh mắt của hắn cực ôn nhu, chậm rãi thay nàng mặc kiện xiêm y rườm rà: "Như bây giờ vẫn thích hợp với ngươi hơn, giống cô nương."
Lâm San trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại không phục: "Ý của ngươi nói trước kia ta giống đàn ông, khó coi?"
"Ta không phải ý tứ này, ngươi đừng hiểu lầm..."
Thấy hắn lo lắng, Lâm San "Xì" một chút nở nụ cười: "Ta cố ý, ngươi... Ngô..."
Bị hôn.
Vừa hôn xong, Liên Phong xả vạt áo Lâm San, thản nhiên nói: "Ta cũng vậy, cố ý."
Lâm San: "..."
Cuối cùng là áo khoác ngoài đỏ tươi, Liên Phong không cho Lâm San mặc vào mà trực tiếp ném qua một bên.
Ngay từ đầu Lâm San còn không chịu bỏ: "Đừng nha, chất liệu này giá trị không ít, trở về gột rửa, lần tới thành thân còn có thể mặc..." Nói xong, định đi nhặt lên.
Kết quả Liên Phong không nói hai lời, rút đao nhanh chóng hạ hai nhát, lễ phục sang quý nhất thời thành một đống vải vụn: "Lần tới ngươi là tân nương của ta, không cần hỉ bào của người khác."
Lâm San bị khẩu khí lạnh lùng của hắn dọa mới ngộ đạo, kỳ thật người này bình thường không lên tiếng, không có nghĩa là không có dục vọng chiếm hữu, điểm này nàng nên nhìn ra trong lần tiêu diệt sơn tặc đó mới đúng.
Lâm San thè lưỡi, lưu luyến nhìn hỉ bào xa xỉ không rời mắt.
"Đi thôi!" Liên Phong cầm tay Lâm San, "Vô Ảnh hẳn đang ở gần đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Thế là trên đường đi tìm Vô Ảnh, Liên Phong bèn kể cho Lâm San chân tướng sự tình.
Ngày đó hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Liên Phong nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đến Ô Long Sơn tìm thuốc nhưng thực tế hắn cùng Đỗ Hạo đều biết rõ mục đích hồi cung lần này của Đỗ Diệp không đơn giản. Điểm này kỳ thật mọi người đều rõ, Đỗ Diệp thân là đại hoàng tử đang đóng ở biên quan, đột nhiên trùng hợp hồi kinh tại thời điểm mấu chốt, thậm chí bệnh tình của hoàng thượng có thể nói do người của hắn ra tay.
Nhưng ngay lúc đó, Đỗ Diệp hồi kinh mang theo mười vạn tinh binh đóng ngoài thành mà thân vệ quân của Đỗ Hạo trong thành nhiều nhất cũng chỉ có một vạn, một khi hoàng thượng băng hà, Đỗ Diệp thừa dịp đoạt vị, xét thực lực của Đỗ Hạo khi đó tuyệt đối không thể chống lại.
Tại thời điểm chỉ mành treo chuông, hành động của Liên Phong có thể xoay chuyển thế cục trọng yếu nhưng Đỗ Diệp sao có thể để Liên Phong hủy đi đại kế nhiều năm của mình như vậy? Cho nên trước khi Liên Phong xuất cung, hắn đã an bài thân tín trà trộn trong đội ngũ tìm thuốc, mục đích khiến Liên Phong có đi không có về, đây cũng là nguyên nhân vì sao có người đột nhiên làm phản.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, Đỗ Diệp không đoán được trong quá trình thực thi mưu kế, hắn đã bỏ qua một tin phi thường trọng yếu là kỳ thật Đỗ Hạo sớm phòng bị hắn, ở ngoại ô bí mật huấn luyện hai vạn quân tinh nhuệ.
Tuy đội quân này không nhiều nhưng hành tung thần bí, kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm ngặt, từng tham gia nhiều hành động bí mật trên chiến trường lập được chiến công, có năng lực thích ứng cùng tác chiến rất mạnh, ở biên cương được xem là "Sư tử dũng mãnh phi thường".
Đội quân cực kỳ thần bí này vẫn mai danh ẩn tích sau khi Đỗ Hạo hồi kinh, kì thực là Đỗ Hạo giấu đi, thỉnh thoảng cần mới dùng. Mà tình huống lúc đó đúng là thời điểm thích hợp nhưng Đỗ Diệp cũng không ngốc, để đề phòng vạn nhất hữu sự, hắn bố trí mật thám thiên la địa võng trong cung ngay cả nhất con ruồi bay ra cung cũng có người của hắn nhìn thấy, huống chi người đi ra ngoài mật báo?
Lúc này thân phận Liên Phong bại lộ lập tức giảm bớt nguy cơ cho Đỗ Hạo, sau đó hắn giao dịch với Đỗ Hạo lấy an nguy của Lâm San trao đổi, giúp Đỗ Hạo diệt trừ uy hiếp, giành vương vị. Đây cũng chính là vì sao lúc ấy Liên Phong đã nói "Dùng toàn bộ thiên hạ, đổi một người." Nguyên nhân —— hắn muốn dùng toàn bộ thiên hạ đổi lấy tự do của Lâm San và chính hắn.
Đỗ Hạo là người thông minh, lựa chọn giữa quyền lợi và tình yêu, hắn đúng là vẫn không thể buông hết thảy, hắn đáp ứng yêu cầu Liên Phong, một mặt diễn trò cho Đỗ Diệp xem, một mặt nhờ Liên Phong giả chết liên lạc với đội quân an bài ở ngoại ô đánh lén đại quân của Đỗ Diệp mới diệt trừ hết.
Chuyện thực tế sau đó chứng minh Đỗ Hạo không chọn sai người, bởi vì Liên Phong giống hệt hắn lại cầm theo lệnh bài tùy thân xuất hiện trong quân do một tay Đỗ Hạo huấn luyện, nhất thời sĩ khí đại chấn, hai vạn nhân mã cùng chiêu binh của Ô Long Sơn phối hợp, lợi dụng địa hình ưu thế, xuất kỳ bất ý lẻn vào trong đại quân của Đỗ Diệp, một đêm đánh tan mười vạn đại quân.
Một trận lấy ít thắng nhiều này xem qua có vẻ mạo hiểm vô cùng, kì thực có tính tất yếu. Liên Phong mang theo quân đội chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, thêm vào đó hắn giả mạo Đỗ Hạo, ủng hộ sĩ khí thật lớn mà đối phương cũng không hề chuẩn bị, càng không có tướng lĩnh tọa trấn, nhất thời luống cuống tay chân, quân lính tan rã ngay từ bên trong.