Edit: tiểu an nhi
Thuỷ Ngân bị giam cầm trong thân thể của một cô gái tên là Thẩm Thu Uyển trong ba ngày, “thứ” xen vào trong suy nghĩ của cô mà tự xưng là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” đã chuyển nội dung cả một đời của Thẩm Thu Uyển dưới dạng văn bản cho cô xem, coi như để cô chuẩn bị sẵn sàng sắm cho tốt vai nữ chính Thẩm Thu Uyển này.
Cái gọi là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” rốt cuộc là thứ gì, nghe tên cũng biết, nó không phải là đồ vật gì tốt lành.
【 Bản hệ thống là Hệ thống uốn nắn những người phụ nữ không phù hợp với tiêu chuẩn trở thành những người phụ nữ tốt đúng với tiêu chuẩn, mức độ kiểm tra đo lường của Ký chủ không phù hợp với tiêu chuẩn phụ nữ tốt, vì thế đã được lựa chọn để cưỡng chế sắm vai các nhân vật dùng để uốn nắn 】
【 Tới khi nào Ký chủ thành một nữ chính khoan dung thuần hậu, dịu dàng mềm mại, trung hiếu thiện lương, dũng cảm hy sinh không oán thán không hối hận; trở thành con ngoan, vợ đảm, mẹ hiền, con dâu tốt, mẹ chồng tốt; nói chung coi như được uốn nắn thành công thì có thể thoát khỏi hệ thống quay về thế giới nguyên bản 】
Nghe xong, Thuỷ Ngân dịu dàng hiền hậu cười cười, nói với Hệ thống ở trong ý thức kia: “Quên mẹ đi.”
【 Cảnh cáo, nếu Ký chủ không sắm vai nhân vật dựa theo nguyên tác của nội dung vở kịch thì sẽ không ngừng tiến vào các thế giới tương tự, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi bản Hệ thống để quay trở về thế giới nguyên bản 】
Thuỷ Ngân không quan tâm, không thể quay về thì thế nào, ở nơi nào mà chẳng phải sống, đời này cô ghét nhất là bị người khác cưỡng ép làm chuyện gì. Muốn ấn đầu cô để cô phải sống nín nhịn cả một đời ấy à, cô lại càng thích khiến cho mọi người cùng nhau chết hết cho nhanh gọn.
“Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” tung ra vô số cảnh cáo ở trong ý thức của cô, Thuỷ Ngân đều làm như không thấy. Tạm thời cô bị nhốt ở trong thân thể “nữ chính” Thẩm Thu Uyển của thế giới này, không thể đi ra ngoài, giống như đang chờ thời điểm để sống lại, buồn chán đành phải lật đọc cuộc đời của “nữ chính”.
Khi còn bé, Thẩm Thu Uyển sống trong một gia đình giàu có, đáng tiếc ba cô ham chơi bài bạc, cả sản nghiệp to như vậy tiêu xài không còn chút gì. Sau khi gia cảnh sa sút lại phải trải qua từng ngày khốn khổ, cả hai cha con đều dựa vào chút ít tiền Thẩm Thu Uyển tuổi nhỏ đi làm việc vặt kiếm được. Thẩm Thu Uyển từ mười tuổi đã phải dùng hai vai non nớt gánh vác cả một gia đình, đã vậy còn phải chăm sóc thêm một ông bố nát rượu.
Năm Thẩm Thu Uyển được mười bảy tuổi, vì để trả nợ cờ bạc, ba cô gả cô vào nhà họ Chương xung hỉ. Thân thể Chương Đại thiếu gia gầy yếu không sống được bao lâu, Thẩm Thu Uyển mới gả vào nhà họ Chương được ba tháng, Chương Đại thiếu gia qua đời. Bởi vậy mẹ chồng cô, Chương lão phu cực kỳ không thích cô, cảm thấy mệnh của cô không tốt mới không thể giữ được tính mạng của con trai bà.
Lúc này Thẩm Thu Uyển phát hiện ra mình có thai, nhưng lại bị con nuôi của nhà họ Chương là Chương Lâm bày mưu hãm hại, bôi nhọ cô có gian tình với con trai của quản gia, đứa bé trong bụng cũng không phải là của Đại thiếu gia. Lão phu nhân tin vào lời gièm pha của con nuôi, chán ghét Thẩm Thu Uyển không giữ trinh tiết, Thẩm Thu Uyển bất đắc dĩ buộc phải tự cắt một ngón tay, lấy máu thề rằng đứa bé là của Đại thiếu gia. Tuy rằng lão phu nhân không quá tin tưởng, nhưng cũng thật hy vọng đứa nhỏ trong bụng cô là huyết mạch của nhà mình, vì thế miễn cưỡng giữ lại Thẩm Thu Uyển.
Thẩm Thu Uyển mang thai gần mười tháng sinh hạ một bé trai, đứa nhỏ càng lớn càng giống Đại thiếu gia. Lão phu nhân mừng rỡ vì huyết mạch nhà mình không bị đoạn tuyệt, ôm đứa bé đi tự tay chăm sóc.Thẩm Thu Uyển vẫn bị mẹ chồng ghét bỏ, ở nhà họ Chương sống không khác gì người hầu. Con trai của cô cũng bị lão phu nhân dạy dỗ đâm ra chán ghét mẹ ruột, coi cô như người ở mà nhục nhã.
Con nuôi nhà họ Chương - Chương Lâm âm mưu chiếm đoạt gia sản, muốn mưu hại tiểu thiếu gia, Thẩm Thu Uyển liều chết bảo vệ. Trong quá trình đó trải qua một loạt những hành động không oán không hối bảo hộ con trai của Thẩm Thu Uyển, đồng thời muốn vạch trần bộ mặt thật của Chương Lâm, nhưng lại bị lão phu nhân cùng chính con ruột của mình hiểu lầm, càng thêm chán ghét, ngược thân ngược tâm. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của hai cha con quản gia, rốt cuộc Thẩm Thu Uyển cũng phơi bày được dã tâm của Chương Lâm, giành được sự cảm thông của mẹ chồng cũng như sự yêu thích của con trai, trải qua cuộc sống chân chính là Đại thiếu phu nhân.
Tuy nhiên vẫn còn chưa hết, chờ tới lúc con trai của cô lớn lên, đối tượng kết hôn lại là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của Chương Lâm. Cô ta trở về báo thù, quấy loạn nhà họ Chương đến rối tinh rối mù, ly gián tình cảm giữa Thẩm Thu Uyển và con trai, giả bộ mang thai sinh non, khiến cho con trai trong lúc tức giận đuổi cô ra khỏi nhà.
Sau đó lại là quá trình Thẩm Thu Uyển ra sức giải thích cũng không có một ai tin tưởng. Tuy rằng thất vọng, nghèo túng nhưng không hề oán hận con trai. Sau khi con trai biết mình bị lừa, hoàn toàn tỉnh ngộ, cô lại trợ giúp con trai đoạt lại nhà họ Chương. Đối với kẻ đầu sỏ gây tội là con dâu, ở kết cục cô ta khóc rống tỉnh ngộ. Thẩm Thu Uyển ôm cháu trai, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ, hơn nữa còn khuyên cô ta gạt bỏ hận thù, trở thành người một nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc.
Người phụ nữ sống khổ sở hơn nửa đời, cũng khóc hết nước mắt suốt nửa đời, rốt cuộc ở cái tuổi tóc điểm bạc cũng đạt được kết cục coi như viên mãn.
【 Ba ngày quan sát sắp kết thúc, mời Ký chủ chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu nhập vai 】
Thuỷ Ngân chợt cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy một tràng mắng mỏ chát chúa: “Con tiện nhân sao chổi đáng chết không tuân thủ nữ tắc kia. Đã hại chết con trai ta, lại còn làm ra việc không biết xấu hổ này. Thể diện của nhà họ Chương ta đều bị cô ném đi hết rồi. Rốt cuộc là cô có dây dưa với Phạm Bình An từ khi nào, còn không mau mau thú nhận. Chẳng lẽ phải đợi tới lúc ta sử dụng gia pháp mới chịu khai ra.”
Thuỷ Ngân ngẩng đầu, nhìn đến linh đường trước mặt. Cờ trắng trên linh đường lay động, trong không khí có mùi đốt vàng mã cùng hương nhang khí nến, hun người ta đến ngột ngạt khó thở.
Lão phu nhân biểu lộ căm thù đến tận xương tuỷ, tay vịn nha hoàn lạnh giọng quát mắng, bàn tay mang đầy vòng ngọc cùng nhẫn vàng run rẩy. Gọi là lão phu nhân nhưng thực ra dáng vẻ chỉ mới có bốn năm mươi tuổi, có điều khuôn mặt đầy vẻ tức giận cùng khắc nghiệt kia khiến bà ta nhìn qua trông già thêm vài tuổi.
Thuỷ Ngân đảo qua vài người đang có mặt lúc này, nhìn lại bài trí xung quanh cùng cách ăn mặc của mọi người, cũng biết hiện tại cốt truyện đang diễn ra ở đoạn nào – đây là lúc Đại thiếu gia vừa chết chưa được bao lâu, Thẩm Thu Uyển có thai, lại bị con nuôi của nhà họ Chương - Chương Lâm hãm hại.
Vở tuồng “Tam đường hội thẩm” này chuẩn bị bắt đầu rồi đây.
Bên người cô còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm, đây là con trai của quản gia Phạm Bình An - “gian phu” của cô. Người này trong cốt truyện là một thanh niên hiền hậu thật thà, bởi vì tâm địa thiện lương lặng lẽ giúp đỡ Thẩm Thu Uyển vài lần nên bị Chương Lâm lựa chọn bôi nhọ trở thành gian phu. Hay nhất chính là anh ta bị câm, muốn biện giải cũng thực khó khăn, bị Chương Lâm sai người đánh cho một trận rồi kéo đến, hiện tại thê thảm nằm đó yên lặng rơi lệ.
Quản gia quỳ gối ở một bên, khuôn mặt tràn đầy lo lắng khổ sở, dập đầu với lão phu nhân: “Lão phu nhân, con trai tôi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Từ nhỏ nó được Đại thiếu gia dạy dỗ lớn lên, sao có thể dây dưa với Đại thiếu phu nhân chứ. Còn nữa Đại thiếu phu nhân gả vào nhà họ Chương được ba tháng, luôn tận tâm tận lực chăm sóc Đại thiếu gia, cũng không thể làm ra những việc như thông dâm này được. Xin lão phu nhân minh giám.”
Lão phu nhân nghe xong lại càng thêm phẫn nộ: “Lúc trước cô ta giả bộ liệt nữ trinh tiết, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt. Hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, há còn để cho ông giảo biện. Nếu hai người thật sự không có gì thì sao quần áo của Thẩm Thu Uyển lại có ở trong phòng của Bình An. Chưa kể Lâm Nhi tận mắt nhìn thấy chúng nó lén lút gặp nhau, chẳng lẽ Lâm Nhi còn đổ oan cho người khác. ”
Con nuôi nhà họ Chương - Chương Lâm có chút họ hàng xa với lão phu nhân, ông nội của anh ta với Chương lão thái gia lúc còn sống là bạn tốt, do trong nhà sa sút được Chương lão gia thu dưỡng. Từ nhỏ đã sống bên cạnh lão phu nhân, rất được lão phu nhân yêu thích. Giống như trong cốt truyện miêu tả, tên Chương Lâm này nhìn qua cũng khá ra dáng, một thân tây trang phẳng phiu, đĩnh đạc lại có vài phần anh tuấn.
Anh ta đứng bên cạnh lão phu nhân, đúng lúc mà nói: “Con cũng không tin chị dâu và Bình An lại là loại người đó, nhưng con đã tận mắt nhìn thấy, không thể giấu giếm mẹ được. Vốn dĩ không lâu trước đây đã định nói ra, chỉ có điều anh cả bệnh nặng, con không muốn sinh ra thêm chuyện. Hiện giờ mắt thấy chị dâu nói đã mang thai con của anh cả, con không thể không đưa ra nghi ngờ, đứa bé này thật sự là của anh cả sao?”
Không đợi người tiếp lời, anh ta tiếp tục chậm rãi nói, “Lúc trước bác sĩ Phó đã nói, với sức khoẻ của anh cả rất khó có con, chị dâu vào nhà họ Chương mới được ba tháng, nhanh như vậy đã có thai được ư?”
Nói xong một đống lời xảo trá lại ẩn ý nhìn Thẩm Thu Uyển đang quỳ bên kia không nói một lời, giọng điệu vờ vĩnh, “Chị dâu à, nếu chị không muốn mở miệng thì chúng ta đành phải hỏi Bình An, cho đến anh ta nguyện ý thừa nhận mới thôi.”
Thủy Ngân vẫn luôn giữ im lặng, mắt lạnh nhìn đám người này nói tới nói lui, trong đầu còn có cái Hệ thống ngu ngốc đang không ngừng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
【 Mời ký chủ dựa theo cốt truyện nhập vai. Lập tức cắt ngón tay, thề trong sạch! 】
Thủy Ngân chậm rãi ngẩng đầu, không quan tâm bất kể một ai, chỉ nhìn chăm chú vào kẻ một lòng muốn đẩy cô vào chỗ chết - Chương Lâm, đôi mắt từ từ đẫm lệ. Ánh mắt của cô mang theo thống khổ và bi ai, đủ loại cảm xúc phức tạp, những cảm xúc đó gần như cùng với nước mắt mà phá đê tràn ra.
Chương Lâm bị cô nhìn thì bất giác giật mình, cảm thấy có chút không ổn, vừa định nói chuyện đã nghe thấy Thẩm Thu Uyển kêu một tiếng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, cô nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy, lòng của anh sao nỡ tàn nhẫn đến thế … Anh Lâm.”
Thủy Ngân chậm rãi đứng lên, dùng tay đỡ bụng, nhìn khuôn mặt kinh sợ của Chương Lâm, nói gằn từng chữ: “Em mang thai cốt nhục của anh mà, anh thực sự muốn dồn hai mẹ con em vào chỗ chết hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả đều ngỡ ngàng.
Lão phu nhân đang vô cùng đau đớn, quản gia đang sầu khổ lo lắng, thậm chí ngay cả Phạm Bình An bị thương đến mức thần trí sắp không rõ, toàn bộ đều hết sức kinh ngạc mà nhìn về phía Chương Lâm.
Chương Lâm cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta lập tức thề thốt phủ nhận, “Chị nói bậy bạ gì đó, chị là chị dâu của tôi, sao chị và tôi có thể xảy ra chuyện gì được.”
Đương nhiên là không có gì, nhưng hiện tại tôi nói cái gì thì chính là có cái đó. Thuỷ Ngân cười lạnh trong lòng.
Cô vừa khống chế thân thể này run rẩy rơi lệ, vừa nói: “Từ khi tôi bước vào nhà họ Chương, chồng luôn ốm yếu, căn bản không thể cùng phòng với tôi. Mặt ngoài anh tỏ vẻ tình cảm thâm hậu với Đại thiếu gia, nhưng năm lần bảy lượt nói là đến thăm Đại thiếu gia, kỳ thật không ngừng ngấm ngầm trêu ghẹo tôi. Còn nói sớm hay muộn Đại thiếu gia cũng sẽ chết, đến lúc đó nhà họ Chương chính là thiên hạ của anh, hơn nữa anh thật lòng thích tôi, cảm thấy tôi gả cho một kẻ ốm yếu như anh cả là quá lãng phí. Hiện tại còn chưa qua bao lâu, sao anh có thể nói thay đổi là thay đổi. Anh thật quá đáng sợ.”
Một cái nồi to từ trên trời giáng xuống đập vào đầu Chương Lâm, đập đến mức mặt anh ta cứng ngắc, cứng họng nghẹn lời, nhìn bộ dạng bi thương của Thẩm Thu Uyển không thốt nổi một tiếng.
Khi nào thì anh ta nói và làm gì đó với người phụ nữ này? Sao anh ta có thể để ý tới loại phụ nữ như vậy? Hơn nữa không phải cô ta là dạng ngu xuẩn dễ bắt nạt hay sao, cớ gì đột nhiên lại có thể nói ra những lời nói đó?!
Lão phu nhân chịu không nổi, ôm ngực ra sức thở dốc. Những lời nói vừa rồi của Thuỷ Ngân, so với tin tức Thẩm Thu Uyển và Bình An thông dâm còn làm bà khiếp sợ hơn. Bà ta không dám tin mà nhìn về phía Chương Lâm: “Mày, mày thực sự làm như vậy sao? Đúng là thứ đồ lòng lang dạ sói, sao mày có thể phụ lòng anh cả mày như vậy hả? Nhà họ Chương ta nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, mày báo đáp như thế đấy à?”
Bà lão này vốn là lỗ tai mềm, cực kỳ dễ dàng bị người khác kích động, bằng không cũng sẽ không năm lần bảy lượt hiểu lầm Thẩm Thu Uyển, chán ghét cô đến cực điểm. Cũng bởi vì thế mà Chương Lâm đã từng kiếm được khá nhiều ích lợi, loại bỏ không ít người không thuận mắt anh ta. Rốt cuộc hiện giờ anh ta cũng phải nếm tới trái đắng rồi.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, vội vàng biện giải: “Mẹ, con không làm, mẹ nuôi nấng con từ nhỏ, chẳng lẽ mẹ lại không hiểu con là hạng người gì hay sao? Chị ta tuỳ tiện châm ngòi hai ba câu mẹ đã tin rồi ư?”
Vẻ mặt anh ta đau đớn, lại thật sự khiến lão phu nhân có chút do dự. Chương Lâm thấy thế liền nói: “Thẩm Thu Uyển cố ý bôi nhọ con, chẳng qua là để bảo vệ cho Phạm Bình An mà thôi. Chị ta không tiếc lôi con xuống chỉ nhằm cứu Phạm Bình An ra ngoài, như vậy đủ để chứng minh hai người bọn họ thực sự có tư tình.”
Nhưng biểu lộ của Thuỷ Ngân còn đau đớn hơn cả anh ta, Thẩm Thu Uyển chẳng có gì khác ngoài một khuôn mặt khổ tình cùng đôi mắt nhu nhược đẫm lệ. Cô không ngừng lắc đầu, bộ dạng thương tâm đến tột cùng, “Bình An chẳng qua chỉ là một người làm, anh ta thậm chí còn bị câm, sao tôi có thể để ý đến anh ta cơ chứ.”
“Được, nếu anh đã không chịu thừa nhận tình cảm giữa hai ta, còn muốn hại chết tôi, tôi cũng không cần che giấu nữa.” Thủy Ngân dứt khoát nhìn về phía lão phu nhân, “Thu Uyển tự biết mình đã sai, không nên bị tên tiểu nhân này lừa bịp có tư tình với anh ta, phản bội Đại thiếu gia. Nhưng hôm nay, con không thể để anh ta tiếp tục lừa gạt lão phu nhân nữa.”
“Con và hắn lén lút gặp nhau nhiều lần cho nên con biết ở dưới mông hắn có một nốt ruồi đen, có phải hay không kiểm tra là biết. Nếu con và hắn không có tư tình thì làm sao có thể biết rõ việc cá nhân này.”
【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát triển tiếp theo không phù hợp với cốt truyện nguyên bản! 】
Thủy Ngân ở dưới đáy lòng cười lạnh, quên mẹ nó cốt truyện đi, ông đây khó chịu thì những người khiến cho tôi khó chịu cũng tuyệt đối không được sung sướng.
Thuỷ Ngân bị giam cầm trong thân thể của một cô gái tên là Thẩm Thu Uyển trong ba ngày, “thứ” xen vào trong suy nghĩ của cô mà tự xưng là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” đã chuyển nội dung cả một đời của Thẩm Thu Uyển dưới dạng văn bản cho cô xem, coi như để cô chuẩn bị sẵn sàng sắm cho tốt vai nữ chính Thẩm Thu Uyển này.
Cái gọi là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” rốt cuộc là thứ gì, nghe tên cũng biết, nó không phải là đồ vật gì tốt lành.
【 Bản hệ thống là Hệ thống uốn nắn những người phụ nữ không phù hợp với tiêu chuẩn trở thành những người phụ nữ tốt đúng với tiêu chuẩn, mức độ kiểm tra đo lường của Ký chủ không phù hợp với tiêu chuẩn phụ nữ tốt, vì thế đã được lựa chọn để cưỡng chế sắm vai các nhân vật dùng để uốn nắn 】
【 Tới khi nào Ký chủ thành một nữ chính khoan dung thuần hậu, dịu dàng mềm mại, trung hiếu thiện lương, dũng cảm hy sinh không oán thán không hối hận; trở thành con ngoan, vợ đảm, mẹ hiền, con dâu tốt, mẹ chồng tốt; nói chung coi như được uốn nắn thành công thì có thể thoát khỏi hệ thống quay về thế giới nguyên bản 】
Nghe xong, Thuỷ Ngân dịu dàng hiền hậu cười cười, nói với Hệ thống ở trong ý thức kia: “Quên mẹ đi.”
【 Cảnh cáo, nếu Ký chủ không sắm vai nhân vật dựa theo nguyên tác của nội dung vở kịch thì sẽ không ngừng tiến vào các thế giới tương tự, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi bản Hệ thống để quay trở về thế giới nguyên bản 】
Thuỷ Ngân không quan tâm, không thể quay về thì thế nào, ở nơi nào mà chẳng phải sống, đời này cô ghét nhất là bị người khác cưỡng ép làm chuyện gì. Muốn ấn đầu cô để cô phải sống nín nhịn cả một đời ấy à, cô lại càng thích khiến cho mọi người cùng nhau chết hết cho nhanh gọn.
“Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” tung ra vô số cảnh cáo ở trong ý thức của cô, Thuỷ Ngân đều làm như không thấy. Tạm thời cô bị nhốt ở trong thân thể “nữ chính” Thẩm Thu Uyển của thế giới này, không thể đi ra ngoài, giống như đang chờ thời điểm để sống lại, buồn chán đành phải lật đọc cuộc đời của “nữ chính”.
Khi còn bé, Thẩm Thu Uyển sống trong một gia đình giàu có, đáng tiếc ba cô ham chơi bài bạc, cả sản nghiệp to như vậy tiêu xài không còn chút gì. Sau khi gia cảnh sa sút lại phải trải qua từng ngày khốn khổ, cả hai cha con đều dựa vào chút ít tiền Thẩm Thu Uyển tuổi nhỏ đi làm việc vặt kiếm được. Thẩm Thu Uyển từ mười tuổi đã phải dùng hai vai non nớt gánh vác cả một gia đình, đã vậy còn phải chăm sóc thêm một ông bố nát rượu.
Năm Thẩm Thu Uyển được mười bảy tuổi, vì để trả nợ cờ bạc, ba cô gả cô vào nhà họ Chương xung hỉ. Thân thể Chương Đại thiếu gia gầy yếu không sống được bao lâu, Thẩm Thu Uyển mới gả vào nhà họ Chương được ba tháng, Chương Đại thiếu gia qua đời. Bởi vậy mẹ chồng cô, Chương lão phu cực kỳ không thích cô, cảm thấy mệnh của cô không tốt mới không thể giữ được tính mạng của con trai bà.
Lúc này Thẩm Thu Uyển phát hiện ra mình có thai, nhưng lại bị con nuôi của nhà họ Chương là Chương Lâm bày mưu hãm hại, bôi nhọ cô có gian tình với con trai của quản gia, đứa bé trong bụng cũng không phải là của Đại thiếu gia. Lão phu nhân tin vào lời gièm pha của con nuôi, chán ghét Thẩm Thu Uyển không giữ trinh tiết, Thẩm Thu Uyển bất đắc dĩ buộc phải tự cắt một ngón tay, lấy máu thề rằng đứa bé là của Đại thiếu gia. Tuy rằng lão phu nhân không quá tin tưởng, nhưng cũng thật hy vọng đứa nhỏ trong bụng cô là huyết mạch của nhà mình, vì thế miễn cưỡng giữ lại Thẩm Thu Uyển.
Thẩm Thu Uyển mang thai gần mười tháng sinh hạ một bé trai, đứa nhỏ càng lớn càng giống Đại thiếu gia. Lão phu nhân mừng rỡ vì huyết mạch nhà mình không bị đoạn tuyệt, ôm đứa bé đi tự tay chăm sóc.Thẩm Thu Uyển vẫn bị mẹ chồng ghét bỏ, ở nhà họ Chương sống không khác gì người hầu. Con trai của cô cũng bị lão phu nhân dạy dỗ đâm ra chán ghét mẹ ruột, coi cô như người ở mà nhục nhã.
Con nuôi nhà họ Chương - Chương Lâm âm mưu chiếm đoạt gia sản, muốn mưu hại tiểu thiếu gia, Thẩm Thu Uyển liều chết bảo vệ. Trong quá trình đó trải qua một loạt những hành động không oán không hối bảo hộ con trai của Thẩm Thu Uyển, đồng thời muốn vạch trần bộ mặt thật của Chương Lâm, nhưng lại bị lão phu nhân cùng chính con ruột của mình hiểu lầm, càng thêm chán ghét, ngược thân ngược tâm. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của hai cha con quản gia, rốt cuộc Thẩm Thu Uyển cũng phơi bày được dã tâm của Chương Lâm, giành được sự cảm thông của mẹ chồng cũng như sự yêu thích của con trai, trải qua cuộc sống chân chính là Đại thiếu phu nhân.
Tuy nhiên vẫn còn chưa hết, chờ tới lúc con trai của cô lớn lên, đối tượng kết hôn lại là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của Chương Lâm. Cô ta trở về báo thù, quấy loạn nhà họ Chương đến rối tinh rối mù, ly gián tình cảm giữa Thẩm Thu Uyển và con trai, giả bộ mang thai sinh non, khiến cho con trai trong lúc tức giận đuổi cô ra khỏi nhà.
Sau đó lại là quá trình Thẩm Thu Uyển ra sức giải thích cũng không có một ai tin tưởng. Tuy rằng thất vọng, nghèo túng nhưng không hề oán hận con trai. Sau khi con trai biết mình bị lừa, hoàn toàn tỉnh ngộ, cô lại trợ giúp con trai đoạt lại nhà họ Chương. Đối với kẻ đầu sỏ gây tội là con dâu, ở kết cục cô ta khóc rống tỉnh ngộ. Thẩm Thu Uyển ôm cháu trai, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ, hơn nữa còn khuyên cô ta gạt bỏ hận thù, trở thành người một nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc.
Người phụ nữ sống khổ sở hơn nửa đời, cũng khóc hết nước mắt suốt nửa đời, rốt cuộc ở cái tuổi tóc điểm bạc cũng đạt được kết cục coi như viên mãn.
【 Ba ngày quan sát sắp kết thúc, mời Ký chủ chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu nhập vai 】
Thuỷ Ngân chợt cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy một tràng mắng mỏ chát chúa: “Con tiện nhân sao chổi đáng chết không tuân thủ nữ tắc kia. Đã hại chết con trai ta, lại còn làm ra việc không biết xấu hổ này. Thể diện của nhà họ Chương ta đều bị cô ném đi hết rồi. Rốt cuộc là cô có dây dưa với Phạm Bình An từ khi nào, còn không mau mau thú nhận. Chẳng lẽ phải đợi tới lúc ta sử dụng gia pháp mới chịu khai ra.”
Thuỷ Ngân ngẩng đầu, nhìn đến linh đường trước mặt. Cờ trắng trên linh đường lay động, trong không khí có mùi đốt vàng mã cùng hương nhang khí nến, hun người ta đến ngột ngạt khó thở.
Lão phu nhân biểu lộ căm thù đến tận xương tuỷ, tay vịn nha hoàn lạnh giọng quát mắng, bàn tay mang đầy vòng ngọc cùng nhẫn vàng run rẩy. Gọi là lão phu nhân nhưng thực ra dáng vẻ chỉ mới có bốn năm mươi tuổi, có điều khuôn mặt đầy vẻ tức giận cùng khắc nghiệt kia khiến bà ta nhìn qua trông già thêm vài tuổi.
Thuỷ Ngân đảo qua vài người đang có mặt lúc này, nhìn lại bài trí xung quanh cùng cách ăn mặc của mọi người, cũng biết hiện tại cốt truyện đang diễn ra ở đoạn nào – đây là lúc Đại thiếu gia vừa chết chưa được bao lâu, Thẩm Thu Uyển có thai, lại bị con nuôi của nhà họ Chương - Chương Lâm hãm hại.
Vở tuồng “Tam đường hội thẩm” này chuẩn bị bắt đầu rồi đây.
Bên người cô còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm, đây là con trai của quản gia Phạm Bình An - “gian phu” của cô. Người này trong cốt truyện là một thanh niên hiền hậu thật thà, bởi vì tâm địa thiện lương lặng lẽ giúp đỡ Thẩm Thu Uyển vài lần nên bị Chương Lâm lựa chọn bôi nhọ trở thành gian phu. Hay nhất chính là anh ta bị câm, muốn biện giải cũng thực khó khăn, bị Chương Lâm sai người đánh cho một trận rồi kéo đến, hiện tại thê thảm nằm đó yên lặng rơi lệ.
Quản gia quỳ gối ở một bên, khuôn mặt tràn đầy lo lắng khổ sở, dập đầu với lão phu nhân: “Lão phu nhân, con trai tôi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Từ nhỏ nó được Đại thiếu gia dạy dỗ lớn lên, sao có thể dây dưa với Đại thiếu phu nhân chứ. Còn nữa Đại thiếu phu nhân gả vào nhà họ Chương được ba tháng, luôn tận tâm tận lực chăm sóc Đại thiếu gia, cũng không thể làm ra những việc như thông dâm này được. Xin lão phu nhân minh giám.”
Lão phu nhân nghe xong lại càng thêm phẫn nộ: “Lúc trước cô ta giả bộ liệt nữ trinh tiết, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt. Hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, há còn để cho ông giảo biện. Nếu hai người thật sự không có gì thì sao quần áo của Thẩm Thu Uyển lại có ở trong phòng của Bình An. Chưa kể Lâm Nhi tận mắt nhìn thấy chúng nó lén lút gặp nhau, chẳng lẽ Lâm Nhi còn đổ oan cho người khác. ”
Con nuôi nhà họ Chương - Chương Lâm có chút họ hàng xa với lão phu nhân, ông nội của anh ta với Chương lão thái gia lúc còn sống là bạn tốt, do trong nhà sa sút được Chương lão gia thu dưỡng. Từ nhỏ đã sống bên cạnh lão phu nhân, rất được lão phu nhân yêu thích. Giống như trong cốt truyện miêu tả, tên Chương Lâm này nhìn qua cũng khá ra dáng, một thân tây trang phẳng phiu, đĩnh đạc lại có vài phần anh tuấn.
Anh ta đứng bên cạnh lão phu nhân, đúng lúc mà nói: “Con cũng không tin chị dâu và Bình An lại là loại người đó, nhưng con đã tận mắt nhìn thấy, không thể giấu giếm mẹ được. Vốn dĩ không lâu trước đây đã định nói ra, chỉ có điều anh cả bệnh nặng, con không muốn sinh ra thêm chuyện. Hiện giờ mắt thấy chị dâu nói đã mang thai con của anh cả, con không thể không đưa ra nghi ngờ, đứa bé này thật sự là của anh cả sao?”
Không đợi người tiếp lời, anh ta tiếp tục chậm rãi nói, “Lúc trước bác sĩ Phó đã nói, với sức khoẻ của anh cả rất khó có con, chị dâu vào nhà họ Chương mới được ba tháng, nhanh như vậy đã có thai được ư?”
Nói xong một đống lời xảo trá lại ẩn ý nhìn Thẩm Thu Uyển đang quỳ bên kia không nói một lời, giọng điệu vờ vĩnh, “Chị dâu à, nếu chị không muốn mở miệng thì chúng ta đành phải hỏi Bình An, cho đến anh ta nguyện ý thừa nhận mới thôi.”
Thủy Ngân vẫn luôn giữ im lặng, mắt lạnh nhìn đám người này nói tới nói lui, trong đầu còn có cái Hệ thống ngu ngốc đang không ngừng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
【 Mời ký chủ dựa theo cốt truyện nhập vai. Lập tức cắt ngón tay, thề trong sạch! 】
Thủy Ngân chậm rãi ngẩng đầu, không quan tâm bất kể một ai, chỉ nhìn chăm chú vào kẻ một lòng muốn đẩy cô vào chỗ chết - Chương Lâm, đôi mắt từ từ đẫm lệ. Ánh mắt của cô mang theo thống khổ và bi ai, đủ loại cảm xúc phức tạp, những cảm xúc đó gần như cùng với nước mắt mà phá đê tràn ra.
Chương Lâm bị cô nhìn thì bất giác giật mình, cảm thấy có chút không ổn, vừa định nói chuyện đã nghe thấy Thẩm Thu Uyển kêu một tiếng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, cô nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy, lòng của anh sao nỡ tàn nhẫn đến thế … Anh Lâm.”
Thủy Ngân chậm rãi đứng lên, dùng tay đỡ bụng, nhìn khuôn mặt kinh sợ của Chương Lâm, nói gằn từng chữ: “Em mang thai cốt nhục của anh mà, anh thực sự muốn dồn hai mẹ con em vào chỗ chết hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả đều ngỡ ngàng.
Lão phu nhân đang vô cùng đau đớn, quản gia đang sầu khổ lo lắng, thậm chí ngay cả Phạm Bình An bị thương đến mức thần trí sắp không rõ, toàn bộ đều hết sức kinh ngạc mà nhìn về phía Chương Lâm.
Chương Lâm cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta lập tức thề thốt phủ nhận, “Chị nói bậy bạ gì đó, chị là chị dâu của tôi, sao chị và tôi có thể xảy ra chuyện gì được.”
Đương nhiên là không có gì, nhưng hiện tại tôi nói cái gì thì chính là có cái đó. Thuỷ Ngân cười lạnh trong lòng.
Cô vừa khống chế thân thể này run rẩy rơi lệ, vừa nói: “Từ khi tôi bước vào nhà họ Chương, chồng luôn ốm yếu, căn bản không thể cùng phòng với tôi. Mặt ngoài anh tỏ vẻ tình cảm thâm hậu với Đại thiếu gia, nhưng năm lần bảy lượt nói là đến thăm Đại thiếu gia, kỳ thật không ngừng ngấm ngầm trêu ghẹo tôi. Còn nói sớm hay muộn Đại thiếu gia cũng sẽ chết, đến lúc đó nhà họ Chương chính là thiên hạ của anh, hơn nữa anh thật lòng thích tôi, cảm thấy tôi gả cho một kẻ ốm yếu như anh cả là quá lãng phí. Hiện tại còn chưa qua bao lâu, sao anh có thể nói thay đổi là thay đổi. Anh thật quá đáng sợ.”
Một cái nồi to từ trên trời giáng xuống đập vào đầu Chương Lâm, đập đến mức mặt anh ta cứng ngắc, cứng họng nghẹn lời, nhìn bộ dạng bi thương của Thẩm Thu Uyển không thốt nổi một tiếng.
Khi nào thì anh ta nói và làm gì đó với người phụ nữ này? Sao anh ta có thể để ý tới loại phụ nữ như vậy? Hơn nữa không phải cô ta là dạng ngu xuẩn dễ bắt nạt hay sao, cớ gì đột nhiên lại có thể nói ra những lời nói đó?!
Lão phu nhân chịu không nổi, ôm ngực ra sức thở dốc. Những lời nói vừa rồi của Thuỷ Ngân, so với tin tức Thẩm Thu Uyển và Bình An thông dâm còn làm bà khiếp sợ hơn. Bà ta không dám tin mà nhìn về phía Chương Lâm: “Mày, mày thực sự làm như vậy sao? Đúng là thứ đồ lòng lang dạ sói, sao mày có thể phụ lòng anh cả mày như vậy hả? Nhà họ Chương ta nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, mày báo đáp như thế đấy à?”
Bà lão này vốn là lỗ tai mềm, cực kỳ dễ dàng bị người khác kích động, bằng không cũng sẽ không năm lần bảy lượt hiểu lầm Thẩm Thu Uyển, chán ghét cô đến cực điểm. Cũng bởi vì thế mà Chương Lâm đã từng kiếm được khá nhiều ích lợi, loại bỏ không ít người không thuận mắt anh ta. Rốt cuộc hiện giờ anh ta cũng phải nếm tới trái đắng rồi.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, vội vàng biện giải: “Mẹ, con không làm, mẹ nuôi nấng con từ nhỏ, chẳng lẽ mẹ lại không hiểu con là hạng người gì hay sao? Chị ta tuỳ tiện châm ngòi hai ba câu mẹ đã tin rồi ư?”
Vẻ mặt anh ta đau đớn, lại thật sự khiến lão phu nhân có chút do dự. Chương Lâm thấy thế liền nói: “Thẩm Thu Uyển cố ý bôi nhọ con, chẳng qua là để bảo vệ cho Phạm Bình An mà thôi. Chị ta không tiếc lôi con xuống chỉ nhằm cứu Phạm Bình An ra ngoài, như vậy đủ để chứng minh hai người bọn họ thực sự có tư tình.”
Nhưng biểu lộ của Thuỷ Ngân còn đau đớn hơn cả anh ta, Thẩm Thu Uyển chẳng có gì khác ngoài một khuôn mặt khổ tình cùng đôi mắt nhu nhược đẫm lệ. Cô không ngừng lắc đầu, bộ dạng thương tâm đến tột cùng, “Bình An chẳng qua chỉ là một người làm, anh ta thậm chí còn bị câm, sao tôi có thể để ý đến anh ta cơ chứ.”
“Được, nếu anh đã không chịu thừa nhận tình cảm giữa hai ta, còn muốn hại chết tôi, tôi cũng không cần che giấu nữa.” Thủy Ngân dứt khoát nhìn về phía lão phu nhân, “Thu Uyển tự biết mình đã sai, không nên bị tên tiểu nhân này lừa bịp có tư tình với anh ta, phản bội Đại thiếu gia. Nhưng hôm nay, con không thể để anh ta tiếp tục lừa gạt lão phu nhân nữa.”
“Con và hắn lén lút gặp nhau nhiều lần cho nên con biết ở dưới mông hắn có một nốt ruồi đen, có phải hay không kiểm tra là biết. Nếu con và hắn không có tư tình thì làm sao có thể biết rõ việc cá nhân này.”
【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát triển tiếp theo không phù hợp với cốt truyện nguyên bản! 】
Thủy Ngân ở dưới đáy lòng cười lạnh, quên mẹ nó cốt truyện đi, ông đây khó chịu thì những người khiến cho tôi khó chịu cũng tuyệt đối không được sung sướng.